Buổi chiều hôm đó, Lý Chấn tiễn đoàn người Tả Tông Đường, Dung Hoành, Phương Tố, Tằng Kỉ Trạch, Tằng Kỉ Hồng, sau đó mới dẫn Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành cùng với hai trăm binh lính của Tiêm Đao Doanh theo Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức ngồi xe lửa tới Washington.
Lâm Khẳng tới nơi không nghỉ ngơi mà mở họp ngay.
Nhà Trắng, phủ tổng thống.
Trong đại sảnh, đèn đuốc huy hoàng.
Lúc này, trong Nhà Trắng hội tụ các đại yếu viên của Liên bang Mỹ. Tổng thống Lâm Khẳng, quốc vụ khanh Tây Hoa Đức, cùng với bộ trưởng quốc phòng, bộ trưởng tài chính, bộ trưởng hải quân, bộ trưởng nội chính, tất cả đều tham dự.Đồng thời, Lý Chấn, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Hoàng Cường cũng tham gia hội nghị.
So với Lý Chấn và người hắn dẫn tới, nhân viên quân chính quan trọng của Liên bang Mỹ đều ngoài bốn mươi, thậm chí còn có một lão già hơn bảy mươi. Những người này vô luận là kinh nghiệm, hay là lịch duyệt đều rất phong phú, chỉ là, người bên cạnh Lý Chấn toàn không đến bốn mươi, thậm chí còn có Lưu Cẩm Đường chưa đầy hai mươi, đối với các đại tướng lĩnh của Liên bang Mỹ mà nói thì không nghi ngờ gì nữa có tương phản rất lớn.
Thế cho nên, rất nhiều tướng lãnh của Liên bang Mỹ khi nhìn Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành, trên mặt mang theo vẻ khinh miệt. Trước đó, thượng tá Cách Lan Đặc thất bại ở quân giáo Tây Điểm đã bị rất nhiều tướng lãnh của quân giới biết được.
Vì thế, Cách Lan Đặc bị vô số người trào phúng.
Thua trong tay trẻ con, đúng là mất mặt!
Trong mắt những tướng lãnh này, Lý Chấn thân kinh bách chiến còn có thể tạm qua được, coi như là một thống soái đủ tư cách. Nhưng người bên cạnh Lý Chấn, căn bản không giống như là người lĩnh quân, mà như là thư đồng đi theo Lý Chấn.
Đối với ánh mắt của những người này, Lý Chấn cũng không để ở trong lòng.
Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành cũng cười bỏ qua, lẳng lặng ngồi đó.
Sự bình tĩnh này hơn xa rất nhiều người.
Lâm Khẳng thấy bầu không khí có chút gượng gạo, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, vươn tay chỉ vào Lý Chấn, cười cười giới thiệu: các Tiên sinh, ta giới thiệu tân khách hôm nay một chút. Vị này là Lý tổng thống đến từ Trung Quốc, hắn thân kinh bách chiến, kinh nghiệm rất phong phú. Lần này, Lý tổng thống sẽ đảm nhiệm cố vấn quân sự chiến tranh, giúp chúng ta tham mưu chiến tranh với phía nam.
Lý Chấn mỉm cười, gật đầu chào hỏi.
Lâm Khẳng lại vươn tay chỉ vào Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành, giới thiệu: Hai vị này là Lưu Cẩm Đường lữ trưởng và Trần Ngọc Thành lữ trưởng, bọn họ đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng là kiêu tướng dưới trướng Lý tổng thống, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Kiêu tướng? Hắc, ta thấy là tiểu tướng thì có.
Trong đám Tướng lãnh, một trung niên nhân mở miệng nói.
Người này ước chừng bốn mươi tuổi, lông mày chữ bát, mũi ưng, môi mỏng, lộ ra một cỗ khí chất lăng lệ.
Tướng mạo của hắn có vẻ khí thế bức nhân.
Lâm Khẳng nhíu mày, nghiêm túc nói: Mạch khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, xin ngươi hãy tôn trọng người ta mời tới. Năng lực chỉ huy của Lưu lữ trường và Trần lữ trường đã được Cách Lan Đặc thượng tá công nhận, xin ngươi đừng trông mặt mà bắt hình dong.
Lập tức, Lâm Khẳng mắng người trung niên vừa rồi.'' Người này tên là Âu Văn Mạch Khắc Đạo Nhĩ, là một chuẩn tướng, cũng tốt nghiệp ở quân giáo Tây Điểm.
Lý Chấn giật mình hiểu ra, minh bạch vì sao Mạch Khắc Đạo Nhĩ lại như một con nhím.
Nguyên nhân chắc chắn là Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành ở quân giáo Tây Điểm đã làm mất hết mặt mũi của quân giáo, khiến Mạch Khắc Đạo Nhĩ này cảm thấy mất mặt theo. Lý Chấn cười cười, cũng không tức giận, không phát biểu ý kiến.
Mạch Khắc Đạo Nhĩ hừ một tiếng, quay mặt đi.
Cách Lan Đặc lườm Mạch Khắc Đạo Nhĩ một cái, đổi đề tài: Lý tổng thống, nam bắc chi chiến đã bắt đầu. Giai đoạn hiện tại, phía nam đều có các châu độc lập, cục diện đối với chúng ta rất bất lợi. Đối với điều này, Lý tổng thống có ý kiến gì không?
Những lời của hắn đã đưa câu chuyện trở lại chính đề.
Lý Chấn mỉm cười nói: xin Cách Lan Đặc nói lại tình huống hiện tại.
Được.
Cách Lan Đặc đối với Lý Chấn có chút tôn kính, lập tức nói rõ ràng lại tình huống.
Nửa giờ sau, Cách Lan Đặc mới nói xong.
Lý Chấn xua tay nói: Đưa bản đồ tới đây.
Một lát sau, người hầu cầm bản đồ tới. Lý Chấn đứng lên, nhìn bản đồ rất lâu, sau đó trầm giọng nói: Ta cho rằng, phía nam tuy rằng khí diễm kiêu ngạo, hơn nữa chuẩn bị đầy đủ, nhưng so sánh tử tế thì phía nam là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, nhìn qua phi thường lợi hại, kì thực là hổ giấy, chọc một cái là vỡ, không thể tạo thành uy hiếp thực chất đối với phía bắc.
Mạch Khắc Đạo Nhĩ nhíu mày nói: Nói thì đơn giản, nhưng toàn là lời vô nghĩa.
Lý Chấn cười lạnh, tiếp tục nói: So sanh Phía nam và phía bắc thì cơ sở công nghiệp của phía nam rất thấp, phần lớn là trồng nông nghiệp, phải dựa vào buôn bán cây thuốc lá và bông để kiếm tiền, một khi tiến hành phong tỏa phía nam, phía nam như người bị kẹp cổ, lập tức sẽ gặp phải khốn cảnh. Đồng thời, phía nam công nghiệp không phát đạt, trang bị quân sự tất cả đều là dựa vào thu mua, kém hẳn phía bắc là tự cấp tự túc. Ta cho rằng đối với tiến công chiếm đóng phía nam, nên xuống tay từ quân sự và kinh tế, hai bút cùng vẽ, cuối cùng sẽ thắng lợi.
Trong mắt Lâm Khẳng lấp lánh tinh quang, liên tục gật đầu.
Hành gia xuất thủ, quả nhiên không giống bình thường.
Lý tổng thống, ngài đề cập tấn công về kinh tế và quân sự, nhưng thao tác như thế nào! Một lão già hơn bảy mươi tuổi ngồi phía sau mở miệng hỏi. Lão già này ngồi rất nghiêm, người thẳng tắp, giống như một cây tùng già. Mặt hắn cương nghị, tuy rằng trên mặt phủ kín vẻ phong sương, nhưng trong mắt lại lấp lánh quang mang cơ trí, tạo cho người ta một loại cảm giác trí giả.
Khí độ thể hiện ra rất bất phàm.
Người này là ai?
Lý Chấn thì thầm trong lòng, nhớ kỹ lão già này.
Lý Chấn chậm rãi nói: Phong tỏa Kinh tế, dùng trên biển làm chủ, chủ yếu nhằm vào cảng trọng yếu của phía nam, giành được quyền khống chế trên biển, chặn phía nam xuất khẩu hàng hóa như cây thuốc lá và bông, khiến cho kinh tế phía nam tê liệt. Sau khi Phong tỏa cảng, cũng cấm phía nam vươn tay nhờ vả Anh, Pháp, dần dần bóp chết kinh tế phía nam, làm suy yếu thực lực phía nam.
trên quân sự thì dùng chiến trường lục địa làm chủ. Chiến trường Phía nam lấy sông Mật Tây Tây Bỉ làm đường ranh giới, chia phía nam thành chiến trường đông và tây. Phân biệt phái quân đội, từ hai chiến trường đông tây này tạo áp lực cho phía nam, từng bước chiếm lĩnh lãnh thổ phía nam. Chỉ cần chia phía nam làm hai đoạn, quân đội phía nam đầu đuôi khó có thể chiếu cố cho nhau, lại công thêm áp lực trên kinh tế, phía nam tất sẽ bại.
Lý Chấn chậm rãi nói: Quản chế song trọng quân sự và Kinh tế, phía nam sẽ chính là châu chấu sau thu, không thể nhảy nhót được lâu, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về phía bắc. Dựa theo cách nói của Trung Quốc, tác chiến nhất định phải luận về thiên thời, địa lợi, nhân hòa, theo ta thấy, phía bắc có đủ những thứ này, phải xem tổng thống tiên sinh cùng với chư vị tướng quân tham chiến lựa chọn như thế nào?
Lão già nghe Lý Chấn nói xong, mỉm cười lộ ra vẻ rất cao hứng,
Lâm Khẳng sắc mặt khó coi, tựa hồ rất khó xử.
Mạch Khắc Đạo Nhĩ cười hắc hắc, nói: Ý tưởng của Lý tổng thống cũng tương tự như kế hoạch của tư lệnh quân đội Phỉ Nhĩ Đức Tư Khoa Đặc. Đáng tiếc, dựa theo kế hoạch của Lý tổng thống, sẽ phải chậm rãi đi chiếm lĩnh các đảo, mất rất nhiều thời gian. Kế hoạch này , đã bị quốc hội phủ định, cho nên là không thể thực thi.
Dừng một chút, Mạch Khắc Đạo Nhĩ còn nói thêm: Ví dụ như lời nói của Lý tổng thống, phía bắc có cơ sở kinh tế cường đại, có ưu thế công nghiệp cường đại, còn có dân chúng ủng hộ, nếu chúng ta có nhiều ưu thế như vậy, vì sao không trực tiếp tấn công nơi sở tại của chính phủ phía nam, Đánh hạ chính phủ phía nam.
Lý Chấn không quan tâm tới Mạch Khắc Đạo Nhĩ, ngược lại ngược lại: Tổng thống tiên sinh,, Tư Khoa Đặc các hạ là ai?
Lâm Khẳng chỉ vào lão già, hồi đáp: Hắn chính là tư lệnh tiền nhiệm Tư Khoa Đặc các hạ, hiện nay đã xuất ngũ. Bởi vì chiến tranh lần này rất phức tạp, cho nên mời Tư Khoa Đặc các hạ tới làm tham mưu.
Lý Chấn gật đầu chào hỏi.
Mạch Khắc Đạo Nhĩ cao giọng nói: Tư Khoa Đặc các hạ trong chiến tranh Mỹ, Mặc đã lập được công lớn, là công thần của quốc gia, nhưng hắn già rồi, đã mất nhuệ khí, không còn dũng khí tác chiến, không đáng nhắc tới?
Tư Khoa Đặc nghe vậy thì khẽ thở dài.
Lý Chấn ánh mắt đảo qua các tướng lãnh chung quanh, phát hiện những tướng lãnh này trên mặt đều có biểu tình như vậy, khi nhìn về phía Tư Khoa Đặc thì đều mang theo vẻ khinh bỉ.
Đây là cớ vì sao
Lâm Khẳng tới nơi không nghỉ ngơi mà mở họp ngay.
Nhà Trắng, phủ tổng thống.
Trong đại sảnh, đèn đuốc huy hoàng.
Lúc này, trong Nhà Trắng hội tụ các đại yếu viên của Liên bang Mỹ. Tổng thống Lâm Khẳng, quốc vụ khanh Tây Hoa Đức, cùng với bộ trưởng quốc phòng, bộ trưởng tài chính, bộ trưởng hải quân, bộ trưởng nội chính, tất cả đều tham dự.Đồng thời, Lý Chấn, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Hoàng Cường cũng tham gia hội nghị.
So với Lý Chấn và người hắn dẫn tới, nhân viên quân chính quan trọng của Liên bang Mỹ đều ngoài bốn mươi, thậm chí còn có một lão già hơn bảy mươi. Những người này vô luận là kinh nghiệm, hay là lịch duyệt đều rất phong phú, chỉ là, người bên cạnh Lý Chấn toàn không đến bốn mươi, thậm chí còn có Lưu Cẩm Đường chưa đầy hai mươi, đối với các đại tướng lĩnh của Liên bang Mỹ mà nói thì không nghi ngờ gì nữa có tương phản rất lớn.
Thế cho nên, rất nhiều tướng lãnh của Liên bang Mỹ khi nhìn Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành, trên mặt mang theo vẻ khinh miệt. Trước đó, thượng tá Cách Lan Đặc thất bại ở quân giáo Tây Điểm đã bị rất nhiều tướng lãnh của quân giới biết được.
Vì thế, Cách Lan Đặc bị vô số người trào phúng.
Thua trong tay trẻ con, đúng là mất mặt!
Trong mắt những tướng lãnh này, Lý Chấn thân kinh bách chiến còn có thể tạm qua được, coi như là một thống soái đủ tư cách. Nhưng người bên cạnh Lý Chấn, căn bản không giống như là người lĩnh quân, mà như là thư đồng đi theo Lý Chấn.
Đối với ánh mắt của những người này, Lý Chấn cũng không để ở trong lòng.
Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành cũng cười bỏ qua, lẳng lặng ngồi đó.
Sự bình tĩnh này hơn xa rất nhiều người.
Lâm Khẳng thấy bầu không khí có chút gượng gạo, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, vươn tay chỉ vào Lý Chấn, cười cười giới thiệu: các Tiên sinh, ta giới thiệu tân khách hôm nay một chút. Vị này là Lý tổng thống đến từ Trung Quốc, hắn thân kinh bách chiến, kinh nghiệm rất phong phú. Lần này, Lý tổng thống sẽ đảm nhiệm cố vấn quân sự chiến tranh, giúp chúng ta tham mưu chiến tranh với phía nam.
Lý Chấn mỉm cười, gật đầu chào hỏi.
Lâm Khẳng lại vươn tay chỉ vào Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành, giới thiệu: Hai vị này là Lưu Cẩm Đường lữ trưởng và Trần Ngọc Thành lữ trưởng, bọn họ đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng là kiêu tướng dưới trướng Lý tổng thống, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Kiêu tướng? Hắc, ta thấy là tiểu tướng thì có.
Trong đám Tướng lãnh, một trung niên nhân mở miệng nói.
Người này ước chừng bốn mươi tuổi, lông mày chữ bát, mũi ưng, môi mỏng, lộ ra một cỗ khí chất lăng lệ.
Tướng mạo của hắn có vẻ khí thế bức nhân.
Lâm Khẳng nhíu mày, nghiêm túc nói: Mạch khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, xin ngươi hãy tôn trọng người ta mời tới. Năng lực chỉ huy của Lưu lữ trường và Trần lữ trường đã được Cách Lan Đặc thượng tá công nhận, xin ngươi đừng trông mặt mà bắt hình dong.
Lập tức, Lâm Khẳng mắng người trung niên vừa rồi.'' Người này tên là Âu Văn Mạch Khắc Đạo Nhĩ, là một chuẩn tướng, cũng tốt nghiệp ở quân giáo Tây Điểm.
Lý Chấn giật mình hiểu ra, minh bạch vì sao Mạch Khắc Đạo Nhĩ lại như một con nhím.
Nguyên nhân chắc chắn là Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành ở quân giáo Tây Điểm đã làm mất hết mặt mũi của quân giáo, khiến Mạch Khắc Đạo Nhĩ này cảm thấy mất mặt theo. Lý Chấn cười cười, cũng không tức giận, không phát biểu ý kiến.
Mạch Khắc Đạo Nhĩ hừ một tiếng, quay mặt đi.
Cách Lan Đặc lườm Mạch Khắc Đạo Nhĩ một cái, đổi đề tài: Lý tổng thống, nam bắc chi chiến đã bắt đầu. Giai đoạn hiện tại, phía nam đều có các châu độc lập, cục diện đối với chúng ta rất bất lợi. Đối với điều này, Lý tổng thống có ý kiến gì không?
Những lời của hắn đã đưa câu chuyện trở lại chính đề.
Lý Chấn mỉm cười nói: xin Cách Lan Đặc nói lại tình huống hiện tại.
Được.
Cách Lan Đặc đối với Lý Chấn có chút tôn kính, lập tức nói rõ ràng lại tình huống.
Nửa giờ sau, Cách Lan Đặc mới nói xong.
Lý Chấn xua tay nói: Đưa bản đồ tới đây.
Một lát sau, người hầu cầm bản đồ tới. Lý Chấn đứng lên, nhìn bản đồ rất lâu, sau đó trầm giọng nói: Ta cho rằng, phía nam tuy rằng khí diễm kiêu ngạo, hơn nữa chuẩn bị đầy đủ, nhưng so sánh tử tế thì phía nam là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, nhìn qua phi thường lợi hại, kì thực là hổ giấy, chọc một cái là vỡ, không thể tạo thành uy hiếp thực chất đối với phía bắc.
Mạch Khắc Đạo Nhĩ nhíu mày nói: Nói thì đơn giản, nhưng toàn là lời vô nghĩa.
Lý Chấn cười lạnh, tiếp tục nói: So sanh Phía nam và phía bắc thì cơ sở công nghiệp của phía nam rất thấp, phần lớn là trồng nông nghiệp, phải dựa vào buôn bán cây thuốc lá và bông để kiếm tiền, một khi tiến hành phong tỏa phía nam, phía nam như người bị kẹp cổ, lập tức sẽ gặp phải khốn cảnh. Đồng thời, phía nam công nghiệp không phát đạt, trang bị quân sự tất cả đều là dựa vào thu mua, kém hẳn phía bắc là tự cấp tự túc. Ta cho rằng đối với tiến công chiếm đóng phía nam, nên xuống tay từ quân sự và kinh tế, hai bút cùng vẽ, cuối cùng sẽ thắng lợi.
Trong mắt Lâm Khẳng lấp lánh tinh quang, liên tục gật đầu.
Hành gia xuất thủ, quả nhiên không giống bình thường.
Lý tổng thống, ngài đề cập tấn công về kinh tế và quân sự, nhưng thao tác như thế nào! Một lão già hơn bảy mươi tuổi ngồi phía sau mở miệng hỏi. Lão già này ngồi rất nghiêm, người thẳng tắp, giống như một cây tùng già. Mặt hắn cương nghị, tuy rằng trên mặt phủ kín vẻ phong sương, nhưng trong mắt lại lấp lánh quang mang cơ trí, tạo cho người ta một loại cảm giác trí giả.
Khí độ thể hiện ra rất bất phàm.
Người này là ai?
Lý Chấn thì thầm trong lòng, nhớ kỹ lão già này.
Lý Chấn chậm rãi nói: Phong tỏa Kinh tế, dùng trên biển làm chủ, chủ yếu nhằm vào cảng trọng yếu của phía nam, giành được quyền khống chế trên biển, chặn phía nam xuất khẩu hàng hóa như cây thuốc lá và bông, khiến cho kinh tế phía nam tê liệt. Sau khi Phong tỏa cảng, cũng cấm phía nam vươn tay nhờ vả Anh, Pháp, dần dần bóp chết kinh tế phía nam, làm suy yếu thực lực phía nam.
trên quân sự thì dùng chiến trường lục địa làm chủ. Chiến trường Phía nam lấy sông Mật Tây Tây Bỉ làm đường ranh giới, chia phía nam thành chiến trường đông và tây. Phân biệt phái quân đội, từ hai chiến trường đông tây này tạo áp lực cho phía nam, từng bước chiếm lĩnh lãnh thổ phía nam. Chỉ cần chia phía nam làm hai đoạn, quân đội phía nam đầu đuôi khó có thể chiếu cố cho nhau, lại công thêm áp lực trên kinh tế, phía nam tất sẽ bại.
Lý Chấn chậm rãi nói: Quản chế song trọng quân sự và Kinh tế, phía nam sẽ chính là châu chấu sau thu, không thể nhảy nhót được lâu, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về phía bắc. Dựa theo cách nói của Trung Quốc, tác chiến nhất định phải luận về thiên thời, địa lợi, nhân hòa, theo ta thấy, phía bắc có đủ những thứ này, phải xem tổng thống tiên sinh cùng với chư vị tướng quân tham chiến lựa chọn như thế nào?
Lão già nghe Lý Chấn nói xong, mỉm cười lộ ra vẻ rất cao hứng,
Lâm Khẳng sắc mặt khó coi, tựa hồ rất khó xử.
Mạch Khắc Đạo Nhĩ cười hắc hắc, nói: Ý tưởng của Lý tổng thống cũng tương tự như kế hoạch của tư lệnh quân đội Phỉ Nhĩ Đức Tư Khoa Đặc. Đáng tiếc, dựa theo kế hoạch của Lý tổng thống, sẽ phải chậm rãi đi chiếm lĩnh các đảo, mất rất nhiều thời gian. Kế hoạch này , đã bị quốc hội phủ định, cho nên là không thể thực thi.
Dừng một chút, Mạch Khắc Đạo Nhĩ còn nói thêm: Ví dụ như lời nói của Lý tổng thống, phía bắc có cơ sở kinh tế cường đại, có ưu thế công nghiệp cường đại, còn có dân chúng ủng hộ, nếu chúng ta có nhiều ưu thế như vậy, vì sao không trực tiếp tấn công nơi sở tại của chính phủ phía nam, Đánh hạ chính phủ phía nam.
Lý Chấn không quan tâm tới Mạch Khắc Đạo Nhĩ, ngược lại ngược lại: Tổng thống tiên sinh,, Tư Khoa Đặc các hạ là ai?
Lâm Khẳng chỉ vào lão già, hồi đáp: Hắn chính là tư lệnh tiền nhiệm Tư Khoa Đặc các hạ, hiện nay đã xuất ngũ. Bởi vì chiến tranh lần này rất phức tạp, cho nên mời Tư Khoa Đặc các hạ tới làm tham mưu.
Lý Chấn gật đầu chào hỏi.
Mạch Khắc Đạo Nhĩ cao giọng nói: Tư Khoa Đặc các hạ trong chiến tranh Mỹ, Mặc đã lập được công lớn, là công thần của quốc gia, nhưng hắn già rồi, đã mất nhuệ khí, không còn dũng khí tác chiến, không đáng nhắc tới?
Tư Khoa Đặc nghe vậy thì khẽ thở dài.
Lý Chấn ánh mắt đảo qua các tướng lãnh chung quanh, phát hiện những tướng lãnh này trên mặt đều có biểu tình như vậy, khi nhìn về phía Tư Khoa Đặc thì đều mang theo vẻ khinh bỉ.
Đây là cớ vì sao
/1261
|