Lý Chấn lắc đầu, ngữ khí không nhanh không chậm: Lúc trước khi thương nghị kế hoạch tác chiến, ta đã nói phương châm sách lược mà ta chế định, chư vị cũng biết sách lược của Tư Khoa Đặc tiên sinh, nhưng đều không được đồng ý, mà là lựa chọn tiến công chớp nhoáng, hiện tại quân đội thất bại, có thể trách ta sao.
Lý Chấn châm chọc châm chọc: Phía bắc chiếm vô số ưu thế, có cơ sở hùng hậu, chỉ cần chỉ huy thích đáng, đóng vững đánh chắc, nhất định có thể thủ thắng, đáng tiếc là, tổng thống các hạ, quốc vụ khanh các hạ, cùng với chư vị đang ngồi đây muốn giải quyết nhau chóng, muốn thay đổi cục diện một cách khẩn cấp, cũng phái người tính tình nóng vội như Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng lãnh binh, thất bại thì có thể trách ta sao.
Tư Khoa Đặc mỉm cười, thầm nghĩ, tiểu tử này oán khí không nhỏ.
Tiếp xúc mấy tháng với Lý Chấn, Tư Khoa Đặc đã thăm dò được tính tình của Lý Chấn, quan hệ với Lý Chấn cũng nhanh chóng tiến bộ, đến mức không có gì giấu nhau, nghiễm nhiên thành bạn vong niên.
Một người hơn bảy mươi, một người hơn ba mươi.
Nếu là người thế kỷ 20 thì Tư Khoa Đặc đủ để trở thành gia gia của Lý Chấn.
Ánh mắt Tư Khoa Đặc hướng sang các nhân viên quan trọng trong phòng họp, sau khi nhìn thấy, hắn lại cười châm chọc, các nhân viên quan trọng này đều châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận, thậm chí, một số nhân viên quan trọng khi nhìn về phía Lý Chấn. Ánh mắt cũng trở nên bất hữu thiện.
Đối với điều này, Lý Chấn không để ở trong lòng.
Tây Hoa Đức không ngờ Lý Chấn lại nói ra những lời cay nghiệt như vậy, vẻ mặt cứng đờ.
Tiểu tử này, khiến hắn rất không thoải mái.
Lâm Khẳng ra ba phải, mỉm cười nói: Lý tổng thống, chuyện Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng thất bại, không ai có ý trách ngươi cả, hiện tại Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng thất bại, khiến cho dân chúng cùng với thương nhân, thậm chí chính giới cũng đều trực tiếp hoặc là gián tiếp chịu ảnh hưởng, ảnh hưởng của trận chiến này không chỉ là đã thất bại, mà là ảnh hưởng tới sự ổn định của quốc gia, mới vội vàng mời Lý tổng thống tới bày mưu tính kế.
Ánh mắt Lý Chấn nhìn về phía Tây Hoa Đức, nói: Những có người nào đó lại không nghĩ như vậy.
Lão tiên sinh này trước giờ luôn thích đối nghịch với hắn, đối với điều này, hắn đã sớm bực mình, hiện tại tóm được ngàn năm một thuở ngàn năm một thuở, Lý Chấn sẽ không bỏ lỡ, phải đuổi tận đánh mạnh, bắt lão tiên sinh nhận sai.
Tây Hoa Đức quay mặt sang bên, không quan tâm tới Lý Chấn.
Ngươi muốn làm nhục ta, không được đâu, ta kệ ngươi là xong.
Tây Hoa Đức cũng là hạng giảo hoạt, thuộc về cấp bậc lão hồ li, mắt thấy lửa đạn của Lý Chấn nhắm vào hắn, vội vàng cất trống thu cờ, không mở miệng nói gì, đáng tiếc, Lý Chấn đúng là thâm, muốn mượn cơ hội lần này triệt để trị Tây Hoa Đức, để tránh lão tiên sinh này thỉnh thoảng lại phun ra những câu khó chịu.
Lý Chấn im lặng không nói gì, ánh mắt mơ hồ.
Biểu hiện của Lý Chấn lọt vào mắt Lâm Khẳng, cùng với các đại quan viên trong phòng họp, trực tiếp minh bạch rốt cuộc là có chuyện gì, hiển nhiên là đang chờ Tây Hoa Đức xin lỗi.
Đầu mâu của mọi người đều nhắm vào Tây Hoa Đức.
Thậm chí, Lâm Khẳng liên tục dùng ánh mắt ra hiệu, bảo Tây Hoa Đức nhận sai.
Đối mặt với sự phản đối của vô số người, Tây Hoa Đức cuối cùng cũng bâts lực.
Hắn tự nhủ trong lòng, xem như ngươi lợi hại.
Tây Hoa Đức hít sâu, trên mặt không ngờ lộ ra nụ cười, nói: Lý tổng thống, lời nói mới rồi của ta quả thực không được thỏa đáng, thỉnh ngài tha thứ. Sau Một câu xin lỗi. Hắn đổi đề tài, lập tức lại nói: Có điều, ta cũng là lo lắng cho an nguy của chính phủ liên bang, cho nên nói chuyện hơi nóng nảy, Trung Quốc có câu môi hở răng lảnh, nếu chính phủ liên bang bị chính phủ phía nam đánh bại, đám quan viên chúng ta cũng chỉ đành rơi vào kiếp tù nhân.
Những lời này đã thay đổi hình tượng của hắn.
Lão tiên sinh này không hổ là lão hồ li.
Lý Chấn bất động thanh sắc nói: Nếu các hạ đã biết khuyết điểm của mình, vậy hy vọng các hạ có thể tu thân dưỡng tính, đừng có nóng nảy, lớn tuổi rồi mà còn chíp bông hấp tấp, rất không tốt cho sức khỏe.
Khụ khụ, .
Trùng hợp Tây Hoa Đức cũng đang uống nước, liền bị sặc.
Hắn đã gần sáu mươi tuổi, Lý Chấn mới ba mươi, hiện tại lại trầm luân tới mức bị tiểu bối giáo huấn, còn ra thể thống gì, đáng tiếc, sự thật chính là như vậy. Tây Hoa Đức mặt đỏ bừng, rốt cuộc không chống đối được, đành cúi đầu nhận thua.
Lâm Khẳng thấy này lão già cứng đầu chịu thua thì cũng thở phào.
Hắn mỉm cười, lại hỏi: Lý tổng thống, chúng ta cần thắng lợi để tăng cường sĩ khí, ổn định loạn cục phía bắc, nếu không, thất bại liên tục sẽ dẫn tới dân tâm sụp đổ, sẽ dẫn tới càng nhiều bang hướng về phía nam, quốc gia sẽ náo động, xin Lý tổng thống nói ra biện pháp, chỉ cần có thể bình định phản loạn phía nam, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.
Lý Chấn gật đầu nói: Tốt, ta có một yêu cầu.
Nói đi. Lâm Khắc nói.
Lý Chấn nói: Trận chiến này, do ta chỉ huy, các ngươi chỉ có quyền chấp hành, không có quyền nghi ngờ, nói một cách khác, ta đảm nhiệm tổng tư lệnh trận chiến này, chiến đấu chiến đấu do ta an bài.
Xôn xao, .
Thoáng chốc, tiếng xì xầm nổi lên.
Ngay cả Tây Hoa Đức vừa rồi con cúi đầu cũng phải ngẩng lên.
Có điều, Lý Chấn không thèm để ý, căn bản không lo sẽ phát sinh chuyện gì, hắn đã nắm chắc thắng lợi, nắm chắc hướng đi đại cục của trận chiến này, không ngại bât skyf ai, những nghị viên và nhân viên quan trọng của chính giới này lại không chờ được, không có thời gian, một khi thế cục tiếp tục chuyển biến xấu, bọn họ sẽ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cho nên, Lý Chấn có đủ kiên nhẫn, cũng nắm chắc thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về hắn.
Lâm Khẳng trầm mặc hồi lâu, nói: Lý tổng thống, cái này chỉ sợ không được.
Lý Chấn hỏi: Vì sao.
Lâm Khẳng trả lời rất chi tiết: Đầu tiên, ngài là tổng thống Trung Quốc, dùng thân phận tổng thống Trung Quốc của ngài để đảm nhiệm tư lệnh liên bang Mỹ, thân phận không thích hợp, dù sao, cho tới hiện tại, liên bang Mỹ chưa từng xuất hiện tổng thống của một quốc gia khác chạy tới liên bang Mỹ đảm nhiệm tư lệnh.
Tiếp theo, nếu dân chúng biết Lý tổng thống đảm nhiệm tư lệnh, có lẽ dân chúng sẽ yên tâm, nhưng đối với chính phủ mà nói, cái này là không được.
Lâm Khẳng vẻ mặt thành khẩn nói: Với cách nhìn của ta, Lý tổng thống đảm nhiệm tham mưu là nhất thích hợp, vừa có thể điều khiển hướng đi của quân đội, vừa tránh cho chính phủ khó xử, xin Lý tổng thống có thể lượng giải.
Lý Chấn nhíu mày nói: Ta không đảm nhiện tư lệnh cũng được, nhưng phải do người mà ta chỉ định.
Tây Hoa Đức ngẩng đầu, vừa định nói chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lý Chấn, lập tức nghẹn lời, vội vàng cúi đầu, không dám đối diện với Lý Chấn, Lâm Khẳng chạm phải thái độ cường ngạnh của Lý Chấn, cũng có chút không thoải mái, Lý Chấn lúc trước muốn đảm nhiệm tư lệnh, hiện tại tuy rằng lùi một bước, muốn chỉ định nhân tuyển tư lệnh, cũng vẫn là nhúng tay vào nội chính của liên bang Mỹ.
Nhưng, liên bang lại gặp phải khốn cảnh.
Lý Chấn châm chọc châm chọc: Phía bắc chiếm vô số ưu thế, có cơ sở hùng hậu, chỉ cần chỉ huy thích đáng, đóng vững đánh chắc, nhất định có thể thủ thắng, đáng tiếc là, tổng thống các hạ, quốc vụ khanh các hạ, cùng với chư vị đang ngồi đây muốn giải quyết nhau chóng, muốn thay đổi cục diện một cách khẩn cấp, cũng phái người tính tình nóng vội như Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng lãnh binh, thất bại thì có thể trách ta sao.
Tư Khoa Đặc mỉm cười, thầm nghĩ, tiểu tử này oán khí không nhỏ.
Tiếp xúc mấy tháng với Lý Chấn, Tư Khoa Đặc đã thăm dò được tính tình của Lý Chấn, quan hệ với Lý Chấn cũng nhanh chóng tiến bộ, đến mức không có gì giấu nhau, nghiễm nhiên thành bạn vong niên.
Một người hơn bảy mươi, một người hơn ba mươi.
Nếu là người thế kỷ 20 thì Tư Khoa Đặc đủ để trở thành gia gia của Lý Chấn.
Ánh mắt Tư Khoa Đặc hướng sang các nhân viên quan trọng trong phòng họp, sau khi nhìn thấy, hắn lại cười châm chọc, các nhân viên quan trọng này đều châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận, thậm chí, một số nhân viên quan trọng khi nhìn về phía Lý Chấn. Ánh mắt cũng trở nên bất hữu thiện.
Đối với điều này, Lý Chấn không để ở trong lòng.
Tây Hoa Đức không ngờ Lý Chấn lại nói ra những lời cay nghiệt như vậy, vẻ mặt cứng đờ.
Tiểu tử này, khiến hắn rất không thoải mái.
Lâm Khẳng ra ba phải, mỉm cười nói: Lý tổng thống, chuyện Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng thất bại, không ai có ý trách ngươi cả, hiện tại Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng thất bại, khiến cho dân chúng cùng với thương nhân, thậm chí chính giới cũng đều trực tiếp hoặc là gián tiếp chịu ảnh hưởng, ảnh hưởng của trận chiến này không chỉ là đã thất bại, mà là ảnh hưởng tới sự ổn định của quốc gia, mới vội vàng mời Lý tổng thống tới bày mưu tính kế.
Ánh mắt Lý Chấn nhìn về phía Tây Hoa Đức, nói: Những có người nào đó lại không nghĩ như vậy.
Lão tiên sinh này trước giờ luôn thích đối nghịch với hắn, đối với điều này, hắn đã sớm bực mình, hiện tại tóm được ngàn năm một thuở ngàn năm một thuở, Lý Chấn sẽ không bỏ lỡ, phải đuổi tận đánh mạnh, bắt lão tiên sinh nhận sai.
Tây Hoa Đức quay mặt sang bên, không quan tâm tới Lý Chấn.
Ngươi muốn làm nhục ta, không được đâu, ta kệ ngươi là xong.
Tây Hoa Đức cũng là hạng giảo hoạt, thuộc về cấp bậc lão hồ li, mắt thấy lửa đạn của Lý Chấn nhắm vào hắn, vội vàng cất trống thu cờ, không mở miệng nói gì, đáng tiếc, Lý Chấn đúng là thâm, muốn mượn cơ hội lần này triệt để trị Tây Hoa Đức, để tránh lão tiên sinh này thỉnh thoảng lại phun ra những câu khó chịu.
Lý Chấn im lặng không nói gì, ánh mắt mơ hồ.
Biểu hiện của Lý Chấn lọt vào mắt Lâm Khẳng, cùng với các đại quan viên trong phòng họp, trực tiếp minh bạch rốt cuộc là có chuyện gì, hiển nhiên là đang chờ Tây Hoa Đức xin lỗi.
Đầu mâu của mọi người đều nhắm vào Tây Hoa Đức.
Thậm chí, Lâm Khẳng liên tục dùng ánh mắt ra hiệu, bảo Tây Hoa Đức nhận sai.
Đối mặt với sự phản đối của vô số người, Tây Hoa Đức cuối cùng cũng bâts lực.
Hắn tự nhủ trong lòng, xem như ngươi lợi hại.
Tây Hoa Đức hít sâu, trên mặt không ngờ lộ ra nụ cười, nói: Lý tổng thống, lời nói mới rồi của ta quả thực không được thỏa đáng, thỉnh ngài tha thứ. Sau Một câu xin lỗi. Hắn đổi đề tài, lập tức lại nói: Có điều, ta cũng là lo lắng cho an nguy của chính phủ liên bang, cho nên nói chuyện hơi nóng nảy, Trung Quốc có câu môi hở răng lảnh, nếu chính phủ liên bang bị chính phủ phía nam đánh bại, đám quan viên chúng ta cũng chỉ đành rơi vào kiếp tù nhân.
Những lời này đã thay đổi hình tượng của hắn.
Lão tiên sinh này không hổ là lão hồ li.
Lý Chấn bất động thanh sắc nói: Nếu các hạ đã biết khuyết điểm của mình, vậy hy vọng các hạ có thể tu thân dưỡng tính, đừng có nóng nảy, lớn tuổi rồi mà còn chíp bông hấp tấp, rất không tốt cho sức khỏe.
Khụ khụ, .
Trùng hợp Tây Hoa Đức cũng đang uống nước, liền bị sặc.
Hắn đã gần sáu mươi tuổi, Lý Chấn mới ba mươi, hiện tại lại trầm luân tới mức bị tiểu bối giáo huấn, còn ra thể thống gì, đáng tiếc, sự thật chính là như vậy. Tây Hoa Đức mặt đỏ bừng, rốt cuộc không chống đối được, đành cúi đầu nhận thua.
Lâm Khẳng thấy này lão già cứng đầu chịu thua thì cũng thở phào.
Hắn mỉm cười, lại hỏi: Lý tổng thống, chúng ta cần thắng lợi để tăng cường sĩ khí, ổn định loạn cục phía bắc, nếu không, thất bại liên tục sẽ dẫn tới dân tâm sụp đổ, sẽ dẫn tới càng nhiều bang hướng về phía nam, quốc gia sẽ náo động, xin Lý tổng thống nói ra biện pháp, chỉ cần có thể bình định phản loạn phía nam, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.
Lý Chấn gật đầu nói: Tốt, ta có một yêu cầu.
Nói đi. Lâm Khắc nói.
Lý Chấn nói: Trận chiến này, do ta chỉ huy, các ngươi chỉ có quyền chấp hành, không có quyền nghi ngờ, nói một cách khác, ta đảm nhiệm tổng tư lệnh trận chiến này, chiến đấu chiến đấu do ta an bài.
Xôn xao, .
Thoáng chốc, tiếng xì xầm nổi lên.
Ngay cả Tây Hoa Đức vừa rồi con cúi đầu cũng phải ngẩng lên.
Có điều, Lý Chấn không thèm để ý, căn bản không lo sẽ phát sinh chuyện gì, hắn đã nắm chắc thắng lợi, nắm chắc hướng đi đại cục của trận chiến này, không ngại bât skyf ai, những nghị viên và nhân viên quan trọng của chính giới này lại không chờ được, không có thời gian, một khi thế cục tiếp tục chuyển biến xấu, bọn họ sẽ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cho nên, Lý Chấn có đủ kiên nhẫn, cũng nắm chắc thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về hắn.
Lâm Khẳng trầm mặc hồi lâu, nói: Lý tổng thống, cái này chỉ sợ không được.
Lý Chấn hỏi: Vì sao.
Lâm Khẳng trả lời rất chi tiết: Đầu tiên, ngài là tổng thống Trung Quốc, dùng thân phận tổng thống Trung Quốc của ngài để đảm nhiệm tư lệnh liên bang Mỹ, thân phận không thích hợp, dù sao, cho tới hiện tại, liên bang Mỹ chưa từng xuất hiện tổng thống của một quốc gia khác chạy tới liên bang Mỹ đảm nhiệm tư lệnh.
Tiếp theo, nếu dân chúng biết Lý tổng thống đảm nhiệm tư lệnh, có lẽ dân chúng sẽ yên tâm, nhưng đối với chính phủ mà nói, cái này là không được.
Lâm Khẳng vẻ mặt thành khẩn nói: Với cách nhìn của ta, Lý tổng thống đảm nhiệm tham mưu là nhất thích hợp, vừa có thể điều khiển hướng đi của quân đội, vừa tránh cho chính phủ khó xử, xin Lý tổng thống có thể lượng giải.
Lý Chấn nhíu mày nói: Ta không đảm nhiện tư lệnh cũng được, nhưng phải do người mà ta chỉ định.
Tây Hoa Đức ngẩng đầu, vừa định nói chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lý Chấn, lập tức nghẹn lời, vội vàng cúi đầu, không dám đối diện với Lý Chấn, Lâm Khẳng chạm phải thái độ cường ngạnh của Lý Chấn, cũng có chút không thoải mái, Lý Chấn lúc trước muốn đảm nhiệm tư lệnh, hiện tại tuy rằng lùi một bước, muốn chỉ định nhân tuyển tư lệnh, cũng vẫn là nhúng tay vào nội chính của liên bang Mỹ.
Nhưng, liên bang lại gặp phải khốn cảnh.
/1261
|