Vào trung tuần tháng 8, chiến tranh tiền tuyến càng thêm thuận lợi.
Chính phủ Phía nam thì rất khổ. Nhất là quân đoàn Cách Lan Đặc thượng tá dẫn dắt hoàn thành bố cục trên lưu vực sông Mật Tây Tây Bỉ, triệt để chia cắt chính phủ phía nam, khiến cho chính phủ phía nam đầu đuôi không chiếu cố được cho nhau. . Đồng thời, Cách Lan Đặc thượng tá đã bắt đầu chuyển hướng tấn công chiến trường phía đông, gây áp lực rất lớn cho chính phủ phía nam.
Cùng lúc đó, trên chiến trường phía đông, La Bá Đặc Ái Đức Hoa Lý đã thất bại, cùng với thất bại của Thác Mã Tư • Kiệt Khắc Tốn Thác lại khiến phía nam chính phủ họa vô đơn chí, tạo thành áp lực cực lớn.
Tình huống Như vậy, chính phủ phía nam tùy thời có thể sụp đổ.
Chiến tranh đã tiến vào quan giai thu quan giai, Lý Chấn ở Washington cũng chuẩn bị đi. Hắn đến liên bang kiếm được chút lời, còn có được lão tiên sinh Tư Khoa Đặc, hơn nữa vớt được rất nhiều kỹ thuật và lực lượng dạy học, không nghi ngờ gì nữa là thu hoạch cực lớn. Về phần chuyện còn lại của liên bang Mỹ, Lý Chấn cũng không để ở trong lòng.
Tất cả, đã an bài thỏa đáng.
Ngày26 tháng 8, 9h sáng.
Hoàng Cường đi tới phòng Lý Chấn, sau khi thi lễ thì cao giọng nói: Tổng thống, vừa nhận được chiến báo từ phía nam truyền về, quân đội của Cách Lan Đặc đã dẹp xong thủ đô Lí Sĩ Mãn của chính phủ liên minh phía nam, quân đội sau khi tiến trú, chính phủ liên minh phía nam tuy rằng đào tẩu, nhưng rất nhanh đã tuyên cáo đầu hàng. Hiện giờ, cục diện phía nam đang kết thúc, rất nhanh sẽ khải hoàn phản hồi Washington.
Lưu Cẩm Đường đứng ở bên cạnh, cười cười, nói chen vào: Nếu không phải tổng thống chế định bốn phương án cho chính phủ liên bang, khiến cho nô lệ da đen ủng hộ phía bắc, khiến cho dân chúng phía bắc toàn bộ ủng hộ, phía bắc trận chiến này kéo dài bao lâu cũng ko biết. Có thực lực cường đại, còn phải cần người chỉ huy chính xác, cộng với sách lược chính xác. Liên bang có tất cả cơ sở, mới có thể trong nửa năm ngắn ngủi giải quyết chính phủ phía nam.
Trần Ngọc Thành nói: Ta cũng đồng ý với cách nói của Lưu lữ trưởng.
Lưu Cẩm Đường đổi đề tài, nói tiếp: Tổng thống, về chuyện của Mạch Khắc Đạo Nhĩ. Chính phủ liên bang chỉ đâm hờ một thương, gán cho Mạch Khắc Đạo Nhĩ tội danh có lẽ có, đưa Mạch Khắc Đạo Nhĩ vào trong ngục hưởng thụ. Nhưng trừng phạt chân chính thì không có, chuyện này, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua.
Lý Chấn mỉm cười, không nhanh không chậm nói: Kết quả xử phạt Mạch Khắc Đạo Nhĩ ta sớm đã đoán được, chẳng có gì lạ. Mạch Khắc Đạo Nhĩ là vì chính phủ liên bang, cho nên chính phủ liên bang không thể vì ta mà giết Mạch Khắc Đạo Nhĩ, cũng không thể làm lạnh lòng Mạch Khắc Đạo Nhĩ. Huống hồ, chính phủ liên bang đã định ra tội danh cho Mạch Khắc Đạo Nhĩ, cũng nhốt vào ngục, xem như là cho ta thang xuống đài, cho dù ta làm ầm lên cũng không tìm được lý do. Đây là điều mà ta đã sớm đoán được từ lâu, không cần dây dưa với kết quả chuyện này nữa.
Lập tức, Lý Chấn đứng lên, nói: Các ngươi lưu lại, ta có chút việc cần ra ngoài.
Hoàng Cường lập tức đứng lên cao giọng nói: Ta đi với ngài.
Lý Chấn lắc đầu nói: Không cần, ta mang theo hai binh lính của Tiêm Đao doanh là được, các ngươi cứ làm việc của mình đi.
Hoàng Cường còn muốn nói nữa, nhưng lại thấy Lưu Cẩm Đường lắc đầu.
Lập tức, Hoàng Cường liền ngậm miệng, tùy ý để Lý Chấn rời khỏi. Chờ Lý Chấn đi rồi, Hoàng Cường nhìn về phía Lưu Cẩm Đường, hỏi: Lưu lữ trưởng, vừa rồi dùng ánh mắt ngăn cản ta, là có ý gì?
Lưu Cẩm Đường nói: Chuyện riêng của Tổng thống, nhất định là muốn đi tìm Kiệt Tây Tạp.
Hoàng Cường nhướn mày, liền ngậm miệng.
Hiển nhiên, bọn họ cũng đều biết chuyện riêng của Lý Chấn, cho nên không nhúng tay vào.
Lý Chấn rời Nhà Trắng, dẫn theo hai binh lính của Tiêm Đao doanh, nhưng sau khi tới chỗ ở của Kiệt Tây Tạp thì trực tiếp đuổi binh lính của Tiêm Đao doanh đi, bảo binh lính tự đi tìm chỗ ngồi, buổi chiều thì quay lại. Sau khi Binh lính rời khỏi, Lý Chấn mới sải bước lên lầu, hắn đi tới tầng năm nơi Kiệt Tây Tạp ở, gõ cửa.
Chỉ một lát sau, cửa phòng mở ra.
Kiệt Tây Tạp nhìn thấy là Lý Chấn, vẻ mặt kinh hỉ, vội vàng mời Lý Chấn vào trong nhà ngồi. Hai người ngồi xuống, Kiệt Tây Tạp cười dài nói: Hôm nay sao vậy, không ngờ lại tới chỗ ta chơi?
Lý Chấn nghiêm túc nói: Tiền tuyến truyền về tin tức, chính phủ phía nam đã đầu hàng.
Ầm.
Trong đầu Kiệt Tây Tạp nổ vang, tai ong ong.
Bại rồi!
Chính phủ Phía nam đã đầu hàng!
Kiệt Tây Tạp bật khóc, lộ ra vẻ bi thương.
Nàng ta vốn chính là người phía nam, thuộc chính phủ phía nam, tới Washington là để tìm hiểu tin tức, giành lấy tiên cơ cho chính phủ phía nam. Nhưng, hiện tại chính phủ phía nam không ngờ đã thất bại, khiến Kiệt Tây Tạp phi thường khó chịu. Sự trả giá của nàng ta, gian khổ của nàng ta tất cả đều hóa thành bọt nước. Kiệt Tây Tạp giống như đứa bé cô đơn, vô cùng hoang mang.
Lý Chấn đứng lên, đi tới trước mặt Kiệt Tây Tạp, vỗ nhẹ bả vai của nàng ta, lặng lẽ an ủi.
Kiệt Tây Tạp nhào vào trong lòng Lý Chấn mà khóc.
Chừng mười phút sau, Kiệt Tây Tạp mới ngừng, khôi phục bình tĩnh.
Lý Chấn nhìn chằm chằm Kiệt Tây Tạp, chậm rãi nói: Nói vậy ngươi chắc đã minh bạch, sau khi chiến tranh nam bắc kết thúc, ta sẽ về Trung Quốc. Ngươi là nữ nhân của ta, ta hy vọng ngươi sẽ đi cùng ta.
Kiệt Tây Tạp sửng sốt, lại nghe thấy một tin tức nặng nề.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng đúng là vậy.
Lý Chấn là tổng thống Trung Quốc, không thể cứ ở lại liên bang Mỹ. Kiệt Tây Tạp trầm ngâm một lát, nhưng không trả lời Lý Chấn mà đứng lên lấy một chai rượu vang và hai cái cốc, sau đó đặt trước mặt nàng ta và Lý Chấn. Kiệt Tây Tạp tươi cười, rót rượu, nói: nào, chúng ta uống rượu.
Lý Chấn nói: Ta hy vọng ngươi cho ta một câu trả lời, đi, hay là không đi!
Kiệt Tây Tạp miễn cưỡng cười, nói: Ta tạm thời không trả lời ngươi được, cho ta một đêm, ngày mai sẽ nói cho ngươi, thế nào? Hôm nay, chúng ta uống rượu!
Tốt.
Lý Chấn cũng không miễn cưỡng, đáp ứng.
Hai người uống rượu, dần dần, mặt Kiệt Tây Tạp đỏ hồng lên, mắt mê man. Bởi vì thời tiết nóng bức, quần áo nàng ta mặc ở trên người cũng không nhiều, đong đưa mấy cái liền lộ ra vị trí trọng yếu trên người. Thậm chí, Kiệt Tây Tạp đã chủ động cởi váy trên người, lộ ra thân hình mềm mại đó.
Lý Chấn cũng không áp chế dục vọng trong lòng, trực tiếp ôm lấy Kiệt Tây Tạp, bước tới giường.
Sau khi vận động Kịch liệt kết thúc, hai người cả người đều ướt đẫm, như là bị hắt một chậu nước. Lý Chấn và Kiệt Tây Tạp đi tới phòng tắm tắm rửa, bổn ý là tắm, nhưng tắm chung lại khó tránh được yêu tiếp. . Đến cuối cùng, Kiệt Tây Tạp thở hổn hển, mắt mê ly, càng lộ ra một cỗ phong tình.
Tắm rửa xong, hai người mặc quần áo, Kiệt Tây Tạp chuẩn bị cơm trưa.
Hai người ăn cơm trưa với nhau, Lý Chấn muốn tiếp tục lưu lại, nhưng Kiệt Tây Tạp lại chủ động đuổi người, bảo Lý Chấn đi, nàng ta muốn suy nghĩ một mình. Sau khi Lý Chấn xuống lầu, hai binh lính đã chờ ở đó.
Lý Chấn hô một tiếng, ba người lại về Nhà Trắng.
Chính phủ Phía nam thì rất khổ. Nhất là quân đoàn Cách Lan Đặc thượng tá dẫn dắt hoàn thành bố cục trên lưu vực sông Mật Tây Tây Bỉ, triệt để chia cắt chính phủ phía nam, khiến cho chính phủ phía nam đầu đuôi không chiếu cố được cho nhau. . Đồng thời, Cách Lan Đặc thượng tá đã bắt đầu chuyển hướng tấn công chiến trường phía đông, gây áp lực rất lớn cho chính phủ phía nam.
Cùng lúc đó, trên chiến trường phía đông, La Bá Đặc Ái Đức Hoa Lý đã thất bại, cùng với thất bại của Thác Mã Tư • Kiệt Khắc Tốn Thác lại khiến phía nam chính phủ họa vô đơn chí, tạo thành áp lực cực lớn.
Tình huống Như vậy, chính phủ phía nam tùy thời có thể sụp đổ.
Chiến tranh đã tiến vào quan giai thu quan giai, Lý Chấn ở Washington cũng chuẩn bị đi. Hắn đến liên bang kiếm được chút lời, còn có được lão tiên sinh Tư Khoa Đặc, hơn nữa vớt được rất nhiều kỹ thuật và lực lượng dạy học, không nghi ngờ gì nữa là thu hoạch cực lớn. Về phần chuyện còn lại của liên bang Mỹ, Lý Chấn cũng không để ở trong lòng.
Tất cả, đã an bài thỏa đáng.
Ngày26 tháng 8, 9h sáng.
Hoàng Cường đi tới phòng Lý Chấn, sau khi thi lễ thì cao giọng nói: Tổng thống, vừa nhận được chiến báo từ phía nam truyền về, quân đội của Cách Lan Đặc đã dẹp xong thủ đô Lí Sĩ Mãn của chính phủ liên minh phía nam, quân đội sau khi tiến trú, chính phủ liên minh phía nam tuy rằng đào tẩu, nhưng rất nhanh đã tuyên cáo đầu hàng. Hiện giờ, cục diện phía nam đang kết thúc, rất nhanh sẽ khải hoàn phản hồi Washington.
Lưu Cẩm Đường đứng ở bên cạnh, cười cười, nói chen vào: Nếu không phải tổng thống chế định bốn phương án cho chính phủ liên bang, khiến cho nô lệ da đen ủng hộ phía bắc, khiến cho dân chúng phía bắc toàn bộ ủng hộ, phía bắc trận chiến này kéo dài bao lâu cũng ko biết. Có thực lực cường đại, còn phải cần người chỉ huy chính xác, cộng với sách lược chính xác. Liên bang có tất cả cơ sở, mới có thể trong nửa năm ngắn ngủi giải quyết chính phủ phía nam.
Trần Ngọc Thành nói: Ta cũng đồng ý với cách nói của Lưu lữ trưởng.
Lưu Cẩm Đường đổi đề tài, nói tiếp: Tổng thống, về chuyện của Mạch Khắc Đạo Nhĩ. Chính phủ liên bang chỉ đâm hờ một thương, gán cho Mạch Khắc Đạo Nhĩ tội danh có lẽ có, đưa Mạch Khắc Đạo Nhĩ vào trong ngục hưởng thụ. Nhưng trừng phạt chân chính thì không có, chuyện này, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua.
Lý Chấn mỉm cười, không nhanh không chậm nói: Kết quả xử phạt Mạch Khắc Đạo Nhĩ ta sớm đã đoán được, chẳng có gì lạ. Mạch Khắc Đạo Nhĩ là vì chính phủ liên bang, cho nên chính phủ liên bang không thể vì ta mà giết Mạch Khắc Đạo Nhĩ, cũng không thể làm lạnh lòng Mạch Khắc Đạo Nhĩ. Huống hồ, chính phủ liên bang đã định ra tội danh cho Mạch Khắc Đạo Nhĩ, cũng nhốt vào ngục, xem như là cho ta thang xuống đài, cho dù ta làm ầm lên cũng không tìm được lý do. Đây là điều mà ta đã sớm đoán được từ lâu, không cần dây dưa với kết quả chuyện này nữa.
Lập tức, Lý Chấn đứng lên, nói: Các ngươi lưu lại, ta có chút việc cần ra ngoài.
Hoàng Cường lập tức đứng lên cao giọng nói: Ta đi với ngài.
Lý Chấn lắc đầu nói: Không cần, ta mang theo hai binh lính của Tiêm Đao doanh là được, các ngươi cứ làm việc của mình đi.
Hoàng Cường còn muốn nói nữa, nhưng lại thấy Lưu Cẩm Đường lắc đầu.
Lập tức, Hoàng Cường liền ngậm miệng, tùy ý để Lý Chấn rời khỏi. Chờ Lý Chấn đi rồi, Hoàng Cường nhìn về phía Lưu Cẩm Đường, hỏi: Lưu lữ trưởng, vừa rồi dùng ánh mắt ngăn cản ta, là có ý gì?
Lưu Cẩm Đường nói: Chuyện riêng của Tổng thống, nhất định là muốn đi tìm Kiệt Tây Tạp.
Hoàng Cường nhướn mày, liền ngậm miệng.
Hiển nhiên, bọn họ cũng đều biết chuyện riêng của Lý Chấn, cho nên không nhúng tay vào.
Lý Chấn rời Nhà Trắng, dẫn theo hai binh lính của Tiêm Đao doanh, nhưng sau khi tới chỗ ở của Kiệt Tây Tạp thì trực tiếp đuổi binh lính của Tiêm Đao doanh đi, bảo binh lính tự đi tìm chỗ ngồi, buổi chiều thì quay lại. Sau khi Binh lính rời khỏi, Lý Chấn mới sải bước lên lầu, hắn đi tới tầng năm nơi Kiệt Tây Tạp ở, gõ cửa.
Chỉ một lát sau, cửa phòng mở ra.
Kiệt Tây Tạp nhìn thấy là Lý Chấn, vẻ mặt kinh hỉ, vội vàng mời Lý Chấn vào trong nhà ngồi. Hai người ngồi xuống, Kiệt Tây Tạp cười dài nói: Hôm nay sao vậy, không ngờ lại tới chỗ ta chơi?
Lý Chấn nghiêm túc nói: Tiền tuyến truyền về tin tức, chính phủ phía nam đã đầu hàng.
Ầm.
Trong đầu Kiệt Tây Tạp nổ vang, tai ong ong.
Bại rồi!
Chính phủ Phía nam đã đầu hàng!
Kiệt Tây Tạp bật khóc, lộ ra vẻ bi thương.
Nàng ta vốn chính là người phía nam, thuộc chính phủ phía nam, tới Washington là để tìm hiểu tin tức, giành lấy tiên cơ cho chính phủ phía nam. Nhưng, hiện tại chính phủ phía nam không ngờ đã thất bại, khiến Kiệt Tây Tạp phi thường khó chịu. Sự trả giá của nàng ta, gian khổ của nàng ta tất cả đều hóa thành bọt nước. Kiệt Tây Tạp giống như đứa bé cô đơn, vô cùng hoang mang.
Lý Chấn đứng lên, đi tới trước mặt Kiệt Tây Tạp, vỗ nhẹ bả vai của nàng ta, lặng lẽ an ủi.
Kiệt Tây Tạp nhào vào trong lòng Lý Chấn mà khóc.
Chừng mười phút sau, Kiệt Tây Tạp mới ngừng, khôi phục bình tĩnh.
Lý Chấn nhìn chằm chằm Kiệt Tây Tạp, chậm rãi nói: Nói vậy ngươi chắc đã minh bạch, sau khi chiến tranh nam bắc kết thúc, ta sẽ về Trung Quốc. Ngươi là nữ nhân của ta, ta hy vọng ngươi sẽ đi cùng ta.
Kiệt Tây Tạp sửng sốt, lại nghe thấy một tin tức nặng nề.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng đúng là vậy.
Lý Chấn là tổng thống Trung Quốc, không thể cứ ở lại liên bang Mỹ. Kiệt Tây Tạp trầm ngâm một lát, nhưng không trả lời Lý Chấn mà đứng lên lấy một chai rượu vang và hai cái cốc, sau đó đặt trước mặt nàng ta và Lý Chấn. Kiệt Tây Tạp tươi cười, rót rượu, nói: nào, chúng ta uống rượu.
Lý Chấn nói: Ta hy vọng ngươi cho ta một câu trả lời, đi, hay là không đi!
Kiệt Tây Tạp miễn cưỡng cười, nói: Ta tạm thời không trả lời ngươi được, cho ta một đêm, ngày mai sẽ nói cho ngươi, thế nào? Hôm nay, chúng ta uống rượu!
Tốt.
Lý Chấn cũng không miễn cưỡng, đáp ứng.
Hai người uống rượu, dần dần, mặt Kiệt Tây Tạp đỏ hồng lên, mắt mê man. Bởi vì thời tiết nóng bức, quần áo nàng ta mặc ở trên người cũng không nhiều, đong đưa mấy cái liền lộ ra vị trí trọng yếu trên người. Thậm chí, Kiệt Tây Tạp đã chủ động cởi váy trên người, lộ ra thân hình mềm mại đó.
Lý Chấn cũng không áp chế dục vọng trong lòng, trực tiếp ôm lấy Kiệt Tây Tạp, bước tới giường.
Sau khi vận động Kịch liệt kết thúc, hai người cả người đều ướt đẫm, như là bị hắt một chậu nước. Lý Chấn và Kiệt Tây Tạp đi tới phòng tắm tắm rửa, bổn ý là tắm, nhưng tắm chung lại khó tránh được yêu tiếp. . Đến cuối cùng, Kiệt Tây Tạp thở hổn hển, mắt mê ly, càng lộ ra một cỗ phong tình.
Tắm rửa xong, hai người mặc quần áo, Kiệt Tây Tạp chuẩn bị cơm trưa.
Hai người ăn cơm trưa với nhau, Lý Chấn muốn tiếp tục lưu lại, nhưng Kiệt Tây Tạp lại chủ động đuổi người, bảo Lý Chấn đi, nàng ta muốn suy nghĩ một mình. Sau khi Lý Chấn xuống lầu, hai binh lính đã chờ ở đó.
Lý Chấn hô một tiếng, ba người lại về Nhà Trắng.
/1261
|