Ổn định xong Lâm Quế huyện, Lý Chấn bắt đầu chỉnh đốn binh lính, chiêu mộ thợ thủ công tu sửa Lâm Quế huyện. Đến ngày thứ năm, tiền phương truyền đến tin tức, đã xác định Hề Trường Trinh và Hề Ứng Long tới phía nam.
Tin tức khiến Lý Chấn thở phào.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn có thể rảnh rang chỉnh đốn chuyện trong nước.
Kế tiếp, Lý Chấn một lần nữa bổ nhiệm Lâm Quế huyện Huyện lệnh, cùng với bổ nhiệm Quế Lâm phủ tri phủ, hơn nữa chỉnh lý lại quan viên của toàn bộ tỉnh Quảng Tây, khiến cho Quảng Tây được vận chuyển vững vàng. Về phần chức Tổng đốc Quảng Tây, Lý Chấn không nghĩ ra cho ai tới nhậm chức. Quảng Tây giáp giới với Vân Nam, Quý Châu, Giang Tây, Hồ Nam, có thể phát triển về phía tay, cũng có thể điều khiển Vân Nam, tiến tới ngăn chặn Tứ Xuyên, đây là cái Lý Chấn cần, cũng để làm cầu sau này chiếm các tỉnh còn lại.
Quan trọng nhất là phía nam Quảng Tây có huynh đệ Hề Ứng Long, người Pháp cũng đang ở phía nam.
Lý Chấn muốn phòng bị biến cố phía nam, thì phải có người ở lại lưu thủ.
Trong Đại trướng, Lý Chấn triệu tập đám người Dương Lộ Thiện, Sử Mật Tư, Dương Ban Hầu, Chu Tú Anh. Ánh mắt Lý Chấn mắt đảo qua mọi người, mở miệng nói: Gọi các ngươi tới là muốn tuyên bố người lưu thủ Quảng Tây.
Lời vừa nói ra, mọi người tim đều treo trên cao, chờ Lý Chấn nói ra danh sách lưu thủ.
Lý Chấn tiếp tục nói: Trước khi Tuyên bố người lưu thủ, ta còn phải tuyên bố một việc. Quân đội phát triển đến bây giờ, có thể xây dựng thêm, không giới hạn ở binh lực một hai đoàn. Chỉ cần binh lính dưới trướng Dương Ban Hầu đã hơn ba ngàn người, lúc cao nhất cũng tới hơn năm ngàn người, ít nhất là biên chế của một lữ.
Dừng một chút, Lý Chấn lại nói: Binh lực dưới trướng Sử Mật Tư và Chu Tú Anh từ lâu đã tới quy mô một lữ ba ngàn người, cho nên ta cảm thấy tiến hành mở rộng biên chế. Từ một đoàn hiện tại mở rộng thành một sư, biên chế nhân số là một vạn người. Tuy rằng binh lực của các ngươi chưa tới một vạn người, nhưng chỉ cần các ngươi không ngừng gia tăng binh lực, củng cố lực lượng, vẫn có thể đạt được.
Sử Mật Tư nghiêm túc nói: Đại soái yên tâm, ta nhất định mau chóng hoàn thành khuếch trương binh lực.
Dương Ban Hầu ma quyền sát chưởng, cao giọng nói: Đại soái, một vạn người chỉ là chuyện nhỏ. Lúc trước khi chúng ta tấn công Tầm Châu phủ, binh lực dưới trướng đã đạt tới năm sáu vạn. Ngài yên tâm, ta sẽ ở trong thời gian ngắn hoàn thành.
Chu Tú Anh cũng trịnh trọng gật đầu, chỉ là nàng ta cần nữ binh, còn có chút khó khăn.
Một vạn nữ binh, không phải là một số lượng nhỏ.
Lý Chấn nghe thấy lời nói của Sử Mật Tư và Dương Ban Hầu, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: Ta cần số lượng binh lính, nhưng quan trọng hơn là cần sức chiến đấu của binh lính. Sức chiến đấu đề thăng, không phải nhân số nhiều là được, quan trọng nhất vẫn là chất lượng binh lính. Nhất định phải bảo đảm binh lính là tinh nhuệ, biên chế một vạn người đặt ở đây, có thể chậm rãi tăng cường, chậm rãi chọn lựa, phải tránh nóng lòng cầu thành.
Minh bạch!
Ba người gật đầu, trong mắt hiện ra vẻ nghiêm túc.
Lý Chấn tiếp tục nói: Chờ ta trở lại Quảng Đông sẽ dùng phương thức văn kiện để hạ mệnh lệnh mở rộng binh lực. Về phần người lưu thủ, ta định để Dương Ban Hầu lưu thủ Quảng Tây, để đệ nhất sư dưới trướng ngươi đóng lại.
Đệ nhất sư!
Dương Ban Hầu nghe xong, trong mắt tỏa sáng.
Ngày xưa, khi Lý Chấn thành lập năm đoàn, Dương Ban Hầu suất lĩnh đệ nhất đoàn, Thích Trấn Hải là đệ nhị đoàn, cho tới đệ ngũ đoàn của Chu Tú Anh. Hiện tại quân đội lại một lần nữa mở rộng, hắn đã là đệ nhất sư, sau này rất có thể là đệ nhất quân.
Trong nhất thời, Dương Ban Hầu trong lòng thoả thuê mãn nguyện.
Hắn hành lễ, cất cao giọng nói: Thỉnh đại soái yên tâm, ta nhất định bảo vệ tốt Quảng Tây.
Lý Chấn gật đầu nói: Ta tin ngươi có thể bảo vệ tốt, nhưng ta hy vọng ngươi cũng giữ vững chức trách. Quân đội Của ngươi thuộc về đóng quân, có thể, luyện binh, nhưng tuyệt đối không thể can thiệp chính sự của Quảng Tây. Quân chính là riêng, ta sẽ mau chóng phái người đảm nhiệm tuần phủ Quảng Tây, phụ trách chính sự Quảng Tây. Hai người các ngươi không can thiệp vào chuyệ của nhau, nhưng tuần phủ Quảng Tây cần ngươi phối hợp, phải phối hợp toàn lực, nếu không tin tức truyền về tai ta, ngươi tự gánh lấy hậu quả.
Vâng.
Dương Ban Hầu lại hỏi: Đại soái, bước đầu định ra, ai đảm nhiệm Quảng Tây tuần phủ?
Lý Chấn nói: Tạm thời chưa định.
Dừng một chút, Lý Chấn nhìn về phía đám người Sử Mật Tư: Sử Mật Tư, Chu Tú Anh, ta cho các ngươi hai ngày thời gian điều chỉnh quân đội, sau đó khởi hành rời khỏi Quảng Tây.
Vâng.
Hai người xoay người rời đi.
Lý Chấn cho giải tán, một mình ở lại đại trướng nghĩ nhân tuyển Quảng Tây tuần phủ.
Người này phải có thể đảm nhiệm.
Dương Ban Hầu ra khỏi doanh trướng, Sử Mật Tư lập tức chúc mừng nói: Dương đội trưởng, àkhông, Dương sư trưởng. Đại soái ra lệnh cho ngươi đóng ở Quảng Tây, cũng coi như là đại quan biên giới một phương, so với người đi theo đại soái như chúng ta thì quả thật là bất đồng. Trong lời nói, Sử Mật Tư mang theo một tia cảm giác chua xót, dù sao được ở ngoài làm quan to một phương, đây là vinh quang khó lường.
Chu Tú Anh cũng nói: Dương sư trưởng, trông chờ Chu Tú Anh cũng nói: Dương sư trưởng biểu hiện của ngươi ở Quảng Tây.
Dương Ban Hầu nói: Sử Mật Tư sư trưởng, Chu sư trưởng, ta cũng hâm mộ các ngươi! Tục ngữ nói gần quan được ban lộc, đi theo bên cạnh đại soái, vũ khí hoàn mỹ các ngươi dùng trước, ta chỉ có thể xếp sau, đãi ngộ khẳng định kém các các ngươi. Huống hồ, Sử Mật Tư ngươi là ngườiMỹ đầu tiên đảm nhiệm sư trưởng, đây là năng lực khó lường! Chu sư trưởng là nữ tử, lại là nữ trung hào kiệt, quả thật là nam không kém gì nữa, khiến ta yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.
Dương Ban Hầu cười nói: Ta có thể được đến đại trọng dụng, năng lực là thứ yếu, mà là đại soái nể ta theo người lâu, mới cho như thế! So sánh với các ngươi thì ta còn kém rất xa.
Chu Tú Anh và Sử Mật Tư mỉm cười, trong lòng có chút thoải mái.
Hai người biết đây là Dương Ban Hầu khen tặng, nhưng nghe vào cũng thấy thoải mái.
Dương Lộ Thiện đi tới, hô: Thằng nhóc, tới đây.
Dương Ban Hầu nghe vậy, khóe miệng run run, tốt xấu hắn là sư trưởng đệ nhất sư! Chỉ là. Bất kể thế nào, Dương Lộ Thiện cũng là cha hắn. Dương Ban Hầu vừa chắp tay nói: Hai vị, cha ta bảo ta tới, không tiếp được. Hắn gật đầu tạ lỗi với hai người rồi tới bên cạnh Dương Lộ Thiện, hỏi: Cha, tìm con có chuyện à?
Không có tìm ngươi làm gì?
Dương Lộ Thiện nói: Tìm ngươi đến là muốn nói với ngươi. Tiểu tử ngươi còn trẻ, nhưng đã là sư trưởng đóng giữ một phương, lão phu ta nghe thấy, trong lòng cũng vui mừng. Dù sao, lão Dương gia chúng ta cũng có một nhân vật xuất chúng. Nhưng lão phu phải nhắc nhở ngươi, đại soái cho ngươi lưu thủ Quảng Tây, tất nhiên là năng lực của ngươi không tồi, nhưng cũng có một phần là nể mặt lão phu, nếu không thì dựa vào cái gì mà Sử Mật Tư người ta không được lư thủ.
Dừng một chút, Dương Lộ Thiện lại nói: Đại soái là người làm đại sự, ngươi đi theo đại soái làm việc, sẽ không chịu thiệt. Lão phu hy vọng ngươi không kiêu không nóng vội, có thể tĩnh hạ tâm để làm việc. Lợi dụng cơ hội đóng ở Quảng Tây, huấn luyện ra một nhánh cường quân, không phụ danh hiệu Đệ nhất sư. Không thể để đệ nhất sư chỉ là một đám ô hợp, phải thể hiện ra được thực lực của nó, hiểu chưa?
Cha, ngài yên tâm, nhi tử minh bạch!
Dương Ban Hầu có chút không ủng hộ Dương Lộ Thiện nói là nể mặt lão, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu.Đúng như lời Dương Lộ Thiện, nhất định phải khiến đệ nhất sư thực chí danh quy, trở thành đệ nhất sư chân chính.
Tin tức khiến Lý Chấn thở phào.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn có thể rảnh rang chỉnh đốn chuyện trong nước.
Kế tiếp, Lý Chấn một lần nữa bổ nhiệm Lâm Quế huyện Huyện lệnh, cùng với bổ nhiệm Quế Lâm phủ tri phủ, hơn nữa chỉnh lý lại quan viên của toàn bộ tỉnh Quảng Tây, khiến cho Quảng Tây được vận chuyển vững vàng. Về phần chức Tổng đốc Quảng Tây, Lý Chấn không nghĩ ra cho ai tới nhậm chức. Quảng Tây giáp giới với Vân Nam, Quý Châu, Giang Tây, Hồ Nam, có thể phát triển về phía tay, cũng có thể điều khiển Vân Nam, tiến tới ngăn chặn Tứ Xuyên, đây là cái Lý Chấn cần, cũng để làm cầu sau này chiếm các tỉnh còn lại.
Quan trọng nhất là phía nam Quảng Tây có huynh đệ Hề Ứng Long, người Pháp cũng đang ở phía nam.
Lý Chấn muốn phòng bị biến cố phía nam, thì phải có người ở lại lưu thủ.
Trong Đại trướng, Lý Chấn triệu tập đám người Dương Lộ Thiện, Sử Mật Tư, Dương Ban Hầu, Chu Tú Anh. Ánh mắt Lý Chấn mắt đảo qua mọi người, mở miệng nói: Gọi các ngươi tới là muốn tuyên bố người lưu thủ Quảng Tây.
Lời vừa nói ra, mọi người tim đều treo trên cao, chờ Lý Chấn nói ra danh sách lưu thủ.
Lý Chấn tiếp tục nói: Trước khi Tuyên bố người lưu thủ, ta còn phải tuyên bố một việc. Quân đội phát triển đến bây giờ, có thể xây dựng thêm, không giới hạn ở binh lực một hai đoàn. Chỉ cần binh lính dưới trướng Dương Ban Hầu đã hơn ba ngàn người, lúc cao nhất cũng tới hơn năm ngàn người, ít nhất là biên chế của một lữ.
Dừng một chút, Lý Chấn lại nói: Binh lực dưới trướng Sử Mật Tư và Chu Tú Anh từ lâu đã tới quy mô một lữ ba ngàn người, cho nên ta cảm thấy tiến hành mở rộng biên chế. Từ một đoàn hiện tại mở rộng thành một sư, biên chế nhân số là một vạn người. Tuy rằng binh lực của các ngươi chưa tới một vạn người, nhưng chỉ cần các ngươi không ngừng gia tăng binh lực, củng cố lực lượng, vẫn có thể đạt được.
Sử Mật Tư nghiêm túc nói: Đại soái yên tâm, ta nhất định mau chóng hoàn thành khuếch trương binh lực.
Dương Ban Hầu ma quyền sát chưởng, cao giọng nói: Đại soái, một vạn người chỉ là chuyện nhỏ. Lúc trước khi chúng ta tấn công Tầm Châu phủ, binh lực dưới trướng đã đạt tới năm sáu vạn. Ngài yên tâm, ta sẽ ở trong thời gian ngắn hoàn thành.
Chu Tú Anh cũng trịnh trọng gật đầu, chỉ là nàng ta cần nữ binh, còn có chút khó khăn.
Một vạn nữ binh, không phải là một số lượng nhỏ.
Lý Chấn nghe thấy lời nói của Sử Mật Tư và Dương Ban Hầu, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: Ta cần số lượng binh lính, nhưng quan trọng hơn là cần sức chiến đấu của binh lính. Sức chiến đấu đề thăng, không phải nhân số nhiều là được, quan trọng nhất vẫn là chất lượng binh lính. Nhất định phải bảo đảm binh lính là tinh nhuệ, biên chế một vạn người đặt ở đây, có thể chậm rãi tăng cường, chậm rãi chọn lựa, phải tránh nóng lòng cầu thành.
Minh bạch!
Ba người gật đầu, trong mắt hiện ra vẻ nghiêm túc.
Lý Chấn tiếp tục nói: Chờ ta trở lại Quảng Đông sẽ dùng phương thức văn kiện để hạ mệnh lệnh mở rộng binh lực. Về phần người lưu thủ, ta định để Dương Ban Hầu lưu thủ Quảng Tây, để đệ nhất sư dưới trướng ngươi đóng lại.
Đệ nhất sư!
Dương Ban Hầu nghe xong, trong mắt tỏa sáng.
Ngày xưa, khi Lý Chấn thành lập năm đoàn, Dương Ban Hầu suất lĩnh đệ nhất đoàn, Thích Trấn Hải là đệ nhị đoàn, cho tới đệ ngũ đoàn của Chu Tú Anh. Hiện tại quân đội lại một lần nữa mở rộng, hắn đã là đệ nhất sư, sau này rất có thể là đệ nhất quân.
Trong nhất thời, Dương Ban Hầu trong lòng thoả thuê mãn nguyện.
Hắn hành lễ, cất cao giọng nói: Thỉnh đại soái yên tâm, ta nhất định bảo vệ tốt Quảng Tây.
Lý Chấn gật đầu nói: Ta tin ngươi có thể bảo vệ tốt, nhưng ta hy vọng ngươi cũng giữ vững chức trách. Quân đội Của ngươi thuộc về đóng quân, có thể, luyện binh, nhưng tuyệt đối không thể can thiệp chính sự của Quảng Tây. Quân chính là riêng, ta sẽ mau chóng phái người đảm nhiệm tuần phủ Quảng Tây, phụ trách chính sự Quảng Tây. Hai người các ngươi không can thiệp vào chuyệ của nhau, nhưng tuần phủ Quảng Tây cần ngươi phối hợp, phải phối hợp toàn lực, nếu không tin tức truyền về tai ta, ngươi tự gánh lấy hậu quả.
Vâng.
Dương Ban Hầu lại hỏi: Đại soái, bước đầu định ra, ai đảm nhiệm Quảng Tây tuần phủ?
Lý Chấn nói: Tạm thời chưa định.
Dừng một chút, Lý Chấn nhìn về phía đám người Sử Mật Tư: Sử Mật Tư, Chu Tú Anh, ta cho các ngươi hai ngày thời gian điều chỉnh quân đội, sau đó khởi hành rời khỏi Quảng Tây.
Vâng.
Hai người xoay người rời đi.
Lý Chấn cho giải tán, một mình ở lại đại trướng nghĩ nhân tuyển Quảng Tây tuần phủ.
Người này phải có thể đảm nhiệm.
Dương Ban Hầu ra khỏi doanh trướng, Sử Mật Tư lập tức chúc mừng nói: Dương đội trưởng, àkhông, Dương sư trưởng. Đại soái ra lệnh cho ngươi đóng ở Quảng Tây, cũng coi như là đại quan biên giới một phương, so với người đi theo đại soái như chúng ta thì quả thật là bất đồng. Trong lời nói, Sử Mật Tư mang theo một tia cảm giác chua xót, dù sao được ở ngoài làm quan to một phương, đây là vinh quang khó lường.
Chu Tú Anh cũng nói: Dương sư trưởng, trông chờ Chu Tú Anh cũng nói: Dương sư trưởng biểu hiện của ngươi ở Quảng Tây.
Dương Ban Hầu nói: Sử Mật Tư sư trưởng, Chu sư trưởng, ta cũng hâm mộ các ngươi! Tục ngữ nói gần quan được ban lộc, đi theo bên cạnh đại soái, vũ khí hoàn mỹ các ngươi dùng trước, ta chỉ có thể xếp sau, đãi ngộ khẳng định kém các các ngươi. Huống hồ, Sử Mật Tư ngươi là ngườiMỹ đầu tiên đảm nhiệm sư trưởng, đây là năng lực khó lường! Chu sư trưởng là nữ tử, lại là nữ trung hào kiệt, quả thật là nam không kém gì nữa, khiến ta yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.
Dương Ban Hầu cười nói: Ta có thể được đến đại trọng dụng, năng lực là thứ yếu, mà là đại soái nể ta theo người lâu, mới cho như thế! So sánh với các ngươi thì ta còn kém rất xa.
Chu Tú Anh và Sử Mật Tư mỉm cười, trong lòng có chút thoải mái.
Hai người biết đây là Dương Ban Hầu khen tặng, nhưng nghe vào cũng thấy thoải mái.
Dương Lộ Thiện đi tới, hô: Thằng nhóc, tới đây.
Dương Ban Hầu nghe vậy, khóe miệng run run, tốt xấu hắn là sư trưởng đệ nhất sư! Chỉ là. Bất kể thế nào, Dương Lộ Thiện cũng là cha hắn. Dương Ban Hầu vừa chắp tay nói: Hai vị, cha ta bảo ta tới, không tiếp được. Hắn gật đầu tạ lỗi với hai người rồi tới bên cạnh Dương Lộ Thiện, hỏi: Cha, tìm con có chuyện à?
Không có tìm ngươi làm gì?
Dương Lộ Thiện nói: Tìm ngươi đến là muốn nói với ngươi. Tiểu tử ngươi còn trẻ, nhưng đã là sư trưởng đóng giữ một phương, lão phu ta nghe thấy, trong lòng cũng vui mừng. Dù sao, lão Dương gia chúng ta cũng có một nhân vật xuất chúng. Nhưng lão phu phải nhắc nhở ngươi, đại soái cho ngươi lưu thủ Quảng Tây, tất nhiên là năng lực của ngươi không tồi, nhưng cũng có một phần là nể mặt lão phu, nếu không thì dựa vào cái gì mà Sử Mật Tư người ta không được lư thủ.
Dừng một chút, Dương Lộ Thiện lại nói: Đại soái là người làm đại sự, ngươi đi theo đại soái làm việc, sẽ không chịu thiệt. Lão phu hy vọng ngươi không kiêu không nóng vội, có thể tĩnh hạ tâm để làm việc. Lợi dụng cơ hội đóng ở Quảng Tây, huấn luyện ra một nhánh cường quân, không phụ danh hiệu Đệ nhất sư. Không thể để đệ nhất sư chỉ là một đám ô hợp, phải thể hiện ra được thực lực của nó, hiểu chưa?
Cha, ngài yên tâm, nhi tử minh bạch!
Dương Ban Hầu có chút không ủng hộ Dương Lộ Thiện nói là nể mặt lão, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu.Đúng như lời Dương Lộ Thiện, nhất định phải khiến đệ nhất sư thực chí danh quy, trở thành đệ nhất sư chân chính.
/1261
|