Rút cây châm cuối cùng ra,trên vầng trán trơn bóng của nàng cũng đã lấm tấm mồ hôi.Thật không nghĩ tới tuy trình độ y học ở nơi này thật không ra gì nhưng về phương diện độc thuật cũng không đến nỗi.Ít nhất trong cuộc sống tẻ nhạc này cuối cùng cũng có thứ để cho nàng tiêu khiển,cũng không sợ bị nhàm chán a!
Nếu phái Đường Môn biết được suy nghĩ của nàng,không biết có tức đến tức đến công tim mà chết hay không.Độc dược lợi hại nhất nhì mà bọn họ phí công sức để chế tạo ra mà nàng cũng chỉ mất đoạn thời gian để giải.Chẳng những như thế nàng còn muốn đến chỗ của bọn họ ngoạn một phen.
Trong khi bọn người Trương Hàm lòng nóng như lửa đốt thì cuối cùng cánh cửa vốn đã đóng chặt hai canh giờ cuối cùng cũng mở ra,cả ba cùng phản ứng đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng.
-Cao nhân bệnh tình của minh chủ...- Vẻ mặt của Trương Hàm nhất thời trở nên khẩn trương.
- Độc đã được giải,cơ thể hắn cũng không có gì đáng ngại chỉ cần bồi bổ một chút là được.- Lệ Băng lạnh nhạt đáp.
Trương Hàm thoáng yên lòng,đi về phía giường quan sát chủ tử.Tuy gương mặt vẫn tái nhợt nhưng đã có điểm huyết sắc,tử sắc ở môi cũng tiêu tan.Tay chạm nhẹ vào cổ tay của Âu Dương Liệt thì thấy mạch đập đã có thể nắm bắt không còn yếu ớt như trước.Y mừng gỡ nhìn về phía hai người gật nhẹ đầu.
Cuối cùng ba người cũng thở phào nhẹ nhõm,gánh nặng bấy lâu đã được trút xuống.Trong lúc lơ đãng,ánh mắt Tống Hiên lướt qua thì phát hiện một ly trà ở trên bàn gỗ.
- Ngươi uống trà -Tống Hiên chuyển ánh nhìn về phía Lệ Băng.
- Ân. - Nàng đáp,diện vô biểu tình.
- Ngươi có thời gian để dùng trà. - Trong giọng nói của Tống Hiên ẩn chứa sự tức giận.
- Ân. -Tựa như không để ý thấy đỉnh đầu Tống đại hiệp sắp bóc khói đến nơi,giọng điệu nàng vẫn thong dong như thường.
- Độc đã được ngươi giải cách đây bao lâu rồi!
- Một canh giờ!
Nếu như lúc nãy hắn chỉ cảm thấy hơi tức giận,thì bây giờ đã hoàn toàn phẫn nộ.Chết tiệt,tên nhãi ranh này đáng lẽ đã chữa trị xong cho chủ tử từ lâu rồi.Vậy mà còn cố tình bắt bọn họ đợi thêm một canh giờ.Tên tiểu tử này làm sao mà không biết huynh đệ bọn họ lo lắng, này chính là cố tình đây mà!
- Đại ca...- Trương Hàm nếu tay hắn lại,hàm ý bảo y tạm thời đừng manh động.Không có chỗ để phát tiết,nén lại thì không ổn nhưng lại không tiện bùn phát.Bèn tức giận rằng từng tiếng qua kẽ răng:
- Oắt con,ngươi là ai?
- Đây là thái độ mà ngươi nên có đối với ân nhân của mình hay sao? - Vẻ mặt Lệ Băng lạnh lùng,vô cảm nói.
- Tiểu thiếu hiệp xin hỏi cao danh quý tánh,chính vì ngươi là ân nhân nên huynh đệ tại hạ càng thêm phải biết! -Trương Hàm hành xử bình ổn nho nhã hướng nàng ôm quyền.
- Hừm!Nhìn ngươi vừa mắt hơn tên đại ca lỗ mãng của ngươi nhiều,nên ta phá lệ cho ngươi biết.Ta gọi là Vô Song,Bạch Vô Song.- Sở dĩ nàng không nói tên thật vì nếu nói ra thì chẳng khác nào tự vạch mặt mình nói nàng là nữ nhi a!
Nàng cũng không cho cơ hội để bọn họ hỏi tiếp,nên nhanh miệng cắt lời:
- Trả ơn thì khỏi,thêm nữa ta cũng không muốn dính líu gì đến ân oán giang hồ nên các ngươi tự hiểu lấy.Ta đi đây,không hẹn tái ngộ!
Vừa dứt lời nàng liền thi chuyển lăng ba vi bộ nhanh chân rời khỏi,khi ba người hoàn hồn nhìn lại thì chỉ thấy bóng áo trắng đằng xa lóe lên rồi biến mất.Khi ba huynh đệ họ vừa ra khỏi phòng để không làm phiền Âu Dương minh chủ nghỉ ngơi,thì một ám vệ không biết từ nơi nào quỳ xuống:
- Ba vị hộ pháp,thuộc hạ có chuyện bẩm báo.
- Nói. - Trương Hàm nhẹ giọng ra lệnh.
- Theo Trần quản gia truyền lời, ngân sách của sơn trang đột nhiên thiếu mất một nghìn lượng vàng trong kho cũng mất đi cây nhân sâm ngàn năm.
- Tên nào to gan,lại dám lớn mật lấy trộm của Âu Dương sơn trang. -Vừa nghe tên thuộc hạ bẩm báo Tống Hiên không khỏi rống giận sinh khí,cây nhân sâm kia là hắn vì minh chủ lặn lội tìm kiếm mới có được lại bị mất ngay lúc cần nhất.
Nhưng qua một hồi suy nghĩ,đột nhiên trong đầu nhớ lại dáng vẻ của tiểu tử kia nhanh chân gấp ráp trước khi đi cùng một câu"Trả ơn thì khỏi."Thì liền bừng tỉnh đại ngộ:
- CON BÀ NÓ!BẠCH VÔ SONG NGƯƠI TRỞ LẠI ĐÂY CHO LÃO TỬ...
___ ___ ___ ___ ___ ___ đường phân cách ___ ___ ___ ___ ___ ___
Trở lại quán trọ để rước về của nợ Phong Tuyết vốn bị Lệ Băng quên lãng từ mấy hôm trước.Lúc này vẻ mặt của nó tựa như oán phụ bị trượng phụ bỏ rơi khiến nàng không khỏi bị chọc cười,bèn dụ dỗ khi về sẽ cho nó ăn sườn trư nướng mật ong nó mới tạm thỏa hiệp.
Trong đêm tối ánh trăng bị che khuất bởi áng mây mờ bao phủ.Trong con hẻm nhỏ,một đám thiếu niên dùng sức đánh đập một khối thân thể nhỏ bé nằm dưới đất.Vừa thấy tình cảnh kia,nàng không khỏi nhíu mày.
Không thể không nói là nàng rất có duyên với những chuyện như vậy.Khi vừa mới xuyên qua, bản thân cũng suýt nữa bị đám ăn mày hành hung.Không biết là do cùng cảnh ngộ hay không nhưng nàng bỗng quyết định muốn cứu đứa bé đang nằm dưới đất kia.
-Tuyết Nhi,đi chào hỏi bọn súc sinh kia một chút! - Nàng vừa nói xong,bóng dáng bạch lang cũng không thấy đâu.Tiếp theo là từng đợt tiếng hét thất thanh kéo theo tiếng chân dần xa khuất.
Sau khi bọn người kia đi,liền thấy rõ người nằm dưới đất là một tiểu oa nhi một đầu tóc rối,quần áo thì chẳng khác nào bọn khất cái.
Trước khi mất đi ý thức,hắn chợt nhìn thấy một góc áo trắng,là ngươi kia...đã cứu hắn sao ?
Nếu phái Đường Môn biết được suy nghĩ của nàng,không biết có tức đến tức đến công tim mà chết hay không.Độc dược lợi hại nhất nhì mà bọn họ phí công sức để chế tạo ra mà nàng cũng chỉ mất đoạn thời gian để giải.Chẳng những như thế nàng còn muốn đến chỗ của bọn họ ngoạn một phen.
Trong khi bọn người Trương Hàm lòng nóng như lửa đốt thì cuối cùng cánh cửa vốn đã đóng chặt hai canh giờ cuối cùng cũng mở ra,cả ba cùng phản ứng đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng.
-Cao nhân bệnh tình của minh chủ...- Vẻ mặt của Trương Hàm nhất thời trở nên khẩn trương.
- Độc đã được giải,cơ thể hắn cũng không có gì đáng ngại chỉ cần bồi bổ một chút là được.- Lệ Băng lạnh nhạt đáp.
Trương Hàm thoáng yên lòng,đi về phía giường quan sát chủ tử.Tuy gương mặt vẫn tái nhợt nhưng đã có điểm huyết sắc,tử sắc ở môi cũng tiêu tan.Tay chạm nhẹ vào cổ tay của Âu Dương Liệt thì thấy mạch đập đã có thể nắm bắt không còn yếu ớt như trước.Y mừng gỡ nhìn về phía hai người gật nhẹ đầu.
Cuối cùng ba người cũng thở phào nhẹ nhõm,gánh nặng bấy lâu đã được trút xuống.Trong lúc lơ đãng,ánh mắt Tống Hiên lướt qua thì phát hiện một ly trà ở trên bàn gỗ.
- Ngươi uống trà -Tống Hiên chuyển ánh nhìn về phía Lệ Băng.
- Ân. - Nàng đáp,diện vô biểu tình.
- Ngươi có thời gian để dùng trà. - Trong giọng nói của Tống Hiên ẩn chứa sự tức giận.
- Ân. -Tựa như không để ý thấy đỉnh đầu Tống đại hiệp sắp bóc khói đến nơi,giọng điệu nàng vẫn thong dong như thường.
- Độc đã được ngươi giải cách đây bao lâu rồi!
- Một canh giờ!
Nếu như lúc nãy hắn chỉ cảm thấy hơi tức giận,thì bây giờ đã hoàn toàn phẫn nộ.Chết tiệt,tên nhãi ranh này đáng lẽ đã chữa trị xong cho chủ tử từ lâu rồi.Vậy mà còn cố tình bắt bọn họ đợi thêm một canh giờ.Tên tiểu tử này làm sao mà không biết huynh đệ bọn họ lo lắng, này chính là cố tình đây mà!
- Đại ca...- Trương Hàm nếu tay hắn lại,hàm ý bảo y tạm thời đừng manh động.Không có chỗ để phát tiết,nén lại thì không ổn nhưng lại không tiện bùn phát.Bèn tức giận rằng từng tiếng qua kẽ răng:
- Oắt con,ngươi là ai?
- Đây là thái độ mà ngươi nên có đối với ân nhân của mình hay sao? - Vẻ mặt Lệ Băng lạnh lùng,vô cảm nói.
- Tiểu thiếu hiệp xin hỏi cao danh quý tánh,chính vì ngươi là ân nhân nên huynh đệ tại hạ càng thêm phải biết! -Trương Hàm hành xử bình ổn nho nhã hướng nàng ôm quyền.
- Hừm!Nhìn ngươi vừa mắt hơn tên đại ca lỗ mãng của ngươi nhiều,nên ta phá lệ cho ngươi biết.Ta gọi là Vô Song,Bạch Vô Song.- Sở dĩ nàng không nói tên thật vì nếu nói ra thì chẳng khác nào tự vạch mặt mình nói nàng là nữ nhi a!
Nàng cũng không cho cơ hội để bọn họ hỏi tiếp,nên nhanh miệng cắt lời:
- Trả ơn thì khỏi,thêm nữa ta cũng không muốn dính líu gì đến ân oán giang hồ nên các ngươi tự hiểu lấy.Ta đi đây,không hẹn tái ngộ!
Vừa dứt lời nàng liền thi chuyển lăng ba vi bộ nhanh chân rời khỏi,khi ba người hoàn hồn nhìn lại thì chỉ thấy bóng áo trắng đằng xa lóe lên rồi biến mất.Khi ba huynh đệ họ vừa ra khỏi phòng để không làm phiền Âu Dương minh chủ nghỉ ngơi,thì một ám vệ không biết từ nơi nào quỳ xuống:
- Ba vị hộ pháp,thuộc hạ có chuyện bẩm báo.
- Nói. - Trương Hàm nhẹ giọng ra lệnh.
- Theo Trần quản gia truyền lời, ngân sách của sơn trang đột nhiên thiếu mất một nghìn lượng vàng trong kho cũng mất đi cây nhân sâm ngàn năm.
- Tên nào to gan,lại dám lớn mật lấy trộm của Âu Dương sơn trang. -Vừa nghe tên thuộc hạ bẩm báo Tống Hiên không khỏi rống giận sinh khí,cây nhân sâm kia là hắn vì minh chủ lặn lội tìm kiếm mới có được lại bị mất ngay lúc cần nhất.
Nhưng qua một hồi suy nghĩ,đột nhiên trong đầu nhớ lại dáng vẻ của tiểu tử kia nhanh chân gấp ráp trước khi đi cùng một câu"Trả ơn thì khỏi."Thì liền bừng tỉnh đại ngộ:
- CON BÀ NÓ!BẠCH VÔ SONG NGƯƠI TRỞ LẠI ĐÂY CHO LÃO TỬ...
___ ___ ___ ___ ___ ___ đường phân cách ___ ___ ___ ___ ___ ___
Trở lại quán trọ để rước về của nợ Phong Tuyết vốn bị Lệ Băng quên lãng từ mấy hôm trước.Lúc này vẻ mặt của nó tựa như oán phụ bị trượng phụ bỏ rơi khiến nàng không khỏi bị chọc cười,bèn dụ dỗ khi về sẽ cho nó ăn sườn trư nướng mật ong nó mới tạm thỏa hiệp.
Trong đêm tối ánh trăng bị che khuất bởi áng mây mờ bao phủ.Trong con hẻm nhỏ,một đám thiếu niên dùng sức đánh đập một khối thân thể nhỏ bé nằm dưới đất.Vừa thấy tình cảnh kia,nàng không khỏi nhíu mày.
Không thể không nói là nàng rất có duyên với những chuyện như vậy.Khi vừa mới xuyên qua, bản thân cũng suýt nữa bị đám ăn mày hành hung.Không biết là do cùng cảnh ngộ hay không nhưng nàng bỗng quyết định muốn cứu đứa bé đang nằm dưới đất kia.
-Tuyết Nhi,đi chào hỏi bọn súc sinh kia một chút! - Nàng vừa nói xong,bóng dáng bạch lang cũng không thấy đâu.Tiếp theo là từng đợt tiếng hét thất thanh kéo theo tiếng chân dần xa khuất.
Sau khi bọn người kia đi,liền thấy rõ người nằm dưới đất là một tiểu oa nhi một đầu tóc rối,quần áo thì chẳng khác nào bọn khất cái.
Trước khi mất đi ý thức,hắn chợt nhìn thấy một góc áo trắng,là ngươi kia...đã cứu hắn sao ?
/14
|