Đây là một thư viên khổng lồ rộng đến hàng mẫu. Tất cả được bố trí theo khuôn viên bát quái đồ, hai người Liễu Thiên đang đứng ở trung tâm bát quái đồ này. Không phải nói trung tâm bát quái đồ này là một cái cầu thang đi xuống dưới mới đúng, hai người Liễu Thiên chính là đang đứng cạnh cái cầu thang đi xuống dưới này.
Nhìn ra xung quanh tám hướng đều có những hành lang dài với những giá sách, mà mỗi hành lang này đều có chữ phân biệt rõ ràng thành tám mục là lịch sử, địa lý, yêu thú, văn học, y học, tu luyện, khí giới và cuối cùng là tạp học bút ký.
Mỗi hành lang này gồm hai hàng giá sách kéo dài ra phía sau, trên giá sách là chi chít các loại sách với đủ kích cỡ được xếp gọn gàng ngăn lắp. Đứng ở đây nhìn ra tứ phía đều giống nhau, các hành lang đều không có gì khác biệt ngoài cái tên, nơi đây cứ như một mê cung làm bằng giá sách vậy.
Ài thật lớn! Tìm thứ gì trước bây giờ! Đảo mắt quanh chỗ này Liễu Thiên thật không biết bắt đầu từ đâu. Hắn liền quay sang xem phản ứng của Khương Tuyết.
Khương Tuyết lúc này lại tung tăng như một đứa nhỏ, tiểu cô nương này khẽ kêu “hú” một tiếng làm âm thanh vang vọng cả gian phòng. Ngay sau đó, tiểu cô nương kia như nhìn thấy gì đó liền chạy đến một giá sách lấy một cuốn sách xuống đọc.
Liễu Thiên thấy vậy cũng chỉ mỉm cười rồi đi lại một hành lang có chứa sách về lịch sử. Hắn đi đến liền cầm một cuốn lên xem qua tiêu đề rồi lại hạ xuống, rồi lại cầm cuốn khác. Xem vài cuốn hắn liền bỏ xuống, rồi hắn không có đi sâu vào hành lang này mà lại đi sang hành lang để sách địa lí xem thử.
Xem qua vài cuốn sách nữa thì Liễu Thiên khẽ gật đầu rồi nhìn vào cái cầu thang nối xuống tầng hai ở phía trung tâm kia.
“Xuống tầng hai xem sao?” Liễu Thiên chưa kịp nói gì thì Khương Tuyết từ lúc nào đã đi đến cầu thang hưng phấn nói.
“Ừ!” Liễu Thiên cũng chỉ biết mỉm cười gật đầu đi theo.
Cả hai đi theo bậc thang tiến xuống tầng hai.
Xuống đến tầng hai Liễu Thiên nhìn quanh một lượt thì thấy sự bố trí y hệt tầng một. Vẫn là ánh sáng tran hòa bao phủ cả gian phòng. Vẫn là nhiều giá sách với nhiều con đường đi mọi hướng. Mà chỗ này vẫn có cầu thang đi xuống tiếp tầng ba.
Theo Liễu Thiên đoán thì chỗ này chắc cũng chia ra làm chín tầng, mỗi tầng ứng với một giai của sách. Tầng một là sách nhất giai, tầng hai là nhị giai.
“Tầng hai thì sách nhị giai tức là sách trong một ngàn năm đổ lại đây, trong một ngàn năm nay có những dị thuật gì nổi tiếng nhì, chúng ta mau kiếm thôi!” Liễu Thiên lẩm bẩm.
“Ngàn năm đổ lại tuy có nhiều dị thuật mạnh thì chủ nhân của những thuật đó đều là cường giả. Như vậy một ngàn năm thì chưa đến lúc cạn thọ nguyên, họ như thế nào đã viết thành mật tịch lưu truyền lại được! Còn những bí tịch bình thường khác thì bên ngoài thư viện và bí phòng cũng có!” Khương Tuyết tỏ vẻ hiểu biết phân tích.
“Cái này cũng có điểm đúng!” Liễu Thiên gật đầu đồng ý.
“Chúng ta xuống tầng ba, chỗ đó chính là nơi chứa tất cả sách hơn ngàn năm đến vạn năm về trước. Nó gần như chính là lúc bắt đầu của tông môn đến nay, mọi thứ đều phải ở tầng đó.” Khương Tuyết nhìn quanh một lượt rồi lại hướng cầu thang xuống tầng ba nói rồi liền đi xuống cầu thang.
“Ừm! Thế thì đi thôi! Thời gian của chúng ta không có nhiều!” Liễu Thiên gật đầu đi theo.
Tầng ba, Vạn Điển đường, vẫn là một kiểu bố trí như vậy nhưng nó lại có diện tích lớn gấp nhiều lần tầng hai.
Quả nhiên là nơi chứa sách trong gần vạn năm có khác! Hai người Liễu Thiên đứng ở giữa nhìn ra bốn phía mà không thế nhìn thấy điểm cuối của những hành lang này.
“Thôi chúng ta tách ra vậy, dù sao sở thích của hai chúng ta cũng khác nhau!” Khương Tuyết vừa nhìn thấy số sách khổng lồ này thì liền đề nghị.
“Ừm! Hẹn gặp lại!” Liễu Thiên cũng có ý nghĩ này nên khi nghe Khương Tuyết đề nghị thì rất nhanh đồng ý.
Khương Tuyết ngay tức khắc đi vào hành lang chứa sách về tu luyện, đây là hành lang đáng được quan tâm nhất.
“Xem ra vẫn đi cùng một đoạn nữa!” Liễu Thiên mỉm cười thầm nghĩ rồi cũng đi theo.
Đi vào hành lang đó thì nó lại tách ra làm nhiều dãy giá sách khác nhau, sách nói về tu luyện nguyên thần, hấp thụ linh thạch, hay cách vận hành công pháp, rồi lại nói về võ học, dị thuật, khinh công, giao chiến, vv…
Liễu Thiên đi phía sau một lúc thì nhìn thấy Khương Tuyết dần khuất sau những giá sách, tiểu cô nương này men men tìm tòi một lúc thì biến mất khỏi tầm mắt của Liễu Thiên.
Liễu Thiên lắc lắc đầu rồi cũng quay lại công việc của mình. Hắn cũng bắt đầu đi tìm thứ mình cần. Chỗ này hàng vạn cuốn sách không thể đọc hết, hắn chỉ tìm thứ thật sự lợi hại hoặc thích hợp với mình là được rồi. Nói vậy nhưng để tìm được sách hợp với mình thì phải đọc thử. Vào đây không có hướng dẫn thì chưa chắc đã đạt được thứ gì tốt.
Men theo một dãy toàn giá sách nói về kiếm phổ, Liễu Thiên dần đếm những chữ số ghi chú thích bên trên những giá sách. Theo mỗi bước đi thì Liễu Thiên thầm tính thì tầm năm cái giá sách lại có một cái bảng ghi thời gian như vậy.
“Hai ngàn năm trước, ba ngàn năm trước, đây bốn ngàn năm trước!”
Liễu thiên dừng lại chỗ mấy giá sách nói về kiếm phổ của bốn ngàn năm trước. Hắn bắt đầu tìm từng giá sách một, hắn lật từng cuốn kiếm phổ một rồi lại để xuống.
Hắn từ từ tìm một lượt hết giá sách này đến giá sách khác ở chỗ này mà vẫn không thấy thứ mình cần.
“Nó ở đâu nhì, theo như Hướng chấp sự nói thì nó phải ở đây mới đúng!” Liễu Thiên vừa tìm vừa lẩm bẩm.
Hắn đã tìm qua một lượt rất nhiều loại kiếm phổ với rất nhiều loại tên khác nhau như Lĩnh Tuyết kiếm phổ, Kim Long thập tam kiếm, Bố Linh Hung Chân kiếm phổ, Ma Quang kiếm phổ, Phá Tinh kiếm,… Có rất nhiều loại kiếm phổ khác nhau nhưng trong số này không có thứ hắn cần!
Cả một cái giá sách lớn với rất nhiều sách các loại nhưng Liễu Thiên chỉ cầm lên nhìn tên một cái là liền đặt xuống chứ không hề xem một chữ. Thế rồi hắn tìm hết bốn cái giá sách với hơn năm trăm cuốn kiếm phổ khác nhau nhưng không thấy Vô Danh kiếm phổ đâu? Vô Danh kiếm phổ chính là thứ khiến hắn ao ước được vào Vạn Điển Đường nên hắn phải tìm ra nó đầu tiên.
Đối diện với nhiều kiếm phổ như vậy nhưng Liễu Thiên chỉ tâm tâm niệm niệm tìm một cuốn duy nhất. Cuốn kiếm phổ mà không biết bao nhiêu lần hắn ao ước được xem bản chính.
Nói ra thì không phải là hắn coi thường những kiếm pháp này kém hay là Vô Danh kiếm pháp là vô địch mà là hắn không có nhiều thời gian để luyện kiếm pháp nào khác nữa. Phải biết tu luyện phải phân bố thời gian hợp lí giữa mọi mặt trong tu luyện. Hắn không thể tu luyện quá nhiều kiếm pháp được, hắn đã có Lôi Phá làm kiếm chiêu còn căn cốt và phong cách luyện kiếm thì hắn muốn tìm hiểu trong Vô Danh kiếm phổ mà vị Cuồng Nhân kiếm khách kia để lại.
Nghĩ vậy, Liễu Thiên lại lật từng cuốn từng cuốn một lên để tìm.
“Đây rồi!” Thêm mấy giá sách nữa, Liễu Thiên cầm ra một cuốn sách vui vẻ hô lên.
Đó là một cuốn sách bìa lâu, có phần rách nát, cũ kỹ, trên đó không có tiêu đề. Liễu Thiên rất nhanh lật ra xem, thế nhưng vừa xem thì gương mặt hắn bỗng tỏ vẻ thất vọng. Cuốn kiếm phổ hắn cầm là một cuốn khác, bên trong nó có tên là Diễn Phiêu kiếm phổ.
Hắn chán nản từ từ để quyển sách vào chỗ cũ nhưng vừa để vào thì hai mắt bỗng mở lớn đầy vẻ ngạc nhiên, hắn nhìn vào bên cạnh chỗ cuốn Diễn Phiêu kiếm thì thấy có một cuốn kiếm phổ khác cũng có bề ngoài rách nát cũ kỹ nằm đó.
Để cuốn Diễn Phiêu kiếm phổ xuống, Liễu Thiên cầm ngay cuốn sách kia lên.
Đây cũng là một cuốn sách không có tên, bộ dáng cũ kỹ rách nát mà nhìn thật kỹ mới thấy có một dòng chữ nhỏ lờ mờ “Cuồng Nhân Kiếm khách” ở cuối sách bên trái.
Là nó! Liễu Thiên khẳng định đúng là thứ mình cần, hắn vui vẻ lật trang đầu tiên. Quả nhiên, đập vào mắt hắn lúc này chính là mấy chứ loằng ngoằng của tác giả.
“Kiếm tại thủ, kiếm tại tâm, khoái vi kiếm, mạn vi kiếm, cương vi kiếm, nhu vi kiếm,…
Liễu Thiên một lần nữa đọc lại mấy câu đầu tiên của kiếm phổ. Những câu trước kia hắn đã đọc không biết bao nhiêu lần rồi nhưng không hề hiểu gì. Nhưng lúc này không hiểu sao những câu không rõ nghĩa hắn cũng có thể đọc ra và tập hợp lại thành một đoạn được, và trong một đoạn đó hắn cũng dần hiểu ra.
Thấy vậy hắn liền vui mừng, rồi kiếm một chỗ sáng sủa khoanh chân ngồi xuống.
Hắn bắt đầu dở từng trang sách cũ ra vừa đọc vừa nghiên cứu những hình vẽ rồi những nhát vạch nghệch ngoạc của tác giả. Vốn quyển sách này hắn vốn thuộc làu từng tri tiết nhưng đến hôm nay khi nhìn vào bản gốc hắn bỗng có cảm giác hoàn toàn khác. Cùng với đó là Thông Thiên thần dịch trong đại não hỗ trợ thì hắn lại hiểu rõ hớn bộ kiếm phổ này.
Hắn vừa đọc tay vừa dơ ra loay hoay mấy lượt rồi lại đọc tiếp, bộ dáng đọc sách của hắn tập trung và đam mê vô cùng.
Lúc này tại một chỗ các chỗ Liễu Thiên mấy chục trượng, Khương Tuyết đang cầm một cuốn sách mỏng có bìa màu xanh chăm chú đọc. Tiểu cô nương này cũng rất tập trung vừa học vừa diễn luyện thử.
Lại nói thì Kỳ Nhân Các muốn tránh những người vào Vạn Điển đường có những hành động không đúng thì trong này đã bày ra một Tịch Linh Trận. Nó làm cho người có tu vi dưới Vũ Linh cảnh tiến vào không thể điều khiến nguyên thần xuất thể hay vận hành dễ dàng được nên không thể dùng dị thuật hay điểu khiển chỉ giới được. Vì thế kể cả Khương Tuyết thì diễn luyện này cũng chỉ là động tác kết ấn và cách vận hành nguyên thần mà thôi chứ không thể dùng thử trong đây được.
Nhưng cũng phải nói Thông Thiên thần dịch hiệu quả, Khương Tuyết đóc lướt qua rất nhanh, vừa đọc vừa diễn luyện một lượt, nàng lất hết trang này đến trang khác. Thời gian hơn một khắc, Khương Tuyết vẻ mặt vui vẻ, hình như cô đã luyện xong nên đã bỏ cuốn bí phổ này xuống rồi lại đi tìm một cuốn tiếp theo.
Thời gian bên trong này từ từ trôi qua, không biết đã qua bao nhiêu canh giờ. Khương Tuyết lúc này đã đọc rất nhiều cuốn bí phổ rồi, khi này vẻ mặt nàng lúc này hớn hở vô cùng, xem ra đã thu được nhiều thứ có ích.
Nhìn sang một góc khác của Vạn Điển đường thì Liễu Thiên vẫn đang ngồi nghiên cứu cuốn Vô Danh Kiếm phổ kia.
“Xong rồi! Coi như hiểu hết mấy chỗ quan trọng, những thứ khác ra ngoài có bản sao thì mình dựa vào hiểu biết hôm này rồi nghiến cứu bản sao cũng được.” Liễu Thiên đứng dậy, hắn gập cuốn kiếm phổ vào vui vẻ nói.
“Nghĩ lại thì vị Cuồng Nhân kiếm khách này nghiên cứu quá kỹ về kiếm đạo. So với hiểu biết trước đây của mình thì rộng lớn và chi tiết hơn rất nhiều! Nhất là cái hiện tượng nghịch xuất vô trở kia càng lợi hại!” Liễu Thiên cất cuốn kiếm phổ đi lẩm bẩm nói.
“Nhưng nói đi cũng nói lại, vị kiếm khách này để lại kiếm phổ kiểu này đúng đánh đố người học!” Liễu Thiên cười khổ cảm thán.
Hắn trước kia cứ nghĩ dựa vào bản gốc sẽ nhìn ra ý cảnh của những vết viết vẻ trong kiếm phổ để rút ra những kiếm chiêu chỉ dậy. Đó là một suy nghĩ sai lầm của hắn. Phải biết khi viết kiếm phổ vị kiếm khách kia có thể vừa luyện kiếm vừa viết, cũng có thể đang tản bộ rồi viết, có thể viết lúc vui, lúc buồn, rồi đủ loại trạng thái.
Nếu nhìn vào nét mực thì không thể nào đoán ra được cái gì lông sâu của kiếm phổ.
Hắn may là có Thông Thiên thần dịch, mỗi khi hắn đọc hoặc nhìn một chỗ nào khó hiểu thì trong đầu hắn bỗng nhiên thanh tĩnh rồi lại hiện lên nhiều hình ảnh liên quan để hắn quan sát. Mà dựa vào mấy hình ảnh đó hắn có thể liên tưởng đến kiếm chiêu hay ý tứ của vị kiếm khách kia. Nếu vẫn chưa hiểu thì trong đầu lại tiếp tục hiện lên những gợi ý tiếp theo. Mọi thứ cứ thế đến khi nào hắn hiểu cặn kẽ thì thôi!
Đồng thời Liễu Thiên cũng không phải kẻ đầu óc bã đậu. Đa số chỉ hiện lên những hình ảnh gợi ý đầu tiên là hắn đã hiểu rồi. Chỉ một số lần tìm hiểu về bốn nét vẽ thẳng trồng tréo lên nhau là hắn phải vận dụng liên tục ba lần thần dịch mới hiểu ra được.
Khi đó hình ảnh hiện lên những ba động cùng sự di chuyển của kiếm thì Liễu Thiên đã hiểu ra lúc đó Cuồng Nhân Kiếm khách đang muốn đề cập đến tốc độ xuất kiếm và dao động khi kiếm di chuyển và phương của lưỡi kiếm và mấy trường hợp hiếm trong kiếm đạo.
Nhìn ra xung quanh tám hướng đều có những hành lang dài với những giá sách, mà mỗi hành lang này đều có chữ phân biệt rõ ràng thành tám mục là lịch sử, địa lý, yêu thú, văn học, y học, tu luyện, khí giới và cuối cùng là tạp học bút ký.
Mỗi hành lang này gồm hai hàng giá sách kéo dài ra phía sau, trên giá sách là chi chít các loại sách với đủ kích cỡ được xếp gọn gàng ngăn lắp. Đứng ở đây nhìn ra tứ phía đều giống nhau, các hành lang đều không có gì khác biệt ngoài cái tên, nơi đây cứ như một mê cung làm bằng giá sách vậy.
Ài thật lớn! Tìm thứ gì trước bây giờ! Đảo mắt quanh chỗ này Liễu Thiên thật không biết bắt đầu từ đâu. Hắn liền quay sang xem phản ứng của Khương Tuyết.
Khương Tuyết lúc này lại tung tăng như một đứa nhỏ, tiểu cô nương này khẽ kêu “hú” một tiếng làm âm thanh vang vọng cả gian phòng. Ngay sau đó, tiểu cô nương kia như nhìn thấy gì đó liền chạy đến một giá sách lấy một cuốn sách xuống đọc.
Liễu Thiên thấy vậy cũng chỉ mỉm cười rồi đi lại một hành lang có chứa sách về lịch sử. Hắn đi đến liền cầm một cuốn lên xem qua tiêu đề rồi lại hạ xuống, rồi lại cầm cuốn khác. Xem vài cuốn hắn liền bỏ xuống, rồi hắn không có đi sâu vào hành lang này mà lại đi sang hành lang để sách địa lí xem thử.
Xem qua vài cuốn sách nữa thì Liễu Thiên khẽ gật đầu rồi nhìn vào cái cầu thang nối xuống tầng hai ở phía trung tâm kia.
“Xuống tầng hai xem sao?” Liễu Thiên chưa kịp nói gì thì Khương Tuyết từ lúc nào đã đi đến cầu thang hưng phấn nói.
“Ừ!” Liễu Thiên cũng chỉ biết mỉm cười gật đầu đi theo.
Cả hai đi theo bậc thang tiến xuống tầng hai.
Xuống đến tầng hai Liễu Thiên nhìn quanh một lượt thì thấy sự bố trí y hệt tầng một. Vẫn là ánh sáng tran hòa bao phủ cả gian phòng. Vẫn là nhiều giá sách với nhiều con đường đi mọi hướng. Mà chỗ này vẫn có cầu thang đi xuống tiếp tầng ba.
Theo Liễu Thiên đoán thì chỗ này chắc cũng chia ra làm chín tầng, mỗi tầng ứng với một giai của sách. Tầng một là sách nhất giai, tầng hai là nhị giai.
“Tầng hai thì sách nhị giai tức là sách trong một ngàn năm đổ lại đây, trong một ngàn năm nay có những dị thuật gì nổi tiếng nhì, chúng ta mau kiếm thôi!” Liễu Thiên lẩm bẩm.
“Ngàn năm đổ lại tuy có nhiều dị thuật mạnh thì chủ nhân của những thuật đó đều là cường giả. Như vậy một ngàn năm thì chưa đến lúc cạn thọ nguyên, họ như thế nào đã viết thành mật tịch lưu truyền lại được! Còn những bí tịch bình thường khác thì bên ngoài thư viện và bí phòng cũng có!” Khương Tuyết tỏ vẻ hiểu biết phân tích.
“Cái này cũng có điểm đúng!” Liễu Thiên gật đầu đồng ý.
“Chúng ta xuống tầng ba, chỗ đó chính là nơi chứa tất cả sách hơn ngàn năm đến vạn năm về trước. Nó gần như chính là lúc bắt đầu của tông môn đến nay, mọi thứ đều phải ở tầng đó.” Khương Tuyết nhìn quanh một lượt rồi lại hướng cầu thang xuống tầng ba nói rồi liền đi xuống cầu thang.
“Ừm! Thế thì đi thôi! Thời gian của chúng ta không có nhiều!” Liễu Thiên gật đầu đi theo.
Tầng ba, Vạn Điển đường, vẫn là một kiểu bố trí như vậy nhưng nó lại có diện tích lớn gấp nhiều lần tầng hai.
Quả nhiên là nơi chứa sách trong gần vạn năm có khác! Hai người Liễu Thiên đứng ở giữa nhìn ra bốn phía mà không thế nhìn thấy điểm cuối của những hành lang này.
“Thôi chúng ta tách ra vậy, dù sao sở thích của hai chúng ta cũng khác nhau!” Khương Tuyết vừa nhìn thấy số sách khổng lồ này thì liền đề nghị.
“Ừm! Hẹn gặp lại!” Liễu Thiên cũng có ý nghĩ này nên khi nghe Khương Tuyết đề nghị thì rất nhanh đồng ý.
Khương Tuyết ngay tức khắc đi vào hành lang chứa sách về tu luyện, đây là hành lang đáng được quan tâm nhất.
“Xem ra vẫn đi cùng một đoạn nữa!” Liễu Thiên mỉm cười thầm nghĩ rồi cũng đi theo.
Đi vào hành lang đó thì nó lại tách ra làm nhiều dãy giá sách khác nhau, sách nói về tu luyện nguyên thần, hấp thụ linh thạch, hay cách vận hành công pháp, rồi lại nói về võ học, dị thuật, khinh công, giao chiến, vv…
Liễu Thiên đi phía sau một lúc thì nhìn thấy Khương Tuyết dần khuất sau những giá sách, tiểu cô nương này men men tìm tòi một lúc thì biến mất khỏi tầm mắt của Liễu Thiên.
Liễu Thiên lắc lắc đầu rồi cũng quay lại công việc của mình. Hắn cũng bắt đầu đi tìm thứ mình cần. Chỗ này hàng vạn cuốn sách không thể đọc hết, hắn chỉ tìm thứ thật sự lợi hại hoặc thích hợp với mình là được rồi. Nói vậy nhưng để tìm được sách hợp với mình thì phải đọc thử. Vào đây không có hướng dẫn thì chưa chắc đã đạt được thứ gì tốt.
Men theo một dãy toàn giá sách nói về kiếm phổ, Liễu Thiên dần đếm những chữ số ghi chú thích bên trên những giá sách. Theo mỗi bước đi thì Liễu Thiên thầm tính thì tầm năm cái giá sách lại có một cái bảng ghi thời gian như vậy.
“Hai ngàn năm trước, ba ngàn năm trước, đây bốn ngàn năm trước!”
Liễu thiên dừng lại chỗ mấy giá sách nói về kiếm phổ của bốn ngàn năm trước. Hắn bắt đầu tìm từng giá sách một, hắn lật từng cuốn kiếm phổ một rồi lại để xuống.
Hắn từ từ tìm một lượt hết giá sách này đến giá sách khác ở chỗ này mà vẫn không thấy thứ mình cần.
“Nó ở đâu nhì, theo như Hướng chấp sự nói thì nó phải ở đây mới đúng!” Liễu Thiên vừa tìm vừa lẩm bẩm.
Hắn đã tìm qua một lượt rất nhiều loại kiếm phổ với rất nhiều loại tên khác nhau như Lĩnh Tuyết kiếm phổ, Kim Long thập tam kiếm, Bố Linh Hung Chân kiếm phổ, Ma Quang kiếm phổ, Phá Tinh kiếm,… Có rất nhiều loại kiếm phổ khác nhau nhưng trong số này không có thứ hắn cần!
Cả một cái giá sách lớn với rất nhiều sách các loại nhưng Liễu Thiên chỉ cầm lên nhìn tên một cái là liền đặt xuống chứ không hề xem một chữ. Thế rồi hắn tìm hết bốn cái giá sách với hơn năm trăm cuốn kiếm phổ khác nhau nhưng không thấy Vô Danh kiếm phổ đâu? Vô Danh kiếm phổ chính là thứ khiến hắn ao ước được vào Vạn Điển Đường nên hắn phải tìm ra nó đầu tiên.
Đối diện với nhiều kiếm phổ như vậy nhưng Liễu Thiên chỉ tâm tâm niệm niệm tìm một cuốn duy nhất. Cuốn kiếm phổ mà không biết bao nhiêu lần hắn ao ước được xem bản chính.
Nói ra thì không phải là hắn coi thường những kiếm pháp này kém hay là Vô Danh kiếm pháp là vô địch mà là hắn không có nhiều thời gian để luyện kiếm pháp nào khác nữa. Phải biết tu luyện phải phân bố thời gian hợp lí giữa mọi mặt trong tu luyện. Hắn không thể tu luyện quá nhiều kiếm pháp được, hắn đã có Lôi Phá làm kiếm chiêu còn căn cốt và phong cách luyện kiếm thì hắn muốn tìm hiểu trong Vô Danh kiếm phổ mà vị Cuồng Nhân kiếm khách kia để lại.
Nghĩ vậy, Liễu Thiên lại lật từng cuốn từng cuốn một lên để tìm.
“Đây rồi!” Thêm mấy giá sách nữa, Liễu Thiên cầm ra một cuốn sách vui vẻ hô lên.
Đó là một cuốn sách bìa lâu, có phần rách nát, cũ kỹ, trên đó không có tiêu đề. Liễu Thiên rất nhanh lật ra xem, thế nhưng vừa xem thì gương mặt hắn bỗng tỏ vẻ thất vọng. Cuốn kiếm phổ hắn cầm là một cuốn khác, bên trong nó có tên là Diễn Phiêu kiếm phổ.
Hắn chán nản từ từ để quyển sách vào chỗ cũ nhưng vừa để vào thì hai mắt bỗng mở lớn đầy vẻ ngạc nhiên, hắn nhìn vào bên cạnh chỗ cuốn Diễn Phiêu kiếm thì thấy có một cuốn kiếm phổ khác cũng có bề ngoài rách nát cũ kỹ nằm đó.
Để cuốn Diễn Phiêu kiếm phổ xuống, Liễu Thiên cầm ngay cuốn sách kia lên.
Đây cũng là một cuốn sách không có tên, bộ dáng cũ kỹ rách nát mà nhìn thật kỹ mới thấy có một dòng chữ nhỏ lờ mờ “Cuồng Nhân Kiếm khách” ở cuối sách bên trái.
Là nó! Liễu Thiên khẳng định đúng là thứ mình cần, hắn vui vẻ lật trang đầu tiên. Quả nhiên, đập vào mắt hắn lúc này chính là mấy chứ loằng ngoằng của tác giả.
“Kiếm tại thủ, kiếm tại tâm, khoái vi kiếm, mạn vi kiếm, cương vi kiếm, nhu vi kiếm,…
Liễu Thiên một lần nữa đọc lại mấy câu đầu tiên của kiếm phổ. Những câu trước kia hắn đã đọc không biết bao nhiêu lần rồi nhưng không hề hiểu gì. Nhưng lúc này không hiểu sao những câu không rõ nghĩa hắn cũng có thể đọc ra và tập hợp lại thành một đoạn được, và trong một đoạn đó hắn cũng dần hiểu ra.
Thấy vậy hắn liền vui mừng, rồi kiếm một chỗ sáng sủa khoanh chân ngồi xuống.
Hắn bắt đầu dở từng trang sách cũ ra vừa đọc vừa nghiên cứu những hình vẽ rồi những nhát vạch nghệch ngoạc của tác giả. Vốn quyển sách này hắn vốn thuộc làu từng tri tiết nhưng đến hôm nay khi nhìn vào bản gốc hắn bỗng có cảm giác hoàn toàn khác. Cùng với đó là Thông Thiên thần dịch trong đại não hỗ trợ thì hắn lại hiểu rõ hớn bộ kiếm phổ này.
Hắn vừa đọc tay vừa dơ ra loay hoay mấy lượt rồi lại đọc tiếp, bộ dáng đọc sách của hắn tập trung và đam mê vô cùng.
Lúc này tại một chỗ các chỗ Liễu Thiên mấy chục trượng, Khương Tuyết đang cầm một cuốn sách mỏng có bìa màu xanh chăm chú đọc. Tiểu cô nương này cũng rất tập trung vừa học vừa diễn luyện thử.
Lại nói thì Kỳ Nhân Các muốn tránh những người vào Vạn Điển đường có những hành động không đúng thì trong này đã bày ra một Tịch Linh Trận. Nó làm cho người có tu vi dưới Vũ Linh cảnh tiến vào không thể điều khiến nguyên thần xuất thể hay vận hành dễ dàng được nên không thể dùng dị thuật hay điểu khiển chỉ giới được. Vì thế kể cả Khương Tuyết thì diễn luyện này cũng chỉ là động tác kết ấn và cách vận hành nguyên thần mà thôi chứ không thể dùng thử trong đây được.
Nhưng cũng phải nói Thông Thiên thần dịch hiệu quả, Khương Tuyết đóc lướt qua rất nhanh, vừa đọc vừa diễn luyện một lượt, nàng lất hết trang này đến trang khác. Thời gian hơn một khắc, Khương Tuyết vẻ mặt vui vẻ, hình như cô đã luyện xong nên đã bỏ cuốn bí phổ này xuống rồi lại đi tìm một cuốn tiếp theo.
Thời gian bên trong này từ từ trôi qua, không biết đã qua bao nhiêu canh giờ. Khương Tuyết lúc này đã đọc rất nhiều cuốn bí phổ rồi, khi này vẻ mặt nàng lúc này hớn hở vô cùng, xem ra đã thu được nhiều thứ có ích.
Nhìn sang một góc khác của Vạn Điển đường thì Liễu Thiên vẫn đang ngồi nghiên cứu cuốn Vô Danh Kiếm phổ kia.
“Xong rồi! Coi như hiểu hết mấy chỗ quan trọng, những thứ khác ra ngoài có bản sao thì mình dựa vào hiểu biết hôm này rồi nghiến cứu bản sao cũng được.” Liễu Thiên đứng dậy, hắn gập cuốn kiếm phổ vào vui vẻ nói.
“Nghĩ lại thì vị Cuồng Nhân kiếm khách này nghiên cứu quá kỹ về kiếm đạo. So với hiểu biết trước đây của mình thì rộng lớn và chi tiết hơn rất nhiều! Nhất là cái hiện tượng nghịch xuất vô trở kia càng lợi hại!” Liễu Thiên cất cuốn kiếm phổ đi lẩm bẩm nói.
“Nhưng nói đi cũng nói lại, vị kiếm khách này để lại kiếm phổ kiểu này đúng đánh đố người học!” Liễu Thiên cười khổ cảm thán.
Hắn trước kia cứ nghĩ dựa vào bản gốc sẽ nhìn ra ý cảnh của những vết viết vẻ trong kiếm phổ để rút ra những kiếm chiêu chỉ dậy. Đó là một suy nghĩ sai lầm của hắn. Phải biết khi viết kiếm phổ vị kiếm khách kia có thể vừa luyện kiếm vừa viết, cũng có thể đang tản bộ rồi viết, có thể viết lúc vui, lúc buồn, rồi đủ loại trạng thái.
Nếu nhìn vào nét mực thì không thể nào đoán ra được cái gì lông sâu của kiếm phổ.
Hắn may là có Thông Thiên thần dịch, mỗi khi hắn đọc hoặc nhìn một chỗ nào khó hiểu thì trong đầu hắn bỗng nhiên thanh tĩnh rồi lại hiện lên nhiều hình ảnh liên quan để hắn quan sát. Mà dựa vào mấy hình ảnh đó hắn có thể liên tưởng đến kiếm chiêu hay ý tứ của vị kiếm khách kia. Nếu vẫn chưa hiểu thì trong đầu lại tiếp tục hiện lên những gợi ý tiếp theo. Mọi thứ cứ thế đến khi nào hắn hiểu cặn kẽ thì thôi!
Đồng thời Liễu Thiên cũng không phải kẻ đầu óc bã đậu. Đa số chỉ hiện lên những hình ảnh gợi ý đầu tiên là hắn đã hiểu rồi. Chỉ một số lần tìm hiểu về bốn nét vẽ thẳng trồng tréo lên nhau là hắn phải vận dụng liên tục ba lần thần dịch mới hiểu ra được.
Khi đó hình ảnh hiện lên những ba động cùng sự di chuyển của kiếm thì Liễu Thiên đã hiểu ra lúc đó Cuồng Nhân Kiếm khách đang muốn đề cập đến tốc độ xuất kiếm và dao động khi kiếm di chuyển và phương của lưỡi kiếm và mấy trường hợp hiếm trong kiếm đạo.
/240
|