Hai người tách ra, Liễu Thiên rất nhanh từ quảng trường đi về đội của mình.
Dù sao đường ở Ngoại Môn này cũng không quá phức tạp, lần đầu còn không biết nhưng sau mấy lần được dẫn đi, bây giờ đoạn đường từ đội Mười Hai ra quảng trường hắn đã thuộc rồi.
Về đến cung của mình, Liễu Thiên sau khi trả lời một số câu hỏi của Thượng Quan Định và mấy vị chấp sự cùng mấy người quen thì liền đi về phòng nghỉ một giấc đến tận chiều luôn.
Chiều đến, hắn hôm nay không có luyện tập mà lại đi đến Thư viện. Hắn vừa bước vào thư viện, Hứa Vĩnh Thiên đã đi lên trước mặt hắn và đang cười cười.
“Ngươi dạo này đi đâu mà không thấy xuất hiện vậy! Đừng bảo là đệ cũng tham gia thí luyện yêu thú?” Hứa Vĩnh Thiên ánh mắt đánh giá Liễu Thiên mấy lần cười hỏi.
“Đệ thực sự đã tham gia thí luyện!” Liễu Thiên gãi gãi đầu nói.
“Thật, ngươi có qua ải không?” Hứa Vĩnh Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Có a! Vì vậy đệ hôm nay đến đây để gặp huynh rồi sẽ tiến hành khổ tu ba tháng.” Liễu Thiên gật đầu rồi nói ra nguyên nhân đến đây.
“Vậy thì tốt rồi! Khổ tu ba tháng cũng tốt, dù sao cũng phải tiêu hóa đống phần thưởng kia. Còn huynh đệ chúng ta thiếu gì lúc gặp. Ta chờ đệ kết thúc bài kiểm tra võ kỹ chúng ta sẽ ăn mừng luôn!” Hứa Vĩnh Thiên kiềm chế vui vẻ chỉ khẽ cười vỗ vai Liễu Thiên nói. Lại nói nếu đây không phải là Thư Viện thì gã biết Liễu Thiên tham gia thí luyện thành công đã cười phá lên vì vui mừng rồi.
“Vậy đệ chỉ báo đại ca một tiếng thôi! Đại ca đi làm việc đi, đệ cũng về chuẩn bị tu luyện đây! Ba tháng sau chúng ta sẽ làm một bữa thống khoái!” Liễu Thiên lúc này mỉm cười hứa hẹn.
“Được! Cứ vậy đi!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu.
Liễu Thiên từ thư viện về liền đi qua chỗ nhà kho lấy ít đồ, rồi lại qua sân tập. Hắn lúc này có thể tập trung vào tu luyện rồi.
Hắn bắt đầu quay lại những bài tập thể lực cùng quyền cước cùng chế độ rèn luyện khắc khổ của mình.
Trên sân tập hôm nay cũng khá đông người đang tập các loại võ kỹ khác nhau. Ba tháng sau là bài kiểm tra võ học nên những ai cảm thấy bản thân yếu đều cố gắng luyện tập. Liễu Thiên cũng hòa nhập vào những người đó, có điều là bài tập của hắn khác so với mọi người.
Mọi người luyện kiếm thì đang nhảy qua nhảy lại múa kiếm luyện những kiếm chiêu kiếm hoa mỹ vô cùng. Còn hắn luyện kiếm thì chỉ đứng một chỗ, hết đâm rồi lại chém, hết chém ngang lại chém dọc. Hắn chỉ làm một động tác như vậy rất nhiều lần.
Không chỉ luyện kiếm khác người mà luyện quyền cước cũng khác luôn. Hắn chẳng đánh một bài quyền nào cả nhỉ đi đến cái cây lớn cạnh sân tập liên lục đánh lên đó như có thù hận rất sâu với cái cây đó vậy.
Rồi hắn lại rèn luyện cả thể lực nữa, hắn luyện tập những thứ mà những đệ tử bình thường khác rất ít khi làm, hoặc họ có luyện cũng chỉ một thời gian ngắn là thôi chứ không như hắn luyện hết ngày này sang tháng khác.
“Tên kia luyện tập lạ nhì!”
“Có gì mà ngạc nhiên! Hắn hôm nào cũng vậy!”
“Thôi để ý làm gì, hắn thích làm trò thì kệ hắn!”
Một số người đã thấy Liễu Thiên luyện tập thì bàn tán. Một số những người mới lần đầu thấy lúc đầu có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng như những người khác chẳng thèm quan tâm nhiều làm gì. Vì vậy cũng không có ai làm phiền Liễu Thiên luyện tập.
Kết thúc buổi chiều, tối đến Liễu Thiên bắt đầu tĩnh tu. Hắn muốn đạt đến trạng thái Tổ Nguyên trong ba tháng thì mỗi tháng phải đột phá một tiểu cảnh giới. Như vậy hắn cần phải tăng thêm thời gian tu luyện lên thì mới kịp được chỉ tiêu này.
…
Một buổi sáng sớm, mặt trời vừa lên, những tia nắng nhạt đang xua đi lớp sương mù trên những tán cây, trong không khí những cơn gió khẽ thổi làm cho người đứng ở đây có cảm giác hơi lạnh.
Tại khu nhà chi sáu trong cung chữ Càn, của đội mười hai, lúc này nhóm đệ tử gần hai mươi người đã tập trung đầy đủ dưới sân, trước mặt họ là bốn vị chấp sư.
“Đi thôi!” Tần Long đại hán gật đầu nói rồi quay người đi.
Thế là ba vị chấp sự kia cũng đi theo rồi cả đám đệ tử phía sau, trong đó tất nhiên có cả Liễu Thiên.
Đến ngày hôm nay, Liễu Thiên đã vào Kỳ Nhân Các tu luyện được sáu tháng. Chính vì vậy hôm này cũng là ngày kiểm tra võ học với toàn bộ tân đệ tử của Kỳ Nhân các. Tất cả các đệ tử đều phải tiến hành kiểm tra, không có trường hợp đặc biệt nào cả. Đây là một trong bốn bài kiểm tra bắt buộc để đủ điều kiện thi vào nội môn đệ tử.
Liễu Thiên hôm nay cũng giống với các đệ tử khác dậy rất sớm để vệ sinh, ăn sáng rồi về chi của mình tập trung. May là lần này hắn không làm gì lề mề để muộn giờ như mấy lần trước.Đám người Liễu Thiên vừa đi ra khỏi sân của chi thì cũng gặp những chi khác. Lúc này tất cả các chi đều được tập hợp chỉnh tề đi về phía trung tâm của Cung.
Đám người đi một lúc thì cũng đã đến trung tâm của Cung.
Ở trung tâm của cung vẫn là một quảng trường rộng lớn được nát đá màu đỏ, ở giữa vẫn là một cái đài cao tầm nửa trượng. Nhóm người đi qua cái đài kia đi vào phần sau của quảng trường.
Đám người Liễu Thiên khi này được tập trung trước Võ Đường của Cung.
Từ quảng trường nhìn vào Võ đường thì thấy có tất cả mười cánh cửa màu xám, mỗi cánh cao tầm hơn trượng rộng nửa trượng, bên trên đều có đánh số từ một đến mười.
Đám người Liễu Thiên chính là được tập trung trước mười cánh cửa kia. Hơn hai trăm đệ tử lúc này đã tập trung đầy đủ ngay ngắn trên sân, các trưởng lão cùng chấp sự cũng đã tập hợp đầy đủ ở phía trước.
Liễu Thiên đứng cuối hàng chi sáu, vẻ mặt thì đầy tự tin nhìn về phía trước.
Khác với bài kiểm tra trước, lần này Liễu Thiên cũng không có gì lo lắng vì trong vòng ba tháng qua hắn đã tiến bộ không ít.
Hơn hai tháng trước, do ngày ngày cày cuốc, Liễu Thiên đã đạt đến đỉnh phong của đệ tứ trọng và đột phá thành công lên đệ ngũ trọng.
Tiếp một tháng sau đó, Liễu Thiên lại đạt đến đỉnh phong của đệ ngũ trọng và đột phá thành công lên đệ lục trọng.
Mới mấy ngày trước, Liễu Thiên đã sử dụng hết chỗ linh dược được thưởng khi hoàn thành thí luyện. Khi này, tu vi của hắn đã gần đạt đến đỉnh phong của đệ lục trọng rồi. Kết quả nhanh thần tốc này chính là thành quả của việc cố gắng cùng với “thiên tinh” và số lượng lớn đan dược dược liệu được thưởng khi vượt qua thí luyện.
Mà lại nói thì Liễu Thiên cầm chỉ giới nên số lượng yêu đan thu thập được Khương Tuyết không lấy nên hắn đổi ra linh dược lại càng được nhiều. Vì vậy trong khoảng thời gian vừa qua Liễu Thiên sống đúng như một đại công tử của một đại gia tộc vậy.
Nếu một người thường tu luyện thì ba tháng tiến một cảnh giới đã là không tệ, còn Liễu Thiên gần ba tháng lại tiến ba cảnh giới. Đây chính là sự tăng tiến rất khinh khủng mà tài nguyên cùng với sự phấn đấu không ngừng nghỉ đem lại.
Lại nói thì khi mấy vị chấp sự cùng với hai tên Hà Minh và Tằng Nhất thấy tu vi Liễu Thiên tăng tiến nhanh như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên nhưng tất cả đều rất nhanh hiểu được nguyên nhân chính là do có được nhiều linh dược khi tham gia thí luyện. Nhưng dù có hiểu thì họ vẫn phải nhìn Liễu Thiên bằng ánh mắt khác. Không những thế cả Lan chấp sự giờ cũng không săm soi Liễu Thiên nữa.
Điều làm Liễu Thiên tự tin khi tham gia thí luyện này là do trong gần ba tháng qua không chỉ tu vi mà võ học của hắn cũng có tiến triển khá lớn đặc biệt về mặt kiếm thuật.
Trong gần ba tháng qua tuy hắn tăng thời gian hấp thụ linh khí lên nhưng vẫn duy trì đều đặn các bài tập thể lực và võ học. Dựa theo những hiểu biết của hắn về kiếm khi nghiên cứu Vô Danh kiếm phổ hắn đã bước đầu luyện được căn cơ của kiếm. Và bây giờ hắn đang luyện tập để tăng dần các mặt của căn cơ đó lên. Đồng thời hắn cũng đã bắt đầu phối hợp căn cơ của kiếm vào trong Lôi Phá Kiếm pháp để đạt đến uy lực cao hơn.
Về thể lực thì trong ba tháng qua của hắn cũng có tiến triển nhưng không đáng kể. Hắn vẫn duy trì cường độ những bài tập thể lực nên qua thời gian thể lực có tăng lên nhưng biên độ không lớn. Nhưng chừng đó với hắn cũng coi như tạm đủ.
Đúng ra một dị giả không tu theo kiểu luyện thể thì không nhất thiết phải tập luyện thể lực và rèn luyện thần thể quá nhiều. Dù sao thì mọi thứ đều có nguyên thần lo, người tu luyện bình thường chỉ cần cảnh giới tăng cao là có thể làm được mọi việc. Nhưng Liễu Thiên thì lại khác, hắn luyện Lôi Phá kiếm pháp. Kiếm pháp này dùng với tốc độ nhanh và uy lực mạnh, đồng thời nó lại kích phát các đại huyệt để lấy lực cộng hưởng tối đa nên cơ thể yếu nhược rất dễ gây tổn hại cơ bắp và kinh mạch.
Mà với Liễu Thiên dù không tu luyện Lôi Phá kiếm thì hắn cũng sẽ luyện tập thể lực với cường độ thấp hơn chút. Với hắn dù nguyên thần có vạn năng nhưng cơ thể khỏe mạnh thì vẫn hơn. Và kết quả tu luyện thể lực tuy không cao nhưng cũng đủ cho yêu cầu của hắn lúc này.
Trong gần ba tháng qua, khinh công của Liễu Thiên cũng có chút tiến bộ. Hắn tuy chỉ luyện mỗi Lưu Thủy bộ nhưng hai môn khinh công còn lại cũng đã nghiên cứu kỹ càng chỉ chờ ngày đủ cảnh giới là có thể thực hành thí luyện. Nhắc đến Lưu Thủy bộ của hắn thì khi này đã có chút hỏa hầu. Bây giờ, Liễu Thiên dùng Lưu Thủy bộ đã có thể thoải mái di chuyển mà không sợ giảm tốc trong những địa hình hiểm trở. Nếu địa hình qua phức tạp thì tốc độ cũng đạt tám thành so với di chuyển bên ngoài.
Theo Liễu Thiên nếu chịu khó luyện tập một thời gian nữa thì tốc độ di chuyển của Lưu Thủy bộ chắc hẳn sẽ rất vượt trội. Khi đó hắn không những di chuyển nhanh trong các địa hình hiểm trở mà còn có thể linh hoạt trong chiến đấu. Dù sao thì môn khinh công này cũng làm tăng lên khả năng phản xạ và né tránh.
Kể ra thì thời gian trôi đi không chỉ mỗi Liễu Thiên tăng tiến mà tất những người hắn quen cũng tăng tiến không ít. Nhất là Hà Minh với lượng đan dược, linh dược kiếm được trong thí luyện hắn đã tu luyện đến Linh cơ cảnh đệ cửu trọng và đã đột phá thành công lên Khai Minh cảnh.
Tằng Nhất thì cũng không phải vừa, không những tu vi gần đạt Khai Minh cảnh sơ kỳ đỉnh phong mà hắn khi tham gia thí luyện lại lấy được lệnh bài kia vì thế đã được lên thượng thư phòng kiếm mật tịch. Nghe nói tên này kiếm được một dị thuật rất mạnh.
Còn Khương Tuyết thì trong gần ba tháng qua, Liễu Thiên cũng chưa có gặp. Thứ nhất là do khoảng cách giữa hai đội khá xa, thứ hai là trong thời gian vừa rồi cũng không có gì đặc biệt để hai người gặp nhau cả. Lúc này, Liễu Thiên rất muốn gặp để cảm ơn nàng, cảm ơn vì tất cả những thành quả thí luyện kia, những thứ đó đã giúp hắn rất nhiều trên con đường tu luyện.
“Thôi có cơ hội gặp lại mà!” Từ bỏ những suy nghĩ vớ vẩn, Liễu Thiên tập trung vào buổi kiểm tra sắp tới.
Các đội tập trung một lúc thì vị trưởng lão đầu trọc phụ trách huấn luyện trong cung liền nhìn quanh một lượt rồi khẽ gật đầu hướng mấy người chấp sự nói nhỏ gì đó.
“Bây giờ sẽ tiến hành kiểm tra võ học, tất cả đệ tử sẽ lần lượt tiến vào trong mộc nhân trận. Ai hoàn thành trong thời gian cháy hết một cây đại nhang thì tức là thông qua bài kiểm tra! Nội dung kiểm tra sẽ được chấp sự nói khi tiến vào trong. Bây giờ mỗi chi năm người đi lên kiểm tra. Những người còn lại có thể bên ngoài ngồi nghỉ hoặc khởi động trước!” Trưởng lão đầu trọc kia nói nhỏ gì đó với đám người phía sau rồi lại hướng toàn trường nói lớn.
Ngay khi trưởng lão nói xong, những vị chấp sự bắt đầu đi xuống chi của mình chọn người cho lượt thi đầu tiên. Đồng Nhất Tiêu cũng đi xuống chỗ mấy người Liễu Thiên.
Dù sao đường ở Ngoại Môn này cũng không quá phức tạp, lần đầu còn không biết nhưng sau mấy lần được dẫn đi, bây giờ đoạn đường từ đội Mười Hai ra quảng trường hắn đã thuộc rồi.
Về đến cung của mình, Liễu Thiên sau khi trả lời một số câu hỏi của Thượng Quan Định và mấy vị chấp sự cùng mấy người quen thì liền đi về phòng nghỉ một giấc đến tận chiều luôn.
Chiều đến, hắn hôm nay không có luyện tập mà lại đi đến Thư viện. Hắn vừa bước vào thư viện, Hứa Vĩnh Thiên đã đi lên trước mặt hắn và đang cười cười.
“Ngươi dạo này đi đâu mà không thấy xuất hiện vậy! Đừng bảo là đệ cũng tham gia thí luyện yêu thú?” Hứa Vĩnh Thiên ánh mắt đánh giá Liễu Thiên mấy lần cười hỏi.
“Đệ thực sự đã tham gia thí luyện!” Liễu Thiên gãi gãi đầu nói.
“Thật, ngươi có qua ải không?” Hứa Vĩnh Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Có a! Vì vậy đệ hôm nay đến đây để gặp huynh rồi sẽ tiến hành khổ tu ba tháng.” Liễu Thiên gật đầu rồi nói ra nguyên nhân đến đây.
“Vậy thì tốt rồi! Khổ tu ba tháng cũng tốt, dù sao cũng phải tiêu hóa đống phần thưởng kia. Còn huynh đệ chúng ta thiếu gì lúc gặp. Ta chờ đệ kết thúc bài kiểm tra võ kỹ chúng ta sẽ ăn mừng luôn!” Hứa Vĩnh Thiên kiềm chế vui vẻ chỉ khẽ cười vỗ vai Liễu Thiên nói. Lại nói nếu đây không phải là Thư Viện thì gã biết Liễu Thiên tham gia thí luyện thành công đã cười phá lên vì vui mừng rồi.
“Vậy đệ chỉ báo đại ca một tiếng thôi! Đại ca đi làm việc đi, đệ cũng về chuẩn bị tu luyện đây! Ba tháng sau chúng ta sẽ làm một bữa thống khoái!” Liễu Thiên lúc này mỉm cười hứa hẹn.
“Được! Cứ vậy đi!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu.
Liễu Thiên từ thư viện về liền đi qua chỗ nhà kho lấy ít đồ, rồi lại qua sân tập. Hắn lúc này có thể tập trung vào tu luyện rồi.
Hắn bắt đầu quay lại những bài tập thể lực cùng quyền cước cùng chế độ rèn luyện khắc khổ của mình.
Trên sân tập hôm nay cũng khá đông người đang tập các loại võ kỹ khác nhau. Ba tháng sau là bài kiểm tra võ học nên những ai cảm thấy bản thân yếu đều cố gắng luyện tập. Liễu Thiên cũng hòa nhập vào những người đó, có điều là bài tập của hắn khác so với mọi người.
Mọi người luyện kiếm thì đang nhảy qua nhảy lại múa kiếm luyện những kiếm chiêu kiếm hoa mỹ vô cùng. Còn hắn luyện kiếm thì chỉ đứng một chỗ, hết đâm rồi lại chém, hết chém ngang lại chém dọc. Hắn chỉ làm một động tác như vậy rất nhiều lần.
Không chỉ luyện kiếm khác người mà luyện quyền cước cũng khác luôn. Hắn chẳng đánh một bài quyền nào cả nhỉ đi đến cái cây lớn cạnh sân tập liên lục đánh lên đó như có thù hận rất sâu với cái cây đó vậy.
Rồi hắn lại rèn luyện cả thể lực nữa, hắn luyện tập những thứ mà những đệ tử bình thường khác rất ít khi làm, hoặc họ có luyện cũng chỉ một thời gian ngắn là thôi chứ không như hắn luyện hết ngày này sang tháng khác.
“Tên kia luyện tập lạ nhì!”
“Có gì mà ngạc nhiên! Hắn hôm nào cũng vậy!”
“Thôi để ý làm gì, hắn thích làm trò thì kệ hắn!”
Một số người đã thấy Liễu Thiên luyện tập thì bàn tán. Một số những người mới lần đầu thấy lúc đầu có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng như những người khác chẳng thèm quan tâm nhiều làm gì. Vì vậy cũng không có ai làm phiền Liễu Thiên luyện tập.
Kết thúc buổi chiều, tối đến Liễu Thiên bắt đầu tĩnh tu. Hắn muốn đạt đến trạng thái Tổ Nguyên trong ba tháng thì mỗi tháng phải đột phá một tiểu cảnh giới. Như vậy hắn cần phải tăng thêm thời gian tu luyện lên thì mới kịp được chỉ tiêu này.
…
Một buổi sáng sớm, mặt trời vừa lên, những tia nắng nhạt đang xua đi lớp sương mù trên những tán cây, trong không khí những cơn gió khẽ thổi làm cho người đứng ở đây có cảm giác hơi lạnh.
Tại khu nhà chi sáu trong cung chữ Càn, của đội mười hai, lúc này nhóm đệ tử gần hai mươi người đã tập trung đầy đủ dưới sân, trước mặt họ là bốn vị chấp sư.
“Đi thôi!” Tần Long đại hán gật đầu nói rồi quay người đi.
Thế là ba vị chấp sự kia cũng đi theo rồi cả đám đệ tử phía sau, trong đó tất nhiên có cả Liễu Thiên.
Đến ngày hôm nay, Liễu Thiên đã vào Kỳ Nhân Các tu luyện được sáu tháng. Chính vì vậy hôm này cũng là ngày kiểm tra võ học với toàn bộ tân đệ tử của Kỳ Nhân các. Tất cả các đệ tử đều phải tiến hành kiểm tra, không có trường hợp đặc biệt nào cả. Đây là một trong bốn bài kiểm tra bắt buộc để đủ điều kiện thi vào nội môn đệ tử.
Liễu Thiên hôm nay cũng giống với các đệ tử khác dậy rất sớm để vệ sinh, ăn sáng rồi về chi của mình tập trung. May là lần này hắn không làm gì lề mề để muộn giờ như mấy lần trước.Đám người Liễu Thiên vừa đi ra khỏi sân của chi thì cũng gặp những chi khác. Lúc này tất cả các chi đều được tập hợp chỉnh tề đi về phía trung tâm của Cung.
Đám người đi một lúc thì cũng đã đến trung tâm của Cung.
Ở trung tâm của cung vẫn là một quảng trường rộng lớn được nát đá màu đỏ, ở giữa vẫn là một cái đài cao tầm nửa trượng. Nhóm người đi qua cái đài kia đi vào phần sau của quảng trường.
Đám người Liễu Thiên khi này được tập trung trước Võ Đường của Cung.
Từ quảng trường nhìn vào Võ đường thì thấy có tất cả mười cánh cửa màu xám, mỗi cánh cao tầm hơn trượng rộng nửa trượng, bên trên đều có đánh số từ một đến mười.
Đám người Liễu Thiên chính là được tập trung trước mười cánh cửa kia. Hơn hai trăm đệ tử lúc này đã tập trung đầy đủ ngay ngắn trên sân, các trưởng lão cùng chấp sự cũng đã tập hợp đầy đủ ở phía trước.
Liễu Thiên đứng cuối hàng chi sáu, vẻ mặt thì đầy tự tin nhìn về phía trước.
Khác với bài kiểm tra trước, lần này Liễu Thiên cũng không có gì lo lắng vì trong vòng ba tháng qua hắn đã tiến bộ không ít.
Hơn hai tháng trước, do ngày ngày cày cuốc, Liễu Thiên đã đạt đến đỉnh phong của đệ tứ trọng và đột phá thành công lên đệ ngũ trọng.
Tiếp một tháng sau đó, Liễu Thiên lại đạt đến đỉnh phong của đệ ngũ trọng và đột phá thành công lên đệ lục trọng.
Mới mấy ngày trước, Liễu Thiên đã sử dụng hết chỗ linh dược được thưởng khi hoàn thành thí luyện. Khi này, tu vi của hắn đã gần đạt đến đỉnh phong của đệ lục trọng rồi. Kết quả nhanh thần tốc này chính là thành quả của việc cố gắng cùng với “thiên tinh” và số lượng lớn đan dược dược liệu được thưởng khi vượt qua thí luyện.
Mà lại nói thì Liễu Thiên cầm chỉ giới nên số lượng yêu đan thu thập được Khương Tuyết không lấy nên hắn đổi ra linh dược lại càng được nhiều. Vì vậy trong khoảng thời gian vừa qua Liễu Thiên sống đúng như một đại công tử của một đại gia tộc vậy.
Nếu một người thường tu luyện thì ba tháng tiến một cảnh giới đã là không tệ, còn Liễu Thiên gần ba tháng lại tiến ba cảnh giới. Đây chính là sự tăng tiến rất khinh khủng mà tài nguyên cùng với sự phấn đấu không ngừng nghỉ đem lại.
Lại nói thì khi mấy vị chấp sự cùng với hai tên Hà Minh và Tằng Nhất thấy tu vi Liễu Thiên tăng tiến nhanh như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên nhưng tất cả đều rất nhanh hiểu được nguyên nhân chính là do có được nhiều linh dược khi tham gia thí luyện. Nhưng dù có hiểu thì họ vẫn phải nhìn Liễu Thiên bằng ánh mắt khác. Không những thế cả Lan chấp sự giờ cũng không săm soi Liễu Thiên nữa.
Điều làm Liễu Thiên tự tin khi tham gia thí luyện này là do trong gần ba tháng qua không chỉ tu vi mà võ học của hắn cũng có tiến triển khá lớn đặc biệt về mặt kiếm thuật.
Trong gần ba tháng qua tuy hắn tăng thời gian hấp thụ linh khí lên nhưng vẫn duy trì đều đặn các bài tập thể lực và võ học. Dựa theo những hiểu biết của hắn về kiếm khi nghiên cứu Vô Danh kiếm phổ hắn đã bước đầu luyện được căn cơ của kiếm. Và bây giờ hắn đang luyện tập để tăng dần các mặt của căn cơ đó lên. Đồng thời hắn cũng đã bắt đầu phối hợp căn cơ của kiếm vào trong Lôi Phá Kiếm pháp để đạt đến uy lực cao hơn.
Về thể lực thì trong ba tháng qua của hắn cũng có tiến triển nhưng không đáng kể. Hắn vẫn duy trì cường độ những bài tập thể lực nên qua thời gian thể lực có tăng lên nhưng biên độ không lớn. Nhưng chừng đó với hắn cũng coi như tạm đủ.
Đúng ra một dị giả không tu theo kiểu luyện thể thì không nhất thiết phải tập luyện thể lực và rèn luyện thần thể quá nhiều. Dù sao thì mọi thứ đều có nguyên thần lo, người tu luyện bình thường chỉ cần cảnh giới tăng cao là có thể làm được mọi việc. Nhưng Liễu Thiên thì lại khác, hắn luyện Lôi Phá kiếm pháp. Kiếm pháp này dùng với tốc độ nhanh và uy lực mạnh, đồng thời nó lại kích phát các đại huyệt để lấy lực cộng hưởng tối đa nên cơ thể yếu nhược rất dễ gây tổn hại cơ bắp và kinh mạch.
Mà với Liễu Thiên dù không tu luyện Lôi Phá kiếm thì hắn cũng sẽ luyện tập thể lực với cường độ thấp hơn chút. Với hắn dù nguyên thần có vạn năng nhưng cơ thể khỏe mạnh thì vẫn hơn. Và kết quả tu luyện thể lực tuy không cao nhưng cũng đủ cho yêu cầu của hắn lúc này.
Trong gần ba tháng qua, khinh công của Liễu Thiên cũng có chút tiến bộ. Hắn tuy chỉ luyện mỗi Lưu Thủy bộ nhưng hai môn khinh công còn lại cũng đã nghiên cứu kỹ càng chỉ chờ ngày đủ cảnh giới là có thể thực hành thí luyện. Nhắc đến Lưu Thủy bộ của hắn thì khi này đã có chút hỏa hầu. Bây giờ, Liễu Thiên dùng Lưu Thủy bộ đã có thể thoải mái di chuyển mà không sợ giảm tốc trong những địa hình hiểm trở. Nếu địa hình qua phức tạp thì tốc độ cũng đạt tám thành so với di chuyển bên ngoài.
Theo Liễu Thiên nếu chịu khó luyện tập một thời gian nữa thì tốc độ di chuyển của Lưu Thủy bộ chắc hẳn sẽ rất vượt trội. Khi đó hắn không những di chuyển nhanh trong các địa hình hiểm trở mà còn có thể linh hoạt trong chiến đấu. Dù sao thì môn khinh công này cũng làm tăng lên khả năng phản xạ và né tránh.
Kể ra thì thời gian trôi đi không chỉ mỗi Liễu Thiên tăng tiến mà tất những người hắn quen cũng tăng tiến không ít. Nhất là Hà Minh với lượng đan dược, linh dược kiếm được trong thí luyện hắn đã tu luyện đến Linh cơ cảnh đệ cửu trọng và đã đột phá thành công lên Khai Minh cảnh.
Tằng Nhất thì cũng không phải vừa, không những tu vi gần đạt Khai Minh cảnh sơ kỳ đỉnh phong mà hắn khi tham gia thí luyện lại lấy được lệnh bài kia vì thế đã được lên thượng thư phòng kiếm mật tịch. Nghe nói tên này kiếm được một dị thuật rất mạnh.
Còn Khương Tuyết thì trong gần ba tháng qua, Liễu Thiên cũng chưa có gặp. Thứ nhất là do khoảng cách giữa hai đội khá xa, thứ hai là trong thời gian vừa rồi cũng không có gì đặc biệt để hai người gặp nhau cả. Lúc này, Liễu Thiên rất muốn gặp để cảm ơn nàng, cảm ơn vì tất cả những thành quả thí luyện kia, những thứ đó đã giúp hắn rất nhiều trên con đường tu luyện.
“Thôi có cơ hội gặp lại mà!” Từ bỏ những suy nghĩ vớ vẩn, Liễu Thiên tập trung vào buổi kiểm tra sắp tới.
Các đội tập trung một lúc thì vị trưởng lão đầu trọc phụ trách huấn luyện trong cung liền nhìn quanh một lượt rồi khẽ gật đầu hướng mấy người chấp sự nói nhỏ gì đó.
“Bây giờ sẽ tiến hành kiểm tra võ học, tất cả đệ tử sẽ lần lượt tiến vào trong mộc nhân trận. Ai hoàn thành trong thời gian cháy hết một cây đại nhang thì tức là thông qua bài kiểm tra! Nội dung kiểm tra sẽ được chấp sự nói khi tiến vào trong. Bây giờ mỗi chi năm người đi lên kiểm tra. Những người còn lại có thể bên ngoài ngồi nghỉ hoặc khởi động trước!” Trưởng lão đầu trọc kia nói nhỏ gì đó với đám người phía sau rồi lại hướng toàn trường nói lớn.
Ngay khi trưởng lão nói xong, những vị chấp sự bắt đầu đi xuống chi của mình chọn người cho lượt thi đầu tiên. Đồng Nhất Tiêu cũng đi xuống chỗ mấy người Liễu Thiên.
/240
|