“Chúng ta đi thôi!” Cơ Ngọc Hoàn liên nói rồi đứng lên đi trước.
Mọi người nghe vậy cũng không ai nói gì nữa, trong bàn trừ Điền Vô Lượng tất cả liền đứng dậy cùng đi ra phía sân khấu kia.
Lúc này, không chỉ nhóm người Liễu Thiên mà trong quảng trường khi này cũng có nhiều nhóm người đang từ từ tập hợp lại quanh sân khấu, mọi người không ai ồn ào một tiếng, tất cả im lặng chỉnh tề từ từ xếp hàng.
Cứ như vậy chẳng mấy chốc xung quang sân khấu đã có hàng trăm người đang tập trung lại. Tất cả mấy trăm người này đều là những chi có quan hệ gần nhất với Cơ Thường, những chi khác thì sớm đã thành Cơ gia thường nhân nên không có cơ hội được đi lên tham gia đại lễ này.
“Đại lễ Tạ Thiên bắt đầu! Mọi người quỳ lạy, Các vị gia tổ đại nhân mời dâng nhang!” Nữ tử xinh đẹp kia lúc này lại hô lớn.
Ngay tức khắc mấy trăm người xung quanh đồng loạt quỳ xuống. Mười mấy người Cơ Thường đứng trên cái Tiên đài kia đều quay ra đám tỳ nữ. Mười mấy nữ tỳ đồng loạt mở khăn đỏ ra, trên khay của mỗi nữ tỳ đều có một mâm hoa quả cùng một một nén hương nhỏ màu đỏ tươi, nó chỉ dài một xích mà thôi.
Nhóm người Cơ Thường khi này liền cầm nén hương trên khay đó lên. Nén hương lúc này không đột mà tự cháy. Còn đám tỳ nữ để mâm hoa quả lên cái bàn phía sau rồi tự động lùi xuống.
Hương vừa cháy thì mười mấy người Cơ Thường liền tiến lên phía mấy cái bàn trước mắt thắp xuống.
“Tạ thiên tam bái!” Nữ tử Cơ Điệp lại hô lớn.
Mấy người Cơ Thường khẽ cúi người ba cái, còn tất cả những người đang quỳ bên dưới thì đều dập đầu ba cái.
“Phụng tổ tam bái!” Cơ Điệp lúc này cũng bái xong thì lại hô.
Mọi người tiếp tục lạy ba cái, trong đó tất nhiên có cả Liễu Thiên.
“Cơ gia lợi dụng mẫu tử ta còn muốn ta bái lạy mới được yên ổn! Mối hận nay ta sẽ không quên! Sẽ có ngày ta bắt Cơ gia phải trả cả gốc lẫn lãi!” Liễu Thiên vừa bái lạy vừa nghiến răng thầm nhủ.
Đối với hắn bái lạy tổ tiên cũng là chuyện bình thường nhưng khi biết tất cả cái này chỉ là giao dịch để hắn và Liễu gia được yên ổn thì hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Thứ làm hắn khó chịu nhất trong vụ giao dịch đó chính là ngoại bà của hắn đã phải sống cô quạnh nửa đời cuối cùng còn phải dùng một thứ quý giá để đổi lấy cơ hội bái lậy người khác này. Đã mất của lại còn phải lạy người mới được yên ổn. Điều này làm cho hắn uất ức vô cùng. Vì vậy hắn mới tự nhủ tất cả những áp bức này một ngày nào đó hắn sẽ đòi lại tất cả!
Bái lậy mấy thứ vớ vẩn nữa thì cuối cùng nghi lễ này cũng kết thúc. Tuy bái lậy đã kết thúc nhưng mọi người vẫn phải tiếp tục quỳ lậy một lúc để tiến hành cầu khấn cái gì đó. Liễu Thiên lúc này vừa quỳ vừa thở dài thần ra suy nghĩ đến cái khác làm hắn vui hơn.
“Khương Tuyết phải tham gia nghi lễ này thì thế nào nhì?” Nghĩ vớ vẩn một lúc thì hình ảnh nghịch ngợm của Khương Tuyết lại hiện lên trong đầu hắn khẽ cười một cái.
“Đại lễ Tạ Thiên của Cơ gia lần này đã kết thúc! Mọi người hãy trở về chỗ ngồi, sau đây là nghi lễ Thọ Trà.” Cơ Điệp lúc này mỉm cười hướng mọi người xung quanh nói.
Nghe vậy, mấy người Liễu Thiên cũng từ từ đi lại chỗ của mình, do bàn họ cũng ở gần trung tâm nên họ cũng không tốn nhiều thời gian để về bàn của mình. Những người khác cũng như mấy người Liễu Thiên đều ngồi ở bàn trung tâm nên họ cũng rất nhanh đã về bàn và ổn định chỗ ngồi.
“Đại lễ Thọ trà này cứ mười năm mới có một lần, mấy đứa các ngươi thật có phúc!” Cơ Ngọc Hoàn ngồi xuống thì mỉm cười nói.
“Nghe mẫu thân nói thì trà này có gì đó đặc biệt?” Điền Tiểu Hi nghe vậy ngạc nhiên hỏi.
“Trà này khá quý hiếm, lá trà được lấy từ lá cây Thanh Linh mộc rồi được đem đi chế biến nhiều lần với nhiều công đoạn phức tạp. Sau đi đem trà này được dùng cùng Vu Minh thủy thì lại tạo lên một loại nước trà có tên là Vu Linh trà, trà này thanh lọc cơ thể, giúp tinh thần thoải mái rất tốt cho người tu luyện. Tuy công dụng của nó không quá cao nhưng không phải ai cũng được uống. Lại nói thì Thanh Linh trà thụ thì có rất nhiều nhưng Vu Minh thủy thì lại rất hiếm, nó chỉ tìm được ở một số nơi trên cả nước, đồng thời số lượng cũng rất ít.” Điền Vô Lượng tỏ vẻ hiểu biết giải thích.
“Ngay cả những gia tộc lớn như Cơ gia chúng ta cũng không phải lúc nào cũng có loại trà này mà dùng, nó chỉ dùng cho trường hợp đặc biệt mà thôi.” Cơ Ngọc Hoàn cũng bổ sung.
“Mời mọi người dùng trà! Vu Linh Thọ trà này tuy không khác mấy với các Vu Linh trà khác nhưng lại có mùi vị khác hẳn, xin mọi người mời dùng thử.” Lúc này một nhóm ba nữ tỳ đi đến, hai người bê khay, một người đi đầu vừa rót trà vừa giới thiệu.
Trà được rót đều một lượt, ba nữ nhân kia liền cung kính đứng bên cạnh.
“Chúng ta thưởng trà thôi!” Cơ Ngọc Oanh lúc này cầm chén trà lên nói.
“Ừ!” Mấy người còn lại cũng không phản đối cầm chén trà lên. Thế là mọi người bắt đầu thưởng trà, Liễu Thiên cũng không có nói gì cầm chén trà lên nhấm nháp.
Vị trà này quả nhiên có chút đặc biệt, vừa uống vào thì cảm giác không có vị gì nhưng sau đó thì trong miệng vị đắng từ từ lan ra, một chút vị đắng tan đi một vị thanh thanh ngọt ngọt lan tỏa làm cho tinh thần như bừng tỉnh vậy.
“Đệ thấy trà này thế nào?” Cơ Nhiên Phùng thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Liễu Thiên thì mỉm cười hỏi.
“Trà này rất đặc biệt! Đệ chưa dùng qua các loại trà nên không phân tích được gì nhiều!”Liễu Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ đánh giá.“Haha! Vậy Tiểu Hi muội thì sao?” Cơ Nhiên Phùng cười rồi lại hướng Điền Tiểu Hi hỏi.
“Muội cũng không hiểu về trà đạo, ngày thường chỉ tập trung tu luyện thôi!” Điền Tiểu Hi lắc đầu đáp.
“Tiểu Hi thật có trí lớn, bằng tuổi cháu ta tuy cũng chịu khó tu luyện nhưng không thể tập trung như vậy được.” Cơ Ngọc Oanh ngồi giữa ba người lúc này nghe thấy vậy thì khẽ vuốt vuốt tóc Điền Tiểu Hi nói.
“Trí lớn cái gì! Ta đang lo mai kia có ai chịu lấy nó không đây. Con gái gì suốt ngày tu luyện, tính tình thì không khác gì nam nhi, ài ta thật hết chỗ nói.” Cơ Ngọc Hoàn cũng nghe thấy liền lắc đầu thở dài nói.
“Mẫu thân!” Điền Tiểu Hi quay hướng Cơ Ngọc Hoàn bĩu môi.
“Rồi chúng ta không nói chuyện này nữa, hãy nói về đại hội Thần Binh của Kỳ Nhân các đi! Ở đây có ai dự định tham gia đại hội sắp đến không?” Cơ Ngọc Hoàn thấy Điền Tiểu Hi không hài lòng thì mỉm cười chuyển chủ đề nói.
“Tứ di cứ nói đùa, đó là đại hội cực lớn của tông môn, ở đẳng cấp thấp làm sao tham gia được. Mà nghe sư phụ của cháu nói lần này phần thưởng cho người thắng là một binh khí trong Thần Binh phủ như vậy người tham gia sẽ rất lợi hại. E rằng tất cả những kẻ đứng đầu Tứ Viện và Lục Phong cũng tham gia.” Cơ Nhiên Phùng vẻ mặt e ngại nói.
“Ta nghĩ Tiểu Hi tỷ vẫn có cơ hội, dù sao vẫn còn mấy năm. Nếu tỷ đột phá lên Huyền Môn cảnh hậu kỳ thì tỷ lệ vượt ải sẽ cao hơn nữa!” Liễu Thiên cũng nghe qua cái đại hội này và hắn tin rằng cứ với tiến độ này thì vài năm sau thì Điền Tiểu Hi có đủ tư cách tham gia.
“Đừng nói là lên Huyên Môn cảnh vô cùng khó khăn mà ngay cả có ở Huyền Môn cảnh hậu kỳ mà đòi đoạt thần binh thì đệ đúng mà mơ tưởng hão huyền! Trong Tứ Viện và Lục Phong ai không phải là đệ tử Huyền Môn cảnh, còn hậu kỳ thì cũng không ít, một số lại đạt Hoành Không cảnh. Ài! Người đứng đầu ở đó chỉ một ngón tay cũng đánh bại ta rồi!” Điền Tiểu Hi lắc đầu nói.
“Trong nội môn lại có những viện, đội toàn tuyển người mạnh vậy sao?” Liễu Thiên nghe vậy ngạc nhiên hỏi.
“Cái này cũng chưa chắc, người của Lục Phong và Tứ Viện đều đạt Huyền Môn cảnh không phải là do khi họ mới vào đã vậy mà là quá trình tu luyện trong đó rất nghiêm ngặt. Nếu không đạt Huyền Môn cảnh thì rất khó được xuất sơn tham gia các hoạt động trong tông môn. Chính vì nguyên nhân đó nên mỗi đệ tử của Tứ Viện và Lục Phong khi ra ngoài đều có tu vi Huyền Môn cảnh.” Điền Vô Lượng nghe vậy liền lắc đầu giải thích.
“Tuy họ vào đó chưa phải tu vi Huyền Môn cảnh nhưng Tứ Viện và Lục Phong đều tuyển người rất khắt khe. Không phải cứ thành nội môn đệ tự là được vào mà phải đạt được rất nhiều yêu cầu về tu vi, dị thuật căn cơ, thể thuật, hay là cả tuổi tác. Ta nếu không phải có phụ thân ở trong tông thì cũng sẽ tham gia thi tuyển vào mấy nơi đó!” Điền Tiểu Hi lúc này lại bổ sung.
“Khó khăn như vậy thì người của mấy viện đó chắc cũng không nhiều?” Liễu Thiên lại hỏi.
“Số người thì không ai rõ nhưng đại khái mỗi viện và phong cũng tầm trên dưới trăm người. Mà thực ra chỉ có người trong viện đó mới thực sự biết được quân số của mình chứ người ngoài không ai biết được.” Điền Vô Lượng lại giải thích.
“Mỗi năm có hàng ngàn người thành nội môn đệ tử vậy nhưng mỗi viện và phong chỉ có tầm trăm người như vậy cũng đủ biết để vào được Tứ Viện Lục Phong thì phải rất xuất chúng.” Cơ Ngọc Oanh thở dài cảm thán.
“Như vậy những nội môn đệ tử khác sẽ ở đâu?” Liễu Thiên lại hỏi.
“Trong nội môn ngoài Tứ Viện, Lục Phong ra thì còn rất nhiều chỗ cho đám đệ tử sinh sống. Một số nội môn đệ tử có thể chọn trở thành đệ tử của một vị trưởng lão nào đó. Khi đó sẽ được sư phụ của mình thu sếp ăn ở tu luyện. Nhưng cũng có những đệ tử do tư chất không đủ hoặc không thích làm môn hạ của ai thì sẽ đến Viễn Không phủ kiếm một khu tá túc. Một số đệ tử còn lại thì có thể được tuyển sang bên Y Viện hoặc Mật Vệ Đội để huấn luyện. Nói chung vào Nội Môn thì có rất nhiều sự lựa chọn.”
Điền Vô Lượng tỏ vẻ hiểu biết từ từ giảng giải cho đám người Liễu Thiên. Lại nói thì ở chỗ này cũng chỉ có mỗi Liễu Thiên là chưa rõ về nội môn nên chú ý lắng nghe chứ những người khác tuy có nghe nhưng không mấy chú trọng.
“Mọi người đã thưởng trà rồi! Sau đây sẽ là nghi thức dâng trà!” Lúc này, bỗng nhiên một giọng nói mềm mại của nữ nhân lại truyền đến.
“Dâng trà?” Điền Tiểu Hi nghe vậy cũng không hiểu liền hỏi.
“Sau đây là những con cháu ưu tú nhất của các chi trong Cơ gia sẽ lên dâng trà mừng thọ gia tổ!” Không đợi ai giải thích thì phía trên lại có giọng nữ nhân truyền xuống.
“Nhiên Phùng! Không biết trong hai cháu thì ai là người lên dâng trà cho gia tổ?” Cơ Ngọc Hoàn lúc này nhìn Cơ Nhiên Phùng mỉm cười hỏi.
“Gia phụ và đại bá cũng có căn dặn qua, cháu là người đại diện cho chi lên dâng trà cho gia tổ!” Cơ Nhiên Phùng nhìn sang đại ca bên cạnh vẻ mặt khó sử nói.
Nghe vậy thì mọi người nhìn sang Cơ Nhiên Dã. Tên này vẫn ngồi im, vẻ mặt vẫn âm trầm bất định như lúc trước.
Lại nói thì trong chi của gia chủ Cơ gia thì chỉ có hai huynh đệ Cơ Nhiên Phùng là đích hệ nam tôn. Mai sau nếu Cơ Triết Dương có muốn thoái lui truyền lại chức gia chủ thì người thừa kế chỉ là một trong hai anh em họ. Mà hôm này đại lễ dâng thọ trà người thay mặt cả chi lại là Cơ Nhiên Phùng thì chứng tỏ Cơ Nhiên Dã không được Cơ Triết Dương coi trọng hoặc cũng có thể hắn không chọn đi theo còn đường địa vị, chức vụ này nên hắn không quan tâm.
“Vậy đi đi!” Cơ Ngọc Hoàn có vẻ đã hiểu ra liền thúc dục.
“Mọi người tiếp tục thưởng trà!” Cơ Nhiên Phùng cũng không lấn lá lâu, hắn khẽ gật đầu nói rồi đứng dậy đi về phía sân khấu.
Như vậy Cơ Nhiên Phùng sẽ đại diện cho chi đi nên dâng trà cho gia tổ, mấy người Liễu Thiên tất nhiên không có ý kiến gì mà chỉ dõi theo xem Cơ Nhiên Phùng thể hiện ra sao.
Mọi người nghe vậy cũng không ai nói gì nữa, trong bàn trừ Điền Vô Lượng tất cả liền đứng dậy cùng đi ra phía sân khấu kia.
Lúc này, không chỉ nhóm người Liễu Thiên mà trong quảng trường khi này cũng có nhiều nhóm người đang từ từ tập hợp lại quanh sân khấu, mọi người không ai ồn ào một tiếng, tất cả im lặng chỉnh tề từ từ xếp hàng.
Cứ như vậy chẳng mấy chốc xung quang sân khấu đã có hàng trăm người đang tập trung lại. Tất cả mấy trăm người này đều là những chi có quan hệ gần nhất với Cơ Thường, những chi khác thì sớm đã thành Cơ gia thường nhân nên không có cơ hội được đi lên tham gia đại lễ này.
“Đại lễ Tạ Thiên bắt đầu! Mọi người quỳ lạy, Các vị gia tổ đại nhân mời dâng nhang!” Nữ tử xinh đẹp kia lúc này lại hô lớn.
Ngay tức khắc mấy trăm người xung quanh đồng loạt quỳ xuống. Mười mấy người Cơ Thường đứng trên cái Tiên đài kia đều quay ra đám tỳ nữ. Mười mấy nữ tỳ đồng loạt mở khăn đỏ ra, trên khay của mỗi nữ tỳ đều có một mâm hoa quả cùng một một nén hương nhỏ màu đỏ tươi, nó chỉ dài một xích mà thôi.
Nhóm người Cơ Thường khi này liền cầm nén hương trên khay đó lên. Nén hương lúc này không đột mà tự cháy. Còn đám tỳ nữ để mâm hoa quả lên cái bàn phía sau rồi tự động lùi xuống.
Hương vừa cháy thì mười mấy người Cơ Thường liền tiến lên phía mấy cái bàn trước mắt thắp xuống.
“Tạ thiên tam bái!” Nữ tử Cơ Điệp lại hô lớn.
Mấy người Cơ Thường khẽ cúi người ba cái, còn tất cả những người đang quỳ bên dưới thì đều dập đầu ba cái.
“Phụng tổ tam bái!” Cơ Điệp lúc này cũng bái xong thì lại hô.
Mọi người tiếp tục lạy ba cái, trong đó tất nhiên có cả Liễu Thiên.
“Cơ gia lợi dụng mẫu tử ta còn muốn ta bái lạy mới được yên ổn! Mối hận nay ta sẽ không quên! Sẽ có ngày ta bắt Cơ gia phải trả cả gốc lẫn lãi!” Liễu Thiên vừa bái lạy vừa nghiến răng thầm nhủ.
Đối với hắn bái lạy tổ tiên cũng là chuyện bình thường nhưng khi biết tất cả cái này chỉ là giao dịch để hắn và Liễu gia được yên ổn thì hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Thứ làm hắn khó chịu nhất trong vụ giao dịch đó chính là ngoại bà của hắn đã phải sống cô quạnh nửa đời cuối cùng còn phải dùng một thứ quý giá để đổi lấy cơ hội bái lậy người khác này. Đã mất của lại còn phải lạy người mới được yên ổn. Điều này làm cho hắn uất ức vô cùng. Vì vậy hắn mới tự nhủ tất cả những áp bức này một ngày nào đó hắn sẽ đòi lại tất cả!
Bái lậy mấy thứ vớ vẩn nữa thì cuối cùng nghi lễ này cũng kết thúc. Tuy bái lậy đã kết thúc nhưng mọi người vẫn phải tiếp tục quỳ lậy một lúc để tiến hành cầu khấn cái gì đó. Liễu Thiên lúc này vừa quỳ vừa thở dài thần ra suy nghĩ đến cái khác làm hắn vui hơn.
“Khương Tuyết phải tham gia nghi lễ này thì thế nào nhì?” Nghĩ vớ vẩn một lúc thì hình ảnh nghịch ngợm của Khương Tuyết lại hiện lên trong đầu hắn khẽ cười một cái.
“Đại lễ Tạ Thiên của Cơ gia lần này đã kết thúc! Mọi người hãy trở về chỗ ngồi, sau đây là nghi lễ Thọ Trà.” Cơ Điệp lúc này mỉm cười hướng mọi người xung quanh nói.
Nghe vậy, mấy người Liễu Thiên cũng từ từ đi lại chỗ của mình, do bàn họ cũng ở gần trung tâm nên họ cũng không tốn nhiều thời gian để về bàn của mình. Những người khác cũng như mấy người Liễu Thiên đều ngồi ở bàn trung tâm nên họ cũng rất nhanh đã về bàn và ổn định chỗ ngồi.
“Đại lễ Thọ trà này cứ mười năm mới có một lần, mấy đứa các ngươi thật có phúc!” Cơ Ngọc Hoàn ngồi xuống thì mỉm cười nói.
“Nghe mẫu thân nói thì trà này có gì đó đặc biệt?” Điền Tiểu Hi nghe vậy ngạc nhiên hỏi.
“Trà này khá quý hiếm, lá trà được lấy từ lá cây Thanh Linh mộc rồi được đem đi chế biến nhiều lần với nhiều công đoạn phức tạp. Sau đi đem trà này được dùng cùng Vu Minh thủy thì lại tạo lên một loại nước trà có tên là Vu Linh trà, trà này thanh lọc cơ thể, giúp tinh thần thoải mái rất tốt cho người tu luyện. Tuy công dụng của nó không quá cao nhưng không phải ai cũng được uống. Lại nói thì Thanh Linh trà thụ thì có rất nhiều nhưng Vu Minh thủy thì lại rất hiếm, nó chỉ tìm được ở một số nơi trên cả nước, đồng thời số lượng cũng rất ít.” Điền Vô Lượng tỏ vẻ hiểu biết giải thích.
“Ngay cả những gia tộc lớn như Cơ gia chúng ta cũng không phải lúc nào cũng có loại trà này mà dùng, nó chỉ dùng cho trường hợp đặc biệt mà thôi.” Cơ Ngọc Hoàn cũng bổ sung.
“Mời mọi người dùng trà! Vu Linh Thọ trà này tuy không khác mấy với các Vu Linh trà khác nhưng lại có mùi vị khác hẳn, xin mọi người mời dùng thử.” Lúc này một nhóm ba nữ tỳ đi đến, hai người bê khay, một người đi đầu vừa rót trà vừa giới thiệu.
Trà được rót đều một lượt, ba nữ nhân kia liền cung kính đứng bên cạnh.
“Chúng ta thưởng trà thôi!” Cơ Ngọc Oanh lúc này cầm chén trà lên nói.
“Ừ!” Mấy người còn lại cũng không phản đối cầm chén trà lên. Thế là mọi người bắt đầu thưởng trà, Liễu Thiên cũng không có nói gì cầm chén trà lên nhấm nháp.
Vị trà này quả nhiên có chút đặc biệt, vừa uống vào thì cảm giác không có vị gì nhưng sau đó thì trong miệng vị đắng từ từ lan ra, một chút vị đắng tan đi một vị thanh thanh ngọt ngọt lan tỏa làm cho tinh thần như bừng tỉnh vậy.
“Đệ thấy trà này thế nào?” Cơ Nhiên Phùng thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Liễu Thiên thì mỉm cười hỏi.
“Trà này rất đặc biệt! Đệ chưa dùng qua các loại trà nên không phân tích được gì nhiều!”Liễu Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ đánh giá.“Haha! Vậy Tiểu Hi muội thì sao?” Cơ Nhiên Phùng cười rồi lại hướng Điền Tiểu Hi hỏi.
“Muội cũng không hiểu về trà đạo, ngày thường chỉ tập trung tu luyện thôi!” Điền Tiểu Hi lắc đầu đáp.
“Tiểu Hi thật có trí lớn, bằng tuổi cháu ta tuy cũng chịu khó tu luyện nhưng không thể tập trung như vậy được.” Cơ Ngọc Oanh ngồi giữa ba người lúc này nghe thấy vậy thì khẽ vuốt vuốt tóc Điền Tiểu Hi nói.
“Trí lớn cái gì! Ta đang lo mai kia có ai chịu lấy nó không đây. Con gái gì suốt ngày tu luyện, tính tình thì không khác gì nam nhi, ài ta thật hết chỗ nói.” Cơ Ngọc Hoàn cũng nghe thấy liền lắc đầu thở dài nói.
“Mẫu thân!” Điền Tiểu Hi quay hướng Cơ Ngọc Hoàn bĩu môi.
“Rồi chúng ta không nói chuyện này nữa, hãy nói về đại hội Thần Binh của Kỳ Nhân các đi! Ở đây có ai dự định tham gia đại hội sắp đến không?” Cơ Ngọc Hoàn thấy Điền Tiểu Hi không hài lòng thì mỉm cười chuyển chủ đề nói.
“Tứ di cứ nói đùa, đó là đại hội cực lớn của tông môn, ở đẳng cấp thấp làm sao tham gia được. Mà nghe sư phụ của cháu nói lần này phần thưởng cho người thắng là một binh khí trong Thần Binh phủ như vậy người tham gia sẽ rất lợi hại. E rằng tất cả những kẻ đứng đầu Tứ Viện và Lục Phong cũng tham gia.” Cơ Nhiên Phùng vẻ mặt e ngại nói.
“Ta nghĩ Tiểu Hi tỷ vẫn có cơ hội, dù sao vẫn còn mấy năm. Nếu tỷ đột phá lên Huyền Môn cảnh hậu kỳ thì tỷ lệ vượt ải sẽ cao hơn nữa!” Liễu Thiên cũng nghe qua cái đại hội này và hắn tin rằng cứ với tiến độ này thì vài năm sau thì Điền Tiểu Hi có đủ tư cách tham gia.
“Đừng nói là lên Huyên Môn cảnh vô cùng khó khăn mà ngay cả có ở Huyền Môn cảnh hậu kỳ mà đòi đoạt thần binh thì đệ đúng mà mơ tưởng hão huyền! Trong Tứ Viện và Lục Phong ai không phải là đệ tử Huyền Môn cảnh, còn hậu kỳ thì cũng không ít, một số lại đạt Hoành Không cảnh. Ài! Người đứng đầu ở đó chỉ một ngón tay cũng đánh bại ta rồi!” Điền Tiểu Hi lắc đầu nói.
“Trong nội môn lại có những viện, đội toàn tuyển người mạnh vậy sao?” Liễu Thiên nghe vậy ngạc nhiên hỏi.
“Cái này cũng chưa chắc, người của Lục Phong và Tứ Viện đều đạt Huyền Môn cảnh không phải là do khi họ mới vào đã vậy mà là quá trình tu luyện trong đó rất nghiêm ngặt. Nếu không đạt Huyền Môn cảnh thì rất khó được xuất sơn tham gia các hoạt động trong tông môn. Chính vì nguyên nhân đó nên mỗi đệ tử của Tứ Viện và Lục Phong khi ra ngoài đều có tu vi Huyền Môn cảnh.” Điền Vô Lượng nghe vậy liền lắc đầu giải thích.
“Tuy họ vào đó chưa phải tu vi Huyền Môn cảnh nhưng Tứ Viện và Lục Phong đều tuyển người rất khắt khe. Không phải cứ thành nội môn đệ tự là được vào mà phải đạt được rất nhiều yêu cầu về tu vi, dị thuật căn cơ, thể thuật, hay là cả tuổi tác. Ta nếu không phải có phụ thân ở trong tông thì cũng sẽ tham gia thi tuyển vào mấy nơi đó!” Điền Tiểu Hi lúc này lại bổ sung.
“Khó khăn như vậy thì người của mấy viện đó chắc cũng không nhiều?” Liễu Thiên lại hỏi.
“Số người thì không ai rõ nhưng đại khái mỗi viện và phong cũng tầm trên dưới trăm người. Mà thực ra chỉ có người trong viện đó mới thực sự biết được quân số của mình chứ người ngoài không ai biết được.” Điền Vô Lượng lại giải thích.
“Mỗi năm có hàng ngàn người thành nội môn đệ tử vậy nhưng mỗi viện và phong chỉ có tầm trăm người như vậy cũng đủ biết để vào được Tứ Viện Lục Phong thì phải rất xuất chúng.” Cơ Ngọc Oanh thở dài cảm thán.
“Như vậy những nội môn đệ tử khác sẽ ở đâu?” Liễu Thiên lại hỏi.
“Trong nội môn ngoài Tứ Viện, Lục Phong ra thì còn rất nhiều chỗ cho đám đệ tử sinh sống. Một số nội môn đệ tử có thể chọn trở thành đệ tử của một vị trưởng lão nào đó. Khi đó sẽ được sư phụ của mình thu sếp ăn ở tu luyện. Nhưng cũng có những đệ tử do tư chất không đủ hoặc không thích làm môn hạ của ai thì sẽ đến Viễn Không phủ kiếm một khu tá túc. Một số đệ tử còn lại thì có thể được tuyển sang bên Y Viện hoặc Mật Vệ Đội để huấn luyện. Nói chung vào Nội Môn thì có rất nhiều sự lựa chọn.”
Điền Vô Lượng tỏ vẻ hiểu biết từ từ giảng giải cho đám người Liễu Thiên. Lại nói thì ở chỗ này cũng chỉ có mỗi Liễu Thiên là chưa rõ về nội môn nên chú ý lắng nghe chứ những người khác tuy có nghe nhưng không mấy chú trọng.
“Mọi người đã thưởng trà rồi! Sau đây sẽ là nghi thức dâng trà!” Lúc này, bỗng nhiên một giọng nói mềm mại của nữ nhân lại truyền đến.
“Dâng trà?” Điền Tiểu Hi nghe vậy cũng không hiểu liền hỏi.
“Sau đây là những con cháu ưu tú nhất của các chi trong Cơ gia sẽ lên dâng trà mừng thọ gia tổ!” Không đợi ai giải thích thì phía trên lại có giọng nữ nhân truyền xuống.
“Nhiên Phùng! Không biết trong hai cháu thì ai là người lên dâng trà cho gia tổ?” Cơ Ngọc Hoàn lúc này nhìn Cơ Nhiên Phùng mỉm cười hỏi.
“Gia phụ và đại bá cũng có căn dặn qua, cháu là người đại diện cho chi lên dâng trà cho gia tổ!” Cơ Nhiên Phùng nhìn sang đại ca bên cạnh vẻ mặt khó sử nói.
Nghe vậy thì mọi người nhìn sang Cơ Nhiên Dã. Tên này vẫn ngồi im, vẻ mặt vẫn âm trầm bất định như lúc trước.
Lại nói thì trong chi của gia chủ Cơ gia thì chỉ có hai huynh đệ Cơ Nhiên Phùng là đích hệ nam tôn. Mai sau nếu Cơ Triết Dương có muốn thoái lui truyền lại chức gia chủ thì người thừa kế chỉ là một trong hai anh em họ. Mà hôm này đại lễ dâng thọ trà người thay mặt cả chi lại là Cơ Nhiên Phùng thì chứng tỏ Cơ Nhiên Dã không được Cơ Triết Dương coi trọng hoặc cũng có thể hắn không chọn đi theo còn đường địa vị, chức vụ này nên hắn không quan tâm.
“Vậy đi đi!” Cơ Ngọc Hoàn có vẻ đã hiểu ra liền thúc dục.
“Mọi người tiếp tục thưởng trà!” Cơ Nhiên Phùng cũng không lấn lá lâu, hắn khẽ gật đầu nói rồi đứng dậy đi về phía sân khấu.
Như vậy Cơ Nhiên Phùng sẽ đại diện cho chi đi nên dâng trà cho gia tổ, mấy người Liễu Thiên tất nhiên không có ý kiến gì mà chỉ dõi theo xem Cơ Nhiên Phùng thể hiện ra sao.
/240
|