Theo Liễu Thiên thì ở đệ nhất trọng của Khai Minh cảnh thì các lớp nguyên trường này chạy quanh hạt nhân nguyên thần với khoảng cách lớn nên bán kính của hạt nguyên thần rất lớn vì vậy cứ sau mỗi lần cơ thể đột phá thì chúng lại thu ngắn bán kinh hoạt động lại. Và khoảng thu lại đó sau nhiều lần đột phá Liễu Thiên ước chừng bán kính hoạt động của nguyên trường đã thu nhỏ khoảng một phần mười so với trước. Vậy sau chín lần thì bán kính hoạt động của đám nguyên trường kia đã giảm đi hơn hai lần. Hay nói cách khác thì thể tích hạt nguyên thần đã nhỏ đi tầm mười hai lần.(*)
Theo Liễu Thiên thì với bán kính nguyên trường này thì hạt nguyên thần mới đạt được kích thước mong muốn và đồng dạng với kích thước của một nguyên tử hóa học để cấu thành lên vật chất.
“Thể tích này có bằng với thể tích phân tử cơ bản là Hidro đã được nghiên cứu không nhì?” Hắn vừa nghĩ vừa lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ nháp rồi tự đặt câu hỏi.
Liễu Thiên lại suy đoán: “Mà nếu hạt nguyên thần đã đạt kích thước mong muốn của một nguyên tử hóa học cơ bản nhưng mức năng lượng của nó lại chưa đủ để tạo liên kết. Vì vậy bây giờ chính là lúc chúng phải tăng mức năng lượng của mỗi hạt lên! Mà tăng lên bằng cách nào?”
“Chắc chắn là phải xác nhập nhiều hạt thành một hạt mà vẫn giữ nguyên thể tích của hạt đó.” Liễu Thiên nhíu mày đưa ra kết luận.
“Việc làm này nói thì đơn giản nhưng thực tế thì làm thế nào, tại sao mọi người chỉ cần tiếp tục tu luyện là có thể đột phá? Chẳng nhẽ lại dùng cơ thể như lò lung để đúc ra hạt nguyên thần mới ư?” Hắn lại nhíu mày tự hỏi.
Liễu Thiên lại tiếp tục dùng những gì mình hiểu về vi mô nguyên tử và những gì mà người ở đây đúc kết ra được để tiếp tục suy diễn.
Nửa canh giờ qua đi, Liễu Thiên tạm dừng nghiên cứu ở đây. Hắn coi như đã nghiên cứu được một phần lớn cách chuyển biến của nguyên thần rồi. Hôm nay hắn có thu hoạch khá lớn, hắn coi như đã hiểu hoàn toàn sự khác biệt của chân nguyên và sơ nguyên.
Tóm lại hắn hiểu Chân nguyên chính là hạt nguyên thần được nâng cấp với mức năng lượng lớn hơn và chúng có khả năng liên kết với nhau hoặc phản ứng để có thể tạo thành vật chất khác. Cũng là việc năng lượng của chúng đủ lớn để nguyên trường lực đủ sức hút linh khí cô đọng trong linh thạch ra.
Đã hiểu về tính chất của nguyên thần ở Khai Minh cảnh làm Liễu Thiên cũng yên tâm hơn trong lần đột phá sắp tới. Bây giờ hắn chỉ chờ khi nào đột phá rồi cảm nhận quá trình đó thì hắn sẽ đưa ra được kết luận chính xác điều gì đã xảy ra với các hạt nguyên thần để chúng có thể được gọi là Chân nguyên?
Tu luyện quên ngày tháng, chẳng mấy đã bước sang tháng tám. Tháng tám trời trong xanh, mây trắng như bông, gió mát nhè nhẹ thủi. Bên cạnh Thư Viện, Liễu Thiên ngồi ở ghế đá nhìn ra hồ nghĩ linh tinh.
Hôm nay hắn nghỉ nguyên một ngày để đi chơi và suy nghĩ vớ vẩn. Hắn vừa mới nói chuyện với Hứa Vĩnh Thiên xong, bây giờ đang đi ra bờ hồ ngôi nghỉ ngơi yên tĩnh một mình. Hắn ngồi thần một lúc rồi lại đứng lên đi về phòng của mình.
Bây giờ đang giữa buổi sáng nên hắn đi qua cũng chẳng gặp ai cả. Ngay cả phòng của chấp sự cũng đóng kín cửa, cả dãy nhà chi sáu chỉ có một mình hắn.
Nằm trên giường Liễu Thiên nhìn lên mái nhà tiếp tục xuy nghĩ viển vông.
Nguyệt Nha, năm hai trăm lẻ ba, tháng tám ngày mồng hai, hôm nay đúng tròn một năm Liễu Thiên đến thế giới này. Ngày hôm nay là ngày đặc biệt của hắn, ở thế giới cũ là ngày hắn chết, và ở đây chính là ngày hắn ra đời. Đây chính là ngày rỗ cũng là ngày sinh nhật của hắn. Hôm nay hắn nghỉ luyện tập để ăn mừng ngày này!
Nói là ăn mừng nhưng thực chất chẳng có gì vui vẻ cả, hắn nói chuyện một lúc với Hứa Vĩnh Thiên rồi lại trở về trạng thái tự kỷ nghĩ quanh quẩn về người thân ở thế giới cũ. Giờ nằm trên giường hắn đang cố vui vẻ không nghĩ nữa nhưng không thể.
Hắn luôn tự nhắc mình phải quên đi và tiếp tục bước đi nhưng mỗi khi đến dịp là hắn lại nhớ lại. Cơ bản một điều là sâu trong tâm trí hắn luôn luôn tồn tại những ký ức đó, chỉ là ngày thường nó không xuất hiện mà thôi.
Đôi mắt ngấn lệ của mẹ, nếp nhăn dày đặc trên gương mặt của bà, vẻ mặt lo lắng chán nản của bố, hay tiếng khóc nức nở của đứa em gái, hay sự bất cần của thằng em trai. Những hình ảnh đó làm hắn có cảm giác đau nhói khó chịu vô cùng.
Trong đau đớn khó chịu, hắn tự hỏi đây là cảm giác của người chết ư? Nếu đúng như vậy thì cái chết quả nhiên đáng sợ vô cùng? Mà người chết rồi còn nhận thức được ư?
Liễu Thiên đôi mắt nhoèn lệ nằm đó rồi ngủ lúc nào không hay, nhìn hắn vừa khóc vừa ngủ trông thật thảm thương.
Khóc chán rồi, ngủ chán luôn, Liễu Thiên tỉnh dậy, hắn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã về trưa, nắng vàng rực rỡ, không khí trong lành, cây cối xanh tươi, lá cành đung đưa trong gió.
“Mình sống tiếp thôi! Thương nhớ vậy là đủ rồi!” Liễu Thiên tự nhủ rồi đứng dậy, hắn sau khi khóc một hồi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hắn thu xếp đồ đạc trong phòng cho gọn gàng lại rồi rất nhanh bước ra ngoài. Ngày mai sẽ là bài kiểm tra tổng thể nên hắn phải có chút chuẩn bị.
Chương trình đào tạo đệ tử ngoại môn bắt buộc gồm hai mục là văn và võ, Văn với yêu cầu vượt qua mười trên tổng mười hai môn của Văn Đường, Võ thì cần phải thông qua bốn bài kiểm tra lớn là thể lực, võ kỹ, khinh công và tổng thể.
Một đệ tử gọi là hoàn thành chương trình đào tạo ngoại môn tức là phải thông qua cả hai mục văn võ trên. Trong đó thì mục văn đến bây giờ đa số các đệ tử đã hoàn thành, những người trượt cũng đã kiểm tra lại hết. Mà võ thì ba bài kiểm tra đều đã tiến hành, ở bài kiểm tra khinh công một số người bị trượt nhưng đa số là qua. Như vậy trong tất cả chương trình học chỉ còn bài kiểm tra tổng hợp này nữa là kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, cả ngoại viện đều náo nhiệt chuẩn bị cho bài kiểm tra tổng hợp. Cung chữ Càn cũng không ngoại lệ, từ rất sớm cả cung đã tập hợp ở quảng trường của cung.
Gần hai trăm đệ tử như thường lệ đứng tập trung làm mười hàng, mỗi hàng cách nhau tầm hai trượng. Phía trên mỗi hàng vẫn là mấy vị chấp sự, rồi đứng trước đó nữa là trưởng lão. Trưởng lão điều hành buổi kiểm tra này vẫn là vị đại hán đầu trọc kia, gã lúc này đứng trên ánh mắt tập trung nhìn quanh một lượt quảng trường.
“Buổi kiểm tra hôm nay sẽ là buổi kiểm tra kết thúc một năm đào tạo cơ bản của ngoại môn. Như đã nói trước đây là bài kiểm tra tổng hợp tất cả các mặt của mỗi đệ tử như thể lực, tốc độ, khinh công, tu vi, võ kỹ, hay cả khả năng thực chiến.
Vị đại hán đầu trọc kia ôn tồn nói, gã dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
“Nhưng trước khi bước vào bài kiểm tra ta sẽ phân loại đệ tử ra trước.”
“Tất cả đệ tử tu vi đạt Khai Minh cảnh bước sang phải hàng của mình.” Vị trưởng lão trọc đầu lúc này ra lệnh.
Theo lời nói của lão không ai phản ứng lại cả, tất cả những người Khai Minh cảnh trong hàng đều không muốn mình là người đầu tiên bước ra.
Nhưng dần dần theo ánh mắt của các vị chấp sự của từng chi thì những đệ tử đầu tiền trong các hàng đã bắt đầu bước ra. Có người đầu thì có người thứ hai rồi thứ ba, chẳng mấy chốc tất cả đã bước ra.
Tại chi sáu của Liễu Thiên đi ra chỉ có ba người đạt Khai Minh cảnh là Tằng Nhất, Hà Minh và một nữ đệ tử. Các chi khác đa số cũng chỉ có hai ba người đạt Khai Minh cảnh mà thôi. Trong đó thì chi Một là đông nhất, số đệ tử Khai Minh cảnh của chi này lên đến chín người.
“Tất cả đệ tử trên Khai Minh cảnh được đặc cách thông qua bài kiểm tra này, các ngươi hãy lùi ra sau, các chấp sự trong chi sẽ làm thủ tục chứng nhận để thi tuyển vào nội môn hoặc giấy luân chuyển sang bên Thường quán.” Vị trưởng lão kia liền thản nhiên nói.
Gã vừa nói xong thì mỗi chi lại có một chấp sự đi xuống dẫn những đệ tử ngoài Khai Minh cảnh đi. Chi sáu của Liễu Thiên thì Lan Nhược Vân đi xuống dẫn ba người Tằng Nhất ra khỏi hàng. Nhóm đệ tử này được các chấp sự dẫn ra khỏi quảng trường rồi đi vào một dãy nhà cao gần võ đường.
Đám người kia đi hết, vị trưởng lão kia lại nói: “Đây là bài kiểm tra tổng hợp nên mỗi đệ tử phải dùng những gì mình có để giết chết một con nhị cấp yêu thú.”
“Nhị cấp yêu thú?”
“Trời! Ta còn chưa nhìn thấy yêu thú bao giờ, làm sao có thể đánh được.”
“Ta cũng vậy! Làm sao bây giờ!”
“Ta làm sao có thể, tu vi của ta giờ mới ở đệ ngũ trọng, đánh với nhị cấp yêu thú thì khác gì tự sát!”
“Nhị cấp ư! Thế thì mình làm được!”
“Ài! Không biết là loại yêu thú gì nhì? Nếu không phải là vương trong nhị cấp thì mình vẫn có thể tiêu diệt được!”
Nhưng tiếng bàn tán kêu cả của đệ tử làm xôn xao cả quảng trường.
“Nhị cấp ư? Bảo sao những đệ tử Khai Minh cảnh được đặc cách, để bọn họ thi thì cũng chỉ tốn thời gian mà thôi!” Liễu Thiên lúc này nghe thấy nhắc đến nhị cấp yêu thú thì cũng thầm hiểu ra.
“Im lặng!” Vị trưởng lão kia thấy toàn trường ồn ào thì khẽ nói một câu. Nhưng chỉ một câu đó lại như tiếng sét đánh vậy, toàn trường theo đó im hẳn, những tiếng bàn luận và kêu ca đều biến mất.
“Bài kiểm tra này không có tính bắt buộc, các ngươi có thể chờ tu vi và võ kỹ tiến triển cao hơn rồi đến xin chấp sự kiểm tra sau. Và đệ tử dưới cảnh giới Tổ Nguyên thì cũng không được phép tham gia kiểm tra.
Các đệ tử dưới cảnh giới Tổ Nguyên thì hãy quay về thu xếp đồ đạc, khi nào bài kiểm tra này kết thúc thì các chấp sự sẽ đưa các ngươi chuyển giao cho bên Thường Quán. Đồng thời trong số đệ tử đạt Tổ Nguyên kỳ ai cảm thấy mình không đủ khả năng thì cũng có thể xin rút lui ngay bây giờ!”
Nghe vậy, toàn bộ đám đệ tử trong cung đều đứng im không ai phản ứng gì nhiều, chỉ có một vài tiếng xì xào nho nhỏ mà thôi.
Thấy mọi người im ắng thì vị trưởng lão kia lại nói:
“Tất cả đệ tử dưới Linh Cơ cảnh đệ thất trọng và những ai không muốn làm bài kiểm tra thì bước ra theo chấp sự trở về chi của mình làm thủ tục chuyển giao. Từ hôm nay tất cả các ngươi đều không là người của Tân quán nữa!”
Vị trưởng lão kia vừa nói xong thì như thường lệ theo tiếng nói đó, mỗi chi lại có một vị chấp sự đi xuống. Những đệ tử tu vi dưới cảnh giới Tổ Nguyên đều được gọi ra ngoài, cùng với một số đệ tử đủ điều kiện nhưng bỏ cuộc đều được dẫn ra khỏi quảng trường.
“Vậy là một năm đã kết thúc rồi! Mấy người Tằng Nhất bây giờ chắc đã được dẫn đi làm sát hạch để lên Nội Môn đệ tử a? Mình kiểm tra xong cũng phải chuyển qua Thường quán rồi!” Liễu Thiên đứng trong hàng của mình thầm nghĩ. Nghĩ đến đây khiến hắn cảm giác buồn buồn, thời gian quả nhiên vẫn là thứ tàn khốc nhất. Cuối cùng thì hắn lại là kẻ ở lại nhìn bạn bè rời đi.
Sau một lúc thì chi Sáu chỉ còn chín người là đủ điều kiện và vẫn đứng ở đây mà thôi. Các chi khác thì quân số ở lại cũng không khác biệt, đa số giao động từ năm đến mười người. Cả mười chi lúc này còn lại tầm bảy mươi người, tất cả đang từ từ dồn hàng lại phía đầu.
“Tất cả những đệ tử ở đây đều coi như đủ điều kiện làm kiểm tra bài kiểm tra này. Được rồi! Tất cả theo chấp sự của mình đi vào trong võ đường.”
Vị trưởng lão kia nhìn lại những người còn lại trên sân nói rồi quay người đi về dãy nhà võ đường. Theo đó, đoàn người gồm cả Liễu Thiên được dẫn đi vào bên trong võ đường.
(*) Giải thích chút toán học liên quan.
Mỗi lần đột phát làm giảm bán kính đi 1/10 nên bán kính của hạt sơ nguyên đệ nhất trọng sẽ bằng 10/9 sơ nguyên đệ nhị trọng. Đệ nhị trọng lại bằng 10/9 đệ tam trọng, cứ thế đến đệ cửu trọng thì tính ra có tám lần đột phá. Vậy bán kính hạt nguyên thần ở đệ nhất trọng so với đệ cửu trọng = (10/9)^8 = 2,323. Tiếp đến thì thể tích hạt nguyên thân cũng thay đổi theo với hệ số mũ 3.
Vậy đại khái có thể nói thể tích hạt nguyên thần đệ cửu trọng sẽ nhỏ hơn đệ nhất trọng: (2,323)^3 = 12,536.
Tất nhiên trên đây chỉ là số liệu mà Liễu Thiên ước lượng ra thôi chứ hắn cũng không thể đo rõ ràng được xem mỗi lần đột phá một trong hạt nguyên thần thu nhỏ bán kính chính xác bao nhiêu nên những hệ số trên chỉ mang tính đại khái để hắn dùng vào công cuộc nghiên cứu và đột phá sau này.
Theo Liễu Thiên thì với bán kính nguyên trường này thì hạt nguyên thần mới đạt được kích thước mong muốn và đồng dạng với kích thước của một nguyên tử hóa học để cấu thành lên vật chất.
“Thể tích này có bằng với thể tích phân tử cơ bản là Hidro đã được nghiên cứu không nhì?” Hắn vừa nghĩ vừa lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ nháp rồi tự đặt câu hỏi.
Liễu Thiên lại suy đoán: “Mà nếu hạt nguyên thần đã đạt kích thước mong muốn của một nguyên tử hóa học cơ bản nhưng mức năng lượng của nó lại chưa đủ để tạo liên kết. Vì vậy bây giờ chính là lúc chúng phải tăng mức năng lượng của mỗi hạt lên! Mà tăng lên bằng cách nào?”
“Chắc chắn là phải xác nhập nhiều hạt thành một hạt mà vẫn giữ nguyên thể tích của hạt đó.” Liễu Thiên nhíu mày đưa ra kết luận.
“Việc làm này nói thì đơn giản nhưng thực tế thì làm thế nào, tại sao mọi người chỉ cần tiếp tục tu luyện là có thể đột phá? Chẳng nhẽ lại dùng cơ thể như lò lung để đúc ra hạt nguyên thần mới ư?” Hắn lại nhíu mày tự hỏi.
Liễu Thiên lại tiếp tục dùng những gì mình hiểu về vi mô nguyên tử và những gì mà người ở đây đúc kết ra được để tiếp tục suy diễn.
Nửa canh giờ qua đi, Liễu Thiên tạm dừng nghiên cứu ở đây. Hắn coi như đã nghiên cứu được một phần lớn cách chuyển biến của nguyên thần rồi. Hôm nay hắn có thu hoạch khá lớn, hắn coi như đã hiểu hoàn toàn sự khác biệt của chân nguyên và sơ nguyên.
Tóm lại hắn hiểu Chân nguyên chính là hạt nguyên thần được nâng cấp với mức năng lượng lớn hơn và chúng có khả năng liên kết với nhau hoặc phản ứng để có thể tạo thành vật chất khác. Cũng là việc năng lượng của chúng đủ lớn để nguyên trường lực đủ sức hút linh khí cô đọng trong linh thạch ra.
Đã hiểu về tính chất của nguyên thần ở Khai Minh cảnh làm Liễu Thiên cũng yên tâm hơn trong lần đột phá sắp tới. Bây giờ hắn chỉ chờ khi nào đột phá rồi cảm nhận quá trình đó thì hắn sẽ đưa ra được kết luận chính xác điều gì đã xảy ra với các hạt nguyên thần để chúng có thể được gọi là Chân nguyên?
Tu luyện quên ngày tháng, chẳng mấy đã bước sang tháng tám. Tháng tám trời trong xanh, mây trắng như bông, gió mát nhè nhẹ thủi. Bên cạnh Thư Viện, Liễu Thiên ngồi ở ghế đá nhìn ra hồ nghĩ linh tinh.
Hôm nay hắn nghỉ nguyên một ngày để đi chơi và suy nghĩ vớ vẩn. Hắn vừa mới nói chuyện với Hứa Vĩnh Thiên xong, bây giờ đang đi ra bờ hồ ngôi nghỉ ngơi yên tĩnh một mình. Hắn ngồi thần một lúc rồi lại đứng lên đi về phòng của mình.
Bây giờ đang giữa buổi sáng nên hắn đi qua cũng chẳng gặp ai cả. Ngay cả phòng của chấp sự cũng đóng kín cửa, cả dãy nhà chi sáu chỉ có một mình hắn.
Nằm trên giường Liễu Thiên nhìn lên mái nhà tiếp tục xuy nghĩ viển vông.
Nguyệt Nha, năm hai trăm lẻ ba, tháng tám ngày mồng hai, hôm nay đúng tròn một năm Liễu Thiên đến thế giới này. Ngày hôm nay là ngày đặc biệt của hắn, ở thế giới cũ là ngày hắn chết, và ở đây chính là ngày hắn ra đời. Đây chính là ngày rỗ cũng là ngày sinh nhật của hắn. Hôm nay hắn nghỉ luyện tập để ăn mừng ngày này!
Nói là ăn mừng nhưng thực chất chẳng có gì vui vẻ cả, hắn nói chuyện một lúc với Hứa Vĩnh Thiên rồi lại trở về trạng thái tự kỷ nghĩ quanh quẩn về người thân ở thế giới cũ. Giờ nằm trên giường hắn đang cố vui vẻ không nghĩ nữa nhưng không thể.
Hắn luôn tự nhắc mình phải quên đi và tiếp tục bước đi nhưng mỗi khi đến dịp là hắn lại nhớ lại. Cơ bản một điều là sâu trong tâm trí hắn luôn luôn tồn tại những ký ức đó, chỉ là ngày thường nó không xuất hiện mà thôi.
Đôi mắt ngấn lệ của mẹ, nếp nhăn dày đặc trên gương mặt của bà, vẻ mặt lo lắng chán nản của bố, hay tiếng khóc nức nở của đứa em gái, hay sự bất cần của thằng em trai. Những hình ảnh đó làm hắn có cảm giác đau nhói khó chịu vô cùng.
Trong đau đớn khó chịu, hắn tự hỏi đây là cảm giác của người chết ư? Nếu đúng như vậy thì cái chết quả nhiên đáng sợ vô cùng? Mà người chết rồi còn nhận thức được ư?
Liễu Thiên đôi mắt nhoèn lệ nằm đó rồi ngủ lúc nào không hay, nhìn hắn vừa khóc vừa ngủ trông thật thảm thương.
Khóc chán rồi, ngủ chán luôn, Liễu Thiên tỉnh dậy, hắn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã về trưa, nắng vàng rực rỡ, không khí trong lành, cây cối xanh tươi, lá cành đung đưa trong gió.
“Mình sống tiếp thôi! Thương nhớ vậy là đủ rồi!” Liễu Thiên tự nhủ rồi đứng dậy, hắn sau khi khóc một hồi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hắn thu xếp đồ đạc trong phòng cho gọn gàng lại rồi rất nhanh bước ra ngoài. Ngày mai sẽ là bài kiểm tra tổng thể nên hắn phải có chút chuẩn bị.
Chương trình đào tạo đệ tử ngoại môn bắt buộc gồm hai mục là văn và võ, Văn với yêu cầu vượt qua mười trên tổng mười hai môn của Văn Đường, Võ thì cần phải thông qua bốn bài kiểm tra lớn là thể lực, võ kỹ, khinh công và tổng thể.
Một đệ tử gọi là hoàn thành chương trình đào tạo ngoại môn tức là phải thông qua cả hai mục văn võ trên. Trong đó thì mục văn đến bây giờ đa số các đệ tử đã hoàn thành, những người trượt cũng đã kiểm tra lại hết. Mà võ thì ba bài kiểm tra đều đã tiến hành, ở bài kiểm tra khinh công một số người bị trượt nhưng đa số là qua. Như vậy trong tất cả chương trình học chỉ còn bài kiểm tra tổng hợp này nữa là kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, cả ngoại viện đều náo nhiệt chuẩn bị cho bài kiểm tra tổng hợp. Cung chữ Càn cũng không ngoại lệ, từ rất sớm cả cung đã tập hợp ở quảng trường của cung.
Gần hai trăm đệ tử như thường lệ đứng tập trung làm mười hàng, mỗi hàng cách nhau tầm hai trượng. Phía trên mỗi hàng vẫn là mấy vị chấp sự, rồi đứng trước đó nữa là trưởng lão. Trưởng lão điều hành buổi kiểm tra này vẫn là vị đại hán đầu trọc kia, gã lúc này đứng trên ánh mắt tập trung nhìn quanh một lượt quảng trường.
“Buổi kiểm tra hôm nay sẽ là buổi kiểm tra kết thúc một năm đào tạo cơ bản của ngoại môn. Như đã nói trước đây là bài kiểm tra tổng hợp tất cả các mặt của mỗi đệ tử như thể lực, tốc độ, khinh công, tu vi, võ kỹ, hay cả khả năng thực chiến.
Vị đại hán đầu trọc kia ôn tồn nói, gã dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
“Nhưng trước khi bước vào bài kiểm tra ta sẽ phân loại đệ tử ra trước.”
“Tất cả đệ tử tu vi đạt Khai Minh cảnh bước sang phải hàng của mình.” Vị trưởng lão trọc đầu lúc này ra lệnh.
Theo lời nói của lão không ai phản ứng lại cả, tất cả những người Khai Minh cảnh trong hàng đều không muốn mình là người đầu tiên bước ra.
Nhưng dần dần theo ánh mắt của các vị chấp sự của từng chi thì những đệ tử đầu tiền trong các hàng đã bắt đầu bước ra. Có người đầu thì có người thứ hai rồi thứ ba, chẳng mấy chốc tất cả đã bước ra.
Tại chi sáu của Liễu Thiên đi ra chỉ có ba người đạt Khai Minh cảnh là Tằng Nhất, Hà Minh và một nữ đệ tử. Các chi khác đa số cũng chỉ có hai ba người đạt Khai Minh cảnh mà thôi. Trong đó thì chi Một là đông nhất, số đệ tử Khai Minh cảnh của chi này lên đến chín người.
“Tất cả đệ tử trên Khai Minh cảnh được đặc cách thông qua bài kiểm tra này, các ngươi hãy lùi ra sau, các chấp sự trong chi sẽ làm thủ tục chứng nhận để thi tuyển vào nội môn hoặc giấy luân chuyển sang bên Thường quán.” Vị trưởng lão kia liền thản nhiên nói.
Gã vừa nói xong thì mỗi chi lại có một chấp sự đi xuống dẫn những đệ tử ngoài Khai Minh cảnh đi. Chi sáu của Liễu Thiên thì Lan Nhược Vân đi xuống dẫn ba người Tằng Nhất ra khỏi hàng. Nhóm đệ tử này được các chấp sự dẫn ra khỏi quảng trường rồi đi vào một dãy nhà cao gần võ đường.
Đám người kia đi hết, vị trưởng lão kia lại nói: “Đây là bài kiểm tra tổng hợp nên mỗi đệ tử phải dùng những gì mình có để giết chết một con nhị cấp yêu thú.”
“Nhị cấp yêu thú?”
“Trời! Ta còn chưa nhìn thấy yêu thú bao giờ, làm sao có thể đánh được.”
“Ta cũng vậy! Làm sao bây giờ!”
“Ta làm sao có thể, tu vi của ta giờ mới ở đệ ngũ trọng, đánh với nhị cấp yêu thú thì khác gì tự sát!”
“Nhị cấp ư! Thế thì mình làm được!”
“Ài! Không biết là loại yêu thú gì nhì? Nếu không phải là vương trong nhị cấp thì mình vẫn có thể tiêu diệt được!”
Nhưng tiếng bàn tán kêu cả của đệ tử làm xôn xao cả quảng trường.
“Nhị cấp ư? Bảo sao những đệ tử Khai Minh cảnh được đặc cách, để bọn họ thi thì cũng chỉ tốn thời gian mà thôi!” Liễu Thiên lúc này nghe thấy nhắc đến nhị cấp yêu thú thì cũng thầm hiểu ra.
“Im lặng!” Vị trưởng lão kia thấy toàn trường ồn ào thì khẽ nói một câu. Nhưng chỉ một câu đó lại như tiếng sét đánh vậy, toàn trường theo đó im hẳn, những tiếng bàn luận và kêu ca đều biến mất.
“Bài kiểm tra này không có tính bắt buộc, các ngươi có thể chờ tu vi và võ kỹ tiến triển cao hơn rồi đến xin chấp sự kiểm tra sau. Và đệ tử dưới cảnh giới Tổ Nguyên thì cũng không được phép tham gia kiểm tra.
Các đệ tử dưới cảnh giới Tổ Nguyên thì hãy quay về thu xếp đồ đạc, khi nào bài kiểm tra này kết thúc thì các chấp sự sẽ đưa các ngươi chuyển giao cho bên Thường Quán. Đồng thời trong số đệ tử đạt Tổ Nguyên kỳ ai cảm thấy mình không đủ khả năng thì cũng có thể xin rút lui ngay bây giờ!”
Nghe vậy, toàn bộ đám đệ tử trong cung đều đứng im không ai phản ứng gì nhiều, chỉ có một vài tiếng xì xào nho nhỏ mà thôi.
Thấy mọi người im ắng thì vị trưởng lão kia lại nói:
“Tất cả đệ tử dưới Linh Cơ cảnh đệ thất trọng và những ai không muốn làm bài kiểm tra thì bước ra theo chấp sự trở về chi của mình làm thủ tục chuyển giao. Từ hôm nay tất cả các ngươi đều không là người của Tân quán nữa!”
Vị trưởng lão kia vừa nói xong thì như thường lệ theo tiếng nói đó, mỗi chi lại có một vị chấp sự đi xuống. Những đệ tử tu vi dưới cảnh giới Tổ Nguyên đều được gọi ra ngoài, cùng với một số đệ tử đủ điều kiện nhưng bỏ cuộc đều được dẫn ra khỏi quảng trường.
“Vậy là một năm đã kết thúc rồi! Mấy người Tằng Nhất bây giờ chắc đã được dẫn đi làm sát hạch để lên Nội Môn đệ tử a? Mình kiểm tra xong cũng phải chuyển qua Thường quán rồi!” Liễu Thiên đứng trong hàng của mình thầm nghĩ. Nghĩ đến đây khiến hắn cảm giác buồn buồn, thời gian quả nhiên vẫn là thứ tàn khốc nhất. Cuối cùng thì hắn lại là kẻ ở lại nhìn bạn bè rời đi.
Sau một lúc thì chi Sáu chỉ còn chín người là đủ điều kiện và vẫn đứng ở đây mà thôi. Các chi khác thì quân số ở lại cũng không khác biệt, đa số giao động từ năm đến mười người. Cả mười chi lúc này còn lại tầm bảy mươi người, tất cả đang từ từ dồn hàng lại phía đầu.
“Tất cả những đệ tử ở đây đều coi như đủ điều kiện làm kiểm tra bài kiểm tra này. Được rồi! Tất cả theo chấp sự của mình đi vào trong võ đường.”
Vị trưởng lão kia nhìn lại những người còn lại trên sân nói rồi quay người đi về dãy nhà võ đường. Theo đó, đoàn người gồm cả Liễu Thiên được dẫn đi vào bên trong võ đường.
(*) Giải thích chút toán học liên quan.
Mỗi lần đột phát làm giảm bán kính đi 1/10 nên bán kính của hạt sơ nguyên đệ nhất trọng sẽ bằng 10/9 sơ nguyên đệ nhị trọng. Đệ nhị trọng lại bằng 10/9 đệ tam trọng, cứ thế đến đệ cửu trọng thì tính ra có tám lần đột phá. Vậy bán kính hạt nguyên thần ở đệ nhất trọng so với đệ cửu trọng = (10/9)^8 = 2,323. Tiếp đến thì thể tích hạt nguyên thân cũng thay đổi theo với hệ số mũ 3.
Vậy đại khái có thể nói thể tích hạt nguyên thần đệ cửu trọng sẽ nhỏ hơn đệ nhất trọng: (2,323)^3 = 12,536.
Tất nhiên trên đây chỉ là số liệu mà Liễu Thiên ước lượng ra thôi chứ hắn cũng không thể đo rõ ràng được xem mỗi lần đột phá một trong hạt nguyên thần thu nhỏ bán kính chính xác bao nhiêu nên những hệ số trên chỉ mang tính đại khái để hắn dùng vào công cuộc nghiên cứu và đột phá sau này.
/240
|