Chiều đến, trên sân tập, Liễu Thiên đang tập trung luyện kiếm.
Hắn khi này đang luyện lực tay bằng cách dùng một thanh cự kiếm năng hơn trăm cân. Đây chính là thanh kiếm giống với thanh lúc trước hắn dùng.
Như đã biết thì một năm đầu ở Tân Quán đệ tử chỉ được cấp binh khí một lần nhưng khi sang Thường Quán thì việc đến kho binh khí để xin binh khì lại dễ dàng hơn nhiều.
Ở bên Thường Quán, Liễu Thiên chỉ cần đến kho binh khí tìm binh khí mình thích rồi lấy, đồng thời chỉ cần điền vào mấy ghi chú của tông môn nữa là xong.
Lại nói đến sự dễ dãi này thì kho binh khí thức chất cũng không có đồ gì quá đáng giá, tất cả chỉ là binh khí bình thường ở đâu cũng có, chỉ được cái là chúng đa dạng chủng loại và kích thước mà thôi.
Lúc này, tuy là cự kiếm nhưng Liễu Thiên vẫn luyện tập như kiếm bình thường, tứ đại kỹ năng là đâm, chém, lướt và chặn đều được luyện tập với trọng kiếm này.
Đồng thời trong mỗi nhát kiếm hắn cũng không ngừng nâng cao các yếu tố như sức mạnh, tốc độ, chuẩn xác. Hắn muốn luyện tập đến mức tất cả các kỹ năng đều đạt đến đỉnh phong của tốc độ, sức mạnh, chuẩn xác trước.
Tại sao Liễu Thiên lại bắt đầu luyện tập với cự kiếm, nguyên nhân là do hắn đã kiểm tra và biết lực công kích của hắn còn rất thấp.
Cứ mỗi tuần hắn lại kiểm tra lực công kích bằng cách chém lên phiến đá lớn ở chiến đường. Và lần gần nhất khi hắn thử thì thấy phiến đá chỉ bị chém một vết sâu có mấy phân, so ra hắn cảm thấy sau nhiều tuần vẫn không có gì tăng tiến cả, như vậy thật khó có thể đạt đến trình độ chẻ đôi phiến đá như hắn đặt ra được.
Tìm hiểu nguyên nhân thì hắn nhận ra bản thân xuất kiếm tuy đã nhanh và chuẩn xác hơn nhưng lại không có bao nhiêu phần sức lực. Xem ra cứ múa may kiếm hàng ngày không thể làm lức công kích hắn mạnh hơn được.
Liễu Thiên nghĩ lại thì thấy mình luyện tập vẫn chưa được, những lần đối địch trước kia đa phần hắn phụ thuộc vào Lôi Viên quyết lên mới có được sức mạnh như vậy. Khi đó hắn cữ nghĩ là lực chém của mình đã tạm đủ nhưng đến hôm nay thì hắn đã biết là chưa đủ, cần phải tăng cường độ và trọng tải luyện tập lên.
Vì thế luyện tập với cự kiếm có trọng lượng lớn chính là cách đơn giản nhất. Cách này vừa giúp cho lực cánh tay của hắn tăng lên, tăng cường khả năng chịu đựng, đồng thời cũng giúp hắn tăng lên khả năng điều khiển thăng bằng của thân thể khi di chuyển.
Tất nhiên luyện kiếm kiểu nằng cũng khá khó khăn nhưng đã quyết thì hắn không ngại khó. Lại nói thì lực cánh tay tăng lên sẽ khiến mọi mặt của kiếm thuật đều sẽ tăng lên vì thế đối với một kiếm khách thì lực tay chính là điểm quan trọng đầu tiên để dụng kiếm.
Trong dị giả kiếm tu thì lực tay không mấy ảnh hưởng đến lực công kích nhưng nó lại làm cho mỗi đường kiếm công kích nhẹ nhàng, lưu loát, phương chiều xuất kiếm sắc sảo hơn. Không chỉ vậy, theo Liễu Thiên thì một cánh tay khỏe mạnh sẽ co kinh mạch phát triển, điều này đồng nghĩa với việc nguyên thần di chuyển cũng dễ dàng hơn, việc vận hành nguyên thần để tấn công cũng tốt hơn.
“Vù! Vù!...”
Bây giờ chỉ thấy Liễu Thiên hai tay nắm cự kiếm đang vụt vụt chém ra thu lại liên tục không ngừng nghỉ tạo lên những âm thanh như quạt gió vậy!
Sau hơn trăm nhát chém như vậy, Liễu Thiên liền xoay người chém ra hướng khác, tiếp đến hắn vừa di chuyển vừa xuất kiếm, thanh kiếm cứ như một cánh quát lớn được hắn văng ra liên tục tạo thành những đường mờ mờ phủ kín bản thân hắn vào trong.
Kiểu luyện tập này cũng khiến nhiều đệ tử trên sân tập nhìn lại nhưng không có ai đi đến. Đa phần chỉ bàn tán gì đó rồi cũng quay lại với việc luyện tập của mình. Một số người tò mò thì đứng quan sát lâu hơn nhưng cuối cùng cũng phải lắc đầu rời đi.
Chẳng biết qua bao nhiêu nhát chém với thanh cự kiếm, Liễu dừng lại nghỉ một nhịp rồi lại tiếp tục luyện với kiểu di chuyển khác.
Cứ vậy, Liễu Thiên tập luyện hơn một canh giờ với cự kiếm rồi mới chuyển qua cái khác.
Sau khi kết thúc luyện kiếm, Liễu Thiên lại luyện tập chút khinh công rồi mới chạy mấy vòng sân kết thúc buổi tập. Khi hắn kết thúc buổi tập thì trên sân đã không còn ai. Trời mờ tối, hắn một mình khoác đám đồ đi về phòng tạp vụ cạnh sân tập.
“Tu luyện thật sự quá nhàm chán!” Liễu Thiên vừa đi vừa lẩm bẩm, hắn thật sự nhớ những ngày tháng có bạn bè tập cùng, tuy ngắn ngủi nhưng rất ý nghĩa. Ngày đó hắn ít ra còn có người để so sánh, trêu đùa, hay phấn đấu hơn thua. Bây giờ thì chỉ lủi thủi một mình, luyện thế nào cũng không ai biết!
“Ài! Cố lên!” Cuối cùng sau một hồi chán nản, Liễu Thiên thở ra một hơi tụ nhủ.
Trời tối, sau bữa cơm, Liễu Thiên vẫn như thường lệ tiến hành tu luyện hấp thụ linh khí. Do trợ cấp mỗi tháng chỉ là mười viên hạ phẩm linh thạch nên cứ ba ngày thì hắn mới dùng một viên, những ngày không có linh thạch thì hắn chỉ tu luyện như thường. Và tất nhiên không có linh thạch thì tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn rất nhiều.
Hôm nay, sau hơn một canh giờ tu luyện, Liễu Thiên từ từ mở mắt, hắn đứng dậy đi lại khởi động một chút rồi lại lên giường ngồi tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Có điều là khi này không phải hắn tiếp tục vận hành công pháp hấp thụ linh khí. Hắn khi này đang tiến vào không gian thức hải để tìm ra trung tâm của nó, chỉ có vậy thì hắn mới tìm được khu lưu giữ những thông tin thần thức mà người khác lưu lại. Đồng thời chỉ có tìm được trung tâm thức hải thì Liễu Thiên mới có thể gặp lại được nữ nhân Long Linh kia để hỏi về cách đả thông kinh mạch nhằm tăng tốc độ tu luyện.
Thần thức đối với Liễu Thiên thì có cũng được không cũng chẳng sao vì hắn đã có linh giác nhưng không gian thức hải lại rất quan trọng nên hắn cần phải tìm ra được trung tâm đó. Vì thế nên công việc tiến vào không gian thức hải mà tìm kiếm này cũng dần thành việc thường lệ mỗi tối của hắn.
Tối này cũng vậy, sau khi kết thúc tu luyện, Liễu Thiên lại tiếp tục đưa tâm trí vào trong không gian thức hải tìm kiếm.
Hai mắt nhắm lại, Liễu Thiên đưa tâm trí tiến vào không gian thức hải.
Vẫn là hình ảnh cũ, một người đứng giữa một không gian rộng lớn. Nhìn ra bốn phía đều không thấy điểm cuối, phía trước không đường, phía sau không lối.
Liễu Thiên lại một lần nữa rơi vào cảm giác bất lực và không biết bắt đầu từ đâu. Mấy lần trước hắn đã thử đi rất xa về một phía nhưng vẫn không có kết quả gì cả, dù có đi bao xa thì hắn vẫn đứng ở giữa không gian mênh mông vô tận, không hề thấy một chỉ dẫn nào cả.
Nhiều lần như vậy cùng dẫn đến một kết quả làm cho Liễu Thiên biết mình có đi mãi về một hướng cũng chưa chắc đã tìm được trung tâm có không gian thức hải kia. Thế là hắn phải nghĩ ra cách khác, hắn thử xác định vị trí của bản thân trong không gian này trước.
Thế nhưng cách này cũng không có tác dụng, không gian vô tận này chỉ một màu trắng, nó không tồn tại bất kỳ thứ gì để đánh dấu cả. Thứ duy nhất tồn tại trong đó chính là bản thân hắn.
Vì vậy nên Liễu Thiên chỉ cần di chuyển một cái là sẽ không biết điểm mình vừa đứng là điểm nào. Trong đây cũng không xác định được đông tây nam bắc gì cả. Bốn phương tám hướng đều giống nhau, không có một điểm khác biệt. Liễu Thiên không thể dùng cách xác định phương hướng như bên ngoài vào đây được. Hắn cần tìm ra một cách khác, một cách hắn chưa từng thử!
Liễu Thiên khi này lang thang trong không gian trắng tinh, hắn cứ đi một cách vô thức về phía trước.
“Mình vào đây không phải bằng cửa, cũng không dùng truyền tống trận, không có người thả vào, chỉ là mình thu liễm tinh thần là có thể tiến vào, như vậy có khi nào nơi mình vào chính là trung tâm thức hải không?” Liễu Thiên đi một lúc thì bỗng dừng lại thầm nghĩ.
“Thế nhưng chưa chắc là lần nào mình vào đây cũng xuất hiện ở một điểm? Mà có xuất phát cùng một điểm nhưng điểm đó cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Mình vào bao nhiêu lần rồi nhưng có thấy gì khác đâu?” Liễu Thiên lại lắc lắc đầu tự hỏi.
“Thử lại lần nữa!” Liễu Thiên lại mở mắt, hắn đã ra khỏi không gian thức hải.
Rất nhanh hắn lại nhắm mắt lại, hắn tiếp tục tiến vào không gian thức hải để xem nơi mình xuất hiện có gì đặc biệt không?
Đáng tiếc là không có gì đặc biệt xảy ra cả. Liễu Thiên vẫn đứng trong một không gian một màu trắng, chẳng có gì đặc biệt cả. Hắn đứng im nhìn khắp bốn phía để cố tìm một điểm đặc biệt ở nơi hắn vừa tiến vào nhưng vẫn không thấy gì cả. Hắn cũng thử coi điểm mình đứng là trung tâm rồi vận hành yếu quyết tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả.
“Theo như Hứa đại ca nói thì khi tiến vào sẽ ở trong một gian phòng, ở giữa gian phòng có một đồ án hoa văn ký tự loằng ngoằng rồi từ tâm đồ án kia có một luồng sáng chiếu lên. Và tất cả những thông tin cả thần thức đều được xử lí ở đó.” Liễu Thiên lại mở mắt thầm nghĩ.
“Mày ở đâu hả, mày ở đâu?” Liễu Thiên mở mắt lắc lắc đầu tự hỏi rồi cũng nằm ra giường lẩm bẩm rồi cũng ngủ luôn.
…
Lại một buổi tối của mấy tuần sau, Liễu Thiên vừa tu luyện xong thì lại bắt đầu tiến vào không gian thức hải bắt đầu tìm kiếm.
“Liễu Thiên!” Liễu Thiên đang lạc trôi trong không gian thức hải thì bỗng nghe thấy tiếng gọi làm hắn mở mắt.
“Liễu Thiên!” Một âm thanh nữ nhân phía ngoài gọi vào, Liễu Thiên nhận ra giọng nói này.
Liễu Thiên không nghĩ nhiều liền đứng dậy mặc vội áo ngoài vào rồi đi ra mở cửa.
Mở cửa ra thì Liễu Thiên thấy một nữ đệ tử đang đứng đó, một nữ đệ tử tầm mười bốn mười năm tuổi, dáng cao cao, gương mặt xinh xắn đang nhăn lại, còn đôi mắt vốn sáng long lanh giờ đang cau lại nhìn đầy sát khí.
“Yến muội, có việc gì vậy?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi. Hắn không hiểu sao Công Tôn Yến lại đến tìm hắn rồi lại bày ra vẻ mặt tức giận này?
“Liễu Thiên ngươi hôm nay đã hứa là sẽ giải thích cho ta về thiên văn tinh tượng! Vậy mà giờ ngươi còn hỏi ta làm sao lại đến đây?” Công Tôn Yên tức giận nói.
“Á! Đã được hai tuần rồi ư?” Liễu Thiên giật mình kêu lên.
Hắn thời gian trước có nói chuyện với Công Tôn Yến, lúc đó chém gió một hồi lại thành ra nói đến mấy vấn đề về vũ trụ. Công Tôn Yến rất thích nghe về những thứ như hành tinh hay sao tối, sao sáng, các hệ, rồi đến các thiên hà. Vì vậy nàng đã đều nghị Liễu Thiên ngày nào cũng kể cho nàng những vấn đề ở bên ngoài tinh không kia.
Nhưng Liễu Thiên làm gì mà rảnh rỗi đến mức đó, sau một hồi rằng co mặc cả, hắn đã hứa rằng cứ nửa tháng sẽ kể một lần và hôm nay chính là đến hẹn nửa tháng đó. Và hôm nay đã đến ngày đó nhưng đã quá giờ rồi Liễu Thiên chưa sang gọi nên Công Tôn Yến đã phải bò qua gọi hắn.
Còn Liễu Thiên thì vốn không thích lỡ hẹn với ai cả nhưng vì dạo này tập trung vào tu luyện và tìm hiểu không gian thức hải nên không biết thời gian trôi đi nhanh như vậy. Chứ thực ra hắn cũng muốn dành chút thời gian tâm sự cùng ai đó cho vơi đi sự cô độc trong lòng.
“Ngươi còn không mời ta vào!” Công Tôn Yến khi này thấy bộ dạng ngơ ngơ của Liễu Thiên thì liền quát.
“Được rồi! Vào đi, ta mặc ít đồ rồi chúng ta bắt đầu!” Liễu Thiên bị quát thì liền giật mình vội đáp.
“Hôm nay ngươi sẽ nói về cái gì đây?” Công Tôn Yến đi vào phòng gương mặt giãn ra rồi chuyển thành đầy háo hức hỏi.
“Lần trước ta nói đến cái gì rồi?” Liễu Thiên ngồi lên giường hỏi.
“Lần trước ư? Lần trước ngươi có kể rằng mặt trời của chúng ta chỉ là một ngôi sao, rồi những ngôi sao sáng kia cũng là một mặt trời nhưng chỉ là nó xa hơn nên nhìn nhỏ hơn!” Công Tôn Yến cũng ngồi lên giường hưng phấn kể lại.
“Sao ngươi lại tin nhì, bình thường thì có mấy ai tin mấy thứ này đâu?” Liễu Thiên cũng không nhớ lần trước mình lại chém gió nhiều thế, hắn khi này cũng không tin rằng một tiểu cô nương sống ở thế giới này lại tin những gì hắn nói.
“Ta ư? Ta tin chứ, ta nghĩ rằng trên đời này không có thứ gì tồn tại cô độc cả, cái gì cũng phải có anh em họ hàng, vì vậy cả mặt trời trên cao kia cũng vậy. Từ nhỏ ta đã luôn muốn tìm hiểu về không gian bên ngoài nhưng lại không có gì để tìm hiểu cả.” Công Tôn Yên khi này gật đầu, hai mắt mở lớn ngây thơ nói.
“Vậy ư? Được! Ta cũng không biết nhiều, thời trước cũng có chút đam mê nên có nghiên cứu được một ít!” Liễu Thiên nhìn Công Tôn Yến hỏi rồi sau đó lại gật đầu mỉm cười nói. Hắn cảm thấy khá hào hứng khi có người cũng thích tìm hiểu về vũ trụ giống mình nên bắt đầu suy tư nhớ lại những gì đã đọc trước kia.
“Nói đi, nói đi, ta đang nghe đây!” Công Tôn Yến vẻ mặt chờ mong thúc dục.
“Hôm nay ta sẽ kể về sự tích hình thành của các địa cầu bao gồm cả Âm Linh địa cầu này.” Liễu Thiên dùng vẻ mặt bác học nói.
“Sự tích hình thành ư?” Công Tôn Yến ngạc nhiên hỏi.
“Ừm! Ngươi đoán thử xem nơi chúng ta đang sống từ đâu mà có, là do một vị thần tạo ra, một miếng thiên địa từ trên rơi xuống hay là được tạo dựng một cách tự nhiên?” Liễu Thiên gật đầu rồi lại hỏi.
“Theo sự tích thì Âm Linh đại địa từng là một phiến thiên địa được tách ra từ một phần của thần giới. Nhưng ta từ khi nghe ngươi nói về vô số mặt trời ngoài kia và có vô số thứ quay quanh thì ta cũng không tin vào một thần giới trong truyền thuyết kia. Như vậy Âm Linh đại địa của chúng ta không thể nào là một phần bị tách ra từ phiến thiên địa khác được.” Công Tôn Yến từ từ phân tích: “Còn nói là do một vị thần tiên tạo ra thì càng khó hơn, vì các bậc đại năng rời non nấp biển thì có thể chứ tạo ra cả thiên địa thì ta chưa nghe thấy bao giờ.”
“Nói vậy thì ngươi cũng tin rằng nó được hình thành một cách tự nhiên?” Liễu Thiên khi này liền hỏi.
“Ta cũng không tin rằng nó hình thành một cách tự nhiên, cái này cũng quá mơ hồ rồi!” Công Tôn Yến lại lắc đầu nói.
“Ngươi không tin là đúng nhưng cứ coi như ta kể một câu truyện! Hôm nay chúng ta sẽ bàn về sự hình thành của Âm Linh Đại Địa!” Liễu Thiên gật gật đầu mỉm cười nói.
Hắn khi này đang luyện lực tay bằng cách dùng một thanh cự kiếm năng hơn trăm cân. Đây chính là thanh kiếm giống với thanh lúc trước hắn dùng.
Như đã biết thì một năm đầu ở Tân Quán đệ tử chỉ được cấp binh khí một lần nhưng khi sang Thường Quán thì việc đến kho binh khí để xin binh khì lại dễ dàng hơn nhiều.
Ở bên Thường Quán, Liễu Thiên chỉ cần đến kho binh khí tìm binh khí mình thích rồi lấy, đồng thời chỉ cần điền vào mấy ghi chú của tông môn nữa là xong.
Lại nói đến sự dễ dãi này thì kho binh khí thức chất cũng không có đồ gì quá đáng giá, tất cả chỉ là binh khí bình thường ở đâu cũng có, chỉ được cái là chúng đa dạng chủng loại và kích thước mà thôi.
Lúc này, tuy là cự kiếm nhưng Liễu Thiên vẫn luyện tập như kiếm bình thường, tứ đại kỹ năng là đâm, chém, lướt và chặn đều được luyện tập với trọng kiếm này.
Đồng thời trong mỗi nhát kiếm hắn cũng không ngừng nâng cao các yếu tố như sức mạnh, tốc độ, chuẩn xác. Hắn muốn luyện tập đến mức tất cả các kỹ năng đều đạt đến đỉnh phong của tốc độ, sức mạnh, chuẩn xác trước.
Tại sao Liễu Thiên lại bắt đầu luyện tập với cự kiếm, nguyên nhân là do hắn đã kiểm tra và biết lực công kích của hắn còn rất thấp.
Cứ mỗi tuần hắn lại kiểm tra lực công kích bằng cách chém lên phiến đá lớn ở chiến đường. Và lần gần nhất khi hắn thử thì thấy phiến đá chỉ bị chém một vết sâu có mấy phân, so ra hắn cảm thấy sau nhiều tuần vẫn không có gì tăng tiến cả, như vậy thật khó có thể đạt đến trình độ chẻ đôi phiến đá như hắn đặt ra được.
Tìm hiểu nguyên nhân thì hắn nhận ra bản thân xuất kiếm tuy đã nhanh và chuẩn xác hơn nhưng lại không có bao nhiêu phần sức lực. Xem ra cứ múa may kiếm hàng ngày không thể làm lức công kích hắn mạnh hơn được.
Liễu Thiên nghĩ lại thì thấy mình luyện tập vẫn chưa được, những lần đối địch trước kia đa phần hắn phụ thuộc vào Lôi Viên quyết lên mới có được sức mạnh như vậy. Khi đó hắn cữ nghĩ là lực chém của mình đã tạm đủ nhưng đến hôm nay thì hắn đã biết là chưa đủ, cần phải tăng cường độ và trọng tải luyện tập lên.
Vì thế luyện tập với cự kiếm có trọng lượng lớn chính là cách đơn giản nhất. Cách này vừa giúp cho lực cánh tay của hắn tăng lên, tăng cường khả năng chịu đựng, đồng thời cũng giúp hắn tăng lên khả năng điều khiển thăng bằng của thân thể khi di chuyển.
Tất nhiên luyện kiếm kiểu nằng cũng khá khó khăn nhưng đã quyết thì hắn không ngại khó. Lại nói thì lực cánh tay tăng lên sẽ khiến mọi mặt của kiếm thuật đều sẽ tăng lên vì thế đối với một kiếm khách thì lực tay chính là điểm quan trọng đầu tiên để dụng kiếm.
Trong dị giả kiếm tu thì lực tay không mấy ảnh hưởng đến lực công kích nhưng nó lại làm cho mỗi đường kiếm công kích nhẹ nhàng, lưu loát, phương chiều xuất kiếm sắc sảo hơn. Không chỉ vậy, theo Liễu Thiên thì một cánh tay khỏe mạnh sẽ co kinh mạch phát triển, điều này đồng nghĩa với việc nguyên thần di chuyển cũng dễ dàng hơn, việc vận hành nguyên thần để tấn công cũng tốt hơn.
“Vù! Vù!...”
Bây giờ chỉ thấy Liễu Thiên hai tay nắm cự kiếm đang vụt vụt chém ra thu lại liên tục không ngừng nghỉ tạo lên những âm thanh như quạt gió vậy!
Sau hơn trăm nhát chém như vậy, Liễu Thiên liền xoay người chém ra hướng khác, tiếp đến hắn vừa di chuyển vừa xuất kiếm, thanh kiếm cứ như một cánh quát lớn được hắn văng ra liên tục tạo thành những đường mờ mờ phủ kín bản thân hắn vào trong.
Kiểu luyện tập này cũng khiến nhiều đệ tử trên sân tập nhìn lại nhưng không có ai đi đến. Đa phần chỉ bàn tán gì đó rồi cũng quay lại với việc luyện tập của mình. Một số người tò mò thì đứng quan sát lâu hơn nhưng cuối cùng cũng phải lắc đầu rời đi.
Chẳng biết qua bao nhiêu nhát chém với thanh cự kiếm, Liễu dừng lại nghỉ một nhịp rồi lại tiếp tục luyện với kiểu di chuyển khác.
Cứ vậy, Liễu Thiên tập luyện hơn một canh giờ với cự kiếm rồi mới chuyển qua cái khác.
Sau khi kết thúc luyện kiếm, Liễu Thiên lại luyện tập chút khinh công rồi mới chạy mấy vòng sân kết thúc buổi tập. Khi hắn kết thúc buổi tập thì trên sân đã không còn ai. Trời mờ tối, hắn một mình khoác đám đồ đi về phòng tạp vụ cạnh sân tập.
“Tu luyện thật sự quá nhàm chán!” Liễu Thiên vừa đi vừa lẩm bẩm, hắn thật sự nhớ những ngày tháng có bạn bè tập cùng, tuy ngắn ngủi nhưng rất ý nghĩa. Ngày đó hắn ít ra còn có người để so sánh, trêu đùa, hay phấn đấu hơn thua. Bây giờ thì chỉ lủi thủi một mình, luyện thế nào cũng không ai biết!
“Ài! Cố lên!” Cuối cùng sau một hồi chán nản, Liễu Thiên thở ra một hơi tụ nhủ.
Trời tối, sau bữa cơm, Liễu Thiên vẫn như thường lệ tiến hành tu luyện hấp thụ linh khí. Do trợ cấp mỗi tháng chỉ là mười viên hạ phẩm linh thạch nên cứ ba ngày thì hắn mới dùng một viên, những ngày không có linh thạch thì hắn chỉ tu luyện như thường. Và tất nhiên không có linh thạch thì tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn rất nhiều.
Hôm nay, sau hơn một canh giờ tu luyện, Liễu Thiên từ từ mở mắt, hắn đứng dậy đi lại khởi động một chút rồi lại lên giường ngồi tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Có điều là khi này không phải hắn tiếp tục vận hành công pháp hấp thụ linh khí. Hắn khi này đang tiến vào không gian thức hải để tìm ra trung tâm của nó, chỉ có vậy thì hắn mới tìm được khu lưu giữ những thông tin thần thức mà người khác lưu lại. Đồng thời chỉ có tìm được trung tâm thức hải thì Liễu Thiên mới có thể gặp lại được nữ nhân Long Linh kia để hỏi về cách đả thông kinh mạch nhằm tăng tốc độ tu luyện.
Thần thức đối với Liễu Thiên thì có cũng được không cũng chẳng sao vì hắn đã có linh giác nhưng không gian thức hải lại rất quan trọng nên hắn cần phải tìm ra được trung tâm đó. Vì thế nên công việc tiến vào không gian thức hải mà tìm kiếm này cũng dần thành việc thường lệ mỗi tối của hắn.
Tối này cũng vậy, sau khi kết thúc tu luyện, Liễu Thiên lại tiếp tục đưa tâm trí vào trong không gian thức hải tìm kiếm.
Hai mắt nhắm lại, Liễu Thiên đưa tâm trí tiến vào không gian thức hải.
Vẫn là hình ảnh cũ, một người đứng giữa một không gian rộng lớn. Nhìn ra bốn phía đều không thấy điểm cuối, phía trước không đường, phía sau không lối.
Liễu Thiên lại một lần nữa rơi vào cảm giác bất lực và không biết bắt đầu từ đâu. Mấy lần trước hắn đã thử đi rất xa về một phía nhưng vẫn không có kết quả gì cả, dù có đi bao xa thì hắn vẫn đứng ở giữa không gian mênh mông vô tận, không hề thấy một chỉ dẫn nào cả.
Nhiều lần như vậy cùng dẫn đến một kết quả làm cho Liễu Thiên biết mình có đi mãi về một hướng cũng chưa chắc đã tìm được trung tâm có không gian thức hải kia. Thế là hắn phải nghĩ ra cách khác, hắn thử xác định vị trí của bản thân trong không gian này trước.
Thế nhưng cách này cũng không có tác dụng, không gian vô tận này chỉ một màu trắng, nó không tồn tại bất kỳ thứ gì để đánh dấu cả. Thứ duy nhất tồn tại trong đó chính là bản thân hắn.
Vì vậy nên Liễu Thiên chỉ cần di chuyển một cái là sẽ không biết điểm mình vừa đứng là điểm nào. Trong đây cũng không xác định được đông tây nam bắc gì cả. Bốn phương tám hướng đều giống nhau, không có một điểm khác biệt. Liễu Thiên không thể dùng cách xác định phương hướng như bên ngoài vào đây được. Hắn cần tìm ra một cách khác, một cách hắn chưa từng thử!
Liễu Thiên khi này lang thang trong không gian trắng tinh, hắn cứ đi một cách vô thức về phía trước.
“Mình vào đây không phải bằng cửa, cũng không dùng truyền tống trận, không có người thả vào, chỉ là mình thu liễm tinh thần là có thể tiến vào, như vậy có khi nào nơi mình vào chính là trung tâm thức hải không?” Liễu Thiên đi một lúc thì bỗng dừng lại thầm nghĩ.
“Thế nhưng chưa chắc là lần nào mình vào đây cũng xuất hiện ở một điểm? Mà có xuất phát cùng một điểm nhưng điểm đó cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Mình vào bao nhiêu lần rồi nhưng có thấy gì khác đâu?” Liễu Thiên lại lắc lắc đầu tự hỏi.
“Thử lại lần nữa!” Liễu Thiên lại mở mắt, hắn đã ra khỏi không gian thức hải.
Rất nhanh hắn lại nhắm mắt lại, hắn tiếp tục tiến vào không gian thức hải để xem nơi mình xuất hiện có gì đặc biệt không?
Đáng tiếc là không có gì đặc biệt xảy ra cả. Liễu Thiên vẫn đứng trong một không gian một màu trắng, chẳng có gì đặc biệt cả. Hắn đứng im nhìn khắp bốn phía để cố tìm một điểm đặc biệt ở nơi hắn vừa tiến vào nhưng vẫn không thấy gì cả. Hắn cũng thử coi điểm mình đứng là trung tâm rồi vận hành yếu quyết tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả.
“Theo như Hứa đại ca nói thì khi tiến vào sẽ ở trong một gian phòng, ở giữa gian phòng có một đồ án hoa văn ký tự loằng ngoằng rồi từ tâm đồ án kia có một luồng sáng chiếu lên. Và tất cả những thông tin cả thần thức đều được xử lí ở đó.” Liễu Thiên lại mở mắt thầm nghĩ.
“Mày ở đâu hả, mày ở đâu?” Liễu Thiên mở mắt lắc lắc đầu tự hỏi rồi cũng nằm ra giường lẩm bẩm rồi cũng ngủ luôn.
…
Lại một buổi tối của mấy tuần sau, Liễu Thiên vừa tu luyện xong thì lại bắt đầu tiến vào không gian thức hải bắt đầu tìm kiếm.
“Liễu Thiên!” Liễu Thiên đang lạc trôi trong không gian thức hải thì bỗng nghe thấy tiếng gọi làm hắn mở mắt.
“Liễu Thiên!” Một âm thanh nữ nhân phía ngoài gọi vào, Liễu Thiên nhận ra giọng nói này.
Liễu Thiên không nghĩ nhiều liền đứng dậy mặc vội áo ngoài vào rồi đi ra mở cửa.
Mở cửa ra thì Liễu Thiên thấy một nữ đệ tử đang đứng đó, một nữ đệ tử tầm mười bốn mười năm tuổi, dáng cao cao, gương mặt xinh xắn đang nhăn lại, còn đôi mắt vốn sáng long lanh giờ đang cau lại nhìn đầy sát khí.
“Yến muội, có việc gì vậy?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi. Hắn không hiểu sao Công Tôn Yến lại đến tìm hắn rồi lại bày ra vẻ mặt tức giận này?
“Liễu Thiên ngươi hôm nay đã hứa là sẽ giải thích cho ta về thiên văn tinh tượng! Vậy mà giờ ngươi còn hỏi ta làm sao lại đến đây?” Công Tôn Yên tức giận nói.
“Á! Đã được hai tuần rồi ư?” Liễu Thiên giật mình kêu lên.
Hắn thời gian trước có nói chuyện với Công Tôn Yến, lúc đó chém gió một hồi lại thành ra nói đến mấy vấn đề về vũ trụ. Công Tôn Yến rất thích nghe về những thứ như hành tinh hay sao tối, sao sáng, các hệ, rồi đến các thiên hà. Vì vậy nàng đã đều nghị Liễu Thiên ngày nào cũng kể cho nàng những vấn đề ở bên ngoài tinh không kia.
Nhưng Liễu Thiên làm gì mà rảnh rỗi đến mức đó, sau một hồi rằng co mặc cả, hắn đã hứa rằng cứ nửa tháng sẽ kể một lần và hôm nay chính là đến hẹn nửa tháng đó. Và hôm nay đã đến ngày đó nhưng đã quá giờ rồi Liễu Thiên chưa sang gọi nên Công Tôn Yến đã phải bò qua gọi hắn.
Còn Liễu Thiên thì vốn không thích lỡ hẹn với ai cả nhưng vì dạo này tập trung vào tu luyện và tìm hiểu không gian thức hải nên không biết thời gian trôi đi nhanh như vậy. Chứ thực ra hắn cũng muốn dành chút thời gian tâm sự cùng ai đó cho vơi đi sự cô độc trong lòng.
“Ngươi còn không mời ta vào!” Công Tôn Yến khi này thấy bộ dạng ngơ ngơ của Liễu Thiên thì liền quát.
“Được rồi! Vào đi, ta mặc ít đồ rồi chúng ta bắt đầu!” Liễu Thiên bị quát thì liền giật mình vội đáp.
“Hôm nay ngươi sẽ nói về cái gì đây?” Công Tôn Yến đi vào phòng gương mặt giãn ra rồi chuyển thành đầy háo hức hỏi.
“Lần trước ta nói đến cái gì rồi?” Liễu Thiên ngồi lên giường hỏi.
“Lần trước ư? Lần trước ngươi có kể rằng mặt trời của chúng ta chỉ là một ngôi sao, rồi những ngôi sao sáng kia cũng là một mặt trời nhưng chỉ là nó xa hơn nên nhìn nhỏ hơn!” Công Tôn Yến cũng ngồi lên giường hưng phấn kể lại.
“Sao ngươi lại tin nhì, bình thường thì có mấy ai tin mấy thứ này đâu?” Liễu Thiên cũng không nhớ lần trước mình lại chém gió nhiều thế, hắn khi này cũng không tin rằng một tiểu cô nương sống ở thế giới này lại tin những gì hắn nói.
“Ta ư? Ta tin chứ, ta nghĩ rằng trên đời này không có thứ gì tồn tại cô độc cả, cái gì cũng phải có anh em họ hàng, vì vậy cả mặt trời trên cao kia cũng vậy. Từ nhỏ ta đã luôn muốn tìm hiểu về không gian bên ngoài nhưng lại không có gì để tìm hiểu cả.” Công Tôn Yên khi này gật đầu, hai mắt mở lớn ngây thơ nói.
“Vậy ư? Được! Ta cũng không biết nhiều, thời trước cũng có chút đam mê nên có nghiên cứu được một ít!” Liễu Thiên nhìn Công Tôn Yến hỏi rồi sau đó lại gật đầu mỉm cười nói. Hắn cảm thấy khá hào hứng khi có người cũng thích tìm hiểu về vũ trụ giống mình nên bắt đầu suy tư nhớ lại những gì đã đọc trước kia.
“Nói đi, nói đi, ta đang nghe đây!” Công Tôn Yến vẻ mặt chờ mong thúc dục.
“Hôm nay ta sẽ kể về sự tích hình thành của các địa cầu bao gồm cả Âm Linh địa cầu này.” Liễu Thiên dùng vẻ mặt bác học nói.
“Sự tích hình thành ư?” Công Tôn Yến ngạc nhiên hỏi.
“Ừm! Ngươi đoán thử xem nơi chúng ta đang sống từ đâu mà có, là do một vị thần tạo ra, một miếng thiên địa từ trên rơi xuống hay là được tạo dựng một cách tự nhiên?” Liễu Thiên gật đầu rồi lại hỏi.
“Theo sự tích thì Âm Linh đại địa từng là một phiến thiên địa được tách ra từ một phần của thần giới. Nhưng ta từ khi nghe ngươi nói về vô số mặt trời ngoài kia và có vô số thứ quay quanh thì ta cũng không tin vào một thần giới trong truyền thuyết kia. Như vậy Âm Linh đại địa của chúng ta không thể nào là một phần bị tách ra từ phiến thiên địa khác được.” Công Tôn Yến từ từ phân tích: “Còn nói là do một vị thần tiên tạo ra thì càng khó hơn, vì các bậc đại năng rời non nấp biển thì có thể chứ tạo ra cả thiên địa thì ta chưa nghe thấy bao giờ.”
“Nói vậy thì ngươi cũng tin rằng nó được hình thành một cách tự nhiên?” Liễu Thiên khi này liền hỏi.
“Ta cũng không tin rằng nó hình thành một cách tự nhiên, cái này cũng quá mơ hồ rồi!” Công Tôn Yến lại lắc đầu nói.
“Ngươi không tin là đúng nhưng cứ coi như ta kể một câu truyện! Hôm nay chúng ta sẽ bàn về sự hình thành của Âm Linh Đại Địa!” Liễu Thiên gật gật đầu mỉm cười nói.
/240
|