“Quang trụ của thức hải phải xây dựng đẹp một chút!” Liễu Thiên lại đi thêm một đoạn nữa mới dừng lại nói. Hắn nói xong thì hai tay đưa ra trước khẽ động.
“Kẹt! Ầm Ầm! Kịch!”
Tiếp đó, những âm thanh va chạm liên tục vang lên, theo ý nghĩ của Liễu Thiên từ dưới đất các tảng đá lớn từ từ trồi lên, chúng va chạm, sắp xếp với nhau. Tảng sang ngang, tảng thì lên trên, tảng to, tảng nhỏ, tảng dài tảng ngắn đủ cả. Mà những tảng đá đó đều nhẵn nhụi sạch sẽ vô cùng, chúng như được một lực lượng kỳ dị điều khiển mà từ từ ghép lại một cách quy củ.
Chuyển dịch một hồi thì những tảng đá kia đã dựng thành một tế đàn hình vuông với diện tịch bề mặt hơn năm mươi trượng vuông. Một tế đàn rộng với độ cao hơn ba trượng, bốn phía đều là bậc thang để đi lên, bốn góc đều có bốn bức tượng điêu khắc bốn con kỳ lân thú cao hơn trượng.
Trên mặt tế đàn, ở trung tâm có nổi lên một đài đá tròn với đường kính hơn hai trượng. Trên đài đá tròn này, đồ án của không gian thức hải lại hiện lên. Tiếp theo Liễu Thiên đi đến đưa tay hút cột sáng xanh ở phía xa. Cột sáng này bị hút thì vặn vẹo một chút rồi cũng rất nhanh biến mất.
Hắn mỉm cười từ từ đi đến đứng trước trụ tròn giữa tế đàn. Tiếp theo, hắn đưa tay ra một luồng năng lượng từ trong tay hắn từ từ chảy vào tâm của đồ án trên mặt trụ tròn kia. Luồng năng lượng kia vừa vào đã ngấm vào từng mạch của đồ án rồi rất nhanh biến mất.
Ngay lúc đó đồ án kia lại phát sáng, ánh sáng vẫn có màu xanh nhạt từ từ lan rộng. Ngay khi ánh sáng lan hết đồ án, từ tâm đồ án một luồng sáng với đường kính nửa trượng chiếu lên tận mây xanh. Cột sáng này như một cái cột lớn nối thẳng nên trời vậy, trong cái cột này có vô số những tia sáng li ti với màu sắc đậm hơn một chút.
“Có ba luồng thông tin thần thức, nhưng lại không có thấy Long Linh đâu cả? Nàng ta đã rời đi rồi ư?”
Liễu Thiên khi này lùi lại nhìn vào luồng sáng kia thì thấy có rất nhiều tia sáng nhỏ khác nhau. Hắn rất nhanh đã nhận ra có ba tia sáng nhỏ như sợi chỉ có màu khác với các tia sáng trong quang trụ, theo hắn đoán đó là thần thức ấn ký chứa thông tin mà người khác để lại trong đầu hắn. Theo như hắn biết thì quang trụ ký ức này vốn là nơi lưu giữ những thông tin của hắn học được từ trước đến giờ, những tia thông tin của hắn thì vốn có màu xanh nhưng của người khác lại có màu xám. Chính vì vậy hắn mới nhận ra đó là những luồng thần thức ấn ký của người khác để vào.
Thế nhưng khi kiểm tra ba luông ấn ký kia, Liễu lại không thấy Long Linh đâu cả. Phải biết rằng linh hồn hắn đã hòa nhập vào không gian thức hải, như vậy thì bất kỳ tồn tại nào trong đó hắn đều biết được. Long Linh chắc chắn đã rời đi rồi, nhưng đi rồi thì cũng phải để lại lời nhắn chứ? Điều này thật không hợp lí!
Liễu Thiên hơi thất vọng một chút nhưng hắn cũng rất nhanh trở lại bình thường. Hắn khi này cũng không muốn đọc ba luồng thần thức ân ký kia. Hắn cảm thấy mệt rồi và muốn nghỉ ngơi, kết quả buổi tối nay làm hắn rất hài lòng.
Liễu Thiên mở mắt, hắn mỉm cười đứng dậy vươn vai vài lượt rồi cũng trở ra ngoài.
“Ài! Trong không gian thức hải mình thật giống đại năng! Tiếc là nó chỉ là không gian ý thức của mình mà thôi!” Liễu Thiên nhìn ra phía ngoài trời sao thở dài lầm bẩm rồi lại rơi vào suy nghĩ.
“Không gian thức hải vốn tự động khai mở khi có linh hồn lực tác động, còn mình thì phải dùng đến Khởi Linh Kết Tâm trận mới có thể mở ra được. Mà có không gian thức hải nhưng mình vẫn không có linh hồn lực, không có thần thức.”
Liễu Thiên nhíu mày thầm nghĩ.
“Thôi cũng chẳng sao, dù sao mình cũng có khả năng nhận cảm nhận của linh giác, không biết đó là gì nhưng dùng cũng được! Mai kia mình sẽ tìm cách bổ sung sự khuyết thiếu cho căn nguyên linh hồn!” Liễu Thiên lại lắc lắc đầu rồi lại mỉm cuời tỏ vẻ hài lòng tính toán.
…
Ngày hôm sau, sáng sớm Liễu Thiên đã dậy, hắn hôm nay đặc biệt hứng khởi hơn mọi ngày. Hắn tập thể dục, ăn sáng rồi lại ra sân luyện tập.
Từ hôm nay hắn không chỉ rèn luyện mỗi thân thể nữa mà hắn sẽ bắt đầu luyện tập dị thuật. Trước đây chưa khởi động được không gian thức hải nên Liễu Thiên sau khi luyện qua một chút thì cũng không có tâm trí nghiên cứu sâu các loại dị thuật. Đến hôm nay thì lại khác, thức hải đã mở, mọi thứ đã thông suốt, Liễu Thiên chính thức tu luyện sang giai đoạn thứ hai.
Giai đoạn tu luyện thể chất, những võ kỹ cùng những môn dị thuật nội thể cơ bản đã qua, khi này đã có thể cho nguyên thần ra ngoài cơ thể thì cũng là lúc tiến sang giai đoạn tu luyện khác, giai đoạn thứ hai chính là tu luyện thể chất, võ kỹ nhưng có kết hợp với dị thuật nguyên thần. Đồng thời hắn cũng hào hứng luyện mấy thứ khi trước không làm được. Hắn phải luyện tập đứng trên nước, cách không di vật, thần thức truyền âm hay như luyện tập thử mấy dị thuật cơ bản trong ngũ hành hệ.
Đáng tiếc là thời gian hắn không có nhiều nên cũng không nghịch hết được mấy thứ này. Những ngày tiếp theo hắn chỉ dành chút thời gian luyện tập qua một chút chứ không chuyên sâu.
…
Hai tuần sau, trên một mặt hồ nhỏ trong cung, Liễu Thiên đang bê một thanh cự kiếm đứng tấn. Lúc này, nhìn hắn đứng trên mặt nước mà cứ như đứng trên sân đá vậy, có những lúc thấy mặt nước bị gió thổi tạo thành những gợn sóng dao động nhưng bằng cách nào đó hắn cũng không bị ảnh hưởng.
Kể ra thì sau hai tuần, trong mấy kỹ năng cở bản của Khai Minh cảnh thì đã có mấy cái hắn đã luyện được. Trong đó có môn đứng trên nước, môn này khá đơn giản khi có chân nguyên. Như đã biết thì chân nguyên vốn mạnh mẽ và có thể tồn tại khi ra khỏi cơ thể đồng thời cũng có tính liên kết cao hơn nhiều so với Sơ Nguyên nên muốn đứng trên nước thì chỉ cần dùng chân nguyên tràn ra lòng bàn chân rồi tán đều chúng ra mặt nước để tạo thành một lớp màng ôm theo mặt nước với lực đạo đủ để đỡ cơ thể.
Tiếp theo nếu mặt nước yên tĩnh thì không cần làm gì nhiều nhưng mặt nước biến động thì phải điều khiển nguyên thần biết động theo. Liễu Thiên thì rất nhanh hiểu được nguyên lí chuyển động này. Với hắn thì đứng trên nước chính là tạo ra nguyên thần đỡ cơ thể và lớp nguyên thần đó luôn phải biến đổi sao cho bước sóng của nguyên thần trùng với bước sóng của mặt nước. Vì hiểu đại khái nên Liễu Thiên cũng không mấy khó khăn khi luyện tập đứng trên nước.
Ngoài đứng trên nước, Liễu Thiên cũng thử qua cái gọi là cách không di vật. Môn này thực chất chính là dùng chân nguyên mô phỏng thành một bàn tay khí tác động lên một vật phía xa. Còn xa bao nhiêu, khiển vất lớn bao nhiêu thì phải tùy vào tu vi và khách không nguyên của từng người.
Trong hai tuần qua, Liễu Thiên cũng luyện qua vài cái nữa.
Ví như giao tiếp bằng thần thức truyền âm, đây lại là một môn cần luyện hai kỹ năng nói và nghe. Muốn nói được thì phải học bí pháp để dùng linh hồn lực mô phỏng sóng âm thanh và truyền đến người mình cần. Muốn nghe được thì lại học bí pháp tu luyện linh hồn lực thành âm võng để giải mã sóng âm thanh truyền đến thì mới hiểu được người kia muốn nói gì.
Liễu Thiên thì ngay cả linh hồn lực còn chưa có thì khỏi phải luyện cái thần thức truyền âm này.
Còn tu luyện dị thuật cơ bản thì Liễu Thiên đang rất đau đầu. Mấy ngày qua hắn thử tu luyện môn hỏa tuyến, hỏa đạn bình thường nhưng mỗi khi kết nguyên thần tạo thành lửa thì lửa kia vừa hình thành đã tán loạn tan biến, mấy lần hỏa mang còn đốt hắn vêu mồm lên. Từ đó hắn bỏ luyện hỏa thuật luyện sang hệ khác.
Hắn thử luyện thủy thuật đơn giản là thủy thuẫn thì cũng vừa tạo ra một lớp màng nước chưa kịp thành khiên đã vỡ ngay, thủy ngục thì hắn không thể điều khiển nước bao bọc thành một quả cầu nên cũng thất bại.
Rồi khi luyện thử thổ thuật thì hắn cũng không thể đưa nguyên thần vào đất được nên cũng không thể thành công. Khi ba hệ đơn giản thất bại thì hắn cũng không thử hai hệ Kim, Mộc nữa vì hắn đã biết kết quả rồi.
Cuối cùng sau nhiều ngày, Liễu Thiên đã khẳng định mình không luyện được dị thuật ngũ hành.
Điều này làm hắn có chút lo lắng nhưng rất nhanh hắn nghĩ rằng nguyên nhân có thể là do hắn mới tiến giai nên chân nguyên chưa ổn định. Vì thế hắn không luyện mấy môn dị thuật vội mà bắt đầu luyện những thứ mình đã có sẵn. Hiện tại hắn đang luyện tập môn đứng trên nước, đồng thời cũng gièn luyện thể lực.
Nửa canh giờ qua đi, Liễu Thiên thu công bước lên bờ, hắn khi này nhìn lại mặt nước thầm tính toán: “Nếu nói nước gồm nhiều phân tử đang trượt trên nhau thì khí lại gồm nhiều phân tử đang bay lơ lửng với một khoảng cách rộng hơn nhiều, như vậy muốn đứng trên không điều cần làm chính là tạo ra nguyên thần liên kết những phân tử khí lại thành một mảng vật chất đủ cứng đủ rộng. Mà rộng bao nhiêu là đủ nhì?”
“Thôi cái đó còn tính sau, khi nào đến hậu kỳ thì hãng nghĩ đến mấy thứ đó, dù sao hiện tại khả năng điều khiển vận hành nguyên thần của mình bên ngoài cơ thể còn rất kém, nếu như đến trạng thái Ngoại Kết thì việc đứng trên không cũng không có gì khó khăn, còn đứng lâu hay không thì phải phụ thuộc vào tu vi rồi! Giờ cứ luyện tập mấy cái khác đã!”
Sau một hồi tính toán, Liễu Thiên cũng bỏ suy nghĩ vớ vẩn kia xuống để tiếp tục tu luyện.
Sau hai tuần làm quen với Chân nguyên, hôm nay, hắn sẽ đem mấy môn đã tu luyện ra thực hành với chân nguyên.
Vì đã luyện mấy bộ này rất nhiều lần nên Liễu Thiên đã quá thân thuộc với từng chiêu từng thức vận hành trong đó. Mà khi đã quen thuộc thì vận dụng thêm chân nguyên vào cũng không có gì thay đổi quá lớn. Mọi việc cần làm đó chính là vận hành như thường và để cho Chân nguyên quen với chiêu thức là được.
Hôm này khi đi đến sân tập của chi mình, Liễu Thiên nhìn quanh thì không thấy ai cả. Hơn một trăm người vậy mà không có một ai ra sân luyện tập chỉ mình hắn. Tất nhiên hắn cũng không mấy quan tâm đến vấn đề này, với hắn thì có người cũng được không có người thì càng tốt đỡ bị chú ý soi mói.
Sân tập rộng hơn mẫu, một mình Liễu Thiên vốn tha hồ nhảy múa nhưng hắn cũng không có ra giữa sân mà vẫn tập ở phía viền, nơi có những tán cây.
Lôi Viên Quyết, dùng nguyên thần kích hoạt các đại huyệt và các kinh mạch để đạt đến cực hạn của cơ thể. Theo hắn biết thì đến cảnh giới Khai Minh cảnh, chân nguyên có thể xuất thể thì Lôi Viên Quyết sẽ tạo ra một lớp màng chân nguyên bao bọc cơ thể và cả thanh kiếm. Toàn bộ người và kiếm tạo thành một thể, khi này tạo lên sự đồng nhất và tính liên kết giữa người và kiếm cao hơn trước rất nhiều.
Liễu Thiên cầm trường kiếm trong tay bắt đầu diễn luyện Lôi Viên quyết. Quả nhiên dị tượng đã xảy ra. Hắn vừa diễn luyện vừa điều hành chân nguyên không ngừng vận hành theo các lộ tuyến của Lôi Viên quyết thì đã bắt đầu thấy chân nguyên tràn ra bao bọc lấy cơ thể và thanh kiếm. Theo mỗi bước di chuyển của hắn đều khiến nguyên thần di chuyển theo, chúng như một lớp màng mỏng bao bọc lấy Liễu Thiên và kiếm của hắn khiến cho hắn cảm giác như thanh kiếm trong tay là một phần của cơ thể vậy.
“Tốt!” Liễu Thiên đẩy nhanh tốc độ luyện kiếm, quanh thân hắn có thêm một màn ảo ảnh trắng mờ đang di chuyển theo, mỗi lúc hắn di chuyển nhanh thì ảo ảnh trắng kia cũng bị kéo dạt đi.
Hắn tiếp tục diễn luyện mấy nhịp rồi thử kích phát tứ đại huyệt trên tay để đạt một kiếm cực đại chém về cái cây cách đó mấy trượng.
“Vèo! Ầm!”
Một kiếm chém ra, ngay tức khắc một luồng sáng cùng khí kình bay đi, cái cây nhỏ phía trước mặt bị Liễu Thiên chẻ làm hai. Phía sau đó một mảng cỏ đất lớn cùng nhiều cầy cối khác bị đánh dạt ra. Cành lá rụng tung tóe, mảnh gỗ bắn toán loại trọng không trung. Phải nói là một kiếm tan tác chim muông!
“Phịch! Tay của mình!” Nhưng ngay sau đó, Liễu Thiên cũng nhăn mặt thả kiếm kêu lên. Khi này, nhìn vào cánh tay đen dì của hắn thì thấy nó tím bầm lại, các đường kinh mạch nổi lên như những con giun lớn nhìn rất ghê người.
“Một chiêu này tuy rất mạnh nhưng chân nguyên kích phát cơ thể với năng lượng quá lớn, cơ thể mình vậy mà không chịu được!” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi cũng ngồi xuống vận hành chân nguyên trị thương.
Kiểm tra chút thương thế thì cũng chưa đến mức quá nghiêm trọng, tay hắn bị quá tải, cơ bắp tổn hại nhưng chưa ảnh hưởng đến gân cốt. Vì vậy với nguyên thân kích phát thì việc hồi phục diễn ra rất nhanh, phải nói la mắt thường có thể trông thấy màu cánh tay của Liễu Thiên thay đổi dần từ tím tái thành màu đen vốn có, những đường gần cũng dần chìm xuống.
“Đây là chuyện gì?” Chỉ một lúc sau, Liễu Thiên nhìn những vết bầm trên tay rất nhanh tan đi thì nhíu mày hỏi.
“Cơ thể mình đang có thứ gì đó rất lạ, nó đang giúp mình hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với người thường!” Liễu Thiên nắm nắm tay tại thì thấy mình đã hoàn toàn bình phục, điều này làm hắn nghi hoặc thầm nghĩ.
“Nếu so với ‘bất diệt chi thể’ và ‘cương tinh chi thể’ thì ta chưa tính là gì nhưng cũng có chút số má rồi!” Liễu Thiên khi này cũng không nghĩ nhiều nữa mà lại vui vẻ đứng dậy tiếp tục luyện tập vì hắn biết những dị biến kia rất có thể là do Đồng Xuyên ban cho.
Lại nói thì cũng may cho hắn mới chỉ là cơ bắp quá tải, vẫn chưa đến mức bị đứt đoạn kinh mạch hay rãn vỡ xương. Tất nhiên để có kể quả đó thì một phần cũng là do cơ thể Liễu Thiên được dung hợp nhiều dị vật nên mạnh mẽ hơn, cùng với việc hắn điên cuồng luyện tập rèn luyện cơ thể nên cơ thể đã đạt đến độ cứng rắn nhất định, chứ vào kẻ khác thì một chiêu vừa rồi rất có thể đã phế đi hai tay.
“Xem ra mình đã quá coi thường sự chênh lệch giữa chân nguyên và sơ nguyên rồi.” Sau một chút thời gian, thì Liễu Thiên cảm thấy mình đã đỡ hơn nhiều, khi này hắn mới nghĩ lại thì không khỏi tự trách.
“Một chiêu vừa rồi, có một thứ lức lượng cộng hưởng!” Ngồi nhìn cái cây bị chẻ phía trước, Liễu Thiên nghĩ lại thì thấy trong chiêu kiếm vừa rồi có lực lượng khác, chứ một mình Lôi Viên quyết thì không thể nào có ảnh hưởng lớn như vậy đến cơ thể được.
Lôi Viên quyết tuy rằng kích phát những đại huyệt những cũng chỉ làm tăng sức mạnh của một chiêu kiếm lên vài phần mà thôi nhưng thực chất Liễu Thiên sử dụng lại tăng đến mấy lần. Một kiếm xuất ra chỉ kiếm khí cũng chẻ đôi cả một thân cân, bình thường Liễu Thiên có dùng cả cự kiếm bổ cũng không làm được như vậy.
Vì thế hắn biết sức mạnh của một kiếm vừa rồi không chỉ một Lôi Viên quyết có thể làm được. Nó cần có sự kích hoạt của Lôi Quân quyết và tính cộng hưởng lực nữa.
“Kẹt! Ầm Ầm! Kịch!”
Tiếp đó, những âm thanh va chạm liên tục vang lên, theo ý nghĩ của Liễu Thiên từ dưới đất các tảng đá lớn từ từ trồi lên, chúng va chạm, sắp xếp với nhau. Tảng sang ngang, tảng thì lên trên, tảng to, tảng nhỏ, tảng dài tảng ngắn đủ cả. Mà những tảng đá đó đều nhẵn nhụi sạch sẽ vô cùng, chúng như được một lực lượng kỳ dị điều khiển mà từ từ ghép lại một cách quy củ.
Chuyển dịch một hồi thì những tảng đá kia đã dựng thành một tế đàn hình vuông với diện tịch bề mặt hơn năm mươi trượng vuông. Một tế đàn rộng với độ cao hơn ba trượng, bốn phía đều là bậc thang để đi lên, bốn góc đều có bốn bức tượng điêu khắc bốn con kỳ lân thú cao hơn trượng.
Trên mặt tế đàn, ở trung tâm có nổi lên một đài đá tròn với đường kính hơn hai trượng. Trên đài đá tròn này, đồ án của không gian thức hải lại hiện lên. Tiếp theo Liễu Thiên đi đến đưa tay hút cột sáng xanh ở phía xa. Cột sáng này bị hút thì vặn vẹo một chút rồi cũng rất nhanh biến mất.
Hắn mỉm cười từ từ đi đến đứng trước trụ tròn giữa tế đàn. Tiếp theo, hắn đưa tay ra một luồng năng lượng từ trong tay hắn từ từ chảy vào tâm của đồ án trên mặt trụ tròn kia. Luồng năng lượng kia vừa vào đã ngấm vào từng mạch của đồ án rồi rất nhanh biến mất.
Ngay lúc đó đồ án kia lại phát sáng, ánh sáng vẫn có màu xanh nhạt từ từ lan rộng. Ngay khi ánh sáng lan hết đồ án, từ tâm đồ án một luồng sáng với đường kính nửa trượng chiếu lên tận mây xanh. Cột sáng này như một cái cột lớn nối thẳng nên trời vậy, trong cái cột này có vô số những tia sáng li ti với màu sắc đậm hơn một chút.
“Có ba luồng thông tin thần thức, nhưng lại không có thấy Long Linh đâu cả? Nàng ta đã rời đi rồi ư?”
Liễu Thiên khi này lùi lại nhìn vào luồng sáng kia thì thấy có rất nhiều tia sáng nhỏ khác nhau. Hắn rất nhanh đã nhận ra có ba tia sáng nhỏ như sợi chỉ có màu khác với các tia sáng trong quang trụ, theo hắn đoán đó là thần thức ấn ký chứa thông tin mà người khác để lại trong đầu hắn. Theo như hắn biết thì quang trụ ký ức này vốn là nơi lưu giữ những thông tin của hắn học được từ trước đến giờ, những tia thông tin của hắn thì vốn có màu xanh nhưng của người khác lại có màu xám. Chính vì vậy hắn mới nhận ra đó là những luồng thần thức ấn ký của người khác để vào.
Thế nhưng khi kiểm tra ba luông ấn ký kia, Liễu lại không thấy Long Linh đâu cả. Phải biết rằng linh hồn hắn đã hòa nhập vào không gian thức hải, như vậy thì bất kỳ tồn tại nào trong đó hắn đều biết được. Long Linh chắc chắn đã rời đi rồi, nhưng đi rồi thì cũng phải để lại lời nhắn chứ? Điều này thật không hợp lí!
Liễu Thiên hơi thất vọng một chút nhưng hắn cũng rất nhanh trở lại bình thường. Hắn khi này cũng không muốn đọc ba luồng thần thức ân ký kia. Hắn cảm thấy mệt rồi và muốn nghỉ ngơi, kết quả buổi tối nay làm hắn rất hài lòng.
Liễu Thiên mở mắt, hắn mỉm cười đứng dậy vươn vai vài lượt rồi cũng trở ra ngoài.
“Ài! Trong không gian thức hải mình thật giống đại năng! Tiếc là nó chỉ là không gian ý thức của mình mà thôi!” Liễu Thiên nhìn ra phía ngoài trời sao thở dài lầm bẩm rồi lại rơi vào suy nghĩ.
“Không gian thức hải vốn tự động khai mở khi có linh hồn lực tác động, còn mình thì phải dùng đến Khởi Linh Kết Tâm trận mới có thể mở ra được. Mà có không gian thức hải nhưng mình vẫn không có linh hồn lực, không có thần thức.”
Liễu Thiên nhíu mày thầm nghĩ.
“Thôi cũng chẳng sao, dù sao mình cũng có khả năng nhận cảm nhận của linh giác, không biết đó là gì nhưng dùng cũng được! Mai kia mình sẽ tìm cách bổ sung sự khuyết thiếu cho căn nguyên linh hồn!” Liễu Thiên lại lắc lắc đầu rồi lại mỉm cuời tỏ vẻ hài lòng tính toán.
…
Ngày hôm sau, sáng sớm Liễu Thiên đã dậy, hắn hôm nay đặc biệt hứng khởi hơn mọi ngày. Hắn tập thể dục, ăn sáng rồi lại ra sân luyện tập.
Từ hôm nay hắn không chỉ rèn luyện mỗi thân thể nữa mà hắn sẽ bắt đầu luyện tập dị thuật. Trước đây chưa khởi động được không gian thức hải nên Liễu Thiên sau khi luyện qua một chút thì cũng không có tâm trí nghiên cứu sâu các loại dị thuật. Đến hôm nay thì lại khác, thức hải đã mở, mọi thứ đã thông suốt, Liễu Thiên chính thức tu luyện sang giai đoạn thứ hai.
Giai đoạn tu luyện thể chất, những võ kỹ cùng những môn dị thuật nội thể cơ bản đã qua, khi này đã có thể cho nguyên thần ra ngoài cơ thể thì cũng là lúc tiến sang giai đoạn tu luyện khác, giai đoạn thứ hai chính là tu luyện thể chất, võ kỹ nhưng có kết hợp với dị thuật nguyên thần. Đồng thời hắn cũng hào hứng luyện mấy thứ khi trước không làm được. Hắn phải luyện tập đứng trên nước, cách không di vật, thần thức truyền âm hay như luyện tập thử mấy dị thuật cơ bản trong ngũ hành hệ.
Đáng tiếc là thời gian hắn không có nhiều nên cũng không nghịch hết được mấy thứ này. Những ngày tiếp theo hắn chỉ dành chút thời gian luyện tập qua một chút chứ không chuyên sâu.
…
Hai tuần sau, trên một mặt hồ nhỏ trong cung, Liễu Thiên đang bê một thanh cự kiếm đứng tấn. Lúc này, nhìn hắn đứng trên mặt nước mà cứ như đứng trên sân đá vậy, có những lúc thấy mặt nước bị gió thổi tạo thành những gợn sóng dao động nhưng bằng cách nào đó hắn cũng không bị ảnh hưởng.
Kể ra thì sau hai tuần, trong mấy kỹ năng cở bản của Khai Minh cảnh thì đã có mấy cái hắn đã luyện được. Trong đó có môn đứng trên nước, môn này khá đơn giản khi có chân nguyên. Như đã biết thì chân nguyên vốn mạnh mẽ và có thể tồn tại khi ra khỏi cơ thể đồng thời cũng có tính liên kết cao hơn nhiều so với Sơ Nguyên nên muốn đứng trên nước thì chỉ cần dùng chân nguyên tràn ra lòng bàn chân rồi tán đều chúng ra mặt nước để tạo thành một lớp màng ôm theo mặt nước với lực đạo đủ để đỡ cơ thể.
Tiếp theo nếu mặt nước yên tĩnh thì không cần làm gì nhiều nhưng mặt nước biến động thì phải điều khiển nguyên thần biết động theo. Liễu Thiên thì rất nhanh hiểu được nguyên lí chuyển động này. Với hắn thì đứng trên nước chính là tạo ra nguyên thần đỡ cơ thể và lớp nguyên thần đó luôn phải biến đổi sao cho bước sóng của nguyên thần trùng với bước sóng của mặt nước. Vì hiểu đại khái nên Liễu Thiên cũng không mấy khó khăn khi luyện tập đứng trên nước.
Ngoài đứng trên nước, Liễu Thiên cũng thử qua cái gọi là cách không di vật. Môn này thực chất chính là dùng chân nguyên mô phỏng thành một bàn tay khí tác động lên một vật phía xa. Còn xa bao nhiêu, khiển vất lớn bao nhiêu thì phải tùy vào tu vi và khách không nguyên của từng người.
Trong hai tuần qua, Liễu Thiên cũng luyện qua vài cái nữa.
Ví như giao tiếp bằng thần thức truyền âm, đây lại là một môn cần luyện hai kỹ năng nói và nghe. Muốn nói được thì phải học bí pháp để dùng linh hồn lực mô phỏng sóng âm thanh và truyền đến người mình cần. Muốn nghe được thì lại học bí pháp tu luyện linh hồn lực thành âm võng để giải mã sóng âm thanh truyền đến thì mới hiểu được người kia muốn nói gì.
Liễu Thiên thì ngay cả linh hồn lực còn chưa có thì khỏi phải luyện cái thần thức truyền âm này.
Còn tu luyện dị thuật cơ bản thì Liễu Thiên đang rất đau đầu. Mấy ngày qua hắn thử tu luyện môn hỏa tuyến, hỏa đạn bình thường nhưng mỗi khi kết nguyên thần tạo thành lửa thì lửa kia vừa hình thành đã tán loạn tan biến, mấy lần hỏa mang còn đốt hắn vêu mồm lên. Từ đó hắn bỏ luyện hỏa thuật luyện sang hệ khác.
Hắn thử luyện thủy thuật đơn giản là thủy thuẫn thì cũng vừa tạo ra một lớp màng nước chưa kịp thành khiên đã vỡ ngay, thủy ngục thì hắn không thể điều khiển nước bao bọc thành một quả cầu nên cũng thất bại.
Rồi khi luyện thử thổ thuật thì hắn cũng không thể đưa nguyên thần vào đất được nên cũng không thể thành công. Khi ba hệ đơn giản thất bại thì hắn cũng không thử hai hệ Kim, Mộc nữa vì hắn đã biết kết quả rồi.
Cuối cùng sau nhiều ngày, Liễu Thiên đã khẳng định mình không luyện được dị thuật ngũ hành.
Điều này làm hắn có chút lo lắng nhưng rất nhanh hắn nghĩ rằng nguyên nhân có thể là do hắn mới tiến giai nên chân nguyên chưa ổn định. Vì thế hắn không luyện mấy môn dị thuật vội mà bắt đầu luyện những thứ mình đã có sẵn. Hiện tại hắn đang luyện tập môn đứng trên nước, đồng thời cũng gièn luyện thể lực.
Nửa canh giờ qua đi, Liễu Thiên thu công bước lên bờ, hắn khi này nhìn lại mặt nước thầm tính toán: “Nếu nói nước gồm nhiều phân tử đang trượt trên nhau thì khí lại gồm nhiều phân tử đang bay lơ lửng với một khoảng cách rộng hơn nhiều, như vậy muốn đứng trên không điều cần làm chính là tạo ra nguyên thần liên kết những phân tử khí lại thành một mảng vật chất đủ cứng đủ rộng. Mà rộng bao nhiêu là đủ nhì?”
“Thôi cái đó còn tính sau, khi nào đến hậu kỳ thì hãng nghĩ đến mấy thứ đó, dù sao hiện tại khả năng điều khiển vận hành nguyên thần của mình bên ngoài cơ thể còn rất kém, nếu như đến trạng thái Ngoại Kết thì việc đứng trên không cũng không có gì khó khăn, còn đứng lâu hay không thì phải phụ thuộc vào tu vi rồi! Giờ cứ luyện tập mấy cái khác đã!”
Sau một hồi tính toán, Liễu Thiên cũng bỏ suy nghĩ vớ vẩn kia xuống để tiếp tục tu luyện.
Sau hai tuần làm quen với Chân nguyên, hôm nay, hắn sẽ đem mấy môn đã tu luyện ra thực hành với chân nguyên.
Vì đã luyện mấy bộ này rất nhiều lần nên Liễu Thiên đã quá thân thuộc với từng chiêu từng thức vận hành trong đó. Mà khi đã quen thuộc thì vận dụng thêm chân nguyên vào cũng không có gì thay đổi quá lớn. Mọi việc cần làm đó chính là vận hành như thường và để cho Chân nguyên quen với chiêu thức là được.
Hôm này khi đi đến sân tập của chi mình, Liễu Thiên nhìn quanh thì không thấy ai cả. Hơn một trăm người vậy mà không có một ai ra sân luyện tập chỉ mình hắn. Tất nhiên hắn cũng không mấy quan tâm đến vấn đề này, với hắn thì có người cũng được không có người thì càng tốt đỡ bị chú ý soi mói.
Sân tập rộng hơn mẫu, một mình Liễu Thiên vốn tha hồ nhảy múa nhưng hắn cũng không có ra giữa sân mà vẫn tập ở phía viền, nơi có những tán cây.
Lôi Viên Quyết, dùng nguyên thần kích hoạt các đại huyệt và các kinh mạch để đạt đến cực hạn của cơ thể. Theo hắn biết thì đến cảnh giới Khai Minh cảnh, chân nguyên có thể xuất thể thì Lôi Viên Quyết sẽ tạo ra một lớp màng chân nguyên bao bọc cơ thể và cả thanh kiếm. Toàn bộ người và kiếm tạo thành một thể, khi này tạo lên sự đồng nhất và tính liên kết giữa người và kiếm cao hơn trước rất nhiều.
Liễu Thiên cầm trường kiếm trong tay bắt đầu diễn luyện Lôi Viên quyết. Quả nhiên dị tượng đã xảy ra. Hắn vừa diễn luyện vừa điều hành chân nguyên không ngừng vận hành theo các lộ tuyến của Lôi Viên quyết thì đã bắt đầu thấy chân nguyên tràn ra bao bọc lấy cơ thể và thanh kiếm. Theo mỗi bước di chuyển của hắn đều khiến nguyên thần di chuyển theo, chúng như một lớp màng mỏng bao bọc lấy Liễu Thiên và kiếm của hắn khiến cho hắn cảm giác như thanh kiếm trong tay là một phần của cơ thể vậy.
“Tốt!” Liễu Thiên đẩy nhanh tốc độ luyện kiếm, quanh thân hắn có thêm một màn ảo ảnh trắng mờ đang di chuyển theo, mỗi lúc hắn di chuyển nhanh thì ảo ảnh trắng kia cũng bị kéo dạt đi.
Hắn tiếp tục diễn luyện mấy nhịp rồi thử kích phát tứ đại huyệt trên tay để đạt một kiếm cực đại chém về cái cây cách đó mấy trượng.
“Vèo! Ầm!”
Một kiếm chém ra, ngay tức khắc một luồng sáng cùng khí kình bay đi, cái cây nhỏ phía trước mặt bị Liễu Thiên chẻ làm hai. Phía sau đó một mảng cỏ đất lớn cùng nhiều cầy cối khác bị đánh dạt ra. Cành lá rụng tung tóe, mảnh gỗ bắn toán loại trọng không trung. Phải nói là một kiếm tan tác chim muông!
“Phịch! Tay của mình!” Nhưng ngay sau đó, Liễu Thiên cũng nhăn mặt thả kiếm kêu lên. Khi này, nhìn vào cánh tay đen dì của hắn thì thấy nó tím bầm lại, các đường kinh mạch nổi lên như những con giun lớn nhìn rất ghê người.
“Một chiêu này tuy rất mạnh nhưng chân nguyên kích phát cơ thể với năng lượng quá lớn, cơ thể mình vậy mà không chịu được!” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi cũng ngồi xuống vận hành chân nguyên trị thương.
Kiểm tra chút thương thế thì cũng chưa đến mức quá nghiêm trọng, tay hắn bị quá tải, cơ bắp tổn hại nhưng chưa ảnh hưởng đến gân cốt. Vì vậy với nguyên thân kích phát thì việc hồi phục diễn ra rất nhanh, phải nói la mắt thường có thể trông thấy màu cánh tay của Liễu Thiên thay đổi dần từ tím tái thành màu đen vốn có, những đường gần cũng dần chìm xuống.
“Đây là chuyện gì?” Chỉ một lúc sau, Liễu Thiên nhìn những vết bầm trên tay rất nhanh tan đi thì nhíu mày hỏi.
“Cơ thể mình đang có thứ gì đó rất lạ, nó đang giúp mình hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với người thường!” Liễu Thiên nắm nắm tay tại thì thấy mình đã hoàn toàn bình phục, điều này làm hắn nghi hoặc thầm nghĩ.
“Nếu so với ‘bất diệt chi thể’ và ‘cương tinh chi thể’ thì ta chưa tính là gì nhưng cũng có chút số má rồi!” Liễu Thiên khi này cũng không nghĩ nhiều nữa mà lại vui vẻ đứng dậy tiếp tục luyện tập vì hắn biết những dị biến kia rất có thể là do Đồng Xuyên ban cho.
Lại nói thì cũng may cho hắn mới chỉ là cơ bắp quá tải, vẫn chưa đến mức bị đứt đoạn kinh mạch hay rãn vỡ xương. Tất nhiên để có kể quả đó thì một phần cũng là do cơ thể Liễu Thiên được dung hợp nhiều dị vật nên mạnh mẽ hơn, cùng với việc hắn điên cuồng luyện tập rèn luyện cơ thể nên cơ thể đã đạt đến độ cứng rắn nhất định, chứ vào kẻ khác thì một chiêu vừa rồi rất có thể đã phế đi hai tay.
“Xem ra mình đã quá coi thường sự chênh lệch giữa chân nguyên và sơ nguyên rồi.” Sau một chút thời gian, thì Liễu Thiên cảm thấy mình đã đỡ hơn nhiều, khi này hắn mới nghĩ lại thì không khỏi tự trách.
“Một chiêu vừa rồi, có một thứ lức lượng cộng hưởng!” Ngồi nhìn cái cây bị chẻ phía trước, Liễu Thiên nghĩ lại thì thấy trong chiêu kiếm vừa rồi có lực lượng khác, chứ một mình Lôi Viên quyết thì không thể nào có ảnh hưởng lớn như vậy đến cơ thể được.
Lôi Viên quyết tuy rằng kích phát những đại huyệt những cũng chỉ làm tăng sức mạnh của một chiêu kiếm lên vài phần mà thôi nhưng thực chất Liễu Thiên sử dụng lại tăng đến mấy lần. Một kiếm xuất ra chỉ kiếm khí cũng chẻ đôi cả một thân cân, bình thường Liễu Thiên có dùng cả cự kiếm bổ cũng không làm được như vậy.
Vì thế hắn biết sức mạnh của một kiếm vừa rồi không chỉ một Lôi Viên quyết có thể làm được. Nó cần có sự kích hoạt của Lôi Quân quyết và tính cộng hưởng lực nữa.
/240
|