Tia sáng xám vừa bị kéo ra thì ngay tức khắc tan ra thành nhiều điểm sáng rồi từ từ tiến vào trong đầu Liễu Thiên làm hắn rơi vào trạng thái đờ đẫn một lúc.
Sau chút thời gian, Liễu Thiên lại thò tay vào trong quang trụ kéo ra một tia sáng khác. Tia sáng này cũng tương tự rất nhanh phân tách trong không trung và tiến nhập vào trong đầu Liễu Thiên.
Lại sau một hồi đờ đẫn suy nghĩ, Liễu Thiên lại tiếp tục cắn nuốt tia sáng thứ ba.
Sau khi hoàn tất việc thu thập thông tin từ thần thức ấn ký thứ ba này thì Liễu Thiên liền rời khỏi không gian Thức Hải.
Bên ngoài, Liễu Thiên mở mắt, hắn từ từ nhớ lại ba luồng thần thức ấn ký kia.
“Thật không ngờ rằng ngoài bà ngoại để lại ấn ký ra còn có cả Đồng đại ca và vị tiền bối mình gặp trên hồ trước thư viện năm trước!
Trong ấn ký của bà ngoại thì có nói về cách phá bỏ phong ấn của Phiên Lôi châu và cũng có nói đến công dụng chính của Thể Luyện Như Ý ngọc mà mình cứ nghĩ là đã mất. Còn Đồng đại ca cũng để lại nhiều thứ liên quan đến Thiên tinh, đồng thời mình cũng đã biết công dụng của Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc! Vị tiền bối kia thì chỉ cho bộ công pháp và một cái hẹn! Có nên đi một chuyến không?”
Hắn đầy vẻ ngạc nhiên khi biết trong thức hải của mình có hai luông ấn ký khác, ngày đó hắn chỉ có bà ngoại để lại cho ấn ký là cho hắn biết, hai người kia đều không nói gì nên đến hôm này khi lấy ra ấn ký kia thì hắn mới biết.
Tổng thể sau khi nhận được những thông tin từ trong ấn ký của mấy người kia Liễu Thiên biết được rằng trong cơ thể của mình có hai loại ngọc. Thứ nhất chính là Thể Nghịch Huyền Tinh Ngọc do Đồng Xuyên đưa vào người hắn.
Theo Đồng Xuyên lão giải thích thì Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc là một dạng ngọc thạch cực hiếm mà tất cả luyện thể giả đều muốn đặc biệt là nữ luyện thể lại càng muốn có được.
Nói đến ngọc này thì công dụng của nó chính là giúp cơ thể vượt qua giới hạn mà một cơ thể người thường có thể đạt được đồng thời nó cũng có tác dụng tích dồn cơ nhục nên dù có luyện tập thế nào đi nữa thì cơ thể sẽ luôn giữ được cơ thể mảnh mai tiêu chuẩn.
Như đã biết thì cơ thể con người có giới hạn nhất định về mọi mặt như tốc độ, sức mạnh, sức chịu đựng, phản xạ... Khi đã luyện tập đến giới hạn đó thì dù có luyện tập thế nào thì cũng không thể tăng thêm được nữa. Thời gian đầu khi đạt giới hạn thì cơ thể chỉ tăng lên về mặt thể hình mà lại không tăng lên về mặt sức mạnh, tốc độ và sức chịu đựng, phản xạ... và đến một mức nào đó thì ngay cả thể hình của một người cũng sẽ dừng lại. Khi này đa phần mọi người mới biết mình đã đạt giới hạn của luyện tập nhưng thực chất các mặt khác đã dừng lại từ lâu.
Trong thực tế đúng như vậy, nếu một người bình thường ngày nào cũng luyện tập thì lúc đầu sức mạnh sẽ tăng lên rất nhanh và càng lên cao thì sẽ tăng chậm lại và đạt giới hạn thì nó sẽ không tăng nữa. Khi này cơ bắp mỗi ngày một to lên khiến người ta vốn tưởng mình mạnh lên nhưng thực chất sức mạnh, tốc độ và sức chịu đựng, phản xạ,… lại không tăng lên được nữa.
Ví dụ đơn giản như vận động viên cử tạ ở thời đỉnh cao só thể nâng được ba trăm cân thì sau đó họ có luyện tập, luyện tập mãi thì cũng chỉ ở mức đó, có vượt qua cũng là không đáng kể, thậm trí còn thụt lùi.
Một vận động viên điền kinh cũng vậy, khi đỉnh cao có thể chạy ở tốc độ hơn 10m/s thì đó cũng là giới hạn rồi, người đó có tiếp tục luyện tập điên cuồng cũng không thể vượt qua được.
Trong dị giả thì các chỉ số cơ bản của một cơ thể cũng có giới hạn như cơ thể người thường nhưng vì có nguyên thần kích phát cơ thể nên cứ theo tu vi mà sức mạnh cơ thể họ lại tăng lên chứ thực ra thể chất cơ bản của cơ thể của một người luyện thể vốn cũng có một giới hạn nào đó. Những kẻ dị giả luyện thể theo đuổi chính là giới hạn của cơ thể này. Tất nhiên đã dị giả thì sẽ có rất nhiều phương pháp bổ xung nguyên thần vào tế bào nên giới hạn cơ thể của dị giả cũng có phần lớn hơn người thường nhưng vẫn có giới hạn. Khi đã đến giới hạn thì mọi mặt của cơ thể cũng sẽ không tăng lên ngay cả thể hình cũng vậy.
Nhưng Thể Nghịch Huyền Tinh Ngọc lại làm điều ngược lại với cơ thể. Nó sẽ giúp cho cơ thể tiếp tục tăng lên sức mạnh, tốc độ, cường độ thân thể và sức chịu đựng nhưng nó không tăng lên về thể hình. Nguyên nhân là do việc tích tụ các tế bào để khiến cơ thể mạnh hơn nên những bó cơ, kinh mạch, xương cốt cũng tích tụ lại như việc tổ hợp xác nhập lại thành thứ cao cấp hơn. Như vậy qua thời gian luyện tập cơ thể sẽ không phát triển cơ bắp quá khổ nhưng tổng thể sức mạnh lại tăng lên. Còn tăng lên nhiều hay ít thì vẫn phải phụ thuộc vào người luyện tập. Bởi vì càng đạt đến cường độ cơ thể cao thì việc xúc ép các tế bào càng khó, điều này cần phải dùng nhiều công sức luyện tập với cường độ lớn hơn nhiều thì mới có hiệu quả.
Liễu Thiên tất nhiên cũng hiểu mình cần phải làm gì, cần phải cố gắng thế nào mới không uổng phí cơ duyên này. Hắn biết dù có ngọc này phụ trợ nhưng không phải dễ dàng có thể làm cơ thể vượt giới hạn được. Vì thiên địa có pháp tắc, muốn phá bỏ pháp tắc đó thì ngoại lực thôi là chưa đủ.
Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc phá bỏ sự tăng tiến số lượng tế bào, thay vào đó nó giúp mỗi tế bào mạnh lên. Điều này vô tình làm cho loại ngọc này có công dụng duy trì vóc dáng thanh mảnh.
Lại nói thì trên đời tuy có rất nhiều môn bí pháp có thể cải tạo ngoại hình trong một thời gian thế nhưng kiểu biến hóa đó rất khó duy trì khi đánh nhau và có nhiều hạn chế nên rất nhiều nữ nhân vẫn muốn có viên ngọc này để thoải mái luyện tập thể chất mà vẫn có một thân thể đẹp yêu kiều của nữ nhân.
Tất nhiên tính năng này đối với những nữ dị giả luyện thể đúng là một trí bảo còn với nam nhân thì không mấy tác dụng. Thế nhưng nó là một viên ngọc gộp nhiều chức năng nên không chỉ nữ luyện thể mà bất kỳ dị giả luyện thể nào cũng muốn có được Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc.
Còn riêng Liễu Thiên thì không để ý nhiều đến vóc dáng nhưng hắn cũng không thích cơ bắp cuồn cuồn nên khi nghe đến công dụng phụ của viên ngọc này rất hợp ý hắn.
Tiếp đến loại ngọc thứ hai Liễu Thiên sở hữu là Thể Luyện Như Ý ngọc do bà ngoại để lại.
Theo bà ngoại hắn nói thì viên ngọc này có một công dụng duy nhất đó chính là cường thân tráng thể. Nếu hấp thụ hết nó sẽ khiến cơ thể biến đổi một cách phù hợp để có thể chịu đựng được đủ loại tác động mà không bị phá hủy. Lại nói thì viên ngọc này kể ra cũng rất nghịch thiên nhưng công dụng của nó cũng phụ thuộc vào nguyên thần phụ trợ nên lúc đầu rất khó nhận ra, tu vi phải càng cao thì hiệu quả cường thể càng cao.
Hiểu về công dụng của Thể Luyện Như Ý ngọc, Liễu Thiên cũng hiểu luôn cả cách tác động và sự biến mất của viên ngọc này.
Theo bà ngoại căn dặn thì Liễu Thiên cũng biết ngọc này sẽ bị cơ thể hấp thụ một cách từ từ. Cách hấp thụ chính là đeo nó để luyện tập và qua quá trình luyện tập cơ thể sinh nhiệt cùng với nguyên thần tràn ra sẽ từ từ dung hòa viên ngọc này. Ngọc khí sẽ bám vào da rồi từ từ tiến nhập hòa vào với cơ thể làm một.
Khoảng thời gian trước, Liễu Thiên không thấy nó đâu thì cứ nghĩ bị rơi mất nhưng đến hôm nay thì hắn đã hiểu tại sao cơ thể hắn lại có thể hồi phục nhanh một cách bất thường như vậy. Nguyên nhân chính là do hắn đã hấp thụ hết miếng Thể Luyện Như Ý ngọc kia.
“Cơ thể mình khi này đã dừng phát triển về thể hình, nhưng lại tiếp tục tăng tiến về sức lực, nguyên nhân có thể là do từng hấp thụ Thể Nghich Huyền tinh ngọc. Còn cái công dụng chuyển đổi tế bảo thích nghi rồi cơ thể mình bỗng dưng có tốc độ hồi phục cực nhanh chắc là do Luyện Thể Như Ý ngọc. Thế nhưng tốc độ hấp thụ viên ngọc kia của mình là quá nhanh, bà ngoại chẳng phải nói rằng hấp thụ nhanh thì mấy chục năm chậm thì có thể cả đời sao?” Liễu Thiên khi này lẩm bẩm thầm nghĩ.
“Hay là do mình có Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc nên đã hấp thụ nhanh hơn?” Liễu Thiên thầm đoán.
“Ài! Nguyên nhân là gì cũng đâu quan trọng!” Liễu Thiên suy tư một hồi thì liền lắc đầu lẩm bẩm, hắn quyết định bỏ vấn đề kia xuống.
“Bà ngoại ưu ái như vậy nếu mình không cố gắng thì đúng là uổng phí tâm tư của người, đồng thời cũng có lỗi với mẫu thân!” Liễu Thiên khi này nghĩ nghĩ lại tự nhủ.
“À Đồng đại ca cũng cho mình biết mấy thông tin cũng rất bổ ích về Thiên tinh và cũng để lại cho một bí thuật đặc trưng của thiên nhân.” Liễu Thiên khi này lại nhớ lại những gì ấn ký của Đồng Xuyên để lại.
“Vị tiền bối kia thì để lại cho một bộ tâm pháp, và cũng đưa cho mình một lời đề nghị! Mình không biết có nên đi một chuyến không?” Liễu Thiên lúc này vừa suy nghĩ vừa tỏ vẻ lưỡng lự.
“Tiểu Yến đến, mấy thứ này nghiên cứu sau, đến giờ kể truyện rồi!” Liễu Thiên khi này đang suy nghĩ bỗng phát hiện ra Công Tôn Yến đang đi sang, hắn liền quyết định gác mấy truyện này lại.
Hắn khi này xuống giường đi ra mở cửa thì đã thấy Công Tôn Yến trước cửa rồi.
“Vào đi, đợi gì nữa!” Liễu Thiên khi này mới mỉm cười nói.
“Ngươi xong rồi ư?” Công Tôn Yến bước vào liền hỏi.
“Ừ! Lần sau đến thì cứ gõ cửa thì ta sẽ trả lời, ngươi không cần đứng im đợi đâu. Việc làm phiền khiến ta tẩu hỏa nhập ma thì ngươi không cần phải lo!” Liễu Thiên ngồi vào bàn rồi gật đầu căn dặn.
“Biết rồi! Ngươi nói là có truyện hay muốn kể cho ta, là chuyện gì vậy?” Công Tôn Yến gật đầu rồi tỏ vẻ sốt ruột hỏi.
“À! Chúng vào việc chính! Ta hôm nay sẽ nói về một mảnh thiên địa khác cũng có sự sống như chúng ta. Ngươi có muốn nghe lịch sử của nó không?” Liễu Thiên lúc này mới nhớ ra liền hỏi.
“Mảnh thiên địa khác ư? Muốn nghe, ngươi mau kể đi!” Công Tôn Yến khi này lẩm bẩm rồi háo hức nói.
“Được ta sẽ nói về lịch sử của loài người ở đó trước.”
Liễu Thiên gật đầu bắt đầu kể.
“Sự hình thành thì như đã nói thì nới đó cũng được cấu tạo từ vô số phân tử năng lượng trong không gian qua nhiều năm tháng. Tiếp theo cũng phải mất rất rất nhiều năm thì trên hành tinh đó mới có sự sống.
“Ngươi đoán xem sự sống đầu tiên trên hành tinh đó là gì?” Liễu Thiên khi này liền hỏi.
“Không phải con ngươi sao?” Công Tôn Yến nhíu mày hỏi.
“Không! Theo nhiều nghiên cứu thì hành tinh đó không có thượng nhân để tạo ra con người đầu tiên như ở đây. Ở đó sự sống đầu tiên là những sinh vật rất rất nhỏ sống trong nước, rồi lại sau nhiều năm chúng mới sinh sôi nảy lở rồi dần hình thành các loài thủy cư, rồi một trong số những loài cá đó lại sản sinh và tiến hóa ra một số loài mới, loài mới này tiến hóa nên chúng có chân và đã bò lên bờ, rồi từ nhưng loại động vật trên bờ đó lại tiếp tục tiến hóa ra muôn loài.” Liễu Thiên không tin vào việc người ở đây do ai đó tạo ra nhưng hắn không chứng minh được lên cứ chấp nhận như vậy. Hắn coi như đó là sự thật và so sánh với trái đất.
“Tiến hóa?” Công Tôn Yên nghi hoặc.
“À ngươi cứ hiểu đó là quá trình tiến cảnh là được, tý nữa ta sẽ giải thích rõ hơn!” Liễu Thiên đại khái giải thích.
“Rồi! Ngươi nói tiếp đi!” Công Tôn Yến tỏ vẻ đã hiểu thúc dục.
“Cuối cùng sau hàng triệu năm cùng với sự xảo hợp thì trên hành tinh đó con người đã bắt đầu xuất hiện! Vậy ngươi lại nói xem con người thời đầu ở hành tinh đó như thế nào? Và họ từ đâu mà xuất hiện?” Liễu Thiên kể một đoạn lại hướng Công Tôn Yến hỏi.
“Ta không đoán được họ xuất hiện từ đầu, chẳng nhẽ khi đó các vị đại năng mới phát hiện ra mảnh thiên địa đó và đã đến tạo ra con người!” Công Tôn Yến nghi hoặc hỏi.
“Cái đó thì không! Theo như ta biết thì ở đó thì con người ở đó cũng chỉ là một loài như bao loài khác. Sự sống bắt đầu từ một sinh vật rất nhỏ, sau nhiều năm sinh vật nhỏ kia lại tiến hóa phát triển thành nhiều dạng sinh vật lớn hơn khác, rồi các sinh vật lớn hơn lại tiến hóa tiếp, rồi đến một ngày của nhiều vạn năm sau, một loài thú đã tiến hóa thành người. Vì vậy người thời đầu nhìn rất giống tinh thú, viên thú!”
“Vậy con người ở đó toàn lông lá như tiểu hầu ư?” Công Tôn Yến lại hỏi.
“Lúc đầu thì như vậy, nhưng sự sống ở đó luôn luôn tiến hóa như chúng ta tu luyện rồi tăng tiến tu vi vậy nên trong cuộc sống đầy đủ hơn thì bộ lông dầy và móng vuốt dần mất đi tác dụng thay vào đó là trí tuệ và dáng vẻ dần thay đổi!” Liễu Thiên lại nói.
“Chẳng nhẽ bây giờ họ có ba đầu sáu tay?” Công Tôn Yến ngạc nhiên hỏi.
“Haha! Cái đó thì không, bề ngoài của họ cũng chỉ giống chúng ta thôi, nhưng suy nghĩ và văn minh của họ lại khác rất nhiều.” Liễu Thiên bật cười giải thích.
“Khác ở điểm gì?” Công Tôn Yến tò mò.
“Muốn biết khác ở điểm gì thì đầu tiên phải nhắc đến sự vận động sức mạnh ở đó. Ở đó thế giới đó, có người nào tu luyện hay không thì ta không rõ nhưng ta chỉ biết rằng sức mạnh trí tuệ đã vượt qua rất nhiều so với cơ thể hay nguyên thần ở đây. Ở đó nhiều thứ đồ được phát mình ra mạnh gấp nhiều lần con người, tốc độ nhanh gấp nhiều lần, sức công phá hơn gấp nhiều lần. Và con người ở đó thay vì tu luyện nguyên thần thì họ lại học những kiến thức về nhiều mặt để làm việc và điều khiển những thứ đồ hiện đại kia.”
Liễu Thiên hồi tưởng lại nơi mình từng sống, hắn cứ thế mê mẩn nói ra.
“Đồ vật mà mạnh hơn con người nhiều lần ư? Chúng ta ở đây cũng có mà?” Công Tôn Yến ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi đang nhắc đến mấy món thần khí và khôi lỗi của các bậc luyện khí sư luyện chế ư?” Liễu Thiên không trả lời mà lại hỏi.
“Đúng vậy! Ta nghe nói tùy vào cấp độ của thần khí mà có thể phát ra công kích mạnh hơn nhiều lần so với một dị giả bình thường! Mà khôi lỗi thì chỉ cần có linh thạch là nó sẽ tự động công kích, lực công kích cũng không nhỏ.” Công Tôn Yến gật đầu kể lể.
“Nếu nói như vậy thì cũng có thể gọi đây là điểm chung của thế giới đó và chúng ta. Nhưng thực chất ở kia một người không cần phải tu luyện gì cả, họ chỉ cần có kiến thức là có thể điều khiển được những món đồ đó rồi. Còn nói về sức công phá thì một bộ thần khí có thể phát ra lực công kích cao thì bằng một người ở Vũ Linh cảnh. Trong khi ở thế giới kia có một loại vũ khí có sức phá hủy kinh thiên động địa. Chỉ một lần công kích nó có thể huy diệt toàn bộ sự sống trong bán kính hơn mười dặm. Không những thế nó còn để lại rất nhiều tác hại về sau. Mà loại vũ khí này không cần phải có sức mạnh thân thể hay căn cơ, chỉ cần nhấn nút khởi động là được.” Liễu Thiên từ từ kể lại.
“Như vậy thì thật lợi hại a, một nhát công kích có thể hủy diệt cả một tòa thành!” Công Tôn Yến đầy sợ hãi nói rồi lại hỏi:
“Vậy ở đó ai cũng dùng loại vũ khí đó ư?”
“Không! Vũ khí đó rất hiếm và chỉ một số quốc gia lớn mới có thể chế tạo và sử dụng. Đồng thời các quốc gia trên hành tinh đó cũng ký hiệp ước hạn chế sử dụng để tránh dẫn đến chiến tranh bằng loại vũ khí đó. Chứ không thì chẳng mấy sẽ hủy diệt tất cả hành tinh, như vậy bao nhiêu năm tiến hóa sẽ đổ xuống sông suống biển hết!” Liễu Thiên vội lắc đầu giải thích.
Sau chút thời gian, Liễu Thiên lại thò tay vào trong quang trụ kéo ra một tia sáng khác. Tia sáng này cũng tương tự rất nhanh phân tách trong không trung và tiến nhập vào trong đầu Liễu Thiên.
Lại sau một hồi đờ đẫn suy nghĩ, Liễu Thiên lại tiếp tục cắn nuốt tia sáng thứ ba.
Sau khi hoàn tất việc thu thập thông tin từ thần thức ấn ký thứ ba này thì Liễu Thiên liền rời khỏi không gian Thức Hải.
Bên ngoài, Liễu Thiên mở mắt, hắn từ từ nhớ lại ba luồng thần thức ấn ký kia.
“Thật không ngờ rằng ngoài bà ngoại để lại ấn ký ra còn có cả Đồng đại ca và vị tiền bối mình gặp trên hồ trước thư viện năm trước!
Trong ấn ký của bà ngoại thì có nói về cách phá bỏ phong ấn của Phiên Lôi châu và cũng có nói đến công dụng chính của Thể Luyện Như Ý ngọc mà mình cứ nghĩ là đã mất. Còn Đồng đại ca cũng để lại nhiều thứ liên quan đến Thiên tinh, đồng thời mình cũng đã biết công dụng của Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc! Vị tiền bối kia thì chỉ cho bộ công pháp và một cái hẹn! Có nên đi một chuyến không?”
Hắn đầy vẻ ngạc nhiên khi biết trong thức hải của mình có hai luông ấn ký khác, ngày đó hắn chỉ có bà ngoại để lại cho ấn ký là cho hắn biết, hai người kia đều không nói gì nên đến hôm này khi lấy ra ấn ký kia thì hắn mới biết.
Tổng thể sau khi nhận được những thông tin từ trong ấn ký của mấy người kia Liễu Thiên biết được rằng trong cơ thể của mình có hai loại ngọc. Thứ nhất chính là Thể Nghịch Huyền Tinh Ngọc do Đồng Xuyên đưa vào người hắn.
Theo Đồng Xuyên lão giải thích thì Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc là một dạng ngọc thạch cực hiếm mà tất cả luyện thể giả đều muốn đặc biệt là nữ luyện thể lại càng muốn có được.
Nói đến ngọc này thì công dụng của nó chính là giúp cơ thể vượt qua giới hạn mà một cơ thể người thường có thể đạt được đồng thời nó cũng có tác dụng tích dồn cơ nhục nên dù có luyện tập thế nào đi nữa thì cơ thể sẽ luôn giữ được cơ thể mảnh mai tiêu chuẩn.
Như đã biết thì cơ thể con người có giới hạn nhất định về mọi mặt như tốc độ, sức mạnh, sức chịu đựng, phản xạ... Khi đã luyện tập đến giới hạn đó thì dù có luyện tập thế nào thì cũng không thể tăng thêm được nữa. Thời gian đầu khi đạt giới hạn thì cơ thể chỉ tăng lên về mặt thể hình mà lại không tăng lên về mặt sức mạnh, tốc độ và sức chịu đựng, phản xạ... và đến một mức nào đó thì ngay cả thể hình của một người cũng sẽ dừng lại. Khi này đa phần mọi người mới biết mình đã đạt giới hạn của luyện tập nhưng thực chất các mặt khác đã dừng lại từ lâu.
Trong thực tế đúng như vậy, nếu một người bình thường ngày nào cũng luyện tập thì lúc đầu sức mạnh sẽ tăng lên rất nhanh và càng lên cao thì sẽ tăng chậm lại và đạt giới hạn thì nó sẽ không tăng nữa. Khi này cơ bắp mỗi ngày một to lên khiến người ta vốn tưởng mình mạnh lên nhưng thực chất sức mạnh, tốc độ và sức chịu đựng, phản xạ,… lại không tăng lên được nữa.
Ví dụ đơn giản như vận động viên cử tạ ở thời đỉnh cao só thể nâng được ba trăm cân thì sau đó họ có luyện tập, luyện tập mãi thì cũng chỉ ở mức đó, có vượt qua cũng là không đáng kể, thậm trí còn thụt lùi.
Một vận động viên điền kinh cũng vậy, khi đỉnh cao có thể chạy ở tốc độ hơn 10m/s thì đó cũng là giới hạn rồi, người đó có tiếp tục luyện tập điên cuồng cũng không thể vượt qua được.
Trong dị giả thì các chỉ số cơ bản của một cơ thể cũng có giới hạn như cơ thể người thường nhưng vì có nguyên thần kích phát cơ thể nên cứ theo tu vi mà sức mạnh cơ thể họ lại tăng lên chứ thực ra thể chất cơ bản của cơ thể của một người luyện thể vốn cũng có một giới hạn nào đó. Những kẻ dị giả luyện thể theo đuổi chính là giới hạn của cơ thể này. Tất nhiên đã dị giả thì sẽ có rất nhiều phương pháp bổ xung nguyên thần vào tế bào nên giới hạn cơ thể của dị giả cũng có phần lớn hơn người thường nhưng vẫn có giới hạn. Khi đã đến giới hạn thì mọi mặt của cơ thể cũng sẽ không tăng lên ngay cả thể hình cũng vậy.
Nhưng Thể Nghịch Huyền Tinh Ngọc lại làm điều ngược lại với cơ thể. Nó sẽ giúp cho cơ thể tiếp tục tăng lên sức mạnh, tốc độ, cường độ thân thể và sức chịu đựng nhưng nó không tăng lên về thể hình. Nguyên nhân là do việc tích tụ các tế bào để khiến cơ thể mạnh hơn nên những bó cơ, kinh mạch, xương cốt cũng tích tụ lại như việc tổ hợp xác nhập lại thành thứ cao cấp hơn. Như vậy qua thời gian luyện tập cơ thể sẽ không phát triển cơ bắp quá khổ nhưng tổng thể sức mạnh lại tăng lên. Còn tăng lên nhiều hay ít thì vẫn phải phụ thuộc vào người luyện tập. Bởi vì càng đạt đến cường độ cơ thể cao thì việc xúc ép các tế bào càng khó, điều này cần phải dùng nhiều công sức luyện tập với cường độ lớn hơn nhiều thì mới có hiệu quả.
Liễu Thiên tất nhiên cũng hiểu mình cần phải làm gì, cần phải cố gắng thế nào mới không uổng phí cơ duyên này. Hắn biết dù có ngọc này phụ trợ nhưng không phải dễ dàng có thể làm cơ thể vượt giới hạn được. Vì thiên địa có pháp tắc, muốn phá bỏ pháp tắc đó thì ngoại lực thôi là chưa đủ.
Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc phá bỏ sự tăng tiến số lượng tế bào, thay vào đó nó giúp mỗi tế bào mạnh lên. Điều này vô tình làm cho loại ngọc này có công dụng duy trì vóc dáng thanh mảnh.
Lại nói thì trên đời tuy có rất nhiều môn bí pháp có thể cải tạo ngoại hình trong một thời gian thế nhưng kiểu biến hóa đó rất khó duy trì khi đánh nhau và có nhiều hạn chế nên rất nhiều nữ nhân vẫn muốn có viên ngọc này để thoải mái luyện tập thể chất mà vẫn có một thân thể đẹp yêu kiều của nữ nhân.
Tất nhiên tính năng này đối với những nữ dị giả luyện thể đúng là một trí bảo còn với nam nhân thì không mấy tác dụng. Thế nhưng nó là một viên ngọc gộp nhiều chức năng nên không chỉ nữ luyện thể mà bất kỳ dị giả luyện thể nào cũng muốn có được Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc.
Còn riêng Liễu Thiên thì không để ý nhiều đến vóc dáng nhưng hắn cũng không thích cơ bắp cuồn cuồn nên khi nghe đến công dụng phụ của viên ngọc này rất hợp ý hắn.
Tiếp đến loại ngọc thứ hai Liễu Thiên sở hữu là Thể Luyện Như Ý ngọc do bà ngoại để lại.
Theo bà ngoại hắn nói thì viên ngọc này có một công dụng duy nhất đó chính là cường thân tráng thể. Nếu hấp thụ hết nó sẽ khiến cơ thể biến đổi một cách phù hợp để có thể chịu đựng được đủ loại tác động mà không bị phá hủy. Lại nói thì viên ngọc này kể ra cũng rất nghịch thiên nhưng công dụng của nó cũng phụ thuộc vào nguyên thần phụ trợ nên lúc đầu rất khó nhận ra, tu vi phải càng cao thì hiệu quả cường thể càng cao.
Hiểu về công dụng của Thể Luyện Như Ý ngọc, Liễu Thiên cũng hiểu luôn cả cách tác động và sự biến mất của viên ngọc này.
Theo bà ngoại căn dặn thì Liễu Thiên cũng biết ngọc này sẽ bị cơ thể hấp thụ một cách từ từ. Cách hấp thụ chính là đeo nó để luyện tập và qua quá trình luyện tập cơ thể sinh nhiệt cùng với nguyên thần tràn ra sẽ từ từ dung hòa viên ngọc này. Ngọc khí sẽ bám vào da rồi từ từ tiến nhập hòa vào với cơ thể làm một.
Khoảng thời gian trước, Liễu Thiên không thấy nó đâu thì cứ nghĩ bị rơi mất nhưng đến hôm nay thì hắn đã hiểu tại sao cơ thể hắn lại có thể hồi phục nhanh một cách bất thường như vậy. Nguyên nhân chính là do hắn đã hấp thụ hết miếng Thể Luyện Như Ý ngọc kia.
“Cơ thể mình khi này đã dừng phát triển về thể hình, nhưng lại tiếp tục tăng tiến về sức lực, nguyên nhân có thể là do từng hấp thụ Thể Nghich Huyền tinh ngọc. Còn cái công dụng chuyển đổi tế bảo thích nghi rồi cơ thể mình bỗng dưng có tốc độ hồi phục cực nhanh chắc là do Luyện Thể Như Ý ngọc. Thế nhưng tốc độ hấp thụ viên ngọc kia của mình là quá nhanh, bà ngoại chẳng phải nói rằng hấp thụ nhanh thì mấy chục năm chậm thì có thể cả đời sao?” Liễu Thiên khi này lẩm bẩm thầm nghĩ.
“Hay là do mình có Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc nên đã hấp thụ nhanh hơn?” Liễu Thiên thầm đoán.
“Ài! Nguyên nhân là gì cũng đâu quan trọng!” Liễu Thiên suy tư một hồi thì liền lắc đầu lẩm bẩm, hắn quyết định bỏ vấn đề kia xuống.
“Bà ngoại ưu ái như vậy nếu mình không cố gắng thì đúng là uổng phí tâm tư của người, đồng thời cũng có lỗi với mẫu thân!” Liễu Thiên khi này nghĩ nghĩ lại tự nhủ.
“À Đồng đại ca cũng cho mình biết mấy thông tin cũng rất bổ ích về Thiên tinh và cũng để lại cho một bí thuật đặc trưng của thiên nhân.” Liễu Thiên khi này lại nhớ lại những gì ấn ký của Đồng Xuyên để lại.
“Vị tiền bối kia thì để lại cho một bộ tâm pháp, và cũng đưa cho mình một lời đề nghị! Mình không biết có nên đi một chuyến không?” Liễu Thiên lúc này vừa suy nghĩ vừa tỏ vẻ lưỡng lự.
“Tiểu Yến đến, mấy thứ này nghiên cứu sau, đến giờ kể truyện rồi!” Liễu Thiên khi này đang suy nghĩ bỗng phát hiện ra Công Tôn Yến đang đi sang, hắn liền quyết định gác mấy truyện này lại.
Hắn khi này xuống giường đi ra mở cửa thì đã thấy Công Tôn Yến trước cửa rồi.
“Vào đi, đợi gì nữa!” Liễu Thiên khi này mới mỉm cười nói.
“Ngươi xong rồi ư?” Công Tôn Yến bước vào liền hỏi.
“Ừ! Lần sau đến thì cứ gõ cửa thì ta sẽ trả lời, ngươi không cần đứng im đợi đâu. Việc làm phiền khiến ta tẩu hỏa nhập ma thì ngươi không cần phải lo!” Liễu Thiên ngồi vào bàn rồi gật đầu căn dặn.
“Biết rồi! Ngươi nói là có truyện hay muốn kể cho ta, là chuyện gì vậy?” Công Tôn Yến gật đầu rồi tỏ vẻ sốt ruột hỏi.
“À! Chúng vào việc chính! Ta hôm nay sẽ nói về một mảnh thiên địa khác cũng có sự sống như chúng ta. Ngươi có muốn nghe lịch sử của nó không?” Liễu Thiên lúc này mới nhớ ra liền hỏi.
“Mảnh thiên địa khác ư? Muốn nghe, ngươi mau kể đi!” Công Tôn Yến khi này lẩm bẩm rồi háo hức nói.
“Được ta sẽ nói về lịch sử của loài người ở đó trước.”
Liễu Thiên gật đầu bắt đầu kể.
“Sự hình thành thì như đã nói thì nới đó cũng được cấu tạo từ vô số phân tử năng lượng trong không gian qua nhiều năm tháng. Tiếp theo cũng phải mất rất rất nhiều năm thì trên hành tinh đó mới có sự sống.
“Ngươi đoán xem sự sống đầu tiên trên hành tinh đó là gì?” Liễu Thiên khi này liền hỏi.
“Không phải con ngươi sao?” Công Tôn Yến nhíu mày hỏi.
“Không! Theo nhiều nghiên cứu thì hành tinh đó không có thượng nhân để tạo ra con người đầu tiên như ở đây. Ở đó sự sống đầu tiên là những sinh vật rất rất nhỏ sống trong nước, rồi lại sau nhiều năm chúng mới sinh sôi nảy lở rồi dần hình thành các loài thủy cư, rồi một trong số những loài cá đó lại sản sinh và tiến hóa ra một số loài mới, loài mới này tiến hóa nên chúng có chân và đã bò lên bờ, rồi từ nhưng loại động vật trên bờ đó lại tiếp tục tiến hóa ra muôn loài.” Liễu Thiên không tin vào việc người ở đây do ai đó tạo ra nhưng hắn không chứng minh được lên cứ chấp nhận như vậy. Hắn coi như đó là sự thật và so sánh với trái đất.
“Tiến hóa?” Công Tôn Yên nghi hoặc.
“À ngươi cứ hiểu đó là quá trình tiến cảnh là được, tý nữa ta sẽ giải thích rõ hơn!” Liễu Thiên đại khái giải thích.
“Rồi! Ngươi nói tiếp đi!” Công Tôn Yến tỏ vẻ đã hiểu thúc dục.
“Cuối cùng sau hàng triệu năm cùng với sự xảo hợp thì trên hành tinh đó con người đã bắt đầu xuất hiện! Vậy ngươi lại nói xem con người thời đầu ở hành tinh đó như thế nào? Và họ từ đâu mà xuất hiện?” Liễu Thiên kể một đoạn lại hướng Công Tôn Yến hỏi.
“Ta không đoán được họ xuất hiện từ đầu, chẳng nhẽ khi đó các vị đại năng mới phát hiện ra mảnh thiên địa đó và đã đến tạo ra con người!” Công Tôn Yến nghi hoặc hỏi.
“Cái đó thì không! Theo như ta biết thì ở đó thì con người ở đó cũng chỉ là một loài như bao loài khác. Sự sống bắt đầu từ một sinh vật rất nhỏ, sau nhiều năm sinh vật nhỏ kia lại tiến hóa phát triển thành nhiều dạng sinh vật lớn hơn khác, rồi các sinh vật lớn hơn lại tiến hóa tiếp, rồi đến một ngày của nhiều vạn năm sau, một loài thú đã tiến hóa thành người. Vì vậy người thời đầu nhìn rất giống tinh thú, viên thú!”
“Vậy con người ở đó toàn lông lá như tiểu hầu ư?” Công Tôn Yến lại hỏi.
“Lúc đầu thì như vậy, nhưng sự sống ở đó luôn luôn tiến hóa như chúng ta tu luyện rồi tăng tiến tu vi vậy nên trong cuộc sống đầy đủ hơn thì bộ lông dầy và móng vuốt dần mất đi tác dụng thay vào đó là trí tuệ và dáng vẻ dần thay đổi!” Liễu Thiên lại nói.
“Chẳng nhẽ bây giờ họ có ba đầu sáu tay?” Công Tôn Yến ngạc nhiên hỏi.
“Haha! Cái đó thì không, bề ngoài của họ cũng chỉ giống chúng ta thôi, nhưng suy nghĩ và văn minh của họ lại khác rất nhiều.” Liễu Thiên bật cười giải thích.
“Khác ở điểm gì?” Công Tôn Yến tò mò.
“Muốn biết khác ở điểm gì thì đầu tiên phải nhắc đến sự vận động sức mạnh ở đó. Ở đó thế giới đó, có người nào tu luyện hay không thì ta không rõ nhưng ta chỉ biết rằng sức mạnh trí tuệ đã vượt qua rất nhiều so với cơ thể hay nguyên thần ở đây. Ở đó nhiều thứ đồ được phát mình ra mạnh gấp nhiều lần con người, tốc độ nhanh gấp nhiều lần, sức công phá hơn gấp nhiều lần. Và con người ở đó thay vì tu luyện nguyên thần thì họ lại học những kiến thức về nhiều mặt để làm việc và điều khiển những thứ đồ hiện đại kia.”
Liễu Thiên hồi tưởng lại nơi mình từng sống, hắn cứ thế mê mẩn nói ra.
“Đồ vật mà mạnh hơn con người nhiều lần ư? Chúng ta ở đây cũng có mà?” Công Tôn Yến ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi đang nhắc đến mấy món thần khí và khôi lỗi của các bậc luyện khí sư luyện chế ư?” Liễu Thiên không trả lời mà lại hỏi.
“Đúng vậy! Ta nghe nói tùy vào cấp độ của thần khí mà có thể phát ra công kích mạnh hơn nhiều lần so với một dị giả bình thường! Mà khôi lỗi thì chỉ cần có linh thạch là nó sẽ tự động công kích, lực công kích cũng không nhỏ.” Công Tôn Yến gật đầu kể lể.
“Nếu nói như vậy thì cũng có thể gọi đây là điểm chung của thế giới đó và chúng ta. Nhưng thực chất ở kia một người không cần phải tu luyện gì cả, họ chỉ cần có kiến thức là có thể điều khiển được những món đồ đó rồi. Còn nói về sức công phá thì một bộ thần khí có thể phát ra lực công kích cao thì bằng một người ở Vũ Linh cảnh. Trong khi ở thế giới kia có một loại vũ khí có sức phá hủy kinh thiên động địa. Chỉ một lần công kích nó có thể huy diệt toàn bộ sự sống trong bán kính hơn mười dặm. Không những thế nó còn để lại rất nhiều tác hại về sau. Mà loại vũ khí này không cần phải có sức mạnh thân thể hay căn cơ, chỉ cần nhấn nút khởi động là được.” Liễu Thiên từ từ kể lại.
“Như vậy thì thật lợi hại a, một nhát công kích có thể hủy diệt cả một tòa thành!” Công Tôn Yến đầy sợ hãi nói rồi lại hỏi:
“Vậy ở đó ai cũng dùng loại vũ khí đó ư?”
“Không! Vũ khí đó rất hiếm và chỉ một số quốc gia lớn mới có thể chế tạo và sử dụng. Đồng thời các quốc gia trên hành tinh đó cũng ký hiệp ước hạn chế sử dụng để tránh dẫn đến chiến tranh bằng loại vũ khí đó. Chứ không thì chẳng mấy sẽ hủy diệt tất cả hành tinh, như vậy bao nhiêu năm tiến hóa sẽ đổ xuống sông suống biển hết!” Liễu Thiên vội lắc đầu giải thích.
/240
|