Tu vi của mỗi người là thứ quyết định tất cả nên dù có làm bất cứ thứ gì cũng không thể không tu luyện nguyên thần để tăng tiến tu vi được. Tu vi tăng tiến sẽ làm mọi mặt của người đó đều tăng tiến. Bởi vì mọi mặt của một dị giả đều cần nguyên thần kích hoạt để hoạt động, trong đó bao gồm cả thân thể lẫn linh hồn.
Mà không nói một đại cảnh giới chênh lệch nhau mà chỉ một tiểu cảnh giới như Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng với đệ tam trọng đã có những khác biệt rất lớn rồi. Vì vậy công việc quan trọng và không thể bỏ bê của dị giả chính là tu luyện nguyên thần trong đan điền.
Đan điền của cơ thể là một nơi vô hình nhưng lại hữu hạn, nó chỉ chứa được một lượng nguyên thần nhất định. Như vậy khi tu luyện tích tụ nguyên thần đến đỉnh phong và đột phá thì điều gì đã xảy ra?
Điều sảy ra chính là nguyên thần đã biến đổi để phù hợp với đan điền hơn. Như đã biết nguyên thần chính là hạt năng lượng được tổng hợp từ linh khí trong thiên địa mà thành. Như vậy nó cũng có kích thước của một hạt, và quá trình đột phá tiểu cảnh giới chính là biến đổi làm cho hạt nguyên thần cô đọng lại.
Khi hạt nguyên thần cô đọng nhỏ hơn trước, như vậy đan điền sẽ chưa được nhiều nguyên thần hơn. Đồng thời khi đó nguyên thần di chuyển trong kinh mạch cũng đơn giản hơn, ít lực cản hơn, một lượt vận hành được nhiều hơn, như vậy đã làm sức mạnh công kích lớn hơn rất nhiều. Đây chính là sự chênh lệch về một tiểu cảnh giới.
Biết sự quan trọng của tu vi lên Liễu Thiên không giám lơ là tu luyện. Hôm nay hắn mở ngăn tủ nhỏ trên cùng ra, căn tủ này chính là chỗ để đồ chu cấp hàng tháng của hắn.
Trong đó có một cái hộp gỗ, mở hộp gỗ ra thì thấy bên trong có rất nhiều lọ nhỏ gồm hai loại kích cỡ khác nhau, một loại lùn to như một cái bát nhỏ, một loại cao dài như lọ hoa nhỏ.Ngoài các lọ kia còn có những gói giấy nhỏ màu đỏ và màu vàng.
Liễu Thiên nhìn qua một lượt thì biết được trong đó có những cái gì. Trong hộp có cả thẩy 10 lọ Linh Cao, 10 lọ Tổ Linh Dịch, 2 gói Kim Sang dược, 2 gói Tẩy Vị phấn, cùng một số vật dụng vớ vẩn khác.
Hắn cầm một lọ Linh Cao có hình dáng như một cái bát nhỏ có màu nâu cùng với một lọ Tổ Linh Dịch có kích thước như lọ hoa có màu trắng nhạt ra.
Linh Cao như đã biết chính là thứ giúp các lỗ chân lông nở ra nhằm tăng tốc độ hấp thụ linh khí.
Còn Tổ Linh Dịch chính là dạng dung dịch uống vào nhằm tăng tốc độ chuyển hóa linh khí thành nguyên thần trên toàn cơ thể.
Cả hai thứ này dùng chung với nhau thì mới có hiệu quả cao nhất. Tuy vậy chúng cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi, ở cảnh giới này vẫn phải phụ thuộc vào từng người.
Nói đi thì cũng nói lại, dù việc tu luyện phụ thuộc vào từng người mà có tốc độ nhanh chậm khác nhau nhưng không thể không nói đến ngoại vật hỗ trợ.
Với một chút hỗ trợ như vậy cộng thêm lỗ lực thì một người sẽ rất nhanh đạt được kết quả vượt trội.
Một lọ Linh Cao này nếu để xoa lên toàn thân thì chỉ dùng được một lần là hết, nhưng Liễu Thiên một tháng chỉ có 10 lọ, chính vì vậy một lọ phải dùng ba ngày. Như vậy không nhất thiết phải khỏa thân để tu luyện.
Liễu Thiên cửi trần ngồi trên giường, hắn lấy tay quệt lớp cao màu trắng sữa bôi lên người. Sau một chút thao tác Liễu Thiên đã xoa cao đều lên nửa thân trên của mình.
Ngay tức khắc Liễu Thiên đã cảm thấy toàn bộ chỗ bôi Linh Cao nóng ran lên, sau đó là khó chịu như kiến cắn, kim châm làm hắn nhăn mặt nhíu mày.
Nhưng may là tình trạng đó không kéo dài lâu, đau đớn qua đi Liễu Thiên cảm thấy những chỗ vừa đau đớn lại trở lên mát rượi, tê tê, một cảm giác dễ chịu vô cùng.
Liễu Thiên không giám ngồi đó mà hưởng thụ cảm giác này, Linh Cao chỉ có tác dụng một canh giờ nên hắn không có thời gian để lãng phí.
Mở lắp lọ Tổ Linh Dịch ra, Liễu Thiên cũng uống một phần ba. Tổ Linh Dịch này hiệu dụng của nó dài ngắn phụ thuộc vào lượng mà Liễu Thiên uống. Một phần ba này là thừa thời gian so với Linh Cao nhưng Liễu Thiên vẫn dùng bằng đó là vị số lượng hai thứ này là như nhau nên hắn muốn dùng hết cùng nhau. Thời gian thừa lại hắn vẫn có thể tu luyện mà không cần Linh Cao, tuy là hiệu quả không cao nhưng vẫn coi là tạm được.
Kỳ Nhân các là một quốc tông nên có biện pháp tích tụ linh khí thiên địa tập hợp về đây. Chính vì vậy ở trong đây là nơi tu luyện lí tưởng nhất rồi. Nếu một người nào đó nói ở đây thiếu linh khí thì xem ra không còn chỗ nào trên đời để cho hắn tu luyện nữa.
Bước đầu chính là điều kiện linh khí đã rất xung túc rồi, bước tiếp theo chính là dựa vào cơ thể và khả năng của từng người.
Đối với Liễu Thiên thì khả năng tu luyện của cơ thể này là tạm ổn, đồng thời hắn cũng có một ý trí rất cao, lại có những điều kiện hỗ trợ như vậy thì chắc chắn kết quả không thể nào kém được. Điều hắn đáng lo bây giờ chính là tu vi khởi điểm của hắn đã tụt lại quá xa so với tuổi tác của hắn.
Liễu Thiên bắt đầu tiến hành tu luyện, hắn hai mắt nhắm liền, toàn thần tĩnh tọa, tinh thần tập trung vào đan điền.
Ngay lúc này, hắn bắt đầu tu luyện hấp thụ linh khí.
Linh khí có trong không gian từ từ được hấp thụ qua các mao mạch rồi lại được tổng hợp lại sau đó quy chuyển ra kinh mạnh.
Từ kinh mạch chúng sẽ được quy tụ tại đan điền. Như vậy cứ nghĩ chẳng mấy đan điền sẽ đầy lên.
Nhưng đan điền lại như một động không đáy, nguyên thần tiến vào rất nhiều nhưng vẫn không thấy tổng lượng nhấc lên một chút. Nói đan điển như một cái bát thì nguyên thân như những hạt bụi, những hạt bụi từ từ tích tụ lại nhìn có vẻ nhiều nhưng so với tổng lượng thì không đáng gì.
Đây chính là sự thật của tu luyện! Tu luyện là công việc trường kỳ, là một việc miệt mài chịu khó và nó không phải thứ chỉ ngày một ngày hai là có kết quả.
Thời gian hai canh giờ trôi đi, Liễu Thiên mở mắt đứng dậy. Hắn cảm nhận nguyên thần tại đan điền của mình.
Nguyên thần của hắn đã tăng một lượng kha khá, nếu hôm trước nguyên thần chiếm hơn bảy thành thì hôm nay sau hai canh giờ nó đã gần được tám thành. Tốc độ tụ luyện đã tăng lên khá nhiều, nếu tính theo tốc độ này thì chỉ một tuần nữa là Liễu Thiên hoàn toàn có thể đạt đến Linh Cơ cảnh đệ tam trọng.
Nhưng hắn cũng biết càng lên cao thì lượng nguyên thần tích tụ lại cần càng nhiều, vì vậy tu luyện càng lâu và vất vả. Vì vậy hắn cũng không thể đạt được chút thành tựu này mà vui mừng được, hắn vẫn phải cố gắng rất nhiều.
…
Sáng sớm hôm sau, cả ba người Liễu Thiên đều dậy sớm tập luyện một lúc rồi tắm rửa sau đó đi đến phòng ăn.
Ở phòng ăn, giờ này cũng không có nhiều người cho lắm, cả hai dãy nhà cũng chỉ có hơn hai mươi người. Xem ra rất ít người thích ăn sáng như đám người Liễu Thiên.
Ở một bàn ngoài viền, Liễu Thiên cầm một cái bánh vừa ăn vừa nói: “Hôm nay học cái gì vây?”
Hà Minh không ngẩng lên đáp: “Hôm nay học về Ngũ Hành đạo số.”
“Môn này nói về cái gì vậy?” Liễu Thiên liền hỏi tiếp.
Hà Minh vẫn không ngẩng lên, hắn vừa ăn vừa đáp: “Thì mọi mặt của Ngũ Hành, qua đó giúp chúng ta có thể tu luyện dị thuật tốt hơn!”
Tằng Nhất thở dài nói: “Ngày nào cũng phải tập trung ngồi nghe giảng đạo, xem ra tu luyện không đẹp như người ta vẫn nghĩ!”
Hà Minh lắc đầu nói: “Muốn mai kia hành tẩu tiêu giao thì trước tiên phải học hỏi đã! Nếu không có kiến thức thì làm mọi thứ đều rất khó!”
Liễu Thiên liền xen vào: “Cũng may là thời gian giảng đạo chỉ kéo dài ba tháng mà thôi! Qua ba tháng chúng ta không cần đến Văn Đường nữa!”
“Ừm! Xong chưa? Chúng ta đi thôi?” Tằng nhất gật đầu đứng dậy hỏi.
Hai người Liễu Thiên cố nhét nốt mấy miếng vào mồm rồi cũng đứng dậy, cả ba rời khỏi đây.
Ở học đường, mọi người đang ổn định chỗ ngồi của mình. Ba người Liễu Thiên vẫn ngồi cuối cùng nhìn lên đám người đang lộn xộn chọn chỗ kia.
Ở phía bên phải dãy bàn thứ ba có một nhóm sáu tên đang hống hách gạt những người khác ra để ngồi xuống.
Hà Minh nhìn ra đó lẩm bẩm: “Đông Vũ Nhật!”
“Ngươi quen hắn à?” Tằng Nhất hỏi.
“Tên đó chính là kẻ đã đánh nhau với chúng ta ở thư viện!” Liễu Thiên đáp.
“Hống hách quá a, khi nào có cơ hội ta cũng phải cho hắn một trận mới được!” Tằng Nhất nhìn theo đám người Đông Vũ Nhật đang làm loạn ở phía trước nói.
“Thôi kệ chúng, chúng không động đên chúng ta là được!” Hà Minh ánh mắt sắc bén nói.
Nhìn thấy ánh mắt này cả hai người Liễu Thiên và Tằng Nhất đều cảm thấy lành lạnh. Nó đã khẳng định một điều là Hà Minh của ngày hôm qua đã chết, Hà Minh bây giờ không phải ai cũng động vào được nữa.
Mọi người đang lộn xộn bỗng nhiên im bặt, ba người Liễu Thiên cũng nhìn lên phía trên, hình như trưởng lão đã vào rồi.
Nhưng lại không phải trưởng não đi vào mà là một đám nữ đệ tử, đi đầu đám nữ đệ tử này không ai khác chính là Thượng Quan Nhu Vân. Nàng vừa bước vào tất cả đệ tử ở đây đều im lặng, tất cả đều sợ hãi mà im lặng và mọi người nên làm như vậy.
Những ai nhìn thấy nàng đánh với Trương Dương Du thì đều biết nàng mạnh đến mức nào! Đồng thời gia tộc của nàng cũng là một thế lực mà mọi người ở đây đều không thể dây vào được. Vì vậy không ai gì chọc vào nàng làm gì cả!
“Oai phong vô độ, áp chế quần hùng!” Tằng Nhất nhìn theo dáng người Thượng Quan Nhu Vân đi vào lẩm bẩm.
“Sẽ có một ngày chúng ta cũng sẽ như vậy! Người người kính trọng, kẻ kẻ ngước nhìn!” Liễu Thiên vẻ mặt mê mẩn nói.
Hà Minh cười nói: “Mơ mộng quá đấy! Chúng ta trước tiên cứ thành nội môn đệ tử đã!”
Trong lúc ba người nói chuyện, Thượng Quan Nhu Vân đã đi vào đến dãy bàn đầu tiên ở giữa ngồi xuống, những nữ đệ tử đi theo nàng ngồi bên cạnh hoặc ngồi phía đằng sau.
Một lúc sau thì mọi người đã ổn định chỗ ngồi, trưởng lão giảng dậy môn Ngũ Hành đạo số đi ra.
Cộc! Cộc!...Cộc!
Một ông lão đang chống gậy đi vào, lưng lão còng xuống râu tóc bạc trắng, gương mặt nếp nhăn chằng chịt. Nhìn lão như rất cố gắng mới đi vào đến chỗ của mình.
Nhìn một màn này, mọi người lập tức bàn tán xôn xao, Liễu Thiên nhìn vậy cũng cảm thấy nghi hoặc: “Già như vậy rồi còn không cho lão nghỉ ngơi, chẳng nhẽ không có ai khác sao?”
Hà Minh lắc đầu nói: “Một số môn không phải là ai cũng giảng giải được, đồng thời nhìn vị trưởng lão kia có vẻ già yếu nhưng tất cả đệ tử ở đây cộng lại cũng không bằng lão được. Phải biết muốn làm trưởng lão cảnh giới thấp nhất cũng là Huyền Môn cảnh hậu kỳ.”
“Cảnh giới càng cao thì sức lực càng vượt trội so với người thường. Ở thế giới của dị giả không thể nhìn vào tuổi tác để đánh giá sức mạnh của một người được!”
Đúng lúc này vị trưởng lão kia ngồi xuông ghế nhỏ nhẹ nói: “Mọi người đã nghe hoặc biết về ngũ hành dị thuật nhưng không mấy ai hiểu rõ được ngũ hành. Hôm nay ta sẽ giảng giải về những điểm quan trọng trong ngũ hành. Chúng ta bắt đầu!”
Mọi người vẫn đang xông xao tiếng bàn tán làm cho phòng học trở lên ồn ào như một cái chợ đang họp buổi sớm cả.
Vị trưởng lão kia thấy vậy nhíu mày một cái
Mà không nói một đại cảnh giới chênh lệch nhau mà chỉ một tiểu cảnh giới như Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng với đệ tam trọng đã có những khác biệt rất lớn rồi. Vì vậy công việc quan trọng và không thể bỏ bê của dị giả chính là tu luyện nguyên thần trong đan điền.
Đan điền của cơ thể là một nơi vô hình nhưng lại hữu hạn, nó chỉ chứa được một lượng nguyên thần nhất định. Như vậy khi tu luyện tích tụ nguyên thần đến đỉnh phong và đột phá thì điều gì đã xảy ra?
Điều sảy ra chính là nguyên thần đã biến đổi để phù hợp với đan điền hơn. Như đã biết nguyên thần chính là hạt năng lượng được tổng hợp từ linh khí trong thiên địa mà thành. Như vậy nó cũng có kích thước của một hạt, và quá trình đột phá tiểu cảnh giới chính là biến đổi làm cho hạt nguyên thần cô đọng lại.
Khi hạt nguyên thần cô đọng nhỏ hơn trước, như vậy đan điền sẽ chưa được nhiều nguyên thần hơn. Đồng thời khi đó nguyên thần di chuyển trong kinh mạch cũng đơn giản hơn, ít lực cản hơn, một lượt vận hành được nhiều hơn, như vậy đã làm sức mạnh công kích lớn hơn rất nhiều. Đây chính là sự chênh lệch về một tiểu cảnh giới.
Biết sự quan trọng của tu vi lên Liễu Thiên không giám lơ là tu luyện. Hôm nay hắn mở ngăn tủ nhỏ trên cùng ra, căn tủ này chính là chỗ để đồ chu cấp hàng tháng của hắn.
Trong đó có một cái hộp gỗ, mở hộp gỗ ra thì thấy bên trong có rất nhiều lọ nhỏ gồm hai loại kích cỡ khác nhau, một loại lùn to như một cái bát nhỏ, một loại cao dài như lọ hoa nhỏ.Ngoài các lọ kia còn có những gói giấy nhỏ màu đỏ và màu vàng.
Liễu Thiên nhìn qua một lượt thì biết được trong đó có những cái gì. Trong hộp có cả thẩy 10 lọ Linh Cao, 10 lọ Tổ Linh Dịch, 2 gói Kim Sang dược, 2 gói Tẩy Vị phấn, cùng một số vật dụng vớ vẩn khác.
Hắn cầm một lọ Linh Cao có hình dáng như một cái bát nhỏ có màu nâu cùng với một lọ Tổ Linh Dịch có kích thước như lọ hoa có màu trắng nhạt ra.
Linh Cao như đã biết chính là thứ giúp các lỗ chân lông nở ra nhằm tăng tốc độ hấp thụ linh khí.
Còn Tổ Linh Dịch chính là dạng dung dịch uống vào nhằm tăng tốc độ chuyển hóa linh khí thành nguyên thần trên toàn cơ thể.
Cả hai thứ này dùng chung với nhau thì mới có hiệu quả cao nhất. Tuy vậy chúng cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi, ở cảnh giới này vẫn phải phụ thuộc vào từng người.
Nói đi thì cũng nói lại, dù việc tu luyện phụ thuộc vào từng người mà có tốc độ nhanh chậm khác nhau nhưng không thể không nói đến ngoại vật hỗ trợ.
Với một chút hỗ trợ như vậy cộng thêm lỗ lực thì một người sẽ rất nhanh đạt được kết quả vượt trội.
Một lọ Linh Cao này nếu để xoa lên toàn thân thì chỉ dùng được một lần là hết, nhưng Liễu Thiên một tháng chỉ có 10 lọ, chính vì vậy một lọ phải dùng ba ngày. Như vậy không nhất thiết phải khỏa thân để tu luyện.
Liễu Thiên cửi trần ngồi trên giường, hắn lấy tay quệt lớp cao màu trắng sữa bôi lên người. Sau một chút thao tác Liễu Thiên đã xoa cao đều lên nửa thân trên của mình.
Ngay tức khắc Liễu Thiên đã cảm thấy toàn bộ chỗ bôi Linh Cao nóng ran lên, sau đó là khó chịu như kiến cắn, kim châm làm hắn nhăn mặt nhíu mày.
Nhưng may là tình trạng đó không kéo dài lâu, đau đớn qua đi Liễu Thiên cảm thấy những chỗ vừa đau đớn lại trở lên mát rượi, tê tê, một cảm giác dễ chịu vô cùng.
Liễu Thiên không giám ngồi đó mà hưởng thụ cảm giác này, Linh Cao chỉ có tác dụng một canh giờ nên hắn không có thời gian để lãng phí.
Mở lắp lọ Tổ Linh Dịch ra, Liễu Thiên cũng uống một phần ba. Tổ Linh Dịch này hiệu dụng của nó dài ngắn phụ thuộc vào lượng mà Liễu Thiên uống. Một phần ba này là thừa thời gian so với Linh Cao nhưng Liễu Thiên vẫn dùng bằng đó là vị số lượng hai thứ này là như nhau nên hắn muốn dùng hết cùng nhau. Thời gian thừa lại hắn vẫn có thể tu luyện mà không cần Linh Cao, tuy là hiệu quả không cao nhưng vẫn coi là tạm được.
Kỳ Nhân các là một quốc tông nên có biện pháp tích tụ linh khí thiên địa tập hợp về đây. Chính vì vậy ở trong đây là nơi tu luyện lí tưởng nhất rồi. Nếu một người nào đó nói ở đây thiếu linh khí thì xem ra không còn chỗ nào trên đời để cho hắn tu luyện nữa.
Bước đầu chính là điều kiện linh khí đã rất xung túc rồi, bước tiếp theo chính là dựa vào cơ thể và khả năng của từng người.
Đối với Liễu Thiên thì khả năng tu luyện của cơ thể này là tạm ổn, đồng thời hắn cũng có một ý trí rất cao, lại có những điều kiện hỗ trợ như vậy thì chắc chắn kết quả không thể nào kém được. Điều hắn đáng lo bây giờ chính là tu vi khởi điểm của hắn đã tụt lại quá xa so với tuổi tác của hắn.
Liễu Thiên bắt đầu tiến hành tu luyện, hắn hai mắt nhắm liền, toàn thần tĩnh tọa, tinh thần tập trung vào đan điền.
Ngay lúc này, hắn bắt đầu tu luyện hấp thụ linh khí.
Linh khí có trong không gian từ từ được hấp thụ qua các mao mạch rồi lại được tổng hợp lại sau đó quy chuyển ra kinh mạnh.
Từ kinh mạch chúng sẽ được quy tụ tại đan điền. Như vậy cứ nghĩ chẳng mấy đan điền sẽ đầy lên.
Nhưng đan điền lại như một động không đáy, nguyên thần tiến vào rất nhiều nhưng vẫn không thấy tổng lượng nhấc lên một chút. Nói đan điển như một cái bát thì nguyên thân như những hạt bụi, những hạt bụi từ từ tích tụ lại nhìn có vẻ nhiều nhưng so với tổng lượng thì không đáng gì.
Đây chính là sự thật của tu luyện! Tu luyện là công việc trường kỳ, là một việc miệt mài chịu khó và nó không phải thứ chỉ ngày một ngày hai là có kết quả.
Thời gian hai canh giờ trôi đi, Liễu Thiên mở mắt đứng dậy. Hắn cảm nhận nguyên thần tại đan điền của mình.
Nguyên thần của hắn đã tăng một lượng kha khá, nếu hôm trước nguyên thần chiếm hơn bảy thành thì hôm nay sau hai canh giờ nó đã gần được tám thành. Tốc độ tụ luyện đã tăng lên khá nhiều, nếu tính theo tốc độ này thì chỉ một tuần nữa là Liễu Thiên hoàn toàn có thể đạt đến Linh Cơ cảnh đệ tam trọng.
Nhưng hắn cũng biết càng lên cao thì lượng nguyên thần tích tụ lại cần càng nhiều, vì vậy tu luyện càng lâu và vất vả. Vì vậy hắn cũng không thể đạt được chút thành tựu này mà vui mừng được, hắn vẫn phải cố gắng rất nhiều.
…
Sáng sớm hôm sau, cả ba người Liễu Thiên đều dậy sớm tập luyện một lúc rồi tắm rửa sau đó đi đến phòng ăn.
Ở phòng ăn, giờ này cũng không có nhiều người cho lắm, cả hai dãy nhà cũng chỉ có hơn hai mươi người. Xem ra rất ít người thích ăn sáng như đám người Liễu Thiên.
Ở một bàn ngoài viền, Liễu Thiên cầm một cái bánh vừa ăn vừa nói: “Hôm nay học cái gì vây?”
Hà Minh không ngẩng lên đáp: “Hôm nay học về Ngũ Hành đạo số.”
“Môn này nói về cái gì vậy?” Liễu Thiên liền hỏi tiếp.
Hà Minh vẫn không ngẩng lên, hắn vừa ăn vừa đáp: “Thì mọi mặt của Ngũ Hành, qua đó giúp chúng ta có thể tu luyện dị thuật tốt hơn!”
Tằng Nhất thở dài nói: “Ngày nào cũng phải tập trung ngồi nghe giảng đạo, xem ra tu luyện không đẹp như người ta vẫn nghĩ!”
Hà Minh lắc đầu nói: “Muốn mai kia hành tẩu tiêu giao thì trước tiên phải học hỏi đã! Nếu không có kiến thức thì làm mọi thứ đều rất khó!”
Liễu Thiên liền xen vào: “Cũng may là thời gian giảng đạo chỉ kéo dài ba tháng mà thôi! Qua ba tháng chúng ta không cần đến Văn Đường nữa!”
“Ừm! Xong chưa? Chúng ta đi thôi?” Tằng nhất gật đầu đứng dậy hỏi.
Hai người Liễu Thiên cố nhét nốt mấy miếng vào mồm rồi cũng đứng dậy, cả ba rời khỏi đây.
Ở học đường, mọi người đang ổn định chỗ ngồi của mình. Ba người Liễu Thiên vẫn ngồi cuối cùng nhìn lên đám người đang lộn xộn chọn chỗ kia.
Ở phía bên phải dãy bàn thứ ba có một nhóm sáu tên đang hống hách gạt những người khác ra để ngồi xuống.
Hà Minh nhìn ra đó lẩm bẩm: “Đông Vũ Nhật!”
“Ngươi quen hắn à?” Tằng Nhất hỏi.
“Tên đó chính là kẻ đã đánh nhau với chúng ta ở thư viện!” Liễu Thiên đáp.
“Hống hách quá a, khi nào có cơ hội ta cũng phải cho hắn một trận mới được!” Tằng Nhất nhìn theo đám người Đông Vũ Nhật đang làm loạn ở phía trước nói.
“Thôi kệ chúng, chúng không động đên chúng ta là được!” Hà Minh ánh mắt sắc bén nói.
Nhìn thấy ánh mắt này cả hai người Liễu Thiên và Tằng Nhất đều cảm thấy lành lạnh. Nó đã khẳng định một điều là Hà Minh của ngày hôm qua đã chết, Hà Minh bây giờ không phải ai cũng động vào được nữa.
Mọi người đang lộn xộn bỗng nhiên im bặt, ba người Liễu Thiên cũng nhìn lên phía trên, hình như trưởng lão đã vào rồi.
Nhưng lại không phải trưởng não đi vào mà là một đám nữ đệ tử, đi đầu đám nữ đệ tử này không ai khác chính là Thượng Quan Nhu Vân. Nàng vừa bước vào tất cả đệ tử ở đây đều im lặng, tất cả đều sợ hãi mà im lặng và mọi người nên làm như vậy.
Những ai nhìn thấy nàng đánh với Trương Dương Du thì đều biết nàng mạnh đến mức nào! Đồng thời gia tộc của nàng cũng là một thế lực mà mọi người ở đây đều không thể dây vào được. Vì vậy không ai gì chọc vào nàng làm gì cả!
“Oai phong vô độ, áp chế quần hùng!” Tằng Nhất nhìn theo dáng người Thượng Quan Nhu Vân đi vào lẩm bẩm.
“Sẽ có một ngày chúng ta cũng sẽ như vậy! Người người kính trọng, kẻ kẻ ngước nhìn!” Liễu Thiên vẻ mặt mê mẩn nói.
Hà Minh cười nói: “Mơ mộng quá đấy! Chúng ta trước tiên cứ thành nội môn đệ tử đã!”
Trong lúc ba người nói chuyện, Thượng Quan Nhu Vân đã đi vào đến dãy bàn đầu tiên ở giữa ngồi xuống, những nữ đệ tử đi theo nàng ngồi bên cạnh hoặc ngồi phía đằng sau.
Một lúc sau thì mọi người đã ổn định chỗ ngồi, trưởng lão giảng dậy môn Ngũ Hành đạo số đi ra.
Cộc! Cộc!...Cộc!
Một ông lão đang chống gậy đi vào, lưng lão còng xuống râu tóc bạc trắng, gương mặt nếp nhăn chằng chịt. Nhìn lão như rất cố gắng mới đi vào đến chỗ của mình.
Nhìn một màn này, mọi người lập tức bàn tán xôn xao, Liễu Thiên nhìn vậy cũng cảm thấy nghi hoặc: “Già như vậy rồi còn không cho lão nghỉ ngơi, chẳng nhẽ không có ai khác sao?”
Hà Minh lắc đầu nói: “Một số môn không phải là ai cũng giảng giải được, đồng thời nhìn vị trưởng lão kia có vẻ già yếu nhưng tất cả đệ tử ở đây cộng lại cũng không bằng lão được. Phải biết muốn làm trưởng lão cảnh giới thấp nhất cũng là Huyền Môn cảnh hậu kỳ.”
“Cảnh giới càng cao thì sức lực càng vượt trội so với người thường. Ở thế giới của dị giả không thể nhìn vào tuổi tác để đánh giá sức mạnh của một người được!”
Đúng lúc này vị trưởng lão kia ngồi xuông ghế nhỏ nhẹ nói: “Mọi người đã nghe hoặc biết về ngũ hành dị thuật nhưng không mấy ai hiểu rõ được ngũ hành. Hôm nay ta sẽ giảng giải về những điểm quan trọng trong ngũ hành. Chúng ta bắt đầu!”
Mọi người vẫn đang xông xao tiếng bàn tán làm cho phòng học trở lên ồn ào như một cái chợ đang họp buổi sớm cả.
Vị trưởng lão kia thấy vậy nhíu mày một cái
/240
|