“Muốn cược gì đây? Không mang mạng ra đặt thì ta sẽ chơi!” Liễu Thiên thấy vẻ suy tư của Đoàn Linh Hiên suy tư như vậy liền cười cười nói.
“À! Đúng rồi! Người thua sẽ phải thực hiện một đề nghị của người thắng!” Đoàn Linh Hiên kêu lên một tiếng rồi vẻ mặt đắc ý nói ra điều kiện đặt cược.
Liễu Thiên nghe vậy liền nghĩ về thứ định đem ra đặt cược: “Một đề nghị ư? Nếu bảo mình chết hay làm chuyện gì phi pháp hoặc thương luân bại lí thì sao?”
Hắn nghĩ vậy liền lắc đầu phủ định ngay: “Chắc không nghiêm trọng như vậy đâu, mà có yêu cầu quá đáng thì mình cũng bùng là được, dù sao cũng không hợp lý thì mình bùng cũng chẳng sợ mang tiếng gì cả!”
“Đại ca sợ rồi à?” Đúng lúc này Đoàn Linh Hiên lại hỏi.
“Làm theo một điều kiện thì cũng được, nhưng điều kiện không được bắt ta làm việc thương luân bại lí, không được ảnh hưởng đến tính mạng của ta và người thân của ta. Những cái khác đều không thành vấn đề!”
Liễu Thiên liền nói ra những yêu cầu của mình sau đó lại tỏ vẻ nếu đáp ứng thì kiểu gì cũng chơi.
“Huynh nói gì vậy! Ta sao lại đưa ra những yêu cầu đó!” Đoàn Linh Hiên tỏ vẻ không vui nói.
“Haha! Xin lỗi! Đại ca nghĩ nhiều rồi!” Liễu Thiên cười cười nói. Quả nhiên là hắn đã nghĩ qua nhiều, hay nói là quá đa nghi đi.
“Thôi chơi thôi! Trước tiên vào cửa hàng đầu tiên này đi!”
Đoàn Linh Hiên thấy vậy cũng không giận mà liền gật đầu sau đó lại nói thêm một quy định nữa: “Muốn mua bao nhiêu thì tùy vào tiền của người đó nhưng khi tỷ thí chỉ chọn một món mà thôi!”
“Được!” Liễu Thiên nói xong liền hướng vào cửa hàng ngay gần đó mà vào.
Đoàn Linh Hiên cũng rảo bước chạy theo, cả hai tiến vào cửa hàng đầu tiên, đó là một cửa hàng bán đồ gốm.
Trong cửa hàng cũng không đông khách, nhân viên bán hàng cũng chỉ có mấy người.
Hai người Liễu Thiên vừa vào thì một vị trưởng quầy dáng người mập mạp, gương mặt phúc hậu đi ra tiếp đón hai người. Gã biết hai người là khách quý nên đã đi ra chào đón và bắt đầu hỏi hai người muốn mua loại gì, kiểu dáng ra sao, có niên đại như thế nào, xuất xứ ở đâu,…?
Hai người Liễu Thiên nghe gã giới thiệu cũng không có trả lời mà đứng lại đánh giá một lượt cửa hàng này.
Cửa hàng này khá rộng, trang trí nhã nhặn, ở trong đó có nhiều quầy cùng giá để các món đồ gốm như bình, lọ, bát, đĩa, ấm, chuyên, chén, vv… Nói chung là đủ loại đồ dùng bằng gốm.
Tất cả những đồ này hình dáng khá lạ mắt, hoa văn trang trí chi tiết cổ kính, đồng thời tất cả nhìn đều rất cũ, một số thứ còn có dấu hiệu mài mòn của thời gian. Có những món còn xuất hiện vết nứt vỡ, hay thiếu đi một số bộ phận.
Thấy hai người Liễu Thiên không nói về yêu cầu của mình, trưởng quầy liền chỉ sang các giá, các sạp đồ trước mặt bắt đầu giới thiệu.
“Đây là những đồ gốm cách đây ba trăm năm, chúng được tìm thấy ở di tích Từ Long phủ gần thành Miên Hoa. Tất cả đều là đồ tốt, hoa văn cổ kính, phong cách nhã nhặn rất hợp cho trưng bày và trang trí tại thư phòng. Đồng thời cũng có thể trở thành những bộ đồ dùng hàng ngày, đảm bảo sẽ đem lại sự tôn quý mà người thường không có được.”
“Đây là những đồ gốm cách đây năm trăm năm, chúng được tìm thấy ở di tích Phú Hiền trang cách ngoại ô Khinh Liên thành ba mươi dặm. Những món đồ gốm này đều từ tay một người làm ra, hình dáng đa dáng phong cách, hoa văn đơn giản nhưng không kém phần tinh tế…”
Vị trưởng quầy luyên thuyên một hồi giới thiệu qua mấy giá lớn để những loại đồ gồm.
Hai người Liễu Thiên chỉ gật gật đầu mỉm cười rồi lại tiếp tục đi lại nhìn ngắm đồ đạc trong gian phòng này.
Nhìn qua một lượt, Liễu Thiên lắc lắc đầu, hắn có vẻ không chọn được món nào ở đây. Đối với hắn, những đồ gốm này thực sự không có giá trị mấy. Dù chúng có đẹp có cổ kính đến mấy thì hắn cũng không có hứng mua, mà có mua được đồ tốt thì về cũng chẳng để làm gì.
Nghĩ vậy, Liễu Thiên liền quay ra nhìn Đoàn Linh Hiên đang sờ mó tìm tòi từng món một. Hắn cũng không làm phiền mà cũng đi lại một lượt nhìn ngắm những đồ khác, thế nhưng hắn cũng không có chạm vào cái nào cả, tất cả chỉ dừng lại ở nhìn ngắm mà thôi.
Sau một hồi sờ soạn tìm tòi, Đoàn Linh Hiên liền lấy được một cặp chén nhỏ, chúng có màu đỏ nâu. Trên đó đặc biệt không hề có hoa văn gì cả, chỉ có mấy vệt tích do khi nung tạo thành mà thôi.
Đoàn Linh Hiên hướng gã trưởng quẩy hỏi: “Cặp chén này bao nhiêu?”
“Cặp chén này đúng là chân phẩm nhưng giá của nó cũng không đắt. Cả hai cái chỉ có giá hai mươi lượng bạc mà thôi!”
Tên trưởng quầy kia từ từ nói ra giá của cặp chén.
Nghe vậy không những Đoàn Linh Hiên mà cả Liễu Thiên cũng giật mình. Một cặp chén nhỏ bằng sứ mà cần những hai mươi lượng bạc, xem ra nơi này đúng là nơi cắt cổ khách hàng mà.
Phải biết rằng một xiên kẹo hồ lô chỉ có năm đồng, như vậy một cái chén này có thể đổi được hai trăm xiên kẹo hồ lô rồi. Như vậy mà trưởng quầy lại còn bảo là không đắt, như vậy theo gã thì thế nào mới là đắt đây?
Thấy bộ dạng giật mình của hai người Liễu Thiên trưởng quầy liền giải thích: “Hai vị đừng nghĩ ta bán đắt! Ở đây tất cả các cửa hàng đều có một mức giá chung, không cửa hàng nào bán hơn định mức, cũng không cửa hàng nào bán kém. Những đồ được thẩm định xong đều được bán đúng giá! Đây chính là cách làm ăn của khu phố này.”
“Mà hai vị cũng biết giá nhập vào của mấy thứ này cũng không phải là rẻ. Để khai quật được một di tích cần tốn rất nhiều tiền bạc và nhân công, đôi khi còn bỏ xuống nhiều nhân mạng nữa. Cho nên khi những kẻ khai quật bán ra mấy món đồ này cũng đòi giá rất cao rồi. Cửa hàng như thế này cũng chỉ ăn được một chút mà thôi!”
Đoàn Linh Hiên nghe vậy thì cũng không nói nhiều mà đi lại cầm hai nén bạc lớn hướng ra trưởng quầy nói: “Ta lấy cặp chén này!”
Trưởng quầy vẻ mặt vui vẻ cầm bạc, hắn liền cung kính nói: “Để ta gói đồ giúp tiểu thư!”
“Không cần!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu rồi đi lại chỗ Liễu Thiên nói: “Nếu đại ca không chọn được món nào thì đi chỗ khác thôi!”
Liễu Thiên khẽ gật đầu, hai người cùng đi ra khỏi cửa tiệm này.
“Ngay cửa hàng đầu tiên đã mua một cặp, muội định mua một xe hàng về đấy à?” Vừa ra đến ngoài đường Liễu Thiên đã hướng Đoàn Linh Hiên hỏi.
“Hihi! Mấy khi được đi mua đồ, hôm nay thích cái gì phải mua cho bằng hết!” Đoàn Linh Hiên vừa cười vừa nói nhìn bộ dáng rất đam mê với vụ đi mua sắm ở thị phường này.
Liễu Thiên nghe vậy liền nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Một cung nữ lại có thể giàu như vậy sao?”
“Cái này…!” Đoàn Linh Hiên hơi ngập ngừng rồi liền nói: “Ta mỗi năm cũng tiết kiệm được ít tiền, mà lần này lại vay của mấy cung nữ khác nên cũng có được mấy trăm lượng!”
Đoàn Linh Hiên lại giải thích: “Lần này ta đi mua đồ tiện thể còn phải mua rất nhiều đồ cho mấy cung nữ khác nữa, bọn họ cho vay tiền bắt ta phải mua cho rất nhiều đồ đây! Mà có đại ca thì ta còn sợ gì nữa!”
“Chúng ta nhanh đi thôi!” Đoàn Linh Hiên tỏ vẻ khẩn trương nói.
Nói xong không đợi Liễu Thiên phản ứng, Đoàn Linh Hiên liền hướng cửa hàng khác mà đi.
Cả hai lại chen qua đoàn người nhộn nhịp mà đi qua mấy cửa hàng đồ gốm khác, Liễu Thiên vẫn như cũ chưa mua món nào còn Đoàn Linh Hiên thì đã có một túi khá khá rồi.
Mà trên đường đi, Liễu Thiên cũng nhìn thấy một vài thư đồng từ Kỳ Nhân Các đến như hắn đang đi dạo mua đồ ở khu này. Thế nhưng do không quen biết nên tất cả chỉ lờ nhau mà tiếp tục đi.
Tiếp theo cả hai người Liễu Thiên tiến vào cửa hàng binh khí cổ. Cái gọi là binh khí cổ chính là những binh khí không dùng được nữa và trở thành đồ sưu tầm trang trí. Nhưng dù sao đối với một số người nó cũng có ý nghĩa nhất định.
Như các cửa hàng khác, khi hai người Liễu Thiên đi vào liền có một vị trưởng quầy đi ra chào đón. Vị trưởng quày này là một gã trung niên cao gầy, gã có đôi mắt một mí nhỏ hẹp, cái mũi cao, cái miệng rộng. Tên này cũng ăn nói lưu loát, gã liên tục giới thiệu cho hai người Liễu Thiên.
Hai người Liễu Thiên thì không mấy để ý lời ba hoa của gã mà nhìn ngắm một lượt các loại bình khí cổ được cheo dựng trong cửa hàng. Trong đó có đủ các loại binh khí như đao, kiếm, thương, côn, chùy, roi, quạt, găng tay,vv… Những binh khí này đa số đều rất cũng kỹ và hầu hết đều không sử dụng được.
Nhìn đống binh khí cũ đổ nát này trong lòng Liễu Thiên bỗng dấy lên một tia tang thương u uất. Hắn bỗng cảm nhận được sự vô tình thời gian. Thời gian, nó có thể phá hủy mọi thứ, kể cả binh khí từng vô cùng sắc bén cũng không tránh khỏi ảm đạm theo thời gian.
Nghĩ vậy Liễu Thiên đi lại gần vuốt ve những binh khí này cảm nhận chúng. Tất cả chúng từng có một thời huy hoàng oanh liệt, có một thời người người ham muốn nhưng giờ đây chỉ là đống phế liệu đợi người có hứng thú mua lượm về và coi chúng như đố trang trí thậm trí còn không bằng.
“Ay!” Đang sờ vào đống kiếm han rỉ thì Liễu Thiên lại giật tay lại kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Đoàn Linh Hiên liền quay sang vẻ mặt lo âu hỏi.
“Công tử không sao chứ?” Tên trưởng quầy cũng quay ra quan tâm hỏi.
Mà mấy người đang mua đồ bên trong cũng quay ra nhìn.
“Không sao! Chỉ là sơ ý mà thôi!”
Liễu Thiên lắc đầu nói.
Đoàn Linh Hiên nghe vậy thì cũng yên tâm quay lại với việc tìm kiếm của mình. Mà những người khác cũng không để ý làm gì.
Vị trưởng quầy kia nghe vậy cũng thở phào. Đối với hắn khách hàng mà bị thương trong khi xem đồ thì rất phiền toái, nhất là những đại gia có tiền và thế lực nữa thì càng đau đầu. Những người buôn bán như gã chỉ mong yên ổn mà thôi.
Liễu Thiên thì lại chẳng quan tâm đến tâm tình của gã trưởng quầy, hắn nhìn lại tay mình.
Ở đầu ngón tay có một vết đứt nhỏ, ở đó vẫn có ít máu đang dâm dấm chảy ra. Nhìn qua vết đứt này cũng không đáng ngại, dù sao nó cũng chỉ như một vết xước mà thôi.
Liễu Thiên nhìn lại đống đồ kia, rồi nhìn vào thánh kiếm mình vừa chạm vào.
Đó là một thanh đoản kiếm rộng tầm nửa tấc, cả chuôi lẫn lưỡi dài tầm hai xích, toàn thân màu nâu đen. Nếu bỏ cái gờ bảo vệ đi thì nhìn nó chỉ như một cái đũa dài mảnh mà thôi.
Liễu Thiên cầm thanh tiểu kiếm lên nhìn ngắm một lượt thì thấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Sau đó hắn nhìn lại lưỡi kiếm thì thấy lưỡi kiếm cũng không sắc. Chuôi kiếm cũng rất bình thường, ngoài một cái nỗ nhỏ ở đầu thì không có gì khác. Gờ bảo vệ cũng chỉ là một vòng dầy một tấc mà thôi không có hoa văn gì cả.
Liễu Thiên cũng nhìn thấy điểm làm mình đứt tay nhưng ở đó ngoài một tia sáng mảnh do máu dính vào thì cũng chẳng có gì khác thường.
“À! Đúng rồi! Người thua sẽ phải thực hiện một đề nghị của người thắng!” Đoàn Linh Hiên kêu lên một tiếng rồi vẻ mặt đắc ý nói ra điều kiện đặt cược.
Liễu Thiên nghe vậy liền nghĩ về thứ định đem ra đặt cược: “Một đề nghị ư? Nếu bảo mình chết hay làm chuyện gì phi pháp hoặc thương luân bại lí thì sao?”
Hắn nghĩ vậy liền lắc đầu phủ định ngay: “Chắc không nghiêm trọng như vậy đâu, mà có yêu cầu quá đáng thì mình cũng bùng là được, dù sao cũng không hợp lý thì mình bùng cũng chẳng sợ mang tiếng gì cả!”
“Đại ca sợ rồi à?” Đúng lúc này Đoàn Linh Hiên lại hỏi.
“Làm theo một điều kiện thì cũng được, nhưng điều kiện không được bắt ta làm việc thương luân bại lí, không được ảnh hưởng đến tính mạng của ta và người thân của ta. Những cái khác đều không thành vấn đề!”
Liễu Thiên liền nói ra những yêu cầu của mình sau đó lại tỏ vẻ nếu đáp ứng thì kiểu gì cũng chơi.
“Huynh nói gì vậy! Ta sao lại đưa ra những yêu cầu đó!” Đoàn Linh Hiên tỏ vẻ không vui nói.
“Haha! Xin lỗi! Đại ca nghĩ nhiều rồi!” Liễu Thiên cười cười nói. Quả nhiên là hắn đã nghĩ qua nhiều, hay nói là quá đa nghi đi.
“Thôi chơi thôi! Trước tiên vào cửa hàng đầu tiên này đi!”
Đoàn Linh Hiên thấy vậy cũng không giận mà liền gật đầu sau đó lại nói thêm một quy định nữa: “Muốn mua bao nhiêu thì tùy vào tiền của người đó nhưng khi tỷ thí chỉ chọn một món mà thôi!”
“Được!” Liễu Thiên nói xong liền hướng vào cửa hàng ngay gần đó mà vào.
Đoàn Linh Hiên cũng rảo bước chạy theo, cả hai tiến vào cửa hàng đầu tiên, đó là một cửa hàng bán đồ gốm.
Trong cửa hàng cũng không đông khách, nhân viên bán hàng cũng chỉ có mấy người.
Hai người Liễu Thiên vừa vào thì một vị trưởng quầy dáng người mập mạp, gương mặt phúc hậu đi ra tiếp đón hai người. Gã biết hai người là khách quý nên đã đi ra chào đón và bắt đầu hỏi hai người muốn mua loại gì, kiểu dáng ra sao, có niên đại như thế nào, xuất xứ ở đâu,…?
Hai người Liễu Thiên nghe gã giới thiệu cũng không có trả lời mà đứng lại đánh giá một lượt cửa hàng này.
Cửa hàng này khá rộng, trang trí nhã nhặn, ở trong đó có nhiều quầy cùng giá để các món đồ gốm như bình, lọ, bát, đĩa, ấm, chuyên, chén, vv… Nói chung là đủ loại đồ dùng bằng gốm.
Tất cả những đồ này hình dáng khá lạ mắt, hoa văn trang trí chi tiết cổ kính, đồng thời tất cả nhìn đều rất cũ, một số thứ còn có dấu hiệu mài mòn của thời gian. Có những món còn xuất hiện vết nứt vỡ, hay thiếu đi một số bộ phận.
Thấy hai người Liễu Thiên không nói về yêu cầu của mình, trưởng quầy liền chỉ sang các giá, các sạp đồ trước mặt bắt đầu giới thiệu.
“Đây là những đồ gốm cách đây ba trăm năm, chúng được tìm thấy ở di tích Từ Long phủ gần thành Miên Hoa. Tất cả đều là đồ tốt, hoa văn cổ kính, phong cách nhã nhặn rất hợp cho trưng bày và trang trí tại thư phòng. Đồng thời cũng có thể trở thành những bộ đồ dùng hàng ngày, đảm bảo sẽ đem lại sự tôn quý mà người thường không có được.”
“Đây là những đồ gốm cách đây năm trăm năm, chúng được tìm thấy ở di tích Phú Hiền trang cách ngoại ô Khinh Liên thành ba mươi dặm. Những món đồ gốm này đều từ tay một người làm ra, hình dáng đa dáng phong cách, hoa văn đơn giản nhưng không kém phần tinh tế…”
Vị trưởng quầy luyên thuyên một hồi giới thiệu qua mấy giá lớn để những loại đồ gồm.
Hai người Liễu Thiên chỉ gật gật đầu mỉm cười rồi lại tiếp tục đi lại nhìn ngắm đồ đạc trong gian phòng này.
Nhìn qua một lượt, Liễu Thiên lắc lắc đầu, hắn có vẻ không chọn được món nào ở đây. Đối với hắn, những đồ gốm này thực sự không có giá trị mấy. Dù chúng có đẹp có cổ kính đến mấy thì hắn cũng không có hứng mua, mà có mua được đồ tốt thì về cũng chẳng để làm gì.
Nghĩ vậy, Liễu Thiên liền quay ra nhìn Đoàn Linh Hiên đang sờ mó tìm tòi từng món một. Hắn cũng không làm phiền mà cũng đi lại một lượt nhìn ngắm những đồ khác, thế nhưng hắn cũng không có chạm vào cái nào cả, tất cả chỉ dừng lại ở nhìn ngắm mà thôi.
Sau một hồi sờ soạn tìm tòi, Đoàn Linh Hiên liền lấy được một cặp chén nhỏ, chúng có màu đỏ nâu. Trên đó đặc biệt không hề có hoa văn gì cả, chỉ có mấy vệt tích do khi nung tạo thành mà thôi.
Đoàn Linh Hiên hướng gã trưởng quẩy hỏi: “Cặp chén này bao nhiêu?”
“Cặp chén này đúng là chân phẩm nhưng giá của nó cũng không đắt. Cả hai cái chỉ có giá hai mươi lượng bạc mà thôi!”
Tên trưởng quầy kia từ từ nói ra giá của cặp chén.
Nghe vậy không những Đoàn Linh Hiên mà cả Liễu Thiên cũng giật mình. Một cặp chén nhỏ bằng sứ mà cần những hai mươi lượng bạc, xem ra nơi này đúng là nơi cắt cổ khách hàng mà.
Phải biết rằng một xiên kẹo hồ lô chỉ có năm đồng, như vậy một cái chén này có thể đổi được hai trăm xiên kẹo hồ lô rồi. Như vậy mà trưởng quầy lại còn bảo là không đắt, như vậy theo gã thì thế nào mới là đắt đây?
Thấy bộ dạng giật mình của hai người Liễu Thiên trưởng quầy liền giải thích: “Hai vị đừng nghĩ ta bán đắt! Ở đây tất cả các cửa hàng đều có một mức giá chung, không cửa hàng nào bán hơn định mức, cũng không cửa hàng nào bán kém. Những đồ được thẩm định xong đều được bán đúng giá! Đây chính là cách làm ăn của khu phố này.”
“Mà hai vị cũng biết giá nhập vào của mấy thứ này cũng không phải là rẻ. Để khai quật được một di tích cần tốn rất nhiều tiền bạc và nhân công, đôi khi còn bỏ xuống nhiều nhân mạng nữa. Cho nên khi những kẻ khai quật bán ra mấy món đồ này cũng đòi giá rất cao rồi. Cửa hàng như thế này cũng chỉ ăn được một chút mà thôi!”
Đoàn Linh Hiên nghe vậy thì cũng không nói nhiều mà đi lại cầm hai nén bạc lớn hướng ra trưởng quầy nói: “Ta lấy cặp chén này!”
Trưởng quầy vẻ mặt vui vẻ cầm bạc, hắn liền cung kính nói: “Để ta gói đồ giúp tiểu thư!”
“Không cần!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu rồi đi lại chỗ Liễu Thiên nói: “Nếu đại ca không chọn được món nào thì đi chỗ khác thôi!”
Liễu Thiên khẽ gật đầu, hai người cùng đi ra khỏi cửa tiệm này.
“Ngay cửa hàng đầu tiên đã mua một cặp, muội định mua một xe hàng về đấy à?” Vừa ra đến ngoài đường Liễu Thiên đã hướng Đoàn Linh Hiên hỏi.
“Hihi! Mấy khi được đi mua đồ, hôm nay thích cái gì phải mua cho bằng hết!” Đoàn Linh Hiên vừa cười vừa nói nhìn bộ dáng rất đam mê với vụ đi mua sắm ở thị phường này.
Liễu Thiên nghe vậy liền nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Một cung nữ lại có thể giàu như vậy sao?”
“Cái này…!” Đoàn Linh Hiên hơi ngập ngừng rồi liền nói: “Ta mỗi năm cũng tiết kiệm được ít tiền, mà lần này lại vay của mấy cung nữ khác nên cũng có được mấy trăm lượng!”
Đoàn Linh Hiên lại giải thích: “Lần này ta đi mua đồ tiện thể còn phải mua rất nhiều đồ cho mấy cung nữ khác nữa, bọn họ cho vay tiền bắt ta phải mua cho rất nhiều đồ đây! Mà có đại ca thì ta còn sợ gì nữa!”
“Chúng ta nhanh đi thôi!” Đoàn Linh Hiên tỏ vẻ khẩn trương nói.
Nói xong không đợi Liễu Thiên phản ứng, Đoàn Linh Hiên liền hướng cửa hàng khác mà đi.
Cả hai lại chen qua đoàn người nhộn nhịp mà đi qua mấy cửa hàng đồ gốm khác, Liễu Thiên vẫn như cũ chưa mua món nào còn Đoàn Linh Hiên thì đã có một túi khá khá rồi.
Mà trên đường đi, Liễu Thiên cũng nhìn thấy một vài thư đồng từ Kỳ Nhân Các đến như hắn đang đi dạo mua đồ ở khu này. Thế nhưng do không quen biết nên tất cả chỉ lờ nhau mà tiếp tục đi.
Tiếp theo cả hai người Liễu Thiên tiến vào cửa hàng binh khí cổ. Cái gọi là binh khí cổ chính là những binh khí không dùng được nữa và trở thành đồ sưu tầm trang trí. Nhưng dù sao đối với một số người nó cũng có ý nghĩa nhất định.
Như các cửa hàng khác, khi hai người Liễu Thiên đi vào liền có một vị trưởng quầy đi ra chào đón. Vị trưởng quày này là một gã trung niên cao gầy, gã có đôi mắt một mí nhỏ hẹp, cái mũi cao, cái miệng rộng. Tên này cũng ăn nói lưu loát, gã liên tục giới thiệu cho hai người Liễu Thiên.
Hai người Liễu Thiên thì không mấy để ý lời ba hoa của gã mà nhìn ngắm một lượt các loại bình khí cổ được cheo dựng trong cửa hàng. Trong đó có đủ các loại binh khí như đao, kiếm, thương, côn, chùy, roi, quạt, găng tay,vv… Những binh khí này đa số đều rất cũng kỹ và hầu hết đều không sử dụng được.
Nhìn đống binh khí cũ đổ nát này trong lòng Liễu Thiên bỗng dấy lên một tia tang thương u uất. Hắn bỗng cảm nhận được sự vô tình thời gian. Thời gian, nó có thể phá hủy mọi thứ, kể cả binh khí từng vô cùng sắc bén cũng không tránh khỏi ảm đạm theo thời gian.
Nghĩ vậy Liễu Thiên đi lại gần vuốt ve những binh khí này cảm nhận chúng. Tất cả chúng từng có một thời huy hoàng oanh liệt, có một thời người người ham muốn nhưng giờ đây chỉ là đống phế liệu đợi người có hứng thú mua lượm về và coi chúng như đố trang trí thậm trí còn không bằng.
“Ay!” Đang sờ vào đống kiếm han rỉ thì Liễu Thiên lại giật tay lại kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Đoàn Linh Hiên liền quay sang vẻ mặt lo âu hỏi.
“Công tử không sao chứ?” Tên trưởng quầy cũng quay ra quan tâm hỏi.
Mà mấy người đang mua đồ bên trong cũng quay ra nhìn.
“Không sao! Chỉ là sơ ý mà thôi!”
Liễu Thiên lắc đầu nói.
Đoàn Linh Hiên nghe vậy thì cũng yên tâm quay lại với việc tìm kiếm của mình. Mà những người khác cũng không để ý làm gì.
Vị trưởng quầy kia nghe vậy cũng thở phào. Đối với hắn khách hàng mà bị thương trong khi xem đồ thì rất phiền toái, nhất là những đại gia có tiền và thế lực nữa thì càng đau đầu. Những người buôn bán như gã chỉ mong yên ổn mà thôi.
Liễu Thiên thì lại chẳng quan tâm đến tâm tình của gã trưởng quầy, hắn nhìn lại tay mình.
Ở đầu ngón tay có một vết đứt nhỏ, ở đó vẫn có ít máu đang dâm dấm chảy ra. Nhìn qua vết đứt này cũng không đáng ngại, dù sao nó cũng chỉ như một vết xước mà thôi.
Liễu Thiên nhìn lại đống đồ kia, rồi nhìn vào thánh kiếm mình vừa chạm vào.
Đó là một thanh đoản kiếm rộng tầm nửa tấc, cả chuôi lẫn lưỡi dài tầm hai xích, toàn thân màu nâu đen. Nếu bỏ cái gờ bảo vệ đi thì nhìn nó chỉ như một cái đũa dài mảnh mà thôi.
Liễu Thiên cầm thanh tiểu kiếm lên nhìn ngắm một lượt thì thấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Sau đó hắn nhìn lại lưỡi kiếm thì thấy lưỡi kiếm cũng không sắc. Chuôi kiếm cũng rất bình thường, ngoài một cái nỗ nhỏ ở đầu thì không có gì khác. Gờ bảo vệ cũng chỉ là một vòng dầy một tấc mà thôi không có hoa văn gì cả.
Liễu Thiên cũng nhìn thấy điểm làm mình đứt tay nhưng ở đó ngoài một tia sáng mảnh do máu dính vào thì cũng chẳng có gì khác thường.
/240
|