Liễu Thiên tỉnh dậy, trong phòng khá tối chỉ có một ánh nến nhỏ ở góc phòng. Hắn lúc này đã tĩnh tâm lại, hắn nhìn lên mái nhà thầm nghĩ: “Mình đang ở một nơi quá xa lạ, một hành tinh khác, mình không bỏ xuống quá khứ nặng lề kia thì không thể nào đi đến tương lai phía trước được. Tương lai phía trước là một con đường gập ghềnh không thích hợp để mang theo những hành lí nặng.”
Hắn ngồi dậy tự nhủ: “Mình sẽ chỉ nhớ về những thứ vui vẻ và những kiến thức bổ ích mà thôi, loại bỏ hết những gì không vui. Dù mình có thế nào đi nữa thì cũng không làm ảnh hưởng đến những người thân ở trái đất được nữa. Mình phải tự sốt tốt trước đã, biết đâu lại có cơ hội trở lại!”
Hắn nhớ lại một câu nói tự lẩm bẩm: “Một câu chuyện cười không làm bạn cười mãi được tại sao một chuyện buồn lại làm bạn khóc mãi? Ta sẽ không khóc nữa!”
Liễu Thiên đứng dậy, hắn đã sẵn sàng cho cuộc sống mới, một cuộc sống hắn chưa từng nghĩ đến.
Hắn nhìn lại cơ thể cùng quần áo của mình. Hắn đang sở hữu một cở thể khá ngầu, nếu cửi trần ra thì sẽ cho mọi người thấy hết được bộ dao găm trên người hắn. Tay chân thì mảnh mai yếu ớt không có lực, hắn đi đến chiếc gương nhìn khĩ gương mặt mới của mình .
“À có đôi mắt giống đôi mắt của mình. Mặt thì búng ra sữa thế này thì làm ăn gì.” Liễu Thiên quan sát kỹ rồi bình luận.
“Thế giới mới này,…”
“Cái gì bây giờ nhì…?” Hắn không tìm ra từ ngữ để diễn tả.
“Thôi kệ! Là gì cũng được.” Hắn bỏ qua vấn đề này, bắt đầu nghĩ về những thông tin nhận được từ thể xác này .
“Kỳ Nhân các có gì hay không nhì, tên ăn hại này mười năm tuổi mới được đến đó, những người khác đến đó từ năm mười hai tuổi hết rồi . Tên này yếu kém như vậy nhưng vẫn không biết gì mà chỉ quan tam đến ăn chơi và phá quấy người khác mà thôi.” Liễu Thiên đang tổng hợp thông tin của tên kia để lại.
“Linh Cơ cảnh tầng hai sơ kỳ, tu luyện có mấy cảnh giới tên đần kia còn không biết nữa. Ài! Không hiểu tại sao hắn lại tu luyện được đến đệ nhị trọng nữa.” Liễu Thiên thầm chán nản.
Ở thế giới này những dị giả bắt đầu tu luyện từ rất sớm, tùy theo thiên phú mà mức độ tiến cảnh của mỗi người nhanh hay chậm. Linh Cơ cảnh là cảnh giới đầu tiên của những dị giả ở đây. Đa số những người ở đây đều luyện đến Linh Cơ cảnh tầng hai ở tuổi mười năm, mười sáu . Những người có tư chất hơn thì tiến cảnh nhanh hơn, có thể đạt Linh Cơ cảnh từ năm mười hai tuổi thậm trí còn nhỏ hơn nữa. Đối với những người trong các gia tộc thì đa số có điều kiện về linh thảo linh dược hỗ trợ thì tiến cảnh còn nhanh hơn nữa.
Liễu Thiên cũng là một dạng có chút điều kiện nhưng đến tận năm mười năm tuổi hắn mới tu luyện đến Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng sơ kỳ. Điều này cho thấy thiên phú của hắn tốt đến mức khó thể tưởng tượng được.
Với tư chật như vậy mà hắn không phải là người của Liễu gia thì không bao giờ hắn được Kỳ Nhân các nhận cả. Mà loại người có thiên phú như hắn thì chẳng mấy cũng lại bị Kỳ Nhân các đào thải mà thôi. Điều này mấy người Liễu gia đều biết nhưng vẫn không từ bỏ hi vọng cho hắn đi học.
Có điều giờ này Liễu Thiên đã thay đổi, không phải thay đổi mà là một Liễu Thiên mới nên chưa thể nói trước được.
“Con người tu luyện bằng cách ngồi thiền để hấp thụ linh khí từ trời đất.” Liễu Thiên lẩm bẩm.
rồi lại lắc đầu thầm than: “Kiến thức tu luyện thật phong phú, bảo sao hắn tu luyện lợi hại vậy.”
“Mình phải kiếm sách để tự tìm hiểu thôi.” Liễu Thiên tự nhủ.
Tên Liễu Thiên cũ có nghĩ gì đến tu luyện đâu, hắn khi bị bắt tu luyện thì cũng gượng ép tụ luyện, hắn cũng chẳng tìm hiểu gì về tu luyện, khi được dậy thì cũng như nước đổ lá khoai. Trong đầu tên đó chỉ nghĩ xem hôm nay chơi gì, mai ăn gì mà thôi.
Lúc này, bên ngoài trời đã sáng dần.
Liễu Thiên liền đi ra khỏi phòng, hắn đứng ở hiên nhìn ra ngoài trời. Trời đã lờ mờ sáng, mặt trời chưa lên nhưng đã làm cho mọi thứ nhìn rõ hơn. Một bình minh mới với chút sương sớm cộng thêm gió thổi nhẹ đã làm Liễu Thiên có cảm giác quen thuộc.
Hắn hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm liền để cảm nhận một ngày mới ở thế giới mới. Trước đây mỗi khi hắn ngủ dậy thì mặt trời đều đã lên cao và hắn gần như quên mất hình ảnh mặt trời mọc như thế nào.
Liễu Thiên ngồi ở hiên nhà nhìn về hướng Đông, hướng có những ánh sáng đầu tiên xuất hiện.
“Một ngày mới! Một ngày nắng đẹp sau đêm tối.” Liễu Thiên lẩm bẩm.
Hắn cứ ngồi vậy một lúc lâu.
Giờ đây, mặt trời đã thoát ra hẳn những đám mấy chiếu những tia sáng lên người hắn. Hắn đứng dậy khẽ vặn người vài cái rồi đi ra khỏi hậu viện này.
Hắn đi thăm quan một lượt Liễu phủ, mọi thứ trong phủ hắn đều biết nhưng thực sự bản thân hắn chưa đi đến lần nào. Hắn vừa muốn tìm hiểu đồng thời cũng tập thể dục luôn. Một bài thể dục nhẹ nhàng và thư thái sẽ làm cho hắn tiếp nhận ngày mới thuận lợi hơn.
Liễu Thiên lòng vòng một hồi trong phủ, hắn đi qua rất nhiều người hầu, gia đình. Đi đến đâu mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mặt cung kính cộng thêm sự sợ hãi và xa lạ. Sự xa lạ này là do tên thiếu gia trước kia hống hách lên mọi người không ai giám gần hắn cả.
“Ê!” Liễu Thiên kéo một nô tì lại.
“Thiếu gia có gì chỉ dậy ạ?” Người nô tì kia run rẩy nhưng trong giọng nói vẫn tỏ ra cung kính.
“Ngươi có thể chỉ cho ta Thư phòng ở đâu được không?” Liễu Thiên vẻ mặt thành khẩn hỏi .
Người nô tì kia nghe Liễu Thiên khách khí liền có cảm giác không đúng, đồng thời cũng cảm thấy có chút sợ hãi nhưng nàng vẫn cung kính đáp:
“Không giám! Để nô tỳ dẫn thiếu gia đến đó.”
“Không cần ngươi cứ chỉ đường cho ta là đươc.” Liễu Thiên lắc đầu.
Người nô tì kia khó sử nhưng nhìn ánh mắt của Liễu Thiên đang chờ đợi thì liền nói.
“Thiếu gia cứ đi thẳng đến chính đường rồi rẽ trái sau đó đi thằng một đoạn là sẽ thấy.”
Liễu Thiên mỉm cười, hắn gật đầu nói: “Cảm ơn! Ngươi đi làm việc đi.” Nói xong hắn liền theo chỉ dẫn mà đi.
Nô tì kia thì tiếp tục đi làm việc của mình, vừa đi lại vừa nghĩ rồi tự hỏi: “Đại thiếu gia hôm nay làm sao vậy?”
Những ngày trước đây vị đại thiếu gia kia vô cùng hống hách đồng thời cũng không bao giờ coi những người hầu kẻ hạ kia là người. Nhưng hôm nay Liễu Thiên lại cư xử một cách lịch sự làm cho tiểu nô tì kia không thể hiểu được.
Liễu Thiên đang đi thì dừng lại, bụng hắn reo lên.
“Kiếm cái gì ăn đã.” Liễu Thiên thầm nghĩ rồi quay người đi hướng khác, hắn đi đến phòng ăn. Trong ký ức của tên kia thư viện thì không biết ở chỗ nào nhưng phòng ăn hiện lên rất rõ ràng.
Đến phòng ăn, Liễu Thiên thấy một nhóm người đang bận bịu làm lụng, trong gian bếp hơi nước, khói lửa tùm lum đồng thời những tiếng nói của mấy vị đầu bếp đang dục mấy người phụ làm cho chỗ này thật huyên náo.
Liễu Thiên nhẹ nhàng đi vào, hắn nhìn quanh xem có gì ăn được không? Hắn thấy mấy cái bánh bao mới ra lò, khói vẫn bốc lên nghi ngút, hắn luốt nước bọt ừng ực.
“Đại thiếu gia!” Một người nhìn thấy Liễu Thiên liền nói.
Tất cả mọi người đều quay ra cúi đầu chào Liễu Thiên.
Liễu Thiên cũng khẽ cúi đầu chào lại, hắn cười cười ngại ngùng nói: “Ta đói quá! Có thể lấy trước ít đồ ăn được không?”
Mọi người chố mắt nhìn hắn như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. Mà thực ra nói hắn là người ngoài hành tinh cũng không sai!
Một người đầu bếp liền cung kính nói: “Thiếu gia cứ đùa, người thích ăn gì thì cứ tự nhiên.”
Liễu Thiên trước kia sống trong một hoàn cảnh khác, giờ đây hắn là một đại thiếu gia thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi, thích ăn gì thì ăn. Chính vì thay đổi hoàn cảnh đột ngột làm hắn có chút không quen.
Liễu Thiên gãi đầu, hắn cười nói: “Ừm! Thế ta lấy trước mấy thứ vậy, mọi người tiếp tục làm việc đi, kệ ta.”
Mọi người vẫn đứng nhìn Liêu Thiên, điều này làm hắn hơi ngại. Hắn vẫn không giám lấy thứ gì cả, hắn lại nói: “Quay lại làm việc đi.”
Mọi người giật mình, tất cả đều quay lại làm việc, mọi người đều có cảm giác gì đó rất lạ nhưng không ai biết đó là gì? Liễu Thiên thì thấy mọi người quay đi liền nhanh tay gói mấy cái bánh cùng ít hoa quả rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Liễu Thiên đi ở đây có một tràng những tiếng bàn tán, đủ các câu hỏi được đặt ra rồi đủ các cách suy diễn của những người đang không hiểu chuyện ra. Trong đầu họ khẳng định sẽ tự đặt ra câu hỏi: “Đây là đại công tử sao?”
Nhưng dù sao thì Liễu Thiên cũng đã không nghe được mà hắn cũng không quan tâm lắm. Hắn cũng không có ý định giả dạng tính cách của tên kia, hắn sẽ sống thật với tính cách của mình.
Thư phòng Liễu phủ nằm chếch về phía bên trái, đây là một căn phòng khá lớn. Liễu Thiên đang ngồi trên một cái bàn vừa ăn vừa nhẩm lại những gì đã đọc.
“Dị giả tu luyện có sáu đại cảnh giới đó chính là Linh Cơ cảnh, Khai Minh cảnh, Huyền Môn cảnh, Hoành Không cảnh, Vũ Linh cảnh, Phá Thiên cảnh.
Mỗi cảnh giới lại chia ra làm các cấp độ, riêng hai cảnh giới Linh Cơ và Vũ Linh thì đều có chín cấp độ từ một cho đến chín, gọi là cửu trọng. Bốn cảnh giới ở giữa thì chỉ chia làm bốn cấp độ mà thôi, đó là Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.”
Liễu Thiên lẩm bẩm: “Thế cảnh giới cuối thì sao? Không có ghi chép gì vậy?”
Hắn lại cắn một miếng táo rồi tiếp tục đọc.
“Trong cơ thể con người có một nguồn năng lượng đó chính là nguyên thần, sau quá trình tu luyện thì lượng nguyên thần sẽ từ từ tăng lên. Con người tu đạo bằng cách hấp thụ linh khí của trời đất qua các mao mạch vào cơ thể rồi chuyển hóa chúng thành nguyên thần của mình để sử dụng. Theo như cấp độ của cảnh giới thì nguyên thần cũng tăng tiến theo. Nó tăng tiến từ Sơ nguyên đến Chân nguyên, Tinh Nguyên, Thể Nguyên rồi Dị Nguyên và Thiên Nguyên.”
Hắn ngồi dậy tự nhủ: “Mình sẽ chỉ nhớ về những thứ vui vẻ và những kiến thức bổ ích mà thôi, loại bỏ hết những gì không vui. Dù mình có thế nào đi nữa thì cũng không làm ảnh hưởng đến những người thân ở trái đất được nữa. Mình phải tự sốt tốt trước đã, biết đâu lại có cơ hội trở lại!”
Hắn nhớ lại một câu nói tự lẩm bẩm: “Một câu chuyện cười không làm bạn cười mãi được tại sao một chuyện buồn lại làm bạn khóc mãi? Ta sẽ không khóc nữa!”
Liễu Thiên đứng dậy, hắn đã sẵn sàng cho cuộc sống mới, một cuộc sống hắn chưa từng nghĩ đến.
Hắn nhìn lại cơ thể cùng quần áo của mình. Hắn đang sở hữu một cở thể khá ngầu, nếu cửi trần ra thì sẽ cho mọi người thấy hết được bộ dao găm trên người hắn. Tay chân thì mảnh mai yếu ớt không có lực, hắn đi đến chiếc gương nhìn khĩ gương mặt mới của mình .
“À có đôi mắt giống đôi mắt của mình. Mặt thì búng ra sữa thế này thì làm ăn gì.” Liễu Thiên quan sát kỹ rồi bình luận.
“Thế giới mới này,…”
“Cái gì bây giờ nhì…?” Hắn không tìm ra từ ngữ để diễn tả.
“Thôi kệ! Là gì cũng được.” Hắn bỏ qua vấn đề này, bắt đầu nghĩ về những thông tin nhận được từ thể xác này .
“Kỳ Nhân các có gì hay không nhì, tên ăn hại này mười năm tuổi mới được đến đó, những người khác đến đó từ năm mười hai tuổi hết rồi . Tên này yếu kém như vậy nhưng vẫn không biết gì mà chỉ quan tam đến ăn chơi và phá quấy người khác mà thôi.” Liễu Thiên đang tổng hợp thông tin của tên kia để lại.
“Linh Cơ cảnh tầng hai sơ kỳ, tu luyện có mấy cảnh giới tên đần kia còn không biết nữa. Ài! Không hiểu tại sao hắn lại tu luyện được đến đệ nhị trọng nữa.” Liễu Thiên thầm chán nản.
Ở thế giới này những dị giả bắt đầu tu luyện từ rất sớm, tùy theo thiên phú mà mức độ tiến cảnh của mỗi người nhanh hay chậm. Linh Cơ cảnh là cảnh giới đầu tiên của những dị giả ở đây. Đa số những người ở đây đều luyện đến Linh Cơ cảnh tầng hai ở tuổi mười năm, mười sáu . Những người có tư chất hơn thì tiến cảnh nhanh hơn, có thể đạt Linh Cơ cảnh từ năm mười hai tuổi thậm trí còn nhỏ hơn nữa. Đối với những người trong các gia tộc thì đa số có điều kiện về linh thảo linh dược hỗ trợ thì tiến cảnh còn nhanh hơn nữa.
Liễu Thiên cũng là một dạng có chút điều kiện nhưng đến tận năm mười năm tuổi hắn mới tu luyện đến Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng sơ kỳ. Điều này cho thấy thiên phú của hắn tốt đến mức khó thể tưởng tượng được.
Với tư chật như vậy mà hắn không phải là người của Liễu gia thì không bao giờ hắn được Kỳ Nhân các nhận cả. Mà loại người có thiên phú như hắn thì chẳng mấy cũng lại bị Kỳ Nhân các đào thải mà thôi. Điều này mấy người Liễu gia đều biết nhưng vẫn không từ bỏ hi vọng cho hắn đi học.
Có điều giờ này Liễu Thiên đã thay đổi, không phải thay đổi mà là một Liễu Thiên mới nên chưa thể nói trước được.
“Con người tu luyện bằng cách ngồi thiền để hấp thụ linh khí từ trời đất.” Liễu Thiên lẩm bẩm.
rồi lại lắc đầu thầm than: “Kiến thức tu luyện thật phong phú, bảo sao hắn tu luyện lợi hại vậy.”
“Mình phải kiếm sách để tự tìm hiểu thôi.” Liễu Thiên tự nhủ.
Tên Liễu Thiên cũ có nghĩ gì đến tu luyện đâu, hắn khi bị bắt tu luyện thì cũng gượng ép tụ luyện, hắn cũng chẳng tìm hiểu gì về tu luyện, khi được dậy thì cũng như nước đổ lá khoai. Trong đầu tên đó chỉ nghĩ xem hôm nay chơi gì, mai ăn gì mà thôi.
Lúc này, bên ngoài trời đã sáng dần.
Liễu Thiên liền đi ra khỏi phòng, hắn đứng ở hiên nhìn ra ngoài trời. Trời đã lờ mờ sáng, mặt trời chưa lên nhưng đã làm cho mọi thứ nhìn rõ hơn. Một bình minh mới với chút sương sớm cộng thêm gió thổi nhẹ đã làm Liễu Thiên có cảm giác quen thuộc.
Hắn hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm liền để cảm nhận một ngày mới ở thế giới mới. Trước đây mỗi khi hắn ngủ dậy thì mặt trời đều đã lên cao và hắn gần như quên mất hình ảnh mặt trời mọc như thế nào.
Liễu Thiên ngồi ở hiên nhà nhìn về hướng Đông, hướng có những ánh sáng đầu tiên xuất hiện.
“Một ngày mới! Một ngày nắng đẹp sau đêm tối.” Liễu Thiên lẩm bẩm.
Hắn cứ ngồi vậy một lúc lâu.
Giờ đây, mặt trời đã thoát ra hẳn những đám mấy chiếu những tia sáng lên người hắn. Hắn đứng dậy khẽ vặn người vài cái rồi đi ra khỏi hậu viện này.
Hắn đi thăm quan một lượt Liễu phủ, mọi thứ trong phủ hắn đều biết nhưng thực sự bản thân hắn chưa đi đến lần nào. Hắn vừa muốn tìm hiểu đồng thời cũng tập thể dục luôn. Một bài thể dục nhẹ nhàng và thư thái sẽ làm cho hắn tiếp nhận ngày mới thuận lợi hơn.
Liễu Thiên lòng vòng một hồi trong phủ, hắn đi qua rất nhiều người hầu, gia đình. Đi đến đâu mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mặt cung kính cộng thêm sự sợ hãi và xa lạ. Sự xa lạ này là do tên thiếu gia trước kia hống hách lên mọi người không ai giám gần hắn cả.
“Ê!” Liễu Thiên kéo một nô tì lại.
“Thiếu gia có gì chỉ dậy ạ?” Người nô tì kia run rẩy nhưng trong giọng nói vẫn tỏ ra cung kính.
“Ngươi có thể chỉ cho ta Thư phòng ở đâu được không?” Liễu Thiên vẻ mặt thành khẩn hỏi .
Người nô tì kia nghe Liễu Thiên khách khí liền có cảm giác không đúng, đồng thời cũng cảm thấy có chút sợ hãi nhưng nàng vẫn cung kính đáp:
“Không giám! Để nô tỳ dẫn thiếu gia đến đó.”
“Không cần ngươi cứ chỉ đường cho ta là đươc.” Liễu Thiên lắc đầu.
Người nô tì kia khó sử nhưng nhìn ánh mắt của Liễu Thiên đang chờ đợi thì liền nói.
“Thiếu gia cứ đi thẳng đến chính đường rồi rẽ trái sau đó đi thằng một đoạn là sẽ thấy.”
Liễu Thiên mỉm cười, hắn gật đầu nói: “Cảm ơn! Ngươi đi làm việc đi.” Nói xong hắn liền theo chỉ dẫn mà đi.
Nô tì kia thì tiếp tục đi làm việc của mình, vừa đi lại vừa nghĩ rồi tự hỏi: “Đại thiếu gia hôm nay làm sao vậy?”
Những ngày trước đây vị đại thiếu gia kia vô cùng hống hách đồng thời cũng không bao giờ coi những người hầu kẻ hạ kia là người. Nhưng hôm nay Liễu Thiên lại cư xử một cách lịch sự làm cho tiểu nô tì kia không thể hiểu được.
Liễu Thiên đang đi thì dừng lại, bụng hắn reo lên.
“Kiếm cái gì ăn đã.” Liễu Thiên thầm nghĩ rồi quay người đi hướng khác, hắn đi đến phòng ăn. Trong ký ức của tên kia thư viện thì không biết ở chỗ nào nhưng phòng ăn hiện lên rất rõ ràng.
Đến phòng ăn, Liễu Thiên thấy một nhóm người đang bận bịu làm lụng, trong gian bếp hơi nước, khói lửa tùm lum đồng thời những tiếng nói của mấy vị đầu bếp đang dục mấy người phụ làm cho chỗ này thật huyên náo.
Liễu Thiên nhẹ nhàng đi vào, hắn nhìn quanh xem có gì ăn được không? Hắn thấy mấy cái bánh bao mới ra lò, khói vẫn bốc lên nghi ngút, hắn luốt nước bọt ừng ực.
“Đại thiếu gia!” Một người nhìn thấy Liễu Thiên liền nói.
Tất cả mọi người đều quay ra cúi đầu chào Liễu Thiên.
Liễu Thiên cũng khẽ cúi đầu chào lại, hắn cười cười ngại ngùng nói: “Ta đói quá! Có thể lấy trước ít đồ ăn được không?”
Mọi người chố mắt nhìn hắn như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. Mà thực ra nói hắn là người ngoài hành tinh cũng không sai!
Một người đầu bếp liền cung kính nói: “Thiếu gia cứ đùa, người thích ăn gì thì cứ tự nhiên.”
Liễu Thiên trước kia sống trong một hoàn cảnh khác, giờ đây hắn là một đại thiếu gia thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi, thích ăn gì thì ăn. Chính vì thay đổi hoàn cảnh đột ngột làm hắn có chút không quen.
Liễu Thiên gãi đầu, hắn cười nói: “Ừm! Thế ta lấy trước mấy thứ vậy, mọi người tiếp tục làm việc đi, kệ ta.”
Mọi người vẫn đứng nhìn Liêu Thiên, điều này làm hắn hơi ngại. Hắn vẫn không giám lấy thứ gì cả, hắn lại nói: “Quay lại làm việc đi.”
Mọi người giật mình, tất cả đều quay lại làm việc, mọi người đều có cảm giác gì đó rất lạ nhưng không ai biết đó là gì? Liễu Thiên thì thấy mọi người quay đi liền nhanh tay gói mấy cái bánh cùng ít hoa quả rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Liễu Thiên đi ở đây có một tràng những tiếng bàn tán, đủ các câu hỏi được đặt ra rồi đủ các cách suy diễn của những người đang không hiểu chuyện ra. Trong đầu họ khẳng định sẽ tự đặt ra câu hỏi: “Đây là đại công tử sao?”
Nhưng dù sao thì Liễu Thiên cũng đã không nghe được mà hắn cũng không quan tâm lắm. Hắn cũng không có ý định giả dạng tính cách của tên kia, hắn sẽ sống thật với tính cách của mình.
Thư phòng Liễu phủ nằm chếch về phía bên trái, đây là một căn phòng khá lớn. Liễu Thiên đang ngồi trên một cái bàn vừa ăn vừa nhẩm lại những gì đã đọc.
“Dị giả tu luyện có sáu đại cảnh giới đó chính là Linh Cơ cảnh, Khai Minh cảnh, Huyền Môn cảnh, Hoành Không cảnh, Vũ Linh cảnh, Phá Thiên cảnh.
Mỗi cảnh giới lại chia ra làm các cấp độ, riêng hai cảnh giới Linh Cơ và Vũ Linh thì đều có chín cấp độ từ một cho đến chín, gọi là cửu trọng. Bốn cảnh giới ở giữa thì chỉ chia làm bốn cấp độ mà thôi, đó là Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.”
Liễu Thiên lẩm bẩm: “Thế cảnh giới cuối thì sao? Không có ghi chép gì vậy?”
Hắn lại cắn một miếng táo rồi tiếp tục đọc.
“Trong cơ thể con người có một nguồn năng lượng đó chính là nguyên thần, sau quá trình tu luyện thì lượng nguyên thần sẽ từ từ tăng lên. Con người tu đạo bằng cách hấp thụ linh khí của trời đất qua các mao mạch vào cơ thể rồi chuyển hóa chúng thành nguyên thần của mình để sử dụng. Theo như cấp độ của cảnh giới thì nguyên thần cũng tăng tiến theo. Nó tăng tiến từ Sơ nguyên đến Chân nguyên, Tinh Nguyên, Thể Nguyên rồi Dị Nguyên và Thiên Nguyên.”
/240
|