…
Sáng hôm sau.
Một trong ba dãy nhà ở Văn đường tại cung chữ Càn. Ở đây đang có hơn trăm đệ tử đang ngồi nghe một thư sinh trung niên giảng bài.
Trong đám hơn trăm đệ tử này, ba người Liễu Thiên vẫn ngồi cuối dãy bên phải.
Môn học hôm nay có tên là Thiên Cơ Tướng Số. Đây là môn nói về hai loại sở học đó là định tướng và chắc luận thiên cơ. Hôm nay mấy người Liễu Thiên được dậy về xem tướng trước. Xem tướng thì có mấy kỹ năng cơ bản như nhìn bộ dáng, khuôn mặt, reo quẻ, xem tay, xem chữ,…tất cả đều dùng một mục đích là đoán ra một phần tính cách, xuất thân, tương lại của một người. Chắc luận thiên cơ thì chính là nhìn ra những sự kiện trong tương lai, đây là một ngành rất khó và không phải ai cũng luyện được và dù luyện được thì cũng phải trả giá rất lớn.
Đối với những ai muốn theo ngành Chắc Luận Thiên Cơ thì bây giờ cần phải học thật tốt nhưng cái cơ bản này. Còn những người học cho có thì chỉ cần đến nghe qua mà thôi. Đối với những đệ tử bình thường thì mấy thứ này cũng chỉ có chút tác dụng nhỏ mà thôi.
Liễu Thiên chắc chắn không muốn theo ngành bói toán rồi, đối với hắn chỉ tập tu luyện tăng tiến sức mạnh là đủ rồi, mọi thứ khác đều không quan trọng. Mai kia nếu cần thì hắn sẽ tìm cao nhân trong lĩnh vực này là được.
Môn học này cũng không bắt buộc, đúng ra hắn có thể nghỉ nhưng do hắn đã bỏ hẳn một tuần nên một số môn bị đánh trượt. Vì vậy hắn phải học những môn khác bù vào, miễn sao cho qua tám mươi phần trăm số môn là được.
Tằng Nhất cùng Hà Minh thì lại muốn đạt tối đa số điểm nên bọn họ đi học cả môn này chứ hai tên này có quan tâm gì đến tướng số.
Lúc này trung niên kia cứ thao thao bất tuyết vừa nói vừa lấy ví dụ.
Đám đệ tử bên dưới có vẻ khá chú ý nhưng trong đó cũng có một số vẫn đang nhỏ nhỏ cười nói. Trong đám cười nói này có cả nhóm ba người Liễu Thiên, hai tên kia thì đang bàn tán về vị cô nương nào đó mới quen và sự kiện nào đó mà Liễu Thiên không biết. Hai người này dạo này hay đi cùng nhau, chỉ Liễu Thiên là tách ra mà thôi.
Còn Liễu Thiên thì đang nghĩ về công pháp của mình, nghĩ về cả tối hôm qua tu luyện, nghĩ xem tối nay phải làm thế nào?
“Bây giờ ta sẽ lấy một ví dụ! Ba cậu bàn cuối lên đây!” Đúng lúc này vị thư sinh trung niên kia dừng lại chỉ xuống cuối nói.
Toàn phòng học nhất thời im lặng nhìn xuống cuối, còn ba người Liễu Thiên giật mình ngơ ngác, họ không hiểu mọi người đang nhìn cái gì?
“Nào ba cậu đệ tử bàn cuối kia lên đây!” Vị trung niên mỉm cười nhìn thẳng ba người Liễu Thiên nói.
Liễu Thiên nhíu mày rồi thở dài, hai tên kia vẻ mặt cũng tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ đứng dậy.
Cả ba lững thững đi theo con đường giữa hai dãy bàn tiến lên bục cao kia.
Mọi người thì xì xầm bàn tán, trong đó kẻ thì cười thầm, kẻ thì mắng nhỏ, kẻ thì trê cười, người thì thờ ơ…nói chung ở phòng này không ai quan tâm đến ba người Liễu Thiên cả. Tất cả chỉ đang xem ba tên này bị trưởng lão phạt như thế nào mà thôi?
Ba người Liễu Thiên đi lên bục cào nhìn quanh một lượt thì thấy một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
Đó chính là Thượng Quan Nhu Vân đang ngồi ngay bàn đầu, nàng ánh mắt lạnh tanh nhìn ba người Liễu Thiên không có chút biểu tình gì cả!
Lúc này, vị trung niên kia nhìn ba người Liễu Thiên rồi mỉm cười nói: “Ba cậu có vẻ không hứng thú với môn này?”
“Đâu có! Bọn đệ tử rất thích môn nay!” Ba tên lắc đầu vội vàng chém gió.
“Vậy à!” Vị trung niên kia tỏ vẻ ngạc nhiên pha thêm chút chế giễu nói.
Gã nói xong cũng không chờ mấy người Liễu Thiên biện hộ mà liền đi lại bàn ngồi xuống rồi lại nói: “Vừa rồi ta vừa nhắc đến cách dựa qua đặc điểm bên để đoán ra một phần tính cách của một người. Ba người hãy làm thử xem sao?”
“Chúng ta?” Cả ba người Liễu Thiên giật mình tự hỏi.
Bọn hắn vừa rồi có học gì đâu mà xem!
“Giờ ta sẽ chọn cho các ngươi một đệ tử để các ngươi thực hành!” Vị trung niên thư sinh kia lại nhàn nhạt nói.
Ba người Liễu Thiên lúc này thì vẻ mặt thộn ra, còn đám đệ tử bên dưới thì đang đắc ý khi người khác gặp nạn.
“Nhu Vân lên đây!” Trung niên thư sinh kia thản nhiên nói.
Một câu này làm cả cho toàn trường ngạc nhiên còn ba người Liễu Thiên càng giật mình hơn.
Mà Thượng Quan Nhu Vân cũng sững sờ, nàng thật không ngờ mình chính là người được mang lên thí nghiệm đầu tiên. Nhưng nàng cũng không thể không lên! Thứ nhất là vị trung niên kia là trưởng lão dậy môn này thì khi học phải nghe theo sự sắp xếp của gã. Nguyên nhân thứ hai quan trong hơn chính là vị trung niên thư sinh này là thất thúc của nàng tên là Thượng Quan Định.
Thượng Quan Nhu Vân vẻ mặt đầy hắc tuyến đi lên bục, ánh mắt đầy sát khí nhìn ba người Liễu Thiên. Nàng bỗng dưng cảm thấy thù hận ba tên trước mặt.
Đối với nàng, không thể đổ nỗi cho thúc thúc được nên mọi sự việc hôm nay đều do ba tên này cả! Như vậy cộng thêm món nợ lần trước, nàng càng thêm khó chịu với ba người Liễu Thiên.
“Nào ai nói trước đây?” Thượng Quan Định nhìn ba người Liễu Thiên hỏi.
“À! Cậu đứng trước nói nghe thử xem nào?” Thượng Quan Định mỉm cười nói.
Trong ba người Liễu Thiên thì người đứng lên phía trước chính là Hà Minh. Không biết từ khi nào hai người Liễu Thiên đã lùi lại một bước để cho tên Hà Minh kia vẫn đang ngơ ngác nhìn ngắm Thượng Quan Nhu Vân.
Hà Minh lúc này mới nhìn quanh thì thấy mình chính là người cao hơn hai người còn lại?
Hắn đang định nói gì đó thì lại nghe thấy một câu thúc dục:
“Nào dựa vào kiến thức đã biết hãy nói cho ta nghe về tính cách của nàng xem nào?”
Thượng Quan Định nói xong ánh mắt hướng lên người Thượng Quan Nhu Vân mỉm cười, ánh mắt gã linh động khác thường.
Thượng Quan Nhu Vân thì ánh mắt như hàn băng nhìn thẳng vào Hà Minh làm cho hắn run rẩy, tim đập loạn lên vì sợ hãi và ngại ngùng. Dù sao mọi lần đi đâu cũng có ba người, ít nhất cũng là hai, lần này lại chỉ có mình hắn đối diện với một nữ đệ tử xinh đẹp nên hắn không biết làm gì hay nhận xét gì lúc này?
Nhưng chần chừ một lúc, Hà Minh nhìn lại ánh mắt chờ đợi của Thượng Quan Định và mọi người phía dưới thì hắn cũng ấp úng nói.
“Thượng Quan thiểu thư là một người có tính cách hiền hậu, hòa đồng, tốt bụng, luôn luôn vui vẻ!”
Nghe xong câu nói này Liễu Thiên phông má trợn mắt, cố nín cảm xúc, hắn cúi đầu xuống cố cho mình không cười phá lên. Hắn thật sự không ngờ tên Hà Minh này lại có thể chém gió khủng như vậy!
Ngoài Liễu Thiên có bộ dạng nham nhở ra thì những người khác đều không có biểu hiện gì khác thường. Mọi người đều nghĩ rằng Hà Minh nói vậy là đúng, vào trường hợp của họ, họ cũng sẽ nói như vậy! Không mấy ai biết rõ tính cách của nàng, mà biết rõ thì ai muốn để lại ấn tượng xấu trước một mỹ nhân như vậy chứ?
Thượng Quan Định vẻ mặt như thường không nói gì Hà Minh cả mà nhìn sang Thượng Quan Nhu Vân nhàn nhạt nói: “Nhu Vân quả nhiên hiền lành a!”
Thượng Quan Nhu Vân nghe ra được một tia đùa cợt trong câu nói của Thượng Quan Định. Nàng cũng không cảm thấy ngại ngùng gì mà chỉ mỉm cười khẽ nói: “Thất thúc quá khen!”
Qua cách ăn nói này thì nàng khá thân với vị thất thúc này. Thả nào nàng lại đến học môn này, bình thường rất ít nữ đệ tử đến học!
Thượng Quan Định gật gật đầu rồi lại quay lại chỗ ba người Liễu Thiên, gã nhìn Liễu Thiên rồi hỏi: “Tiếp theo đên lượt cậu đen đen kia!”
Liễu Thiên giờ đã bình thường trở lại, hắn nghe thấy đến lượt mình thì khẽ mỉm cười sau đó như hồi tưởng lại cái gì đó rồi quay ra ấp úng nói.
“Đệ tử thực sự chưa có kinh nghiệm, sợ rằng..”
“Không sao cứ nói đi!” Liễu Thiên chưa kịp nói xong thì Thượng Quan Định đã cắt ngang.
“Èm! Thượng Quan tiểu thư nhìn vào ánh mắt của nàng có thể thấy được nàng là một người rất hung dữ và lạnh lùng.”
Liễu Thiên lấy giọng sau đó nhìn vào ánh mắt của Thượng Quan Nhu Vân mỉm cười nói ra câu đầu tiên.
Ồ…!
Toàn trường ồ lên một tiếng, sau đó lại nhỏ nhẹ bàn luận, có kẻ cười cười tỏ vẻ hứng thủ, có người lo lắng, có người thì tức giận vì thần tượng bị bôi nhọ,…
Thượng Quan Nhu Vân nghe thấy câu này cũng không cảm thấy khó chịu, ánh mắt nàng vẫn lạnh băng nhìn Liễu Thiên, nàng coi như Liễu Thiên không tồn tại vậy.
“Tiếp đi!” Thượng Quan Định thì tỏ vẻ hứng thú nói.
“Nhìn cách ăn mặc có thể thấy được nàng là một người kiêu ngạo!”
“Ồ!”
Liễu Thiên lại nói một câu làm mọi người há hốc mồm ồ lên, hai người Hà Minh cùng Tằng Nhất đứng cạnh cũng giật mình khi nghe vậy!
Gương mặt của Thượng Quan Nhu Vân thì đã có chút biến đổi.
Liễu Thiên vẫn mỉm cười tiếp tục nói.
“Nhìn qua mai tóc có thể đoán được nàng là người cá tính, cách ăn nói và cử chỉ cho thấy nàng là người không bao giờ chịu thiệt thòi!”
“Thông qua cách di chuyển có thể đoán ra được nàng là người thích mạnh mẽ, không câu lệ, tính cách khá vội vã, cẩu thả giống nam nhân.”
“Đệ tử chỉ nói được có vậy thôi!” Liễu Thiên nghĩ nghĩ rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Lúc này tất cả đều im lặng nhìn lên bục, hai người Hà Minh đứng sau Liễu Thiên bỗng cảm thấy áp lực vô cùng, bọn hắn cảm thấy tất cả những đệ tử ở đây đều đang nhìn bọn hắn, trong đó có một ánh mắt đẹp nhưng đầy sát khí làm cho bọn hắn nổi cả da gà.
Liễu Thiên thì lại không có cảm giác sợ sệt gì cả, hắn nói ra những lời trên cũng chỉ là nói ra những gì mình đoán mà thôi.
“Haha! Được rồi! Buổi học hôm nay dừng ở đây đi, hẹn gặp lại mọi người ở tuần sau!”
Đúng lúc này, Thượng Quan Định cười lớn phá vớ thế căng thẳng ở đây.
“Tạm biệt trưởng lão!” Liễu Thiên ôm quyền cung kính nói sau đó quay lại ra hiệu cho hai tên kia vội rời đi.
Hà Minh cũng ấp úng chào một câu, Tằng Nhất thì khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn lại Thượng Quan Nhu Vân một lượt rồi mới rời đi.
Thượng Quan Nhu Vân nhìn thấy một màn này thì vẻ tức giận đã hiện rõ lên khuôn mặt thanh tú. Nhưng không hiểu sao nàng cũng không có nói gì, chỉ đứng nhìn ba người Liễu Thiên rời đi mà thôi.
Mọi người phía dưới vẫn không hài lòng nhưng cũng đành phải giải tán từ từ ra về.
Lớp tan, mọi người rất nhanh giải tán hết, trong phòng học chỉ còn lại hai thúc cháu Thượng Quan mà thôi.
“Thúc sao lại lấy ta ra làm trò đùa?” Thượng Quan Nhu Vân ánh mặt có chút ấm ức hỏi.
“Không phải làm trò đùa mà là ta muốn con nghe được đánh giá của người khác về mình!”
Thượng Quan Định lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị cộng chút suy tư nói.
Sáng hôm sau.
Một trong ba dãy nhà ở Văn đường tại cung chữ Càn. Ở đây đang có hơn trăm đệ tử đang ngồi nghe một thư sinh trung niên giảng bài.
Trong đám hơn trăm đệ tử này, ba người Liễu Thiên vẫn ngồi cuối dãy bên phải.
Môn học hôm nay có tên là Thiên Cơ Tướng Số. Đây là môn nói về hai loại sở học đó là định tướng và chắc luận thiên cơ. Hôm nay mấy người Liễu Thiên được dậy về xem tướng trước. Xem tướng thì có mấy kỹ năng cơ bản như nhìn bộ dáng, khuôn mặt, reo quẻ, xem tay, xem chữ,…tất cả đều dùng một mục đích là đoán ra một phần tính cách, xuất thân, tương lại của một người. Chắc luận thiên cơ thì chính là nhìn ra những sự kiện trong tương lai, đây là một ngành rất khó và không phải ai cũng luyện được và dù luyện được thì cũng phải trả giá rất lớn.
Đối với những ai muốn theo ngành Chắc Luận Thiên Cơ thì bây giờ cần phải học thật tốt nhưng cái cơ bản này. Còn những người học cho có thì chỉ cần đến nghe qua mà thôi. Đối với những đệ tử bình thường thì mấy thứ này cũng chỉ có chút tác dụng nhỏ mà thôi.
Liễu Thiên chắc chắn không muốn theo ngành bói toán rồi, đối với hắn chỉ tập tu luyện tăng tiến sức mạnh là đủ rồi, mọi thứ khác đều không quan trọng. Mai kia nếu cần thì hắn sẽ tìm cao nhân trong lĩnh vực này là được.
Môn học này cũng không bắt buộc, đúng ra hắn có thể nghỉ nhưng do hắn đã bỏ hẳn một tuần nên một số môn bị đánh trượt. Vì vậy hắn phải học những môn khác bù vào, miễn sao cho qua tám mươi phần trăm số môn là được.
Tằng Nhất cùng Hà Minh thì lại muốn đạt tối đa số điểm nên bọn họ đi học cả môn này chứ hai tên này có quan tâm gì đến tướng số.
Lúc này trung niên kia cứ thao thao bất tuyết vừa nói vừa lấy ví dụ.
Đám đệ tử bên dưới có vẻ khá chú ý nhưng trong đó cũng có một số vẫn đang nhỏ nhỏ cười nói. Trong đám cười nói này có cả nhóm ba người Liễu Thiên, hai tên kia thì đang bàn tán về vị cô nương nào đó mới quen và sự kiện nào đó mà Liễu Thiên không biết. Hai người này dạo này hay đi cùng nhau, chỉ Liễu Thiên là tách ra mà thôi.
Còn Liễu Thiên thì đang nghĩ về công pháp của mình, nghĩ về cả tối hôm qua tu luyện, nghĩ xem tối nay phải làm thế nào?
“Bây giờ ta sẽ lấy một ví dụ! Ba cậu bàn cuối lên đây!” Đúng lúc này vị thư sinh trung niên kia dừng lại chỉ xuống cuối nói.
Toàn phòng học nhất thời im lặng nhìn xuống cuối, còn ba người Liễu Thiên giật mình ngơ ngác, họ không hiểu mọi người đang nhìn cái gì?
“Nào ba cậu đệ tử bàn cuối kia lên đây!” Vị trung niên mỉm cười nhìn thẳng ba người Liễu Thiên nói.
Liễu Thiên nhíu mày rồi thở dài, hai tên kia vẻ mặt cũng tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ đứng dậy.
Cả ba lững thững đi theo con đường giữa hai dãy bàn tiến lên bục cao kia.
Mọi người thì xì xầm bàn tán, trong đó kẻ thì cười thầm, kẻ thì mắng nhỏ, kẻ thì trê cười, người thì thờ ơ…nói chung ở phòng này không ai quan tâm đến ba người Liễu Thiên cả. Tất cả chỉ đang xem ba tên này bị trưởng lão phạt như thế nào mà thôi?
Ba người Liễu Thiên đi lên bục cào nhìn quanh một lượt thì thấy một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
Đó chính là Thượng Quan Nhu Vân đang ngồi ngay bàn đầu, nàng ánh mắt lạnh tanh nhìn ba người Liễu Thiên không có chút biểu tình gì cả!
Lúc này, vị trung niên kia nhìn ba người Liễu Thiên rồi mỉm cười nói: “Ba cậu có vẻ không hứng thú với môn này?”
“Đâu có! Bọn đệ tử rất thích môn nay!” Ba tên lắc đầu vội vàng chém gió.
“Vậy à!” Vị trung niên kia tỏ vẻ ngạc nhiên pha thêm chút chế giễu nói.
Gã nói xong cũng không chờ mấy người Liễu Thiên biện hộ mà liền đi lại bàn ngồi xuống rồi lại nói: “Vừa rồi ta vừa nhắc đến cách dựa qua đặc điểm bên để đoán ra một phần tính cách của một người. Ba người hãy làm thử xem sao?”
“Chúng ta?” Cả ba người Liễu Thiên giật mình tự hỏi.
Bọn hắn vừa rồi có học gì đâu mà xem!
“Giờ ta sẽ chọn cho các ngươi một đệ tử để các ngươi thực hành!” Vị trung niên thư sinh kia lại nhàn nhạt nói.
Ba người Liễu Thiên lúc này thì vẻ mặt thộn ra, còn đám đệ tử bên dưới thì đang đắc ý khi người khác gặp nạn.
“Nhu Vân lên đây!” Trung niên thư sinh kia thản nhiên nói.
Một câu này làm cả cho toàn trường ngạc nhiên còn ba người Liễu Thiên càng giật mình hơn.
Mà Thượng Quan Nhu Vân cũng sững sờ, nàng thật không ngờ mình chính là người được mang lên thí nghiệm đầu tiên. Nhưng nàng cũng không thể không lên! Thứ nhất là vị trung niên kia là trưởng lão dậy môn này thì khi học phải nghe theo sự sắp xếp của gã. Nguyên nhân thứ hai quan trong hơn chính là vị trung niên thư sinh này là thất thúc của nàng tên là Thượng Quan Định.
Thượng Quan Nhu Vân vẻ mặt đầy hắc tuyến đi lên bục, ánh mắt đầy sát khí nhìn ba người Liễu Thiên. Nàng bỗng dưng cảm thấy thù hận ba tên trước mặt.
Đối với nàng, không thể đổ nỗi cho thúc thúc được nên mọi sự việc hôm nay đều do ba tên này cả! Như vậy cộng thêm món nợ lần trước, nàng càng thêm khó chịu với ba người Liễu Thiên.
“Nào ai nói trước đây?” Thượng Quan Định nhìn ba người Liễu Thiên hỏi.
“À! Cậu đứng trước nói nghe thử xem nào?” Thượng Quan Định mỉm cười nói.
Trong ba người Liễu Thiên thì người đứng lên phía trước chính là Hà Minh. Không biết từ khi nào hai người Liễu Thiên đã lùi lại một bước để cho tên Hà Minh kia vẫn đang ngơ ngác nhìn ngắm Thượng Quan Nhu Vân.
Hà Minh lúc này mới nhìn quanh thì thấy mình chính là người cao hơn hai người còn lại?
Hắn đang định nói gì đó thì lại nghe thấy một câu thúc dục:
“Nào dựa vào kiến thức đã biết hãy nói cho ta nghe về tính cách của nàng xem nào?”
Thượng Quan Định nói xong ánh mắt hướng lên người Thượng Quan Nhu Vân mỉm cười, ánh mắt gã linh động khác thường.
Thượng Quan Nhu Vân thì ánh mắt như hàn băng nhìn thẳng vào Hà Minh làm cho hắn run rẩy, tim đập loạn lên vì sợ hãi và ngại ngùng. Dù sao mọi lần đi đâu cũng có ba người, ít nhất cũng là hai, lần này lại chỉ có mình hắn đối diện với một nữ đệ tử xinh đẹp nên hắn không biết làm gì hay nhận xét gì lúc này?
Nhưng chần chừ một lúc, Hà Minh nhìn lại ánh mắt chờ đợi của Thượng Quan Định và mọi người phía dưới thì hắn cũng ấp úng nói.
“Thượng Quan thiểu thư là một người có tính cách hiền hậu, hòa đồng, tốt bụng, luôn luôn vui vẻ!”
Nghe xong câu nói này Liễu Thiên phông má trợn mắt, cố nín cảm xúc, hắn cúi đầu xuống cố cho mình không cười phá lên. Hắn thật sự không ngờ tên Hà Minh này lại có thể chém gió khủng như vậy!
Ngoài Liễu Thiên có bộ dạng nham nhở ra thì những người khác đều không có biểu hiện gì khác thường. Mọi người đều nghĩ rằng Hà Minh nói vậy là đúng, vào trường hợp của họ, họ cũng sẽ nói như vậy! Không mấy ai biết rõ tính cách của nàng, mà biết rõ thì ai muốn để lại ấn tượng xấu trước một mỹ nhân như vậy chứ?
Thượng Quan Định vẻ mặt như thường không nói gì Hà Minh cả mà nhìn sang Thượng Quan Nhu Vân nhàn nhạt nói: “Nhu Vân quả nhiên hiền lành a!”
Thượng Quan Nhu Vân nghe ra được một tia đùa cợt trong câu nói của Thượng Quan Định. Nàng cũng không cảm thấy ngại ngùng gì mà chỉ mỉm cười khẽ nói: “Thất thúc quá khen!”
Qua cách ăn nói này thì nàng khá thân với vị thất thúc này. Thả nào nàng lại đến học môn này, bình thường rất ít nữ đệ tử đến học!
Thượng Quan Định gật gật đầu rồi lại quay lại chỗ ba người Liễu Thiên, gã nhìn Liễu Thiên rồi hỏi: “Tiếp theo đên lượt cậu đen đen kia!”
Liễu Thiên giờ đã bình thường trở lại, hắn nghe thấy đến lượt mình thì khẽ mỉm cười sau đó như hồi tưởng lại cái gì đó rồi quay ra ấp úng nói.
“Đệ tử thực sự chưa có kinh nghiệm, sợ rằng..”
“Không sao cứ nói đi!” Liễu Thiên chưa kịp nói xong thì Thượng Quan Định đã cắt ngang.
“Èm! Thượng Quan tiểu thư nhìn vào ánh mắt của nàng có thể thấy được nàng là một người rất hung dữ và lạnh lùng.”
Liễu Thiên lấy giọng sau đó nhìn vào ánh mắt của Thượng Quan Nhu Vân mỉm cười nói ra câu đầu tiên.
Ồ…!
Toàn trường ồ lên một tiếng, sau đó lại nhỏ nhẹ bàn luận, có kẻ cười cười tỏ vẻ hứng thủ, có người lo lắng, có người thì tức giận vì thần tượng bị bôi nhọ,…
Thượng Quan Nhu Vân nghe thấy câu này cũng không cảm thấy khó chịu, ánh mắt nàng vẫn lạnh băng nhìn Liễu Thiên, nàng coi như Liễu Thiên không tồn tại vậy.
“Tiếp đi!” Thượng Quan Định thì tỏ vẻ hứng thú nói.
“Nhìn cách ăn mặc có thể thấy được nàng là một người kiêu ngạo!”
“Ồ!”
Liễu Thiên lại nói một câu làm mọi người há hốc mồm ồ lên, hai người Hà Minh cùng Tằng Nhất đứng cạnh cũng giật mình khi nghe vậy!
Gương mặt của Thượng Quan Nhu Vân thì đã có chút biến đổi.
Liễu Thiên vẫn mỉm cười tiếp tục nói.
“Nhìn qua mai tóc có thể đoán được nàng là người cá tính, cách ăn nói và cử chỉ cho thấy nàng là người không bao giờ chịu thiệt thòi!”
“Thông qua cách di chuyển có thể đoán ra được nàng là người thích mạnh mẽ, không câu lệ, tính cách khá vội vã, cẩu thả giống nam nhân.”
“Đệ tử chỉ nói được có vậy thôi!” Liễu Thiên nghĩ nghĩ rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Lúc này tất cả đều im lặng nhìn lên bục, hai người Hà Minh đứng sau Liễu Thiên bỗng cảm thấy áp lực vô cùng, bọn hắn cảm thấy tất cả những đệ tử ở đây đều đang nhìn bọn hắn, trong đó có một ánh mắt đẹp nhưng đầy sát khí làm cho bọn hắn nổi cả da gà.
Liễu Thiên thì lại không có cảm giác sợ sệt gì cả, hắn nói ra những lời trên cũng chỉ là nói ra những gì mình đoán mà thôi.
“Haha! Được rồi! Buổi học hôm nay dừng ở đây đi, hẹn gặp lại mọi người ở tuần sau!”
Đúng lúc này, Thượng Quan Định cười lớn phá vớ thế căng thẳng ở đây.
“Tạm biệt trưởng lão!” Liễu Thiên ôm quyền cung kính nói sau đó quay lại ra hiệu cho hai tên kia vội rời đi.
Hà Minh cũng ấp úng chào một câu, Tằng Nhất thì khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn lại Thượng Quan Nhu Vân một lượt rồi mới rời đi.
Thượng Quan Nhu Vân nhìn thấy một màn này thì vẻ tức giận đã hiện rõ lên khuôn mặt thanh tú. Nhưng không hiểu sao nàng cũng không có nói gì, chỉ đứng nhìn ba người Liễu Thiên rời đi mà thôi.
Mọi người phía dưới vẫn không hài lòng nhưng cũng đành phải giải tán từ từ ra về.
Lớp tan, mọi người rất nhanh giải tán hết, trong phòng học chỉ còn lại hai thúc cháu Thượng Quan mà thôi.
“Thúc sao lại lấy ta ra làm trò đùa?” Thượng Quan Nhu Vân ánh mặt có chút ấm ức hỏi.
“Không phải làm trò đùa mà là ta muốn con nghe được đánh giá của người khác về mình!”
Thượng Quan Định lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị cộng chút suy tư nói.
/240
|