Nếu như bình thường không bị thương thì nó có thể chống chịu được rất nhiều đòn của dị giả tu vi Khai Minh cảnh sơ kỳ như Tằng Nhất nhưng hôm nay nó vừa mới bắt đầu đã bị công kích liên tục vào điểm yếu làm cho mọi cử động của nó chậm chạp vô cùng.
Mà những đòn công kích có cả nguyên thần của những dị giả ngoài Khai Minh cảnh đánh đến nếu không vận sức dùng nguyên thần trống đỡ thì nguyên thần sẽ đánh qua lớp da bên ngoài tác động trực tiếp lên gân cơ và nội tạng bên trong.
Đối với yêu thú khi bị tấn công thì thân thể bên ngoài của nó có một lớp yêu khí chống đỡ lại những đòn có nguyên thần này.
Nhưng hôm nay cự hổ kia bị vậy công rất nhanh đã bị thương nặng, yêu khí trên người giảm đồng thời bị công kích ngờ nên nó không thể phòng thủ được.
“Đệ tam thức – Tu Nộ!” Tằng Nhất lúc này ánh mắt đầy sát khí nhìn cự hổ phía dưới, hắn đưa hai tay ra sau đồng thời miệng quát lớn.
Khi này, ống áo của hắn bỗng dưng tung bay phần phật, đồng thời quanh vùng hai nắm đấm có cảm giác như không khí đang vặn vẹo hút vào thứ gì đó. Nguyên thần từ trong cơ thể hắn thì bùng ra ngoài, từng vòng, từng vòng theo cánh tay di chuyển ra nắm đấm của Tằng Nhất tạo lên những vòng khí tràn ra làm cho ống áo hắn bay phần phật.
Lúc này theo nguyên thần vận chuyển thì từ trong vùng vặn vẹo kia tạo thành một khối khí màu vàng sậm, khối khí này mỗi ngày một lớn dần.
Hoàng cầu lớn như đầu người thì Tằng Nhất liền đạp mạnh vào thân cây rồi nhảy lên không, hai tay hắn vung ra trước rồi đập mạnh vạo nhau.
Tu Nộ Song Quang.”
“Đoàng!”
Một âm thanh trói tai vang lên!
Hai cầu khí bị đập vỡ tạo thành một luồng sáng phóng thẳng từ hai cánh tay Tằng Nhất vào cự báo đang thoi thóp kia.
“Dẹt! Ầm!”
Cự báo kia dính luồng sáng kia không kịp kêu một tiếng đã bắn ra xa đập gẫy mấy thân cây. Nó lúc này thân thể mềm nhũn nằm trên đất bất động, tứ chi vắt vẻo như đã bị dập nát hết, đôi mắt đang đỏ dần chuyển thành trắng rồi dần đờ đi, nó đã mất đi sinh cơ.
Tằng Nhất ra tay rất quyết đoán và không có ý định thương hại với con yêu thú này vì hắn biết rằng nếu hắn yếu thế thì con yêu thú này cũng không lương tay với hắn.
Tằng Nhất đáp xuống đất, hắn không quan tâm đến cự báo kia mà ngay tức khắc hắn chạy lại chỗ Liễu Thiên.
Liễu Thiên lúc này cũng đã băng bó vết thương của mình xong xuôi và đang ngồi vận khí trị thương. Dù không có nguyên thần điều trị nhưng ngồi thiền một chút cùng với linh dược phụ trợ cũng khiến cho vế thương của hắn đỡ đi rất nhiều.
Hắn biết trận chiến này không cần mình tham gia nữa nên đã chủ động chữa trị cho mình để tránh làm phiền hai người kia. Dù sao trong này không phải như ở Bách Du hồ mà có thể thoải mái trị thượng được. Ba người đánh nhau tạo phong thanh lớn như vậy thì rất nhanh sẽ kéo đến những ác khách.
Thấy vậy, Tằng Nhất cũng không lo lắng nữa, hắn quay ra chỗ Hà Minh lắc lắc đầu mỉm cười một cái rồi quay lại chỗ đại trận.
Hà Minh lúc này đứng im bất động, hắn không biết nói gì hay làm gì lúc này. Trận chiến vừa rồi hắn chỉ biết đứng nhìn mà thôi, hắn không có dũng khí lao vào chiến đấu với con cự báo kia.
Hắn là một tên hèn nhát, khi gặp sự tình nguy hiểm thì chỉ biết đứng run cầm cập. Hắn cảm thấy mình không xứng đáng đi với hai người này!
Sau bao nhiêu ngày phấn đấu, Hà Minh vẫn cảm thấy hắn thật vô dụng và luôn cần người khác bảo vệ.
“Ngươi định nghỉ đến khi nào nữa? Còn không mau ra thu thập tài liệu trên con Hắc Phong Báo này!” Tằng Nhất đang thu thập lại đồ nghề của mình liền quay lên nhìn Hà Minh quát.
À! Ừ!” Hà Minh nghe vậy giật mình gật gật đầu, hắn tạm quên đị sự ngại ngùng kia mà chạy ra bắt đầu khai thác tài liều.
Khoảng một giờ sau, mọi công việc thu dọn kết thúc! Tằng Nhất đã thu hết đồ của mình cho vào túi chữ vật của hắn. Hà Minh thì đã phanh cơ thể con Hắc Giáp Tì kia ra và lấy được nội đan của nó.
Yêu thú cấp ba tuy có nội đan nhưng nội đan cũng khá nhỏ chỉ bằng hạt nhãn mà thôi. Nhưng một viên yêu đan này nếu bán ra ngoài thì cũng phải đến mấy ngàn lượng bạc.
Yêu đan có công dụng chính là điều trế đan dược trị thương hoặc dùng là vật tu luyện. Đặc biệt nội đan yêu thú cấp thấp này khi đem kết hợp với một số dạng thảo dược quý hiếm có thể tạo lên loại thuốc tên là Thọ Yêu đan. Loại thuốc này xó thể kéo dài tuổi thỏ từ một đến vài năm ho những phầm nhân. Vì vậy những kẻ nhà giàu cũng không tiếc bỏ ra chút bạc mua chúng.
Tuy nhiên loại đan dược kia đời người chỉ dùng được một lần mà thôi, lần thứ hai thì không có tác dụng nữa.
Đồng thời yêu đan cũng có thể tạo thành một số loại thuốc có nhiều tác dụng khác như thuốc bổ, trữa thương, cường dương, tráng thể,… Yêu đan cấp cao lại càng có nhiều đặc tính cao hơn như tu luyện dị thuật, luyện đan, luyện khí, nuôi thú,…
Yêu đan nói chung đều có nhiều công dụng trong y dược. Đồng thời người thường khó mà kiếm được nên dù là yêu đan cấp thấp thì chúng vẫn có giá rất đắt mà một thường nhân khó có thể mua được.
Lúc này, ba người Liễu Thiên liền quay lại cái lều đá của mình. Lại nói cả quá trình kia không hề thấy một nhóm nào xuất hiện cả, điều này làm cho ba người Liễu Thiên yên tâm hơn rất nhiều, cả ba đều đoán rằng chỗ này có ít nhóm được thả xuống và có thể những nhóm đó đều đi xa theo hướng khác rồi nên âm thanh đánh nhau không làm ảnh hưởng đến họ.
..
Mặt trời đã lên gần đến đỉnh, trời về trưa có chút nắng nhưng không quá nóng, ở chỗ này khá thoáng gió nên dù ở trong cái lều đá kia nhưng ba người Liễu Thiên đang rất thoải mái ngồi ăn trưa. Bữa trưa hôm nay có món thịt yêu thú nướng rất ngon.
Cả ba vừa ăn vừa cười nói rất vui vẻ nói lại tất cả vụ việc vừa rồi.
“Xin lỗi!” Hà Minh bỗng nhiên vẻ mặt trầm xuống nói.
“Haha!” Cả hai người Liễu Thiên nghe thấy vậy đều cười lớn.
Hà Minh thấy vậy vẻ mặt cái thêm tối sầm lại, hắn cảm thấy ngại ngùng vô cùng.
“Ai mà không sợ hãi! Cái này cũng bình thường mà!” Liễu Thiên vừa ăn vừa nói.
“Ừm! Biết điểm yếu của mình là được! Ta tin lần sau ngươi sẽ mạnh mẽ hơn!” Tằng Nhất cũng mỉm cười nói.
“Nhất định!” Hà Minh hai tay nắm chặt, ánh mắt quyết tâm nói.
“Chúng ta ở đây tuy không gần những nhóm khác nhưng cũng không thể lơ là được!” Liễu Thiên lúc này nhớ ra gì đó, hắn thu lại nụ cười từ từ nói.
“Đúng vậy! Bây giờ có thể không gặp nhưng ở đây thêm chút thời gian thì ta tin chắc chắn sẽ có những nhóm khác lần đến!” Tằng Nhất cũng gật đầu nói.
“Thôi ăn nhanh chúng ta nghỉ ngơi còn chuẩn bị chút!” Tằng Nhất khi này nhìn quanh rồi liền thúc dục.Bữa trưa qua đi, chiều đến cả ba người vẫn chưa có ý định rời đi, bọn họ sẽ ở đây đến trưa ngày thứ ba khi điểm nghỉ chân mở ra. Di chuyển nhiều đôi khi sẽ rơi vào cảm bẫy của kẻ khác, bọn hắn muốn ở đây đợi kẻ khác đi vào bẫy của mình.
Theo như bàn bạt thì Tằng Nhất lúc này lại bắt đầu bố trí những cạm bãy xung quanh khu lều của bọn họ.
Hai tên kia rảnh rỗi hơn thì mỗi tên làm một việc. Hà Minh thì đang ngồi thiền trong lều, Liễu Thiên thì đang luyện tập tại bờ suối.
Liễu Thiên lúc này đang cửi trần đứng giữa suối luyện kiếm.
Sau một hồi chiến đấu vừa rồi hắn cảm nhận rằng minh rất yếu, so với những đệ tử Khai Minh cảnh thì thật không có cửa.
Việc hắn làm bây giờ chính là luyện cho cách dụng kiếm nhanh hơn nữa. Nếu tốc độ vận kiếm nhanh thì vừa rồi hắn đã không phải đưa kiếm lên đỡ mà ngay tức khắc đã cắt đi cái chi trước của con yêu thú kia.
Mặt trời chưa nặn nhưng đám Liễu Thiên lúc này đã không nhìn thấy ánh nắng đâu nữa. Bọn hắn đã hoàn toàn khuất sau những tán cây.
Cả ba ngồi trên phiến đá lớn cạnh bờ suối bàn kế hoạch tiếp theo.
“Từ ngày mai chúng ta tính sao đây? Chẳng nhẽ cứ ở đây không làm gì cả?” Hà Minh liền hỏi.
“Từ mai điểm tài vật sẽ xuất hiện, ta nghĩ chúng ta cũng nên đị xem thử xung quanh!” Tằng Nhất vẻ mặt suy tử đưa ra ý kiến.
“Ừm! Từ mai cứ hai người đi ra hai phía dò xét, một người ở đây canh trại. Người đi tiềm kiếm dù có thấy gì hay không thì một canh giờ phải quay lại.”
Liễu Thiên xuy nghĩ một hồi rồi liền đưa ra kế hoạch.
“Ừm! Thế cũng được! Bây giờ tối rồi, chúng ta giải quyết bữa tối đã!” Tằng Nhất gật đầu nói.
Sau bữa tối, cả ba chia ra xung quanh ngồi tu luyện.
Linh khí bên trong Vạn Mộc lâm tuy không nhiều bằng Kỳ Nhân các nhưng cũng khá cao. Nếu đem so với các vùng khác trong Nhất Xuân quốc thì vẫn vượt trội hơn rất nhiều.
Liễu Thiên lấy dược liệu trong người ra dùng, dược liệu vẫn là mấy thứ Linh cao, Tổ Linh dịch, cùng với một viên Không Linh Hoàn. Không Linh Hoàn hắn có rất ít nhưng hắn cũng không có ý nghĩ tiết kiệm, đối với hắn nguyên thần là thứ rất thiếu thốn. Hắn bây giờ chỉ nghĩ có bao nhiêu dùng bấy nhiêu hết thì thôi chứ không có ý nghĩ để giành hay sợ không tiêu hóa hết.
Linh dược đã dùng xong, Liễu Thiên ngồi bằng trên một phiến đá bắt đầu tu luyện.
Ánh trắng sáng ở trên cao chiếu xuống quang cảnh yên tĩnh của khu rừng lúc này. Lúc này chỉ còn tiếc côn trung kêu và tiếng lá cây du dương trong gió mà thôi.
Ba người Liễu Thiên ngồi ở ba góc bất động tập trung tu luyện tầm hai tiếng rồi cũng về lều lăn ra ngủ. Vì đã có số lượng lớn cạm bẫy và báo động từ xa nên ba người thoải mái nghỉ ngơi mà không cần phải luân phiên canh gác.
…
Một đêm bình yên, sáng sớm hôm sau.
Như thường lệ, Liễu Thiên dậy sớm và bắt đầu những bài tập của mình.
Hai người Hà Minh cũng dậy khá sớm, cả hai đều đánh một bài quyền khởi động rồi đi dạo vài vòng. Sau khi xong xuôi cả ba đều tự lo bữa sáng của mình.
Kết thúc bữa sáng, ba người bắt đầu làm theo kế hoạch.
Theo sự bàn tính và phân bố thì lần này sẽ là Hà Minh giữ trại, còn hai người Liễu Thiên tản đi thám thính. Sau vụ bắn rắn hôm qua Hà Minh không muốn đi nữa, hắn muốn ở lại canh gác. Mà thực ra hai người Liễu Thiên cũng muốn đi xa nên mới phân chia như vậy.
“Một canh giờ sau gặp lại!” Liễu Thiên nói một câu rồi quay đầu rời đi về hướng Nam.
Ngay lúc này, Tằng Nhất cũng khẽ gật đầu rồi quay đầu đi về hướng Bắc, Hà Minh nhìn hai người rời đi rồi cũng quay lại chui vào trong lều.
Việc đi một mình này tuy có yếu thế nhưng nếu gặp sự việc gì thì có thể dễ dàng chạy thoát hơn là đi đông. Mà tản ra thì có thể dò xét được nhiều hơn nên do thám tốt nhất vẫn cứ là tản ra! Lại nói cả ba cũng không đi quá xa nhau nên không quá lo ngại, nếu một canh giờ mà không thấy về thì hai người kia chắc chắn sẽ đi tìm.
Lúc này, Liễu Thiên lững thững bước trong cánh rừng, hắn vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, để ý mọi động tĩnh ở các vùng phụ cận.
Thời gian từ từ trôi đi, hắn cứ đi như vậy về hướng Nam tầm hơn một tiếng thì cũng cảm thấy chán. Vì thế lúc này hắn mới chạy đi, hắn tiện thể muốn luyện tập chút Lưu Thủy bộ.
Hắn như một bóng ma chạy qua những thân cây trong rừng, mọi động tác di chuyển đều rất thành thục và mềm mại, hắn luồn qua từng thân cây, chèo qua từng mỏm đá mà không hề giảm tốc độ, mọi địa hình đều được hắn di chuyển qua với tốc độ nhanh không khác mấy so với địa hình phẳng cả.
Hắn chạy như vậy hơn ba cây số thì dừng lại nghỉ một chút tiện thể cũng nhìn ngắm một chút xung quanh. Thế nhưng trong tầm mắt của hắn chỉ có cây và cây, không hề có gì cả, ngay cả những âm thanh khả nghi cũng không có, mà điều làm hắn chán nữa là ngay cả một con yêu thú cũng không gặp nữa. Hắn khi này quyết định nên quay lại, dù sao cũng đến thời gian về rồi.
“keng…” Ngay lúc chản nản định quay đầu này thì Liễu Thiên bỗng nghe thấy phía trước có tiếng ồn do binh khí tạo ra. Âm thanh khá nhỏ và yếu, hình như rất xa truyền lại.
Nghe âm thanh nho nhỏ này thì khoảng cách của hắn với đám người đang đánh nhau cũng phải gần hai trăm mét!
“Là người đánh với người ư?” Liễu Thiên nhíu mày nghi hoặc hỏi rồi cũng nhẹ nhàng đi lên phía trước.
“Keng! Keng! Bang!..” Liễu Thiên lúc này liền nhẹ nhàng đi thêm mấy chục bước nữa thì hắn nghe thấy âm thanh binh khí vang lên rõ hơn rất nhiều.
Hắn liền điểm nhẹ mũi chân trên mặt đất chạy thêm hai mươi mét nữa rồi ẩn sau một cái cây nhìn ra phía có tiếng động kia.
Theo tầm mắt của hắn thì cách chỗ hắn đang ngồi hơn trăm mét có hai nhóm đệ tử đang đánh nhau. Sau tán cây mờ mờ không nhìn rõ chỉ thấy có người đánh nhau mà thôi. Liễu Thiên lại phải chạy lại gần thêm mấy chục mét nữa để quan sát rõ hơn.
Nhìn qua thì đám đệ tử đang đánh nhau này không có ai đạt Khai Minh cảnh cả vì không thấy dị thuật hay nguyên thần bùng phóng ra ngoài cơ thể như Tằng Nhất từng thi triển. Tất cả đám này đều có tu vi Linh Cơ cảnh mà thôi, xem ra cũng không quá lợi hại! Liễu Thiên nghĩ vậy thì liền đi lại thêm chục mét nữa.
“Keng! Keng!...
“Chạy đi đâu?”
Khi này hắn đã nhìn và nghe rõ hơn! Ở phía đối diện tất cả có năm người đang chia làm hai phe đánh nhau, một bên là hai thiếu niên tầm mười ba mười bốn, một bên là hai nam một nữ, tuổi cũng tầm hai người kia. Hai phe binh khí qua lại liên hồi nhìn rất ác liệt.
Mà những đòn công kích có cả nguyên thần của những dị giả ngoài Khai Minh cảnh đánh đến nếu không vận sức dùng nguyên thần trống đỡ thì nguyên thần sẽ đánh qua lớp da bên ngoài tác động trực tiếp lên gân cơ và nội tạng bên trong.
Đối với yêu thú khi bị tấn công thì thân thể bên ngoài của nó có một lớp yêu khí chống đỡ lại những đòn có nguyên thần này.
Nhưng hôm nay cự hổ kia bị vậy công rất nhanh đã bị thương nặng, yêu khí trên người giảm đồng thời bị công kích ngờ nên nó không thể phòng thủ được.
“Đệ tam thức – Tu Nộ!” Tằng Nhất lúc này ánh mắt đầy sát khí nhìn cự hổ phía dưới, hắn đưa hai tay ra sau đồng thời miệng quát lớn.
Khi này, ống áo của hắn bỗng dưng tung bay phần phật, đồng thời quanh vùng hai nắm đấm có cảm giác như không khí đang vặn vẹo hút vào thứ gì đó. Nguyên thần từ trong cơ thể hắn thì bùng ra ngoài, từng vòng, từng vòng theo cánh tay di chuyển ra nắm đấm của Tằng Nhất tạo lên những vòng khí tràn ra làm cho ống áo hắn bay phần phật.
Lúc này theo nguyên thần vận chuyển thì từ trong vùng vặn vẹo kia tạo thành một khối khí màu vàng sậm, khối khí này mỗi ngày một lớn dần.
Hoàng cầu lớn như đầu người thì Tằng Nhất liền đạp mạnh vào thân cây rồi nhảy lên không, hai tay hắn vung ra trước rồi đập mạnh vạo nhau.
Tu Nộ Song Quang.”
“Đoàng!”
Một âm thanh trói tai vang lên!
Hai cầu khí bị đập vỡ tạo thành một luồng sáng phóng thẳng từ hai cánh tay Tằng Nhất vào cự báo đang thoi thóp kia.
“Dẹt! Ầm!”
Cự báo kia dính luồng sáng kia không kịp kêu một tiếng đã bắn ra xa đập gẫy mấy thân cây. Nó lúc này thân thể mềm nhũn nằm trên đất bất động, tứ chi vắt vẻo như đã bị dập nát hết, đôi mắt đang đỏ dần chuyển thành trắng rồi dần đờ đi, nó đã mất đi sinh cơ.
Tằng Nhất ra tay rất quyết đoán và không có ý định thương hại với con yêu thú này vì hắn biết rằng nếu hắn yếu thế thì con yêu thú này cũng không lương tay với hắn.
Tằng Nhất đáp xuống đất, hắn không quan tâm đến cự báo kia mà ngay tức khắc hắn chạy lại chỗ Liễu Thiên.
Liễu Thiên lúc này cũng đã băng bó vết thương của mình xong xuôi và đang ngồi vận khí trị thương. Dù không có nguyên thần điều trị nhưng ngồi thiền một chút cùng với linh dược phụ trợ cũng khiến cho vế thương của hắn đỡ đi rất nhiều.
Hắn biết trận chiến này không cần mình tham gia nữa nên đã chủ động chữa trị cho mình để tránh làm phiền hai người kia. Dù sao trong này không phải như ở Bách Du hồ mà có thể thoải mái trị thượng được. Ba người đánh nhau tạo phong thanh lớn như vậy thì rất nhanh sẽ kéo đến những ác khách.
Thấy vậy, Tằng Nhất cũng không lo lắng nữa, hắn quay ra chỗ Hà Minh lắc lắc đầu mỉm cười một cái rồi quay lại chỗ đại trận.
Hà Minh lúc này đứng im bất động, hắn không biết nói gì hay làm gì lúc này. Trận chiến vừa rồi hắn chỉ biết đứng nhìn mà thôi, hắn không có dũng khí lao vào chiến đấu với con cự báo kia.
Hắn là một tên hèn nhát, khi gặp sự tình nguy hiểm thì chỉ biết đứng run cầm cập. Hắn cảm thấy mình không xứng đáng đi với hai người này!
Sau bao nhiêu ngày phấn đấu, Hà Minh vẫn cảm thấy hắn thật vô dụng và luôn cần người khác bảo vệ.
“Ngươi định nghỉ đến khi nào nữa? Còn không mau ra thu thập tài liệu trên con Hắc Phong Báo này!” Tằng Nhất đang thu thập lại đồ nghề của mình liền quay lên nhìn Hà Minh quát.
À! Ừ!” Hà Minh nghe vậy giật mình gật gật đầu, hắn tạm quên đị sự ngại ngùng kia mà chạy ra bắt đầu khai thác tài liều.
Khoảng một giờ sau, mọi công việc thu dọn kết thúc! Tằng Nhất đã thu hết đồ của mình cho vào túi chữ vật của hắn. Hà Minh thì đã phanh cơ thể con Hắc Giáp Tì kia ra và lấy được nội đan của nó.
Yêu thú cấp ba tuy có nội đan nhưng nội đan cũng khá nhỏ chỉ bằng hạt nhãn mà thôi. Nhưng một viên yêu đan này nếu bán ra ngoài thì cũng phải đến mấy ngàn lượng bạc.
Yêu đan có công dụng chính là điều trế đan dược trị thương hoặc dùng là vật tu luyện. Đặc biệt nội đan yêu thú cấp thấp này khi đem kết hợp với một số dạng thảo dược quý hiếm có thể tạo lên loại thuốc tên là Thọ Yêu đan. Loại thuốc này xó thể kéo dài tuổi thỏ từ một đến vài năm ho những phầm nhân. Vì vậy những kẻ nhà giàu cũng không tiếc bỏ ra chút bạc mua chúng.
Tuy nhiên loại đan dược kia đời người chỉ dùng được một lần mà thôi, lần thứ hai thì không có tác dụng nữa.
Đồng thời yêu đan cũng có thể tạo thành một số loại thuốc có nhiều tác dụng khác như thuốc bổ, trữa thương, cường dương, tráng thể,… Yêu đan cấp cao lại càng có nhiều đặc tính cao hơn như tu luyện dị thuật, luyện đan, luyện khí, nuôi thú,…
Yêu đan nói chung đều có nhiều công dụng trong y dược. Đồng thời người thường khó mà kiếm được nên dù là yêu đan cấp thấp thì chúng vẫn có giá rất đắt mà một thường nhân khó có thể mua được.
Lúc này, ba người Liễu Thiên liền quay lại cái lều đá của mình. Lại nói cả quá trình kia không hề thấy một nhóm nào xuất hiện cả, điều này làm cho ba người Liễu Thiên yên tâm hơn rất nhiều, cả ba đều đoán rằng chỗ này có ít nhóm được thả xuống và có thể những nhóm đó đều đi xa theo hướng khác rồi nên âm thanh đánh nhau không làm ảnh hưởng đến họ.
..
Mặt trời đã lên gần đến đỉnh, trời về trưa có chút nắng nhưng không quá nóng, ở chỗ này khá thoáng gió nên dù ở trong cái lều đá kia nhưng ba người Liễu Thiên đang rất thoải mái ngồi ăn trưa. Bữa trưa hôm nay có món thịt yêu thú nướng rất ngon.
Cả ba vừa ăn vừa cười nói rất vui vẻ nói lại tất cả vụ việc vừa rồi.
“Xin lỗi!” Hà Minh bỗng nhiên vẻ mặt trầm xuống nói.
“Haha!” Cả hai người Liễu Thiên nghe thấy vậy đều cười lớn.
Hà Minh thấy vậy vẻ mặt cái thêm tối sầm lại, hắn cảm thấy ngại ngùng vô cùng.
“Ai mà không sợ hãi! Cái này cũng bình thường mà!” Liễu Thiên vừa ăn vừa nói.
“Ừm! Biết điểm yếu của mình là được! Ta tin lần sau ngươi sẽ mạnh mẽ hơn!” Tằng Nhất cũng mỉm cười nói.
“Nhất định!” Hà Minh hai tay nắm chặt, ánh mắt quyết tâm nói.
“Chúng ta ở đây tuy không gần những nhóm khác nhưng cũng không thể lơ là được!” Liễu Thiên lúc này nhớ ra gì đó, hắn thu lại nụ cười từ từ nói.
“Đúng vậy! Bây giờ có thể không gặp nhưng ở đây thêm chút thời gian thì ta tin chắc chắn sẽ có những nhóm khác lần đến!” Tằng Nhất cũng gật đầu nói.
“Thôi ăn nhanh chúng ta nghỉ ngơi còn chuẩn bị chút!” Tằng Nhất khi này nhìn quanh rồi liền thúc dục.Bữa trưa qua đi, chiều đến cả ba người vẫn chưa có ý định rời đi, bọn họ sẽ ở đây đến trưa ngày thứ ba khi điểm nghỉ chân mở ra. Di chuyển nhiều đôi khi sẽ rơi vào cảm bẫy của kẻ khác, bọn hắn muốn ở đây đợi kẻ khác đi vào bẫy của mình.
Theo như bàn bạt thì Tằng Nhất lúc này lại bắt đầu bố trí những cạm bãy xung quanh khu lều của bọn họ.
Hai tên kia rảnh rỗi hơn thì mỗi tên làm một việc. Hà Minh thì đang ngồi thiền trong lều, Liễu Thiên thì đang luyện tập tại bờ suối.
Liễu Thiên lúc này đang cửi trần đứng giữa suối luyện kiếm.
Sau một hồi chiến đấu vừa rồi hắn cảm nhận rằng minh rất yếu, so với những đệ tử Khai Minh cảnh thì thật không có cửa.
Việc hắn làm bây giờ chính là luyện cho cách dụng kiếm nhanh hơn nữa. Nếu tốc độ vận kiếm nhanh thì vừa rồi hắn đã không phải đưa kiếm lên đỡ mà ngay tức khắc đã cắt đi cái chi trước của con yêu thú kia.
Mặt trời chưa nặn nhưng đám Liễu Thiên lúc này đã không nhìn thấy ánh nắng đâu nữa. Bọn hắn đã hoàn toàn khuất sau những tán cây.
Cả ba ngồi trên phiến đá lớn cạnh bờ suối bàn kế hoạch tiếp theo.
“Từ ngày mai chúng ta tính sao đây? Chẳng nhẽ cứ ở đây không làm gì cả?” Hà Minh liền hỏi.
“Từ mai điểm tài vật sẽ xuất hiện, ta nghĩ chúng ta cũng nên đị xem thử xung quanh!” Tằng Nhất vẻ mặt suy tử đưa ra ý kiến.
“Ừm! Từ mai cứ hai người đi ra hai phía dò xét, một người ở đây canh trại. Người đi tiềm kiếm dù có thấy gì hay không thì một canh giờ phải quay lại.”
Liễu Thiên xuy nghĩ một hồi rồi liền đưa ra kế hoạch.
“Ừm! Thế cũng được! Bây giờ tối rồi, chúng ta giải quyết bữa tối đã!” Tằng Nhất gật đầu nói.
Sau bữa tối, cả ba chia ra xung quanh ngồi tu luyện.
Linh khí bên trong Vạn Mộc lâm tuy không nhiều bằng Kỳ Nhân các nhưng cũng khá cao. Nếu đem so với các vùng khác trong Nhất Xuân quốc thì vẫn vượt trội hơn rất nhiều.
Liễu Thiên lấy dược liệu trong người ra dùng, dược liệu vẫn là mấy thứ Linh cao, Tổ Linh dịch, cùng với một viên Không Linh Hoàn. Không Linh Hoàn hắn có rất ít nhưng hắn cũng không có ý nghĩ tiết kiệm, đối với hắn nguyên thần là thứ rất thiếu thốn. Hắn bây giờ chỉ nghĩ có bao nhiêu dùng bấy nhiêu hết thì thôi chứ không có ý nghĩ để giành hay sợ không tiêu hóa hết.
Linh dược đã dùng xong, Liễu Thiên ngồi bằng trên một phiến đá bắt đầu tu luyện.
Ánh trắng sáng ở trên cao chiếu xuống quang cảnh yên tĩnh của khu rừng lúc này. Lúc này chỉ còn tiếc côn trung kêu và tiếng lá cây du dương trong gió mà thôi.
Ba người Liễu Thiên ngồi ở ba góc bất động tập trung tu luyện tầm hai tiếng rồi cũng về lều lăn ra ngủ. Vì đã có số lượng lớn cạm bẫy và báo động từ xa nên ba người thoải mái nghỉ ngơi mà không cần phải luân phiên canh gác.
…
Một đêm bình yên, sáng sớm hôm sau.
Như thường lệ, Liễu Thiên dậy sớm và bắt đầu những bài tập của mình.
Hai người Hà Minh cũng dậy khá sớm, cả hai đều đánh một bài quyền khởi động rồi đi dạo vài vòng. Sau khi xong xuôi cả ba đều tự lo bữa sáng của mình.
Kết thúc bữa sáng, ba người bắt đầu làm theo kế hoạch.
Theo sự bàn tính và phân bố thì lần này sẽ là Hà Minh giữ trại, còn hai người Liễu Thiên tản đi thám thính. Sau vụ bắn rắn hôm qua Hà Minh không muốn đi nữa, hắn muốn ở lại canh gác. Mà thực ra hai người Liễu Thiên cũng muốn đi xa nên mới phân chia như vậy.
“Một canh giờ sau gặp lại!” Liễu Thiên nói một câu rồi quay đầu rời đi về hướng Nam.
Ngay lúc này, Tằng Nhất cũng khẽ gật đầu rồi quay đầu đi về hướng Bắc, Hà Minh nhìn hai người rời đi rồi cũng quay lại chui vào trong lều.
Việc đi một mình này tuy có yếu thế nhưng nếu gặp sự việc gì thì có thể dễ dàng chạy thoát hơn là đi đông. Mà tản ra thì có thể dò xét được nhiều hơn nên do thám tốt nhất vẫn cứ là tản ra! Lại nói cả ba cũng không đi quá xa nhau nên không quá lo ngại, nếu một canh giờ mà không thấy về thì hai người kia chắc chắn sẽ đi tìm.
Lúc này, Liễu Thiên lững thững bước trong cánh rừng, hắn vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, để ý mọi động tĩnh ở các vùng phụ cận.
Thời gian từ từ trôi đi, hắn cứ đi như vậy về hướng Nam tầm hơn một tiếng thì cũng cảm thấy chán. Vì thế lúc này hắn mới chạy đi, hắn tiện thể muốn luyện tập chút Lưu Thủy bộ.
Hắn như một bóng ma chạy qua những thân cây trong rừng, mọi động tác di chuyển đều rất thành thục và mềm mại, hắn luồn qua từng thân cây, chèo qua từng mỏm đá mà không hề giảm tốc độ, mọi địa hình đều được hắn di chuyển qua với tốc độ nhanh không khác mấy so với địa hình phẳng cả.
Hắn chạy như vậy hơn ba cây số thì dừng lại nghỉ một chút tiện thể cũng nhìn ngắm một chút xung quanh. Thế nhưng trong tầm mắt của hắn chỉ có cây và cây, không hề có gì cả, ngay cả những âm thanh khả nghi cũng không có, mà điều làm hắn chán nữa là ngay cả một con yêu thú cũng không gặp nữa. Hắn khi này quyết định nên quay lại, dù sao cũng đến thời gian về rồi.
“keng…” Ngay lúc chản nản định quay đầu này thì Liễu Thiên bỗng nghe thấy phía trước có tiếng ồn do binh khí tạo ra. Âm thanh khá nhỏ và yếu, hình như rất xa truyền lại.
Nghe âm thanh nho nhỏ này thì khoảng cách của hắn với đám người đang đánh nhau cũng phải gần hai trăm mét!
“Là người đánh với người ư?” Liễu Thiên nhíu mày nghi hoặc hỏi rồi cũng nhẹ nhàng đi lên phía trước.
“Keng! Keng! Bang!..” Liễu Thiên lúc này liền nhẹ nhàng đi thêm mấy chục bước nữa thì hắn nghe thấy âm thanh binh khí vang lên rõ hơn rất nhiều.
Hắn liền điểm nhẹ mũi chân trên mặt đất chạy thêm hai mươi mét nữa rồi ẩn sau một cái cây nhìn ra phía có tiếng động kia.
Theo tầm mắt của hắn thì cách chỗ hắn đang ngồi hơn trăm mét có hai nhóm đệ tử đang đánh nhau. Sau tán cây mờ mờ không nhìn rõ chỉ thấy có người đánh nhau mà thôi. Liễu Thiên lại phải chạy lại gần thêm mấy chục mét nữa để quan sát rõ hơn.
Nhìn qua thì đám đệ tử đang đánh nhau này không có ai đạt Khai Minh cảnh cả vì không thấy dị thuật hay nguyên thần bùng phóng ra ngoài cơ thể như Tằng Nhất từng thi triển. Tất cả đám này đều có tu vi Linh Cơ cảnh mà thôi, xem ra cũng không quá lợi hại! Liễu Thiên nghĩ vậy thì liền đi lại thêm chục mét nữa.
“Keng! Keng!...
“Chạy đi đâu?”
Khi này hắn đã nhìn và nghe rõ hơn! Ở phía đối diện tất cả có năm người đang chia làm hai phe đánh nhau, một bên là hai thiếu niên tầm mười ba mười bốn, một bên là hai nam một nữ, tuổi cũng tầm hai người kia. Hai phe binh khí qua lại liên hồi nhìn rất ác liệt.
/240
|