“Đây là tình cảnh một sinh mạng sắp ra đi ư?” Liễu Thiên ngồi nhìn cự viên dần mất đi sinh cơ thì không khỏi suy tư mà lẩm bẩm.
“Mà kệ cha nó, nó không chết thì mình chết!” Liễu Thiên lúc này không nghĩ nhiều nữa, hắn liền lấy ra một lọ thuốc nhỏ rồi cửi giày vén quần xem đôi chân của mình.
Đôi chân hắn lúc này đã tím bầm, gân xanh nổi lên kéo dài từ bàn chân đến tận bắp đùi. Hắn nhìn một màn này thì lắc đầu thở dài rồi lại nhẹ nhàng sờ nắn toàn bộ bàn chân rồi bắp chân xem chỗ nào gãy xương.
“Xem ra cơ thể mình tuy không có nguyên thần nhưng cũng mạnh mẽ hơn người thường một chút a!” Liễu Thiên sờ nắn một hồi biết mình không bị gãy xương thì khẽ mỉm cười nói.
Thế là hắn liền lấy cao xoa ra tay rồi xoa bóp đều tất cả một lượt hai chân, sau đó hắn mới ngồi xuống thiền định hồi phục. Hắn muốn vận dụng chút nguyên thần vừa tổng hợp chưa về đan điền để trị thương cho nhanh. Hắn biết mình đang trong điểm tài vật nên không có thời gian để ngồi mà nghỉ, càng chậm thì càng không có cơ hội kiếm đồ, mà quá muộn thì cả nhìn thôi cũng chẳng nhìn thấy tài vật trong đây là gì nữa.
Nghĩ vậy nên hắn rất nhanh nhắm mắt thiền định.
Tầm nửa giờ, Liễu Thiên mở mắt nhìn lại hai chân của mình thì khẽ mỉm cười một cái. Xem ra việc dùng nguyên thần và Dục Tu cao quả nhiên khiến cho cơ thịt trên bắp chân hồi phục lại rất nhanh. Vừa rồi bàn chân của hắn tím bầm đầy gân guốc thì giờ đã gần như trở lại bình thường, chỉ còn một số điểm thương nặng hơn thì vẫn còn vết tím mờ mờ mà thôi.
Liễu Thiên từ từ đứng dậy, hắn khẽ lắc hai chân cảm nhận lại xem thương tích thế nào?
“Thương tổn chút cơ gần này đúng là không làm khó được nguyên thần a!” Liễu Thiên thầm đánh giá một lượt rồi lại nhìn ra chỗ cự viên đang nằm sấp trên đất. Đối với hắn hai chân này chưa thể vận động mạnh ngay được nhưng để đi lại thì thoải mái rồi.
Lại nói thì nguyên thần trong đàn điền Liễu Thiên vốn không có nhưng hắn vẫn có thể tổng hợp ra nguyên thần mới. Mà đúng ra trị thương thì hắn phải tiến vào trạng thái động công ép nguyên thần trị thương. Nhưng đã Dục Tu cao thì lại khác, nguyên thần mới được tổng hợp khắp cơ thể nên một lượng tổng hợp ở chân chưa kịp trở về đan điền đã bị cao kia hập thụ để chữa trị luôn. Chính vì vậy bôi cao này chỉ cần ngồi tu luyện bình thường thì thương thế cũng được điều trị. Tốc độ tuy không nhanh bằng việc vận chuyển nguyên thần nhưng cũng nhanh hơn việc tự hồi phục rất nhiều.
“Con cự viên này chỉ là yêu thú cấp một, nó thậm trí còn chưa có cả yêu khí nhưng lại hung hãn vô cùng, xuýt nữa thì lấy mạng của mình a!” Lúc này, Liễu Thiên đi lại gần cự viên đánh giá.
Lúc đi đến gần cự viên thì hắn dùng hết sức kéo cái chân phải to như cột chùa của cự viên ra. Hắn từ trong vết máu dưới bàn chân cự viên này bới ra một đầu chuôi kiếm. Đây chính là trường kiếm của hắn!
Vừa rồi, lúc cự viên nhảy lên muốn dẫm bẹp Liễu Thiên thì Liễu Thiên liền nghĩ ra cách này. Hắn biết mình không thể chạy được nên cũng phải phế đi chân của cự viên. Vì vậy hắn dịch sang bên chân phải của cự viên rồi chống kiếm chờ cho cự viên nhảy vào rồi mới dùng chút thời gian ngắn ngủi còn lại mà lăn ra ngoài. Việc đó tuy có chút mạo hiểm nhưng chỉ có vậy thì hắn mới có cơ hội thoát chết nên hắn đã làm và thành công.
Sự mạo hiểm này đã giúp hắn cho cự viên ăn một kiếm xuyên dọc theo bàn chân lên bắp chân khiến cự viên không thể di chuyển linh động được. Đồng thời khi đó sự tức giận mà vận lực cộng thêm vết thương từ trước đã khiến cự viện tự vùng vẫy mà suy yếu và cuối cùng thì cũng gục ngã trước Liễu Thiên.
Trường kiếm ngập rất sâu, Liễu Thiên phải rất khó khăn mới rút được nó ra khỏi cái chân to lớn kia.
“Hờ! Lấy kiếm thôi cũng mệt! Mà kiếm bẩn quá!” Liễu Thiên cầm thanh trường kiếm đỏ sậm máu lẩm bẩm.
Hắn khi này nhìn quanh rồi cũng lấy hành lí ra thay một cái áo khác rồi lấy áo cũ lau qua trường kiếm sau đó tra kiếm vào vỏ.
Công việc tiếp theo của hắn chính là tìm ra cửa tiến vào ải hai.
“Mà đường đi tiếp theo đâu? Chẳng nhẽ lại phải tìm cơ quan?” Liễu Thiên nhìn quanh gian phòng một lượt thì không khỏi nghi hoặc hỏi. Hắn lại đi lại tìm kiếm một lượt nhưng không hề thấy đường đi đâu, hắn lúc này cũng tự nghĩ rằng có phải mình đã vào nhầm chuồng khỉ còn con đường chính là đường khác?
“Huyết án!” Liễu Thiên đang hậm hực suy nghĩ thì bỗng kêu lên rồi nhìn xuống sàn nhà.
Chỉ thấy máu của cự viên chảy lênh láng khắp nơi trên sàn thì bỗng chảy vào các rãnh trên sàn, khi này chính là những cái rãnh đó đang phát ra những huyết sắc nhìn rất thần bí làm Liễu Thiên để ý.
Theo Liễu Thiên biết thì đây chính là một dạng trận pháp cần máu huyết đổ vào thì mới có thể khởi động, như vậy máu của cự viên chính là chìa khóa mở ải tiếp theo!
Quả nhiên là vậy, chỉ thấy máu chảy vào các rãnh đồ án kia thì phát sáng rồi lại lan rộng ra đến viền tường rồi máu kia lại chảy ngược cả lên những khe rãnh trên bốn bức tường. Mà điều lạ là những chỗ gạch đá vỡ kia thì đồ án vẫn xuất hiện, không hệ bị những chỗ đó ảnh hưởng. Xem ra chỗ đó đã được bố trí chận pháp mà ngay cả những va chạm vật lí mạnh cũng không làm hỏng được nên máu cự viện mới bị không chế lơ lửng như vậy!
Đồ án huyết sắc lan khắp gian phòng, chúng kết lại thành một mạng lưới phức tạp hoàn chỉnh rồi tất cả cùng phát sáng rực rỡ hơn.
Ngay lúc này, ở phía cuối gian phòng kia bỗng một phiến đá lớn được kéo ra rồi từ đó một luồng sáng trắng tràn vào gian phòng tạo thành một luồng sáng trăng như dài lụa.
“Truyền tống ư?” Liễu Thiên thấy một màn này thì lại tự hỏi.
Ánh sáng này rất giống với ánh sáng từ truyền tống mà Liễu Thiên đã từng thấy.
“Tẩu cư do kỷ hành nhất ngữ. Nhân trung đại tiểu vấn tại tậm!” Liễu Thiên để ý kỹ phía trên cao của cánh cửa vừa xuất hiện này có hai dòng chữ lớn hiện nên thì liền lẩm bẩm đọc. Lại nói đọc thì đọc chứ hắn chẳng hiểu hai câu này có nghĩa là gì.
“Thôi cứ đi đã rồi tính tiếp!” Liễu Thiên khi này suy nghĩ một chút thì bỗng thấy huyết án rục rịch như đèn rầu sắp tắt thì liền quyết định đi vào cánh cửa kia.
Lần này Liễu Thiên cảnh giác hơn rất nhiều so với lần trước, hắn từ từ bước qua cửa, kiếm nắm chặt trong tay, tinh thần căng ra đề phòng.
Vừa bước qua cánh cửa sáng trắng, Liễu Thiên từ từ mở mắt đảo quanh một lượt trước mặt.
Trước mặt hắn lúc này là một gian phòng khác, gian phòng này có rất nhiều cột trống, mỗi cột đều làm bằng gỗ nhẵn, to một người ôm. Liễu Thiên nhìn quanh một lượt thì không hề thấy đường đi tiếp theo mà cũng chẳng thấy phần thưởng đâu cả. Nên hắn biết đây không phải là đích đến, đây vẫn là một ải, mà ải này trống trơn là do bây giờ hắn vẫn chưa gặp trướng ngại của cửa ải này.
Liễu Thiên đang cảnh giác tìm tòi thì bỗng nhiên cảm thấy có ánh sáng lóe ra. Hắn liền quay đi quay lại tìm tỏi một vòng thì nhìn thấy trên phía một bức tường đối diện có một điểm phát sáng rồi lại tắt.
Đi đến gần, Liễu Thiên nhìn lên bức tường thì không hề thấy điểm sáng kia đâu. Hắn chỉ nhìn thấy một bức tranh phức tạp tối nghĩa với toàn hình vẽ nhân vật muôn thú đồ án xen lên nhau.
“Xem ra đây chính là điểm mấu chốt ở ải này!” Liễu Thiên nhìn quanh gian phòng thì thấy mỗi bức tranh này thì liền đưa ra phán đoán.
Thế là hắn bắt đầu tập trung nhìn vào đồ án này để tìm ra điều đặc biệt. Thế nhưng với hiểu biết về đồ án trận pháp lông cạn của hắn thì suy nghĩ mãi cũng không hiểu được để mà tìm ra thông đạo hay tìm ra trướng ngại của ải này.
Những đồ án kia được hắn nhìn rõ những đường vân lờ mờ rồi cả cách bố cục nhưng hắn vẫn không tìm ra lời giải. Hai mắt hắn tập trung cao độ nhưng bức tranh vẫn là bức tranh.
“Xụt!” Ngay lúc Liễu Thiên đang xem bức tranh thì một bàn tay vô thanh vô tức đâm xuyên từ sau ra trước bụng hắn.
“Keng!” Kiếm trong tay Liễu Thiên không tự chủ được rơi xuống, từ miệng hắn máu trào ra, vẻ mặt bỗng tái xanh nhăn nhó, hai mắt nhíu lại, gương mặt đau đớn nhìn xuống bụng thì thấy ở đó có một bàn tay toàn xương vẫn đang ngoe nguẩy chưa có rút khỏi bụng hắn. Hắn khi này mới cố gắng quay lại nhìn thứ đánh nén mình.
“Xịch!”
Cánh tay kia được rút ra, Liễu Thiên bất ngờ đỗ vật ra đất, máu tràn ra sàn nhà, ngấm đỏ cả thanh bạch bào của hắn.
Liễu Thiên nằm trên sàn, hơi thở dồn dập, sức lực gần như mất hết. Lúc này, hai mắt hắn nhìn ngang một lượt thì chỉ nhìn thấy sàn nhà và chân cột mà thôi, ngay cả thứ ra tay đánh ở đâu hắn cũng không biết.
Cứ như vậy một lúc, Liễu Thiên hơi thỏ yếu dần, cơ thể cảm thấy mệt mỏi đau đớn, hắn cảm thấy choáng váng khó thở, hai mắt dần mờ đi không nhìn rõ những vật trong phòng nữa.
Lúc này, hắn đang cảm thấy mình chết dần, các tế bào dần tê liệt, mọi cử động đều ngừng lại, các bộ phận trên cơ thể dần mất đi sự điều khiển. Cảm giác lạnh lẽo tối tăm đang tràn về trong tâm trí của hắn.
“Đây là cảm giác sắp chết ư? Mình cứ vậy biến mất ư!
“Thật cô đơn, lạnh lẽo?” Trong tiềm tức của Liễu Thiên tự hỏi bản thân.
“Những chuyện tiếp theo sẽ không còn có mình nữa! Mình chẳng biết thế giới này tiếp diễn thế nào nữa!”
“Mình sẽ bị lãng quên như bao nhiêu thứ khác ư?”
“Mình không được nhìn thấy những gương mặt kia nữa!”
“Chết là như vậy ư? Chết thật khó chịu a!”
Lúc mọi thứ như tối tăm mờ mịt, Liễu Thiên lẩm bẩm như mê man suy nghĩ.
“Ta Không Muốn Chết!” Liễu Thiên không biết tại sao lúc này bỗng nhiên muốn cố gắng hét lớn một tiếng nhưng vừa mở miệng thì máu trong miệng lại trào ra. Tiếng kêu kia chỉ hắn tự nói với chính bản thân mình mà thôi. Hắn đã chết một lần vô nghĩa rồi, lần này hắn lại chết ở đây ư? Hắn không can tâm, hắn đã cố gắng, cẩn thân nhưng kết quả vẫn vậy. Làm sao hắn chấp nhận! Hắn cố dùng hết sức lực bản thân có để vùng dậy nhưng không thể.
“Ta phải sống!” Liễu Thiên nằm sát đất hai mắt mở to nhưng sắp không thấy gì nữa, hai tay nắm chặt miệng cố lẩm bẩm.
“Ta phải sống!”
“Ta phải sống!”
Tiếng lẩm bẩm mỗi ngày một nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Trong đầu Liễu Thiên chỉ còn một mảng tối đen và yên tĩnh vô tận. Cùng lúc này ở sâu trong đan điền của hắn ‘thiên tinh’ cũng có phản ứng lại. Nó đang nằm bất động thì khẽ nhích một cái…
…
“Bịch! Bịch!...
Tiếng bước chận chạy đều đều. Hà Minh lúc này cũng vượt qua của ải đầu tiên và đang chạy vào của ải thứ hai.
Khác với Liễu Thiên, Hà Minh chọn Phân Linh lộ. Phân Linh lộ ải đầu tiên chính là vượt qua một dãy trận mộc nhân nhất cấp và một ít cơ quan.
Với tu vi của hắn không phải là quá dễ dàng nhưng cũng thoải mái vượt qua của ải này mà không bị thương gì. Hắn vừa vượt qua thì liền rất nhanh chạy theo thông đạo tiến vào ải thứ hai.
Gru!
Đẩy cửa thứ hai ra, Hà Minh ngay tức khắc nhìn thấy hai con yêu thú nhất cấp Huyết Lang.
Tuy hai con yêu thú này tính là nhất cấp nhưng nếu tấn công theo cặp thì còn mạnh hơn cả yêu thú nhị cấp bình thường. Nhưng chừng đó là không đủ làm Hà Minh đắn đo. Đoản kiếm trong tay, Hà Minh liền lao lên.
…
Tại một gian mật thất khác, nơi đây kim châm cắm đầy tường, đồng thời ở giữa sàn có một con yêu thú đang chiến đấu cùng một thiếu niên.
Thiếu niên này không ai khác chính là Tằng Nhất.
Tằng Nhất sau khi chứng kiến sức mạnh của những người ở Tứ Tượng đội cũng không mạo hiểm mà chọn Đại Kiến lộ. Mà Sinh Tử lộ thì quá mập mờ nên hắn cũng cũng chọn Phân Linh Lộ.
Hắn vừa rồi cũng đã vượt qua ải thứ nhất, bây giờ đang chiến đấu ở ải thứ hai. Ở ải này, hắn gặp một con Nhất Nhãn Ma Lang – đây là đỉnh phong yêu thú nhất cấp.
Lại nói thì nhìn qua con dị thú này có vẻ sắp không chịu nổi. Nó lúc này cả cơ thể không khác gì một con nhím cả, máu me chảy ướt cả lớp lông màu đen của nó.
...
Tại một gian mật thất khác, Thượng Quan Nhu Vân vừa giết xong một sư tử ba đầu lông vàng. Đây là Tam Đầu Sư, nó là một yêu thú cấp ba đỉnh phong có tốc độ rất nhanh. Thượng Quan Nhu Vân tất nhiên là chọn đi Đại Kiến lộ nên ngay từ ải hai đã phải chạm chán với một yêu thú lợi hại như vậy.
…
Ở một gian mật thất khác nữa, nơi đây có nhiều vết chém ngang dọc, vết nào cũng sâu hàng xích rộng hàng gang, đường cắt thì sắc gọn vô cùng. Trên sàn gian mật thất, thiếu niên tóc xù của Bạch Hổ đội đang nhìn vào cánh cửa phía trước. Mà cạnh hắn một con mãng sà lớn đã bị chém làm nhiều khúc.
Lúc này, không chỉ Liễu Thiên, tất cả những đệ tử trong điểm tài vật đều đang vượt ải. Người nhanh thì có thể đã đến ải thứ tư, người chậm thì giờ mới bắt đầu ải đầu. Lúc này những chưa chọn hoặc không còn thông đạo để chọn đều đã bị đẩy ra Huyễn Cực sơn mạch.
…
“Haha! Hihi! Ở đâu đó vang lên những tiếng cường nhỏ nhẹ sảng khoái.
“Anh! Dậy đi, anh dậy thôi!” Âm thanh trong trẻo vang lên.
Gọi mình ư? Nghe thấy câu nói đó, Liễu Thiên trong lòng tự hỏi.
Tỉnh dậy! Sâu trong tiềm thức của Liễu Thiên, một giọng nói của nữ nhi vang lên.
Ngay khi này, như một cú hích, một luồng ý trí trỗi dậy, một nguồn sức mạnh đang dần sống lại. Cơ thể hắn bống cảm thấy một tia ấm áp, một cố sinh lực đang chạy trong người hắn, những hình ảnh của cuộc sống tràn về.
“Thịch! Thịch!” Tiếng tim đập thật mạnh.
Trong đôi mắt hắn vốn tối om bỗng một điểm sáng đang dần mở rộng rồi lan tỏa hắn từ từ nhìn lại được mọi thứ.
“Hờ!” Liễu Thiên giật mình trợn tròn mắt nhìn ra phía trước.
Thế nhưng thứ hắn nhìn thấy lúc này chính là bức tranh tối nghĩa trên bức tường đối diện. Hắn ngạc nhiên khí thấy mình đang đứng, hắn liền lấy tay sờ soạn đồng thời cũng nhìn lại cơ thể mình.
Cơ thể hắn không sao, hoàn toàn lành lặn, ngay cả quần áo cũng không có một vết xước, trường kiếm vẫn nắm trên tay.
“Ảo giác!” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi giật mình nhận ra gì đó, hắn nhìn lại bức tranh kia.
“Mà kệ cha nó, nó không chết thì mình chết!” Liễu Thiên lúc này không nghĩ nhiều nữa, hắn liền lấy ra một lọ thuốc nhỏ rồi cửi giày vén quần xem đôi chân của mình.
Đôi chân hắn lúc này đã tím bầm, gân xanh nổi lên kéo dài từ bàn chân đến tận bắp đùi. Hắn nhìn một màn này thì lắc đầu thở dài rồi lại nhẹ nhàng sờ nắn toàn bộ bàn chân rồi bắp chân xem chỗ nào gãy xương.
“Xem ra cơ thể mình tuy không có nguyên thần nhưng cũng mạnh mẽ hơn người thường một chút a!” Liễu Thiên sờ nắn một hồi biết mình không bị gãy xương thì khẽ mỉm cười nói.
Thế là hắn liền lấy cao xoa ra tay rồi xoa bóp đều tất cả một lượt hai chân, sau đó hắn mới ngồi xuống thiền định hồi phục. Hắn muốn vận dụng chút nguyên thần vừa tổng hợp chưa về đan điền để trị thương cho nhanh. Hắn biết mình đang trong điểm tài vật nên không có thời gian để ngồi mà nghỉ, càng chậm thì càng không có cơ hội kiếm đồ, mà quá muộn thì cả nhìn thôi cũng chẳng nhìn thấy tài vật trong đây là gì nữa.
Nghĩ vậy nên hắn rất nhanh nhắm mắt thiền định.
Tầm nửa giờ, Liễu Thiên mở mắt nhìn lại hai chân của mình thì khẽ mỉm cười một cái. Xem ra việc dùng nguyên thần và Dục Tu cao quả nhiên khiến cho cơ thịt trên bắp chân hồi phục lại rất nhanh. Vừa rồi bàn chân của hắn tím bầm đầy gân guốc thì giờ đã gần như trở lại bình thường, chỉ còn một số điểm thương nặng hơn thì vẫn còn vết tím mờ mờ mà thôi.
Liễu Thiên từ từ đứng dậy, hắn khẽ lắc hai chân cảm nhận lại xem thương tích thế nào?
“Thương tổn chút cơ gần này đúng là không làm khó được nguyên thần a!” Liễu Thiên thầm đánh giá một lượt rồi lại nhìn ra chỗ cự viên đang nằm sấp trên đất. Đối với hắn hai chân này chưa thể vận động mạnh ngay được nhưng để đi lại thì thoải mái rồi.
Lại nói thì nguyên thần trong đàn điền Liễu Thiên vốn không có nhưng hắn vẫn có thể tổng hợp ra nguyên thần mới. Mà đúng ra trị thương thì hắn phải tiến vào trạng thái động công ép nguyên thần trị thương. Nhưng đã Dục Tu cao thì lại khác, nguyên thần mới được tổng hợp khắp cơ thể nên một lượng tổng hợp ở chân chưa kịp trở về đan điền đã bị cao kia hập thụ để chữa trị luôn. Chính vì vậy bôi cao này chỉ cần ngồi tu luyện bình thường thì thương thế cũng được điều trị. Tốc độ tuy không nhanh bằng việc vận chuyển nguyên thần nhưng cũng nhanh hơn việc tự hồi phục rất nhiều.
“Con cự viên này chỉ là yêu thú cấp một, nó thậm trí còn chưa có cả yêu khí nhưng lại hung hãn vô cùng, xuýt nữa thì lấy mạng của mình a!” Lúc này, Liễu Thiên đi lại gần cự viên đánh giá.
Lúc đi đến gần cự viên thì hắn dùng hết sức kéo cái chân phải to như cột chùa của cự viên ra. Hắn từ trong vết máu dưới bàn chân cự viên này bới ra một đầu chuôi kiếm. Đây chính là trường kiếm của hắn!
Vừa rồi, lúc cự viên nhảy lên muốn dẫm bẹp Liễu Thiên thì Liễu Thiên liền nghĩ ra cách này. Hắn biết mình không thể chạy được nên cũng phải phế đi chân của cự viên. Vì vậy hắn dịch sang bên chân phải của cự viên rồi chống kiếm chờ cho cự viên nhảy vào rồi mới dùng chút thời gian ngắn ngủi còn lại mà lăn ra ngoài. Việc đó tuy có chút mạo hiểm nhưng chỉ có vậy thì hắn mới có cơ hội thoát chết nên hắn đã làm và thành công.
Sự mạo hiểm này đã giúp hắn cho cự viên ăn một kiếm xuyên dọc theo bàn chân lên bắp chân khiến cự viên không thể di chuyển linh động được. Đồng thời khi đó sự tức giận mà vận lực cộng thêm vết thương từ trước đã khiến cự viện tự vùng vẫy mà suy yếu và cuối cùng thì cũng gục ngã trước Liễu Thiên.
Trường kiếm ngập rất sâu, Liễu Thiên phải rất khó khăn mới rút được nó ra khỏi cái chân to lớn kia.
“Hờ! Lấy kiếm thôi cũng mệt! Mà kiếm bẩn quá!” Liễu Thiên cầm thanh trường kiếm đỏ sậm máu lẩm bẩm.
Hắn khi này nhìn quanh rồi cũng lấy hành lí ra thay một cái áo khác rồi lấy áo cũ lau qua trường kiếm sau đó tra kiếm vào vỏ.
Công việc tiếp theo của hắn chính là tìm ra cửa tiến vào ải hai.
“Mà đường đi tiếp theo đâu? Chẳng nhẽ lại phải tìm cơ quan?” Liễu Thiên nhìn quanh gian phòng một lượt thì không khỏi nghi hoặc hỏi. Hắn lại đi lại tìm kiếm một lượt nhưng không hề thấy đường đi đâu, hắn lúc này cũng tự nghĩ rằng có phải mình đã vào nhầm chuồng khỉ còn con đường chính là đường khác?
“Huyết án!” Liễu Thiên đang hậm hực suy nghĩ thì bỗng kêu lên rồi nhìn xuống sàn nhà.
Chỉ thấy máu của cự viên chảy lênh láng khắp nơi trên sàn thì bỗng chảy vào các rãnh trên sàn, khi này chính là những cái rãnh đó đang phát ra những huyết sắc nhìn rất thần bí làm Liễu Thiên để ý.
Theo Liễu Thiên biết thì đây chính là một dạng trận pháp cần máu huyết đổ vào thì mới có thể khởi động, như vậy máu của cự viên chính là chìa khóa mở ải tiếp theo!
Quả nhiên là vậy, chỉ thấy máu chảy vào các rãnh đồ án kia thì phát sáng rồi lại lan rộng ra đến viền tường rồi máu kia lại chảy ngược cả lên những khe rãnh trên bốn bức tường. Mà điều lạ là những chỗ gạch đá vỡ kia thì đồ án vẫn xuất hiện, không hệ bị những chỗ đó ảnh hưởng. Xem ra chỗ đó đã được bố trí chận pháp mà ngay cả những va chạm vật lí mạnh cũng không làm hỏng được nên máu cự viện mới bị không chế lơ lửng như vậy!
Đồ án huyết sắc lan khắp gian phòng, chúng kết lại thành một mạng lưới phức tạp hoàn chỉnh rồi tất cả cùng phát sáng rực rỡ hơn.
Ngay lúc này, ở phía cuối gian phòng kia bỗng một phiến đá lớn được kéo ra rồi từ đó một luồng sáng trắng tràn vào gian phòng tạo thành một luồng sáng trăng như dài lụa.
“Truyền tống ư?” Liễu Thiên thấy một màn này thì lại tự hỏi.
Ánh sáng này rất giống với ánh sáng từ truyền tống mà Liễu Thiên đã từng thấy.
“Tẩu cư do kỷ hành nhất ngữ. Nhân trung đại tiểu vấn tại tậm!” Liễu Thiên để ý kỹ phía trên cao của cánh cửa vừa xuất hiện này có hai dòng chữ lớn hiện nên thì liền lẩm bẩm đọc. Lại nói đọc thì đọc chứ hắn chẳng hiểu hai câu này có nghĩa là gì.
“Thôi cứ đi đã rồi tính tiếp!” Liễu Thiên khi này suy nghĩ một chút thì bỗng thấy huyết án rục rịch như đèn rầu sắp tắt thì liền quyết định đi vào cánh cửa kia.
Lần này Liễu Thiên cảnh giác hơn rất nhiều so với lần trước, hắn từ từ bước qua cửa, kiếm nắm chặt trong tay, tinh thần căng ra đề phòng.
Vừa bước qua cánh cửa sáng trắng, Liễu Thiên từ từ mở mắt đảo quanh một lượt trước mặt.
Trước mặt hắn lúc này là một gian phòng khác, gian phòng này có rất nhiều cột trống, mỗi cột đều làm bằng gỗ nhẵn, to một người ôm. Liễu Thiên nhìn quanh một lượt thì không hề thấy đường đi tiếp theo mà cũng chẳng thấy phần thưởng đâu cả. Nên hắn biết đây không phải là đích đến, đây vẫn là một ải, mà ải này trống trơn là do bây giờ hắn vẫn chưa gặp trướng ngại của cửa ải này.
Liễu Thiên đang cảnh giác tìm tòi thì bỗng nhiên cảm thấy có ánh sáng lóe ra. Hắn liền quay đi quay lại tìm tỏi một vòng thì nhìn thấy trên phía một bức tường đối diện có một điểm phát sáng rồi lại tắt.
Đi đến gần, Liễu Thiên nhìn lên bức tường thì không hề thấy điểm sáng kia đâu. Hắn chỉ nhìn thấy một bức tranh phức tạp tối nghĩa với toàn hình vẽ nhân vật muôn thú đồ án xen lên nhau.
“Xem ra đây chính là điểm mấu chốt ở ải này!” Liễu Thiên nhìn quanh gian phòng thì thấy mỗi bức tranh này thì liền đưa ra phán đoán.
Thế là hắn bắt đầu tập trung nhìn vào đồ án này để tìm ra điều đặc biệt. Thế nhưng với hiểu biết về đồ án trận pháp lông cạn của hắn thì suy nghĩ mãi cũng không hiểu được để mà tìm ra thông đạo hay tìm ra trướng ngại của ải này.
Những đồ án kia được hắn nhìn rõ những đường vân lờ mờ rồi cả cách bố cục nhưng hắn vẫn không tìm ra lời giải. Hai mắt hắn tập trung cao độ nhưng bức tranh vẫn là bức tranh.
“Xụt!” Ngay lúc Liễu Thiên đang xem bức tranh thì một bàn tay vô thanh vô tức đâm xuyên từ sau ra trước bụng hắn.
“Keng!” Kiếm trong tay Liễu Thiên không tự chủ được rơi xuống, từ miệng hắn máu trào ra, vẻ mặt bỗng tái xanh nhăn nhó, hai mắt nhíu lại, gương mặt đau đớn nhìn xuống bụng thì thấy ở đó có một bàn tay toàn xương vẫn đang ngoe nguẩy chưa có rút khỏi bụng hắn. Hắn khi này mới cố gắng quay lại nhìn thứ đánh nén mình.
“Xịch!”
Cánh tay kia được rút ra, Liễu Thiên bất ngờ đỗ vật ra đất, máu tràn ra sàn nhà, ngấm đỏ cả thanh bạch bào của hắn.
Liễu Thiên nằm trên sàn, hơi thở dồn dập, sức lực gần như mất hết. Lúc này, hai mắt hắn nhìn ngang một lượt thì chỉ nhìn thấy sàn nhà và chân cột mà thôi, ngay cả thứ ra tay đánh ở đâu hắn cũng không biết.
Cứ như vậy một lúc, Liễu Thiên hơi thỏ yếu dần, cơ thể cảm thấy mệt mỏi đau đớn, hắn cảm thấy choáng váng khó thở, hai mắt dần mờ đi không nhìn rõ những vật trong phòng nữa.
Lúc này, hắn đang cảm thấy mình chết dần, các tế bào dần tê liệt, mọi cử động đều ngừng lại, các bộ phận trên cơ thể dần mất đi sự điều khiển. Cảm giác lạnh lẽo tối tăm đang tràn về trong tâm trí của hắn.
“Đây là cảm giác sắp chết ư? Mình cứ vậy biến mất ư!
“Thật cô đơn, lạnh lẽo?” Trong tiềm tức của Liễu Thiên tự hỏi bản thân.
“Những chuyện tiếp theo sẽ không còn có mình nữa! Mình chẳng biết thế giới này tiếp diễn thế nào nữa!”
“Mình sẽ bị lãng quên như bao nhiêu thứ khác ư?”
“Mình không được nhìn thấy những gương mặt kia nữa!”
“Chết là như vậy ư? Chết thật khó chịu a!”
Lúc mọi thứ như tối tăm mờ mịt, Liễu Thiên lẩm bẩm như mê man suy nghĩ.
“Ta Không Muốn Chết!” Liễu Thiên không biết tại sao lúc này bỗng nhiên muốn cố gắng hét lớn một tiếng nhưng vừa mở miệng thì máu trong miệng lại trào ra. Tiếng kêu kia chỉ hắn tự nói với chính bản thân mình mà thôi. Hắn đã chết một lần vô nghĩa rồi, lần này hắn lại chết ở đây ư? Hắn không can tâm, hắn đã cố gắng, cẩn thân nhưng kết quả vẫn vậy. Làm sao hắn chấp nhận! Hắn cố dùng hết sức lực bản thân có để vùng dậy nhưng không thể.
“Ta phải sống!” Liễu Thiên nằm sát đất hai mắt mở to nhưng sắp không thấy gì nữa, hai tay nắm chặt miệng cố lẩm bẩm.
“Ta phải sống!”
“Ta phải sống!”
Tiếng lẩm bẩm mỗi ngày một nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Trong đầu Liễu Thiên chỉ còn một mảng tối đen và yên tĩnh vô tận. Cùng lúc này ở sâu trong đan điền của hắn ‘thiên tinh’ cũng có phản ứng lại. Nó đang nằm bất động thì khẽ nhích một cái…
…
“Bịch! Bịch!...
Tiếng bước chận chạy đều đều. Hà Minh lúc này cũng vượt qua của ải đầu tiên và đang chạy vào của ải thứ hai.
Khác với Liễu Thiên, Hà Minh chọn Phân Linh lộ. Phân Linh lộ ải đầu tiên chính là vượt qua một dãy trận mộc nhân nhất cấp và một ít cơ quan.
Với tu vi của hắn không phải là quá dễ dàng nhưng cũng thoải mái vượt qua của ải này mà không bị thương gì. Hắn vừa vượt qua thì liền rất nhanh chạy theo thông đạo tiến vào ải thứ hai.
Gru!
Đẩy cửa thứ hai ra, Hà Minh ngay tức khắc nhìn thấy hai con yêu thú nhất cấp Huyết Lang.
Tuy hai con yêu thú này tính là nhất cấp nhưng nếu tấn công theo cặp thì còn mạnh hơn cả yêu thú nhị cấp bình thường. Nhưng chừng đó là không đủ làm Hà Minh đắn đo. Đoản kiếm trong tay, Hà Minh liền lao lên.
…
Tại một gian mật thất khác, nơi đây kim châm cắm đầy tường, đồng thời ở giữa sàn có một con yêu thú đang chiến đấu cùng một thiếu niên.
Thiếu niên này không ai khác chính là Tằng Nhất.
Tằng Nhất sau khi chứng kiến sức mạnh của những người ở Tứ Tượng đội cũng không mạo hiểm mà chọn Đại Kiến lộ. Mà Sinh Tử lộ thì quá mập mờ nên hắn cũng cũng chọn Phân Linh Lộ.
Hắn vừa rồi cũng đã vượt qua ải thứ nhất, bây giờ đang chiến đấu ở ải thứ hai. Ở ải này, hắn gặp một con Nhất Nhãn Ma Lang – đây là đỉnh phong yêu thú nhất cấp.
Lại nói thì nhìn qua con dị thú này có vẻ sắp không chịu nổi. Nó lúc này cả cơ thể không khác gì một con nhím cả, máu me chảy ướt cả lớp lông màu đen của nó.
...
Tại một gian mật thất khác, Thượng Quan Nhu Vân vừa giết xong một sư tử ba đầu lông vàng. Đây là Tam Đầu Sư, nó là một yêu thú cấp ba đỉnh phong có tốc độ rất nhanh. Thượng Quan Nhu Vân tất nhiên là chọn đi Đại Kiến lộ nên ngay từ ải hai đã phải chạm chán với một yêu thú lợi hại như vậy.
…
Ở một gian mật thất khác nữa, nơi đây có nhiều vết chém ngang dọc, vết nào cũng sâu hàng xích rộng hàng gang, đường cắt thì sắc gọn vô cùng. Trên sàn gian mật thất, thiếu niên tóc xù của Bạch Hổ đội đang nhìn vào cánh cửa phía trước. Mà cạnh hắn một con mãng sà lớn đã bị chém làm nhiều khúc.
Lúc này, không chỉ Liễu Thiên, tất cả những đệ tử trong điểm tài vật đều đang vượt ải. Người nhanh thì có thể đã đến ải thứ tư, người chậm thì giờ mới bắt đầu ải đầu. Lúc này những chưa chọn hoặc không còn thông đạo để chọn đều đã bị đẩy ra Huyễn Cực sơn mạch.
…
“Haha! Hihi! Ở đâu đó vang lên những tiếng cường nhỏ nhẹ sảng khoái.
“Anh! Dậy đi, anh dậy thôi!” Âm thanh trong trẻo vang lên.
Gọi mình ư? Nghe thấy câu nói đó, Liễu Thiên trong lòng tự hỏi.
Tỉnh dậy! Sâu trong tiềm thức của Liễu Thiên, một giọng nói của nữ nhi vang lên.
Ngay khi này, như một cú hích, một luồng ý trí trỗi dậy, một nguồn sức mạnh đang dần sống lại. Cơ thể hắn bống cảm thấy một tia ấm áp, một cố sinh lực đang chạy trong người hắn, những hình ảnh của cuộc sống tràn về.
“Thịch! Thịch!” Tiếng tim đập thật mạnh.
Trong đôi mắt hắn vốn tối om bỗng một điểm sáng đang dần mở rộng rồi lan tỏa hắn từ từ nhìn lại được mọi thứ.
“Hờ!” Liễu Thiên giật mình trợn tròn mắt nhìn ra phía trước.
Thế nhưng thứ hắn nhìn thấy lúc này chính là bức tranh tối nghĩa trên bức tường đối diện. Hắn ngạc nhiên khí thấy mình đang đứng, hắn liền lấy tay sờ soạn đồng thời cũng nhìn lại cơ thể mình.
Cơ thể hắn không sao, hoàn toàn lành lặn, ngay cả quần áo cũng không có một vết xước, trường kiếm vẫn nắm trên tay.
“Ảo giác!” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi giật mình nhận ra gì đó, hắn nhìn lại bức tranh kia.
/240
|