Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
THIÊN Ý
Quyển I: Kỳ Nhân Các.
Chương 9 Kỳ Nhân các.
Liễu Thiên biết tiểu cô nương này có vẻ không muốn trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn của mình nên hắn liền dừng lại không hỏi nữa .
Thêm một quãng thời gian nữa, đoàn người đã ra khỏi khu rừng đi đến một vùng thảo nguyên bằng phẳng, ở giữa thảo nguyên có một tòa thành to lớn nguy nga.
Đoàn người tiến vào con đường nhỏ rồi theo những đoàn người khác đi đến trước cổng thành.
“Đến nơi rồi! Mọi người xuống ngựa vào thành.” Tiếng của Liễu Nhân Toàn.
Liễu Thiên liền mở rèm xe ra, hắn nghiêng người nhìn về phía trước. Trước mặt Liễu Thiên là một tòa thành to lớn uy nghi, cổng thành cao đến mười trượng, rộng năm trượng, trên đó có ba chữ lớn Trung Dương thành. Tường thành này thì khỏi phải nói nó cao đến năm mươi trượng, ngước đầu nhìn lên cũng không thể thấy rõ trên cao tường thành có gì.
Hai bên cổng thành có rất nhiều linh canh gác, người nào người đấy to lớn vạm vỡ, gương mặt uy nghiêm chính trực có phần hung dữ.
Mà lúc này ở cổng thành có rất nhiều đoàn người đang đi vào làm chật kín cả cổng thành và đồng nghĩa với nhóm người thu phí cũng rất vất vả.
“Lớn thật! Thật hùng vĩ!” Liễu Thiên thầm cảm thán.
Kỳ Nhân Các là một tổ chức đứng đầu Nhất Xuân quốc, nó nắm mọi quyền hành chủ yếu của quốc gia này. Chính vì thế nó không thể bị công phá hay đột nhập. Nó có một lớp phòng thủ từ rất xa.
Xung quanh phạm năm mươi dặm của Kỳ Nhân Các có tổng cộng hai mươi hai tòa thành lớn nhỏ tạo thành một vành đai phòng thủ. Trung Dương Thành là một trong số đó. Nó cũng là tòa thành duy nhất trong hai mươi tòa thành giao tiếp với bên ngoài, những tòa khác đều là nơi dị gả của Kỳ Nhân Các đóng quân không có người ngoài xâm nhập.
Trung Dương Thành nằm phía đông Nhất Xuân quốc, nó là một trong hai tòa thành lớn nhất nước, tòa còn lại chính là Xuân Đô nơi triều đình Nhất Xuân quốc cai trị.
Trung Dương thành rộng khoảng 5 ha, trong thành lúc đông nhất phải hơn triệu người.
Mà nó chính là nơi mà các dị giả trong Nhất Xuân quốc tụ họp, có thể là buôn bán, giao lưu, luyện tập, thăm dò tin tức, tìm đồng bạn,…tất cả đều đi đến đây. Vì vậy nơi đây kinh tế phồn thịnh, buôn bán tấp lập, các loại dịch vụ phát triển vô cùng.
Muốn đi đến Kỳ Nhân các thì chỉ có một con đường đó chính là thông qua Trung Dương thành rồi theo con đường mòn duy nhất ở cửa tây đi đến đó. Không có trường hợp ngoại lệ ở đây. Ngay cả các cao tầng của Kỳ Nhân các cũng phải tuân thủ. Mỗi năm Kỳ Nhân các thu nhận đệ tử thì việc đăng ký phân loại cũng đều tiến hành ở đây.
Các vòng tuyển chọn đều diễn ra ở đây, chỉ khi được chập nhận phân chia rõ ràng thì mới được tiến vào Kỳ Nhân các. Tất nhiên là nhưng gia tộc trực thuộc Kỳ Nhân các thì không cần làm bài kiểm tra, chỉ cần tu vi đạt là đủ.
Đoàn người Liễu gia cũng từ từ tiến vào cổng thành, gặp đám thị vệ Liễu Nhân Toàn chỉ đưa ra một cái lệnh bài là được đi qua.
Xen qua đoàn người đông đúc, Liễu Nhân Toàn rất vất vả mới dẫn được đoàn người Liễu gia đến một cái khách sạn để nghỉ ngơi.
“Ài! Đông hơn đi hội, cũng may là đến nơi rồi!” Liễu Thiên đứng trước khách sặn thở dài thầm nghĩ.
Vừa vào đến khách sạn thì trời cũng chập choạng tối, nhóm người bắt đầu chia phòng, một lúc thì Liễu Thiên cũng ở trong phòng của mình.
Hắn ngồi trong chậu nước lớn vẻ mặt thỏa mãn nói: “Thật dễ chịu, không biết trong thành này có bảo nhiêu tửu lâu kiểu này mà đông người như vậy vẫn còn chỗ ở thoải mái như vậy!”
Liễu Thiên tắm xong ra bàn ngồi thần một lúc thì bữa tối cũng được mang đến .
Bữa tối ở đây được mang vào tận phòng bởi vì bên ngoài thực sự không còn chỗ để ngồi ăn nữa. Liễu Thiên có phòng căn bản là do Liễu Nhân Toàn đặt trước mới có được.
Sau bữa tối, Liễu Thiên đi dạo loăng quăng một vòng trong viện rồi cũng quay về phòng tu luyện. Lại là hai canh giờ ngồi im bất động, việc này đối với Liễu Thiên có chút nhàm chán nhưng vì tương lai hắn không thể không luyện tập. Hắn căn bản không biết tu luyện như thế nào, đột phá ra sao nên hắn rất tò mò!
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi đưa giấy thông hành và được đoàn người canh cổng kiểm tra xong, nhóm người Liễu Thiên theo đoàn người đông đúc từ cửa Đông của Trung Dương thành đi về dãy Tử Quang Sơn.
Ở phía Đông của Nhât Xuân quốc có một vùng đồng bằng rộng lớn có tên là Xuân Dương nguyên .
Xuân Dương nguyên dài rộng hàng trăm dặm, một khu rộng lớn bao la. Nó nằm cạnh dãy Tử Quang sơn hùng vĩ và Vạn Mộc Lâm già lua vạn năm tuổi. Ở phía đông của Xuân Dương nguyên là một vùng đồng bằng rộng lớn có tên là Lạc Thổ. Vùng đồng bằng này chính là được bồi đắp từ Lạc hà
Mà Lạc hà chảy từ sâu trong Vạn Mộc Lâm ra bên ngoài, nó cắt ngang Xuân Dương nguyên chảy ra hướng đông bắc của Xuân Dương nguyên .
Kỳ Nhân các chính là nằm trên Xuân Dương nguyên này .
Nhìn từ trên cao Kỳ Nhân các như một thành thị khổng lồ. Nó trải đều trên khắp Xuân Dương nguyên này. Từ cổng bắc là một con đường nhỏ dài mười mấy dặm nối vào trong tông môn lớn này. Hai bên đường con đường nhỏ kia cũng là một vùng toàn các cảnh vật thiên nhiên mỹ lệ hòa nhã như núi đồi, suối hò hay rừng cây.
Đến cuối đường kia là một cái quảng trường lớn đến mấy ha. Cạnh quảng trường đó là vô số cách công trình cảnh vật. Nhìn cảnh vật công trình dày chi chít nhưng vẫn có quy củ sắp xếp và phân bố riêng của nó.
Nói trung là Kỳ Nhân các được chia làm năm khu.
Mỗi một khu đều như một thành phố lớn. Trong mỗi thành phố này là công trình nhà cửa dầy đặc chi chít tạo thành những tổ hợp, giữa những tổ hợp này là những sân nhỏ, sân lớn, các dược viên, hoa viên, các bãi thí luyện, các ao hồ nhỏ, công trình trang trí,…
Các công trình san sát chi chít liên miên hết một vùng rộng lớn. Đây là một tổ hợp rộng lớn chưa từng có, chỉ nhìn thôi cũng làm người khác hoa mắt rồi. Thật sự là một mê cung lớn khi nhìn từ trên xuống.
Nếu ví Kỳ Nhân các như một cái bánh vừng lớn thì những khu công trình hay cảnh vật trong đó chính là những hạt vừng trên cái bánh đó.
Qua đây thấy được tổ chức mang tên Kỳ Nhân Các này lớn mạnh đến mức nào!
Từ Trung Dương thành đoàn người vòng lên phía bắc vì phía tây Kỳ Nhân các là dãy Tử Quang sơn cao đến ngàn trượng. Phía nam là Vạn Mộc Lâm rộng lớn vô ngần.
Cổng bắc cũng có những dãy núi nhỏ, từ đó có một con đường với những bậc thang vào sâu bên trong Xuân Dương nguyên .
Đi đến gần trưa thì đám người Liễu Thiên cũng đến cổng của Kỳ Nhân các .
“A! Cần thiết phải to đẹp thế không?” Liễu Thiên thầm cảm thán, hắn đứng há hốc mồm nhìn lên cổng của Kỳ Nhân Các .
Cái cổng nằm hoành tráng ở cuối những bậc thang đá kia. Nó cao ngút, trang trí lộng lẫy, tất cả đều được làm bằng thanh thạch. Một chiếc cổng màu xanh biếc, có hai con rồng cuộn theo thân cột đu lên trên đỉnh cổng. Ở đỉnh cổng hai con rồng đang tranh giành một đóa hồng liên đang nhú nở. Ở bảng lớn trên đó có khắc ba chữ Kỳ Nhân các vô cùng mỹ lệ. Hai bên có hai hàng đệ tử thanh tú đứng nghiêm trang canh gác.
“Đi thôi!” Liễu Nhân Toàn đi vào bên trong cổng quay lại gọi Liễu Thiên.
Liễu Thiên giật mình nhìn lại thì thấy đám người Liễu gia đã đi được một đoạn, hắn rất nhanh chen qua đám người chạy lên phía trước.
Qua cổng vào là một vùng thung lũng dài hẹp, hẹp đây là so với một vùng rộng lớn phía trước chứ thực ra nó vẫn rất to lớn. Ở giữa thung lũng này có một con đường dải sỏi vàng rộng hơn năm trượng. Hai bên là hồ nhỏ núi đá, trong hồ thì có những cây sen cây súng đang thi nhau nở hoa. Bên cạnh hồ là những cái cây nhỏ mà tươi tốt xỏa bóng xuống mấy cái hồ đó.
Liễu Thiên vừa đi vừa ngăm cảnh, đối với hắn cứ như mơ vậy. Chỗ này đúng như tiên giới mà hắn từng tưởng tượng. Mọi cảnh vật đều đẹp đẽ mà thanh tịnh, đều tự nhiên mà không cô quạnh.
Cảnh vật chỗ này đã làm Liễu Thiên rất phấn khích, hắn cùng đoàn người từ từ dảo bước về phía trước.
Con đường dài với nhưng cảnh vật tuyệt đẹp chẳng mấy đã đi hết.
Đi qua một cánh cổng nữa thì trước mặt mọi người là một quảng trường vô cùng rộng lớn. Nó rộng đến nỗi hai ngươi đứng ở hai đầu chỉ nhìn thấy nhau như một điểm nhỏ mà thôi. Liễu Thiên nhìn thẳng về phía cuối của quảng trường thì thấy ở đó có vô số công trình cao cao, không nhìn rõ hoa văn thế nào nhưng khẳng định là rất mỹ lệ và đồ sộ.
Mà nhìn ngắm một lượt thì mới biết không chỉ đằng trước mà nhìn sang hai phía đều thấy phía xa sau những cảnh vật tự nhiên là vô số công trình hùng vĩ nhấp nhô.
Đi đến quảng trường này thì đoàn người đông đúc bỗng tách ra. Đám thì đi trái đám thì đi phải, nhưng đa số đều đi sang bên trái hết. Đoàn người Liễu gia cũng đi sang bên trái.
Lại một con đường xuyên qua nhiều cảnh thiên nhiên tươi đẹp. Hơn 2 km mới đến chỗ cần đến. Chỉ thấy một cái cổng có ghi hai chữ ‘Ngoai Viện’ sau cổng đó là một con đường dài nối vào trong. Khi này từng đoàn người tiếp tục đi vào phía trong cái cổng đó.
Mấy người Liễu Thiên cũng không ngần ngại đi vào theo, đi thêm một đoạn khoảng vài cây thì Liễu Thiên đã thấy một khu công trình có tường bao quanh, từ ngoài không thể nhìn rõ bên trong có gì.
“Phụ thân! Con về chỗ của mình đây.” Liễu Thiên đang định hỏi thì nghe thấy Liễu Thuyên nhẹ nhàng quay sang Liễu Nhân Toàn nói.
“Tứ thúc! Chúng ta cũng đi đây.” Hai anh em Liễu Hải, Liễu Hào cũng chào định rời đi.
Mấy người khác cũng cung kính chào muốn rời đi trước.
“Ừm tất cả đi đi, cố gắng lên!” Liễu Nhân Toàn khẽ gật đầu nói.
Sau câu nói đó mấy người kia gồm cả Liễu Thuyên bắt đầu rời đi nhưng điều đặc biệt là họ không hề đi chung đường mà đi đến ngã rẽ thì lại chia làm nhiều ngả khác nhau.
Mấy người kia đi khuất xa dần thì Liễu Nhân Toàn quay lại nhìn sang Liễu Thiên nói: “Thiên nhi từ nay cháu sẽ sống tự lập rồi.”
Liễu Thiên mỉm cười nói: “Tứ thúc yên tâm ta sẽ tự lo cho mình được .”
Tự lập đối với Liễu Thiên là thứ quá đơn giản, hắn đã quá quen với điều đó rồi. Hắn chỉ sợ là không được tự lập mà thôi như này rất hợp ý hắn.
“Ừm! Thế thì tốt!” Liễu Nhân Toàn lấy ra cái thẻ bài rồi nói: “Đây là thẻ bài thân phận cùng chìa khóa phòng của cháu. À bản đồ…”
Liễu Thiên cầm lấy thẻ bài nhìn nhìn rồi không cho Liễu Nhân Toàn nói nốt đã tỏ vẻ tự tin nói: “Tứ thúc về đi. Ta đi tìm phòng của mình.”
THIÊN Ý
Quyển I: Kỳ Nhân Các.
Chương 9 Kỳ Nhân các.
Liễu Thiên biết tiểu cô nương này có vẻ không muốn trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn của mình nên hắn liền dừng lại không hỏi nữa .
Thêm một quãng thời gian nữa, đoàn người đã ra khỏi khu rừng đi đến một vùng thảo nguyên bằng phẳng, ở giữa thảo nguyên có một tòa thành to lớn nguy nga.
Đoàn người tiến vào con đường nhỏ rồi theo những đoàn người khác đi đến trước cổng thành.
“Đến nơi rồi! Mọi người xuống ngựa vào thành.” Tiếng của Liễu Nhân Toàn.
Liễu Thiên liền mở rèm xe ra, hắn nghiêng người nhìn về phía trước. Trước mặt Liễu Thiên là một tòa thành to lớn uy nghi, cổng thành cao đến mười trượng, rộng năm trượng, trên đó có ba chữ lớn Trung Dương thành. Tường thành này thì khỏi phải nói nó cao đến năm mươi trượng, ngước đầu nhìn lên cũng không thể thấy rõ trên cao tường thành có gì.
Hai bên cổng thành có rất nhiều linh canh gác, người nào người đấy to lớn vạm vỡ, gương mặt uy nghiêm chính trực có phần hung dữ.
Mà lúc này ở cổng thành có rất nhiều đoàn người đang đi vào làm chật kín cả cổng thành và đồng nghĩa với nhóm người thu phí cũng rất vất vả.
“Lớn thật! Thật hùng vĩ!” Liễu Thiên thầm cảm thán.
Kỳ Nhân Các là một tổ chức đứng đầu Nhất Xuân quốc, nó nắm mọi quyền hành chủ yếu của quốc gia này. Chính vì thế nó không thể bị công phá hay đột nhập. Nó có một lớp phòng thủ từ rất xa.
Xung quanh phạm năm mươi dặm của Kỳ Nhân Các có tổng cộng hai mươi hai tòa thành lớn nhỏ tạo thành một vành đai phòng thủ. Trung Dương Thành là một trong số đó. Nó cũng là tòa thành duy nhất trong hai mươi tòa thành giao tiếp với bên ngoài, những tòa khác đều là nơi dị gả của Kỳ Nhân Các đóng quân không có người ngoài xâm nhập.
Trung Dương Thành nằm phía đông Nhất Xuân quốc, nó là một trong hai tòa thành lớn nhất nước, tòa còn lại chính là Xuân Đô nơi triều đình Nhất Xuân quốc cai trị.
Trung Dương thành rộng khoảng 5 ha, trong thành lúc đông nhất phải hơn triệu người.
Mà nó chính là nơi mà các dị giả trong Nhất Xuân quốc tụ họp, có thể là buôn bán, giao lưu, luyện tập, thăm dò tin tức, tìm đồng bạn,…tất cả đều đi đến đây. Vì vậy nơi đây kinh tế phồn thịnh, buôn bán tấp lập, các loại dịch vụ phát triển vô cùng.
Muốn đi đến Kỳ Nhân các thì chỉ có một con đường đó chính là thông qua Trung Dương thành rồi theo con đường mòn duy nhất ở cửa tây đi đến đó. Không có trường hợp ngoại lệ ở đây. Ngay cả các cao tầng của Kỳ Nhân các cũng phải tuân thủ. Mỗi năm Kỳ Nhân các thu nhận đệ tử thì việc đăng ký phân loại cũng đều tiến hành ở đây.
Các vòng tuyển chọn đều diễn ra ở đây, chỉ khi được chập nhận phân chia rõ ràng thì mới được tiến vào Kỳ Nhân các. Tất nhiên là nhưng gia tộc trực thuộc Kỳ Nhân các thì không cần làm bài kiểm tra, chỉ cần tu vi đạt là đủ.
Đoàn người Liễu gia cũng từ từ tiến vào cổng thành, gặp đám thị vệ Liễu Nhân Toàn chỉ đưa ra một cái lệnh bài là được đi qua.
Xen qua đoàn người đông đúc, Liễu Nhân Toàn rất vất vả mới dẫn được đoàn người Liễu gia đến một cái khách sạn để nghỉ ngơi.
“Ài! Đông hơn đi hội, cũng may là đến nơi rồi!” Liễu Thiên đứng trước khách sặn thở dài thầm nghĩ.
Vừa vào đến khách sạn thì trời cũng chập choạng tối, nhóm người bắt đầu chia phòng, một lúc thì Liễu Thiên cũng ở trong phòng của mình.
Hắn ngồi trong chậu nước lớn vẻ mặt thỏa mãn nói: “Thật dễ chịu, không biết trong thành này có bảo nhiêu tửu lâu kiểu này mà đông người như vậy vẫn còn chỗ ở thoải mái như vậy!”
Liễu Thiên tắm xong ra bàn ngồi thần một lúc thì bữa tối cũng được mang đến .
Bữa tối ở đây được mang vào tận phòng bởi vì bên ngoài thực sự không còn chỗ để ngồi ăn nữa. Liễu Thiên có phòng căn bản là do Liễu Nhân Toàn đặt trước mới có được.
Sau bữa tối, Liễu Thiên đi dạo loăng quăng một vòng trong viện rồi cũng quay về phòng tu luyện. Lại là hai canh giờ ngồi im bất động, việc này đối với Liễu Thiên có chút nhàm chán nhưng vì tương lai hắn không thể không luyện tập. Hắn căn bản không biết tu luyện như thế nào, đột phá ra sao nên hắn rất tò mò!
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi đưa giấy thông hành và được đoàn người canh cổng kiểm tra xong, nhóm người Liễu Thiên theo đoàn người đông đúc từ cửa Đông của Trung Dương thành đi về dãy Tử Quang Sơn.
Ở phía Đông của Nhât Xuân quốc có một vùng đồng bằng rộng lớn có tên là Xuân Dương nguyên .
Xuân Dương nguyên dài rộng hàng trăm dặm, một khu rộng lớn bao la. Nó nằm cạnh dãy Tử Quang sơn hùng vĩ và Vạn Mộc Lâm già lua vạn năm tuổi. Ở phía đông của Xuân Dương nguyên là một vùng đồng bằng rộng lớn có tên là Lạc Thổ. Vùng đồng bằng này chính là được bồi đắp từ Lạc hà
Mà Lạc hà chảy từ sâu trong Vạn Mộc Lâm ra bên ngoài, nó cắt ngang Xuân Dương nguyên chảy ra hướng đông bắc của Xuân Dương nguyên .
Kỳ Nhân các chính là nằm trên Xuân Dương nguyên này .
Nhìn từ trên cao Kỳ Nhân các như một thành thị khổng lồ. Nó trải đều trên khắp Xuân Dương nguyên này. Từ cổng bắc là một con đường nhỏ dài mười mấy dặm nối vào trong tông môn lớn này. Hai bên đường con đường nhỏ kia cũng là một vùng toàn các cảnh vật thiên nhiên mỹ lệ hòa nhã như núi đồi, suối hò hay rừng cây.
Đến cuối đường kia là một cái quảng trường lớn đến mấy ha. Cạnh quảng trường đó là vô số cách công trình cảnh vật. Nhìn cảnh vật công trình dày chi chít nhưng vẫn có quy củ sắp xếp và phân bố riêng của nó.
Nói trung là Kỳ Nhân các được chia làm năm khu.
Mỗi một khu đều như một thành phố lớn. Trong mỗi thành phố này là công trình nhà cửa dầy đặc chi chít tạo thành những tổ hợp, giữa những tổ hợp này là những sân nhỏ, sân lớn, các dược viên, hoa viên, các bãi thí luyện, các ao hồ nhỏ, công trình trang trí,…
Các công trình san sát chi chít liên miên hết một vùng rộng lớn. Đây là một tổ hợp rộng lớn chưa từng có, chỉ nhìn thôi cũng làm người khác hoa mắt rồi. Thật sự là một mê cung lớn khi nhìn từ trên xuống.
Nếu ví Kỳ Nhân các như một cái bánh vừng lớn thì những khu công trình hay cảnh vật trong đó chính là những hạt vừng trên cái bánh đó.
Qua đây thấy được tổ chức mang tên Kỳ Nhân Các này lớn mạnh đến mức nào!
Từ Trung Dương thành đoàn người vòng lên phía bắc vì phía tây Kỳ Nhân các là dãy Tử Quang sơn cao đến ngàn trượng. Phía nam là Vạn Mộc Lâm rộng lớn vô ngần.
Cổng bắc cũng có những dãy núi nhỏ, từ đó có một con đường với những bậc thang vào sâu bên trong Xuân Dương nguyên .
Đi đến gần trưa thì đám người Liễu Thiên cũng đến cổng của Kỳ Nhân các .
“A! Cần thiết phải to đẹp thế không?” Liễu Thiên thầm cảm thán, hắn đứng há hốc mồm nhìn lên cổng của Kỳ Nhân Các .
Cái cổng nằm hoành tráng ở cuối những bậc thang đá kia. Nó cao ngút, trang trí lộng lẫy, tất cả đều được làm bằng thanh thạch. Một chiếc cổng màu xanh biếc, có hai con rồng cuộn theo thân cột đu lên trên đỉnh cổng. Ở đỉnh cổng hai con rồng đang tranh giành một đóa hồng liên đang nhú nở. Ở bảng lớn trên đó có khắc ba chữ Kỳ Nhân các vô cùng mỹ lệ. Hai bên có hai hàng đệ tử thanh tú đứng nghiêm trang canh gác.
“Đi thôi!” Liễu Nhân Toàn đi vào bên trong cổng quay lại gọi Liễu Thiên.
Liễu Thiên giật mình nhìn lại thì thấy đám người Liễu gia đã đi được một đoạn, hắn rất nhanh chen qua đám người chạy lên phía trước.
Qua cổng vào là một vùng thung lũng dài hẹp, hẹp đây là so với một vùng rộng lớn phía trước chứ thực ra nó vẫn rất to lớn. Ở giữa thung lũng này có một con đường dải sỏi vàng rộng hơn năm trượng. Hai bên là hồ nhỏ núi đá, trong hồ thì có những cây sen cây súng đang thi nhau nở hoa. Bên cạnh hồ là những cái cây nhỏ mà tươi tốt xỏa bóng xuống mấy cái hồ đó.
Liễu Thiên vừa đi vừa ngăm cảnh, đối với hắn cứ như mơ vậy. Chỗ này đúng như tiên giới mà hắn từng tưởng tượng. Mọi cảnh vật đều đẹp đẽ mà thanh tịnh, đều tự nhiên mà không cô quạnh.
Cảnh vật chỗ này đã làm Liễu Thiên rất phấn khích, hắn cùng đoàn người từ từ dảo bước về phía trước.
Con đường dài với nhưng cảnh vật tuyệt đẹp chẳng mấy đã đi hết.
Đi qua một cánh cổng nữa thì trước mặt mọi người là một quảng trường vô cùng rộng lớn. Nó rộng đến nỗi hai ngươi đứng ở hai đầu chỉ nhìn thấy nhau như một điểm nhỏ mà thôi. Liễu Thiên nhìn thẳng về phía cuối của quảng trường thì thấy ở đó có vô số công trình cao cao, không nhìn rõ hoa văn thế nào nhưng khẳng định là rất mỹ lệ và đồ sộ.
Mà nhìn ngắm một lượt thì mới biết không chỉ đằng trước mà nhìn sang hai phía đều thấy phía xa sau những cảnh vật tự nhiên là vô số công trình hùng vĩ nhấp nhô.
Đi đến quảng trường này thì đoàn người đông đúc bỗng tách ra. Đám thì đi trái đám thì đi phải, nhưng đa số đều đi sang bên trái hết. Đoàn người Liễu gia cũng đi sang bên trái.
Lại một con đường xuyên qua nhiều cảnh thiên nhiên tươi đẹp. Hơn 2 km mới đến chỗ cần đến. Chỉ thấy một cái cổng có ghi hai chữ ‘Ngoai Viện’ sau cổng đó là một con đường dài nối vào trong. Khi này từng đoàn người tiếp tục đi vào phía trong cái cổng đó.
Mấy người Liễu Thiên cũng không ngần ngại đi vào theo, đi thêm một đoạn khoảng vài cây thì Liễu Thiên đã thấy một khu công trình có tường bao quanh, từ ngoài không thể nhìn rõ bên trong có gì.
“Phụ thân! Con về chỗ của mình đây.” Liễu Thiên đang định hỏi thì nghe thấy Liễu Thuyên nhẹ nhàng quay sang Liễu Nhân Toàn nói.
“Tứ thúc! Chúng ta cũng đi đây.” Hai anh em Liễu Hải, Liễu Hào cũng chào định rời đi.
Mấy người khác cũng cung kính chào muốn rời đi trước.
“Ừm tất cả đi đi, cố gắng lên!” Liễu Nhân Toàn khẽ gật đầu nói.
Sau câu nói đó mấy người kia gồm cả Liễu Thuyên bắt đầu rời đi nhưng điều đặc biệt là họ không hề đi chung đường mà đi đến ngã rẽ thì lại chia làm nhiều ngả khác nhau.
Mấy người kia đi khuất xa dần thì Liễu Nhân Toàn quay lại nhìn sang Liễu Thiên nói: “Thiên nhi từ nay cháu sẽ sống tự lập rồi.”
Liễu Thiên mỉm cười nói: “Tứ thúc yên tâm ta sẽ tự lo cho mình được .”
Tự lập đối với Liễu Thiên là thứ quá đơn giản, hắn đã quá quen với điều đó rồi. Hắn chỉ sợ là không được tự lập mà thôi như này rất hợp ý hắn.
“Ừm! Thế thì tốt!” Liễu Nhân Toàn lấy ra cái thẻ bài rồi nói: “Đây là thẻ bài thân phận cùng chìa khóa phòng của cháu. À bản đồ…”
Liễu Thiên cầm lấy thẻ bài nhìn nhìn rồi không cho Liễu Nhân Toàn nói nốt đã tỏ vẻ tự tin nói: “Tứ thúc về đi. Ta đi tìm phòng của mình.”
/240
|