Thiên

Chương 137 - Thử Thách

/172


Tại một nơi nào đó. Trong Hội Thuyên Phái. Đây là một toà nhà được dựng từ đá kim cương nên cực kỳ cứng chắc, rộng hai tầng duy nhất, tầng trên nhỏ chồng lên tầng dưới như một cái hồ lô, không đề tên nhưng có khắc chữ “họp” lõm sâu tầng dưới

Kỳ quái chính là không có cửa để tiến vào toà “họp” này. Đúng như vậy, khi mà toà “họp” này kín từ tầng dưới lên tầng trên

Nhưng nó lại không ngăn cản được chân chạm vào toà “họp” của nam tử vừa mới xuất hiện chính là Ngọc Kha, trong tay vẫn đang nắm chặt Tiểu Bạch, mặc nó la hét in ỏi “thả ta ra, thả ra”, “Thiên ca, đâu rồi”

Xuyên qua toà “họp” mà không xảy ra bất trắc hay khó khăn gì, Ngọc Kha đã đứng bên trong toà “họp” cùng một câu nói với vài giọng nói vang lên:

- Có thành viên mới gia nhập hội!

“Con gì đây! Lông vàng! Mắt đỏ!”

Lại những câu nói khác vang lên trong ánh mắt lại nhìn chăm chú Tiểu Bạch phán lung tung như trêu tức nó lúc này

Trong khi Ngọc Kha lại cười phá lên, ầm vang bên trong tầng dưới toà “họp” cùng giọng nói pha phả không hợp với hắn lắm:

- Hắn đi lạc! Ta mới đưa vào hội!

- Chỉ đơn giản vậy sao!

Một giọng nói già lão ngồi chính giữa phía trên mọi người có mặt trong đây vuốt bộ râu quấn lên, chiếc ghế nạm kim cương sáng lấp lánh

Lúc này, lão lại phất tay hướng Tiểu Bạch đang trong tay Ngọc Kha mà tóm lấy vào tay lão trong một chớp mắt

Tiểu Bạch chỉ biết run rẩy, khóc mếu, nhìn quanh đám người nơi này, trong cái liếc mắt của Ngọc Kha đã nhận ra từng vị tu nguyên giả

Bên trong tòa “họp”, hiện tại chỉ khoảng hai chục người có hơn, không ai giống ai, ánh mắt bọn họ lại đang chú ý tới Tiểu Bạch

Đặc biệt nhất, chính là lão giả với bộ râu quấn lên cùng một đôi nam nữ chỉ khoảng đôi mươi, có thể nói là trẻ nhất trong đây, hai thiếu niên cương mãnh y phục đã bạc màu, hai thiếu niên công tử, ba thiếu nữ mảnh dẽ, uyển chuyển, hai thiếu phụ đã ngoài ba mươi, cùng hai trung niên nam tử đã ngoài năm mươi, mỗi người một góc, nơi một chiếc ghế hình thù đặc dị không giống nhau càng thêm đặc biệt

Sắc mặt Ngọc Kha đã không còn bình thường, đã xanh xao thấy rõ, khi liếc ngang liếc dọc trong chớp mắt, tay hắn bất chợt đưa lên sờ trán, lại giật một cọng tóc trên đầu trong vẻ tự hiểu, ho khan một tiếng

Một trong hai thiếu phụ đã ngoài ba mươi liền lên tiếng:

- Ngọc Kha! Quái! Tiểu thú này chẳng lẽ là Cự Xa Thú!

Nét mặt thiếu phụ liền cười mang theo một cỗ hàm ý nơi lông mày đang nhướng hồng đậm nhìn Ngọc Kha đang đỏ mặt, hơi bực tức, đáp trả:

- Không phải, Cự Xa Thú đây! Nó là Tiểu Bạch!

Ngọc Kha trả lời dứt khoát, còn lấy luôn bộ xương của quái thú to bự đã giết ra trước mặt bọn họ, cặp mắt hắn lại nhìn tới lão giả bộ râu quấn lên liền khoát tay áo

- Ta trong nó không được bình thường nên phải thuộc động vật quý hiếm!

Giọng một trung niên nam nhân không phải trong đám tu nguyên giả đặc biệt nhất đột nhiên nói

Trong khi lão giả bộ râu quấn lên lại đang nhìn sát Tiểu Bạch, sờ nắn nó, soi rõ từng chi tiết, lại nói một câu, gây kinh hãi nơi này:

- Thú tộc mà ta biết về mi đã tuyệt chủng lâu rồi!

Ngọc Kha không khỏi đứng khựng lại chút ít, mới ngồi xuống chiếc ghế gỗ, được chạm khắc tinh xảo, họa tiết linh động

Nơi Rừng Hoa. Khi Ngọc Kha vừa biến mất, Vũ Thiên không nghĩ ngợi nhiều mà bước theo sau nhưng nơi hắn bước vào không phải là Rừng Hoa được trồng tại mặt đất

Lúc này, thứ hắn nhìn thấy, là những bức tường thép mỏng, vây lấy, nhốt hắn trong một hộp thép

Không đợi Vũ Thiên kịp suy nghĩ, đã thấy hộp thép chuyển động, hắn liền phải chạy bộ nơi mặt nền thép mỏng dưới chân, càng lúc càng nhanh, hắn phải chạy không ngừng nghỉ, liền trong lòng mắng một câu rõ to:

- Nơi này là thế nào!

Rất nhanh, trong khoảng một tiếng trôi qua, hộp thép bắt đầu ngừng lại, chậm dần, Vũ Thiên liền hiện chút bất ngờ, lại thở phào một hơi, sờ lấy cổ vẫn cảm nhận được Xà Xà đang quấn lấy cổ hắn nên bớt lo vì sợ Xà Xà đã văng mất

Chỉ được chục giây, hắn lại kinh hãi, khi hộp thép lại chuyển động, lần này lại là thu nhỏ lại, phân nhánh ra làm hai rồi ba tới bốn liền ngừng lại

Trợn tròn mắt, Vũ Thiên nhìn ba lối tiến vào ba hộp thép mới hình thành, nghi ngờ trong chút sợ, nơi hắn đứng cũng đã bị thu hẹp lại dần dần, như đã ép buộc hắn phải chọn một trong ba hộp thép mới hình thành mà bước vào

Hết do dự, Vũ Thiên cắn răng tiến vào hộp thép thứ hai, vừa bước chân vào hắn liền thấy một sa mạc đầy cát, nóng bức, cảm giác khó thở liền dâng trào, vỗ vỗ Xà Xà nói gấp:

- Xà Xà! Mau quấn chỗ khác!

Vũ Thiên đạp mạnh bãi cát dưới chân, cặp mắt khép nhỏ đã mở to hết cỡ, nhìn xung quanh mình, gào lên:

- Nơi này, là chỗ nào!

Lửa từ đâu xuất hiện, bắt đầu thiêu đốt hắn, băng nguyên lực bao trùm lấy hắn tránh khỏi ngọn lửa đang thiêu đốt hắn khắp xung quanh bãi cát

Ngọn lửa đang từ đỏ lại chuyển sang xanh đậm, độ nóng tăng gấp đôi, băng nguyên lực của Vũ Thiên lại tiêu hao rất nhiều, nhưng lại không thể ngăn cản ngọn lửa đang xâm thực, tiến nhập vào cơ thể hắn

Thời gian là một canh giờ, ngọn lửa liền tắt, bãi cát lúc nãy đã không còn thấy

Vũ Thiên lại thấy mình đang đứng nơi mặt đất, quanh hắn toàn là cây cối, cành lá tươi tốt bao trùm lấy hắn phía trên, phía dưới mặt đất lại toàn cây cỏ lá nhỏ, xen kẽ là những khóm hoa tím đỏ đầy gai, tỏa ra một mùi hương bay khắp khoảng không gian nhìn xa không thấy điểm dừng

Hắn hít thở đều đặn nên ngửi thấy mùi hương này, liền cảm giác thân thể có chút thay đổi, hắn bất chợt đưa tay sờ bụng, cảm giác khác lạ lại đang xảy ra với hắn, nguyên lực từ ngoài đang tiến nhập vào cơ thể hắn rất nhanh

Cảm nhận được “lục phủ, ngũ tạng” đã trở nên mạnh mẽ và khác trước

Nhưng lại không cảm nhận được sự thay đổi như thế nào, khi nhận ra cảnh giới vẫn không hề tăng thêm

Nơi hắn đang đứng lại thay đổi, Xà Xà quấn đuôi ngay cổ Vũ Thiên cũng đã khác trước, quang sáng màu vàng xuất hiện tại nó lại chuyển màu sang nồng đậm

Đây là cảnh giới Thượng Hoàng Thú. Nhưng Vũ Thiên lại không hay biết

Lúc này, hắn đang đi lòng vòng qua lại, hai tay cảnh giác có thể ra chiêu bất cứ lúc nào nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ điều xấu gì xảy ra. Đến khi, Vũ Thiên dừng chân nơi mặt nước trong veo, xuất hiện trên mặt đất hơi lõm xuống, vô tình đạp trúng, cảm giác khác lạ lại nổi lên nhưng lại không hề có gì thay đổi

Ngoài Xà Xà đã cuộn tròn nơi vai hắn, nói nhỏ trong khó chịu nơi này:

- Thiên ca! Nơi quỷ quái này sao nãy giờ chưa ra!

Vũ Thiên thu chân khỏi mặt nước, đọng lại chút ít nơi mặt đất, vừa chạm vào, hắn im lặng nhìn quanh tiếp tục suy xét không nói, vì chính hắn cũng không biết phải làm sao để thoát khỏi nơi này

Hắn lại bước đi, mặc cho xung quanh lại đang thay đổi, mặt đất bắt đầu nhô cao, tạo thành một ngọn núi nhỏ, Vũ Thiên tuy kinh ngạc nhưng vẫn tiến tới ngọn núi xuất hiện trước mắt trong đề phòng

Hắn đã nhận ra nơi này đã luôn thay đổi liên tục xung quanh hắn, từ xa đi tới, Vũ Thiên thấy ngọn núi rất nhỏ nhưng khi tới gần ngọn núi lại cao gấp mấy lần hắn

Ngọn núi này, có thể bước chân đi lên theo độ dốc của nó, leo được một nửa, Vũ Thiên liền cảm nhận được, đôi chân đã tê, nhìn quanh lại toàn cây cối, hắn liền có chút chán nản, tự nhủ không hiểu vì sao mình lại có mặt chỗ này, đi hoài vẫn không thoát ra được

Hắn lại đi tiếp lên trên ngọn núi, nét mặt liền kinh ngạc vì trên đỉnh núi lại có một cái đình nhỏ. Chính giữa đình, có một cái bàn hình tứ giác, nhìn thẳng sẽ thấy một thác nước đang chảy róc rách

Trên cái bàn hình tứ giác lại đang có vài vật dụng để trên, nhìn thoáng qua lại khiến hắn hơi giật mình, vài thứ là binh khí, vài thứ là vật dụng dùng vào một vài việc nhỏ nhặt khác và vài ngọc giản để trên cùng với vài viên đá hình thù kỳ dị lẫn chung với vài viên đá phát sáng có màu khác nhau

Vũ Thiên bước chân tới gần mà quan sát chúng kỹ hơn, lại còn bất chợt đưa tay cầm lấy một vài thứ lên xem, bất chấp có nguy hiểm hay không

Nhưng lại không biết là trong tòa “họp”. Nơi Hội Thuyên Phái

Đang một trận kinh nghi nơi một vài tu nguyên giả trong này

- Tệ thật, không nắm giữ được hệ nào!

Một trong hai thiếu niên công tử lẩm bẩm nói không nhỏ, không lớn. Trong khi một lão già tầm năm mươi chỗ này lại thấp giọng:

- Trận Ka – Tê!

- Phần thưởng không nhỏ, lần này mất quá nhiều rồi!

Trung niên nam tử trong nhóm đặc biệt lại cất giọng ngạc nhiên, lắc đầu liên tục nhìn quanh

- Trận Bê – Lô! Lần này là gì đây!

Một giọng trầm từ một nam tử sát cạnh tòa “họp” đang tựa đầu vào chiếc ghế, mắt liêm diêm như ngủ mà không ngủ, có vẻ như không để ý gì những người đang có mặt nơi này nói gì khi mà bất chợt nói

Ngọc Kha hơi nhướng đôi lông mày nhìn nam tử này, lại không nói gì, trong đôi tay khẽ cử động, vuốt trán đang nhăn như nghĩ gì khó khăn

Rồi lại lắc lắc đầu làm tóc mái ngắn của hắn trở nên rối bù nhìn Tiểu Bạch đang há miệng nuốt từng viên thuốc màu đỏ, nhỏ từ tay lão già bộ râu vuốt lên

Vũ Thiên lúc này lại khác, hắn đứng trước mặt bàn hình tứ giác bị xéo, nhìn lại lần lượt tầng thứ để trên, trong tay lúc này lại đang cầm một ngọc giản để lên trán, xem dữ liệu ghi bên trong, hắn có chút bất ngờ vì chỉ có vài chữ đơn giản “mộng thu, thu mong”

Liền có chút khó hiểu với hai chữ ngược, nhưng lại không dành thời gian để suy xét mà liền bỏ qua

Hắn lại cầm lấy một chiếc nhẫn để nơi này, đeo vào ngón áp út mới bật nói “giới chỉ” rồi lại nhìn những thứ khác lần lượt cầm xem, thu vào trong chiếc nhẫn này, ngay cả Túi Trữ Vật của hắn cũng như vậy, được cho vào

Chỉ đến khi cầm lấy một thanh kiếm, trắng, hơi đục, tỏa ra một ít lôi nguyên lực nhưng lại làm kinh hãi Xà Xà, vốn vẫn đang bình tĩnh mà quan sát hắn

Hắn nhìn chữ khắc trên kiếm “điện” mà như nhớ lại thanh kiếm từng rút ra của Phương Nguyệt, nhưng cũng giống như những thứ trước không xem kỹ mà cất nhanh vào trong chiếc nhẫn

Đến khi cái bàn hình tứ giác trống trơ, cũng như thanh “điện” vừa mới thu vào, cũng là lúc mọi thứ xung quanh hắn lại thay đổi

Những thứ Vũ Thiên thu lấy vào chiếc nhẫn, ngoài “điện”, còn có hai ngọc giản “mộng” và “thư tịch”, một dụng cụ từ gỗ ghi là “Ghi-ta” nó giống một loại nhạc cụ, hai viên đá khắc chữ cùng một bộ y phục chất liệu mềm

Hắn liền lấy, mặc vào, thay bộ y phục cũ của mình

Vũ Thiên lại kinh hãi khi mà vừa chớp mắt, vườn hoa đã xuất hiện trước mắt hắn nhưng khi xoay vòng, hắn lại không còn thấy vườn hoa, mà thay vào đó là một sân băng lạnh giá nơi hắn đứng lúc này

Cuồng phong nổi lên, gió lạnh thổi tung tà áo hắn, Vũ Thiên lại chỉ biết mắng nhỏ “nơi nào đây”, gió lúc này mạnh như có thể thổi tung hắn lên, hai chân hắn bắt đầu xuất hiện một lớp băng bao phủ khắp người, khiến hắn cùng Xà Xà nhanh chóng thành khối băng

/172

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status