Phiêu Vân Lan
Tiểu Bạch vừa dứt lời liền bay nhanh mà lấy hai chân mình chặn bàn tay Phiêu Vân Lan đang sắp chạm vào chiếc mũi của Vũ Thiên ngăn chặn cái chạm tay của Phiêu Vân Lan, nhưng khi Tiểu Bạch nhắc đến hai chữ “Nguyệt tỷ” lại khiến cho Phiêu Vân Lan phải khựng lại, sắc mặt nàng đã thay đổi chỉ là rất nhanh liền bình tĩnh lại nhưng trong lòng thì hiện lên chút ý lạ mà hỏi nhỏ Tiểu Bạch đã yên vị chỗ cũ đối diện nàng
- Nguyệt tỷ mà đệ nói là ai!
- Đây là bí mật đệ không thể nói!
Tiểu Bạch làm ra bộ dạng bí mật mà không nói cho Phiêu Vân Lan biết khiến nàng tức giận ra mặt nhìn nó và Vũ Thiên đang ngủ hét thật to
- Dạy, dạy nhanh ngươi làm bẩn giường của ta rồi, dạy giặt sạch cho ta nhanh!
- Tiểu thư người đang nói chuyện với ai ở trong đó vậy tiểu tỳ có thể vào không!
Tiểu Bạch há to miệng kinh ngạc không thốt nên lời nhìn Phiêu Vân Lan mới nãy còn rất bình thản nhưng khi nghe nó nói xong thì sắc mặt liền thay đổi đánh thức Vũ Thiên khi hắn còn đang ngủ say, nhưng tiếng hét quá to của nàng đã khiến cho nữ tữ phía ngoài phải giật mình mà hỏi vọng vào khiến nàng cuống quýt nói vọng ra thêm lần nữa:
- Không, không có gì ta chỉ đang đuổi mấy con gián ra khỏi phòng!
Vũ Thiên bị tiếng hét của Phiêu Vân Lan làm cho bừng tĩnh mắt mở dần dần mà ngồi dậy nhìn Tiểu Bạch đầu tiên thấy nó đang kinh ngạc nhưng không phải nhìn hắn mà nhìn Phiêu Vân Lan, Vũ Thiên không để ý ánh mắt đang chút hoảng sợ của nàng khi thấy hắn tình dậy mà bước xuống khỏi giường định tiến ra ngoài nhưng vẫn hướng nàng đa tạ, Tiểu Bạch thì ngơ ngác bay nhanh tới cạnh hắn mà đứng vững trên vai hắn:
- Đa tạ cô đã cho ta mượn chiếc giường này đánh một giấc ngon sau này sẽ báo đáp!
- Ngươi định đi ra ngoài với bộ dạng rách rưới tua tủa này sao!
Phiêu Vân Lan nhìn bộ dạng hiện tại của Vũ Thiên mà nhắc nhở hắn dường như không tin Vũ Thiên lại dám đi ra ngoài với bộ dáng này
Vũ Thiên đã bước gần tới cánh cửa để tiến ra ngoài nhưng nghe Phiêu Vân Lan nói thì liền nhìn bộ dáng mình hắn thấy áo bào xám của hắn tuy cũ kỹ và thủng lỗ chỗ có chỗ còn rách đường dài vài chỗ nhưng lại không hở da thịt phía trong vì y phục hắn quấn tới vài lớp, lại nghĩ những vết rách này đều do trong lúc chiến đấu trong Huyền Lang Động tạo ra nhưng rồi cũng không quan tâm cho lắm vì theo hắn nhớ thì trong sơn môn ai cũng mang đồ giống như hắn
Vũ Thiên ngoái đầu nhìn nàng ánh mắt quét từ trên xuống dưới mà biểu cảm gương mặt tỏ vẻ cổ quái rồi như nói ngược lại Phiêu Vân Lan:
- Ta thấy bộ dáng lúc này của ta chắc không có vấn đề gì nhưng trong y phục của cô thì nó hơi có vấn đề!
Vũ Thiên ngừng lại một chút mà tiếp tục nhìn nàng mà hiện lên chút ý cười nói tiếp:
- Chiếc áo của cô thật mỏng a, ta thấy luôn cả hai cái gì nó nhô ra mà đang nhấp nhô, chiếc quần ngắn củn của cô cùng đôi chân dài miên mang đang hiện ra trước mắt của Tiểu Bạch, cô nhìn xem Tiểu Bạch của ta có vẻ đang muốn cắn một miếng cho đỡ đói này!
Phiêu Vân Lan sắc mặt thay đổi nghe Vũ Thiên nói mà mặt hơi đỏ lấy tay che trước ngực theo quán tính của mình rồi ánh mắt nàng lại nhìn Tiểu Bạch chỉ thấy nó đang nhìn chằm chằm vào cặp chân của nàng hai mắt sáng rực như hai bóng đèn như nhìn thấy báu vật miệng hổ nhỏ đã há lưỡi mỏng nhỏ cũng đã thò ra dính cả nước dãi của nó khiến cho Phiêu Vân Lan nhìn thấy không khỏi một phen hoảng sợ thật sự
Vũ Thiên liếc nhìn Tiểu Bạch mà trong lòng cũng phải một phen phì cười vì không nghĩ Tiểu Bạch lại biết tạo dáng mà phối hợp theo lời hắn nói như vậy, khiến mắt hắn phải giật liên hồi vì nó
Tiểu Bạch không khỏi cười đau khổ trong lòng nó không hiểu tại sao khi nghe Vũ Thiên nói xong thì bộ dáng nó lại thành ra thế này có lẽ nó cũng không nghĩ là mình bị ảnh hưởng bởi lời nói của Vũ Thiên
- Ngươi, ngươi đúng là tên biến thái mà, ta, ta vận y phục như vậy thì có làm sao chứ chỉ là bình thường mà, Tiểu Bạch ta không nghĩ đệ lại giống như tên biến thái này!
Phiêu Vân Lan nhìn Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch mà mắng liên hồi, rồi nàng lại sổ thêm một tràng dài lý do Vũ Thiên không thể ra ngoài với bộ dáng này khiến hắn cũng phải ngẩn ra vì thấy nàng đang đỏ ngần mặt:
- Ngươi, nếu mà ngươi ra khỏi nơi này với bộ dáng này chắc chắn sẽ bị hàng binh vệ trong gia tộc ta bắt lấy đến lúc đó sẽ có người hỏi ngươi chắc là tra khảo ngươi từ đâu đến, ta nghĩ chắc lúc đó ngươi sẽ trả lời là mình từ trong rừng mới xuống, có phải vậy không!
Vũ Thiên nhìn nàng rồi nhìn Tiểu Bạch đã ngậm miệng mà úp dần mặt vào chân hắn mà núp mắt tròn mắt dẹt nhìn Phiêu Vân Lan, Vũ Thiên gãi đầu mà trả lời hắn nhận thấy lời Phiêu Vân Lan nói không sai với lại cũng muốn biết nơi này là nơi nào:
- Ừm, ta cũng không từ trong rừng xuống, mà là từ trong động ra nên cũng không hiểu nơi này cho lắm mong cô chỉ cho biết nơi này là nơi nào, ta tên là Vũ Thiên đây là đệ đệ Tiểu Bạch còn cô tên là gì!
Phiêu Vân Lan nhìn bộ dáng bây giờ có chút ngu ngốc của Vũ Thiên thì đã hòa hoãn lại ánh mắt nhìn hắn trả lời:
- Thành Vị Thanh, Phiêu gia gia tộc, Phiêu Vân Lan
Vũ Thiên nhìn nàng đã giới thiệu ngắn gọn mà gật đầu rồi lại trầm ngâm vì không biết có nên nói cho nàng biết mình là đệ tử của Thanh Phong Phái không nhưng rồi hắn lại quyết định không nên nói vì hắn nghĩ vẫn chưa hiểu rõ nơi này lắm cho nên cần phải hiểu rõ để tìm đường quay lại môn phái
- Thành Vị Thanh, Phiêu gia gia tộc, Phiêu Vân Lan là tên của cô sao, nơi đây chắc là phòng của cô!
Vũ Thiên lại chép miệng mà nói nhìn quanh đánh giá lại lần nữa nơi này, nhưng từ ngoài lại vọng vào giọng nói của nữ tữ phía ngoài lúc nãy
- Tiểu thư, nhị gia chủ nói người mau chỉnh đốn lại y phục để cùng người tới Bảo Cẩm Đường!
- Ta biết rồi ngươi nói nhị thúc đợi ta một chút, à ngươi nói hộ nhị thúc giúp ta nhờ người mang giúp ta một bộ Xúy Vân Phục lên đây!
- Vâng thưa tiểu thư!
Tiếng nói của nữ tữ phía ngoài liền vâng dạ rồi Vũ Thiên chỉ nghe thấy tiếng bước chân trong xa dần rồi im lặng phía ngoài
Vũ Thiên không hiểu Phiêu Vân Lan nói gì với nữ tữ phía ngoài như cũng không để ý hắn nghĩ ngợi một chút “có lẽ mình cũng nên rời khỏi nơi này thì tốt hơn” hắn liền ôm lấy Tiểu Bạch nhắm cánh cửa mà bước tới, lần này Phiêu vân Lan lại không hề lên tiếng ngăn cản có lẽ lúc nãy nàng sợ nữ tữ phía ngoài nhìn thấy Vũ Thiên nhưng bây giờ thì đã không còn lo cho nên chỉ để im Vũ Thiên tiến ra
Nhưng rất nhanh Vũ Thiên đã nhanh chóng tiến vào lại, ánh mắt hắn đang trợn trừng cùng Tiểu Bạch như không tin nhìn Phiêu Vân Lan có chút ngơ ngác với bên ngoài căn phòng, Phiêu Vân Lan nhìn vẻ mặt của Vũ Thiên thì đắc ý mà lên tiếng:
- Sao ta đã nói ngươi không nên bước ra khỏi căn phòng này rồi mà nơi này rất rộng nếu ngươi đi lung tung mà để đám lính binh vệ thấy được đến lúc đó họ bắt ngươi bỏ tù thì ta cũng không thể nào cứu được!
- Đợi nhị thúc của ta tới ngươi thay bộ đồ đang mặc cùng ta và nhị thúc rời khỏi nơi này thì sẽ không sợ bị bọn họ chú ý đến lúc đó cũng không cần lo bị họ bắt nữa!
Phiêu Vân Lan nhìn hắn mà cất tiếng nói liên tục ánh mắt, Vũ Thiên nhìn Tiểu bạch đang nghẻo đầu im lặng đành nhìn nàng mà gật đầu, chỉ là không bao lâu tiếng bước chân từ phía ngoài đã vang lên, Vũ Thiên cũng đoán được chắc có lẽ nhị thúc mà Phiêu Vân Lan nói đang tới, người chưa vào nhưng giọng nói rất to đã vọng tới:
- Vân Lan con gọi ta có gì không hôm nay lại tính cải nam trang sao mà lại kêu ta mang y phục nam nhân tới, nhưng trong con mảnh mai như thế này khó mà cải trang thành nam tử được!
Giọng nói có chút trầm ổn nhưng lại mang chút ý tứ lạ từ ngoài vọng vào đã vang lên, rồi từ cánh cửa gỗ đã mở ra mà một trung niên nâm cẩm phục bước vào trên tay còn cầm theo một bộ đồ đen sẫm màu, đôi lông mày rậm của trung niên đã nhướng lên tỏ vẻ khó chịu khi thấy Vũ Thiên, ánh mắt hiện lên chút ngờ vực mà nghiêm giọng nhìn Phiêu Vân Lan:
- Vân Lan tiểu tử này là ai sao lại ở trong phòng con, nhìn cách ăn mặc của hắn trong thật là quái dị, cái bang không giống cái bang, khố rách áo ôn lại càng không giống!
- Nhị thúc hắn tên là Vũ Thiên người đưa bộ đồ đó cho hắn thay đi ạ, rồi con sẽ giải thích sau, con cũng không hiểu tại sao huynh ấy lại xuất hiện trong phòng con!
Phiêu Vân Lan không khỏi có chút đỏ mặt nhưng vẫn bình tĩnh mà nhìn trung niên nàng gọi là nhị thúc, Phiêu Hải Liêm nhìn Vũ Thiên mà cất tiếng oan oản nói rồi đưa bộ đồ trên tay lão cho hắn nhưng ánh mắt nhìn hắn với vẻ dò xét, nhưng lại nghĩ tới vấn đề tai hại gì đó đành lắc đầu mà đưa y phục cho hắn
- Tiểu tử ta tên là Phiêu Hải Liêm đây là đồ của ngươi tự thay đi, trong ngươi ăn vận thật quái lạ chính vì vậy mà ta mới không bắt ngươi bỏ tù
/172
|