"Tiểu thư, người không được chết a. . . Người không thể bỏ lại Xảo nhi. . . Ô ô. . . Tiểu thư. . . Đều do Xảo nhi, là Xảo nhi không tốt, không có chiếu cố tốt tiểu thư, người tỉnh lại có được hay không, tiểu thư. . . Xảo nhi nguyện ý chết thay tiểu thư. . ."
Tiếng khóc của tiểu nha đầu non nớt thê thê thảm thảm, lời nói tựa hồ cũng vì khóc quá mức mà khàn khàn rồi, nhưng tiểu nha đầu này dường như còn không có ý ngừng lại.
Bị một hồi tiếng khóc đánh thức, cảm giác được có người đang dùng lực lay động bản thân, Bạch Thiển Thiển yếu ớt tỉnh dậy.
Cô trước tiên mở đôi mắt đang nhắm, lại phát hiện mí mắt thực nặng trĩu, thế nào cũng không mở ra được, lại nghe đến tiếng khóc thê thê thảm thảm, không khỏi thêm một trận phiền muộn, thanh lãnh mở miệng: "Thực ồn ào, ngươi có thể câm miệng lại được không!"
"Tiểu. . . Tiểu thư?" Xảo nhi còn đang khóc đến thương tâm, đột nhiên nghe được thanh âm của tiểu thư nhà mình, liền cho rằng đây là ảo giác của mình.
Bạch Thiển Thiển cuối cùng mở ra được mí mắt nặng nề, ánh mắt thanh lãnh trước tiên nhìn bốn phía khắp gian phòng.
Trước mắt hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến thê thảm, là tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi, một đôi mắt hồng hồng sưng đỏ, mặc một bộ váy, trông giống y phục cổ trang trong phim mà trên ti vi vẫn chiếu vậy. Chỉ là cái váy này thực rách rưới, cũng cũ quá mức đi?
Bạch Thiển Thiển nhíu mày, ánh mắt ngay sau đó liền chuyển hướng nhìn quanh gian phòng cô đang nằm, càng nhìn mi tâm của cô càng nhíu chặt.
Căn phòng này so với cái tiểu nha hoàn vải thô váy cũ kia còn rách nát tồi tàn hơn.
Bàn cũ nếu không phải bị rớt chỗ này cũng gãy chỗ khác, cái ghế bị gảy chân, của sổ bằng gỗ phía trước cũng chỉ còn đầu mẩu, còn cửa gỗ kia vừa nhìn liền biết là gỗ mục, tùy thời đều có thể sập xuống. Bình trà còn có ly uống nước, cái nào cũng đều bị mài thực nhẵn thực sáng, mấy thứ này hẳn là đồ vật sử dụng thường xuyên đã nhiều năm đây.
Quét mắt một vòng căn phòng này, Bạch Thiển Thiển chỉ có thể cho ra một cái kết luận, căn phòng bcực phẩm như vậy phỏng chừng chỉ ở chỗ của dan chạy nạn Châu Phi mới có. Lỗi thời, cũ kỹ không gì có thể sánh bằng.
"Tiểu thư. . . Tiểu thư người tỉnh rồi, thật tốt quá. . . người thật hù chết Xảo nhi mà, Xảo nhi còn cho rằng tiểu thư cứ như vậy bỏ lại Xảo nhi mà đi. . . sẽ không tỉnh lại nữa. . . Tiểu thư tỉnh lại, thật tốt. . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo nhi vốn tràn đầy lệ ngân nháy mắt liền trở nên kinh hỉ, tiến lên ôm chặt lấy Bạch Thiển Thiển, khóc nức nở nghẹn ngào nói: "Nhất định là phu nhân trên trời có linh thiêng, mới đưa tiểu thư trở lại. . ."
"Chớ quấy rầy! Trước tiên để cho ta yên tĩnh một chút!" Bạch Thiển Thiển đẩy Xảo nhi ra, cô không thích để một người xa lạ cách mình gần như vậy, ngồi dậy, lạnh mặt nói: "Nơi này là nơi nào?"
"Tiểu. . . Tiểu thư người làm sao vậy? Chỗ này. . . Nơi này là chúng ta nhà a. . ." Xảo nhi bị đẩy ra, vừa muốn chạm đến Bạch Thiển Thiển liền nhìn thấy sắc mặt băng lãnh, trong lòng nhất thời hoảng hốt.
"Nhà?" Bạch Thiển Thiển nhíu mày, lần thứ hai quan sát gian phòng, nghĩ nghĩ nhà của cô chưa từng có chỗ nào tàn tệ như chỗ này cả?
Nhà cô đem so sánh cùng với chỗ này, một nơi là biệt thự sang trọng tựa thiên đường! Còn nơi này chính là một xóm nghèo của dân tị nạn, có chỗ nào giống.
"Ông nội của ta đâu?" Bạch Thiển Thiển nhìn nhìn Xảo nhi, trong đầu nhanh chóng hiện lên vài cái ý tưởng ngay sau đó liền bỏ qua. Ông nội làm sao có thể để cho cô ở cái nơi này được chứ?
Cô còn nhớ rõ hình ảnh cuối cùng là cô bị Á Lâm dùng súng bắn trúng ngực, sau đó chính cô cũng bắn trở lại một phát súng, chỉ là phát súng kia của cô là bắn vào cánh tay của Á Lâm. Còn có Lam Dạ. . .
"Tiểu thư, nơi này là phủ Thừa tướng a! Người đang nói đến tướng gia sao? Tướng gia vài ngày hôm trước đã đi Thần Châu rồi, còn đến ba ngày nữa mới trở về. . ." Xảo nhi nhìn Bạch Thiển Thiển, trong lòng hốt hoảng.
"Phủ Thừa tướng?" Bạch Thiển Thiển có thông minh tuyệt đỉnh đi nữa trong lúc nhất thời cũng xoay chuyển không tới: "Ta đang nói ông nội của ta! Ngươi lại nói cái gì kia chứ?"
" Phủ chúng ta chỉ có tướng gia, còn gia gia của tiểu thư, lão thái gia đã sớm đi rồi a!" nước mắt Xảo nhi mới vừa dừng lại một lát thoáng chốc liền bùm bùm rớt xuống: "Tiểu thư, ngươi đừng dọa Xảo nhi a. . . Nô tỳ đi cầu Nhị phu nhân tìm đại phu cho người. . ."
"Ngươi đứng lại!"
Bạch Thiển Thiển nhìn Xảo nhi sắp chạy ra khỏi của, lại nhìn tình hình trong phòng, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, dồn sức đưa tay nắm lấy cánh tay của Xảo nhi.
Mới vừa chạm được Xảo nhi, Bạch Thiển Thiển ánh mắt dừng lại trên cánh tay đang nắm lấy Xảo nhi của mình. Đây là một đôi tay nhỏ trắng nõn ngưng chi, thực mềm mại, thực trắng, thực tinh tế, cũng thực ưu mỹ. . .
Nhưng là cánh tay này không phải là tay của cô!
Tay cô tuy rằng cũng trắng, cũng mềm mại, cũng tinh tế, cũng ưu mỹ, thế nhưng tay cô so với cái tay này lớn hơn một vòng, hơn nữa bàn tay của cô đã nhiều năm cầm súng, tuyệt đối không có hoàn mỹ đến cực phẩm như thế.
Sắc mặt biến đổi trong nháy mắt. Bạch Thiển Thiển nhìn Xảo nhi, thanh âm lạnh lùng mang theo một tia run rẩy hỏi: "Ta. . . Là ai?"
"Tiểu thư?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo nhi nhất thời trắng nhợt, nước mắt rơi xuống như tuyến lệ đã bị chặt đứt: "Tiểu thư, ngươi đừng làm Xảo nhi sợ a. . . Ô ô. . ."
"Nói, ta là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này? Nếu không nói rõ ta sẽ giết ngươi!" cổ tay Bạch Thiển Thiển buông cánh tay Xảo nhi ra, dồn sức bóp giữ cổ tiểu nha đầu, thanh âm lạnh như băng.
"Tiểu. . . Tiểu thư. . ." Xảo nhi nhìn khuôn mặt của tiểu thư nhà mình trước mắt, trong nháy mắt cảm nhận được tử vong đến gần, nhìn tiểu thư sat khí đầy người, tiểu thân thể run rẩy, hoảng sợ nói không nên lời.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên vô số hình ảnh, ký ức như giống như thủy triều kéo tới, đầu Bạch Thiển Thiển đau nhói, nhất thời buông bàn tay siết chặc cổ Xảo nhi tay, ôm lấy đầu của mình.
"Tiểu thư. . . Tiểu thư người làm sao vậy? Tiểu thư. . ." Xảo nhi hốt hoảng tiến lên hai bước nhìn Bạch Thiển Thiển, rất muốn tới chạm vào tiểu thư nhưng lại không dám. Chỉ có thể đứng ở đó khóc thút thít nhìn tiểu thư của mình bưng đầu, dáng vẻ đầy đau khổ: "Tiểu thư, có phải đầu của người khó chịu không. . ."
"Đều là Xảo nhi vô dụng, lúc tìm được người cứu tiểu thư lên đã chậm. . . Tiểu thư, người nghìn vạn lần không thể lại xảy ra chuyện gì a. . . Xảo nhi xin lỗi tiểu thư. . ." Xảo nhi phác thông một tiếng liền quỳ đến trước giường, thân thể không ngừng run rẩy.
Không để ý tới tiếng khóc Xảo nhi, trong đầu Bạch Thiển Thiển lúc này có hai luồng ký ức ở qua lại không ngừng dây dưa, không biết qua thời gian bao lâu, hình ảnh cuối cùng dừng lại trước hai cảnh tượng.
Một tràng cảnh do một người tên là Phượng Hồng Loan, một nữ tử tuyệt mỹ, tay cầm hưu thư, mặc giá y đỏ thẫm, nhảy vào hà hoa trì ở hậu viện phủ Thừa tướng, Đông Ly quốc.
Một tràng cảnh do một cô gái tên là Bạch Thiển Thiển, tay cầm súng lục, mặc trên người một chiếc váy cưới trắng tinh khiết, trước ngực một mảnh tiên huyết, từ từ ngã xuống trong bữa tiệc hôn lễ.
Hai tràng cảnh, không hẹn mà cùng làm đốt cháy lòng của nàng.
Bạch Thiển Thiển thân thủ che ngực nhắm mắt lại cảm thụ cái loại đau đớn tận xương này.
"Tiểu thư. . . Tiểu thư. . ." tiếng khóc của Xảo nhi đứt quãng, thê thê thảm thảm.
Nhắm mắt lại rồi mở ra, Bạch Thiển Thiển nhìn Xảo nhi trước mặt mình đang khóc ruột gan như đứt từng khúc, từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại ở trước ngực của mình.
Quả nhiên trước ngực thực hoàn hảo, cách một lớp vải mỏng, không có dấu vết bị thương tổn, cũng không có vết máu.
Sau đó ánh mắt lại hướng xuống dưới, đây là một khối thân thể lung linh lả lướt, nhưng lại không được hoàn mỹ, hẳn là do ăn uống không đủ dinh dưỡng trong thời gian dài, nhìn có vẻ tương đối mảnh mai. Vén chăn lên, lộ ra một đôi chân thực nhỏ nhắn xinh xắn, hoàn hảo, chí ít điều không phải cái loại bó chân biến thái thời cổ đại.
Lấy tay sờ sờ tóc, mái tóc rất dài rất dài, cánh tay của cô trước nay chưa từng có cảm giác được thanh ti trường như vậy (mái tóc đen dài), mềm mại như một thất cẩm đoạn (một đoạn vải gấm), xúc cảm thực mềm mại, thực thư thích.
Sau cùng bàn tay của cô dừng lại ở trên mặt, đầu ngón tay nhẹ lướt miêu tả ngũ quan.
Thực hiển nhiên, cái thân thể này không phải của cô, không phải là chân của cô, tóc cũng không phải, khuôn mặt này lại càng không.
Đây là một cái thân thể hoàn toàn bất đồng. Nếu cô không đoán sai, chủ nhân thân thể này chính là nữ tử vừa rồi xuất hiện trong đầu cô —— Tam tiểu thư Phượng Hồng Loan, phủ Thừa tướng, Đông Ly quốc.
Linh hồn của cô lúc này đang ở ngay trong thân thể của nàng ta. . .
Ngẫm lại phát súng kia của Á Lâm nhắm ngay chính tim của cô, cô làm sao còn có thể sống được kia chứ! Cho dù ông nội có dùng trực thăng lấy tốc độ nhanh nhất mời tới bác sĩ giỏi nhất thế giới, thì cô cũng không có khả năng sống được.
Khóe miệng kéo ra một tia cười khổ sở.
Cô cho tới bây giờ cũng không biết kỹ thuật bắn súng của Á Lâm lại tốt như vậy. Cũng không biết tuấn nhan luôn ôn hòa ôn nhuận cũng sẽ hiện ra biểu tình băng lãnh tàn khốc như vậy. Hơn nữa lại càng không chút lưu tình nào mà nổ súng vào cô.
Không biết hắn làm như vậy thực sự là vì muốn giết Lam Dạ, hay là vì muốn giết chết chính cô. Bất quá những thứ này bây giờ đều không quan trọng nữa rồi.
Cô đến cuối cùng cũng bắn trở lại một phát, chỉ là không có nhắm bắn vào tim của hắn, mà chỉ làm bị thương cánh tay hắn thôi. Làm vậy cũng bởi vì cô không muốn trên đường xuống hoàng tuyền lại trông thấy hắn lần nữa.
Chẳng qua cũng có thể chừa lại cho hắn một đoạn ký ức, là thương tật cả đời còn lại.
Cánh tay kia của hắn chắc chắn bị phế đi. . .
Sau này không phải gặp lại nhau, thật tốt, cô còn sống cũng tốt. Bạch Thiển Thiển ngước mắt, nhìn Xảo nhi đang quỳ gối bên giường hai mắt đẫm lệ mà tràn ra một nụ cười nhu hòa.
"Từ nay về sau chỉ có chúng ta khi dễ người khác, chứ không có chuyệ người khắc khi dễ chúng ta, đứng dậy!"
Tiếng khóc của tiểu nha đầu non nớt thê thê thảm thảm, lời nói tựa hồ cũng vì khóc quá mức mà khàn khàn rồi, nhưng tiểu nha đầu này dường như còn không có ý ngừng lại.
Bị một hồi tiếng khóc đánh thức, cảm giác được có người đang dùng lực lay động bản thân, Bạch Thiển Thiển yếu ớt tỉnh dậy.
Cô trước tiên mở đôi mắt đang nhắm, lại phát hiện mí mắt thực nặng trĩu, thế nào cũng không mở ra được, lại nghe đến tiếng khóc thê thê thảm thảm, không khỏi thêm một trận phiền muộn, thanh lãnh mở miệng: "Thực ồn ào, ngươi có thể câm miệng lại được không!"
"Tiểu. . . Tiểu thư?" Xảo nhi còn đang khóc đến thương tâm, đột nhiên nghe được thanh âm của tiểu thư nhà mình, liền cho rằng đây là ảo giác của mình.
Bạch Thiển Thiển cuối cùng mở ra được mí mắt nặng nề, ánh mắt thanh lãnh trước tiên nhìn bốn phía khắp gian phòng.
Trước mắt hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến thê thảm, là tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi, một đôi mắt hồng hồng sưng đỏ, mặc một bộ váy, trông giống y phục cổ trang trong phim mà trên ti vi vẫn chiếu vậy. Chỉ là cái váy này thực rách rưới, cũng cũ quá mức đi?
Bạch Thiển Thiển nhíu mày, ánh mắt ngay sau đó liền chuyển hướng nhìn quanh gian phòng cô đang nằm, càng nhìn mi tâm của cô càng nhíu chặt.
Căn phòng này so với cái tiểu nha hoàn vải thô váy cũ kia còn rách nát tồi tàn hơn.
Bàn cũ nếu không phải bị rớt chỗ này cũng gãy chỗ khác, cái ghế bị gảy chân, của sổ bằng gỗ phía trước cũng chỉ còn đầu mẩu, còn cửa gỗ kia vừa nhìn liền biết là gỗ mục, tùy thời đều có thể sập xuống. Bình trà còn có ly uống nước, cái nào cũng đều bị mài thực nhẵn thực sáng, mấy thứ này hẳn là đồ vật sử dụng thường xuyên đã nhiều năm đây.
Quét mắt một vòng căn phòng này, Bạch Thiển Thiển chỉ có thể cho ra một cái kết luận, căn phòng bcực phẩm như vậy phỏng chừng chỉ ở chỗ của dan chạy nạn Châu Phi mới có. Lỗi thời, cũ kỹ không gì có thể sánh bằng.
"Tiểu thư. . . Tiểu thư người tỉnh rồi, thật tốt quá. . . người thật hù chết Xảo nhi mà, Xảo nhi còn cho rằng tiểu thư cứ như vậy bỏ lại Xảo nhi mà đi. . . sẽ không tỉnh lại nữa. . . Tiểu thư tỉnh lại, thật tốt. . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo nhi vốn tràn đầy lệ ngân nháy mắt liền trở nên kinh hỉ, tiến lên ôm chặt lấy Bạch Thiển Thiển, khóc nức nở nghẹn ngào nói: "Nhất định là phu nhân trên trời có linh thiêng, mới đưa tiểu thư trở lại. . ."
"Chớ quấy rầy! Trước tiên để cho ta yên tĩnh một chút!" Bạch Thiển Thiển đẩy Xảo nhi ra, cô không thích để một người xa lạ cách mình gần như vậy, ngồi dậy, lạnh mặt nói: "Nơi này là nơi nào?"
"Tiểu. . . Tiểu thư người làm sao vậy? Chỗ này. . . Nơi này là chúng ta nhà a. . ." Xảo nhi bị đẩy ra, vừa muốn chạm đến Bạch Thiển Thiển liền nhìn thấy sắc mặt băng lãnh, trong lòng nhất thời hoảng hốt.
"Nhà?" Bạch Thiển Thiển nhíu mày, lần thứ hai quan sát gian phòng, nghĩ nghĩ nhà của cô chưa từng có chỗ nào tàn tệ như chỗ này cả?
Nhà cô đem so sánh cùng với chỗ này, một nơi là biệt thự sang trọng tựa thiên đường! Còn nơi này chính là một xóm nghèo của dân tị nạn, có chỗ nào giống.
"Ông nội của ta đâu?" Bạch Thiển Thiển nhìn nhìn Xảo nhi, trong đầu nhanh chóng hiện lên vài cái ý tưởng ngay sau đó liền bỏ qua. Ông nội làm sao có thể để cho cô ở cái nơi này được chứ?
Cô còn nhớ rõ hình ảnh cuối cùng là cô bị Á Lâm dùng súng bắn trúng ngực, sau đó chính cô cũng bắn trở lại một phát súng, chỉ là phát súng kia của cô là bắn vào cánh tay của Á Lâm. Còn có Lam Dạ. . .
"Tiểu thư, nơi này là phủ Thừa tướng a! Người đang nói đến tướng gia sao? Tướng gia vài ngày hôm trước đã đi Thần Châu rồi, còn đến ba ngày nữa mới trở về. . ." Xảo nhi nhìn Bạch Thiển Thiển, trong lòng hốt hoảng.
"Phủ Thừa tướng?" Bạch Thiển Thiển có thông minh tuyệt đỉnh đi nữa trong lúc nhất thời cũng xoay chuyển không tới: "Ta đang nói ông nội của ta! Ngươi lại nói cái gì kia chứ?"
" Phủ chúng ta chỉ có tướng gia, còn gia gia của tiểu thư, lão thái gia đã sớm đi rồi a!" nước mắt Xảo nhi mới vừa dừng lại một lát thoáng chốc liền bùm bùm rớt xuống: "Tiểu thư, ngươi đừng dọa Xảo nhi a. . . Nô tỳ đi cầu Nhị phu nhân tìm đại phu cho người. . ."
"Ngươi đứng lại!"
Bạch Thiển Thiển nhìn Xảo nhi sắp chạy ra khỏi của, lại nhìn tình hình trong phòng, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, dồn sức đưa tay nắm lấy cánh tay của Xảo nhi.
Mới vừa chạm được Xảo nhi, Bạch Thiển Thiển ánh mắt dừng lại trên cánh tay đang nắm lấy Xảo nhi của mình. Đây là một đôi tay nhỏ trắng nõn ngưng chi, thực mềm mại, thực trắng, thực tinh tế, cũng thực ưu mỹ. . .
Nhưng là cánh tay này không phải là tay của cô!
Tay cô tuy rằng cũng trắng, cũng mềm mại, cũng tinh tế, cũng ưu mỹ, thế nhưng tay cô so với cái tay này lớn hơn một vòng, hơn nữa bàn tay của cô đã nhiều năm cầm súng, tuyệt đối không có hoàn mỹ đến cực phẩm như thế.
Sắc mặt biến đổi trong nháy mắt. Bạch Thiển Thiển nhìn Xảo nhi, thanh âm lạnh lùng mang theo một tia run rẩy hỏi: "Ta. . . Là ai?"
"Tiểu thư?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo nhi nhất thời trắng nhợt, nước mắt rơi xuống như tuyến lệ đã bị chặt đứt: "Tiểu thư, ngươi đừng làm Xảo nhi sợ a. . . Ô ô. . ."
"Nói, ta là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này? Nếu không nói rõ ta sẽ giết ngươi!" cổ tay Bạch Thiển Thiển buông cánh tay Xảo nhi ra, dồn sức bóp giữ cổ tiểu nha đầu, thanh âm lạnh như băng.
"Tiểu. . . Tiểu thư. . ." Xảo nhi nhìn khuôn mặt của tiểu thư nhà mình trước mắt, trong nháy mắt cảm nhận được tử vong đến gần, nhìn tiểu thư sat khí đầy người, tiểu thân thể run rẩy, hoảng sợ nói không nên lời.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên vô số hình ảnh, ký ức như giống như thủy triều kéo tới, đầu Bạch Thiển Thiển đau nhói, nhất thời buông bàn tay siết chặc cổ Xảo nhi tay, ôm lấy đầu của mình.
"Tiểu thư. . . Tiểu thư người làm sao vậy? Tiểu thư. . ." Xảo nhi hốt hoảng tiến lên hai bước nhìn Bạch Thiển Thiển, rất muốn tới chạm vào tiểu thư nhưng lại không dám. Chỉ có thể đứng ở đó khóc thút thít nhìn tiểu thư của mình bưng đầu, dáng vẻ đầy đau khổ: "Tiểu thư, có phải đầu của người khó chịu không. . ."
"Đều là Xảo nhi vô dụng, lúc tìm được người cứu tiểu thư lên đã chậm. . . Tiểu thư, người nghìn vạn lần không thể lại xảy ra chuyện gì a. . . Xảo nhi xin lỗi tiểu thư. . ." Xảo nhi phác thông một tiếng liền quỳ đến trước giường, thân thể không ngừng run rẩy.
Không để ý tới tiếng khóc Xảo nhi, trong đầu Bạch Thiển Thiển lúc này có hai luồng ký ức ở qua lại không ngừng dây dưa, không biết qua thời gian bao lâu, hình ảnh cuối cùng dừng lại trước hai cảnh tượng.
Một tràng cảnh do một người tên là Phượng Hồng Loan, một nữ tử tuyệt mỹ, tay cầm hưu thư, mặc giá y đỏ thẫm, nhảy vào hà hoa trì ở hậu viện phủ Thừa tướng, Đông Ly quốc.
Một tràng cảnh do một cô gái tên là Bạch Thiển Thiển, tay cầm súng lục, mặc trên người một chiếc váy cưới trắng tinh khiết, trước ngực một mảnh tiên huyết, từ từ ngã xuống trong bữa tiệc hôn lễ.
Hai tràng cảnh, không hẹn mà cùng làm đốt cháy lòng của nàng.
Bạch Thiển Thiển thân thủ che ngực nhắm mắt lại cảm thụ cái loại đau đớn tận xương này.
"Tiểu thư. . . Tiểu thư. . ." tiếng khóc của Xảo nhi đứt quãng, thê thê thảm thảm.
Nhắm mắt lại rồi mở ra, Bạch Thiển Thiển nhìn Xảo nhi trước mặt mình đang khóc ruột gan như đứt từng khúc, từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại ở trước ngực của mình.
Quả nhiên trước ngực thực hoàn hảo, cách một lớp vải mỏng, không có dấu vết bị thương tổn, cũng không có vết máu.
Sau đó ánh mắt lại hướng xuống dưới, đây là một khối thân thể lung linh lả lướt, nhưng lại không được hoàn mỹ, hẳn là do ăn uống không đủ dinh dưỡng trong thời gian dài, nhìn có vẻ tương đối mảnh mai. Vén chăn lên, lộ ra một đôi chân thực nhỏ nhắn xinh xắn, hoàn hảo, chí ít điều không phải cái loại bó chân biến thái thời cổ đại.
Lấy tay sờ sờ tóc, mái tóc rất dài rất dài, cánh tay của cô trước nay chưa từng có cảm giác được thanh ti trường như vậy (mái tóc đen dài), mềm mại như một thất cẩm đoạn (một đoạn vải gấm), xúc cảm thực mềm mại, thực thư thích.
Sau cùng bàn tay của cô dừng lại ở trên mặt, đầu ngón tay nhẹ lướt miêu tả ngũ quan.
Thực hiển nhiên, cái thân thể này không phải của cô, không phải là chân của cô, tóc cũng không phải, khuôn mặt này lại càng không.
Đây là một cái thân thể hoàn toàn bất đồng. Nếu cô không đoán sai, chủ nhân thân thể này chính là nữ tử vừa rồi xuất hiện trong đầu cô —— Tam tiểu thư Phượng Hồng Loan, phủ Thừa tướng, Đông Ly quốc.
Linh hồn của cô lúc này đang ở ngay trong thân thể của nàng ta. . .
Ngẫm lại phát súng kia của Á Lâm nhắm ngay chính tim của cô, cô làm sao còn có thể sống được kia chứ! Cho dù ông nội có dùng trực thăng lấy tốc độ nhanh nhất mời tới bác sĩ giỏi nhất thế giới, thì cô cũng không có khả năng sống được.
Khóe miệng kéo ra một tia cười khổ sở.
Cô cho tới bây giờ cũng không biết kỹ thuật bắn súng của Á Lâm lại tốt như vậy. Cũng không biết tuấn nhan luôn ôn hòa ôn nhuận cũng sẽ hiện ra biểu tình băng lãnh tàn khốc như vậy. Hơn nữa lại càng không chút lưu tình nào mà nổ súng vào cô.
Không biết hắn làm như vậy thực sự là vì muốn giết Lam Dạ, hay là vì muốn giết chết chính cô. Bất quá những thứ này bây giờ đều không quan trọng nữa rồi.
Cô đến cuối cùng cũng bắn trở lại một phát, chỉ là không có nhắm bắn vào tim của hắn, mà chỉ làm bị thương cánh tay hắn thôi. Làm vậy cũng bởi vì cô không muốn trên đường xuống hoàng tuyền lại trông thấy hắn lần nữa.
Chẳng qua cũng có thể chừa lại cho hắn một đoạn ký ức, là thương tật cả đời còn lại.
Cánh tay kia của hắn chắc chắn bị phế đi. . .
Sau này không phải gặp lại nhau, thật tốt, cô còn sống cũng tốt. Bạch Thiển Thiển ngước mắt, nhìn Xảo nhi đang quỳ gối bên giường hai mắt đẫm lệ mà tràn ra một nụ cười nhu hòa.
"Từ nay về sau chỉ có chúng ta khi dễ người khác, chứ không có chuyệ người khắc khi dễ chúng ta, đứng dậy!"
/68
|