Trong không gian truyền thừa Huyền Minh Động.
Bạch Vô Thiên hai mắt nhắm chặt, tinh thần vô tạp niệm minh tưởng toàn bộ quá trình tu luyện cấm chế.
Để có thể diễn giải cũng như khởi tạo cấm chế. Trận sư Trần Anh có lưu lại một bộ pháp quyết tên là Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết.
Tác dụng của bộ pháp quyết này là biến ý niệm thành những tiêu điểm giống như những tinh tú trên bầu trời. Những tinh tú này kết hợp với nhau tạo thành một hình dạng của cấm chế. Nó giống như một bộ khung của cấm chế.
Công pháp này tổng cộng có thất chuyển, mỗi một chuyển tăng lên sẽ tăng tốc độ khởi tạo trận pháp cũng như phạm vi ảnh hưởng của cấm chế. Muốn tăng lên nhất chuyển, phải dựa vào tinh thần lực.
Với một người mới bắt đầu tu luyện như Bạch Vô Thiên, tinh thần lực còn yếu. Nên trước mắt công pháp Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết chỉ dừng lại ở nhất chuyển.
Sau khi đã có thể biến ý niệm thành tiêu điểm, mô phỏng được hình dạng cấm chế. Cũng là lúc, hắn bắt đầu bước vào lĩnh ngộ thiết kế cấm chế.
Cấm chế chia ra ba loại thủ pháp. Lần lượt là Định Thân, Khai Sướng và Phong Ấn. Mỗi một loại thủ pháp có tổng cộng chín loại hình thức. Hình thức chính là số tiêu điểm lưu tinh được thiết kế trong một cấm chế.
Cụ thể hình thức thứ nhất có 59 điểm, hình thức thứ hai 129 điểm, hình thức thứ ba 379 điểm, hình thức thứ tư có 719 điểm…
Đối với người tu luyện trận pháp có tu vi từ Tứ Phẩm trở xuống, chỉ có thể khởi tạo ra được cấm chế tối đa ba hình thức ban đầu. Bởi vì để tạo ra một cấm chế không hề dễ dàng, rất tiêu tốn tinh thần lực.
Bạch Vô Thiên mở mắt ra, mồ hôi ướt trán. Hắn đầu tiên tu luyện trận pháp và chỉ mới tìm hiểu sơ về cấm chế đã vất vả như vậy. Đó chính là quy tắc chồng lên quy tắc, nếu hắn không trấn định được tinh thần, có thể hắn đã bỏ cuộc rồi.
Lúc này hư ảnh của Trận Sư Trần Anh bất động ngồi trên ghế đá. Trước mặt lão xuất hiện ba bộ mô hình, mỗi mô hình gồm 129 tiêu điểm được nối liền với nhau.
Hắn tiến lại gần, nhìn rõ ba mô hình hơn thì phát hiện. Tại vị trí 129 tiêu điểm trống rỗng, chính là khiếm khuyết, cần bổ sung vào.
Đây chính là khảo thí hắn tu luyện pháp quyết Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết cũng như là khởi tạo trận pháp. Đây chính là khảo hạch hình thức thứ hai của cấm chế gồm 129 tiêu điểm.
Hắn không do dự, bắt đầu tập trung ý niệm, vận dụng pháp quyết điểm vào 129 điểm khiếm khuyết đó.
Tốc độ không nhanh, một phần là hắn mới vừa sơ nhập, tinh thần lực còn yếu. Điều quan trọng là công pháp vận chuyển chưa được linh hoạt.
Trải qua một canh giờ, hắn hoàn thành được một bộ mô hình.
Lại thêm hai canh giờ nữa, hắn mới hoàn tất bộ thứ hai, cho đến ba canh giờ sau. Hắn mới hoàn thành bổ sung khiếm khuyết cho ba mô hình. Hắn lao mồ hôi trán, mỉm cười sảng khoái rồi ngã nghiên ra bất tỉnh.
Hư ảnh Trận Sư Trần Anh mỉm cười, lão phất tay một cái. Toàn bộ cảnh quan trên ngọn núi tiêu thất. Khung cảnh mới chính là một đạo quán rộng lớn. Đạo quán này được đặt trên một ngọn núi, xung quanh chính là vực thẳm sâu không nhìn thấy đáy.
Vị trí Bạch Vô Thiên đang nằm trên mặt đất là sân của đạo quán, lão Trận Sư Trần Anh tiếp tục dửng dưng ngồi trên băng ghế đá. Không gây ra bất kỳ động tĩnh nào.
Khi Bạch Vô Thiên mở mắt ra, hắn phát hiện cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Không còn cảnh quan hùng vĩ trên đỉnh núi, thay vào đó là khung cảnh âm u của đạo quán, xung quanh khí tức nguy hiểm bủa vây.
Trận Sư Trần Anh cười nói “Đây chính là ải thứ hai, Ải Sơ Cấp. Ải này chuyên tu trận pháp sơ cấp. Thời hạn ải này trước kia là hai năm. Do thời vượt ải căn cơ của ngươi so với bố trí của lão nhanh gấp mười lần bình thường, nên truyền thừa căn cứ thành tích trước đó rút ngắn lại còn hai tháng. Sau hai tháng, yêu thú sơ cấp bên ngoài đạo quán sẽ tấn công vào … nếu không ngăn nổi. Truyền thừa lập tức dừng lại...!”
Bạch Vô Thiên nghe lão nói vậy, trong lòng khẽ run lên một cái. Hắn ở trong trạng thái này, cảm giác nửa hư nửa thực nên thời vô định. Cho đến thời điểm hiện tại, hắn vẫn không có biện pháp tính toán được hắn ở đây bao lâu rồi.
Trên bàn đá lúc này có một thẻ bài, hắn không do dự tiến lại gần, cầm thẻ bài lên rồi truyền linh lực vào. Từng dòng tin tức về trận pháp tự động truyền vào mi tâm hắn. Cảm giác lần này giống như từng dòng lôi điện chạy khắp người, không đau nhức nhưng cảm giác vẫn chưa quen thuộc được.
Hắn ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu nhắm mắt lại tu luyện.
…
Ở một nơi khác, Khô Lâu Sơn.
Sau khi Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng rút lui trở về Nhị Chủng điều dưỡng, lấy lại sinh lực. Cả ba người quyết định quay trở lại khu vực Tam Chủng tiếp tục làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ mà thái trượng trưởng lão giao cho họ là trong vòng mười ngày phải tìm Lang Đàm Thảo và huyết tinh của Xích Mục Lang Vương. Nhiệm vụ này nếu nói cho những đệ tử nội viện khác, bọn họ chắc chắn sẽ cười đau bụng. Bởi vì với thực lực của họ, đối kháng với Xích Mục Lang Vương là điều vô cùng khó khăn. Hơn nữa con lang vương còn canh giữ Lang Đàm Thảo, muốn hái được thảo dược là chuyện bất khả thi.
Lần này cả ba người tránh né khu vực Song Nhĩ Yêu Hầu. Bọn họ men theo con suối, đi sâu vào bên trong rừng rậm.
Khắp nơi đều toát lên khí tức nguy hiểm, từ độc thảo, độc trùng cho đến những con thanh xà nhỏ nhắn chỉ bằng ngón tay len lỏi dưới những tảng đá.
Bọn họ đi thêm một đoạn thì phát hiện dấu chân dã lang độ rộng chừng hai xích. Dấu vết vẫn còn mới, chứng tỏ gần đâu có dã lang có kích thước lớn sinh sống
Cả ba nhanh chóng lần theo dấu vết lưu lại, theo đuổi một vòng thì đến một vách đá thẳng đứng. Bên cạnh có một hang động, xung quanh được phủ một lớp dây leo. Nếu không có dấu vết lưu lại, sẽ không phát hiện được hang động này.
Cả ba người nấp vào một bụi rậm, sau đó chậm rãi quan sát. Khí tức lúc này đã thu liễm lại.
Âu Dương Sinh nhặt một cục đá nhỏ, ném về phía vách đá, gây ra một tiếng động. Âm thanh đủ lớn để tạo ra sự chú ý.
Khoảng mười hô hấp sau, đám dây leo dao động, từ bên trong hang một thân ảnh yêu lang xuất hiện, cao chừng một trượng với đôi mắt đỏ ngầu.
Nó khịt mũi đánh hơi một phen. Nó không phát hiện khác lạ rồi chậm rãi rút lui vào hang động.
Hoàng Mập quan sát được bên cạnh cửa hang động, trên vách đá có nhiều cây thảo dược có lá màu tử sắc, với một vài đóa hoa nhỏ nhắn màu trắng. Đó chính là Lang Đàm Thảo mà lão sư phụ giao nhiệm vụ thu thập.
Hắn suy nghĩ một lúc, liền đề nghị “Tình hình con Xích Mục Lang Vương đó không tầm thường. Ba người chúng ta đối kháng rất khó giành lợi thế. Tiểu đệ có biện pháp, nhờ tam ca đi một chuyến…”
Hoàng Mập bắt đầu đưa ra chi tiết kế hoạch. Âu Dương Sinh nghe xong, sắc mặt có phần khâm phục tính toán của Hoàng Mập.
Âu Dương Sinh nhanh chóng rời khỏi khu vực Xích Mục Lang Vương, hướng hắn đến chính là khu vực của Song Nhĩ Yêu Hầu. Đây chính là áp dụng “Bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi”, một diệu kế thông dụng, chỉ là Hoàng Mập đầu óc vận chuyển nhanh nhạy. Nhanh chóng tìm được biện pháp như thế này.
Hoàng Mập và Lý Nhược Băng âm thầm chờ đợi. Trong lòng Hoàng Mập âm thầm tính toán. Sau một lúc, phía bên kia cánh rừng cây cối có dấu hiệu đổ ngã, âm thanh càng lúc càng lớn.
Hoàng Mập ra hiệu “Đi!”
Nói xong, hắn cùng Lý Nhược Băng lao ra ngoài, hướng vách đá có Lang Đàm Thảo hái chừng năm nhánh rồi phóng nhanh về phía âm thanh phát ra.
Trên đường đi, Hoàng Mập bố trí Lang Đàm Thảo cách một đoạn một nhánh để làm mồi nhử. Phần Xích Mục Lang Vương nhận ra động tĩnh bên ngoài hang động, nó lao ra ngoài thì phát hiện Lang Đàm Thảo bị ai đó hái trộm. Nó gầm gừ, rồi đuổi theo hướng Hoàng Mập và Lý Nhược Băng vừa chạy đi.
Khi Hoàng Mập và Lý Nhược Băng chạm mặt Âu Dương Sinh, cả ba gật đầu nhanh chóng phi thân lên nhánh cây rừng bên cạnh để làm mất dấu rồi âm thầm chờ đợi.
Xích Mục Lang Vương tìm đến nhánh Lang Đàm Thảo cuối cùng, cũng là lúc con Song Nhĩ Yêu Hầu đuổi theo Âu Dương Sinh tới. Hai con hung thú chạm mặt. Cả hai con âm thầm thăm dò, bỏ mặc những kẻ trước đó làm phiền.
Song Nhĩ Yêu Hầu rống lên, vỗ ngực liên tục thể hiện ra uy hiếp, còn Xích Mục Lang Vương cũng nhe răng hăm dọa.
Xích Mục Lang Vương không kiên nhẫn, phóng nhanh về trước nhe răng, táp lấy cánh tay của Song Nhĩ Yêu Hầu. Hàm răng sắc bén, cắt đứt lớp da lông bên ngoài, khiến máu tươi bắn ra.
Con Song Nhĩ Yêu Hầu không hoảng hốt, tay còn lại bóp chặt cổ con lang vương sau đó đè xuống mặt đất, nó dùng một chân đạp lên phần bụng khiến con yêu lang trọng thương. Con yêu lang hốt hoảng, dùng móng vuốt quét một đường, móng vuốt sắc bén cắt đứt phần bụng con yêu hầu khiến con yêu hầu lui về sau.
Con Song Nhĩ Yêu Hầu giận dữ, nó phóng lên cao sau đó dùng hai cánh tay khổng lồ nắm chặt rồi bổ xuống. Một đòn cực kỳ mạnh khiến đất đá tung tóe. Nắm đấm hung bạo đập lên phần đầu con yêu lang khiến nó bị đánh văng về sau.
Con Song Nhĩ Yêu Hầu tiếp tục phóng lên cao, dùng nắm đấm bổ xuống một lần nữa. Lần này con Xích Mục Lang Vương nhanh hơn, nó dùng toàn lực hút thẳng vào phần bụng con yêu hầu. Tốc độ và uy lực khá lớn, bắn yêu hầu về sau một đoạn chừng hai trăm trượng. Con yêu hầu hoảng sợ, liền rút lui.
Lúc này con yêu lang đã thấm mệt, lại bị trọng thương.
Nhân cơ hội đó Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng phóng xuống ba hướng vây công. Con Xích Mục Lang Vương lúc này không còn quá nhiều cơ hội tấn công, chỉ sau một lúc nó bị hạ gục, chỉ còn một vài khí tức yếu ớt.
Hoàng Mập nhanh chóng lấy ra hai lọ bạch ngọc để trích huyết tinh con yêu lang. Sau khi đã cất đầy hai lọ, cả ba nhanh chóng trở về hang động hái thảo dược.
Đến đây xem như nhiệm vụ của lão sư phụ đã hoàn thành.
Hoàng Mập thích thú cầm hai lọ huyết tinh lên, hắn định khoe chiến tích với Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng. Sắc mặt hắn nhất thời ngưng trọng.
Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng nhìn Hoàng Mập thất thần, cả hai quay lại ngước nhìn lên bầu trời.
Trên không trung, lơ lửng một thân ảnh nữ nhân. Nhìn vào trường bào, cả ba đoán được đây là một vị trưởng lão bọn họ đã gặp một lần lúc Hoa Lạc Đồng khảo hạch chức vị trưởng lão.
Xung quanh vị trưởng lão này xuất hiện một hư ảnh đại kiếm màu xích hồng, xung quanh có thêm năm thanh kiếm nhỏ hơn hướng về cả ba người.
Cảm giác tử vong bất ngờ ập đến.
Bạch Vô Thiên hai mắt nhắm chặt, tinh thần vô tạp niệm minh tưởng toàn bộ quá trình tu luyện cấm chế.
Để có thể diễn giải cũng như khởi tạo cấm chế. Trận sư Trần Anh có lưu lại một bộ pháp quyết tên là Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết.
Tác dụng của bộ pháp quyết này là biến ý niệm thành những tiêu điểm giống như những tinh tú trên bầu trời. Những tinh tú này kết hợp với nhau tạo thành một hình dạng của cấm chế. Nó giống như một bộ khung của cấm chế.
Công pháp này tổng cộng có thất chuyển, mỗi một chuyển tăng lên sẽ tăng tốc độ khởi tạo trận pháp cũng như phạm vi ảnh hưởng của cấm chế. Muốn tăng lên nhất chuyển, phải dựa vào tinh thần lực.
Với một người mới bắt đầu tu luyện như Bạch Vô Thiên, tinh thần lực còn yếu. Nên trước mắt công pháp Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết chỉ dừng lại ở nhất chuyển.
Sau khi đã có thể biến ý niệm thành tiêu điểm, mô phỏng được hình dạng cấm chế. Cũng là lúc, hắn bắt đầu bước vào lĩnh ngộ thiết kế cấm chế.
Cấm chế chia ra ba loại thủ pháp. Lần lượt là Định Thân, Khai Sướng và Phong Ấn. Mỗi một loại thủ pháp có tổng cộng chín loại hình thức. Hình thức chính là số tiêu điểm lưu tinh được thiết kế trong một cấm chế.
Cụ thể hình thức thứ nhất có 59 điểm, hình thức thứ hai 129 điểm, hình thức thứ ba 379 điểm, hình thức thứ tư có 719 điểm…
Đối với người tu luyện trận pháp có tu vi từ Tứ Phẩm trở xuống, chỉ có thể khởi tạo ra được cấm chế tối đa ba hình thức ban đầu. Bởi vì để tạo ra một cấm chế không hề dễ dàng, rất tiêu tốn tinh thần lực.
Bạch Vô Thiên mở mắt ra, mồ hôi ướt trán. Hắn đầu tiên tu luyện trận pháp và chỉ mới tìm hiểu sơ về cấm chế đã vất vả như vậy. Đó chính là quy tắc chồng lên quy tắc, nếu hắn không trấn định được tinh thần, có thể hắn đã bỏ cuộc rồi.
Lúc này hư ảnh của Trận Sư Trần Anh bất động ngồi trên ghế đá. Trước mặt lão xuất hiện ba bộ mô hình, mỗi mô hình gồm 129 tiêu điểm được nối liền với nhau.
Hắn tiến lại gần, nhìn rõ ba mô hình hơn thì phát hiện. Tại vị trí 129 tiêu điểm trống rỗng, chính là khiếm khuyết, cần bổ sung vào.
Đây chính là khảo thí hắn tu luyện pháp quyết Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết cũng như là khởi tạo trận pháp. Đây chính là khảo hạch hình thức thứ hai của cấm chế gồm 129 tiêu điểm.
Hắn không do dự, bắt đầu tập trung ý niệm, vận dụng pháp quyết điểm vào 129 điểm khiếm khuyết đó.
Tốc độ không nhanh, một phần là hắn mới vừa sơ nhập, tinh thần lực còn yếu. Điều quan trọng là công pháp vận chuyển chưa được linh hoạt.
Trải qua một canh giờ, hắn hoàn thành được một bộ mô hình.
Lại thêm hai canh giờ nữa, hắn mới hoàn tất bộ thứ hai, cho đến ba canh giờ sau. Hắn mới hoàn thành bổ sung khiếm khuyết cho ba mô hình. Hắn lao mồ hôi trán, mỉm cười sảng khoái rồi ngã nghiên ra bất tỉnh.
Hư ảnh Trận Sư Trần Anh mỉm cười, lão phất tay một cái. Toàn bộ cảnh quan trên ngọn núi tiêu thất. Khung cảnh mới chính là một đạo quán rộng lớn. Đạo quán này được đặt trên một ngọn núi, xung quanh chính là vực thẳm sâu không nhìn thấy đáy.
Vị trí Bạch Vô Thiên đang nằm trên mặt đất là sân của đạo quán, lão Trận Sư Trần Anh tiếp tục dửng dưng ngồi trên băng ghế đá. Không gây ra bất kỳ động tĩnh nào.
Khi Bạch Vô Thiên mở mắt ra, hắn phát hiện cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Không còn cảnh quan hùng vĩ trên đỉnh núi, thay vào đó là khung cảnh âm u của đạo quán, xung quanh khí tức nguy hiểm bủa vây.
Trận Sư Trần Anh cười nói “Đây chính là ải thứ hai, Ải Sơ Cấp. Ải này chuyên tu trận pháp sơ cấp. Thời hạn ải này trước kia là hai năm. Do thời vượt ải căn cơ của ngươi so với bố trí của lão nhanh gấp mười lần bình thường, nên truyền thừa căn cứ thành tích trước đó rút ngắn lại còn hai tháng. Sau hai tháng, yêu thú sơ cấp bên ngoài đạo quán sẽ tấn công vào … nếu không ngăn nổi. Truyền thừa lập tức dừng lại...!”
Bạch Vô Thiên nghe lão nói vậy, trong lòng khẽ run lên một cái. Hắn ở trong trạng thái này, cảm giác nửa hư nửa thực nên thời vô định. Cho đến thời điểm hiện tại, hắn vẫn không có biện pháp tính toán được hắn ở đây bao lâu rồi.
Trên bàn đá lúc này có một thẻ bài, hắn không do dự tiến lại gần, cầm thẻ bài lên rồi truyền linh lực vào. Từng dòng tin tức về trận pháp tự động truyền vào mi tâm hắn. Cảm giác lần này giống như từng dòng lôi điện chạy khắp người, không đau nhức nhưng cảm giác vẫn chưa quen thuộc được.
Hắn ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu nhắm mắt lại tu luyện.
…
Ở một nơi khác, Khô Lâu Sơn.
Sau khi Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng rút lui trở về Nhị Chủng điều dưỡng, lấy lại sinh lực. Cả ba người quyết định quay trở lại khu vực Tam Chủng tiếp tục làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ mà thái trượng trưởng lão giao cho họ là trong vòng mười ngày phải tìm Lang Đàm Thảo và huyết tinh của Xích Mục Lang Vương. Nhiệm vụ này nếu nói cho những đệ tử nội viện khác, bọn họ chắc chắn sẽ cười đau bụng. Bởi vì với thực lực của họ, đối kháng với Xích Mục Lang Vương là điều vô cùng khó khăn. Hơn nữa con lang vương còn canh giữ Lang Đàm Thảo, muốn hái được thảo dược là chuyện bất khả thi.
Lần này cả ba người tránh né khu vực Song Nhĩ Yêu Hầu. Bọn họ men theo con suối, đi sâu vào bên trong rừng rậm.
Khắp nơi đều toát lên khí tức nguy hiểm, từ độc thảo, độc trùng cho đến những con thanh xà nhỏ nhắn chỉ bằng ngón tay len lỏi dưới những tảng đá.
Bọn họ đi thêm một đoạn thì phát hiện dấu chân dã lang độ rộng chừng hai xích. Dấu vết vẫn còn mới, chứng tỏ gần đâu có dã lang có kích thước lớn sinh sống
Cả ba nhanh chóng lần theo dấu vết lưu lại, theo đuổi một vòng thì đến một vách đá thẳng đứng. Bên cạnh có một hang động, xung quanh được phủ một lớp dây leo. Nếu không có dấu vết lưu lại, sẽ không phát hiện được hang động này.
Cả ba người nấp vào một bụi rậm, sau đó chậm rãi quan sát. Khí tức lúc này đã thu liễm lại.
Âu Dương Sinh nhặt một cục đá nhỏ, ném về phía vách đá, gây ra một tiếng động. Âm thanh đủ lớn để tạo ra sự chú ý.
Khoảng mười hô hấp sau, đám dây leo dao động, từ bên trong hang một thân ảnh yêu lang xuất hiện, cao chừng một trượng với đôi mắt đỏ ngầu.
Nó khịt mũi đánh hơi một phen. Nó không phát hiện khác lạ rồi chậm rãi rút lui vào hang động.
Hoàng Mập quan sát được bên cạnh cửa hang động, trên vách đá có nhiều cây thảo dược có lá màu tử sắc, với một vài đóa hoa nhỏ nhắn màu trắng. Đó chính là Lang Đàm Thảo mà lão sư phụ giao nhiệm vụ thu thập.
Hắn suy nghĩ một lúc, liền đề nghị “Tình hình con Xích Mục Lang Vương đó không tầm thường. Ba người chúng ta đối kháng rất khó giành lợi thế. Tiểu đệ có biện pháp, nhờ tam ca đi một chuyến…”
Hoàng Mập bắt đầu đưa ra chi tiết kế hoạch. Âu Dương Sinh nghe xong, sắc mặt có phần khâm phục tính toán của Hoàng Mập.
Âu Dương Sinh nhanh chóng rời khỏi khu vực Xích Mục Lang Vương, hướng hắn đến chính là khu vực của Song Nhĩ Yêu Hầu. Đây chính là áp dụng “Bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi”, một diệu kế thông dụng, chỉ là Hoàng Mập đầu óc vận chuyển nhanh nhạy. Nhanh chóng tìm được biện pháp như thế này.
Hoàng Mập và Lý Nhược Băng âm thầm chờ đợi. Trong lòng Hoàng Mập âm thầm tính toán. Sau một lúc, phía bên kia cánh rừng cây cối có dấu hiệu đổ ngã, âm thanh càng lúc càng lớn.
Hoàng Mập ra hiệu “Đi!”
Nói xong, hắn cùng Lý Nhược Băng lao ra ngoài, hướng vách đá có Lang Đàm Thảo hái chừng năm nhánh rồi phóng nhanh về phía âm thanh phát ra.
Trên đường đi, Hoàng Mập bố trí Lang Đàm Thảo cách một đoạn một nhánh để làm mồi nhử. Phần Xích Mục Lang Vương nhận ra động tĩnh bên ngoài hang động, nó lao ra ngoài thì phát hiện Lang Đàm Thảo bị ai đó hái trộm. Nó gầm gừ, rồi đuổi theo hướng Hoàng Mập và Lý Nhược Băng vừa chạy đi.
Khi Hoàng Mập và Lý Nhược Băng chạm mặt Âu Dương Sinh, cả ba gật đầu nhanh chóng phi thân lên nhánh cây rừng bên cạnh để làm mất dấu rồi âm thầm chờ đợi.
Xích Mục Lang Vương tìm đến nhánh Lang Đàm Thảo cuối cùng, cũng là lúc con Song Nhĩ Yêu Hầu đuổi theo Âu Dương Sinh tới. Hai con hung thú chạm mặt. Cả hai con âm thầm thăm dò, bỏ mặc những kẻ trước đó làm phiền.
Song Nhĩ Yêu Hầu rống lên, vỗ ngực liên tục thể hiện ra uy hiếp, còn Xích Mục Lang Vương cũng nhe răng hăm dọa.
Xích Mục Lang Vương không kiên nhẫn, phóng nhanh về trước nhe răng, táp lấy cánh tay của Song Nhĩ Yêu Hầu. Hàm răng sắc bén, cắt đứt lớp da lông bên ngoài, khiến máu tươi bắn ra.
Con Song Nhĩ Yêu Hầu không hoảng hốt, tay còn lại bóp chặt cổ con lang vương sau đó đè xuống mặt đất, nó dùng một chân đạp lên phần bụng khiến con yêu lang trọng thương. Con yêu lang hốt hoảng, dùng móng vuốt quét một đường, móng vuốt sắc bén cắt đứt phần bụng con yêu hầu khiến con yêu hầu lui về sau.
Con Song Nhĩ Yêu Hầu giận dữ, nó phóng lên cao sau đó dùng hai cánh tay khổng lồ nắm chặt rồi bổ xuống. Một đòn cực kỳ mạnh khiến đất đá tung tóe. Nắm đấm hung bạo đập lên phần đầu con yêu lang khiến nó bị đánh văng về sau.
Con Song Nhĩ Yêu Hầu tiếp tục phóng lên cao, dùng nắm đấm bổ xuống một lần nữa. Lần này con Xích Mục Lang Vương nhanh hơn, nó dùng toàn lực hút thẳng vào phần bụng con yêu hầu. Tốc độ và uy lực khá lớn, bắn yêu hầu về sau một đoạn chừng hai trăm trượng. Con yêu hầu hoảng sợ, liền rút lui.
Lúc này con yêu lang đã thấm mệt, lại bị trọng thương.
Nhân cơ hội đó Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng phóng xuống ba hướng vây công. Con Xích Mục Lang Vương lúc này không còn quá nhiều cơ hội tấn công, chỉ sau một lúc nó bị hạ gục, chỉ còn một vài khí tức yếu ớt.
Hoàng Mập nhanh chóng lấy ra hai lọ bạch ngọc để trích huyết tinh con yêu lang. Sau khi đã cất đầy hai lọ, cả ba nhanh chóng trở về hang động hái thảo dược.
Đến đây xem như nhiệm vụ của lão sư phụ đã hoàn thành.
Hoàng Mập thích thú cầm hai lọ huyết tinh lên, hắn định khoe chiến tích với Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng. Sắc mặt hắn nhất thời ngưng trọng.
Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng nhìn Hoàng Mập thất thần, cả hai quay lại ngước nhìn lên bầu trời.
Trên không trung, lơ lửng một thân ảnh nữ nhân. Nhìn vào trường bào, cả ba đoán được đây là một vị trưởng lão bọn họ đã gặp một lần lúc Hoa Lạc Đồng khảo hạch chức vị trưởng lão.
Xung quanh vị trưởng lão này xuất hiện một hư ảnh đại kiếm màu xích hồng, xung quanh có thêm năm thanh kiếm nhỏ hơn hướng về cả ba người.
Cảm giác tử vong bất ngờ ập đến.
/510
|