Khi bàn tay bạch cốt khổng lồ vỗ xuống mặt đất thì thân ảnh Mặc Thần Dương đã không còn ở vị trí củ. Hắn xuất hiện chính là bên cạnh Ám Diện Nhân.
Ám Diện Nhân giơ ra một thủ chưởng, trước mặt gã ước chừng hai trượng xuất hiện một tấm lá chắn. Lá chắn này trước đó đã từng bảo vệ Lưu Cơ Đạo Nhân, độ kiên cố cũng như tính ăn mòn vô cùng lợi lại.
Lúc này, bàn tay Mặc Thần Dương như một lợi kiếm đâm về trước, dễ dàng xé nát tấm lá chắn. Hắn đồng thời bồi thêm một nhát chém ngang, cắt đứt một mảnh áo choàng của Ám Diện Nhân.
Thân ảnh Ám Diện Nhân thoáng chốc biến mất tại chỗ, rồi thình lình xuất hiện sau lưng Mặc Thần Dương tung ra một chưởng. Mặc Thần Dương mặc dù được bao phủ bởi hỏa diễm, nhưng vẫn trúng chiêu bổ nhào về trước.
Ám Diện Nhân lại xuất hiện trước mặt Mặc Thần Dương, tiếp tục tung một cái tát ngang đánh văng Mặc Thần Dương qua một bên.
Khi Mặc Thần Dương đứng dậy, lúc này Ám Diện Nhân giơ một thủ chưởng trước ngực Mặc Thần Dương và để bất động chừng năm hô hấp. Gã không hề xuất ra bất kỳ động tác nào, cho đến khi một tiếng “Ầm” nổ ra. Một kình lực cực kỳ lớn đánh văng Mặc Thần Dương như một lưu quang bắn về sau.
Từ trên không, thân ảnh bạch cốt khổng lồ lao đến rất nhanh, vỗ xuống một bàn tay ngay vị trí Mặc Thần Dương vừa dừng lại. Hắn không kịp trở tay liền bị đánh lún xuống mặt đất. m thanh gây ra cực kỳ lớn, đất đá bay lên tung tóe, toàn cảnh mịt mù.
Khi làn khói bụi tản ra, thân ảnh hắn xuất hiện nằm chính giữa một cái hố to. Toàn thân hỏa diễm bị dập tắt, dáng vẻ vô cùng chật vật, khí tức bắt đầu trở nên suy yếu.
Đây là kết quả của việc vận dụng hình thức thứ ba của Thiên Sinh. Hắn biết bản thân sẽ gánh chịu phản phệ rất lớn. Một là bị tàn phế, may mắn hơn có thể lưu lại một mạng. Hai là thân tử đạo tiêu, triệt để không dậy nổi.
Ánh mắt Mặc Thần Dương lúc này mờ ảo, không còn nhận ra được quan cảnh xung quanh rõ ràng. Trong tròng mắt hắn chỉ nhìn thấy một thân ảnh cực kỳ khổng lồ, chuẩn bị tung một nắm đấm. Trúng chiêu này, với tình trạng khí tức còn yếu ớt như vậy, hắn chắc chắn bị bạch cốt nghiền ép.
Khi nắm đấm còn cách hắn không quá một gang tay, trên không trung xuất hiện một hư ảnh đại đao khổng lồ. Hư ảnh đại đao này kích thước to lớn như một ngọn núi, có thể là to hơn cả một ngọn núi.
Chỉ là hư ảnh, có thể hắn không còn nhận thức được rõ ràng, nhưng hư ảnh đại đao vô cùng chân thực. Hắn cảm nhận có cái bóng của thanh đại đao che khuất tầm mắt hắn. Bóng tối xung quanh bao trùm cho đến khi hắn không còn nhận thức được gì nữa. Hắn triệt để hôn mê.
Không biết qua bao lâu, hắn mới bắt đầu mở mắt ra. Cả thân thể không hề cử động được. Toàn bộ kinh mạch bị tổn thương, khí tức hỗn loạn, không còn cách nào thổ nạp được linh khí.
Trước mặt hắn là một bóng lưng cao ráo đang nhìn về trước. Thân ảnh này là của một nam nhân có mái tóc búi cao, vai rộng. Trên lưng có đeo một thanh trường đao có chuôi đao hình đầu rồng.
Hắn cố gắng với tay về trước để khều hoặc cố tình gây ra động tĩnh nhưng hắn không thể. Hắn thậm chí không còn hơi để kêu gọi thân ảnh phía trước.
Hắn ho một cái, thân ảnh phía trước mới quay đầu nhìn lại. Đây là một nam tử có khuôn mặt cương trực ngoài ba mươi. Sắc mặt không hề biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng khí chất rất khác biệt.
Hắn cố gắng phát ra vài tiếng “Đa tạ… ân cứu mạng… của tiền bối!”
Nam tử trước mặt nhìn hắn một hồi lâu, mới chất vấn “Ngươi từ đâu đến đây, nơi đây không thích hợp với ngươi!”
Mặc Thần Dương cố gắng hít một hơi sâu, gắng gượng nói “Vãn bối theo lệnh sư phụ… đến Thâm Uyên tìm Đao Quân!”
Hắn suy đoán nam tử trước mắt thân mang trường đao, đương nhiên có liên quan hoặc có thể sẽ biết đến Đao Quân. Hắn nói như vậy là tìm một điểm chung với nam tử trước mặt.
Vị nam tử nghe đến tên Đao Quân liền giật mình, hắn mới hỏi “Sư phụ ngươi… là ai?”
Mặc Thần Dương nhanh chóng trả lời “Thái thượng trưởng lão Đạo Viện… có đạo hiệu là Kiếm Hư Chân Quân…”
Nam tử trước mặt biểu hiệu đặc sắc.
Trước kia không phải có một tên luôn cạnh tranh danh hiệu đại sư huynh ở Túy Tiên Sơn sao. Hắn ta lúc nào cũng thắng thế lại còn cướp đi một mỹ nữ sư muội mà bản thân hắn thầm thương trộm nhớ nữa kia mà.
Cuối cùng toàn sơn môn sụp đổ, nghe nói hắn khi đó rất thảm. Cũng đáng, người nổi bật nhất cũng phải có lúc bị chìm xuống đáy vực sâu chứ. Sông có khúc, người có lúc quả nhiên không sai.
Nghĩ đến đây, sắc mặt nam tử có phần đắc ý. Hắn lấy lại nét điềm tĩnh, chậm rãi chất vấn “Ngươi có bằng chứng gì, chứng minh là đồ đệ tên kia?”
Mặc Thần Dương gắng gượng lấy ra thẻ bài, sau đó để trong tay mình. Hắn không còn sức lực để ném về trước.
Nam tử nhìn thẻ bài trong tay Mặc Thần Dương. Hắn dùng tay thu lấy sau đó tiếp nhận thông tin từ thẻ bài truyền qua. Một giọng nói quen thuộc cất lên khiến hắn hồi tưởng lại một thời nhóm sư huynh đệ tương thân hành hiệp trượng nghĩa, lịch luyện khắp mọi ngõ ngách ở Bắc Cảnh.
“Sư đệ ngốc nghếch, vi huynh bất tài không thể dạy dỗ tên này. Hắn có Thiên Sinh, sư đệ liệu mà xử lý…”
Nam tử cố gắng tìm xem còn lời dặn dò nào khác không, nhưng bên trong thẻ bài hoàn toàn trống rỗng. Tin tức chỉ có hai dòng ngắn ngủi.
Bất giác, hắn cười ha ha lên tự ngẫm “Đúng là sư huynh đầu gỗ, vẫn đối xử với ta hờ hững như vậy!”
Nói rồi, hắn phi thân lại nắm lấy cổ áo Mặc Thần Dương, phóng lên phi hành kiếm rời đi.
Mặc Thần Dương trong lòng hoang mang, nhưng vẫn cố gắng nói “Cho hỏi, tiền bối là…”
Vị nam tử xoay người, nhìn hắn mỉm cười “Là người mà ngươi muốn tìm, Đao Quân!”
Mặc Thần Dương sững sờ, vị nam tử trước mặt thật sự là Đao Quân mà hắn đang tìm kiếm.
Trước đó trong lúc mơ màng, hắn thoáng nhìn thấy một thanh đại đao khổng lồ đánh tan bạch cốt khổng lồ. Sau đó thì hắn không còn biết chuyện gì xảy ra, thậm chí tình huống Ám Diện Nhân như thế nào hắn cũng không hình dung ra được.
Mặc Thần Dương không giấu được tò mò nói “Còn tên kia? Đao Quân tiền bối đánh hắn chạy sao?”
Đao Quân trầm ngâm một lúc mới nói “Hắn rất mạnh!”
Lúc này bên dưới chân hai người bắt đầu xuất hiện một dãy núi trải dài không nhìn thấy điểm đầu và điểm kết thúc. Dãy núi này được gọi là Trường Sơn, vách tường ngăn cách ngoại nhân tiến vào Thâm Uyên.
Đây được xem là phòng tuyến đầu tiên trong trường hợp Quỷ Vực đánh vào Bắc Cảnh theo thông đạo Thâm Uyên. Vì thế mà nơi đây được các đại tông môn, chi viện hay môn hộ sai bảo đệ tử tinh anh hoặc cấp trưởng lão đến làm nhiệm vụ phòng tuyến.
Trường hợp Mặc Thần Dương đến Thâm Uyên là để tu luyện và tạm thời tránh mặt Lưu Cơ Đạo Nhân.
Giờ Lưu Cơ Đạo Nhân đã thân tử đạo tiêu, mối lo ngại này cũng được loại trừ. Trong lúc nhất thời, hắn lại nhớ đến nhóm huynh đệ kết nghĩa ở Đạo Viện. Người hắn quan tâm nhất vẫn là Lý Nhược Băng. Không biết nàng ta lúc này như thế nào.
Lúc này, Đao Quân đáp xuống một sân rộng. Khuôn viên chừng mười mẫu với nhiều mộc nhân được bố trí theo từng khu vực. Xung quanh có nhiều cây xanh mọc lên um tùm, nơi đây vừa giống một diễn võ trường vừa giống một hoa viên.
Hiện trường lúc này có hơn một nghìn đệ tử để ngực trần chăm chỉ tu luyện đao pháp.
Nơi đây được gọi là Đao Môn, tọa lạc trên dãy Trường Sơn. Khuôn viên rộng lớn có thể chứa hơn vạn đệ tử. Người sáng lập ra Đao Môn ở Thâm Uyên chính là sư đệ của Kiếm Hư Chân Quân tên là Đao Quân.
Từ sau khi Túy Tiên Sơn sụp đổ, Đao Quân không rời đi mà tập hợp lại truyền nhân cũng như những huynh đệ trước kia còn sống lập ra Đao Môn. Trên ý nghĩa sâu xa chính là kế thừa lão sư phụ Túy Mộng Tiên Thần Quân làm phòng tuyến đầu tiên của Bắc Cảnh thông đạo Thâm Uyên.
Danh tiếng Đao Môn ở Thâm Uyên không lớn. Đệ tử trong môn hộ chỉ là hậu nhân của nhóm sư huynh đệ đồng môn trước kia truyền từ đời này sang đời khác là chủ yếu.
Lúc này, khi thân ảnh Đao Quân xuất hiện, toàn bộ đệ tử có mặt ở diễn võ trường đồng thanh hô “Tham kiến môn chủ!”
m thanh vô cùng lớn, kèm theo khí thế phảng phất ra toàn bộ khu vực diễn võ trường.
Một tên đệ tử dáng người lực lưỡng tiến lại gần Đao Quân, chắp tay lại nói “Môn chủ có gì dặn dò?”
Đao Quân đưa ánh mắt về phía Mặc Thần Dương rồi căn dặn “Đây là sự đệ mới đến của các ngươi, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hắn. Có gì ta sẽ phân phó sau…”
Nói rồi, hắn phóng lên phi hành kiếm rời khỏi diễn võ trường tiếp tục tuần tra khu vực xung quanh Thâm Uyên.
Vị đệ tử lực lưỡng nhìn theo bóng dáng môn chủ rời đi. Hắn mới tiến lại gần Mặc Thân Dương vỗ vai hắn một cái, niềm nở giới thiệu “Ta là Lý Lượng, sư đệ xưng hô như thế nào?”
Mặc Thần Dương méo mặt như muốn sụp đổ, hắn không còn một chút nào khí lực để chèo chóng. Hắn có thể đứng vững đã là cực hạn sức chịu đựng. Hắn nhìn nét mặt vị sư huynh này thân thiện, nên không muốn chấp nhất. Hắn định chắp tay lại chào hỏi thì ngã ngang ra bất tỉnh, mất dần ý thức.
Lý Lượng sư huynh nhanh chóng đỡ hắn lên, rồi vác lên vai mang hắn rời khỏi diễn võ trường. Chúng sư huynh đệ xung quanh có phần tò mò, một đệ tử mới vào Đao Môn, chính môn chủ đem về thì lai lịch không bình thường.
Xung quanh, tiếng hò hét quơ đao tiếp tục vang lên.
Ám Diện Nhân giơ ra một thủ chưởng, trước mặt gã ước chừng hai trượng xuất hiện một tấm lá chắn. Lá chắn này trước đó đã từng bảo vệ Lưu Cơ Đạo Nhân, độ kiên cố cũng như tính ăn mòn vô cùng lợi lại.
Lúc này, bàn tay Mặc Thần Dương như một lợi kiếm đâm về trước, dễ dàng xé nát tấm lá chắn. Hắn đồng thời bồi thêm một nhát chém ngang, cắt đứt một mảnh áo choàng của Ám Diện Nhân.
Thân ảnh Ám Diện Nhân thoáng chốc biến mất tại chỗ, rồi thình lình xuất hiện sau lưng Mặc Thần Dương tung ra một chưởng. Mặc Thần Dương mặc dù được bao phủ bởi hỏa diễm, nhưng vẫn trúng chiêu bổ nhào về trước.
Ám Diện Nhân lại xuất hiện trước mặt Mặc Thần Dương, tiếp tục tung một cái tát ngang đánh văng Mặc Thần Dương qua một bên.
Khi Mặc Thần Dương đứng dậy, lúc này Ám Diện Nhân giơ một thủ chưởng trước ngực Mặc Thần Dương và để bất động chừng năm hô hấp. Gã không hề xuất ra bất kỳ động tác nào, cho đến khi một tiếng “Ầm” nổ ra. Một kình lực cực kỳ lớn đánh văng Mặc Thần Dương như một lưu quang bắn về sau.
Từ trên không, thân ảnh bạch cốt khổng lồ lao đến rất nhanh, vỗ xuống một bàn tay ngay vị trí Mặc Thần Dương vừa dừng lại. Hắn không kịp trở tay liền bị đánh lún xuống mặt đất. m thanh gây ra cực kỳ lớn, đất đá bay lên tung tóe, toàn cảnh mịt mù.
Khi làn khói bụi tản ra, thân ảnh hắn xuất hiện nằm chính giữa một cái hố to. Toàn thân hỏa diễm bị dập tắt, dáng vẻ vô cùng chật vật, khí tức bắt đầu trở nên suy yếu.
Đây là kết quả của việc vận dụng hình thức thứ ba của Thiên Sinh. Hắn biết bản thân sẽ gánh chịu phản phệ rất lớn. Một là bị tàn phế, may mắn hơn có thể lưu lại một mạng. Hai là thân tử đạo tiêu, triệt để không dậy nổi.
Ánh mắt Mặc Thần Dương lúc này mờ ảo, không còn nhận ra được quan cảnh xung quanh rõ ràng. Trong tròng mắt hắn chỉ nhìn thấy một thân ảnh cực kỳ khổng lồ, chuẩn bị tung một nắm đấm. Trúng chiêu này, với tình trạng khí tức còn yếu ớt như vậy, hắn chắc chắn bị bạch cốt nghiền ép.
Khi nắm đấm còn cách hắn không quá một gang tay, trên không trung xuất hiện một hư ảnh đại đao khổng lồ. Hư ảnh đại đao này kích thước to lớn như một ngọn núi, có thể là to hơn cả một ngọn núi.
Chỉ là hư ảnh, có thể hắn không còn nhận thức được rõ ràng, nhưng hư ảnh đại đao vô cùng chân thực. Hắn cảm nhận có cái bóng của thanh đại đao che khuất tầm mắt hắn. Bóng tối xung quanh bao trùm cho đến khi hắn không còn nhận thức được gì nữa. Hắn triệt để hôn mê.
Không biết qua bao lâu, hắn mới bắt đầu mở mắt ra. Cả thân thể không hề cử động được. Toàn bộ kinh mạch bị tổn thương, khí tức hỗn loạn, không còn cách nào thổ nạp được linh khí.
Trước mặt hắn là một bóng lưng cao ráo đang nhìn về trước. Thân ảnh này là của một nam nhân có mái tóc búi cao, vai rộng. Trên lưng có đeo một thanh trường đao có chuôi đao hình đầu rồng.
Hắn cố gắng với tay về trước để khều hoặc cố tình gây ra động tĩnh nhưng hắn không thể. Hắn thậm chí không còn hơi để kêu gọi thân ảnh phía trước.
Hắn ho một cái, thân ảnh phía trước mới quay đầu nhìn lại. Đây là một nam tử có khuôn mặt cương trực ngoài ba mươi. Sắc mặt không hề biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng khí chất rất khác biệt.
Hắn cố gắng phát ra vài tiếng “Đa tạ… ân cứu mạng… của tiền bối!”
Nam tử trước mặt nhìn hắn một hồi lâu, mới chất vấn “Ngươi từ đâu đến đây, nơi đây không thích hợp với ngươi!”
Mặc Thần Dương cố gắng hít một hơi sâu, gắng gượng nói “Vãn bối theo lệnh sư phụ… đến Thâm Uyên tìm Đao Quân!”
Hắn suy đoán nam tử trước mắt thân mang trường đao, đương nhiên có liên quan hoặc có thể sẽ biết đến Đao Quân. Hắn nói như vậy là tìm một điểm chung với nam tử trước mặt.
Vị nam tử nghe đến tên Đao Quân liền giật mình, hắn mới hỏi “Sư phụ ngươi… là ai?”
Mặc Thần Dương nhanh chóng trả lời “Thái thượng trưởng lão Đạo Viện… có đạo hiệu là Kiếm Hư Chân Quân…”
Nam tử trước mặt biểu hiệu đặc sắc.
Trước kia không phải có một tên luôn cạnh tranh danh hiệu đại sư huynh ở Túy Tiên Sơn sao. Hắn ta lúc nào cũng thắng thế lại còn cướp đi một mỹ nữ sư muội mà bản thân hắn thầm thương trộm nhớ nữa kia mà.
Cuối cùng toàn sơn môn sụp đổ, nghe nói hắn khi đó rất thảm. Cũng đáng, người nổi bật nhất cũng phải có lúc bị chìm xuống đáy vực sâu chứ. Sông có khúc, người có lúc quả nhiên không sai.
Nghĩ đến đây, sắc mặt nam tử có phần đắc ý. Hắn lấy lại nét điềm tĩnh, chậm rãi chất vấn “Ngươi có bằng chứng gì, chứng minh là đồ đệ tên kia?”
Mặc Thần Dương gắng gượng lấy ra thẻ bài, sau đó để trong tay mình. Hắn không còn sức lực để ném về trước.
Nam tử nhìn thẻ bài trong tay Mặc Thần Dương. Hắn dùng tay thu lấy sau đó tiếp nhận thông tin từ thẻ bài truyền qua. Một giọng nói quen thuộc cất lên khiến hắn hồi tưởng lại một thời nhóm sư huynh đệ tương thân hành hiệp trượng nghĩa, lịch luyện khắp mọi ngõ ngách ở Bắc Cảnh.
“Sư đệ ngốc nghếch, vi huynh bất tài không thể dạy dỗ tên này. Hắn có Thiên Sinh, sư đệ liệu mà xử lý…”
Nam tử cố gắng tìm xem còn lời dặn dò nào khác không, nhưng bên trong thẻ bài hoàn toàn trống rỗng. Tin tức chỉ có hai dòng ngắn ngủi.
Bất giác, hắn cười ha ha lên tự ngẫm “Đúng là sư huynh đầu gỗ, vẫn đối xử với ta hờ hững như vậy!”
Nói rồi, hắn phi thân lại nắm lấy cổ áo Mặc Thần Dương, phóng lên phi hành kiếm rời đi.
Mặc Thần Dương trong lòng hoang mang, nhưng vẫn cố gắng nói “Cho hỏi, tiền bối là…”
Vị nam tử xoay người, nhìn hắn mỉm cười “Là người mà ngươi muốn tìm, Đao Quân!”
Mặc Thần Dương sững sờ, vị nam tử trước mặt thật sự là Đao Quân mà hắn đang tìm kiếm.
Trước đó trong lúc mơ màng, hắn thoáng nhìn thấy một thanh đại đao khổng lồ đánh tan bạch cốt khổng lồ. Sau đó thì hắn không còn biết chuyện gì xảy ra, thậm chí tình huống Ám Diện Nhân như thế nào hắn cũng không hình dung ra được.
Mặc Thần Dương không giấu được tò mò nói “Còn tên kia? Đao Quân tiền bối đánh hắn chạy sao?”
Đao Quân trầm ngâm một lúc mới nói “Hắn rất mạnh!”
Lúc này bên dưới chân hai người bắt đầu xuất hiện một dãy núi trải dài không nhìn thấy điểm đầu và điểm kết thúc. Dãy núi này được gọi là Trường Sơn, vách tường ngăn cách ngoại nhân tiến vào Thâm Uyên.
Đây được xem là phòng tuyến đầu tiên trong trường hợp Quỷ Vực đánh vào Bắc Cảnh theo thông đạo Thâm Uyên. Vì thế mà nơi đây được các đại tông môn, chi viện hay môn hộ sai bảo đệ tử tinh anh hoặc cấp trưởng lão đến làm nhiệm vụ phòng tuyến.
Trường hợp Mặc Thần Dương đến Thâm Uyên là để tu luyện và tạm thời tránh mặt Lưu Cơ Đạo Nhân.
Giờ Lưu Cơ Đạo Nhân đã thân tử đạo tiêu, mối lo ngại này cũng được loại trừ. Trong lúc nhất thời, hắn lại nhớ đến nhóm huynh đệ kết nghĩa ở Đạo Viện. Người hắn quan tâm nhất vẫn là Lý Nhược Băng. Không biết nàng ta lúc này như thế nào.
Lúc này, Đao Quân đáp xuống một sân rộng. Khuôn viên chừng mười mẫu với nhiều mộc nhân được bố trí theo từng khu vực. Xung quanh có nhiều cây xanh mọc lên um tùm, nơi đây vừa giống một diễn võ trường vừa giống một hoa viên.
Hiện trường lúc này có hơn một nghìn đệ tử để ngực trần chăm chỉ tu luyện đao pháp.
Nơi đây được gọi là Đao Môn, tọa lạc trên dãy Trường Sơn. Khuôn viên rộng lớn có thể chứa hơn vạn đệ tử. Người sáng lập ra Đao Môn ở Thâm Uyên chính là sư đệ của Kiếm Hư Chân Quân tên là Đao Quân.
Từ sau khi Túy Tiên Sơn sụp đổ, Đao Quân không rời đi mà tập hợp lại truyền nhân cũng như những huynh đệ trước kia còn sống lập ra Đao Môn. Trên ý nghĩa sâu xa chính là kế thừa lão sư phụ Túy Mộng Tiên Thần Quân làm phòng tuyến đầu tiên của Bắc Cảnh thông đạo Thâm Uyên.
Danh tiếng Đao Môn ở Thâm Uyên không lớn. Đệ tử trong môn hộ chỉ là hậu nhân của nhóm sư huynh đệ đồng môn trước kia truyền từ đời này sang đời khác là chủ yếu.
Lúc này, khi thân ảnh Đao Quân xuất hiện, toàn bộ đệ tử có mặt ở diễn võ trường đồng thanh hô “Tham kiến môn chủ!”
m thanh vô cùng lớn, kèm theo khí thế phảng phất ra toàn bộ khu vực diễn võ trường.
Một tên đệ tử dáng người lực lưỡng tiến lại gần Đao Quân, chắp tay lại nói “Môn chủ có gì dặn dò?”
Đao Quân đưa ánh mắt về phía Mặc Thần Dương rồi căn dặn “Đây là sự đệ mới đến của các ngươi, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hắn. Có gì ta sẽ phân phó sau…”
Nói rồi, hắn phóng lên phi hành kiếm rời khỏi diễn võ trường tiếp tục tuần tra khu vực xung quanh Thâm Uyên.
Vị đệ tử lực lưỡng nhìn theo bóng dáng môn chủ rời đi. Hắn mới tiến lại gần Mặc Thân Dương vỗ vai hắn một cái, niềm nở giới thiệu “Ta là Lý Lượng, sư đệ xưng hô như thế nào?”
Mặc Thần Dương méo mặt như muốn sụp đổ, hắn không còn một chút nào khí lực để chèo chóng. Hắn có thể đứng vững đã là cực hạn sức chịu đựng. Hắn nhìn nét mặt vị sư huynh này thân thiện, nên không muốn chấp nhất. Hắn định chắp tay lại chào hỏi thì ngã ngang ra bất tỉnh, mất dần ý thức.
Lý Lượng sư huynh nhanh chóng đỡ hắn lên, rồi vác lên vai mang hắn rời khỏi diễn võ trường. Chúng sư huynh đệ xung quanh có phần tò mò, một đệ tử mới vào Đao Môn, chính môn chủ đem về thì lai lịch không bình thường.
Xung quanh, tiếng hò hét quơ đao tiếp tục vang lên.
/510
|