Vừa ra đến cửa trại, Phương Triết dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Khúc Tiểu Bạch “Tiểu Bạch? Trong mười hai cách thoát khốn, có cách nào trói địch nhân không tài nào cọ quậy không?”
“Tiểu Bạch? Thân thiết đến như vậy?”
Khúc Tiểu Bạch nhìn cách gọi của Phương Triết muốn cười, nhưng vẫn bình tĩnh “Tiểu Triết hỏi ta như thế nào trói địch nhân không thể nào cọ quậy được, đúng không?”
Phương Triết gật đầu nhìn Khúc Tiểu Bạch. Khúc Tiểu Bạch nhìn dáo dát, sau đó phát hiện bên trong trại có rất nhiều dây bố. Có thể vì là thảo khấu, nên dây bố, dây thừng có rất nhiều.
Khúc Tiểu Bạch cầm một sợi dây ước chừng hai thước. Sau đó ra hiệu Phương Triết theo sau nhìn.
Khúc Tiểu Bạch lấy hai tay của tên thảo khấu vòng ra sau lưng, sau đó buộc dây lại, đầu kia buộc lấy hai chân.
Khúc Tiểu Bách mỉm cười nói “Nhìn ta!”
Sau đó cầm một đầu dây trong nút thắt rồi siết chặt lại. Hai tay hay chân tên thảo khấu bị buộc chặt lại với nhau.
Khúc Tiểu Bạch phủi tay “Sao? lợi hại không?”
Phương Triết gãi đâu thắc mắc “Tiểu Bạch làm lại một lần nữa xem! Ta chưa nhìn rõ”
Trải qua hơn hai canh giờ, Khúc Tiểu Bạch và Phương Triết mới trói hết hơn một trăm tên thảo khấu. Bọn chúng vẫn không nhút nhít hay cựa quậy được.
Hai người phủi tay rồi nhìn nhau cười thích thú. Sau đó lần theo đường mòn, rời khỏi sơn trại của bọn thảo khấu.
Đoạn đường khá gồ ghề, có thể lúc lên thì được khiên vác nên lúc xuống núi. Phương Triết và Khúc Tiểu Bạch không định hướng được đường về, nên đi xa càng thêm xa hơn.
Lúc này xung quanh đã chuyển sang một màu tối, bầu trời đêm nhìn xanh thâm thẩm.
Phương Triết và Khúc Tiểu Bạch nằm trên một nhành cây cao. Ngước nhìn sao trên bầu trời. Khúc Tiểu Bạch thì thầm “còn 6 ngày nữa sẽ trở về rồi…!”
Khúc Tiểu Bạch nhìn sang Phương Triết “Tiểu tử ngươi quả nhiên gan dạ, không hề nao núng sợ hãi gì hết. Thậm chí trong rừng có nhiều thú dữ xung quanh!”
Phương Triết cười nói “Quê quán ngươi chắc là mười tuổi thiếu niên bằng hai mươi tuổi thanh niên nơi ta quá! Giọng điệu y chang mẹ ta”
Khúc Tiểu Bạch liếc hắn “Ngươi nói ta già trước tuổi à! Ngày mai ta cho ngươi xuống núi”
Phương Triết xua tay giải thích “Không phải, ta chỉ đùa…. chỉ đùa thôi. Ta đi theo ngươi học được nhiều điều mới lạ, đặc biệt là trói không thể cựa quậy bí pháp của ngươi!”
Khúc Tiểu Bạch thích thú cho qua chuyện. Phương Triệt chợt nhớ ra điều gì đó “Những tên thảo khấu kia, chỉ để vậy thôi hay mai ta báo quan lên tóm bọn chúng!”
Khúc Tiểu Bạch cười ma mãnh “Trong rừng thú dữ nhiều, bị ta trói vậy. Một bầy sói hoang cũng đủ thịt hết bọn chúng!”
Phương Triết chợt rùng mình một cái “Không ngờ Tiểu Bạch lại hung ác như vậy nha!”
Khúc Tiểu Bạch cười lớn lên “Cho qua, cho qua! Ta chỉ đùa, nếu ta đoán không lầm, ngày mai quan phủ sẽ ập lên núi và tóm gọn bọn chúng!”
Phương Triết ngạc nhiên “Ta và ngươi đều không báo, ai lại biết bọn chúng đã bị trói?”
Khúc Tiểu Bạch bấm bấm ngón tay “Ta diễn toán!”
Sau đó ánh mắt Khúc Tiểu Bạch nhìn về hướng bắc. Nơi đó vừa lóe lên một tia sáng xanh rất đẹp.
Khúc Tiểu Bạch ra hiệu “Theo ta!”
Phương Triết thắc mắc nhưng vẫn chạy theo sát Khúc Tiểu Bạch.
Hai người băng qua một đoạn đường gần một dặm mới tới điểm vừa lóe sáng đó.
Nơi đây có một con suối nhỏ chảy róc rách, hai bên có vài đóa hoa tím đen đẹp mắt trên nền rong rêu. Xung quanh cây cối um tùm, nếu không phát hiện ánh sáng lóe lên từ trước sẽ không phát hiện được nơi này.
Ánh mắt Khúc Tiểu Bạch dời đến một nhánh cây ló ra từ khe suối. Trên nhánh cây có hai trái màu xanh phát ra dạ quang. Khúc Tiểu Bạch sững sờ một lúc rồi mới kịp bình tĩnh lại thì thầm “Nơi này sao lại có Tẩy Lục Quả?”
Khúc Tiểu Bạch chợt nghĩ ra điều gì vội hét lên “Chạy mau!”
Sau đó Khúc Tiểu Bạch nắm lấy tay Phương Triết rồi hướng phía sau chạy nhanh không một chút do dự.
Phương Triết nhìn thấy Khúc Tiểu Bạch hoảng sợ cũng hốt hoảng rồi chạy nhanh theo sau.
Đi được một đoạn khá xa, hai người dừng lại thở phì phò.
Phương Triết thắc mắc hỏi “Có chuyện gì à? Nhìn dáng vẻ ngươi mất bình tĩnh hiếm thấy?”
Khúc Tiểu Bạch ngồi xuống một mô đá rồi thở ra nói “Ta phát hiện một loại dược liệu quý. Chỗ ta ở, đó là loại quả thuộc hàng cực phẩm. Đối với người bình thường là tẩy tủy mang đến tân sinh. Đối với ta…”
Khúc Tiểu Bạch chợt nhớ ra mình nói hố, nên dừng lại. Phương Triết nhìn Tiểu Bạch ra vẻ thắc mắc “Người bình thường? Ngươi không phải người bình thường?”
“A!” Khúc Tiểu Bạch thốt lên ra vẻ đánh trống lãng. Sau đó nhìn Khúc Tiểu Bạch một hồi lâu mới chậm rãi nói tiếp “Nơi này xuất hiện loại quả trân quý như vậy, chắc chắn có nguy hiểm. Ta và ngươi chậm một chút, có lẽ không đi được!”
Phương Triết nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của Khúc Tiểu Bạch, sau đó nhìn mồ hôi chảy ướt mái tóc Khúc Tiểu Bạch, giờ này hắn mới nhận ra. Trước đó tiểu ăn mày Khúc Tiểu Bạch đội một cái nón vải che đi mái tóc. Có thể vì hoảng hốt trốn chạy, nên cái nón bị rớt đi mất. Lúc này mới hiển hiện ra một khuôn mặt Khúc Tiểu Bạch khả ái. Khuôn mặt tròn tròn dễ thương đó khiến hắn vươn tay định véo một cái.
Khúc Tiểu Bạch trừng hắn, sau đó sờ đầu mình mới nhận ra cái nón vải đã bị rơi mất. Khúc Tiểu Bạch liền quay sang hướng khác rồi lấy ra từ trong áo một cái nón vải, giống như cái trước đó mang theo.
Phương Triết ngạc nhiên vội chìa tay ra nói “Cho ta một cái được không, ta cũng sắp làm ăn mày giống như ngươi rồi!”
Khúc Tiểu Bạch quay sang hướng khác một lần nữa, rồi lấy ra thêm một cái nón đưa cho Phương Triết.
Phương Triết lấy chiếc nón vải đội lên. Cảm giác rất lạ, mềm mại như mái tóc dài của mẹ mình.
Phương Triết thắc mắc hỏi “Cái này… làm bằng vải gì mà mịn như vậy?”
Khúc Tiểu Bạch tỏ ra ngại ngùng “Được làm từ tóc của ta, ngươi tin không?”
“Tóc? Có thể sao?”
Khúc Tiểu Bạch bật cười “Ta đùa đó, ngươi cũng tin?”
Nói rồi, Khúc Tiểu Bạch xoay người hướng một cây cổ thụ gần đó leo lên, hai chân vừa đi vừa đá vào những viên đá nhỏ ra vẻ nghịch ngợm.
Phương Triết theo sau, rồi trèo lên một nhánh cây cùng với Khúc Tiểu Bạch.
Phương Triết đặt lưng nằm xuống, chéo chân ngước nhìn lên bầu trời.
Phương Triết chợt nhớ đến cha mẹ đăng ở Lăng Ba Thành.
Gia đình Phương Triết sống bằng nghề kinh doanh dệt vải, nhuộm vải và cung cấp vải gấm cho triều đình. Vì thế địa vị Phương gia rất cao ở kinh thành.
Hắn đi đâu cũng có hộ vệ theo sau, dù có vài lần bị bắt cóc. Nhưng hắn dễ dàng được cứu vì bên người có pháo sáng báo hiệu. Người xung quanh, bạn bè hắn đều trêu chọc sau lưng. Nói hắn là điềm gỡ vì chứng bệnh câm không nói chuyện được. Nên bản thân hắn sống như bị cô lập và cô đơn dù được nhiều hộ vệ chiếc cố, cha mẹ yêu thương hắn.
Hắn lần này bỏ nhà đi, vì thanh mai trúc mã với hắn là Tiểu Nhiễm Nhiễm. Cô bé xinh đẹp nhà hộ Mộ Dung từ chối hắn, bỏ rơi hắn đi theo chơi chung với Lâm Phong, một công tử nhà Lâm gia. Trước khi bỏ rơi hắn, cô nàng Tiểu Nhiễm Nhiễm quay lưng để lại một câu “Ta không chơi chung với một người câm, chỉ mình ta nói chuyện, chán lắm!”
Thế là hắn buồn bã, bỏ nhà đi dạo bên bờ Tây Hồ. Nơi đó hắn lang thang cả buổi chiều và vô tình gặp một lão ăn mày. Ông ta chủ động đến gần vịnh lấy vai hắn và thì thầm “Muốn kỳ ngộ, thì dọc theo hướng nam, đến Câu Mộc Trấn…”
Hắn nửa tin nửa ngờ, khi nhìn lại thì không thấy ông lão ăn mày đâu nữa. Hắn mới làm ra quyết định và lẻn theo một chiếc xe chở hàng hướng phương nam mà đi.
Quả thật, hắn gặp một tiểu ăn mày và gặp kỳ ngộ. Hắn nói chuyện được. Hắn nhủ lòng, sau khi trở về nhà hắn nhất định sẽ báo đáp ông lão ăn mày thật nhiều thật nhiều bánh hoa quế. Với hắn, đó là thứ bánh chỉ có mẹ hắn là làm ngon nhất. Đó là món quý giá nhất đối với hắn.
Bên tai hắn chợt nghe tiếng Khúc Tiểu Bạch hỏi “Ngươi nhớ nhà?”
Phương Triết gật đầu, lúc này hắn mới nhớ mục đích bỏ nhà đi đã đạt được, hắn thật muốn về nhà, hù mẹ hắn, hù mẹ hắn đến khóc vì vui mừng.
Phương Triết thì thầm “Niềm ao ướt duy nhất của ta chính là nói chuyện được như người bình thường. Sau đó, có lẽ vì đã quen thuộc với viết thay vì nói bằng miệng. Nên khi nói chuyện được, ta rất mừng, nhưng cũng không đến nỗi…”
Phương Triết nhìn sang Khúc Tiểu Bạch mỉm cười “Tên của ngươi rất hay! Ngươi ở đâu?”
Khúc Tiểu Bạch không trả lời ngay, mà suy nghĩ một lúc mới nói “Ở một nơi xa lắm, qua hôm nay ta còn ở đây được sáu ngày! Ngươi bồi ta chơi, được chứ?”
Phương Triết nhìn Khúc Tiểu Bạch một lúc rồi thì thầm “Một tiểu ăn mày mà lợi hại như vậy, chắc cũng không phải gia tộc bình thường. Có điều…” Phương Triết nhìn bộ dáng ăn mày của Khúc Tiểu Bạch mộ lúc rồi lắc đầu nhủ thầm “Mỗi người có một bí mật, tốt nhất là không nên hỏi rõ ràng quá!”
Hắn nhắm mắt lại, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, trên mặt hắn vẫn không che giấu được nụ cười. Hắn thật sự tưởng rằng đang nằm mơ, thật sự là hắn không phải đang nằm mơ, mà là chuẩn bị đi vào một giấc mơ, giấc mơ đẹp.
“Tiểu Bạch? Thân thiết đến như vậy?”
Khúc Tiểu Bạch nhìn cách gọi của Phương Triết muốn cười, nhưng vẫn bình tĩnh “Tiểu Triết hỏi ta như thế nào trói địch nhân không thể nào cọ quậy được, đúng không?”
Phương Triết gật đầu nhìn Khúc Tiểu Bạch. Khúc Tiểu Bạch nhìn dáo dát, sau đó phát hiện bên trong trại có rất nhiều dây bố. Có thể vì là thảo khấu, nên dây bố, dây thừng có rất nhiều.
Khúc Tiểu Bạch cầm một sợi dây ước chừng hai thước. Sau đó ra hiệu Phương Triết theo sau nhìn.
Khúc Tiểu Bạch lấy hai tay của tên thảo khấu vòng ra sau lưng, sau đó buộc dây lại, đầu kia buộc lấy hai chân.
Khúc Tiểu Bách mỉm cười nói “Nhìn ta!”
Sau đó cầm một đầu dây trong nút thắt rồi siết chặt lại. Hai tay hay chân tên thảo khấu bị buộc chặt lại với nhau.
Khúc Tiểu Bạch phủi tay “Sao? lợi hại không?”
Phương Triết gãi đâu thắc mắc “Tiểu Bạch làm lại một lần nữa xem! Ta chưa nhìn rõ”
Trải qua hơn hai canh giờ, Khúc Tiểu Bạch và Phương Triết mới trói hết hơn một trăm tên thảo khấu. Bọn chúng vẫn không nhút nhít hay cựa quậy được.
Hai người phủi tay rồi nhìn nhau cười thích thú. Sau đó lần theo đường mòn, rời khỏi sơn trại của bọn thảo khấu.
Đoạn đường khá gồ ghề, có thể lúc lên thì được khiên vác nên lúc xuống núi. Phương Triết và Khúc Tiểu Bạch không định hướng được đường về, nên đi xa càng thêm xa hơn.
Lúc này xung quanh đã chuyển sang một màu tối, bầu trời đêm nhìn xanh thâm thẩm.
Phương Triết và Khúc Tiểu Bạch nằm trên một nhành cây cao. Ngước nhìn sao trên bầu trời. Khúc Tiểu Bạch thì thầm “còn 6 ngày nữa sẽ trở về rồi…!”
Khúc Tiểu Bạch nhìn sang Phương Triết “Tiểu tử ngươi quả nhiên gan dạ, không hề nao núng sợ hãi gì hết. Thậm chí trong rừng có nhiều thú dữ xung quanh!”
Phương Triết cười nói “Quê quán ngươi chắc là mười tuổi thiếu niên bằng hai mươi tuổi thanh niên nơi ta quá! Giọng điệu y chang mẹ ta”
Khúc Tiểu Bạch liếc hắn “Ngươi nói ta già trước tuổi à! Ngày mai ta cho ngươi xuống núi”
Phương Triết xua tay giải thích “Không phải, ta chỉ đùa…. chỉ đùa thôi. Ta đi theo ngươi học được nhiều điều mới lạ, đặc biệt là trói không thể cựa quậy bí pháp của ngươi!”
Khúc Tiểu Bạch thích thú cho qua chuyện. Phương Triệt chợt nhớ ra điều gì đó “Những tên thảo khấu kia, chỉ để vậy thôi hay mai ta báo quan lên tóm bọn chúng!”
Khúc Tiểu Bạch cười ma mãnh “Trong rừng thú dữ nhiều, bị ta trói vậy. Một bầy sói hoang cũng đủ thịt hết bọn chúng!”
Phương Triết chợt rùng mình một cái “Không ngờ Tiểu Bạch lại hung ác như vậy nha!”
Khúc Tiểu Bạch cười lớn lên “Cho qua, cho qua! Ta chỉ đùa, nếu ta đoán không lầm, ngày mai quan phủ sẽ ập lên núi và tóm gọn bọn chúng!”
Phương Triết ngạc nhiên “Ta và ngươi đều không báo, ai lại biết bọn chúng đã bị trói?”
Khúc Tiểu Bạch bấm bấm ngón tay “Ta diễn toán!”
Sau đó ánh mắt Khúc Tiểu Bạch nhìn về hướng bắc. Nơi đó vừa lóe lên một tia sáng xanh rất đẹp.
Khúc Tiểu Bạch ra hiệu “Theo ta!”
Phương Triết thắc mắc nhưng vẫn chạy theo sát Khúc Tiểu Bạch.
Hai người băng qua một đoạn đường gần một dặm mới tới điểm vừa lóe sáng đó.
Nơi đây có một con suối nhỏ chảy róc rách, hai bên có vài đóa hoa tím đen đẹp mắt trên nền rong rêu. Xung quanh cây cối um tùm, nếu không phát hiện ánh sáng lóe lên từ trước sẽ không phát hiện được nơi này.
Ánh mắt Khúc Tiểu Bạch dời đến một nhánh cây ló ra từ khe suối. Trên nhánh cây có hai trái màu xanh phát ra dạ quang. Khúc Tiểu Bạch sững sờ một lúc rồi mới kịp bình tĩnh lại thì thầm “Nơi này sao lại có Tẩy Lục Quả?”
Khúc Tiểu Bạch chợt nghĩ ra điều gì vội hét lên “Chạy mau!”
Sau đó Khúc Tiểu Bạch nắm lấy tay Phương Triết rồi hướng phía sau chạy nhanh không một chút do dự.
Phương Triết nhìn thấy Khúc Tiểu Bạch hoảng sợ cũng hốt hoảng rồi chạy nhanh theo sau.
Đi được một đoạn khá xa, hai người dừng lại thở phì phò.
Phương Triết thắc mắc hỏi “Có chuyện gì à? Nhìn dáng vẻ ngươi mất bình tĩnh hiếm thấy?”
Khúc Tiểu Bạch ngồi xuống một mô đá rồi thở ra nói “Ta phát hiện một loại dược liệu quý. Chỗ ta ở, đó là loại quả thuộc hàng cực phẩm. Đối với người bình thường là tẩy tủy mang đến tân sinh. Đối với ta…”
Khúc Tiểu Bạch chợt nhớ ra mình nói hố, nên dừng lại. Phương Triết nhìn Tiểu Bạch ra vẻ thắc mắc “Người bình thường? Ngươi không phải người bình thường?”
“A!” Khúc Tiểu Bạch thốt lên ra vẻ đánh trống lãng. Sau đó nhìn Khúc Tiểu Bạch một hồi lâu mới chậm rãi nói tiếp “Nơi này xuất hiện loại quả trân quý như vậy, chắc chắn có nguy hiểm. Ta và ngươi chậm một chút, có lẽ không đi được!”
Phương Triết nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của Khúc Tiểu Bạch, sau đó nhìn mồ hôi chảy ướt mái tóc Khúc Tiểu Bạch, giờ này hắn mới nhận ra. Trước đó tiểu ăn mày Khúc Tiểu Bạch đội một cái nón vải che đi mái tóc. Có thể vì hoảng hốt trốn chạy, nên cái nón bị rớt đi mất. Lúc này mới hiển hiện ra một khuôn mặt Khúc Tiểu Bạch khả ái. Khuôn mặt tròn tròn dễ thương đó khiến hắn vươn tay định véo một cái.
Khúc Tiểu Bạch trừng hắn, sau đó sờ đầu mình mới nhận ra cái nón vải đã bị rơi mất. Khúc Tiểu Bạch liền quay sang hướng khác rồi lấy ra từ trong áo một cái nón vải, giống như cái trước đó mang theo.
Phương Triết ngạc nhiên vội chìa tay ra nói “Cho ta một cái được không, ta cũng sắp làm ăn mày giống như ngươi rồi!”
Khúc Tiểu Bạch quay sang hướng khác một lần nữa, rồi lấy ra thêm một cái nón đưa cho Phương Triết.
Phương Triết lấy chiếc nón vải đội lên. Cảm giác rất lạ, mềm mại như mái tóc dài của mẹ mình.
Phương Triết thắc mắc hỏi “Cái này… làm bằng vải gì mà mịn như vậy?”
Khúc Tiểu Bạch tỏ ra ngại ngùng “Được làm từ tóc của ta, ngươi tin không?”
“Tóc? Có thể sao?”
Khúc Tiểu Bạch bật cười “Ta đùa đó, ngươi cũng tin?”
Nói rồi, Khúc Tiểu Bạch xoay người hướng một cây cổ thụ gần đó leo lên, hai chân vừa đi vừa đá vào những viên đá nhỏ ra vẻ nghịch ngợm.
Phương Triết theo sau, rồi trèo lên một nhánh cây cùng với Khúc Tiểu Bạch.
Phương Triết đặt lưng nằm xuống, chéo chân ngước nhìn lên bầu trời.
Phương Triết chợt nhớ đến cha mẹ đăng ở Lăng Ba Thành.
Gia đình Phương Triết sống bằng nghề kinh doanh dệt vải, nhuộm vải và cung cấp vải gấm cho triều đình. Vì thế địa vị Phương gia rất cao ở kinh thành.
Hắn đi đâu cũng có hộ vệ theo sau, dù có vài lần bị bắt cóc. Nhưng hắn dễ dàng được cứu vì bên người có pháo sáng báo hiệu. Người xung quanh, bạn bè hắn đều trêu chọc sau lưng. Nói hắn là điềm gỡ vì chứng bệnh câm không nói chuyện được. Nên bản thân hắn sống như bị cô lập và cô đơn dù được nhiều hộ vệ chiếc cố, cha mẹ yêu thương hắn.
Hắn lần này bỏ nhà đi, vì thanh mai trúc mã với hắn là Tiểu Nhiễm Nhiễm. Cô bé xinh đẹp nhà hộ Mộ Dung từ chối hắn, bỏ rơi hắn đi theo chơi chung với Lâm Phong, một công tử nhà Lâm gia. Trước khi bỏ rơi hắn, cô nàng Tiểu Nhiễm Nhiễm quay lưng để lại một câu “Ta không chơi chung với một người câm, chỉ mình ta nói chuyện, chán lắm!”
Thế là hắn buồn bã, bỏ nhà đi dạo bên bờ Tây Hồ. Nơi đó hắn lang thang cả buổi chiều và vô tình gặp một lão ăn mày. Ông ta chủ động đến gần vịnh lấy vai hắn và thì thầm “Muốn kỳ ngộ, thì dọc theo hướng nam, đến Câu Mộc Trấn…”
Hắn nửa tin nửa ngờ, khi nhìn lại thì không thấy ông lão ăn mày đâu nữa. Hắn mới làm ra quyết định và lẻn theo một chiếc xe chở hàng hướng phương nam mà đi.
Quả thật, hắn gặp một tiểu ăn mày và gặp kỳ ngộ. Hắn nói chuyện được. Hắn nhủ lòng, sau khi trở về nhà hắn nhất định sẽ báo đáp ông lão ăn mày thật nhiều thật nhiều bánh hoa quế. Với hắn, đó là thứ bánh chỉ có mẹ hắn là làm ngon nhất. Đó là món quý giá nhất đối với hắn.
Bên tai hắn chợt nghe tiếng Khúc Tiểu Bạch hỏi “Ngươi nhớ nhà?”
Phương Triết gật đầu, lúc này hắn mới nhớ mục đích bỏ nhà đi đã đạt được, hắn thật muốn về nhà, hù mẹ hắn, hù mẹ hắn đến khóc vì vui mừng.
Phương Triết thì thầm “Niềm ao ướt duy nhất của ta chính là nói chuyện được như người bình thường. Sau đó, có lẽ vì đã quen thuộc với viết thay vì nói bằng miệng. Nên khi nói chuyện được, ta rất mừng, nhưng cũng không đến nỗi…”
Phương Triết nhìn sang Khúc Tiểu Bạch mỉm cười “Tên của ngươi rất hay! Ngươi ở đâu?”
Khúc Tiểu Bạch không trả lời ngay, mà suy nghĩ một lúc mới nói “Ở một nơi xa lắm, qua hôm nay ta còn ở đây được sáu ngày! Ngươi bồi ta chơi, được chứ?”
Phương Triết nhìn Khúc Tiểu Bạch một lúc rồi thì thầm “Một tiểu ăn mày mà lợi hại như vậy, chắc cũng không phải gia tộc bình thường. Có điều…” Phương Triết nhìn bộ dáng ăn mày của Khúc Tiểu Bạch mộ lúc rồi lắc đầu nhủ thầm “Mỗi người có một bí mật, tốt nhất là không nên hỏi rõ ràng quá!”
Hắn nhắm mắt lại, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, trên mặt hắn vẫn không che giấu được nụ cười. Hắn thật sự tưởng rằng đang nằm mơ, thật sự là hắn không phải đang nằm mơ, mà là chuẩn bị đi vào một giấc mơ, giấc mơ đẹp.
/510
|