Hôm sau, được sự cho phép của Hoa Lạc Đồng, nhóm đệ muội Bạch Vô Thiên cùng lão sư phụ Kiếm Hư và Thẩm Giai Nghê đến Vô Danh Động Thiên.
Lần đầu đặt chân đến hang động này, cảm giác người nào cũng sảng khoái vì độ tinh thuần của linh khí xung quanh. Đúng như Bạch Vô Thiên nói, nơi đây linh khí dày đặc hơn bên ngoài gấp ba bốn lần.
Quan cảnh xung quanh rộng rãi, thoáng đãng. Khu vực trung tâm hang động có một hồ nước. Điều gây tò mò nhất đối với mọi người chính là có ba tượng đá gồm một nam nhân tuấn mỹ, một lão giả và một tiên tử trên mô đất trống ở giữa hồ.
Nơi đây trước giờ là nơi bí mật của Hoa Lạc Đồng. Chỉ vì một tên Bạch Vô Thiên có lòng dạ rộng rãi khiến mọi thứ riêng tư của nàng không còn bí mật nữa.
Nàng lúc nào cũng liếc hắn âm thầm oán trách.
Hắn cười hắc hắc cho qua chuyện. Đôi khi lại chèn vào một câu hòng biện minh cho hành động của mình “Bọn họ, người là sư phụ sư nương, ba người còn lại tương lai gọi sư tỷ là chị dâu. Tất cả đều là người một nhà!”
Hoa Lạc Đồng hậm hực đáp lại “Nếu không có người khác ở đây, ta sớm đè ngươi xuống dày vò một phen!”
Nói gì thì nói, nơi đây vốn là chỗ riêng tư hơn năm năm qua của nàng. Đương nhiên nhiều người đến, trong lúc nhất thời nàng vẫn chưa quen thuộc.
Bất quá, nàng khịt mũi ngửi xung quanh một hồi. Phát hiện có khí tức nữ nhân đã từng ở đây. Khí tức này không phải của nàng, mà là của một nữ nhân nào đó.
Nàng nhanh chóng tiến lại, véo ngay eo hắn thật mạnh khiến hắn tím tái mặt mày, nhưng không dám la lớn. Hắn cố gắng nhịn đau nói “Sư tỷ nhẹ tay!”
Nàng đưa một bộ mặt sát khí sát khuôn mặt hắn “Nói! Nữ nhân nào đã từng ở đây, ngươi dám chứa chắp nữ nhân khác ngay tại địa bàn của ta… ngươi chán sống rồi?”
Hắn lúc này xua tay lia lịa phân trần “Ta sớm đã nói cho sư tỷ nghe, nhưng chưa kịp đã bị sư tỷ cắt ngang, không phải sao?”
Nàng ra vẻ suy tư, đúng là trước đó ở sơn phong của Diệp Chân tiên sinh. Hắn chưa kịp nói đã bị nàng đá bay xuống núi. Chuyện này đúng là lỗi của nàng.
Hắn thấy nàng ta im lặng, lúc này mới tiếng lại gần làm bộ bóp vai nàng. Hắn chậm rãi giải thích “Nữ nhân đó có quan hệ với La Sung sư huynh. Nàng ta ra vào nơi này như thể không hề có Cấm Chế gì cả. Tùy tiện đi đi lại lại...”
Hoa Lạc Đồng lập lại “Tùy tiện đi đi lại lại?”
Hắn giơ ngón tay cái lên xác nhận “Đúng, tùy tiện đi đi lại lại. Đó là thủ đoạn của nàng ta. Nhờ La cô nương mà ta mới có thể mang sư tỷ đi. Nếu không bản lĩnh ta sao có khả năng đó được!”
Nói đến đây, hắn chợt nhớ. Từ lúc tiến vào Nộ Diễm Sơn thì nàng ta hoàn toàn biến mất như thể chưa từng xuất hiện.
Nàng ta nói có đại sự cần làm, cũng có thể vẫn còn ở đâu đó phụ cận Bách Vực làm nhiệm vụ.
Hoa Lạc Đồng thấy vậy mới buông tha cho hắn.
Bỗng nhiên nàng chất vấn “Nàng ta ở đây bao lâu?”
Hắn gãi đầu “Chừng ba bốn tháng gì đấy…”
Nói đến đây, hắn thấy cảm giác không ổn, vội vàng đính chính “Ta chỉ tu luyện, không làm gì khác…”
Hoa Lạc Đồng đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn “Làm gì khác là làm cái gì. Tên này đang giả ngu hay cố tình trêu tức bổn cô nương đây”
Cả hai đều biết, quá trình vận dụng công pháp song tu. Tâm ý tương thông, việc hắn làm trước kia sao qua khỏi ánh mắt nàng. Chẳng qua là đùa hắn một hồi, hắn tưởng thật. Tên này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Lúc này nhóm Hoàng Mập, u Dương Sinh và Lý Nhược Băng tò mò quan sát ba bức tượng ở giữa hồ. Ba bức tượng này có một thứ gì đó thu hút bọn họ khiến ba người bọn họ vô ý nhích chân về phía đó.
Hoa Lạc Đồng một bên quan sát, việc này không phải trước kia lần đầu tiên nàng đến đây cũng bị thu hút như vậy. Trong lúc nhất thời, nàng dây dưa không thể thoát khỏi sự mê hoặc. Sau đó một dòng kim tự xuất hiện trong thức hải nàng.
Đây chính là nói, ba người bọn họ hoàn toàn thích hợp ý chỉ của ba bức tượng đó.
Riêng Bạch Vô Thiên một bên quan sát, hắn cũng bất ngờ hiện tượng này.
Trước đây, hắn dành một khoảng thời gian dài để xem có gì biến hoa, nhưng đổi lại là một sự im lặng không có phản hồi. Ba đệ muội hắn vừa đến đã sinh ra dị tượng. Như vậy chẳng phải nói, đây chính là cơ duyên riêng của từng người.
Cả ba lần lượt ngồi xuống trước ba bức tượng. Hoàng Mập ngồi xếp bằng trước bức tượng lão giả, Âu Dương Sinh trước bức tượng nam nhân tuấn mỹ còn Lý Nhược Băng trước tượng Thủy Nguyệt Tiên Tử.
Linh khí xung quanh động thiên nhất thời dao động, rồi vờn quanh cả ba như một lớp màng mỏng như sương mù. Cảnh tượng này hoàn toàn khác biệt so với trước kia Hoa Lạc Đồng từng trải qua.
Nàng và những người khác một bên quan sát động tĩnh.
Ước chừng một khắc sau, cả ba mở mắt ra.
Kiếm Hư Chân Quân không giấu được tò mò, lão tiến lại gần hỏi “Đã phát sinh chuyện gì?”
Hoàng Mập vẫn chưa hết tỉnh táo, mồ hôi trán hắn chảy ra liên tục vì một loại áp lực khủng khiếp nào đó. Vừa rồi hắn mơ hồ rơi vào một cảnh hỗn loạn, nơi đó mơ hồ tới mức bản thân hắn không biết đang ở đâu. Sâu thẩm trong tâm trí hắn xuất hiện những đám sương mù không nhận ra được xung quanh. Từ trong đó xuất hiện ba dòng kim tự. Ba dòng kim tự như một loại ánh sáng chiếu sáng, khiến hắn bị lóa mắt. Nhưng hắn vẫn kịp nhìn thấy nội dung bên trong.
Chính nội dung đó khiến bản thân hắn nhất thời không sao tưởng tượng được.
Hắn muốn nói, nhưng không nói được, hắn muốn giải thích hoặc miêu tả ra thành lời nói nhưng không làm được. Đây giống như một loại Cấm Chế khiến hắn không thể diễn đạt được nội dung đó.
Âu Dương Sinh thì lại khác biệt, hắn có thể biết được tượng mỹ nam này là tổ sư đời đầu của Thiên Đạo Thần Tông. Người này được người đời xưng tụng là kiếm thánh, chủ tu kiếm đạo. Bất quả, được một bằng hữu nhờ cậy lưu lại hậu thế một thương pháp là “Hỗn Thiên Độn Địa”.
Hắn muốn xem nội dung nhưng không thể, toàn bộ đã bị phong ấn lại không cách nào xem được. Giống như trong đầu hắn có một tin tức là “Hỗn Thiên Độn Địa” còn lại hoàn toàn trống rỗng.
Hắn mới nói “Vị này là tổ sư gia của Đạo Viện tên là Long Kiếm Phi, đạo hiệu Kiếm Thánh… sau đó thì không còn tin tức gì khác…”
Tình huống Lý Nhược Băng thì tương tự như Hoa Lạc Đồng.
Nàng nói “Vị này như Hoa sư tỷ nói là Thủy Nguyệt Tiên Tử. Tiên tử lưu lại hai dòng kim tự là Băng Cực Kiếm và Băng Cực Đăng Thiên. Ngoài ra thì không còn gì khác…”
Kiếm Hư Chân Quân ngạc nhiên hỏi “Không có nội dung?”
Nàng gật đầu. u Dương Sinh một bên thêm vào “Đệ tử cũng như vậy, không nhìn được nội dung…”
Kiếm Hư Chân Quân ngẫm nghĩ một lúc, theo như kinh nghiệm của lão. Đây vốn là một chuyện bình thường.
Lão nói “Theo như suy đoán của vi sư, đây có thể do tu vi của hai người các ngươi quá yếu không thể tu luyện được. Đây là một loại thủ pháp Cấm Chế, để hạn chế người không đủ tu vị cố tình tu luyện để rồi tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết. Xem ra hai vị Cổ Nhân này tâm tính rất tốt…”
Hoàng Mập một bên nghe vậy, hắn rất muốn nói nhưng không biết phải nói làm sao.
Cuối cùng, hắn cũng chen vào “Còn đệ tử… thấy mà chẳng biết miêu tả như thế nào?”
Lão nghe hắn nói vậy liền cười ha ha trêu chọc “Có thể do vận khí ngươi rất tệ…”
Hắn nghe lão sư trêu chọc, nội tâm thất lạc. Bản thân hắn đúng là thiếu một sự may mắn, hắn cảm thấy con đường hắn đi hoàn toàn do hắn tính toán. Nếu không hắn làm sao có thể vượt qua được đại nạn trước đó.
Hoa Lạc Động một bên quan sát Lý Nhược Băng. Tình huống nàng ta rõ ràng đã khác so với nàng.
Trước kia không phải nàng có thể nhìn thấu được công pháp cũng như võ kỹ hay sao. Tình huống này chẳng lẽ đã thay đổi.
Theo như Lý Nhược Băng nói, nàng ngộ ra Băng Hệ là lúc nhìn thấy nàng thi triển võ kỹ lúc sát hạch chức vị trưởng lão. Như vậy, những thứ nàng nhìn thấy mà không thể xem được bên trong có thể cấp bậc quá cao nên chưa thể thấu triệt được.
Dù thế nào thì đây vẫn là một chuyện tốt, chưa biết chừng tương lai khi tu vi bọn họ đạt đến một cấp độ nhất định, có thể ngộ ra cũng không chừng.
Kiếm Hư Chân Quân âm thầm đánh giá “Không ngờ Đạo Viện lại có một động thiên phúc địa như vậy. Nếu ngoại nhân biết được nơi này, không phải là gây ra sóng gió sao? Dù biết rằng mỗi một hàng ngũ tông môn đều có nội tình riêng, nhưng lòng tham con người làm sao nói được điều gì…”
Lão nhìn ba đồ đệ một hồi rồi căn dặn “Nơi đây yên tĩnh, linh khí dồi dào thích hợp tu luyện. Ba người các ngươi ở đây tu luyện với sư huynh các ngươi. Bên ngoài vi sư sẽ âm thầm hộ pháp”
Lão dừng lại một lúc rồi nói tiếp “Ta được biết Lưu trưởng lão và Lam trưởng lão đã không may gặp nạn, sắp tới sẽ có một sự tranh đoạt vị trí trưởng lão. Các ngươi phải cố gắng! Đừng để vi sư mất mặt”
Nói đến đây, lão chuẩn bị rời đi, bỗng lão chợt nhớ tới một chuyện thú vị. Lão cười ha ha nói “Nếu ba người các ngươi có thể giành được một vị trí. Các ngươi sẽ tự định nghĩa cho người khác hiểu thế nào là nghịch thiên chi đạo. Bởi vì trong vòng một năm đạt đến cấp bậc này, xem như trong một trăm năm trở lại đây chưa có ai làm được… Ta chỉ nói là trong phạm vị Bắc Cảnh...”
Cuối cùng lão mới thật sự cùng Thẩm Giai Nghê rời đi. Tiếng cười đắc ý của lão vẫn còn vang vọng lại ở bên trong hang động.
Câu nói sau cùng của lão sư phụ khiến ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng tâm tình vui sướng. Lão sư phụ ít khi khen ngợi ai, mà đã khen ngợi thì đi sâu vào lòng người.
Bạch Vô Thiên nội tâm cũng nôn nao, hắn hướng Hoa Lạc Đồng đề nghị “Sư tỷ, chúng ta tiếp tục song tu đi!”
Lần đầu đặt chân đến hang động này, cảm giác người nào cũng sảng khoái vì độ tinh thuần của linh khí xung quanh. Đúng như Bạch Vô Thiên nói, nơi đây linh khí dày đặc hơn bên ngoài gấp ba bốn lần.
Quan cảnh xung quanh rộng rãi, thoáng đãng. Khu vực trung tâm hang động có một hồ nước. Điều gây tò mò nhất đối với mọi người chính là có ba tượng đá gồm một nam nhân tuấn mỹ, một lão giả và một tiên tử trên mô đất trống ở giữa hồ.
Nơi đây trước giờ là nơi bí mật của Hoa Lạc Đồng. Chỉ vì một tên Bạch Vô Thiên có lòng dạ rộng rãi khiến mọi thứ riêng tư của nàng không còn bí mật nữa.
Nàng lúc nào cũng liếc hắn âm thầm oán trách.
Hắn cười hắc hắc cho qua chuyện. Đôi khi lại chèn vào một câu hòng biện minh cho hành động của mình “Bọn họ, người là sư phụ sư nương, ba người còn lại tương lai gọi sư tỷ là chị dâu. Tất cả đều là người một nhà!”
Hoa Lạc Đồng hậm hực đáp lại “Nếu không có người khác ở đây, ta sớm đè ngươi xuống dày vò một phen!”
Nói gì thì nói, nơi đây vốn là chỗ riêng tư hơn năm năm qua của nàng. Đương nhiên nhiều người đến, trong lúc nhất thời nàng vẫn chưa quen thuộc.
Bất quá, nàng khịt mũi ngửi xung quanh một hồi. Phát hiện có khí tức nữ nhân đã từng ở đây. Khí tức này không phải của nàng, mà là của một nữ nhân nào đó.
Nàng nhanh chóng tiến lại, véo ngay eo hắn thật mạnh khiến hắn tím tái mặt mày, nhưng không dám la lớn. Hắn cố gắng nhịn đau nói “Sư tỷ nhẹ tay!”
Nàng đưa một bộ mặt sát khí sát khuôn mặt hắn “Nói! Nữ nhân nào đã từng ở đây, ngươi dám chứa chắp nữ nhân khác ngay tại địa bàn của ta… ngươi chán sống rồi?”
Hắn lúc này xua tay lia lịa phân trần “Ta sớm đã nói cho sư tỷ nghe, nhưng chưa kịp đã bị sư tỷ cắt ngang, không phải sao?”
Nàng ra vẻ suy tư, đúng là trước đó ở sơn phong của Diệp Chân tiên sinh. Hắn chưa kịp nói đã bị nàng đá bay xuống núi. Chuyện này đúng là lỗi của nàng.
Hắn thấy nàng ta im lặng, lúc này mới tiếng lại gần làm bộ bóp vai nàng. Hắn chậm rãi giải thích “Nữ nhân đó có quan hệ với La Sung sư huynh. Nàng ta ra vào nơi này như thể không hề có Cấm Chế gì cả. Tùy tiện đi đi lại lại...”
Hoa Lạc Đồng lập lại “Tùy tiện đi đi lại lại?”
Hắn giơ ngón tay cái lên xác nhận “Đúng, tùy tiện đi đi lại lại. Đó là thủ đoạn của nàng ta. Nhờ La cô nương mà ta mới có thể mang sư tỷ đi. Nếu không bản lĩnh ta sao có khả năng đó được!”
Nói đến đây, hắn chợt nhớ. Từ lúc tiến vào Nộ Diễm Sơn thì nàng ta hoàn toàn biến mất như thể chưa từng xuất hiện.
Nàng ta nói có đại sự cần làm, cũng có thể vẫn còn ở đâu đó phụ cận Bách Vực làm nhiệm vụ.
Hoa Lạc Đồng thấy vậy mới buông tha cho hắn.
Bỗng nhiên nàng chất vấn “Nàng ta ở đây bao lâu?”
Hắn gãi đầu “Chừng ba bốn tháng gì đấy…”
Nói đến đây, hắn thấy cảm giác không ổn, vội vàng đính chính “Ta chỉ tu luyện, không làm gì khác…”
Hoa Lạc Đồng đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn “Làm gì khác là làm cái gì. Tên này đang giả ngu hay cố tình trêu tức bổn cô nương đây”
Cả hai đều biết, quá trình vận dụng công pháp song tu. Tâm ý tương thông, việc hắn làm trước kia sao qua khỏi ánh mắt nàng. Chẳng qua là đùa hắn một hồi, hắn tưởng thật. Tên này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Lúc này nhóm Hoàng Mập, u Dương Sinh và Lý Nhược Băng tò mò quan sát ba bức tượng ở giữa hồ. Ba bức tượng này có một thứ gì đó thu hút bọn họ khiến ba người bọn họ vô ý nhích chân về phía đó.
Hoa Lạc Đồng một bên quan sát, việc này không phải trước kia lần đầu tiên nàng đến đây cũng bị thu hút như vậy. Trong lúc nhất thời, nàng dây dưa không thể thoát khỏi sự mê hoặc. Sau đó một dòng kim tự xuất hiện trong thức hải nàng.
Đây chính là nói, ba người bọn họ hoàn toàn thích hợp ý chỉ của ba bức tượng đó.
Riêng Bạch Vô Thiên một bên quan sát, hắn cũng bất ngờ hiện tượng này.
Trước đây, hắn dành một khoảng thời gian dài để xem có gì biến hoa, nhưng đổi lại là một sự im lặng không có phản hồi. Ba đệ muội hắn vừa đến đã sinh ra dị tượng. Như vậy chẳng phải nói, đây chính là cơ duyên riêng của từng người.
Cả ba lần lượt ngồi xuống trước ba bức tượng. Hoàng Mập ngồi xếp bằng trước bức tượng lão giả, Âu Dương Sinh trước bức tượng nam nhân tuấn mỹ còn Lý Nhược Băng trước tượng Thủy Nguyệt Tiên Tử.
Linh khí xung quanh động thiên nhất thời dao động, rồi vờn quanh cả ba như một lớp màng mỏng như sương mù. Cảnh tượng này hoàn toàn khác biệt so với trước kia Hoa Lạc Đồng từng trải qua.
Nàng và những người khác một bên quan sát động tĩnh.
Ước chừng một khắc sau, cả ba mở mắt ra.
Kiếm Hư Chân Quân không giấu được tò mò, lão tiến lại gần hỏi “Đã phát sinh chuyện gì?”
Hoàng Mập vẫn chưa hết tỉnh táo, mồ hôi trán hắn chảy ra liên tục vì một loại áp lực khủng khiếp nào đó. Vừa rồi hắn mơ hồ rơi vào một cảnh hỗn loạn, nơi đó mơ hồ tới mức bản thân hắn không biết đang ở đâu. Sâu thẩm trong tâm trí hắn xuất hiện những đám sương mù không nhận ra được xung quanh. Từ trong đó xuất hiện ba dòng kim tự. Ba dòng kim tự như một loại ánh sáng chiếu sáng, khiến hắn bị lóa mắt. Nhưng hắn vẫn kịp nhìn thấy nội dung bên trong.
Chính nội dung đó khiến bản thân hắn nhất thời không sao tưởng tượng được.
Hắn muốn nói, nhưng không nói được, hắn muốn giải thích hoặc miêu tả ra thành lời nói nhưng không làm được. Đây giống như một loại Cấm Chế khiến hắn không thể diễn đạt được nội dung đó.
Âu Dương Sinh thì lại khác biệt, hắn có thể biết được tượng mỹ nam này là tổ sư đời đầu của Thiên Đạo Thần Tông. Người này được người đời xưng tụng là kiếm thánh, chủ tu kiếm đạo. Bất quả, được một bằng hữu nhờ cậy lưu lại hậu thế một thương pháp là “Hỗn Thiên Độn Địa”.
Hắn muốn xem nội dung nhưng không thể, toàn bộ đã bị phong ấn lại không cách nào xem được. Giống như trong đầu hắn có một tin tức là “Hỗn Thiên Độn Địa” còn lại hoàn toàn trống rỗng.
Hắn mới nói “Vị này là tổ sư gia của Đạo Viện tên là Long Kiếm Phi, đạo hiệu Kiếm Thánh… sau đó thì không còn tin tức gì khác…”
Tình huống Lý Nhược Băng thì tương tự như Hoa Lạc Đồng.
Nàng nói “Vị này như Hoa sư tỷ nói là Thủy Nguyệt Tiên Tử. Tiên tử lưu lại hai dòng kim tự là Băng Cực Kiếm và Băng Cực Đăng Thiên. Ngoài ra thì không còn gì khác…”
Kiếm Hư Chân Quân ngạc nhiên hỏi “Không có nội dung?”
Nàng gật đầu. u Dương Sinh một bên thêm vào “Đệ tử cũng như vậy, không nhìn được nội dung…”
Kiếm Hư Chân Quân ngẫm nghĩ một lúc, theo như kinh nghiệm của lão. Đây vốn là một chuyện bình thường.
Lão nói “Theo như suy đoán của vi sư, đây có thể do tu vi của hai người các ngươi quá yếu không thể tu luyện được. Đây là một loại thủ pháp Cấm Chế, để hạn chế người không đủ tu vị cố tình tu luyện để rồi tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết. Xem ra hai vị Cổ Nhân này tâm tính rất tốt…”
Hoàng Mập một bên nghe vậy, hắn rất muốn nói nhưng không biết phải nói làm sao.
Cuối cùng, hắn cũng chen vào “Còn đệ tử… thấy mà chẳng biết miêu tả như thế nào?”
Lão nghe hắn nói vậy liền cười ha ha trêu chọc “Có thể do vận khí ngươi rất tệ…”
Hắn nghe lão sư trêu chọc, nội tâm thất lạc. Bản thân hắn đúng là thiếu một sự may mắn, hắn cảm thấy con đường hắn đi hoàn toàn do hắn tính toán. Nếu không hắn làm sao có thể vượt qua được đại nạn trước đó.
Hoa Lạc Động một bên quan sát Lý Nhược Băng. Tình huống nàng ta rõ ràng đã khác so với nàng.
Trước kia không phải nàng có thể nhìn thấu được công pháp cũng như võ kỹ hay sao. Tình huống này chẳng lẽ đã thay đổi.
Theo như Lý Nhược Băng nói, nàng ngộ ra Băng Hệ là lúc nhìn thấy nàng thi triển võ kỹ lúc sát hạch chức vị trưởng lão. Như vậy, những thứ nàng nhìn thấy mà không thể xem được bên trong có thể cấp bậc quá cao nên chưa thể thấu triệt được.
Dù thế nào thì đây vẫn là một chuyện tốt, chưa biết chừng tương lai khi tu vi bọn họ đạt đến một cấp độ nhất định, có thể ngộ ra cũng không chừng.
Kiếm Hư Chân Quân âm thầm đánh giá “Không ngờ Đạo Viện lại có một động thiên phúc địa như vậy. Nếu ngoại nhân biết được nơi này, không phải là gây ra sóng gió sao? Dù biết rằng mỗi một hàng ngũ tông môn đều có nội tình riêng, nhưng lòng tham con người làm sao nói được điều gì…”
Lão nhìn ba đồ đệ một hồi rồi căn dặn “Nơi đây yên tĩnh, linh khí dồi dào thích hợp tu luyện. Ba người các ngươi ở đây tu luyện với sư huynh các ngươi. Bên ngoài vi sư sẽ âm thầm hộ pháp”
Lão dừng lại một lúc rồi nói tiếp “Ta được biết Lưu trưởng lão và Lam trưởng lão đã không may gặp nạn, sắp tới sẽ có một sự tranh đoạt vị trí trưởng lão. Các ngươi phải cố gắng! Đừng để vi sư mất mặt”
Nói đến đây, lão chuẩn bị rời đi, bỗng lão chợt nhớ tới một chuyện thú vị. Lão cười ha ha nói “Nếu ba người các ngươi có thể giành được một vị trí. Các ngươi sẽ tự định nghĩa cho người khác hiểu thế nào là nghịch thiên chi đạo. Bởi vì trong vòng một năm đạt đến cấp bậc này, xem như trong một trăm năm trở lại đây chưa có ai làm được… Ta chỉ nói là trong phạm vị Bắc Cảnh...”
Cuối cùng lão mới thật sự cùng Thẩm Giai Nghê rời đi. Tiếng cười đắc ý của lão vẫn còn vang vọng lại ở bên trong hang động.
Câu nói sau cùng của lão sư phụ khiến ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng tâm tình vui sướng. Lão sư phụ ít khi khen ngợi ai, mà đã khen ngợi thì đi sâu vào lòng người.
Bạch Vô Thiên nội tâm cũng nôn nao, hắn hướng Hoa Lạc Đồng đề nghị “Sư tỷ, chúng ta tiếp tục song tu đi!”
/510
|