Trên khán đài, nhóm đệ tử nội viện quan sát toàn cảnh. Bọn họ chỉ thấy La Sung giơ một chưởng về hướng Mã Siêu, sau một hô hấp thì Mã Siêu bị đánh bay, không đứng dậy nổi. Bọn họ có thể nhận ra chiêu thức này là một chưởng pháp của Đạo Viện tên là “Đại Hải Vô Nhai Chưởng”, bất quá chưa ai tu luyện qua. Vì đại đa số đệ tử tu kiếm, tu đao và quyền pháp. Số người dùng chưởng pháp cực kỳ hiếm gặp.
Qua trận này, nhiều đệ tử bắt đầu lưu ý đến chưởng pháp. Chưởng pháp vô thanh vô tức khiến đối phương bị đánh bay, lợi hại như vậy mà không tu luyện thì quá lãng phí.
Bạch Vô Thiên và nhóm đệ muội hắn bên dưới khán đài quan sát. La Sung lợi hại và có ẩn giấu thực lực mọi người đều biết. Nhưng mà có thể vận dụng chưởng pháp điêu luyện như vậy, nói lên bình thường sư huynh cũng không phải là người thích lười biếng.
Lý A Thược ở trên hành lang quan sát ý trung nhân mình, nàng nội tâm vô cùng hạnh phúc. Nàng không nghĩ tới, một nam nhân trước đó trong ánh mắt những người ở Bách Hoa Cốc là một tên lười biếng lại có bản lĩnh như vậy. Nàng như muốn khóc vì sung sướng.
Ánh mắt La Sung thờ ơ, âm thầm liếc về phía đại trưởng lão. Nếu không phải hắn mạng lớn, sớm đã bị lão vô duyên vô cớ hại chết mà không biết vì sao mình chết.
Lão viện trưởng cũng thờ ơ nhìn La Sung biểu diễn mà cũng không nói gì. Cả hai ánh mắt vô tình giao thoa nhau, khóe miệng thoáng mỉm cười nhưng không biết bên trong có ẩn tình gì.
Bên phía khán đài, Hoàng Mập hí hửng thắng được một vụ cá cược. Hắn tin tưởng tuyệt đối vào La Sung sư huynh nên đặt phần thắng cho La Sung năm mươi viên hạ phẩm Xích Linh Thạch. Bởi vì bọn người Uông Việt đánh giá thấp La Sung nên tỷ lệ thắng của La Sung thấp hơn, vì thế mà Hoàng Mập cược một ăn năm, xem như bỏ năm mươi hạ phẩm Xích Linh Thạch, nhận về hai trăm năm mươi viên hạ phẩm Xích Linh Thạch.
Trên lôi đài, thêm một đệ tử xuất hiện. Hắn hai tay chắp lại hướng nhị trưởng lão nói “Đệ tử Lỗ Hạc hướng La Sung sư huynh khiêu chiến…”
La Sung vừa trở về vị trí mình, hắn lại nghe nhắc đến tên mình một lần nữa. Bản thân hắn thật sự mệt mỏi, vì tính cách thân thiện trước mặt những người này.
Hắn nhìn về phía nhị trưởng lão như thể không muốn chấp nhận khiêu chiến nữa, hắn rất mệt mỏi.
Nhị trưởng lão phớt lờ hắn, hắn đành phải phóng xuống lôi đài một lần nữa.
Hắn hai tay chắp sau lưng, tùy ý nói “Ta cùng sư đệ có quen sao?”
Lỗ Hạc hai tay chắp lại nói “Một lần ở Lục Chủng, Khô Lâu Sơn. La Sung sư huynh giải vây khỏi Xích Hỏa Thiềm Thừ. Nếu không với độc tính cực mạnh của nó, sư đệ sợ rằng không qua khỏi. Từ đó đến nay vẫn luôn xem sư huynh như thần tượng!”
Hắn xuất ra trường thương, trên đầu trường thương có khảm một viên Tử Linh Thạch, nhìn kích thước viên Tử Linh Thạch đã qua tế luyện. Màu sắc tỏa ra quang mang, chứng tỏ đây là một viên thượng phẩm Tử Linh Thạch.
Hắn nói “Sư đệ không muốn múa rìu trước mắt sư huynh, chỉ cần sư huynh có thể đỡ được một chiêu, sư đệ lập tức từ bỏ!”
La Sung nhìn tên sư đệ phong thái điềm tĩnh, khí chất chính trực. Trước đó lên lôi đài là bất đắc sĩ, giờ có phần hứng thú hơn.
Hắn nói “Vậy mời sư đệ dùng thương pháp mạnh nhất đánh ta. Vẫn giống như Mã Siêu sư đệ, ta chỉ đứng đây không hoàn thủ”
Lỗ Hạc gật đầu, hai mắt nhắm lại tập trung toàn bộ linh lực chuẩn bị xuất chiêu.
Khi toàn thân hắn bao phủ một lớp tử sắc nhàn nhạt, cũng là lúc ngưng tụ thành công chiêu thức mạnh nhất.
Hắn quét một đường từ dưới lên, rồi bổ thêm một đường từ trái sang phải tạo thành một vết cắt hình chữ thập lao đến La Sung.
Tiếp theo, hắn phi thân lên trên không trung, dùng trường thương đâm xuống. Trường thương như hóa thành một con linh xà khổng lồ, tỏa ra quang mang tử sắc đánh xuống.
Hai hướng tấn công trực diện, tốc độ cực kỳ nhanh khiến La Sung nhíu hàng chân mày.
Nội tâm hắn nhảy dựng “Sư đệ này đúng là ra tay thật mạnh, cũng là một nhân tài hiếm thấy. Rất tiếc, tên này chính trực quá không được!”
Nói xong, thân ảnh hắn biến mất. Nhát chém hình chữ thập tấn công vào khoảng không, còn trường thương từ trên đâm xuống gây ra động tĩnh không nhỏ khoét một lỗ thật lớn, đất đá văng lên tứ tung.
La Sung xuất hiện từ phía trên không trung, phía trên Lỗ Hạc chừng hai trượng.
Hắn thủ chưởng vỗ xuống trúng ngay lưng Lỗ Hạc. Lỗ Hạc mải mê nhìn kết quả bên dưới mà không chú ý trên đỉnh đầu mình, cuối cùng không kịp phòng thủ, bị đánh bất ngờ. Hắn bị bắn xuống như một con chim trúng tên, hoàn toàn không thể tự kiểm soát rơi xuống.
Hán ngóc đầu dậy, đưa ánh mắt oán trách về phía La Sung sư huynh, một người hắn vô cùng kính trọng.
La Sung nhìn hắn bất mãn, liền cười hắc hắc trách cứ “Sư đệ quá ngốc!”
Lỗ Hạc vẫn chưa hết oán trách “Sư huynh rất là tráo trở!”
La Sung nhìn hắn oán trách, thở một hơi dài. Sắc mặt hắn mới nghiêm túc lại dạy bảo “Trong giao tranh không được tin tưởng bất kỳ ai. Đó là bài học sư huynh dạy ngươi!”
Lỗ Hạc sững sờ, hắn thả lòng người. Lúc này hắn mới ngộ ra, nếu La Sung sư huynh là kẻ thù như vậy hắn còn cơ hội đứng tán gẫu sao. Quả thật, hắn quá chú trọng đến lời nói “ta chỉ đứng đây không hoàn thủ” mà lơ là cảnh giác. Nếu hắn có một sự phòng bị, sư huynh La Sung làm sao tiếp cận được, hơn nữa còn giáng cho hắn một đòn.
Hắn hai tay chắp lại, hướng La Sung bái tạ một cái rồi nói “Sư huynh dạy rất phải. Sư huynh luôn là thần tượng của sư đệ!”
Được một tên sư đệ tán thưởng, bản thân là sư huynh La Sung trong người lân lân sảng khoái.
Hắn không nói nữa, liền trở về vị trí của mình.
Nhóm đệ tử nội viện trên khán đài quan chiến, người nào cũng dâng lên một sự bất ngờ. Sư huynh thân thiện thường ngày lại giáo huấn hay như vậy. Dù bọn họ không tham gia trực tiếp, chỉ quan sát nhưng lời nói sư huynh rất rõ ràng. Đó là trong giao tranh, trong đánh nhau không được lơ là cảnh giác.
Một số người thoáng nhìn nhau, nội tâm dâng lên một cảm giác từng trải “Chính vì chúng ta là bằng hữu, đúng là lúc tỷ thí ta đối với người hoàn toàn không tập trung. Thậm chí còn lơ là xem thường ngươi để ngươi đánh úp ta…”
Một số khác chỉ vì một câu nói đơn thuần của La Sung khiến bọn họ không nói chuyện, mà cố gắng suy nghĩ lại bản thân đã từng như vậy.
La Sung sư huynh trong mắt nhóm đệ tử nội viện, độ thiện cảm lại tăng lên đáng kể.
Hoàng Mập bên dưới khán đài, lúc này hắn vô cùng sảng khoái, triệt để sảng khoái. Hắn đã thắng liền hai trận.
Cái tên Miêu Tử hưởng lợi không nhỏ khi đứng ra đặt cược thay cho Hoàng Mập. Mỗi một vụ cá cược, hắn thu tiền hoa hồng của Hoàng Mập cũng không ít.
Tiếp theo, một tên đệ tử khác phóng lên lôi đài.
Hắn nhìn dáo dác một hồi, rồi hướng về phía nhị trưởng lão chắp tay lại nói “Đệ tử Trương Thành, hướng La Sung sư huynh khiêu chiến!”
La Sung ở trên nhìn xuống, biểu hiện hắn vô cùng đặc sắc. Nội tâm hắn cảm giác không thích hợp “Nếu màn thể hiện của bản thân quá thân thiện, khiến mấy sư đệ hiểu nhầm ta không phải là người hung ác. Như vậy, không phải mười lần khiêu chiến, đều hướng về ta hết hay sao?”
La Sung thay đổi sắc mặt, hắn phóng xuống lôi đài nhìn tên sư đệ đối diện. Hắn băng lãnh nói “Sư đệ có biết, sư huynh ta vốn là một người rất hung ác. Không phải thân thiện như sư đệ tưởng tượng…”
Trương Thành nhìn sắc mặt sư huynh thay đổi, hắn rụt rè, lui về sau một bước.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi chắp tay lại nói “Sư huynh đã quên, trong lần nhiệm vụ ở Bắc Lương Lĩnh. Sư huynh đã cứu sư đệ một mạng…”
La Sung dự định dày vò đối phương một phen, nghe nói là người quen cũ. Trong lòng muốn gây khó dễ cũng không được.
Hắn nhởn nhơ nói “Mời sư đệ ra tay, sư huynh sẽ không nhân nhượng!”
Trường Thành mỉm cười, hắn xuất ra trường kiếm. Kiếm này cũng được khảm một viên Lam Linh Thạch, có quang mang xanh nhạt tỏa quanh lưỡi kiếm. Trong đó ẩn hiện lên một lớp hàn khí, bất quá vô cùng yếu ớt.
Hắn xuất kiếm lao đến, đường kiếm chậm rãi lưu lại một tàn ảnh phía sau. Mỗi chiêu kiếm nhìn vô cùng chậm, nhưng thực chất là nhanh như một cơn gió lướt qua.
La Sung một bên tránh né, một bên quan sát kiếm chiêu của Trương Thành. Chiêu kiếm này là “Mạn Hoa Kiếm”, tu luyện đến trình độ này chứng tỏ đối phương có ngộ tính khá cao.
Hắn tùy ý tung một cước về phía Trương Thành, khiến Trương Thành dùng lưỡi kiếm chống đỡ, rồi bị đẩy lùi về sau hai mươi trượng.
Trương Thành nhìn sắc mặt La Sung vẫn không hề mải mai lo lắng. Chỉ là tùy ý tung một cước, lại có uy lực như vậy. Một sư đệ như hắn đúng là được mở mang tầm mắt.
Hắn thu kiếm lại, chậm rãi nói “Tiếp theo chính là chiêu kiếm cực kỳ hung hiểm, sư huynh phải cẩn thận!”
Nói rồi, hắn cầm trường kiếm xoay một vòng hình bát quái theo hình âm dương bát quái đồ. Lưỡi kiếm tức thì được bao phủ với lớp hư ảnh đại kiểm dài năm trượng.
Hắn chậm rãi giới thiệu “Kiếm này là Lưỡng Cực Hoán Sinh Kiếm!”
Nhóm đệ tử nội viện đang quan sát dưới khán đài. Bọn họ nhận ra kiếm chiêu này Lữ trưởng lão từng sử dụng qua một lần. Uy lực cực kỳ lợi hại. Trong lúc nhất thời, số người yêu thích La Sung không kìm lòng được hét lên “La Sung sư huynh, cố lên!”
Qua trận này, nhiều đệ tử bắt đầu lưu ý đến chưởng pháp. Chưởng pháp vô thanh vô tức khiến đối phương bị đánh bay, lợi hại như vậy mà không tu luyện thì quá lãng phí.
Bạch Vô Thiên và nhóm đệ muội hắn bên dưới khán đài quan sát. La Sung lợi hại và có ẩn giấu thực lực mọi người đều biết. Nhưng mà có thể vận dụng chưởng pháp điêu luyện như vậy, nói lên bình thường sư huynh cũng không phải là người thích lười biếng.
Lý A Thược ở trên hành lang quan sát ý trung nhân mình, nàng nội tâm vô cùng hạnh phúc. Nàng không nghĩ tới, một nam nhân trước đó trong ánh mắt những người ở Bách Hoa Cốc là một tên lười biếng lại có bản lĩnh như vậy. Nàng như muốn khóc vì sung sướng.
Ánh mắt La Sung thờ ơ, âm thầm liếc về phía đại trưởng lão. Nếu không phải hắn mạng lớn, sớm đã bị lão vô duyên vô cớ hại chết mà không biết vì sao mình chết.
Lão viện trưởng cũng thờ ơ nhìn La Sung biểu diễn mà cũng không nói gì. Cả hai ánh mắt vô tình giao thoa nhau, khóe miệng thoáng mỉm cười nhưng không biết bên trong có ẩn tình gì.
Bên phía khán đài, Hoàng Mập hí hửng thắng được một vụ cá cược. Hắn tin tưởng tuyệt đối vào La Sung sư huynh nên đặt phần thắng cho La Sung năm mươi viên hạ phẩm Xích Linh Thạch. Bởi vì bọn người Uông Việt đánh giá thấp La Sung nên tỷ lệ thắng của La Sung thấp hơn, vì thế mà Hoàng Mập cược một ăn năm, xem như bỏ năm mươi hạ phẩm Xích Linh Thạch, nhận về hai trăm năm mươi viên hạ phẩm Xích Linh Thạch.
Trên lôi đài, thêm một đệ tử xuất hiện. Hắn hai tay chắp lại hướng nhị trưởng lão nói “Đệ tử Lỗ Hạc hướng La Sung sư huynh khiêu chiến…”
La Sung vừa trở về vị trí mình, hắn lại nghe nhắc đến tên mình một lần nữa. Bản thân hắn thật sự mệt mỏi, vì tính cách thân thiện trước mặt những người này.
Hắn nhìn về phía nhị trưởng lão như thể không muốn chấp nhận khiêu chiến nữa, hắn rất mệt mỏi.
Nhị trưởng lão phớt lờ hắn, hắn đành phải phóng xuống lôi đài một lần nữa.
Hắn hai tay chắp sau lưng, tùy ý nói “Ta cùng sư đệ có quen sao?”
Lỗ Hạc hai tay chắp lại nói “Một lần ở Lục Chủng, Khô Lâu Sơn. La Sung sư huynh giải vây khỏi Xích Hỏa Thiềm Thừ. Nếu không với độc tính cực mạnh của nó, sư đệ sợ rằng không qua khỏi. Từ đó đến nay vẫn luôn xem sư huynh như thần tượng!”
Hắn xuất ra trường thương, trên đầu trường thương có khảm một viên Tử Linh Thạch, nhìn kích thước viên Tử Linh Thạch đã qua tế luyện. Màu sắc tỏa ra quang mang, chứng tỏ đây là một viên thượng phẩm Tử Linh Thạch.
Hắn nói “Sư đệ không muốn múa rìu trước mắt sư huynh, chỉ cần sư huynh có thể đỡ được một chiêu, sư đệ lập tức từ bỏ!”
La Sung nhìn tên sư đệ phong thái điềm tĩnh, khí chất chính trực. Trước đó lên lôi đài là bất đắc sĩ, giờ có phần hứng thú hơn.
Hắn nói “Vậy mời sư đệ dùng thương pháp mạnh nhất đánh ta. Vẫn giống như Mã Siêu sư đệ, ta chỉ đứng đây không hoàn thủ”
Lỗ Hạc gật đầu, hai mắt nhắm lại tập trung toàn bộ linh lực chuẩn bị xuất chiêu.
Khi toàn thân hắn bao phủ một lớp tử sắc nhàn nhạt, cũng là lúc ngưng tụ thành công chiêu thức mạnh nhất.
Hắn quét một đường từ dưới lên, rồi bổ thêm một đường từ trái sang phải tạo thành một vết cắt hình chữ thập lao đến La Sung.
Tiếp theo, hắn phi thân lên trên không trung, dùng trường thương đâm xuống. Trường thương như hóa thành một con linh xà khổng lồ, tỏa ra quang mang tử sắc đánh xuống.
Hai hướng tấn công trực diện, tốc độ cực kỳ nhanh khiến La Sung nhíu hàng chân mày.
Nội tâm hắn nhảy dựng “Sư đệ này đúng là ra tay thật mạnh, cũng là một nhân tài hiếm thấy. Rất tiếc, tên này chính trực quá không được!”
Nói xong, thân ảnh hắn biến mất. Nhát chém hình chữ thập tấn công vào khoảng không, còn trường thương từ trên đâm xuống gây ra động tĩnh không nhỏ khoét một lỗ thật lớn, đất đá văng lên tứ tung.
La Sung xuất hiện từ phía trên không trung, phía trên Lỗ Hạc chừng hai trượng.
Hắn thủ chưởng vỗ xuống trúng ngay lưng Lỗ Hạc. Lỗ Hạc mải mê nhìn kết quả bên dưới mà không chú ý trên đỉnh đầu mình, cuối cùng không kịp phòng thủ, bị đánh bất ngờ. Hắn bị bắn xuống như một con chim trúng tên, hoàn toàn không thể tự kiểm soát rơi xuống.
Hán ngóc đầu dậy, đưa ánh mắt oán trách về phía La Sung sư huynh, một người hắn vô cùng kính trọng.
La Sung nhìn hắn bất mãn, liền cười hắc hắc trách cứ “Sư đệ quá ngốc!”
Lỗ Hạc vẫn chưa hết oán trách “Sư huynh rất là tráo trở!”
La Sung nhìn hắn oán trách, thở một hơi dài. Sắc mặt hắn mới nghiêm túc lại dạy bảo “Trong giao tranh không được tin tưởng bất kỳ ai. Đó là bài học sư huynh dạy ngươi!”
Lỗ Hạc sững sờ, hắn thả lòng người. Lúc này hắn mới ngộ ra, nếu La Sung sư huynh là kẻ thù như vậy hắn còn cơ hội đứng tán gẫu sao. Quả thật, hắn quá chú trọng đến lời nói “ta chỉ đứng đây không hoàn thủ” mà lơ là cảnh giác. Nếu hắn có một sự phòng bị, sư huynh La Sung làm sao tiếp cận được, hơn nữa còn giáng cho hắn một đòn.
Hắn hai tay chắp lại, hướng La Sung bái tạ một cái rồi nói “Sư huynh dạy rất phải. Sư huynh luôn là thần tượng của sư đệ!”
Được một tên sư đệ tán thưởng, bản thân là sư huynh La Sung trong người lân lân sảng khoái.
Hắn không nói nữa, liền trở về vị trí của mình.
Nhóm đệ tử nội viện trên khán đài quan chiến, người nào cũng dâng lên một sự bất ngờ. Sư huynh thân thiện thường ngày lại giáo huấn hay như vậy. Dù bọn họ không tham gia trực tiếp, chỉ quan sát nhưng lời nói sư huynh rất rõ ràng. Đó là trong giao tranh, trong đánh nhau không được lơ là cảnh giác.
Một số người thoáng nhìn nhau, nội tâm dâng lên một cảm giác từng trải “Chính vì chúng ta là bằng hữu, đúng là lúc tỷ thí ta đối với người hoàn toàn không tập trung. Thậm chí còn lơ là xem thường ngươi để ngươi đánh úp ta…”
Một số khác chỉ vì một câu nói đơn thuần của La Sung khiến bọn họ không nói chuyện, mà cố gắng suy nghĩ lại bản thân đã từng như vậy.
La Sung sư huynh trong mắt nhóm đệ tử nội viện, độ thiện cảm lại tăng lên đáng kể.
Hoàng Mập bên dưới khán đài, lúc này hắn vô cùng sảng khoái, triệt để sảng khoái. Hắn đã thắng liền hai trận.
Cái tên Miêu Tử hưởng lợi không nhỏ khi đứng ra đặt cược thay cho Hoàng Mập. Mỗi một vụ cá cược, hắn thu tiền hoa hồng của Hoàng Mập cũng không ít.
Tiếp theo, một tên đệ tử khác phóng lên lôi đài.
Hắn nhìn dáo dác một hồi, rồi hướng về phía nhị trưởng lão chắp tay lại nói “Đệ tử Trương Thành, hướng La Sung sư huynh khiêu chiến!”
La Sung ở trên nhìn xuống, biểu hiện hắn vô cùng đặc sắc. Nội tâm hắn cảm giác không thích hợp “Nếu màn thể hiện của bản thân quá thân thiện, khiến mấy sư đệ hiểu nhầm ta không phải là người hung ác. Như vậy, không phải mười lần khiêu chiến, đều hướng về ta hết hay sao?”
La Sung thay đổi sắc mặt, hắn phóng xuống lôi đài nhìn tên sư đệ đối diện. Hắn băng lãnh nói “Sư đệ có biết, sư huynh ta vốn là một người rất hung ác. Không phải thân thiện như sư đệ tưởng tượng…”
Trương Thành nhìn sắc mặt sư huynh thay đổi, hắn rụt rè, lui về sau một bước.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi chắp tay lại nói “Sư huynh đã quên, trong lần nhiệm vụ ở Bắc Lương Lĩnh. Sư huynh đã cứu sư đệ một mạng…”
La Sung dự định dày vò đối phương một phen, nghe nói là người quen cũ. Trong lòng muốn gây khó dễ cũng không được.
Hắn nhởn nhơ nói “Mời sư đệ ra tay, sư huynh sẽ không nhân nhượng!”
Trường Thành mỉm cười, hắn xuất ra trường kiếm. Kiếm này cũng được khảm một viên Lam Linh Thạch, có quang mang xanh nhạt tỏa quanh lưỡi kiếm. Trong đó ẩn hiện lên một lớp hàn khí, bất quá vô cùng yếu ớt.
Hắn xuất kiếm lao đến, đường kiếm chậm rãi lưu lại một tàn ảnh phía sau. Mỗi chiêu kiếm nhìn vô cùng chậm, nhưng thực chất là nhanh như một cơn gió lướt qua.
La Sung một bên tránh né, một bên quan sát kiếm chiêu của Trương Thành. Chiêu kiếm này là “Mạn Hoa Kiếm”, tu luyện đến trình độ này chứng tỏ đối phương có ngộ tính khá cao.
Hắn tùy ý tung một cước về phía Trương Thành, khiến Trương Thành dùng lưỡi kiếm chống đỡ, rồi bị đẩy lùi về sau hai mươi trượng.
Trương Thành nhìn sắc mặt La Sung vẫn không hề mải mai lo lắng. Chỉ là tùy ý tung một cước, lại có uy lực như vậy. Một sư đệ như hắn đúng là được mở mang tầm mắt.
Hắn thu kiếm lại, chậm rãi nói “Tiếp theo chính là chiêu kiếm cực kỳ hung hiểm, sư huynh phải cẩn thận!”
Nói rồi, hắn cầm trường kiếm xoay một vòng hình bát quái theo hình âm dương bát quái đồ. Lưỡi kiếm tức thì được bao phủ với lớp hư ảnh đại kiểm dài năm trượng.
Hắn chậm rãi giới thiệu “Kiếm này là Lưỡng Cực Hoán Sinh Kiếm!”
Nhóm đệ tử nội viện đang quan sát dưới khán đài. Bọn họ nhận ra kiếm chiêu này Lữ trưởng lão từng sử dụng qua một lần. Uy lực cực kỳ lợi hại. Trong lúc nhất thời, số người yêu thích La Sung không kìm lòng được hét lên “La Sung sư huynh, cố lên!”
/510
|