Đúng lúc cả hai Dương Thanh Phong và Uông Việt giao tranh ác liệt. Thình lình, từ trên không xuất hiện một luồng hắc vụ. Luồng hắc vụ này đáp xuống chính giữa hai người, lộ ra chân thân là một thiếu niên có vẻ ngoài ma mị. Hắn mặt trường bào màu đen, tay bên phải có đeo một hộ oản màu hoàng kim. Trên hộ oản có khảm một viên hồng ngọc.
Hắn hai tay giơ ra hai bên trực tiếp chống đỡ chiêu thức của Dương Thanh Phong và Uông Việt. Cả hai chiêu đều là uy lực tuyệt đối, nên gây ra một vụ nổ cực kỳ lớn, khói bụi văng tứ tung. Lớp cỏ trên mặt đất cũng bị bong tróc một mảng lớn.
Từ bên kia hình chiếu, nhiều đệ tử nội viện sững sờ, các bậc trưởng lão sững sờ. Ai cũng không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
Những vị trưởng lão nhổm dậy thì bị lão viện trưởng ngăn lại. Lão chậm rãi nói “Cứ quan sát đã!”
Từ phía trong hình chiếu, thân ảnh thiếu niên mặc trường bào màu đen càng lúc càng rõ ràng. Hắn có khuôn mặt thon dài, mày kiếm. Nói về vẻ đẹp, hắn có một nét đẹp gì đó vô cùng kỳ lạ, không dùng ngôn ngữ diễn tả được.
Nhưng nhiều người có thể phát hiện ra, thiếu niên này có bệnh. Lớp da trắng bệch chính là dấu hiệu, hắn không phải người bình thường.
Hắn nhếch mép lên mỉm cười, thân ảnh tiêu thất. Khi xuất hiện đã là ở sau lưng Uông Việt. Hắn tùy ý điểm ra một chỉ, chỉ pháp đơn thuần như xuyên thấu qua người Uông Việt như một tờ giấy.
Uông Việt bị bắn về trước như diều đứt dây không có sức phản kháng.
Hắn lại biến mất, xuất hiện là ở trước mặt Uông Việt, tùy tiện tung một cước đá bay Uông Việt sang một bên. Đây chính là chân chính dày vò đối phương.
Hắn lại tiến về phía Uông Việt đang nằm trên mặt đất, định dùng một bàn tay bóp chết Uông Việt thì Dương Thanh Phong xuất hiện. Hắn một kém quét từ dưới lên tạo ra một vết cắt dài ngăn chặn lại.
Lúc này thiếu niên bị tấn công bất ngờ rút tay trở về, thoái lui về sau năm mươi trượng.
Ánh mắt hắn ngạc nhiên nhìn về phía Dương Thanh Phong, tên này rất lợi hại.
Hắn thu liễm khí tức lại, đưa ánh mắt về phía hình chiếu. Hắn có thể phát hiện xung quanh có nhiều người nhìn hắn.
Hắn nhàn nhạt cất tiếng “Ai là Bạch Vô Thiên?”
Bạch Vô Thiên đang quan sát dưới khán đài, hắn bất ngờ khi đối phương gọi tên. Hắn và đối phương chưa từng gặp nhau, lý do gì gọi hắn.
Xung quanh, chúng đệ tử cũng ngạc nhiên đưa ánh mắt về phía hắn. Hắn làm ra vẻ vô tội. Quả thật là bản thân hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thiếu niên mặc trường bao chờ đợi một hồi không thấy Bạch Vô Thiên phản hồi, hắn mới nói tiếp “Thì ra là nhược nhân, ba tháng sau đợi ngươi ở đỉnh Thái Sơn. Không xuất hiện thì Bạch gia gà chó không tha!”
Nói xong, hắn hóa thành hắc vụ rời đi như một cơn gió. Không lưu lại khí tức gì nữa.
Lão viện trưởng chân mày giãn ra. Nhìn tình huống mà nói, lão xem như đã hiểu được phần nào nội tình bên trong.
Đối phương là người Trình gia ở Nam Sơn Nhiêu Khê mà cứ cách một trăm năm lại khiêu chiến với Bạch gia một lần. Trận khiêu chiến sẽ định đoạt Bạch gia hay Trình gia sẽ tiếp quản Văn Lang Châu.
Thế lực đứng sau Bạch gia là Đạo Viện ý chỉ, còn thế lực đứng sau Trình già là Huyền Môn. Sự việc này đã kéo dài rất lâu rồi, nguyên nhân thì không còn ai rõ ràng nữa.
Bản thân lão là người đứng đầu Đạo Viện, những ý chỉ này lão sớm đã được truyền thừa nên có thể hiểu thấu được.
Trên đỉnh Nghê Thanh Sơn, Kiếm Hư Chân Quân trầm ngâm nhìn về phương hướng dãy Bình Sơn. Nơi đó vừa xuất hiện khí tức lạ lẫm. Lão âm thầm thở dài “Ngay từ đầu hắn đã sớm gánh vác nhiệm vụ Bạch gia, việc này hắn không tránh khỏi được. Nhưng nếu ta nhớ không lầm, truyền nhân Trình gia, Bạch gia trước kia không phải chỉ cấp bậc Nhị Phẩm, hoặc Tam Phẩm là cùng. Lý do gì, lại xuất hiện tình huống đối phương có thể đi đi lại lại ở Đạo Viện…”
Nói như vậy, đối phương rất lợi hại. Tên đó đề cặp ba tháng sau gặp ở đỉnh Thái Sơn, như vậy tên đồ đệ ngỗ nghịch chỉ còn hai tháng thời gian để chuẩn bị. Điều này khiến lão rơi vào trầm ngâm.
Lúc này, trên Diễn Võ Trường vẫn còn không khí ồn ào bàn tán về sự xuất hiện thiếu niên bí ẩn. Chính sự xuất hiện này đã làm gián đoạn tỉ thí giữa Dương Thanh Phong và Uông Việt.
Từ hình chiếu có thể quan sát được Uông Việt đã tỉnh táo hẳn. Bản thân hắn đang cực kỳ hoảng sợ. Hoảng sợ vì nếu không có Dương Thanh Phong ứng cứu, hắn đã chết. Chết vô cùng tức tưởi.
Hắn cố gắng đứng dậy, hướng Dương Thanh Phong chắp tay lại nói “Lần này sư đệ lại thua trước sư huynh. Đa tạ sư huynh cứu một mạng!”
Nói rồi, hắn phóng lên phi hành kiếm rời đi.
Nhiều người có thể hiểu được tâm trạng Uông Việt thế nào. Hắn hiện tại đã mang ơn Dương Thanh Phong một mạng. Nói về sinh mạng thì chỉ có một, đã ơn cứu mạng thì cao lớn như thế nào chứ.
Lão viện trưởng thấy trận chiến kết thúc, lão thu hồi hình chiếu lại. Lão bước ra bên ngoài, ánh mắt đưa về hướng Bạch Vô Thiên đang ngồi. Lão chậm rãi nói “Sự việc vừa rồi liên quan đến một trong những giao tranh ở Văn Lang Châu. Nói đúng hơn chính là hạ giới. Tranh chấp này vốn đến từ Đạo Viện và Huyền Môn, hai gia tộc đại diện là Bạch gia và Trình gia cứ mỗi trăm năm một lần tỷ đấu. Việc này cao tầng Đạo Viện sớm tường tận”
Lão dừng lại một lúc, giơ tay về phía Bạch Vô Thiên ra hiệu hắn tiến lên.
Bạch Vô Thiên nghe lão viện trưởng cho mời, nội tâm hắn động dung. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn có thể đứng gần một nhân vật đứng đầu Đạo Viện. Vinh dự này, hắn không sao tưởng tượng được.
Lão để hắn một bên, rồi quay sang hướng đám đệ tử ngoại viện vừa khảo hạch thành công thành đệ tử nội viện.
Lão tuyên bố “Bảy ngày sau sẽ tiến hành đại lễ nhập nội viện cũng như tiến hành nghi thức tu luyện một trăm ngày. Nghi thức tu luyện một trăm ngày là lễ vật, lão đây tặng riêng cho các ngươi!”
Trước giờ nghi thức nhập nội viện chỉ đơn thuần là cầm ngọn đèn Linh Lung được xếp từ giấy dầu đi một vòng ngọn Chủ Phong xem như xong. Lần này lão viện trưởng đề cập đến nghi thức tu luyện một trăm ngày. Điều này trước giờ chưa từng xảy ra, thậm chí là những trưởng lão khác cũng thắc mắc. Nhưng với bản lĩnh của lão viện trưởng, ai cũng có thể hiểu được, đó là lợi ích không nhỏ của đám tân nhân.
Tuyên bố xong, lão quay sang nhìn Bạch Vô Thiên.
Lão lấy ra hai quyển thư tịch, bên ngoài bìa không ghi bất kỳ thông tin gì. Đây giống như là một bản chép tay không hơn không kém.
Bạch Vô Thiên không hiểu hai quyển thư tịch này nói về vấn đề gì. Trong lòng đầy thắc mắc, lão chỉ khẽ cười truyền âm nói “Chỉ là chép tay của ta về Trận Pháp… nhớ cất kỹ!”
Nghe đến danh tự “Trận Pháp”, hai mắt hắn sáng lên vội vàng khom người tạ lễ. Nói gì thì nói hắn không cần vật gì trân quý, chỉ cần thư tịch liên quan Trận Pháp, với hắn đã là vô giá trị.
Hắn thử lật ra xem bên trong chỉ là những trang giấy vàng úa, hoàn toàn không có bất kỳ bút tích gì lưu lại.
Lão viện trưởng đưa ánh mắt trêu chọc nhìn hắn rồi trở về vị trí chủ tọa. Những trưởng lão khác cũng âm thầm quan sát động tĩnh của lão viện trưởng. Bọn họ cũng tò mò bên trong quyển thư tịch ghi chép những gì khiến tiểu tử kia vui vẻ đến như vậy.
Nửa canh giờ sau, không còn đệ tử nào đứng ra khiên chiến.
Nhị trưởng lão bước ra. Hắn nhìn về phía lão viện trưởng và đại trưởng lão thăm dò. Cả hai không có phản ứng gì, liền quay sang phía toàn bộ đệ tử nói “Đại lễ nhập nội viện sẽ được tổ chức vào bảy ngày sau. Danh sách thứ tự thập đại đệ tử sẽ được treo ở chính điện Chủ Phong”
Hắn dừng lại một lúc, lấy một hơi rồi dõng dạc tuyên bố “Đạo Luận lần này đến đây kết thúc!”
Tiếng chuông từ phía ngọn Chủ Phong một lần nữa vang lên, báo hiệu kết thúc Đạo Luận lần này.
Lần Đạo Luận này kết thúc tốt đẹp khi tất cả đệ tử ngoại viện đều được thông qua. Số đệ tử ưu tú nhất tranh giành mười vị trí đứng đầu bản lĩnh không tệ. Hai đệ tử tiếp nhận vị trí trưởng lão thực lực nhiều người có thể chứng thực.
Điều gây tò mò trong ngày cuối cùng của Đạo Luận chính là sự xuất hiện một thiếu niên mặc trường bào, dáng vẻ ma mị. Không rõ lai lịch đối phương thế nào mà có thể đi đi lại lại ở Đạo Viện một cách dễ dàng như vậy.
Bạch Vô Thiên đứng gần đó. Hắn không ngừng suy nghĩ, tìm cách làm sao có thể xem được nội dung bên trong hai quyển thư tịch.
Khi nhị trưởng lão tuyên bố kết thúc, Hoa Lạc Đồng từ phía sau tiến lại gần khều vai hắn.
Hắn không nói gì, liền nắm lấy tay nàng phóng lên phi hành kiếm rời khỏi Diễn Võ Trường.
Lưu Quang Kiếm tỏa ra dạ quang, lưu lại tàn ảnh phía sau. Cảnh tượng đẹp mắt như vậy, khiến nhiều đệ tử ở phía sau dõi theo với ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Hắn hai tay giơ ra hai bên trực tiếp chống đỡ chiêu thức của Dương Thanh Phong và Uông Việt. Cả hai chiêu đều là uy lực tuyệt đối, nên gây ra một vụ nổ cực kỳ lớn, khói bụi văng tứ tung. Lớp cỏ trên mặt đất cũng bị bong tróc một mảng lớn.
Từ bên kia hình chiếu, nhiều đệ tử nội viện sững sờ, các bậc trưởng lão sững sờ. Ai cũng không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
Những vị trưởng lão nhổm dậy thì bị lão viện trưởng ngăn lại. Lão chậm rãi nói “Cứ quan sát đã!”
Từ phía trong hình chiếu, thân ảnh thiếu niên mặc trường bào màu đen càng lúc càng rõ ràng. Hắn có khuôn mặt thon dài, mày kiếm. Nói về vẻ đẹp, hắn có một nét đẹp gì đó vô cùng kỳ lạ, không dùng ngôn ngữ diễn tả được.
Nhưng nhiều người có thể phát hiện ra, thiếu niên này có bệnh. Lớp da trắng bệch chính là dấu hiệu, hắn không phải người bình thường.
Hắn nhếch mép lên mỉm cười, thân ảnh tiêu thất. Khi xuất hiện đã là ở sau lưng Uông Việt. Hắn tùy ý điểm ra một chỉ, chỉ pháp đơn thuần như xuyên thấu qua người Uông Việt như một tờ giấy.
Uông Việt bị bắn về trước như diều đứt dây không có sức phản kháng.
Hắn lại biến mất, xuất hiện là ở trước mặt Uông Việt, tùy tiện tung một cước đá bay Uông Việt sang một bên. Đây chính là chân chính dày vò đối phương.
Hắn lại tiến về phía Uông Việt đang nằm trên mặt đất, định dùng một bàn tay bóp chết Uông Việt thì Dương Thanh Phong xuất hiện. Hắn một kém quét từ dưới lên tạo ra một vết cắt dài ngăn chặn lại.
Lúc này thiếu niên bị tấn công bất ngờ rút tay trở về, thoái lui về sau năm mươi trượng.
Ánh mắt hắn ngạc nhiên nhìn về phía Dương Thanh Phong, tên này rất lợi hại.
Hắn thu liễm khí tức lại, đưa ánh mắt về phía hình chiếu. Hắn có thể phát hiện xung quanh có nhiều người nhìn hắn.
Hắn nhàn nhạt cất tiếng “Ai là Bạch Vô Thiên?”
Bạch Vô Thiên đang quan sát dưới khán đài, hắn bất ngờ khi đối phương gọi tên. Hắn và đối phương chưa từng gặp nhau, lý do gì gọi hắn.
Xung quanh, chúng đệ tử cũng ngạc nhiên đưa ánh mắt về phía hắn. Hắn làm ra vẻ vô tội. Quả thật là bản thân hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thiếu niên mặc trường bao chờ đợi một hồi không thấy Bạch Vô Thiên phản hồi, hắn mới nói tiếp “Thì ra là nhược nhân, ba tháng sau đợi ngươi ở đỉnh Thái Sơn. Không xuất hiện thì Bạch gia gà chó không tha!”
Nói xong, hắn hóa thành hắc vụ rời đi như một cơn gió. Không lưu lại khí tức gì nữa.
Lão viện trưởng chân mày giãn ra. Nhìn tình huống mà nói, lão xem như đã hiểu được phần nào nội tình bên trong.
Đối phương là người Trình gia ở Nam Sơn Nhiêu Khê mà cứ cách một trăm năm lại khiêu chiến với Bạch gia một lần. Trận khiêu chiến sẽ định đoạt Bạch gia hay Trình gia sẽ tiếp quản Văn Lang Châu.
Thế lực đứng sau Bạch gia là Đạo Viện ý chỉ, còn thế lực đứng sau Trình già là Huyền Môn. Sự việc này đã kéo dài rất lâu rồi, nguyên nhân thì không còn ai rõ ràng nữa.
Bản thân lão là người đứng đầu Đạo Viện, những ý chỉ này lão sớm đã được truyền thừa nên có thể hiểu thấu được.
Trên đỉnh Nghê Thanh Sơn, Kiếm Hư Chân Quân trầm ngâm nhìn về phương hướng dãy Bình Sơn. Nơi đó vừa xuất hiện khí tức lạ lẫm. Lão âm thầm thở dài “Ngay từ đầu hắn đã sớm gánh vác nhiệm vụ Bạch gia, việc này hắn không tránh khỏi được. Nhưng nếu ta nhớ không lầm, truyền nhân Trình gia, Bạch gia trước kia không phải chỉ cấp bậc Nhị Phẩm, hoặc Tam Phẩm là cùng. Lý do gì, lại xuất hiện tình huống đối phương có thể đi đi lại lại ở Đạo Viện…”
Nói như vậy, đối phương rất lợi hại. Tên đó đề cặp ba tháng sau gặp ở đỉnh Thái Sơn, như vậy tên đồ đệ ngỗ nghịch chỉ còn hai tháng thời gian để chuẩn bị. Điều này khiến lão rơi vào trầm ngâm.
Lúc này, trên Diễn Võ Trường vẫn còn không khí ồn ào bàn tán về sự xuất hiện thiếu niên bí ẩn. Chính sự xuất hiện này đã làm gián đoạn tỉ thí giữa Dương Thanh Phong và Uông Việt.
Từ hình chiếu có thể quan sát được Uông Việt đã tỉnh táo hẳn. Bản thân hắn đang cực kỳ hoảng sợ. Hoảng sợ vì nếu không có Dương Thanh Phong ứng cứu, hắn đã chết. Chết vô cùng tức tưởi.
Hắn cố gắng đứng dậy, hướng Dương Thanh Phong chắp tay lại nói “Lần này sư đệ lại thua trước sư huynh. Đa tạ sư huynh cứu một mạng!”
Nói rồi, hắn phóng lên phi hành kiếm rời đi.
Nhiều người có thể hiểu được tâm trạng Uông Việt thế nào. Hắn hiện tại đã mang ơn Dương Thanh Phong một mạng. Nói về sinh mạng thì chỉ có một, đã ơn cứu mạng thì cao lớn như thế nào chứ.
Lão viện trưởng thấy trận chiến kết thúc, lão thu hồi hình chiếu lại. Lão bước ra bên ngoài, ánh mắt đưa về hướng Bạch Vô Thiên đang ngồi. Lão chậm rãi nói “Sự việc vừa rồi liên quan đến một trong những giao tranh ở Văn Lang Châu. Nói đúng hơn chính là hạ giới. Tranh chấp này vốn đến từ Đạo Viện và Huyền Môn, hai gia tộc đại diện là Bạch gia và Trình gia cứ mỗi trăm năm một lần tỷ đấu. Việc này cao tầng Đạo Viện sớm tường tận”
Lão dừng lại một lúc, giơ tay về phía Bạch Vô Thiên ra hiệu hắn tiến lên.
Bạch Vô Thiên nghe lão viện trưởng cho mời, nội tâm hắn động dung. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn có thể đứng gần một nhân vật đứng đầu Đạo Viện. Vinh dự này, hắn không sao tưởng tượng được.
Lão để hắn một bên, rồi quay sang hướng đám đệ tử ngoại viện vừa khảo hạch thành công thành đệ tử nội viện.
Lão tuyên bố “Bảy ngày sau sẽ tiến hành đại lễ nhập nội viện cũng như tiến hành nghi thức tu luyện một trăm ngày. Nghi thức tu luyện một trăm ngày là lễ vật, lão đây tặng riêng cho các ngươi!”
Trước giờ nghi thức nhập nội viện chỉ đơn thuần là cầm ngọn đèn Linh Lung được xếp từ giấy dầu đi một vòng ngọn Chủ Phong xem như xong. Lần này lão viện trưởng đề cập đến nghi thức tu luyện một trăm ngày. Điều này trước giờ chưa từng xảy ra, thậm chí là những trưởng lão khác cũng thắc mắc. Nhưng với bản lĩnh của lão viện trưởng, ai cũng có thể hiểu được, đó là lợi ích không nhỏ của đám tân nhân.
Tuyên bố xong, lão quay sang nhìn Bạch Vô Thiên.
Lão lấy ra hai quyển thư tịch, bên ngoài bìa không ghi bất kỳ thông tin gì. Đây giống như là một bản chép tay không hơn không kém.
Bạch Vô Thiên không hiểu hai quyển thư tịch này nói về vấn đề gì. Trong lòng đầy thắc mắc, lão chỉ khẽ cười truyền âm nói “Chỉ là chép tay của ta về Trận Pháp… nhớ cất kỹ!”
Nghe đến danh tự “Trận Pháp”, hai mắt hắn sáng lên vội vàng khom người tạ lễ. Nói gì thì nói hắn không cần vật gì trân quý, chỉ cần thư tịch liên quan Trận Pháp, với hắn đã là vô giá trị.
Hắn thử lật ra xem bên trong chỉ là những trang giấy vàng úa, hoàn toàn không có bất kỳ bút tích gì lưu lại.
Lão viện trưởng đưa ánh mắt trêu chọc nhìn hắn rồi trở về vị trí chủ tọa. Những trưởng lão khác cũng âm thầm quan sát động tĩnh của lão viện trưởng. Bọn họ cũng tò mò bên trong quyển thư tịch ghi chép những gì khiến tiểu tử kia vui vẻ đến như vậy.
Nửa canh giờ sau, không còn đệ tử nào đứng ra khiên chiến.
Nhị trưởng lão bước ra. Hắn nhìn về phía lão viện trưởng và đại trưởng lão thăm dò. Cả hai không có phản ứng gì, liền quay sang phía toàn bộ đệ tử nói “Đại lễ nhập nội viện sẽ được tổ chức vào bảy ngày sau. Danh sách thứ tự thập đại đệ tử sẽ được treo ở chính điện Chủ Phong”
Hắn dừng lại một lúc, lấy một hơi rồi dõng dạc tuyên bố “Đạo Luận lần này đến đây kết thúc!”
Tiếng chuông từ phía ngọn Chủ Phong một lần nữa vang lên, báo hiệu kết thúc Đạo Luận lần này.
Lần Đạo Luận này kết thúc tốt đẹp khi tất cả đệ tử ngoại viện đều được thông qua. Số đệ tử ưu tú nhất tranh giành mười vị trí đứng đầu bản lĩnh không tệ. Hai đệ tử tiếp nhận vị trí trưởng lão thực lực nhiều người có thể chứng thực.
Điều gây tò mò trong ngày cuối cùng của Đạo Luận chính là sự xuất hiện một thiếu niên mặc trường bào, dáng vẻ ma mị. Không rõ lai lịch đối phương thế nào mà có thể đi đi lại lại ở Đạo Viện một cách dễ dàng như vậy.
Bạch Vô Thiên đứng gần đó. Hắn không ngừng suy nghĩ, tìm cách làm sao có thể xem được nội dung bên trong hai quyển thư tịch.
Khi nhị trưởng lão tuyên bố kết thúc, Hoa Lạc Đồng từ phía sau tiến lại gần khều vai hắn.
Hắn không nói gì, liền nắm lấy tay nàng phóng lên phi hành kiếm rời khỏi Diễn Võ Trường.
Lưu Quang Kiếm tỏa ra dạ quang, lưu lại tàn ảnh phía sau. Cảnh tượng đẹp mắt như vậy, khiến nhiều đệ tử ở phía sau dõi theo với ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
/510
|