Ngày đại lễ nhập nội viện diễn ra từ rất sớm, khi ánh mặt trời còn chưa nhô lên.
Trong không khí nhộn nhịp xếp thành hàng với ánh đèn Linh Lung trải dài vô tận. Có thể nhìn thấy trên gương mặt đệ tử nào cũng nghiêm trang tham gia nghi lễ.
Lộ trình bọn họ đi qua sẽ từ Nội Sơn bộ hành đến chân ngọn Chủ Phong rồi đi một vòng quanh ngọn Chủ Phong. Điểm cuối cùng là dừng lại ở trung tâm đ*o Viện, nơi có ngọn Tháp Linh Lung.
Tháp Linh Lung chính là biểu tượng của Đạo Viện, bên trong có ngọn đèn Linh Lung đã bị dập tắt từ ngàn xưa cho đến bây giờ. Không ai biết nguyên nhân là gì, thậm chí qua các đời viện trưởng cũng không tài nào biết được huyền cơ bên trong.
Chỉ có một vài điển tịch lưu truyền nguồn gốc, thời điểm ngọn đèn tắt đi là khi tông môn bị hạ xuống một cấp bậc. Trở thành một chi viện nhỏ bé ở Bắc Cảnh.
Một vài bậc tiền nhân suy đoán, để có thể thăng cấp trở về Đạo Viện lúc mạnh nhất có liên quan đến ngọn đèn Linh Lung. Có thể nó chính là chìa khóa, mở cửa ra phong ấn Đạo Viện. Để Đạo Viện trở lại vị thế vốn của nó, trở thành một tông môn mạnh nhất. Thiên Đạo Thần Tông.
Di chỉ này chỉ truyền thừa lại cho một mình viện trưởng, còn lại không một ai khác biết được. Vì thế mà nội dung di chỉ thế nào vẫn còn là bí ẩn. Bên cạnh đó, loại di chỉ này còn là một loại cấm kỵ. Dù có muốn nói, muốn diễn đạt cũng chưa hẳn đã ra thành lời…
Trải qua ba canh giờ liên tục di chuyển, cuối cùng nhóm tân nhân đệ tử nội viện cũng đến được quảng trường rộng lớn. Khu vực trung tâm đ*o Viện ở ngọn Chủ Phong, nơi ngọn Tháp Linh Lung đứng sừng sững.
Trên đỉnh ngọn tháp có một cái chuông khổng lồ, đây là nơi phát ra tiếng chuông vào mỗi buổi chiều tối cũng như vào những ngày lễ quan trọng.
Khi toàn bộ đám tân nhân cầm trong tay đèn Linh Lung được làm từ giấy dầu, bên trong có thắp ngọn nến, tập trung đông đủ cũng là lúc tiếng chuông ngân vang lên.
Tiếng chuông vang vọng ra khắp ngõ ngách Đạo Viện. Người không có mặt vẫn có thể biết đại lễ đã chuẩn bị bắt đầu.
Phía đỉnh Nghê Thanh Sơn, Kiếm Hư Chân Quân cùng Thẩm Giai Nghê đưa ánh mắt nhìn về ngọn Chủ Phong. Bên cạnh là ba tên đồ đệ Hoàng Mập, u Dương Sinh và Lý Nhược Băng, còn có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.
Phía Hoa Kiếm Phong, Bạch Vô Thiên cùng Hoa Lạc Đồng ở hoa viên cũng đưa mắt về nơi phát ra tiếng chuông. Đại lễ lần này vô cùng trang trọng.
Trên quảng trường rộng lớn lúc này, không khí trang nghiêm không ngừng tăng lên cho đến khi tiếng chuông dần dần lắng đọng lại.
Lão viện trưởng Chúc Sơn đứng trên một đài cao, xung quanh quây quần nhóm đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão.
Lão viện trưởng bước ra, ánh mắt nhìn xung quanh một hồi mới cất tiếng “Hôm nay là ngày đại lễ nhập nội viện của tân nhân đệ tử. Đến bước này, xem như các ngươi đã chân chính là người Đạo Viện. Chết là người Đạo Viện”
Lão dừng lại một lúc rồi nói tiếp “Trở thành đệ tử nội viện, các ngươi sẽ phải làm nhiệm vụ thường xuyên hơn, giúp Đạo Viện phát dương quang đại để tiếng thơm được lưu truyền ra xa. Sau này các ngươi có hậu nhân sẽ đặc cách trở thành người Đạo Viện. Khi mười tuổi sẽ được tổ chức đại lễ trưởng thành tìm kiếm cơ duyên ở nhân gian”
Bên dưới chúng đệ tử, người nào cũng mang một sắc mặt rạng rỡ. Lời lão viện trưởng nói chính là hậu nhân sau này sẽ được đặc cách thành đệ tử Đạo Viện. Đây chính là điều quan trọng, mà bọn họ quan tâm nhất.
Lão nói tiếp “Hàng năm, các ngươi sẽ được về thăm gia tộc hai tháng thời gian. Một là thăm viếng phụ mẫu, hai là tìm kiếm người nào có tư chất tốt mang trở về Đạo Viện để được khảo hạch. Xem như vì Đạo Viện làm một nhiệm vụ phát dương quang đại…”
Lão nói đến đây, La Sung cùng Hàm Ngưng Nhi từ phía sau phóng lên bên cạnh lão chờ đợi.
Lão nói tiếp “Hai đại sư huynh và sư tỷ này sẽ dẫn các ngươi đến Cấm Vực. Nơi đặt lối vào của Ngọa Giới…”
Khi lão nói đến “Ngọa Giới” bên dưới chúng đệ tử bắt đầu xôn xao. Đây chính là thời khắc mấu chốt, chính là sự chờ mong của bọn họ trong những ngày qua.
Bọn nghe nói “Ngọa Giới” là một thánh địa tu luyện, không biết thực hư như thế nào.
Lão viện trưởng nhẹ nhàng cười nói “Đó là một trận pháp thượng đẳng, câu thông đến Ngọa Giới. Nơi đó linh khí dồi dào, dày đặc gấp mười lần bên ngoài. Có thể nói hoàn cảnh nơi đó như ở thánh địa tu luyện ở Thần Vực không kém là bao. Quan trọng nhất chính là do sự ảnh hưởng thời gian, cho nên thời gian diễn ra nơi đó nhanh hơn bên ngoài gấp hai lần. Nghĩa là bên trong các ngươi tu luyện hai trăm ngày, tương đương với bên ngoài chỉ có một trăm ngày. Cho đên các ngươi phải biết nắm bắt cơ hội. Đây là món quà ta vì Đạo Viện mà dâng lên!”
Lời của lão viện trưởng trong chốc lát hóa thành núi cao, biển rộng. Tiếng nói không lớn nhưng đánh sâu vào nội tâm từng người. Lão viện trưởng hôm nay rất khác, không hề giống với viện trưởng trước đó ở Đạo Luận. Thân ảnh lão trong nhất thời vô cùng cao lớn.
Nói đến đây, lão ra hiệu cho La Sung cùng Ham Ngưng Nhi tiến hành dẫn đường.
Cả hai gật đâu rồi cưỡi lên phi hành kiếm thẳng hướng lên phía Bắc Đạo Viện. Đó là nơi bố trí trận pháp, nơi đặt lối vào “Ngọa Giới”.
Hơn năm nghìn đệ tử thấy vậy, liền cưỡi lên phi hành kiếm rời đi.
Từng dòng người cầm ngọn đền Linh Lung cưỡi phi hành kiếm. Khung cảnh trong phút chốc trở nên hùng vĩ, đẹp mắt. Trên bầu trời chằng chịt số lượng đệ tử cưỡi phi hành kiếm.
Trên bầu trời lúc này vẫn còn ảm đạm của buổi sáng sớm, ánh mặt trời vẫn chưa mọc lên khiến ánh đèn vẫn còn thấp sáng le lói.
Khi toàn bộ đệ tử đều lũ lượt rời đi. Thân ảnh bọn họ khá xa, lưu lại trong đám sương mù, khiến bọn họ trở nên mơ hồ, chỉ thấy được ngọn đèn tỏa ra.
Lão viện trưởng nhìn theo thở một hơi dài ra.
Đại trưởng lão một bên đánh giá tình huống một lần. Lão mới chậm rãi bước lại gần lão viện trưởng, nhàn nhạt nói “Lần này sư huynh… thật sự chơi lớn rồi!”
Lão viện trưởng hai mắt khép hờ, liếc nhìn qua đại trưởng lão. Trong ánh mắt có phần lăng lệ, có một chút sát khí “Chỉ cần sư đệ sống còn với Đạo Viện là được. Sư huynh ta đi trước cũng không sao!”
Nhị trưởng lão ở phía sau lắng nghe hai sư huynh nói chuyện. Trong lòng hắn dân lên một cảm giác bất an, trong lòng bỗng nhiên bứt rứt khó chịu. Cảm giác này chính là áp bức không khí xung quanh.
Cùng lúc đó, nhóm tân nhân đệ tử theo sau La Sung cùng Hàm Ngưng Nhi đến phụ cận Cấm Vực. Nơi đây đã được san bằng, trở thành một khu vực trống trãi. Áp lực từ Cấm Vực không nhiều, chứng tỏ nơi này vẫn cách khá xa so với bờ Cấm Vực.
Trước mặt hơn năm nghìn đệ tử là bảy trụ đá cao lớn chừng mười trượng. Dọc quanh thân trụ đá đã được khắc ấn ký với đường gân như lôi điện bao phủ trên bề mặt.
Tại chính giữa bảy trụ đá có sản sinh ra một loại hấp lực, khiến tóc tai nhóm đệ tử như bị hút vào từ từ, rồi đong đưa trong gió.
La Sung cùng Hàm Ngưng Nhi lấy ra mỗi người một lệnh bài, rồi ném vào phía trung tâm bảy cột trụ. Tức thì hai lệnh bài trôi nổi ở vị trí trung tâm, từ đó sản sinh ra một luồng dạ quang sáng chói.
Từ những đường gân trên thân trụ đá lôi điện di chuyển, rồi kết nối với nhau. Từ trên cao nhìn xuống có thể dễ dàng nhận ra, những lôi điện kết nối với nhau tạo thành hình dạng một ngôi sao bảy cánh.
Sau một hồi tích tụ năng lượng, chính giữa thất tinh bắn lên bầu trời một luồng ánh sáng chói mắt.
Từ bốn phương tám hướng có thể nhìn thấy rõ ràng, luồng ánh sáng to lớn, hùng vĩ bắn lên không trung rồi tỏa ra xung quanh như hóa thành một chiếc lồng bằng ánh sáng.
Luồng ánh sáng này chỉ tồn tại chừng vài hô hấp rồi tiêu thất đi.
Tại vị trí chính giữa bảy trụ đá, bắt đầu xuất hiện một vòng xoáy thông đạo. Dao động tỏa ra nhẹ nhàng, không ác liệt như trước đó. Đặc biệt là không hề có bất kỳ khí tức nguy hiểm nào.
La Sung hướng toàn bộ đệ tử nói “Ta cùng Hàm sư muội vào trước. Các ngươi theo sau…”
Nói rồi hắn cùng Hàm Ngưng Nhi nhảy vào vòng xoáy, thân ảnh cả hai lập tức biến mất.
Nhóm đệ tử phía sau trong lòng vô cùng nôn nóng, nhưng cũng theo thứ tự nhảy vào, không hề chen lấn.
Khi bọn họ nhảy vào vòng xoáy, tức thì tinh thần bị trì trệ như rơi vào trạng thái thất thần. Cho đến khi cả bọn mở mắt ra, chính là khung cảnh hùng vĩ, bao la như một thế giới bên trong.
Nơi đây vẫn có cây cỏ, hoa lá thậm chí là những mảng rừng rậm mịt mù ở phía xa. Đặc biệt là linh khí vô cùng dày đặc, cảm giác khác lạ so với bên ngoài.
La Sung đứng ra căn dặn “Các ngươi ở đây tu luyện, một trăm ngày sau ta và Hàm sư muội quay lại đón các sư đệ trở về!”
Nói rồi, hắn cùng Hàm Ngưng Nhi bóp nát lệnh bài, hai thân ảnh lập tức biến mắt không để lại dấu vết nào.
Chúng đệ tử thấy vậy, bắt đầu phân chia ra, tìm một nơi thích hợp tu luyện. Bầu không khí náo nhiệt càng lúc càng lan tỏa ra xung quanh. Toàn bộ đệ tử bắt đầu rơi vào trạng thái tu luyện.
Bên ngoài, lão viện trưởng vẫn đứng ở trên đài cao nhìn về phương hướng Cấm Vực. Sắc mặt lão có phần nghiêm trọng, trong ánh mắt toát lên một mùi vị tang thương.
Lão lẩm nhẩm “Thực ra đó là Ngọa Giới Di Linh Trận!”
Trong không khí nhộn nhịp xếp thành hàng với ánh đèn Linh Lung trải dài vô tận. Có thể nhìn thấy trên gương mặt đệ tử nào cũng nghiêm trang tham gia nghi lễ.
Lộ trình bọn họ đi qua sẽ từ Nội Sơn bộ hành đến chân ngọn Chủ Phong rồi đi một vòng quanh ngọn Chủ Phong. Điểm cuối cùng là dừng lại ở trung tâm đ*o Viện, nơi có ngọn Tháp Linh Lung.
Tháp Linh Lung chính là biểu tượng của Đạo Viện, bên trong có ngọn đèn Linh Lung đã bị dập tắt từ ngàn xưa cho đến bây giờ. Không ai biết nguyên nhân là gì, thậm chí qua các đời viện trưởng cũng không tài nào biết được huyền cơ bên trong.
Chỉ có một vài điển tịch lưu truyền nguồn gốc, thời điểm ngọn đèn tắt đi là khi tông môn bị hạ xuống một cấp bậc. Trở thành một chi viện nhỏ bé ở Bắc Cảnh.
Một vài bậc tiền nhân suy đoán, để có thể thăng cấp trở về Đạo Viện lúc mạnh nhất có liên quan đến ngọn đèn Linh Lung. Có thể nó chính là chìa khóa, mở cửa ra phong ấn Đạo Viện. Để Đạo Viện trở lại vị thế vốn của nó, trở thành một tông môn mạnh nhất. Thiên Đạo Thần Tông.
Di chỉ này chỉ truyền thừa lại cho một mình viện trưởng, còn lại không một ai khác biết được. Vì thế mà nội dung di chỉ thế nào vẫn còn là bí ẩn. Bên cạnh đó, loại di chỉ này còn là một loại cấm kỵ. Dù có muốn nói, muốn diễn đạt cũng chưa hẳn đã ra thành lời…
Trải qua ba canh giờ liên tục di chuyển, cuối cùng nhóm tân nhân đệ tử nội viện cũng đến được quảng trường rộng lớn. Khu vực trung tâm đ*o Viện ở ngọn Chủ Phong, nơi ngọn Tháp Linh Lung đứng sừng sững.
Trên đỉnh ngọn tháp có một cái chuông khổng lồ, đây là nơi phát ra tiếng chuông vào mỗi buổi chiều tối cũng như vào những ngày lễ quan trọng.
Khi toàn bộ đám tân nhân cầm trong tay đèn Linh Lung được làm từ giấy dầu, bên trong có thắp ngọn nến, tập trung đông đủ cũng là lúc tiếng chuông ngân vang lên.
Tiếng chuông vang vọng ra khắp ngõ ngách Đạo Viện. Người không có mặt vẫn có thể biết đại lễ đã chuẩn bị bắt đầu.
Phía đỉnh Nghê Thanh Sơn, Kiếm Hư Chân Quân cùng Thẩm Giai Nghê đưa ánh mắt nhìn về ngọn Chủ Phong. Bên cạnh là ba tên đồ đệ Hoàng Mập, u Dương Sinh và Lý Nhược Băng, còn có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.
Phía Hoa Kiếm Phong, Bạch Vô Thiên cùng Hoa Lạc Đồng ở hoa viên cũng đưa mắt về nơi phát ra tiếng chuông. Đại lễ lần này vô cùng trang trọng.
Trên quảng trường rộng lớn lúc này, không khí trang nghiêm không ngừng tăng lên cho đến khi tiếng chuông dần dần lắng đọng lại.
Lão viện trưởng Chúc Sơn đứng trên một đài cao, xung quanh quây quần nhóm đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão.
Lão viện trưởng bước ra, ánh mắt nhìn xung quanh một hồi mới cất tiếng “Hôm nay là ngày đại lễ nhập nội viện của tân nhân đệ tử. Đến bước này, xem như các ngươi đã chân chính là người Đạo Viện. Chết là người Đạo Viện”
Lão dừng lại một lúc rồi nói tiếp “Trở thành đệ tử nội viện, các ngươi sẽ phải làm nhiệm vụ thường xuyên hơn, giúp Đạo Viện phát dương quang đại để tiếng thơm được lưu truyền ra xa. Sau này các ngươi có hậu nhân sẽ đặc cách trở thành người Đạo Viện. Khi mười tuổi sẽ được tổ chức đại lễ trưởng thành tìm kiếm cơ duyên ở nhân gian”
Bên dưới chúng đệ tử, người nào cũng mang một sắc mặt rạng rỡ. Lời lão viện trưởng nói chính là hậu nhân sau này sẽ được đặc cách thành đệ tử Đạo Viện. Đây chính là điều quan trọng, mà bọn họ quan tâm nhất.
Lão nói tiếp “Hàng năm, các ngươi sẽ được về thăm gia tộc hai tháng thời gian. Một là thăm viếng phụ mẫu, hai là tìm kiếm người nào có tư chất tốt mang trở về Đạo Viện để được khảo hạch. Xem như vì Đạo Viện làm một nhiệm vụ phát dương quang đại…”
Lão nói đến đây, La Sung cùng Hàm Ngưng Nhi từ phía sau phóng lên bên cạnh lão chờ đợi.
Lão nói tiếp “Hai đại sư huynh và sư tỷ này sẽ dẫn các ngươi đến Cấm Vực. Nơi đặt lối vào của Ngọa Giới…”
Khi lão nói đến “Ngọa Giới” bên dưới chúng đệ tử bắt đầu xôn xao. Đây chính là thời khắc mấu chốt, chính là sự chờ mong của bọn họ trong những ngày qua.
Bọn nghe nói “Ngọa Giới” là một thánh địa tu luyện, không biết thực hư như thế nào.
Lão viện trưởng nhẹ nhàng cười nói “Đó là một trận pháp thượng đẳng, câu thông đến Ngọa Giới. Nơi đó linh khí dồi dào, dày đặc gấp mười lần bên ngoài. Có thể nói hoàn cảnh nơi đó như ở thánh địa tu luyện ở Thần Vực không kém là bao. Quan trọng nhất chính là do sự ảnh hưởng thời gian, cho nên thời gian diễn ra nơi đó nhanh hơn bên ngoài gấp hai lần. Nghĩa là bên trong các ngươi tu luyện hai trăm ngày, tương đương với bên ngoài chỉ có một trăm ngày. Cho đên các ngươi phải biết nắm bắt cơ hội. Đây là món quà ta vì Đạo Viện mà dâng lên!”
Lời của lão viện trưởng trong chốc lát hóa thành núi cao, biển rộng. Tiếng nói không lớn nhưng đánh sâu vào nội tâm từng người. Lão viện trưởng hôm nay rất khác, không hề giống với viện trưởng trước đó ở Đạo Luận. Thân ảnh lão trong nhất thời vô cùng cao lớn.
Nói đến đây, lão ra hiệu cho La Sung cùng Ham Ngưng Nhi tiến hành dẫn đường.
Cả hai gật đâu rồi cưỡi lên phi hành kiếm thẳng hướng lên phía Bắc Đạo Viện. Đó là nơi bố trí trận pháp, nơi đặt lối vào “Ngọa Giới”.
Hơn năm nghìn đệ tử thấy vậy, liền cưỡi lên phi hành kiếm rời đi.
Từng dòng người cầm ngọn đền Linh Lung cưỡi phi hành kiếm. Khung cảnh trong phút chốc trở nên hùng vĩ, đẹp mắt. Trên bầu trời chằng chịt số lượng đệ tử cưỡi phi hành kiếm.
Trên bầu trời lúc này vẫn còn ảm đạm của buổi sáng sớm, ánh mặt trời vẫn chưa mọc lên khiến ánh đèn vẫn còn thấp sáng le lói.
Khi toàn bộ đệ tử đều lũ lượt rời đi. Thân ảnh bọn họ khá xa, lưu lại trong đám sương mù, khiến bọn họ trở nên mơ hồ, chỉ thấy được ngọn đèn tỏa ra.
Lão viện trưởng nhìn theo thở một hơi dài ra.
Đại trưởng lão một bên đánh giá tình huống một lần. Lão mới chậm rãi bước lại gần lão viện trưởng, nhàn nhạt nói “Lần này sư huynh… thật sự chơi lớn rồi!”
Lão viện trưởng hai mắt khép hờ, liếc nhìn qua đại trưởng lão. Trong ánh mắt có phần lăng lệ, có một chút sát khí “Chỉ cần sư đệ sống còn với Đạo Viện là được. Sư huynh ta đi trước cũng không sao!”
Nhị trưởng lão ở phía sau lắng nghe hai sư huynh nói chuyện. Trong lòng hắn dân lên một cảm giác bất an, trong lòng bỗng nhiên bứt rứt khó chịu. Cảm giác này chính là áp bức không khí xung quanh.
Cùng lúc đó, nhóm tân nhân đệ tử theo sau La Sung cùng Hàm Ngưng Nhi đến phụ cận Cấm Vực. Nơi đây đã được san bằng, trở thành một khu vực trống trãi. Áp lực từ Cấm Vực không nhiều, chứng tỏ nơi này vẫn cách khá xa so với bờ Cấm Vực.
Trước mặt hơn năm nghìn đệ tử là bảy trụ đá cao lớn chừng mười trượng. Dọc quanh thân trụ đá đã được khắc ấn ký với đường gân như lôi điện bao phủ trên bề mặt.
Tại chính giữa bảy trụ đá có sản sinh ra một loại hấp lực, khiến tóc tai nhóm đệ tử như bị hút vào từ từ, rồi đong đưa trong gió.
La Sung cùng Hàm Ngưng Nhi lấy ra mỗi người một lệnh bài, rồi ném vào phía trung tâm bảy cột trụ. Tức thì hai lệnh bài trôi nổi ở vị trí trung tâm, từ đó sản sinh ra một luồng dạ quang sáng chói.
Từ những đường gân trên thân trụ đá lôi điện di chuyển, rồi kết nối với nhau. Từ trên cao nhìn xuống có thể dễ dàng nhận ra, những lôi điện kết nối với nhau tạo thành hình dạng một ngôi sao bảy cánh.
Sau một hồi tích tụ năng lượng, chính giữa thất tinh bắn lên bầu trời một luồng ánh sáng chói mắt.
Từ bốn phương tám hướng có thể nhìn thấy rõ ràng, luồng ánh sáng to lớn, hùng vĩ bắn lên không trung rồi tỏa ra xung quanh như hóa thành một chiếc lồng bằng ánh sáng.
Luồng ánh sáng này chỉ tồn tại chừng vài hô hấp rồi tiêu thất đi.
Tại vị trí chính giữa bảy trụ đá, bắt đầu xuất hiện một vòng xoáy thông đạo. Dao động tỏa ra nhẹ nhàng, không ác liệt như trước đó. Đặc biệt là không hề có bất kỳ khí tức nguy hiểm nào.
La Sung hướng toàn bộ đệ tử nói “Ta cùng Hàm sư muội vào trước. Các ngươi theo sau…”
Nói rồi hắn cùng Hàm Ngưng Nhi nhảy vào vòng xoáy, thân ảnh cả hai lập tức biến mất.
Nhóm đệ tử phía sau trong lòng vô cùng nôn nóng, nhưng cũng theo thứ tự nhảy vào, không hề chen lấn.
Khi bọn họ nhảy vào vòng xoáy, tức thì tinh thần bị trì trệ như rơi vào trạng thái thất thần. Cho đến khi cả bọn mở mắt ra, chính là khung cảnh hùng vĩ, bao la như một thế giới bên trong.
Nơi đây vẫn có cây cỏ, hoa lá thậm chí là những mảng rừng rậm mịt mù ở phía xa. Đặc biệt là linh khí vô cùng dày đặc, cảm giác khác lạ so với bên ngoài.
La Sung đứng ra căn dặn “Các ngươi ở đây tu luyện, một trăm ngày sau ta và Hàm sư muội quay lại đón các sư đệ trở về!”
Nói rồi, hắn cùng Hàm Ngưng Nhi bóp nát lệnh bài, hai thân ảnh lập tức biến mắt không để lại dấu vết nào.
Chúng đệ tử thấy vậy, bắt đầu phân chia ra, tìm một nơi thích hợp tu luyện. Bầu không khí náo nhiệt càng lúc càng lan tỏa ra xung quanh. Toàn bộ đệ tử bắt đầu rơi vào trạng thái tu luyện.
Bên ngoài, lão viện trưởng vẫn đứng ở trên đài cao nhìn về phương hướng Cấm Vực. Sắc mặt lão có phần nghiêm trọng, trong ánh mắt toát lên một mùi vị tang thương.
Lão lẩm nhẩm “Thực ra đó là Ngọa Giới Di Linh Trận!”
/510
|