Sau khi rời khỏi Đông Hải, Bạch Vô Thiên dẫn Hoa Lạc Đồng trở về Thăng Long Thành.
Từ trên cao nhìn xuống, Thăng Long Thành như được thu nhỏ lại. Cảnh vật quen thuộc so với trước kia đã thay đổi rất nhiều, từ khi Thanh Nguyên Quốc đạt vị trí cao trong Tuyển Thiên Tài Chiến. Mọi thứ đã trở nên sung túc hơn, số thương nhân đến Thăng Long Thành kinh doanh đông đảo hơn rất nhiều.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi lại cưỡi phi hành kiếm hướng đến Yến Vân Gia Trang. Nơi đây trước kia là gia trang Phương gia, giờ đã trở thành Thái Học Viện thứ hai. Số lượng học sinh đông đảo, có thể nhìn thấy rõ ràng từ trên cao.
Hắn tiếp tục dẫn Hoa Lạc Đồng về Nam Xương Dược Điền, nơi đó có nhiều phong cảnh đẹp. Từ đó thẳng hướng đến Trung Châu đến thăm viếng Phương Thành.
Tòa thành trì này, trước kia với thân phận Bạch Vô Thiên, hắn sớm nghe nói đến. Bạch gia cũng là thế lực phía sau Phương Thành trợ giúp xây dựng và phát triển. Cho nên tốc độ phát triển Phương Thành cực kỳ nhanh, trở thành một tòa thành vô cùng phồn thịnh.
Bản thân hắn trước kia không có cơ hội đến Phương Thành thăm viếng. Lúc này xem như là lần cuối cùng đến để chấm dứt một mối lương duyên với Phương gia. Hơn nữa với tâm trạng hiện giờ của Hoa Lạc Đồng, dẫn nàng ta đi đi lại lại chính là một loại giải dược cực kỳ tốt.
Trải qua một ngày đường, cả hai đáp xuống bên ngoài phụ cận Phương Thành rồi đóng giả làm khách bộ hành đi vào.
Tòa thành trì này có vị trí khá xa so với Vương Thành.
Trước kia vốn là Liêm Hoa Thành, với tình trạng nghèo nàn lạc hậu. Một bên là hoang mạc, một bên là con sông Lương trải dài qua nhiều khu vực ở Trung Châu.
Với bàn tay kinh doanh bẩm sinh của Phương gia, Liêm Hoa Thành phát triển không ngừng rồi đổi tên thành Phương Thành. Người người không ngừng lui tới tìm kế sinh nhai giúp Phương Thành trở nên phồn thịnh.
Điểm nhấn của Phương Thành chính là khi vừa bước vào cổng thành, quan cảnh đầu tiên chính là bắt gặp một tượng đá. Tượng đá uy nghiêm với hình dáng một thiếu niên một tay cầm một đoản kiếm, một tay cầm quyển sách. Đây chính là miêu tả về sự tích Phương thiếu gia của Phương gia một thời nổi danh.
Hắn cùng Hoa Lạc Đồng tiếp cận một quầy hàng bên đường.
Hắn hướng một lão bá tò mò hỏi “Vị lão bá này, cho hỏi tượng đá đó là ai mà được đặt tại vị trí cổng thành như vậy?”
Lão ngơ ngẩn một hồi, bộ dáng thiếu niên trước mặt và bức tượng có phần giống nhau, nhưng thiếu niên kia sớm đã không còn tại thế. Người giống người là chuyện bình thường.
Lão bá nói “Đó là một thiếu niên anh tài của Phương gia, nhờ thiếu niên đó mà có Phương Thành ngày này, đáng tiếc là mệnh yểu…”
Hắn nghe vậy liền gật đầu như hiểu chuyện, tiện tay giúp lão mua một hộp bánh hoa quế. Đây là một loại bánh chứa nhiều hoài niệm.
Hoa Lạc Đồng thấy hình dáng bánh hoa quế, nàng với lấy một cái đưa lên miệng.
Mùi vị có thể nói là ngon, nhưng so với loại bánh hoa quế do Phương Triết trước kia đưa cho nàng không giống nhau. Có một sự khác biệt rất lớn, khác biệt rõ ràng nhất chính là chi tiết hoa văn trên bánh.
Hắn nhìn Hoa Lạc Đồng cắn một cái, bộ dáng nàng như đã bình thường trở lại.
Suốt một quãng đường dài, nàng ta luôn trầm mặc không nói gì. Nguyên do thế nào, nàng nhất quyết không nói ra. Chỉ lẳng lặng một mình gánh chịu.
Cả hai tiếp tục đi một vòng Phương Thành thăm quan, người người qua lại tấp nập buôn bán kinh doanh sầm uất, vô cùng náo nhiệt.
Khi hắn đi thêm một đoạn đường, thì phát hiện lão ca hắn Phương Long và Phương Hổ đang dẫn đầu một nhóm mười người vội vã đi đâu đó.
Bộ dáng cương trực của đại ca Phương Long vẫn không hề thay đổi.
Hắn tò mò lẳng lặng theo sau.
Bọn họ đi qua hai khu phố thì dừng lại trước một tòa trang viên. Trang viên này có tên là “Thiện Nhân Gia Trang”. Hắn lần đầu nhìn thấy nhưng vẫn có thể hiểu được trang viên này là nơi nương tựa của những người vô gia cư, lưu lạc tứ phương.
Hai vị đại ca vội vã đến chẳng qua là dẹp một vụ náo loạn của một nhóm côn đồ gây rối.
Hắn thật sự rất muốn đến ôn lại chuyện cũ, nhưng tin tức hắn sớm không còn trên cõi đời này ai cũng truyền đi. Hắn xuất hiện lại oanh động một phương. Chuyện này nếu đã qua rồi, xem như là cho qua đi.
Hoa Lạc Đồng ở phía sau mải mê ăn bánh hoa quế một hồi, nàng mới khiều vai hắn nói “Ta muốn về!”
Hắn gật đầu, đối với hắn mà nói Văn Lang Châu đã không còn phù hợp với hắn nữa. Hắn đã trở thành một người ngoài cuộc, sự tồn tại của hắn ở Văn Lang Châu đã trở thành dư thừa.
…
Hai ngày sau, trên đỉnh ngọn núi gần Bạch gia. Đây là ngọn núi mà trước kia hắn cùng Tiểu Hắc thường xuyên ngắm nhìn về một phương.
Lúc này Hoa Lạc Đồng một bên tựa vào vai hắn, đôi mắt có phần khép hờ như thể đang chìm vào giấc ngủ.
Xa xa, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đã được tự do bên ngoài. Cả hai thích thú chạy nhảy xung quanh. Thân ảnh cả hai đã cao hơn hắn rồi.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng ta một hồi, sắc mặt nàng ta đã không còn mệt mỏi như trước nhưng đôi khi hàng chân mày nàng nhíu lại.
Hắn thì thầm “Sư tỷ có điều khó nói sao?”
Hắn hỏi tiếp “Vì sao sau khi gặp tên kia, tâm trạng sư tỷ lại như vậy?”
Hắn oán trách “Sư tỷ có biết, tâm trạng ta cũng khó khăn khi không thể giúp gì cho sư tỷ không?”
Hoa Lạc Đồng khẽ rục rịch trên vai hắn, nàng ngồi thẳng lên. Sau một hồi im lặng, cuối cùng nàng mới lên tiếng “Ta rất sợ hãi…”
Nàng nói tiếp “Từ khi sinh ra, bản tính ta chưa từng biết sợ. Nhưng khi gặp hắn, ta sinh ra một loại cảm giác bị trói buộc không cách nào kiềm chế được bản thân. Giống như ta chỉ là một con rối trong tay hắn...”
Nàng ta rốt cuộc cũng chịu trải lòng mình.
Hắn nghe vậy liền thở một hơi dài ra. Trong lòng hắn thoáng chốc lại nghĩ đến ánh mắt hiền dịu của mẫu thân vì hắn hy sinh.
Trong lòng hắn khi đó tuyệt vọng, không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn. Tình cảnh đó khiến hắn đau khổ muốn quyên sinh. Sự tồn tại của hắn khi đó hoàn toàn vô nghĩa.
Đó là trước kia, nhưng giờ hắn sớm đã minh bạch.
Nếu hắn không qua khỏi, hoặc từ bỏ sự sống. Như vậy sự hy sinh của phụ thân mẫu thân là vô dụng. Từ đó hắn sẽ không thể gặp lại ân sư, càng không thể thực hiện được nguyện vọng gặp lại “Khúc Tiểu Bạch”. Cho nên dù chuyện gì cũng đều có nhân quả, có khởi đầu thì sẽ có kết thúc.
Hắn xoay người, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng đưa ra lời cam kết “Chỉ cần sư tỷ tin tưởng ta. Mọi thứ đều có thể thay đổi”
Hắn nói tiếp “Ta không mong muốn bản thân là một người quá nổi bật, chỉ cần cùng sư tỷ an nhàn một đời vậy đã đủ. Nếu sư tỷ không chê ta là một người yếu đuối, ta sẵn sàng đứng sau lưng sư tỷ làm một cánh tay thứ ba cho sư tỷ…”
Hoa Lạc Đồng bất giác che miệng mình cười khúc khích. Điều như vậy hắn cũng nói được, đúng là trẻ con.
Nàng nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, bàn tay vịnh lấy bờ vai hắn.
Nàng dịu dàng nói “Bất giác, ta quên đi bản tính ta không hề sợ hãi. Chỉ là quá sốc trước hiện thực, nhất thời đánh rơi bản ngã của mình. Sư tỷ ta đã để sư đệ lo lắng rồi…”
Hắn mỉm cười, một tay vén mái tóc nàng lên tán thưởng “Như vậy mới là Khúc Tiểu Bạch mà ta quen biết chứ?”
Cùng lúc đó.
Ở một nơi khác bên bờ suối, hình ảnh Bạch Vô Thiên và Hoa Lạc Đồng đều được chiếu qua một lăng kính.
Thiếu niên mặt trắng bệch không lấy làm tức giận khi nhìn thấy tình cảnh như vậy. Hắn vẫn giữ một sắc mặt băng lãnh vô tình.
Xung quanh hắn vẫn là sáu tên mặc trường bào với khăn che mặt. Bọn họ chính là hộ pháp của thiếu niên mặt trắng này.
Một tên không nhẫn nhịn được lên tiếng “Thiếu chủ chơi vui rồi, không về sao?”
Hắn cười hắc hắc nói “Ta mới vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Tâm tình muốn khuây khỏa một lúc, phụ thân ta cũng không trách phạt các ngươi đâu. Bất quá, tiểu tử họ Bạch đó thật sự rất thú vị. Đặc biệt là có một cái tên giống ta...”
Hắn làm ra vẻ suy nghĩ “Theo ta được biết cái tên Vô Thiên vốn là một loại cấm kỵ. Người có tên này sớm đã chết yểu cho nên không lý do gì hắn vẫn còn sống…”
Một tên hộ pháp lên tiếng “Vẫn có trường hợp ngoại lệ, giống như thiếu chủ…”
Một tên khác lại thêm vào “Cũng có thể hắn là con nuôi của Bạch gia…”
Tên thiếu chủ ngờ vực “Con nuôi?”
Đối với trường hợp hắn mà nói đã là nghịch thiên chi đạo. Không phải ai cũng có thể đi theo con đường này. Còn đối với một tên tiểu tử họ Bạch với bộ dáng tầm thường, không biểu lộ ra thực lực thế nào lại có thể sống tốt đến hiện tại. Cách lý giải đơn giản nhất, hắn chỉ là con nuôi.
Hắn trầm tư một hồi rồi ra lệnh “Đi, điều tra lai lịch tên đó cho ta!”
Ánh mắt hắn lại nhìn về thân ảnh Hoa Lạc Đồng trong hình chiếu rồi nhanh chóng thu hồi lăng kính.
Hắn nở một nụ cười đắc ý “Hôm sau nàng sẽ biết được hiện thực còn tàn khốc hơn nàng nghĩ nhiều…!”
Từ trên cao nhìn xuống, Thăng Long Thành như được thu nhỏ lại. Cảnh vật quen thuộc so với trước kia đã thay đổi rất nhiều, từ khi Thanh Nguyên Quốc đạt vị trí cao trong Tuyển Thiên Tài Chiến. Mọi thứ đã trở nên sung túc hơn, số thương nhân đến Thăng Long Thành kinh doanh đông đảo hơn rất nhiều.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi lại cưỡi phi hành kiếm hướng đến Yến Vân Gia Trang. Nơi đây trước kia là gia trang Phương gia, giờ đã trở thành Thái Học Viện thứ hai. Số lượng học sinh đông đảo, có thể nhìn thấy rõ ràng từ trên cao.
Hắn tiếp tục dẫn Hoa Lạc Đồng về Nam Xương Dược Điền, nơi đó có nhiều phong cảnh đẹp. Từ đó thẳng hướng đến Trung Châu đến thăm viếng Phương Thành.
Tòa thành trì này, trước kia với thân phận Bạch Vô Thiên, hắn sớm nghe nói đến. Bạch gia cũng là thế lực phía sau Phương Thành trợ giúp xây dựng và phát triển. Cho nên tốc độ phát triển Phương Thành cực kỳ nhanh, trở thành một tòa thành vô cùng phồn thịnh.
Bản thân hắn trước kia không có cơ hội đến Phương Thành thăm viếng. Lúc này xem như là lần cuối cùng đến để chấm dứt một mối lương duyên với Phương gia. Hơn nữa với tâm trạng hiện giờ của Hoa Lạc Đồng, dẫn nàng ta đi đi lại lại chính là một loại giải dược cực kỳ tốt.
Trải qua một ngày đường, cả hai đáp xuống bên ngoài phụ cận Phương Thành rồi đóng giả làm khách bộ hành đi vào.
Tòa thành trì này có vị trí khá xa so với Vương Thành.
Trước kia vốn là Liêm Hoa Thành, với tình trạng nghèo nàn lạc hậu. Một bên là hoang mạc, một bên là con sông Lương trải dài qua nhiều khu vực ở Trung Châu.
Với bàn tay kinh doanh bẩm sinh của Phương gia, Liêm Hoa Thành phát triển không ngừng rồi đổi tên thành Phương Thành. Người người không ngừng lui tới tìm kế sinh nhai giúp Phương Thành trở nên phồn thịnh.
Điểm nhấn của Phương Thành chính là khi vừa bước vào cổng thành, quan cảnh đầu tiên chính là bắt gặp một tượng đá. Tượng đá uy nghiêm với hình dáng một thiếu niên một tay cầm một đoản kiếm, một tay cầm quyển sách. Đây chính là miêu tả về sự tích Phương thiếu gia của Phương gia một thời nổi danh.
Hắn cùng Hoa Lạc Đồng tiếp cận một quầy hàng bên đường.
Hắn hướng một lão bá tò mò hỏi “Vị lão bá này, cho hỏi tượng đá đó là ai mà được đặt tại vị trí cổng thành như vậy?”
Lão ngơ ngẩn một hồi, bộ dáng thiếu niên trước mặt và bức tượng có phần giống nhau, nhưng thiếu niên kia sớm đã không còn tại thế. Người giống người là chuyện bình thường.
Lão bá nói “Đó là một thiếu niên anh tài của Phương gia, nhờ thiếu niên đó mà có Phương Thành ngày này, đáng tiếc là mệnh yểu…”
Hắn nghe vậy liền gật đầu như hiểu chuyện, tiện tay giúp lão mua một hộp bánh hoa quế. Đây là một loại bánh chứa nhiều hoài niệm.
Hoa Lạc Đồng thấy hình dáng bánh hoa quế, nàng với lấy một cái đưa lên miệng.
Mùi vị có thể nói là ngon, nhưng so với loại bánh hoa quế do Phương Triết trước kia đưa cho nàng không giống nhau. Có một sự khác biệt rất lớn, khác biệt rõ ràng nhất chính là chi tiết hoa văn trên bánh.
Hắn nhìn Hoa Lạc Đồng cắn một cái, bộ dáng nàng như đã bình thường trở lại.
Suốt một quãng đường dài, nàng ta luôn trầm mặc không nói gì. Nguyên do thế nào, nàng nhất quyết không nói ra. Chỉ lẳng lặng một mình gánh chịu.
Cả hai tiếp tục đi một vòng Phương Thành thăm quan, người người qua lại tấp nập buôn bán kinh doanh sầm uất, vô cùng náo nhiệt.
Khi hắn đi thêm một đoạn đường, thì phát hiện lão ca hắn Phương Long và Phương Hổ đang dẫn đầu một nhóm mười người vội vã đi đâu đó.
Bộ dáng cương trực của đại ca Phương Long vẫn không hề thay đổi.
Hắn tò mò lẳng lặng theo sau.
Bọn họ đi qua hai khu phố thì dừng lại trước một tòa trang viên. Trang viên này có tên là “Thiện Nhân Gia Trang”. Hắn lần đầu nhìn thấy nhưng vẫn có thể hiểu được trang viên này là nơi nương tựa của những người vô gia cư, lưu lạc tứ phương.
Hai vị đại ca vội vã đến chẳng qua là dẹp một vụ náo loạn của một nhóm côn đồ gây rối.
Hắn thật sự rất muốn đến ôn lại chuyện cũ, nhưng tin tức hắn sớm không còn trên cõi đời này ai cũng truyền đi. Hắn xuất hiện lại oanh động một phương. Chuyện này nếu đã qua rồi, xem như là cho qua đi.
Hoa Lạc Đồng ở phía sau mải mê ăn bánh hoa quế một hồi, nàng mới khiều vai hắn nói “Ta muốn về!”
Hắn gật đầu, đối với hắn mà nói Văn Lang Châu đã không còn phù hợp với hắn nữa. Hắn đã trở thành một người ngoài cuộc, sự tồn tại của hắn ở Văn Lang Châu đã trở thành dư thừa.
…
Hai ngày sau, trên đỉnh ngọn núi gần Bạch gia. Đây là ngọn núi mà trước kia hắn cùng Tiểu Hắc thường xuyên ngắm nhìn về một phương.
Lúc này Hoa Lạc Đồng một bên tựa vào vai hắn, đôi mắt có phần khép hờ như thể đang chìm vào giấc ngủ.
Xa xa, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đã được tự do bên ngoài. Cả hai thích thú chạy nhảy xung quanh. Thân ảnh cả hai đã cao hơn hắn rồi.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng ta một hồi, sắc mặt nàng ta đã không còn mệt mỏi như trước nhưng đôi khi hàng chân mày nàng nhíu lại.
Hắn thì thầm “Sư tỷ có điều khó nói sao?”
Hắn hỏi tiếp “Vì sao sau khi gặp tên kia, tâm trạng sư tỷ lại như vậy?”
Hắn oán trách “Sư tỷ có biết, tâm trạng ta cũng khó khăn khi không thể giúp gì cho sư tỷ không?”
Hoa Lạc Đồng khẽ rục rịch trên vai hắn, nàng ngồi thẳng lên. Sau một hồi im lặng, cuối cùng nàng mới lên tiếng “Ta rất sợ hãi…”
Nàng nói tiếp “Từ khi sinh ra, bản tính ta chưa từng biết sợ. Nhưng khi gặp hắn, ta sinh ra một loại cảm giác bị trói buộc không cách nào kiềm chế được bản thân. Giống như ta chỉ là một con rối trong tay hắn...”
Nàng ta rốt cuộc cũng chịu trải lòng mình.
Hắn nghe vậy liền thở một hơi dài ra. Trong lòng hắn thoáng chốc lại nghĩ đến ánh mắt hiền dịu của mẫu thân vì hắn hy sinh.
Trong lòng hắn khi đó tuyệt vọng, không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn. Tình cảnh đó khiến hắn đau khổ muốn quyên sinh. Sự tồn tại của hắn khi đó hoàn toàn vô nghĩa.
Đó là trước kia, nhưng giờ hắn sớm đã minh bạch.
Nếu hắn không qua khỏi, hoặc từ bỏ sự sống. Như vậy sự hy sinh của phụ thân mẫu thân là vô dụng. Từ đó hắn sẽ không thể gặp lại ân sư, càng không thể thực hiện được nguyện vọng gặp lại “Khúc Tiểu Bạch”. Cho nên dù chuyện gì cũng đều có nhân quả, có khởi đầu thì sẽ có kết thúc.
Hắn xoay người, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng đưa ra lời cam kết “Chỉ cần sư tỷ tin tưởng ta. Mọi thứ đều có thể thay đổi”
Hắn nói tiếp “Ta không mong muốn bản thân là một người quá nổi bật, chỉ cần cùng sư tỷ an nhàn một đời vậy đã đủ. Nếu sư tỷ không chê ta là một người yếu đuối, ta sẵn sàng đứng sau lưng sư tỷ làm một cánh tay thứ ba cho sư tỷ…”
Hoa Lạc Đồng bất giác che miệng mình cười khúc khích. Điều như vậy hắn cũng nói được, đúng là trẻ con.
Nàng nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, bàn tay vịnh lấy bờ vai hắn.
Nàng dịu dàng nói “Bất giác, ta quên đi bản tính ta không hề sợ hãi. Chỉ là quá sốc trước hiện thực, nhất thời đánh rơi bản ngã của mình. Sư tỷ ta đã để sư đệ lo lắng rồi…”
Hắn mỉm cười, một tay vén mái tóc nàng lên tán thưởng “Như vậy mới là Khúc Tiểu Bạch mà ta quen biết chứ?”
Cùng lúc đó.
Ở một nơi khác bên bờ suối, hình ảnh Bạch Vô Thiên và Hoa Lạc Đồng đều được chiếu qua một lăng kính.
Thiếu niên mặt trắng bệch không lấy làm tức giận khi nhìn thấy tình cảnh như vậy. Hắn vẫn giữ một sắc mặt băng lãnh vô tình.
Xung quanh hắn vẫn là sáu tên mặc trường bào với khăn che mặt. Bọn họ chính là hộ pháp của thiếu niên mặt trắng này.
Một tên không nhẫn nhịn được lên tiếng “Thiếu chủ chơi vui rồi, không về sao?”
Hắn cười hắc hắc nói “Ta mới vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Tâm tình muốn khuây khỏa một lúc, phụ thân ta cũng không trách phạt các ngươi đâu. Bất quá, tiểu tử họ Bạch đó thật sự rất thú vị. Đặc biệt là có một cái tên giống ta...”
Hắn làm ra vẻ suy nghĩ “Theo ta được biết cái tên Vô Thiên vốn là một loại cấm kỵ. Người có tên này sớm đã chết yểu cho nên không lý do gì hắn vẫn còn sống…”
Một tên hộ pháp lên tiếng “Vẫn có trường hợp ngoại lệ, giống như thiếu chủ…”
Một tên khác lại thêm vào “Cũng có thể hắn là con nuôi của Bạch gia…”
Tên thiếu chủ ngờ vực “Con nuôi?”
Đối với trường hợp hắn mà nói đã là nghịch thiên chi đạo. Không phải ai cũng có thể đi theo con đường này. Còn đối với một tên tiểu tử họ Bạch với bộ dáng tầm thường, không biểu lộ ra thực lực thế nào lại có thể sống tốt đến hiện tại. Cách lý giải đơn giản nhất, hắn chỉ là con nuôi.
Hắn trầm tư một hồi rồi ra lệnh “Đi, điều tra lai lịch tên đó cho ta!”
Ánh mắt hắn lại nhìn về thân ảnh Hoa Lạc Đồng trong hình chiếu rồi nhanh chóng thu hồi lăng kính.
Hắn nở một nụ cười đắc ý “Hôm sau nàng sẽ biết được hiện thực còn tàn khốc hơn nàng nghĩ nhiều…!”
/510
|