Phương Triết quan sát con Thuồng Luồng một hồi. Hắn không muốn trực tiếp ra tay mà phóng thích Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra bên ngoài.
Bởi vì một đoạn thời gian bị nhốt trong Thú Linh Liên, hai con sủng thú vừa ra bên ngoài đã chạy nhảy tung tăng mặc kệ tình huống bên ngoài thế nào.
Bất quá, Tiểu Hắc có thể ngửi được khí tức quen thuộc. Nó không còn đùa giỡn mà đưa ánh mắt về phía con Thuồng Luồng, nó gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống con Thuồng Luồng đối diện.
Tiểu Bạch cũng không chịu thua kém. Nó hai chân khẽ động, không suy nghĩ nhiều liền trước phóng nhanh về phía con Thuồng Luồng như thể muốn cướp công Tiểu Hắc. Tiểu Hắc nhìn con Lang Bạch tấn công trước, nó sợ mất phần nên cũng nhanh chóng theo sau.
Con Thuồng Luồng nhìn hai con vật bé nhỏ lao đến, nó không chút hoảng sợ. Há to mồm ra định nuốt trọn hai sinh vật bé nhỏ liều mạng.
Nhưng tốc độ của nó khá chậm chạp so với tốc độ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nên bị hai móng vuốt cắt phăng một lớp vảy trên đầu khiến nó mất thăng bằng, ngã nghiên về sau.
Tiểu Bạch đang ở trên đỉnh đầu con Thuồng Luồng, sẵn tiện há to miệng ra, nhanh chóng tích lũy một quả quang cầu màu xanh nhạt rồi ném về phía con Thuồng Luồng.
Quả quang cầu như một quả bóng di chuyển linh hoạt, đánh thẳng vào phần bụng con Thuồng Luồng. Mặc dù chỉ là một va chạm nhẹ, nhưng đẩy lùi con Thuồng Luồng về sau. Thậm chí còn hằn một vết thương trên phần bụng.
Tiểu Hắc thấy vậy, giơ móng vuốt sắc nhọn ra cào liên tục phần bụng con Thuồng Luồng khiến lớp vảy, vốn vô cùng kiên cố bị bong tróc.
Con Thuồng Luồng hốt hoảng, chưa đầy mười hô hấp nó hoàn toàn bị áp đảo không cách nào phản kháng được.
Lúc này nó mới nhận ra cấp bậc của hai con hắc bạch sủng thú trên nó mấy lần khiến nó bắt đầu sợ hãi.
Nó nhân cơ hội Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đắc ý, liền chui xuống cái hố mà trước đó Phương Triết đánh chặn đầu. Với khả năng đào tẩu cực kỳ nhanh, chớp mắt nó đã chui xuống dưới mặt đất hoang mạc.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không bỏ cuộc, nhanh chóng lần theo dấu vết truy theo.
Phương Triết thấy vậy cũng phóng xuống lối đào tẩu của con Thuồng Luồng. Bởi vì hình thể to lớn nên thông đạo mà nó đào ra khá lớn, có thể dễ dàng theo sau.
Trải qua gần một canh giờ truy theo dấu vết cũng đến được đường cùng. Đường cùng là một lối ra với ánh sáng màu xanh huyền mờ nhạt. Có thể nhìn thấy những làn sương mù thông qua thông đạo đó.
Phương Triết nhanh chóng phóng ra bên ngoài.
Hơi lạnh nhanh chóng đập vào người khiến tâm can hắn trong phút chốc rét lạnh. Đối diện chính là hình thể to lớn của con Thuồng Luồng đang nằm dưới mặt đất thoi thóp, bên cạnh là Tiểu Hắc và Tiểu Bạch canh chừng.
Toàn cảnh chính là một mảng không gian rộng lớn, với vách đá dựng đứng không thấy được điểm đầu. Xung quanh rong rêu mọc đầy rẫy với nhiều loại thảo dược quý hiếm mà phía trên đồi núi không có được. Rất tiếc, những loại thảo dược này chỉ thích hợp với người bình thường, với hắn thì không có tác dụng gì.
Trên bề mặt vách đá dựng đứng, có một tấm thạch bích cao chừng hai trượng được bố trí sát vách đá. Chủ yếu là che đậy một thứ gì đó.
Hắn tò mò dời tấm thạch bích sang một bên.
Phía sau tấm thạch bích có một thông đạo, hắn dùng thần thức rà soát một lần rồi mới đi vào bên trong.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở bên ngoài canh chừng con Thuồng Luồng.
Theo hắn suy đoán, đây chính là hang động mà Ngôn Tử từng đề cập qua hoặc cũng có thể là một thông đạo khác. Bởi vì tin tức không nhiều cho nên lần này lên đường tìm kiếm chính là một sự mạo hiểm. Lúc này chỉ có thể dựa vào khí vận.
Hang động này không lớn, bên trong chỉ toàn tơ nhện.
Quan trọng chính là thật sự có một vòng xoáy với vân vụ lượn lờ. Vòng xoáy này gần giống với mô tả mà Ngôn Tử đã từng đề cập qua. Xem như mục đích gần như đã đạt được.
Hắn nhanh chóng ra bên ngoài.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch theo một lẽ thông thường sẽ tìm thú hạch của hung thú hoặc yêu đan của linh thú. Nhưng lần này cả hai không có động tĩnh gì.
Đương nhiên, với thân phận là chủ nhân của hai con hắc bạch sủng thú này. Hắn hiểu ý tứ bọn chúng muốn gì. Chẳng qua đây là một tin tức mới.
Con Thuồng Luồng này lặn lội từ Nhiêu Lộc Thôn đến nơi đây chủ yếu là muốn quay về Quỷ Vực. Nhưng với hình thể to lớn của nó, không thể nào trở về Quỷ Vực được.
Còn về ý tứ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vì sao muốn giúp con Thuồng Luồng này. Chỉ có đám linh thú bọn chúng hiểu được.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi tiến lại gần phần đầu con Thuồng Luồng. Dùng một ngón tay để ngay vị trí mi tâm con Thuồng Luồng. Từ bên trong tự động sản sinh ra một giọt tinh huyết. Đây chính là một loại khế ước tiếp nhận sủng thú. Còn giọt tinh huyết này là con Thuồng Luồng tự nguyện dâng lên, chứ không thể ép buộc trong tình cảnh này.
Đây có lẽ là do Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thay nó truyền đạt ý tứ cũng như cho biết tin tức bọn họ dự định đến Quỷ Vực. Chính vì nguyên nhân này mà con Thuồng Luồng cam tâm tình nguyện dâng ra một giọt tinh huyết.
Hắn nhanh chóng thu con Thuồng Luồng vào Thú Linh Liên, rồi nhìn sang hai Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra lệnh “Đi!”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch do dự một hồi rồi tự động tiến vào Thú Linh Liên. Nếu có thể biết được phía sau vòng xoáy đó như thế nào, hắn cũng không thu Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vào Thú Linh Liên làm gì.
Hắn hít một hơi thật sâu, hấp thụ không khí ở nơi đây một lần để ghi nhớ cảm giác này rồi mới đi vào hang động.
Hắn không do dự, tiến thẳng vào vòng xoáy với vân vụ lượn lờ. Bên trong vòng xoáy sản sinh ra một lực hút, cuốn lấy cánh tay hắn kéo vào. Hắn không phản kháng mà tùy biến theo lực hút, đi xuyên qua vòng xoáy.
Bên trong vòng xoáy có nhiều loại áp lực ép sát cơ thể hắn như muốn phân tách cơ thể hắn ra thành nhiều phần nhỏ. Cảm giác như thể có nhiều bàn tay bám níu lấy hắn.
Hắn không nghĩ ngợi gì, theo một loại quán tính cứ đi thẳng, đi thẳng.
Cho đến khi điểm cuối cùng của thông đạo là một màn sáng màu xanh nhạt, với sóng gợn lăng tăng. Hắn mới lấy tốc độ di chuyển nhanh hơn rồi với tay xuyên qua màn sáng màu xanh đó.
Phía bên kia sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo.
Khi cả người hắn hoàn toàn rời khỏi thông đạo, hắn mới phát hiện bản thân đang dưới một hồ nước trong vắt, bao trùm là một màu xanh của màn đêm, không hề có ánh sáng mặt trời.
Hắn trồi lên khỏi mặt nước rồi phóng lên bờ.
Hắn nhận ra bản thân đang ở trong một khu rừng rậm đại ngàn, xung quanh có nhiều linh thú với thân hình kỳ lạ tồn tại. Theo như lời kể của Ngôn Tử, nơi đây chính là U Linh Sâm Lâm ở Quỷ Vực.
Bởi vì đây là một thế giới hoàn toàn mới, hắn không thể tùy tiện thăm dò bằng thần thức. Bởi vì vận dụng thần thức thăm dò là một con dao hai lưỡi. Trường hợp gặp phải một cao nhân đang ẩn tu, hoặc một cao thủ nào đó phát hiện hành tung thông qua thần thức. Đây chẳng phải là tự đào mộ chôn mình.
Cho nên, hắn chỉ có thể thăm dò ở một phạm vi nhỏ không đáng kể phòng tránh rắc rối xảy ra.
Khi hắn bình tĩnh lại, cảm nhận không khí xung quanh. Hắn phát hiện ra linh khí nơi đây có phần đặc biệt hơn. Đặc tính linh khí ở nơi đây có gì đó không giống với Bắc Cảnh, nếu có thể tận dụng được sự khác biệt này. Có khả năng bản thân hắn lại cảm ngộ ra được một thứ gì đó.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trước đó tự vào Thú Linh Liền, khi đến U Linh Sâm Lâm. Hai con sủng thú cũng hí hửng thoát ra bên ngoài.
Nói thì nói vậy, chẳng qua là đúng lúc chủ nhân chúng nó cũng muốn phóng thích cả hai ra bên ngoài.
Còn về con Thuồng Luồng, hắn do dự một hồi cũng phóng thích ra bên ngoài.
Con Thuồng Luồng thì đặc biệt hơn, hình thể của nó to lớn. Vừa thoát ly ra bên ngoài đã nằm uể oải khó di chuyển. Nguyên nhân trước đó bị hai con hắc bạch sủng thú dày vò một phen. Nó còn sống xem như là một tạo hóa.
Nó nhìn thấy hồ nước liền trườn xuống như thể muốn điều dưỡng thương tích.
Nơi đây chính là nơi ước nguyện một đời của nó. Cuối cùng cũng thành hiện thực.
Tính toán tuổi thọ của nó cũng trên năm trăm năm tuổi. Chẳng qua là bị phong ấn một thời gian quá dài, cuối cùng phong ấn được gỡ bỏ, rồi thoát ly ra được bên ngoài. Vừa thoát ly ra bên ngoài tìm thứ kéo dài sinh mệnh thì bắt gặp Phương Triết lúc còn ở Nhiêu Lộc Thôn.
Nó lúc này không còn con đường nào khác là trở thành sủng thú của tên tiểu tử Phương Triết mới có thể đi xuyên qua thông đạo trở về Quỷ Vực.
Nói mới nói, tên đó cũng không có lương tâm. Nếu không nhờ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch tiếp nhận, bản thân nó sớm đã không còn cơ hội đến được nơi này. Tên đó hoàn toàn không chú ý đến nguồn gốc xuất thân của nó.
Bên dưới hồ nước lúc này, ngoài con Thuồng Luồng đang lặn sâu dưới đáy, còn có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nghịch nước.
Phương Triết đứng trên bờ quan sát, hắn thoáng mỉm cười “Nếu không có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, nhân sinh hắn sẽ buồn chán chết mất!”
Bởi vì một đoạn thời gian bị nhốt trong Thú Linh Liên, hai con sủng thú vừa ra bên ngoài đã chạy nhảy tung tăng mặc kệ tình huống bên ngoài thế nào.
Bất quá, Tiểu Hắc có thể ngửi được khí tức quen thuộc. Nó không còn đùa giỡn mà đưa ánh mắt về phía con Thuồng Luồng, nó gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống con Thuồng Luồng đối diện.
Tiểu Bạch cũng không chịu thua kém. Nó hai chân khẽ động, không suy nghĩ nhiều liền trước phóng nhanh về phía con Thuồng Luồng như thể muốn cướp công Tiểu Hắc. Tiểu Hắc nhìn con Lang Bạch tấn công trước, nó sợ mất phần nên cũng nhanh chóng theo sau.
Con Thuồng Luồng nhìn hai con vật bé nhỏ lao đến, nó không chút hoảng sợ. Há to mồm ra định nuốt trọn hai sinh vật bé nhỏ liều mạng.
Nhưng tốc độ của nó khá chậm chạp so với tốc độ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nên bị hai móng vuốt cắt phăng một lớp vảy trên đầu khiến nó mất thăng bằng, ngã nghiên về sau.
Tiểu Bạch đang ở trên đỉnh đầu con Thuồng Luồng, sẵn tiện há to miệng ra, nhanh chóng tích lũy một quả quang cầu màu xanh nhạt rồi ném về phía con Thuồng Luồng.
Quả quang cầu như một quả bóng di chuyển linh hoạt, đánh thẳng vào phần bụng con Thuồng Luồng. Mặc dù chỉ là một va chạm nhẹ, nhưng đẩy lùi con Thuồng Luồng về sau. Thậm chí còn hằn một vết thương trên phần bụng.
Tiểu Hắc thấy vậy, giơ móng vuốt sắc nhọn ra cào liên tục phần bụng con Thuồng Luồng khiến lớp vảy, vốn vô cùng kiên cố bị bong tróc.
Con Thuồng Luồng hốt hoảng, chưa đầy mười hô hấp nó hoàn toàn bị áp đảo không cách nào phản kháng được.
Lúc này nó mới nhận ra cấp bậc của hai con hắc bạch sủng thú trên nó mấy lần khiến nó bắt đầu sợ hãi.
Nó nhân cơ hội Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đắc ý, liền chui xuống cái hố mà trước đó Phương Triết đánh chặn đầu. Với khả năng đào tẩu cực kỳ nhanh, chớp mắt nó đã chui xuống dưới mặt đất hoang mạc.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không bỏ cuộc, nhanh chóng lần theo dấu vết truy theo.
Phương Triết thấy vậy cũng phóng xuống lối đào tẩu của con Thuồng Luồng. Bởi vì hình thể to lớn nên thông đạo mà nó đào ra khá lớn, có thể dễ dàng theo sau.
Trải qua gần một canh giờ truy theo dấu vết cũng đến được đường cùng. Đường cùng là một lối ra với ánh sáng màu xanh huyền mờ nhạt. Có thể nhìn thấy những làn sương mù thông qua thông đạo đó.
Phương Triết nhanh chóng phóng ra bên ngoài.
Hơi lạnh nhanh chóng đập vào người khiến tâm can hắn trong phút chốc rét lạnh. Đối diện chính là hình thể to lớn của con Thuồng Luồng đang nằm dưới mặt đất thoi thóp, bên cạnh là Tiểu Hắc và Tiểu Bạch canh chừng.
Toàn cảnh chính là một mảng không gian rộng lớn, với vách đá dựng đứng không thấy được điểm đầu. Xung quanh rong rêu mọc đầy rẫy với nhiều loại thảo dược quý hiếm mà phía trên đồi núi không có được. Rất tiếc, những loại thảo dược này chỉ thích hợp với người bình thường, với hắn thì không có tác dụng gì.
Trên bề mặt vách đá dựng đứng, có một tấm thạch bích cao chừng hai trượng được bố trí sát vách đá. Chủ yếu là che đậy một thứ gì đó.
Hắn tò mò dời tấm thạch bích sang một bên.
Phía sau tấm thạch bích có một thông đạo, hắn dùng thần thức rà soát một lần rồi mới đi vào bên trong.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở bên ngoài canh chừng con Thuồng Luồng.
Theo hắn suy đoán, đây chính là hang động mà Ngôn Tử từng đề cập qua hoặc cũng có thể là một thông đạo khác. Bởi vì tin tức không nhiều cho nên lần này lên đường tìm kiếm chính là một sự mạo hiểm. Lúc này chỉ có thể dựa vào khí vận.
Hang động này không lớn, bên trong chỉ toàn tơ nhện.
Quan trọng chính là thật sự có một vòng xoáy với vân vụ lượn lờ. Vòng xoáy này gần giống với mô tả mà Ngôn Tử đã từng đề cập qua. Xem như mục đích gần như đã đạt được.
Hắn nhanh chóng ra bên ngoài.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch theo một lẽ thông thường sẽ tìm thú hạch của hung thú hoặc yêu đan của linh thú. Nhưng lần này cả hai không có động tĩnh gì.
Đương nhiên, với thân phận là chủ nhân của hai con hắc bạch sủng thú này. Hắn hiểu ý tứ bọn chúng muốn gì. Chẳng qua đây là một tin tức mới.
Con Thuồng Luồng này lặn lội từ Nhiêu Lộc Thôn đến nơi đây chủ yếu là muốn quay về Quỷ Vực. Nhưng với hình thể to lớn của nó, không thể nào trở về Quỷ Vực được.
Còn về ý tứ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vì sao muốn giúp con Thuồng Luồng này. Chỉ có đám linh thú bọn chúng hiểu được.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi tiến lại gần phần đầu con Thuồng Luồng. Dùng một ngón tay để ngay vị trí mi tâm con Thuồng Luồng. Từ bên trong tự động sản sinh ra một giọt tinh huyết. Đây chính là một loại khế ước tiếp nhận sủng thú. Còn giọt tinh huyết này là con Thuồng Luồng tự nguyện dâng lên, chứ không thể ép buộc trong tình cảnh này.
Đây có lẽ là do Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thay nó truyền đạt ý tứ cũng như cho biết tin tức bọn họ dự định đến Quỷ Vực. Chính vì nguyên nhân này mà con Thuồng Luồng cam tâm tình nguyện dâng ra một giọt tinh huyết.
Hắn nhanh chóng thu con Thuồng Luồng vào Thú Linh Liên, rồi nhìn sang hai Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra lệnh “Đi!”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch do dự một hồi rồi tự động tiến vào Thú Linh Liên. Nếu có thể biết được phía sau vòng xoáy đó như thế nào, hắn cũng không thu Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vào Thú Linh Liên làm gì.
Hắn hít một hơi thật sâu, hấp thụ không khí ở nơi đây một lần để ghi nhớ cảm giác này rồi mới đi vào hang động.
Hắn không do dự, tiến thẳng vào vòng xoáy với vân vụ lượn lờ. Bên trong vòng xoáy sản sinh ra một lực hút, cuốn lấy cánh tay hắn kéo vào. Hắn không phản kháng mà tùy biến theo lực hút, đi xuyên qua vòng xoáy.
Bên trong vòng xoáy có nhiều loại áp lực ép sát cơ thể hắn như muốn phân tách cơ thể hắn ra thành nhiều phần nhỏ. Cảm giác như thể có nhiều bàn tay bám níu lấy hắn.
Hắn không nghĩ ngợi gì, theo một loại quán tính cứ đi thẳng, đi thẳng.
Cho đến khi điểm cuối cùng của thông đạo là một màn sáng màu xanh nhạt, với sóng gợn lăng tăng. Hắn mới lấy tốc độ di chuyển nhanh hơn rồi với tay xuyên qua màn sáng màu xanh đó.
Phía bên kia sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo.
Khi cả người hắn hoàn toàn rời khỏi thông đạo, hắn mới phát hiện bản thân đang dưới một hồ nước trong vắt, bao trùm là một màu xanh của màn đêm, không hề có ánh sáng mặt trời.
Hắn trồi lên khỏi mặt nước rồi phóng lên bờ.
Hắn nhận ra bản thân đang ở trong một khu rừng rậm đại ngàn, xung quanh có nhiều linh thú với thân hình kỳ lạ tồn tại. Theo như lời kể của Ngôn Tử, nơi đây chính là U Linh Sâm Lâm ở Quỷ Vực.
Bởi vì đây là một thế giới hoàn toàn mới, hắn không thể tùy tiện thăm dò bằng thần thức. Bởi vì vận dụng thần thức thăm dò là một con dao hai lưỡi. Trường hợp gặp phải một cao nhân đang ẩn tu, hoặc một cao thủ nào đó phát hiện hành tung thông qua thần thức. Đây chẳng phải là tự đào mộ chôn mình.
Cho nên, hắn chỉ có thể thăm dò ở một phạm vi nhỏ không đáng kể phòng tránh rắc rối xảy ra.
Khi hắn bình tĩnh lại, cảm nhận không khí xung quanh. Hắn phát hiện ra linh khí nơi đây có phần đặc biệt hơn. Đặc tính linh khí ở nơi đây có gì đó không giống với Bắc Cảnh, nếu có thể tận dụng được sự khác biệt này. Có khả năng bản thân hắn lại cảm ngộ ra được một thứ gì đó.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trước đó tự vào Thú Linh Liền, khi đến U Linh Sâm Lâm. Hai con sủng thú cũng hí hửng thoát ra bên ngoài.
Nói thì nói vậy, chẳng qua là đúng lúc chủ nhân chúng nó cũng muốn phóng thích cả hai ra bên ngoài.
Còn về con Thuồng Luồng, hắn do dự một hồi cũng phóng thích ra bên ngoài.
Con Thuồng Luồng thì đặc biệt hơn, hình thể của nó to lớn. Vừa thoát ly ra bên ngoài đã nằm uể oải khó di chuyển. Nguyên nhân trước đó bị hai con hắc bạch sủng thú dày vò một phen. Nó còn sống xem như là một tạo hóa.
Nó nhìn thấy hồ nước liền trườn xuống như thể muốn điều dưỡng thương tích.
Nơi đây chính là nơi ước nguyện một đời của nó. Cuối cùng cũng thành hiện thực.
Tính toán tuổi thọ của nó cũng trên năm trăm năm tuổi. Chẳng qua là bị phong ấn một thời gian quá dài, cuối cùng phong ấn được gỡ bỏ, rồi thoát ly ra được bên ngoài. Vừa thoát ly ra bên ngoài tìm thứ kéo dài sinh mệnh thì bắt gặp Phương Triết lúc còn ở Nhiêu Lộc Thôn.
Nó lúc này không còn con đường nào khác là trở thành sủng thú của tên tiểu tử Phương Triết mới có thể đi xuyên qua thông đạo trở về Quỷ Vực.
Nói mới nói, tên đó cũng không có lương tâm. Nếu không nhờ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch tiếp nhận, bản thân nó sớm đã không còn cơ hội đến được nơi này. Tên đó hoàn toàn không chú ý đến nguồn gốc xuất thân của nó.
Bên dưới hồ nước lúc này, ngoài con Thuồng Luồng đang lặn sâu dưới đáy, còn có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nghịch nước.
Phương Triết đứng trên bờ quan sát, hắn thoáng mỉm cười “Nếu không có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, nhân sinh hắn sẽ buồn chán chết mất!”
/510
|