Phía bắc Hoàng Thành có một tòa lăng tẩm, chính là cấm địa của hoàng tộc ở Hoàng Thành. Nó được gọi là Hoàng Lăng.
Tòa Hoàng Lăng này được đính chặt với một vách núi thẳng đứng. Hai bên lối vào có hai bức tượng hộ vệ cao chừng mười trượng. Khí thể có thể áp bức những người đến gần.
Thêm vào đó là một Trận Pháp bảo hộ Hoàng Lăng, hòng ngăn cản những kẻ bên ngoài cố ý tìm vào trộm mộ. Đôi khi vẫn có người tìm cách lén lút đi vào, nhưng tất cả đều trở thành một bộ xương cốt khi đi qua lớp phòng hộ đó.
Bởi vì tòa Hoàng Lăng này là một cấm địa nên không ai ở Hoàng Thành, từ người dân trong thành cho đến hoàng thất đều không biết bên trong chứa gì và có gì đặc biệt. Chỉ lưu truyền con cháu hoàng thất, đó là nơi chứa di cốt của Nhân Hoàng. Chính là tổ phụ dòng dõi hoàng thất.
Thấm thoát đã mười ngày trôi qua. Hoàng Mập đúng hẹn cùng Hàm Ngưng Nhi đến bên ngoài Hoàng Lăng.
Khung cảnh đối diện Hoàng Mập và Hàm Ngưng Nhi chính là một môn khẩu to lớn, với hai tượng đá hai bên trấn giữ. Xung quanh Hoàng Lăng được bao phủ một lớp phòng vệ thoắt ẩn thoắt hiện. Loại phòng vệ này gây ra một cảm giác nguy hiểm, không dám tiến lại gần.
Lúc này, hoàng thúc Hoàng Cảnh Hạo cưỡi hắc mã chầm chậm xuất hiện. Hắn vẫn biểu hiện ra một phong thái hiên ngang, oai phong lẫm liệt.
Hắn phóng khỏi lưng ngựa, từ từ tiến lại gần Hoàng Mập. Hắn đưa ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới rồi mới nói “Những ngày qua, tham quan khắp nơi. Cảm giác tốt chứ?”
Hoàng Mập chắp tay lại, khách khí nói “Tạ hoàng thúc quan tâm, cảm giác vẫn như cũ. Mọi thứ ở Hoàng Thành rất đặc biệt. Sư tỷ ta rất ưa thích…”
Hắn không kéo dài thời gian, liền đi vào chuyện chính “Hoàng thúc gọi ta tới đây là có việc gì?”
Hoàng Cảnh Hạo lấy ra một khối ngọc ấn. Ngọc ấn này chính là ấn ký hoàng tộc. Đây chân chính là vật trân quý nhất Hoàng Thành. Có thể kế thừa vương vị hay không là phải nhờ vào ngọc ấn này.
Vật trân quý như thế này lại nằm trong tay hoàng thúc. Điều này khiến Hoàng Mập không thể tin vào mắt mình, thậm chí là sững sờ. Đây chính là vật bất ly thân của phụ hoàng hắn. Không lý gì lại nằm trong tay hoàng thúc.
Hắn bắt đầu suy tư.
Hoàng Cảnh Hạo nhìn Hoàng Mập chau mày, liền mỉm cười. Hắn chậm rãi giải thích “Trước khi phụ hoàng ngươi bế quan tu luyện giao vật này cho ta để quản hạt Hoàng Lăng này. Đương nhiên là bên trong có ẩn tình…”
Hắn nói xong liền cầm ngọc ấn tiến lại gần bức tượng đá. Áp ngọc ấn vào một cái khe bên trên tượng đá. Tức thì tượng đá vốn đang đứng sừng sững bất ngờ khụy xuống một chân như bái chào.
Lớp phòng vệ cũng mở ra một thông đạo bằng với một cánh cửa cho cho người bên ngoài đi vào.
Hoàng Cảnh Đạo nói tiếp “Ngươi vào trong, sẽ gặp cơ duyên to lớn!”
Trong nội tâm Hoàng Mập dâng lên một cảm giác chờ mong. Nơi này là cấm địa Hoàng Thành, không ai biết được bên trong có gì. Đối với hắn mà nói, cơ duyên đã gặp quá nhiều. Nhưng có thể ở Hoàng Thành tu luyện thì còn gì bằng.
Hắn nhìn sang Hàm Ngưng Nhi rồi nói “Sư tỷ ta có thể vào cùng không?”
Hoàng Cảnh Hạo lắc đầu. Hắn nói “Chỉ có huyết mạch hoàng thất mới vào được. Cứ để nàng ta bên ngoài, ngươi cứ tĩnh tâm tu luyện…!”
Hoàng Mập liếc nhìn Hàm Ngưng Nhi một hồi, có một chút không nỡ. Cuối cùng vẫn quyết định đi vào bên trong thông đạo.
Khi Hoàng Mập vừa bước qua lớp phòng vệ, Hoàng Cảnh Hạo thoáng chốc đã rút ngọc ấn ra khỏi bức tượng. Lớp phòng ngự lập tức khởi động, thông đạo lập tức khép lại.
Nhìn xuyên qua lớp phòng vệ, Hoàng Mập có thể nhìn thấy thân ảnh Hàm Ngưng Nhi đình trệ, thân ảnh nàng ta bất động. Phía sau lưng nàng ta, Hoàng Cảnh Đạo bước ra với một ánh mắt ám muội.
Hắn vỗ tay khen ngợi, không biết là tán thưởng ai nhưng bộ dáng có một phần đắc ý.
Hoàng Mập không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây là hoàng thúc, là người thân cận của phụ hoàng hắn. Chuyện gì đang xảy ra trước mắt hắn.
Hoàng Cảnh Hạo nhìn về phía Hoàng Mập có một phần luyến tiếc “Phụ tử y như nhau, đều quá dễ tin người!”
Hoàng Mập sững sờ, rồi hốt hoảng. Ánh mắt hắn nhìn sang Hàm Ngưng Nhi, nàng ta hoàn toàn mất hồn, không còn khả năng kháng cự. Chứng tỏ đối phương đã hạ cấm chế lên người nàng.
Vấn đề là, thủ đoạn của đối phương lợi hại như vậy. Nếu đã có dụng ý, tại sao không trực tiếp hạ sát hắn mà phải dụ hắn vào Hoàng Lăng.
Hoàng Mập giận dữ quát “Tại sao dụ dỗ ta vào Hoàng Lăng?”
Hoàng Cảnh Hạo cười ha ha nói “Tới giờ ngươi vẫn cho rằng nơi này là Hoàng Lăng?”
Hắn ngạo nghễ nói “Không giấu gì ngươi, nơi này là Khô Lâu Ngục. Đây chỉ là một động phủ chứa tù nhân không hơn không kém. Nếu ngươi vốn dĩ vẫn là một tên đại hoàng tử mập mạp ngốc nghếch thì bọn ta không phải dẫn dụ ngươi vào đây làm gì”
Hắn thở dài có một phần tiếc nuối “Bất quá ngươi bộc lộ bản lĩnh quá nhanh. Cho nên cứ ở Khô Lâu Ngục tận hưởng cái chết từ từ đi...”
Hắn nói xong liền vịnh lấy vai Hàm Ngưng Nhi, thân ảnh cả hai lập tức biến mất.
Hoàng Mập cắn chặt răng giận dữ. Hắn vận dụng toàn lực dự định phá vỡ lớp phòng vệ thì từ phía sau lưng hắn có bốn sợi dây xích lao đến khóa chặt tay chân hắn. Tình huống phát sinh quá nhanh khiến hắn không có khả năng phản kháng, tùy ý bị kéo thẳng vào sâu bên trong.
Bên ngoài khung cảnh hoàn toàn tĩnh mịch.
Ước chừng mười hô hấp sau, không gian xung quanh dao động. Thình lình xuất hiện một vòng xoáy được phủ lên một lớp vân vụ mập mờ.
Từ bên trong vòng xoáy bước ra ba thân ảnh. Một thân ảnh nam nhân cao lớn khoác trường bào bó sát người với khăn đen che mặt. Hai tay hắn chắp sau lưng toát lên nét lãnh đạm. Hai thân ảnh còn lại là Hoàng Cảnh Hạo và Hàm Ngưng Nhi. Nàng ta lúc này không còn băng thanh ngọc khiết. Thay vào đó là một vẻ đẹp ma mị, xung quanh khóe mắt có đường thâm quầng có phần hung ác.
Tên nam nhân che mặt đưa ánh mắt về phía Khô Lâu Ngục. Hắn dùng hai ngón tay chụp lại, miệng niệm khẩu quyết. Sau một lúc, Khô Lâu Ngục chấn động rồi uốn éo qua lại. Cuối cùng thu nhỏ lại, hóa thành một chiếc hộp gỗ với một đường khe phát ra dạ quang.
Chiếc hộp gỗ này chân chính là Khô Lâu Ngục đã giam cầm Hoàng Mập bên trong. Đây là một loại thủ đoạn lao tù khá lợi hại. Loại thủ đoạn này thường dùng để đối phó với một cao thủ hàng Lục Phẩm.
Thường thủ đoạn này khó thành công, bởi vì phải sử dụng mưu kế dẫn dụ đối phương tiếp cận, hoặc là bước vào khu vực Khô Lâu Ngục. Khi đó mới có thể thi triển thủ đoạn lao tù này được.
Sau khi hắn thu hồi Khô Lâu Ngục xong, thái độ hắn có một phần hậm hực. Hắn phàn nàn “Chỉ là một tiểu tử, có cần phải vận dụng thủ đoạn đối phó với một tên Lục Phẩm không?”
Hoàng Cảnh Hạo trầm tư, còn Hàm Ngưng Nhi nhếch miệng lên cười khinh dễ.
Nàng ta nói “Một đệ tử bình thường gặp đại nạn bên ngoài trong quá trình làm nhiệm vụ, Đạo Viện còn nắm được tin tức, huống chi là một đệ tử ưu tú ở Đạo Viện. Hắn còn là đệ tử của thái thượng trưởng lão. Muốn hạ sát hắn không dễ, có khi lại làm hỏng toàn bộ kế hoạch…”
Ánh mắt nàng chuyển hướng sang tên nam nhân bịt mặt, mỉa mai nói “Theo tứ thúc nghĩ như thế nào mới an toàn tuyệt đối? Không phải là cần đến món pháp bảo đó của tứ thúc sao?”
Nam nhân được Hàm Ngưng Nhi gọi là tứ thúc chau mày. Hắn đương nhiên biết được Đạo Viện không dễ dàng gì đối phó. Chẳng qua món pháp bảo này có một khuyết điểm đó là mỗi năm chỉ sử dụng được một lần. Nguyên nhân thì không thể lý giải, bởi vì món pháp bảo này hắn ta cũng chỉ tình cờ nhặt được.
Sự lợi hại của món pháp bảo này là có thể giam cầm địch nhân trong một không gian gọi Khô Lâu Ngục. Khô Lâu Ngục này như là một ngục giam, trước giờ chưa thấy ai bị nhốt vào có thể thoát ra được. Cho nên hắn suy đoán tu sĩ dưới Thất Phẩm bị giam cầm cũng khó lòng mà thoát được.
Hắn liếc sang Hàm Ngưng Nhi, đưa một ánh mắt thăm dò nói “Tiếp xúc nhiều với tiểu bàn tử đó, ngươi không động tâm sao?”
Hàm Ngưng Nhi phì cười “Một tên bàn tử, nhìn đã phát chán lấy gì mà động tâm? Tứ thúc quá lo xa rồi…”
Nói rồi, nàng ta lặng lẽ phóng vào vòng xoáy, thân ảnh lập tức biến mất.
Hoàng Cảnh Hạo một bên vừa cười vừa mỉa mai “Ha ha ngươi xem bộ dáng như vậy, không động tâm mới là vấn đề!”
Tứ thúc Hàm Ngưng Nhi không nói gì, chỉ liếc hắn một cái rồi căn dặn “Nơi này, giao lại cho ngươi!”
Nói rồi, hắn cũng nhảy vào vòng xoáy, thân ảnh lập tức biến mất. Vòng xoáy sau đó cũng tự động tiêu thất, không gian xung quanh bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Hoàng Cảnh Hạo ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng phóng lên hắc mã. Một mình một ngựa đi thẳng lên phía trên đỉnh núi. Nơi đó mới chân chính là Hoàng Lăng, cấm địa của hoàng tộc.
Tòa Hoàng Lăng này được đính chặt với một vách núi thẳng đứng. Hai bên lối vào có hai bức tượng hộ vệ cao chừng mười trượng. Khí thể có thể áp bức những người đến gần.
Thêm vào đó là một Trận Pháp bảo hộ Hoàng Lăng, hòng ngăn cản những kẻ bên ngoài cố ý tìm vào trộm mộ. Đôi khi vẫn có người tìm cách lén lút đi vào, nhưng tất cả đều trở thành một bộ xương cốt khi đi qua lớp phòng hộ đó.
Bởi vì tòa Hoàng Lăng này là một cấm địa nên không ai ở Hoàng Thành, từ người dân trong thành cho đến hoàng thất đều không biết bên trong chứa gì và có gì đặc biệt. Chỉ lưu truyền con cháu hoàng thất, đó là nơi chứa di cốt của Nhân Hoàng. Chính là tổ phụ dòng dõi hoàng thất.
Thấm thoát đã mười ngày trôi qua. Hoàng Mập đúng hẹn cùng Hàm Ngưng Nhi đến bên ngoài Hoàng Lăng.
Khung cảnh đối diện Hoàng Mập và Hàm Ngưng Nhi chính là một môn khẩu to lớn, với hai tượng đá hai bên trấn giữ. Xung quanh Hoàng Lăng được bao phủ một lớp phòng vệ thoắt ẩn thoắt hiện. Loại phòng vệ này gây ra một cảm giác nguy hiểm, không dám tiến lại gần.
Lúc này, hoàng thúc Hoàng Cảnh Hạo cưỡi hắc mã chầm chậm xuất hiện. Hắn vẫn biểu hiện ra một phong thái hiên ngang, oai phong lẫm liệt.
Hắn phóng khỏi lưng ngựa, từ từ tiến lại gần Hoàng Mập. Hắn đưa ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới rồi mới nói “Những ngày qua, tham quan khắp nơi. Cảm giác tốt chứ?”
Hoàng Mập chắp tay lại, khách khí nói “Tạ hoàng thúc quan tâm, cảm giác vẫn như cũ. Mọi thứ ở Hoàng Thành rất đặc biệt. Sư tỷ ta rất ưa thích…”
Hắn không kéo dài thời gian, liền đi vào chuyện chính “Hoàng thúc gọi ta tới đây là có việc gì?”
Hoàng Cảnh Hạo lấy ra một khối ngọc ấn. Ngọc ấn này chính là ấn ký hoàng tộc. Đây chân chính là vật trân quý nhất Hoàng Thành. Có thể kế thừa vương vị hay không là phải nhờ vào ngọc ấn này.
Vật trân quý như thế này lại nằm trong tay hoàng thúc. Điều này khiến Hoàng Mập không thể tin vào mắt mình, thậm chí là sững sờ. Đây chính là vật bất ly thân của phụ hoàng hắn. Không lý gì lại nằm trong tay hoàng thúc.
Hắn bắt đầu suy tư.
Hoàng Cảnh Hạo nhìn Hoàng Mập chau mày, liền mỉm cười. Hắn chậm rãi giải thích “Trước khi phụ hoàng ngươi bế quan tu luyện giao vật này cho ta để quản hạt Hoàng Lăng này. Đương nhiên là bên trong có ẩn tình…”
Hắn nói xong liền cầm ngọc ấn tiến lại gần bức tượng đá. Áp ngọc ấn vào một cái khe bên trên tượng đá. Tức thì tượng đá vốn đang đứng sừng sững bất ngờ khụy xuống một chân như bái chào.
Lớp phòng vệ cũng mở ra một thông đạo bằng với một cánh cửa cho cho người bên ngoài đi vào.
Hoàng Cảnh Đạo nói tiếp “Ngươi vào trong, sẽ gặp cơ duyên to lớn!”
Trong nội tâm Hoàng Mập dâng lên một cảm giác chờ mong. Nơi này là cấm địa Hoàng Thành, không ai biết được bên trong có gì. Đối với hắn mà nói, cơ duyên đã gặp quá nhiều. Nhưng có thể ở Hoàng Thành tu luyện thì còn gì bằng.
Hắn nhìn sang Hàm Ngưng Nhi rồi nói “Sư tỷ ta có thể vào cùng không?”
Hoàng Cảnh Hạo lắc đầu. Hắn nói “Chỉ có huyết mạch hoàng thất mới vào được. Cứ để nàng ta bên ngoài, ngươi cứ tĩnh tâm tu luyện…!”
Hoàng Mập liếc nhìn Hàm Ngưng Nhi một hồi, có một chút không nỡ. Cuối cùng vẫn quyết định đi vào bên trong thông đạo.
Khi Hoàng Mập vừa bước qua lớp phòng vệ, Hoàng Cảnh Hạo thoáng chốc đã rút ngọc ấn ra khỏi bức tượng. Lớp phòng ngự lập tức khởi động, thông đạo lập tức khép lại.
Nhìn xuyên qua lớp phòng vệ, Hoàng Mập có thể nhìn thấy thân ảnh Hàm Ngưng Nhi đình trệ, thân ảnh nàng ta bất động. Phía sau lưng nàng ta, Hoàng Cảnh Đạo bước ra với một ánh mắt ám muội.
Hắn vỗ tay khen ngợi, không biết là tán thưởng ai nhưng bộ dáng có một phần đắc ý.
Hoàng Mập không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây là hoàng thúc, là người thân cận của phụ hoàng hắn. Chuyện gì đang xảy ra trước mắt hắn.
Hoàng Cảnh Hạo nhìn về phía Hoàng Mập có một phần luyến tiếc “Phụ tử y như nhau, đều quá dễ tin người!”
Hoàng Mập sững sờ, rồi hốt hoảng. Ánh mắt hắn nhìn sang Hàm Ngưng Nhi, nàng ta hoàn toàn mất hồn, không còn khả năng kháng cự. Chứng tỏ đối phương đã hạ cấm chế lên người nàng.
Vấn đề là, thủ đoạn của đối phương lợi hại như vậy. Nếu đã có dụng ý, tại sao không trực tiếp hạ sát hắn mà phải dụ hắn vào Hoàng Lăng.
Hoàng Mập giận dữ quát “Tại sao dụ dỗ ta vào Hoàng Lăng?”
Hoàng Cảnh Hạo cười ha ha nói “Tới giờ ngươi vẫn cho rằng nơi này là Hoàng Lăng?”
Hắn ngạo nghễ nói “Không giấu gì ngươi, nơi này là Khô Lâu Ngục. Đây chỉ là một động phủ chứa tù nhân không hơn không kém. Nếu ngươi vốn dĩ vẫn là một tên đại hoàng tử mập mạp ngốc nghếch thì bọn ta không phải dẫn dụ ngươi vào đây làm gì”
Hắn thở dài có một phần tiếc nuối “Bất quá ngươi bộc lộ bản lĩnh quá nhanh. Cho nên cứ ở Khô Lâu Ngục tận hưởng cái chết từ từ đi...”
Hắn nói xong liền vịnh lấy vai Hàm Ngưng Nhi, thân ảnh cả hai lập tức biến mất.
Hoàng Mập cắn chặt răng giận dữ. Hắn vận dụng toàn lực dự định phá vỡ lớp phòng vệ thì từ phía sau lưng hắn có bốn sợi dây xích lao đến khóa chặt tay chân hắn. Tình huống phát sinh quá nhanh khiến hắn không có khả năng phản kháng, tùy ý bị kéo thẳng vào sâu bên trong.
Bên ngoài khung cảnh hoàn toàn tĩnh mịch.
Ước chừng mười hô hấp sau, không gian xung quanh dao động. Thình lình xuất hiện một vòng xoáy được phủ lên một lớp vân vụ mập mờ.
Từ bên trong vòng xoáy bước ra ba thân ảnh. Một thân ảnh nam nhân cao lớn khoác trường bào bó sát người với khăn đen che mặt. Hai tay hắn chắp sau lưng toát lên nét lãnh đạm. Hai thân ảnh còn lại là Hoàng Cảnh Hạo và Hàm Ngưng Nhi. Nàng ta lúc này không còn băng thanh ngọc khiết. Thay vào đó là một vẻ đẹp ma mị, xung quanh khóe mắt có đường thâm quầng có phần hung ác.
Tên nam nhân che mặt đưa ánh mắt về phía Khô Lâu Ngục. Hắn dùng hai ngón tay chụp lại, miệng niệm khẩu quyết. Sau một lúc, Khô Lâu Ngục chấn động rồi uốn éo qua lại. Cuối cùng thu nhỏ lại, hóa thành một chiếc hộp gỗ với một đường khe phát ra dạ quang.
Chiếc hộp gỗ này chân chính là Khô Lâu Ngục đã giam cầm Hoàng Mập bên trong. Đây là một loại thủ đoạn lao tù khá lợi hại. Loại thủ đoạn này thường dùng để đối phó với một cao thủ hàng Lục Phẩm.
Thường thủ đoạn này khó thành công, bởi vì phải sử dụng mưu kế dẫn dụ đối phương tiếp cận, hoặc là bước vào khu vực Khô Lâu Ngục. Khi đó mới có thể thi triển thủ đoạn lao tù này được.
Sau khi hắn thu hồi Khô Lâu Ngục xong, thái độ hắn có một phần hậm hực. Hắn phàn nàn “Chỉ là một tiểu tử, có cần phải vận dụng thủ đoạn đối phó với một tên Lục Phẩm không?”
Hoàng Cảnh Hạo trầm tư, còn Hàm Ngưng Nhi nhếch miệng lên cười khinh dễ.
Nàng ta nói “Một đệ tử bình thường gặp đại nạn bên ngoài trong quá trình làm nhiệm vụ, Đạo Viện còn nắm được tin tức, huống chi là một đệ tử ưu tú ở Đạo Viện. Hắn còn là đệ tử của thái thượng trưởng lão. Muốn hạ sát hắn không dễ, có khi lại làm hỏng toàn bộ kế hoạch…”
Ánh mắt nàng chuyển hướng sang tên nam nhân bịt mặt, mỉa mai nói “Theo tứ thúc nghĩ như thế nào mới an toàn tuyệt đối? Không phải là cần đến món pháp bảo đó của tứ thúc sao?”
Nam nhân được Hàm Ngưng Nhi gọi là tứ thúc chau mày. Hắn đương nhiên biết được Đạo Viện không dễ dàng gì đối phó. Chẳng qua món pháp bảo này có một khuyết điểm đó là mỗi năm chỉ sử dụng được một lần. Nguyên nhân thì không thể lý giải, bởi vì món pháp bảo này hắn ta cũng chỉ tình cờ nhặt được.
Sự lợi hại của món pháp bảo này là có thể giam cầm địch nhân trong một không gian gọi Khô Lâu Ngục. Khô Lâu Ngục này như là một ngục giam, trước giờ chưa thấy ai bị nhốt vào có thể thoát ra được. Cho nên hắn suy đoán tu sĩ dưới Thất Phẩm bị giam cầm cũng khó lòng mà thoát được.
Hắn liếc sang Hàm Ngưng Nhi, đưa một ánh mắt thăm dò nói “Tiếp xúc nhiều với tiểu bàn tử đó, ngươi không động tâm sao?”
Hàm Ngưng Nhi phì cười “Một tên bàn tử, nhìn đã phát chán lấy gì mà động tâm? Tứ thúc quá lo xa rồi…”
Nói rồi, nàng ta lặng lẽ phóng vào vòng xoáy, thân ảnh lập tức biến mất.
Hoàng Cảnh Hạo một bên vừa cười vừa mỉa mai “Ha ha ngươi xem bộ dáng như vậy, không động tâm mới là vấn đề!”
Tứ thúc Hàm Ngưng Nhi không nói gì, chỉ liếc hắn một cái rồi căn dặn “Nơi này, giao lại cho ngươi!”
Nói rồi, hắn cũng nhảy vào vòng xoáy, thân ảnh lập tức biến mất. Vòng xoáy sau đó cũng tự động tiêu thất, không gian xung quanh bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Hoàng Cảnh Hạo ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng phóng lên hắc mã. Một mình một ngựa đi thẳng lên phía trên đỉnh núi. Nơi đó mới chân chính là Hoàng Lăng, cấm địa của hoàng tộc.
/510
|