Phân thân quân vương dừng lại một hồi, nhìn sang Âu Dương Sinh giao tiếp. Dù không phát ra bất kỳ cử chỉ hay tiếng động nào, nhưng Âu Dương Sinh vẫn có thể hiểu rõ ý tứ của đối phương. Đối phương muốn hắn trợ chiến. Đây là một vinh dự không nhỏ đối với một hậu bối như hắn.
Phân thân quân vương lúc này lao đến liên tiếp dùng nắm đấm tấn công Phạm Bá liên tục. Những nắm đấm dồn dập lên thân thể Phạm Bá được bao phủ bởi một lớp giáp bên ngoài cực kỳ lợi hại khiến Phạm Bá dửng dưng đứng yên không phản kháng.
Đôi khi Phạm Bá tùy ý một kiếm chém ngang đẩy lùi phân thân quân vương bay về sau.
Phạm Bá có tu vi Ngũ Phẩm Hóa Thần, nhờ thủ đoạn ấn ký hắc long nên thực lực tăng lên đáng kể. Có thể đạt ngưỡng Lục Phẩm.
Còn phân thân quân vương biểu hiện ra chỉ ngoài Ngũ Phẩm. Bản chất vị quân vương khi còn sống danh tiếng vang xa, được so sánh là một chiến thần mạnh nhất khu vực lục thành. Khi đó vị quân vương này đã ngoài Lục Phẩm, còn phân thân xuất hiện thời điểm này đã suy yếu đi rất nhiều.
Một bên nhờ thủ đoạn mà thực lực tăng lên, còn một bên nhờ vào thủ đoạn thần hồn ngoại phóng nên duy trì không được bao lâu. Trường hợp này, bên nào nắm được thời cơ, bên đó sẽ giành thắng lợi.
Âu Dương Sinh đánh giá tình huống một hồi, hắn mới xuất ra trường thương, hai tay siết chặt cán thương rồi chỉ thiên.
Hắn hét lên “Hỗn Thiên Cang Khí!”
Đến đây, hắn siết chặt cáng thương rồi cắm xuống mặt đất tạo ra một chấn động lan tỏa ra xung quanh trong phạm vị một dặm.
Hắn lao về phía Phạm Bá, phối hợp với phân thân quân vương vây công.
Phạm Bá nhìn tình huống thay đổi, hắn bắt đầu sử dụng Nhân Hoàng Kiếm chống đỡ. Những đường kiếm hắn gạt ngang hay tấn công đều đem lại uy lực khác biệt. Cả phân thân quân vương và Âu Dương Sinh vất vả một hồi mới có thể tiếp cận Phạm Bá trong phạm vi vài trượng.
Âu Dương Sinh vận dụng “Diệt Thần Thương” đánh tới khiến mặt đất nứt nẻ. Từ bên dưới chân Phạm Bá phóng vút lên không một thanh trường thương, thương pháp này không tạo ra ba động nên Phạm Bá không nhận ra được cho đến khi hắn bị áp sát.
Phạm Bá nhanh chóng lùi về sau một bước, trường thương vẫn không buông tha đồng thời lướt qua người hắn khiến chiến giáp bị cắt đi một đường.
Hắn mở to mắt ra ngạc nhiên nhìn “Hắc Long Giáp” dễ dàng bị cắt đi một mảnh. Nếu vừa rồi hắn mà không lùi một bước, không biết chừng đã bị trường thường xuyên qua rồi.
Phân thân quân vương nhận ra sơ hở, thân ảnh từ phía sau lưng Âu Dương Sinh xuất hiện cách không đấm ra một quyền của cường giả. Quyền này tạo ra hư ảnh một nắm đấm to lớn áp sát Phạm Bá khiến Phạm Bá phải lấy hai tay chống đỡ.
Uy lực cực kỳ bá đạo của nắm đấm cường giả khiến Phạm Bá bị đẩy lùi về sau hai trăm trượng. Trên mặt đất vẫn còn lưu lại dấu chân bị kéo rê một đoạn dài.
Phạm Bá tức giận, thân ảnh hắn chớp động thình lình xuất hiện trước mặt Âu Dương Sinh rồi tung ra một chưởng. Chưởng pháp có kèm theo một loại quy tắc không theo lẽ thường đánh bay Âu Dương Sinh về sau. Âu Dương Sinh hoàn toàn mất kiểm soát phải lăn lộn mấy vòng trên mặt đất.
Tiếp theo, Phạm Bá dịch chuyển đến trước phân thân quân vương một kiếm đâm tới. Tốc độ này nhanh hơn phân thân quân vương nhiều lần khiến phân thân quân vương không thể phản kháng bị một kiếm xuyên qua. Luồng hắc khí trên Nhân Hoàng Kiếm xâm nhập bắt đầu cắn xe phân thân quân vương.
Phân thân quân vương rống lên đau đớn, bạo phát ra thực lực mạnh nhất đẩy lùi Phạm Bá về sau.
Phân thân quân vương hai tay chéo ngang vận dụng sức lực cuối cùng rồi phóng lên không trung vỗ xuống một chưởng. Chưởng pháp này có kèm theo ý chí mạnh mẽ của một bậc cường giả khiến áp lực nghiền ép không khí xung quanh.
Phạm Bá nhìn khí thế áp đảo. Hắn giơ mũi kiếm về phía thân ảnh quân vương đang lao xuống. Hắn buông tay ra để Nhân Hoàng Kiếm lơ lửng.
Hắn thu hồi thủ chưởng về sau, vận dụng toàn lực tung một đấm ngay chuôi kiếm. Chuôi kiếm nhận được lực lượng cực kỳ mạnh lập tức bị bắn thẳng về phương hướng phân thân quân vương.
Nhân Hoàng Kiếm lao đi với tốc độ cũng như uy lực xé rách không gian xung quanh. Trường kiếm tạo ra uy áp như một cuồng phong xuyên qua lòng ngực phân thân quân vương khiến phân thân quân vương bị đình trệ. Sau một hồi thân ảnh to lớn của phân thân dần tiêu thất chỉ lưu lại một sợi thần hồn màu hoàng kim.
Sợi thần hồn nhanh chóng lao về phía Dương Tâm Nhi, rồi đâm thẳng vào hộp gỗ Khô Lâu Ngục trong tay nàng ta.
Lúc này, bên trong không gian Khô Lâu Ngục.
Hoàng Mập hai mắt nhắm nghiền mô phỏng theo động tác của vị đạo nhân trong thức hải.
Hắn lúc này đã rơi vào trạng thái vong ngã, một loại trạng thái mà cơ thể đã trở thành một gánh nặng. Nguồn sống hiện tại được duy trì nhờ vào ý niệm, nên cơ thể rơi vào tình trạng ngủ say.
Môi trường xung quanh Khô Lâu Ngục rút dần sinh lực cũng như là từng thớ thịt khiến cơ thể hắn lúc này đã gầy đi rất nhiều. Bộ dạng hắn như một thiếu niên bình thường, chỉ là tình trạng có phần suy nhược.
Hắn nhất thời mở mắt ra thì phát hiện thân ảnh cao lớn của phụ hoàng đang đứng đối diện. Hắn không biết phụ thân đã quan sát hắn từ khi nào.
Thân ảnh này đã mờ ảo không còn rõ ràng như trước. Hắn biết được đây chỉ là một dạng thần hồn của phụ hoàng hắn.
Đôi mắt hắn nhất thời đỏ hoe, hắn như thể hóa thành một hài tử vô cùng đáng thương.
Hắn khóc lóc nói “Hoàng nhi rất nhớ phụ hoàng!”
Thân ảnh quân vương có một nét mỉm cười, thân ảnh chậm rãi nói “Không phí công ta vận dụng thủ đoạn Chiến Thần Ly Thể để đến đây gặp con trai!”
Đến đây, thân ảnh phụ thân Hoàng Mập điểm nhẹ lên mi tâm hắn một luồng sinh lực. Luồng sinh lực dồi dào khiến cơ thể suy nhược trong phút chốc trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
Làm xong việc này, thân ảnh phụ hoàng hắn mới nói tiếp “Con trai không có gì giỏi ngoài lựa chọn bằng hữu. Bằng hữu của con trai rất được, là một đấng nam tử hán chân chính…”
Hoàng Mập nhìn cử chỉ, động tác của phụ hoàng. Hắn không nghĩ tới phụ hoàng đã hóa thành một con người khác, là một vị phụ thân bình thường không còn phong thái của một vị quân chủ.
Hắn tò mò nói “Phụ thân vì sao đến đây? Nơi này có vào nhưng không ra được…”
Phụ thân Hoàng Mập giải thích “Nơi này giam cầm người sống, đối một một thần hồn thì không ảnh hưởng. Ta xem nơi đây sau này sẽ là nhà của ta… Con trai sau này đủ thực lực thì mang ta ra ngoài…”
Nói đến đây, phụ thân Hoàng Mập vịnh lấy vai Hoàng Mập kéo ra khỏi những sợi xiềng xích. Những sợi xiềng xích lập tức khóa chặt thần hồn của phụ thân Hoàng Mập nhưng chỉ có thể khóa vào khoảng không, không hiện hữu.
Nhân cơ hội đó, phụ thân Hoàng Mập đẩy Hoàng Mập rời khỏi lớp màn bảo vệ, trực tiếp bắn ra bên ngoài.
Trong khoảnh khắc đó, Hoàng Mập cố gắng nhìn thân ảnh phụ hoàng lần cuối cùng. Hắn đã có quyết tâm, con đường hắn đi phải trở nên cường hãn như phụ hoàng. Không thể trở thành một nhược nhân được.
Sự việc rơi vào bẫy ở Hoàng Lăng chính là bài học xương máu, hắn khắc cốt ghi tâm.
Nữ nhân kia, hắn nhất quyết không buông tha.
Hắn cho rằng bản thân quá khinh suất mới rơi vào cạm bẫy của đối phương, nhưng khi định tâm lại suy xét. Người thúc giục hắn hành động, và phương hướng đi chính là Hàm Ngưng Nhi.
Trước đó hắn không hiểu mục đích của nàng ta giam cầm hắn làm gì, nhưng giờ thì hắn đã rõ ràng. Chẳng qua bọn người kia không đánh chủ ý hắn, mà là phụ hoàng hắn.
Hắn chẳng qua là một con cờ của Hàm Ngưng Nhi mà thôi.
Khi hắn bị bắn ra khỏi Khô Lâu Ngục, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Âu Dương Sinh và một thiếu nữ bên cạnh.
Âu Dương Sinh nhìn Hoàng Mập ra dáng một thiếu niên tuấn tú bình thường, không còn bộ dạng mập mạp như trước. Trong khóe mắt ẩm ướt có một mùi vị tang thương.
Hắn bợ lấy vai Hoàng Mập an ủi “Tứ đệ ổn chứ?”
Hoàng Mập mỉm cười, phụ thân hắn nói không sai. Trong lúc nguy hiểm đến tính mạng thì bằng hữu đã đến giải cứu hắn. Đây chính là phúc phần của hắn.
Hắn lấy lại tinh thần, lùi về sau khom người thi lễ một cái thật sâu. Hắn chắp tay nói “Lần này nếu không có tam ca, tứ đệ mạng này xem như xong rồi…”
Âu Dương Sinh lắc đầu nói “Không hẳn vậy, ta cũng không biết tứ đệ bị nhốt trong hộp gỗ đó. Do phụ hoàng đệ chỉ dẫn đến đây…”
Hoàng Mập bất giác sững sờ “Thật sự là phụ hoàng vì ta mà tính toán…”
Lúc này, bên phía Phạm Bá không nhẫn nhịn được.
Hắn cười mỉa mai nói “Tâm sự đủ chưa? Nếu đủ thì chuẩn bị đi chết đi!”
Nói rồi, hắn cầm Nhân Hoàng Kiếm lao đến, tốc độ cũng khó phân biệt được phương hướng.
Hoàng Mập phản ứng nhanh hơn, hắn hai chân bước ngang rồi giơ hai thủ chưởng về phía thân ảnh đang lao đến.
Hắn vận dụng khí lực, hét lên “Thiên Sơn Trấn Đại Hải!”
Chưởng pháp vô hình, tạo ra một loại uy áp cực kỳ khủng bố đầy lùi Phạm Bá về sau.
Phạm Bá bất ngờ khi bị một chưởng lực kỳ lạ áp chế, ánh mắt nhất thời mở to ra sửng sốt.
Phân thân quân vương lúc này lao đến liên tiếp dùng nắm đấm tấn công Phạm Bá liên tục. Những nắm đấm dồn dập lên thân thể Phạm Bá được bao phủ bởi một lớp giáp bên ngoài cực kỳ lợi hại khiến Phạm Bá dửng dưng đứng yên không phản kháng.
Đôi khi Phạm Bá tùy ý một kiếm chém ngang đẩy lùi phân thân quân vương bay về sau.
Phạm Bá có tu vi Ngũ Phẩm Hóa Thần, nhờ thủ đoạn ấn ký hắc long nên thực lực tăng lên đáng kể. Có thể đạt ngưỡng Lục Phẩm.
Còn phân thân quân vương biểu hiện ra chỉ ngoài Ngũ Phẩm. Bản chất vị quân vương khi còn sống danh tiếng vang xa, được so sánh là một chiến thần mạnh nhất khu vực lục thành. Khi đó vị quân vương này đã ngoài Lục Phẩm, còn phân thân xuất hiện thời điểm này đã suy yếu đi rất nhiều.
Một bên nhờ thủ đoạn mà thực lực tăng lên, còn một bên nhờ vào thủ đoạn thần hồn ngoại phóng nên duy trì không được bao lâu. Trường hợp này, bên nào nắm được thời cơ, bên đó sẽ giành thắng lợi.
Âu Dương Sinh đánh giá tình huống một hồi, hắn mới xuất ra trường thương, hai tay siết chặt cán thương rồi chỉ thiên.
Hắn hét lên “Hỗn Thiên Cang Khí!”
Đến đây, hắn siết chặt cáng thương rồi cắm xuống mặt đất tạo ra một chấn động lan tỏa ra xung quanh trong phạm vị một dặm.
Hắn lao về phía Phạm Bá, phối hợp với phân thân quân vương vây công.
Phạm Bá nhìn tình huống thay đổi, hắn bắt đầu sử dụng Nhân Hoàng Kiếm chống đỡ. Những đường kiếm hắn gạt ngang hay tấn công đều đem lại uy lực khác biệt. Cả phân thân quân vương và Âu Dương Sinh vất vả một hồi mới có thể tiếp cận Phạm Bá trong phạm vi vài trượng.
Âu Dương Sinh vận dụng “Diệt Thần Thương” đánh tới khiến mặt đất nứt nẻ. Từ bên dưới chân Phạm Bá phóng vút lên không một thanh trường thương, thương pháp này không tạo ra ba động nên Phạm Bá không nhận ra được cho đến khi hắn bị áp sát.
Phạm Bá nhanh chóng lùi về sau một bước, trường thương vẫn không buông tha đồng thời lướt qua người hắn khiến chiến giáp bị cắt đi một đường.
Hắn mở to mắt ra ngạc nhiên nhìn “Hắc Long Giáp” dễ dàng bị cắt đi một mảnh. Nếu vừa rồi hắn mà không lùi một bước, không biết chừng đã bị trường thường xuyên qua rồi.
Phân thân quân vương nhận ra sơ hở, thân ảnh từ phía sau lưng Âu Dương Sinh xuất hiện cách không đấm ra một quyền của cường giả. Quyền này tạo ra hư ảnh một nắm đấm to lớn áp sát Phạm Bá khiến Phạm Bá phải lấy hai tay chống đỡ.
Uy lực cực kỳ bá đạo của nắm đấm cường giả khiến Phạm Bá bị đẩy lùi về sau hai trăm trượng. Trên mặt đất vẫn còn lưu lại dấu chân bị kéo rê một đoạn dài.
Phạm Bá tức giận, thân ảnh hắn chớp động thình lình xuất hiện trước mặt Âu Dương Sinh rồi tung ra một chưởng. Chưởng pháp có kèm theo một loại quy tắc không theo lẽ thường đánh bay Âu Dương Sinh về sau. Âu Dương Sinh hoàn toàn mất kiểm soát phải lăn lộn mấy vòng trên mặt đất.
Tiếp theo, Phạm Bá dịch chuyển đến trước phân thân quân vương một kiếm đâm tới. Tốc độ này nhanh hơn phân thân quân vương nhiều lần khiến phân thân quân vương không thể phản kháng bị một kiếm xuyên qua. Luồng hắc khí trên Nhân Hoàng Kiếm xâm nhập bắt đầu cắn xe phân thân quân vương.
Phân thân quân vương rống lên đau đớn, bạo phát ra thực lực mạnh nhất đẩy lùi Phạm Bá về sau.
Phân thân quân vương hai tay chéo ngang vận dụng sức lực cuối cùng rồi phóng lên không trung vỗ xuống một chưởng. Chưởng pháp này có kèm theo ý chí mạnh mẽ của một bậc cường giả khiến áp lực nghiền ép không khí xung quanh.
Phạm Bá nhìn khí thế áp đảo. Hắn giơ mũi kiếm về phía thân ảnh quân vương đang lao xuống. Hắn buông tay ra để Nhân Hoàng Kiếm lơ lửng.
Hắn thu hồi thủ chưởng về sau, vận dụng toàn lực tung một đấm ngay chuôi kiếm. Chuôi kiếm nhận được lực lượng cực kỳ mạnh lập tức bị bắn thẳng về phương hướng phân thân quân vương.
Nhân Hoàng Kiếm lao đi với tốc độ cũng như uy lực xé rách không gian xung quanh. Trường kiếm tạo ra uy áp như một cuồng phong xuyên qua lòng ngực phân thân quân vương khiến phân thân quân vương bị đình trệ. Sau một hồi thân ảnh to lớn của phân thân dần tiêu thất chỉ lưu lại một sợi thần hồn màu hoàng kim.
Sợi thần hồn nhanh chóng lao về phía Dương Tâm Nhi, rồi đâm thẳng vào hộp gỗ Khô Lâu Ngục trong tay nàng ta.
Lúc này, bên trong không gian Khô Lâu Ngục.
Hoàng Mập hai mắt nhắm nghiền mô phỏng theo động tác của vị đạo nhân trong thức hải.
Hắn lúc này đã rơi vào trạng thái vong ngã, một loại trạng thái mà cơ thể đã trở thành một gánh nặng. Nguồn sống hiện tại được duy trì nhờ vào ý niệm, nên cơ thể rơi vào tình trạng ngủ say.
Môi trường xung quanh Khô Lâu Ngục rút dần sinh lực cũng như là từng thớ thịt khiến cơ thể hắn lúc này đã gầy đi rất nhiều. Bộ dạng hắn như một thiếu niên bình thường, chỉ là tình trạng có phần suy nhược.
Hắn nhất thời mở mắt ra thì phát hiện thân ảnh cao lớn của phụ hoàng đang đứng đối diện. Hắn không biết phụ thân đã quan sát hắn từ khi nào.
Thân ảnh này đã mờ ảo không còn rõ ràng như trước. Hắn biết được đây chỉ là một dạng thần hồn của phụ hoàng hắn.
Đôi mắt hắn nhất thời đỏ hoe, hắn như thể hóa thành một hài tử vô cùng đáng thương.
Hắn khóc lóc nói “Hoàng nhi rất nhớ phụ hoàng!”
Thân ảnh quân vương có một nét mỉm cười, thân ảnh chậm rãi nói “Không phí công ta vận dụng thủ đoạn Chiến Thần Ly Thể để đến đây gặp con trai!”
Đến đây, thân ảnh phụ thân Hoàng Mập điểm nhẹ lên mi tâm hắn một luồng sinh lực. Luồng sinh lực dồi dào khiến cơ thể suy nhược trong phút chốc trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
Làm xong việc này, thân ảnh phụ hoàng hắn mới nói tiếp “Con trai không có gì giỏi ngoài lựa chọn bằng hữu. Bằng hữu của con trai rất được, là một đấng nam tử hán chân chính…”
Hoàng Mập nhìn cử chỉ, động tác của phụ hoàng. Hắn không nghĩ tới phụ hoàng đã hóa thành một con người khác, là một vị phụ thân bình thường không còn phong thái của một vị quân chủ.
Hắn tò mò nói “Phụ thân vì sao đến đây? Nơi này có vào nhưng không ra được…”
Phụ thân Hoàng Mập giải thích “Nơi này giam cầm người sống, đối một một thần hồn thì không ảnh hưởng. Ta xem nơi đây sau này sẽ là nhà của ta… Con trai sau này đủ thực lực thì mang ta ra ngoài…”
Nói đến đây, phụ thân Hoàng Mập vịnh lấy vai Hoàng Mập kéo ra khỏi những sợi xiềng xích. Những sợi xiềng xích lập tức khóa chặt thần hồn của phụ thân Hoàng Mập nhưng chỉ có thể khóa vào khoảng không, không hiện hữu.
Nhân cơ hội đó, phụ thân Hoàng Mập đẩy Hoàng Mập rời khỏi lớp màn bảo vệ, trực tiếp bắn ra bên ngoài.
Trong khoảnh khắc đó, Hoàng Mập cố gắng nhìn thân ảnh phụ hoàng lần cuối cùng. Hắn đã có quyết tâm, con đường hắn đi phải trở nên cường hãn như phụ hoàng. Không thể trở thành một nhược nhân được.
Sự việc rơi vào bẫy ở Hoàng Lăng chính là bài học xương máu, hắn khắc cốt ghi tâm.
Nữ nhân kia, hắn nhất quyết không buông tha.
Hắn cho rằng bản thân quá khinh suất mới rơi vào cạm bẫy của đối phương, nhưng khi định tâm lại suy xét. Người thúc giục hắn hành động, và phương hướng đi chính là Hàm Ngưng Nhi.
Trước đó hắn không hiểu mục đích của nàng ta giam cầm hắn làm gì, nhưng giờ thì hắn đã rõ ràng. Chẳng qua bọn người kia không đánh chủ ý hắn, mà là phụ hoàng hắn.
Hắn chẳng qua là một con cờ của Hàm Ngưng Nhi mà thôi.
Khi hắn bị bắn ra khỏi Khô Lâu Ngục, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Âu Dương Sinh và một thiếu nữ bên cạnh.
Âu Dương Sinh nhìn Hoàng Mập ra dáng một thiếu niên tuấn tú bình thường, không còn bộ dạng mập mạp như trước. Trong khóe mắt ẩm ướt có một mùi vị tang thương.
Hắn bợ lấy vai Hoàng Mập an ủi “Tứ đệ ổn chứ?”
Hoàng Mập mỉm cười, phụ thân hắn nói không sai. Trong lúc nguy hiểm đến tính mạng thì bằng hữu đã đến giải cứu hắn. Đây chính là phúc phần của hắn.
Hắn lấy lại tinh thần, lùi về sau khom người thi lễ một cái thật sâu. Hắn chắp tay nói “Lần này nếu không có tam ca, tứ đệ mạng này xem như xong rồi…”
Âu Dương Sinh lắc đầu nói “Không hẳn vậy, ta cũng không biết tứ đệ bị nhốt trong hộp gỗ đó. Do phụ hoàng đệ chỉ dẫn đến đây…”
Hoàng Mập bất giác sững sờ “Thật sự là phụ hoàng vì ta mà tính toán…”
Lúc này, bên phía Phạm Bá không nhẫn nhịn được.
Hắn cười mỉa mai nói “Tâm sự đủ chưa? Nếu đủ thì chuẩn bị đi chết đi!”
Nói rồi, hắn cầm Nhân Hoàng Kiếm lao đến, tốc độ cũng khó phân biệt được phương hướng.
Hoàng Mập phản ứng nhanh hơn, hắn hai chân bước ngang rồi giơ hai thủ chưởng về phía thân ảnh đang lao đến.
Hắn vận dụng khí lực, hét lên “Thiên Sơn Trấn Đại Hải!”
Chưởng pháp vô hình, tạo ra một loại uy áp cực kỳ khủng bố đầy lùi Phạm Bá về sau.
Phạm Bá bất ngờ khi bị một chưởng lực kỳ lạ áp chế, ánh mắt nhất thời mở to ra sửng sốt.
/510
|