Những ngày sau đó, Phương Triết phối hợp với năm vị trưởng lão thăm dò toàn bộ khu vực Đạo Viện từ bắc xuống nam, từ đông sang tây với mục đích chính là triển khai một lớp phòng hộ Đạo Viện thông qua Đạo Viện Ý Chỉ.
Theo một cách nào đó, nếu đem Đạo Viện Ý Chỉ ra ngoài bố trí với một loại trận pháp. Đạo Viện có thể được xem là phòng tuyến cuối cùng của Đạo Viện. Người ngoài không biết có thể sẽ phải trả một cái giá cực kỳ đắc khi dám tấn công vào Đạo Viện.
Để bố trí Đạo Viện Ý Chỉ, vị trí phù hợp nhất chính là trung tâm đ*o Viện trên ngọn Chủ Phong.
Đạo Viện Ý Chỉ có thể tồn tại và duy trì cần một nguồn năng lượng, cho nên chỉ cần bố trí một Tụ Linh Trận cực kỳ lớn là có thể cung cấp cho Đạo Viện Ý Chỉ tồn tại bên ngoài.
Để làm được điều này, nhị trưởng lão cùng ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, thập trưởng lão và thập nhị trưởng lão phối hợp xây dựng một Tụ Linh Trận khổng lồ. Trận Bàn được bố trí từ bốn mươi chín khối ngọc bích theo hình dạng chòm sao Ma Hoàn. Mỗi khối ngọc bích có chiều cao hai trượng đồng đều.
Nhìn từ trên xuống, bốn mươi chín khối ngọc bích được xếp theo hình chòm sao Ma Hoàn như một ma trận. Tại vị trí trung tâm là một khuôn viên trống dùng để cô đọng linh khí, đó cũng chính là nơi sẽ được bố trí Đạo Viện Ý Chỉ.
Trải qua mười ngày, việc chuẩn bị mới hoàn tất.
Phương Triết cùng năm vị trưởng lão đứng trên một mô đất cao cách vị trí Tụ Linh Trận chừng năm mươi trượng.
Phương Triết ra hiệu cho nhị trưởng lão khởi động Tụ Linh Trận.
Nhị trưởng lão gật đầu rồi cầm ra một Kim Sắc Lệnh Bài. Lệnh bài này chính Tâm Trận, điều khiển toàn bộ Tụ Linh Trận.
Nhị trưởng lão ném lệnh bài vào vị trí trung tâm Tụ Linh Trận, lệnh bài lóe lên một tia sáng rồi từ đó châm ngòi cho bốn mươi chín khối ngọc bích phát sáng. Bốn mươi chín khối ngọc bích phát ra dạ quang rồi phóng thích ra một tia lưu quang nối liền với nhau tạo thành một hình dạng chòm sao Ma Hoàn.
Lúc này linh khí xung quanh không ngừng bị khu động, di chuyển về Tụ Linh Trận rồi xoay vòng như một cơn lốc xoáy.
Khoảng mười hô hấp sau thì cơn lốc xoáy dịu xuống rồi phóng thích ra một lớp màng mỏng ngăn cách bên ngoài. Bên trong chín là nguồn linh khí tinh thuần đã được sản sinh ra.
Phương Triết thấy Tụ Linh Trận đã hoạt động trơn tru, hắn liền dùng ý niệm phóng thích quyển trục màu đen với nhiều dòng chữ màu trắng lích nhích về phía trung tâm Tụ Linh Trận.
Quyển trục có màu đen huyền phát ra quang mang rực rỡ bắt đầu hấp thụ nguồn linh khí từ Tụ Linh Trận. Sau một lúc thì quyển trục ngừng phát ra quang mang, trở nên yên tĩnh trôi nổi giữa tâm Tụ Linh Trận.
Hiện tượng này nói lên, quá trình bố trí Đạo Viện Ý Chỉ thành công.
Khi đến bước đường cùng, địch nhân tiến sâu vào Đạo Viện. Nhị trưởng lão tùy thời có thể thôi động Đạo Viện Ý Chỉ phản công, xem như chân chính là một át chủ bài của Đạo Viện sau này.
Năm vị trưởng lão nhìn Đạo Viện Ý Chỉ được bố trí thành công, người nào người nấy đều không ngừng suýt xoa tán thưởng.
Phương Triết thấy vậy liền hướng nhị trưởng lão dò hỏi “Xem như Đạo Viện Ý Chỉ đã được bố trí thỏa đáng. Nhiệm vụ tiếp nhận chức vị viện trưởng xem như không cần cũng được…”
Nhị trưởng lão nghe Phương Triết từ chối chức vụ viện trưởng. Lão nhìn sang bốn sư đệ mình thăm dò. Cả bốn người đều thể hiện sắc mặt ngưng trọng.
Nhị trưởng lão mới nói “Dù Đạo Viện Ý Chỉ đã được sư đệ bố trí ra ngoài nhưng Đạo Viện vẫn cần có một người đứng đầu để phát dương quang đại. Sư đệ từ chối, xem như là làm phật ý sư thúc rồi…”
Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Nếu vậy nhị trưởng lão tự mình dàn xếp. Vãn bối tùy thời tháp tùng…”
Lúc này, từ trên bầu trời ở Minh Nhân Thôn xuất hiện một luồng lưu quang khổng lồ bắn xuống vị trí Truyền Tống Trận. Trong đó kèm theo khí tức quen thuộc đối với Phương Triết.
Hắn mỉm cười nhủ thầm “Bọn họ đến rồi!”
Nói xong, hắn hướng nhị trưởng lão nói “Vãn bối đi đón tiếp nhóm bằng hữu từ Văn Lang Châu đến, việc còn lại nhờ các vị thu xếp…”
Nhị trưởng lão gật đầu, Phương Triết mới xuất ra Lưu Quang Kiếm rồi hướng đến Minh Nhân Thôn rời đi.
Nhị trưởng lão nhìn theo bóng dáng Phương Triết lắc đầu “Ta nghĩ sắp tới hắn sẽ bãi bỏ quy định không được cưỡi phi hành kiếm trong Đạo Viện…”
Bốn vị trưởng lão nghe nhị trưởng lão nói vậy liền phá lên cười.
Điều này cũng không sai, quy tắc đó đúng là phiền phức. Bỏ đi chính là điều nên làm.
…
Tại khu vực Truyền Tống Trận Minh Nhân Thôn.
Khi Phương Triết đáp xuống khu vực Truyền Tống Trận, hắn nhận ra những người được truyền tống đến đều là người quen ở Văn Lang Châu.
Dẫn đầu đoàn người là hai vị trưởng lão Bạch gia là Bạch Hàn và Bạch Nhất Đảm. Nhóm còn lại đa phần đều được tuyển chọn từ ba nước Thanh Lương Quốc, Thanh Nguyên Quốc và Xiêm Lợi.
Điều này hoàn toàn đúng với phong cách đối nhân xử thế của Bạch gia đó là công chính liêm minh, không thiên vị cho tộc nhân.
Hơn phân nửa số người được truyền tống đến đều là người quen. Trong đó có Bạch Văn Sơn, Dương Nhất Lang và Hoa Thiên Nhai, thậm chí là Kim Vô Lại. Bọn họ đều là thiếu niên ưu tú tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến ở Văn Lang Châu.
Phương Triết tiến lại gần hai vị trưởng lão Bạch gia chắp tay lại nói “Đã lâu không gặp Bạch Hàn trưởng lão, Bạch Nhất Đảm trưởng lão…”
Bạch Hàn và Bạch Nhất Đảm nhanh chóng đón lấy Phương Triết. Những người kia không biết thân phận của Phương Triết, nhưng bọn họ sơ bộ nắm được tình hình. Ở Bạch gia bọn họ là cao quý nhưng đến Đạo Viện lần này cũng chỉ là một ngoại viện đệ tử bình thường.
Vì được Phương Triết đề cử nên nhóm năm mươi người đến từ Văn Lang Châu không cần thông qua khảo hạch. Nếu không, bọn họ cũng phải theo một cách thông thường đi vào Đạo Viện.
Bạch Nhất Đảm từ tốn nói “Hy vọng Phương hiền điệt chiếu cố bọn ta. Bọn ta đến nơi này như những hài tử không hiểu chuyện...”
Phương Triết thấy vậy liền trấn an “Nơi này điều kiện tu luyện khắc nghiệt, nhưng với tư chất của hai vị trưởng lão. Thăng tiến là chuyện sớm muộn…”
Lúc này Bạch Văn Sơn từ trong đám đông bước ra.
Hắn hướng Phương Triết chắp tay lại, niềm nở nói “Đa tạ Phương huynh đã cho bọn ta cơ hội đến Bắc Cảnh tu luyện, ân tình này Bạch Văn Sơn ta không quên được!”
Dương Nhất Lang và Hoa Thiên Nhai ở phía sau cũng bước ra ngoài hàng ngũ. Bọn họ cũng như Bạch Văn Sơn, nội tâm không ngừng cảm kích Phương Triết đã cho bọn họ cơ hội đến Bắc Cảnh tu luyện.
Phương Triết nhận ra tâm tình bọn họ, hắn mới nói “Qua một đoạn thời gian mọi người sẽ quen thôi, cho nên không cần quá khẩn trương...”
Phương Triết nói đến đây thì có mười chấp sự đệ tử vừa đến. Bọn họ vừa nhìn thấy Phương Triết liền chắp tay lại nói “Gặp qua sư thúc!”
Hai vị trưởng lão Bạch gia, Bạch Văn Sơn, Dương Nhất Lang và Hoa Thiên Nhai nhất thời sửng sốt “Sư thúc?”
Phương Triết khoát tay lại cho nhóm chấp sự đệ tử bỏ qua chào hỏi. Hắn hướng hai vị trưởng lão Bạch gia cười nói “Đây chỉ là vai vế trong Đạo Viện, không đáng nhắc tới!”
Nói xong, hắn hướng nhóm mười tên chấp sự đệ tử căn dặn “Những người này đều là bằng hữu của ta, cho nên các huynh đệ chiếu cố giúp!”
Mười tên chấp sự đệ tử nghe vậy lập tức vâng lệnh.
Bọn họ tiếp cận rồi chỉ dẫn năm mươi tân nhân đệ tử đi qua sơn môn tiến vào Ngoại Sơn. Nơi đó dành cho đệ tử ngoại viện nghỉ ngơi.
Phương Triết lúc này mới thở ra nhẹ nhõm. Xem như việc dẫn dắt bằng hữu ở Văn Lang Châu gia nhập Bắc Cảnh tu luyện đã hoàn thành.
Chuyện tiếp theo chính là chuyên tâm tu luyện. Không đến hai mươi hai ngày nữa, hắn phải đến Vô Thượng Tông đón Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Dương Tâm Nhi trở về.
Theo một cách nào đó, nếu đem Đạo Viện Ý Chỉ ra ngoài bố trí với một loại trận pháp. Đạo Viện có thể được xem là phòng tuyến cuối cùng của Đạo Viện. Người ngoài không biết có thể sẽ phải trả một cái giá cực kỳ đắc khi dám tấn công vào Đạo Viện.
Để bố trí Đạo Viện Ý Chỉ, vị trí phù hợp nhất chính là trung tâm đ*o Viện trên ngọn Chủ Phong.
Đạo Viện Ý Chỉ có thể tồn tại và duy trì cần một nguồn năng lượng, cho nên chỉ cần bố trí một Tụ Linh Trận cực kỳ lớn là có thể cung cấp cho Đạo Viện Ý Chỉ tồn tại bên ngoài.
Để làm được điều này, nhị trưởng lão cùng ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, thập trưởng lão và thập nhị trưởng lão phối hợp xây dựng một Tụ Linh Trận khổng lồ. Trận Bàn được bố trí từ bốn mươi chín khối ngọc bích theo hình dạng chòm sao Ma Hoàn. Mỗi khối ngọc bích có chiều cao hai trượng đồng đều.
Nhìn từ trên xuống, bốn mươi chín khối ngọc bích được xếp theo hình chòm sao Ma Hoàn như một ma trận. Tại vị trí trung tâm là một khuôn viên trống dùng để cô đọng linh khí, đó cũng chính là nơi sẽ được bố trí Đạo Viện Ý Chỉ.
Trải qua mười ngày, việc chuẩn bị mới hoàn tất.
Phương Triết cùng năm vị trưởng lão đứng trên một mô đất cao cách vị trí Tụ Linh Trận chừng năm mươi trượng.
Phương Triết ra hiệu cho nhị trưởng lão khởi động Tụ Linh Trận.
Nhị trưởng lão gật đầu rồi cầm ra một Kim Sắc Lệnh Bài. Lệnh bài này chính Tâm Trận, điều khiển toàn bộ Tụ Linh Trận.
Nhị trưởng lão ném lệnh bài vào vị trí trung tâm Tụ Linh Trận, lệnh bài lóe lên một tia sáng rồi từ đó châm ngòi cho bốn mươi chín khối ngọc bích phát sáng. Bốn mươi chín khối ngọc bích phát ra dạ quang rồi phóng thích ra một tia lưu quang nối liền với nhau tạo thành một hình dạng chòm sao Ma Hoàn.
Lúc này linh khí xung quanh không ngừng bị khu động, di chuyển về Tụ Linh Trận rồi xoay vòng như một cơn lốc xoáy.
Khoảng mười hô hấp sau thì cơn lốc xoáy dịu xuống rồi phóng thích ra một lớp màng mỏng ngăn cách bên ngoài. Bên trong chín là nguồn linh khí tinh thuần đã được sản sinh ra.
Phương Triết thấy Tụ Linh Trận đã hoạt động trơn tru, hắn liền dùng ý niệm phóng thích quyển trục màu đen với nhiều dòng chữ màu trắng lích nhích về phía trung tâm Tụ Linh Trận.
Quyển trục có màu đen huyền phát ra quang mang rực rỡ bắt đầu hấp thụ nguồn linh khí từ Tụ Linh Trận. Sau một lúc thì quyển trục ngừng phát ra quang mang, trở nên yên tĩnh trôi nổi giữa tâm Tụ Linh Trận.
Hiện tượng này nói lên, quá trình bố trí Đạo Viện Ý Chỉ thành công.
Khi đến bước đường cùng, địch nhân tiến sâu vào Đạo Viện. Nhị trưởng lão tùy thời có thể thôi động Đạo Viện Ý Chỉ phản công, xem như chân chính là một át chủ bài của Đạo Viện sau này.
Năm vị trưởng lão nhìn Đạo Viện Ý Chỉ được bố trí thành công, người nào người nấy đều không ngừng suýt xoa tán thưởng.
Phương Triết thấy vậy liền hướng nhị trưởng lão dò hỏi “Xem như Đạo Viện Ý Chỉ đã được bố trí thỏa đáng. Nhiệm vụ tiếp nhận chức vị viện trưởng xem như không cần cũng được…”
Nhị trưởng lão nghe Phương Triết từ chối chức vụ viện trưởng. Lão nhìn sang bốn sư đệ mình thăm dò. Cả bốn người đều thể hiện sắc mặt ngưng trọng.
Nhị trưởng lão mới nói “Dù Đạo Viện Ý Chỉ đã được sư đệ bố trí ra ngoài nhưng Đạo Viện vẫn cần có một người đứng đầu để phát dương quang đại. Sư đệ từ chối, xem như là làm phật ý sư thúc rồi…”
Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Nếu vậy nhị trưởng lão tự mình dàn xếp. Vãn bối tùy thời tháp tùng…”
Lúc này, từ trên bầu trời ở Minh Nhân Thôn xuất hiện một luồng lưu quang khổng lồ bắn xuống vị trí Truyền Tống Trận. Trong đó kèm theo khí tức quen thuộc đối với Phương Triết.
Hắn mỉm cười nhủ thầm “Bọn họ đến rồi!”
Nói xong, hắn hướng nhị trưởng lão nói “Vãn bối đi đón tiếp nhóm bằng hữu từ Văn Lang Châu đến, việc còn lại nhờ các vị thu xếp…”
Nhị trưởng lão gật đầu, Phương Triết mới xuất ra Lưu Quang Kiếm rồi hướng đến Minh Nhân Thôn rời đi.
Nhị trưởng lão nhìn theo bóng dáng Phương Triết lắc đầu “Ta nghĩ sắp tới hắn sẽ bãi bỏ quy định không được cưỡi phi hành kiếm trong Đạo Viện…”
Bốn vị trưởng lão nghe nhị trưởng lão nói vậy liền phá lên cười.
Điều này cũng không sai, quy tắc đó đúng là phiền phức. Bỏ đi chính là điều nên làm.
…
Tại khu vực Truyền Tống Trận Minh Nhân Thôn.
Khi Phương Triết đáp xuống khu vực Truyền Tống Trận, hắn nhận ra những người được truyền tống đến đều là người quen ở Văn Lang Châu.
Dẫn đầu đoàn người là hai vị trưởng lão Bạch gia là Bạch Hàn và Bạch Nhất Đảm. Nhóm còn lại đa phần đều được tuyển chọn từ ba nước Thanh Lương Quốc, Thanh Nguyên Quốc và Xiêm Lợi.
Điều này hoàn toàn đúng với phong cách đối nhân xử thế của Bạch gia đó là công chính liêm minh, không thiên vị cho tộc nhân.
Hơn phân nửa số người được truyền tống đến đều là người quen. Trong đó có Bạch Văn Sơn, Dương Nhất Lang và Hoa Thiên Nhai, thậm chí là Kim Vô Lại. Bọn họ đều là thiếu niên ưu tú tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến ở Văn Lang Châu.
Phương Triết tiến lại gần hai vị trưởng lão Bạch gia chắp tay lại nói “Đã lâu không gặp Bạch Hàn trưởng lão, Bạch Nhất Đảm trưởng lão…”
Bạch Hàn và Bạch Nhất Đảm nhanh chóng đón lấy Phương Triết. Những người kia không biết thân phận của Phương Triết, nhưng bọn họ sơ bộ nắm được tình hình. Ở Bạch gia bọn họ là cao quý nhưng đến Đạo Viện lần này cũng chỉ là một ngoại viện đệ tử bình thường.
Vì được Phương Triết đề cử nên nhóm năm mươi người đến từ Văn Lang Châu không cần thông qua khảo hạch. Nếu không, bọn họ cũng phải theo một cách thông thường đi vào Đạo Viện.
Bạch Nhất Đảm từ tốn nói “Hy vọng Phương hiền điệt chiếu cố bọn ta. Bọn ta đến nơi này như những hài tử không hiểu chuyện...”
Phương Triết thấy vậy liền trấn an “Nơi này điều kiện tu luyện khắc nghiệt, nhưng với tư chất của hai vị trưởng lão. Thăng tiến là chuyện sớm muộn…”
Lúc này Bạch Văn Sơn từ trong đám đông bước ra.
Hắn hướng Phương Triết chắp tay lại, niềm nở nói “Đa tạ Phương huynh đã cho bọn ta cơ hội đến Bắc Cảnh tu luyện, ân tình này Bạch Văn Sơn ta không quên được!”
Dương Nhất Lang và Hoa Thiên Nhai ở phía sau cũng bước ra ngoài hàng ngũ. Bọn họ cũng như Bạch Văn Sơn, nội tâm không ngừng cảm kích Phương Triết đã cho bọn họ cơ hội đến Bắc Cảnh tu luyện.
Phương Triết nhận ra tâm tình bọn họ, hắn mới nói “Qua một đoạn thời gian mọi người sẽ quen thôi, cho nên không cần quá khẩn trương...”
Phương Triết nói đến đây thì có mười chấp sự đệ tử vừa đến. Bọn họ vừa nhìn thấy Phương Triết liền chắp tay lại nói “Gặp qua sư thúc!”
Hai vị trưởng lão Bạch gia, Bạch Văn Sơn, Dương Nhất Lang và Hoa Thiên Nhai nhất thời sửng sốt “Sư thúc?”
Phương Triết khoát tay lại cho nhóm chấp sự đệ tử bỏ qua chào hỏi. Hắn hướng hai vị trưởng lão Bạch gia cười nói “Đây chỉ là vai vế trong Đạo Viện, không đáng nhắc tới!”
Nói xong, hắn hướng nhóm mười tên chấp sự đệ tử căn dặn “Những người này đều là bằng hữu của ta, cho nên các huynh đệ chiếu cố giúp!”
Mười tên chấp sự đệ tử nghe vậy lập tức vâng lệnh.
Bọn họ tiếp cận rồi chỉ dẫn năm mươi tân nhân đệ tử đi qua sơn môn tiến vào Ngoại Sơn. Nơi đó dành cho đệ tử ngoại viện nghỉ ngơi.
Phương Triết lúc này mới thở ra nhẹ nhõm. Xem như việc dẫn dắt bằng hữu ở Văn Lang Châu gia nhập Bắc Cảnh tu luyện đã hoàn thành.
Chuyện tiếp theo chính là chuyên tâm tu luyện. Không đến hai mươi hai ngày nữa, hắn phải đến Vô Thượng Tông đón Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Dương Tâm Nhi trở về.
/510
|