Mười lăm ngày sau.
Trong vườn Hoa Ngũ Trảo trên ngọn Hoa Kiếm Phong.
Khuôn viên nơi này giờ chỉ dành riêng cho Phương Triết, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.
Bình thường nơi này không có mặt Phương Triết thì Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đóng vai trò trấn giữ không cho người lạ xâm nhập.
Ngay cả bản thân Phương Triết cũng không hiểu vì sao lại thích thú nơi này đến như vậy. Đặc biệt là loài hoa Ngũ Trảo màu đỏ thẫm. Dù không mang hương thơm ngào ngạt nhưng lại đem đến một loại cảm giác cực kỳ gần gũi.
Phương Triết ngồi trong tiểu đình định thân tu luyện.
Tính toán Phương Triết đã nhập định ở nơi này đã mười lăm ngày. Thời điểm tin tức từ Thiên Sư Đường ở Thần Vực cũng sắp đến.
Lúc này, từ trong không khí phát ra một dao động cực kỳ nhỏ. Loại dao động này không gây ra quá nhiều động tĩnh. Dù vậy vẫn khiến Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chú ý.
Cả hai nhanh chóng trở về bên cạnh Phương Triết hộ pháp.
Phương Triết cũng nhận ra có dấu hiệu ngoại nhân xâm nhập, có điều khí tức này khá quen thuộc.
Phương Triết “Tốc Biến” đến giữa vườn hoa rồi ngước nhìn lên trên bầu trời.
Từ trên bầu trời, một thân ảnh nữ nhân trong y phục thanh sam với tà áo tung bay theo gió. Nàng ta đứng trên một con tiên hạc nhìn chăm chăm về phía Phương Triết.
Nàng ta chính là La Ngọc Yến, trước kia đến Đạo Viện với thân phận là sứ giả Thiên Sư Đường.
La Ngọc Yến đáp xuống mặt đất, rồi thình lình xuất hiện phía sau Phương Triết. Nàng ta quàng tay vịnh lấy vai Phương Triết với một vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Phương Triết không phản kháng mà chậm rãi nói “Đã lâu không gặp, La cô nương vẫn không thay đổi!”
La Ngọc Yến dùng tay nâng cằm Phương Triết lên rồi hờn trách “Còn ngươi… vẫn như một khúc gỗ không hơn không kém!”
Nàng ta nói tiếp “Người bình thường gặp ta… nguyện lấy mạng ra để được ta chiếu cố…. ngươi biết chứ?”
Phương Triết nghe câu nói này, nội tâm có cảm giác không đúng “Không lẽ La cô nương thích ta sao?”
La Ngọc Yến đưa ánh mắt câu dẫn nói “Nếu đúng thì sao?”
Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Ta có cảm giác, La cô nương đang trêu đùa ta!”
La Ngọc Yến nghe vậy liền cười ha ha, bắt đầu giữ khoảng cách với Phương Triết. Nhờ vậy trong lòng Phương Triết mới nhẹ nhõm trở lại.
La Ngọc Yến không nói mà lấy ra một quyển trục ném cho Phương Triết.
Phương Triết nhận lấy. La Ngọc Yến liền giải thích “Lần này ta đến đây chẳng qua là làm nhiệm vụ. Thỉnh cầu của trưởng lão Đạo Viện được chấp thuận, Phương đạo hữu đã được thông qua, trở thành viện trưởng Đạo Viện đời thứ chín!”
La Ngọc Yến dừng lại rồi tiếp tục lấy ra một kim sắc lệnh bài có ấn ký Thiên Sư Đường cùng với một thanh tiểu kiếm có màu trắng sữa.
La Ngọc Yến nhìn cử chỉ ngỡ ngàng của Phương Triết liền nói “Kim sắc lệnh bài chính là lệnh bài thân phận của Phương đạo hữu. Từ nay, đạo hiệu của Phương đạo hữu là Ngự Kiếm Tiên Sinh…”
Phương Triết nhất thời “a” lên một tiếng.
“Ngự Kiếm Tiên Sinh!”
Phương Triết thắc mắc nói “Không phải là … Ngự Kiếm Chân Quân sao?”
La Ngọc Yến mỉm cười nói “Đạo hiệu đó đã có người tiếp nhận rồi… Đạo hiệu này là do một vị có địa vị cao trong Thiên Sư Đường đề xuất. Cho nên, không nhận không được!”
“Ngự Kiếm Tiên Sinh!”
La Ngọc Yến nói tiếp “Còn thanh tiểu kiếm cũng là món quà tặng riêng của vị tiền bối đó. Vị tiền bối đó còn đính kèm lời nhắn là tặng người tri âm”
Nội tâm Phương Triết cảm nhận, đạo hiệu “Ngự Kiếm Tiên Sinh” như một trò đùa của vị tiền bối mà La Ngọc Yến đề cập.
Phương Triết lắc đầu rồi chắp tay lại hướng La Ngọc Yến thi lễ “Nếu vậy thay ta đa tạ vị tiền bối đề xuất đạo hiệu cũng như tặng thanh tiểu kiếm này… Về phần đạo hiệu, dù bản thân ta nghe có cảm giác… khá kỳ cục nhưng vẫn rất ưa thích…”
La Ngọc Yến nghe vậy liền che miệng cười khúc khích.
Thật sự, lúc đầu nghe vị kia đề xuất, nội tâm nàng cũng muốn phá lên cười. Chỉ là quy tắc Thiên Sư Đường nên nàng kiềm nén lại. Giờ là lúc thể hiện ra bên ngoài.
Nàng ta nói tiếp “Thật ra do Phương đạo hữu tinh thông Thuật Ngự Kiếm và đạt tới Nhất Niệm Thành Chiêu. Đây là một loại cảnh giới rất cao trong thuật Ngự Kiếm. Cho nên danh hiệu này rất phù hợp với Phương đạo hữu….”
Phương Triết nghe La Ngọc Yến giảng giải, trong lòng xem như đã hiểu một phần ý tứ của vị tiền bối kia.
Hắn suy nghĩ một hồi liền nói “Theo như ta tự cảm nhận thì phía dưới Nhất Niệm Thành Chiêu là Tùy Tâm Sở Dục, vậy phía trên Nhất Niệm Thành Chiêu là gì?”
La Ngọc Yến nghe câu hỏi này của Phương Triết, sắc mặt tức thì biến hóa sang bất ngờ.
Nàng ta xác nhận lại “Thật sự là Phương đạo hữu không biết?”
Phương Triết gật đầu nói “Quả thật, ta hoàn toàn không biết. Thậm chí Tùy Tâm Sở Dục là tự bản thân tự nghĩ ra cho đến khi nhận thức được Nhất Niệm Thành Chiêu thì dừng lại không còn cơ hội thăng tiến được nữa…”
La Ngọc Yến tỏ ra suy nghĩ. Nàng nhắm mắt lại định thần một đoạn thời gian rồi mới tiếp tục nói “Phía trên Nhất Niệm Thành Chiêu chính là… Hành Thiên!”
“Hành Thiên?”
La Ngọc Yến gật đầu rồi mới thở một hơi ra.
Nàng thu hồi quyển trục lại rồi làm ra một động tác phong bế quyển trục.
Lúc này, nàng ta mới nở ra một nụ cười xem như nhiệm vụ đã hoàn thành.
Động tác này mặc dù kín đáo nhưng vẫn không qua được ánh mắt Phương Triết. Hắn mới nói “Có phải vừa rồi La cô nương đã trực tiếp cho vị tiền bối kia nghe cuộc trò chuyện này?”
La Ngọc Yến sửng sốt, ánh mắt từ ngạc nhiên sang mừng rỡ.
Nàng ra áp sát Phương Triết rồi dùng bàn tay mềm mại nâng cằm Phương Triết lên mới nói “Không nghĩ tới, ngươi thông minh đến như vậy?”
Phương Triết vừa rồi nhận ra xung quanh có một loại cảm giác áp bức cũng như là có ánh mắt không ngừng thăm dò. Cho nên, hắn mới suy đoán như vậy, không ngờ suy đoán đó là đúng.
La Ngọc Yến nói tiếp “Ta truyền ý chỉ nên báo cáo trực tiếp cho tổng quản đại nhân biết. Hơn nữa lão tò mò về một vị thiếu niên đã diệt sát một vài kẻ phản nghịch Thiên Sư Đường. Hơn nữa thủ đoạn Ngự Kiếm cực kỳ thâm sâu ảo diệu cho nên lão mới muốn trực tiếp quan sát… Không nghĩ tới, chuyện này không thể qua cặp mắt của ngươi?”
Phương Triết nghe La Ngọc Yến giải thích, hắn gãi đầu tỏ ra ái ngại nói “Không phải như La cô nương suy nghĩ như vậy. Thực ra do cách xưng hô thêm từ đạo hữu mà La cô nương nói chuyện khiến bản thân ta có suy đoán vậy thôi…”
La Ngọc Yến “a” lên một tiếng. Chỉ là cử chỉ nàng ta không có quá nhiều thất vọng.
Khung cảnh trong phút chốc trở nên yên tĩnh.
Cả hai người đứng đối diện mà không biết nói chuyện gì.
La Ngọc Yến không tỏ ra thái độ nào mà ánh mắt chuyển dần sang quan cảnh xung quanh.
Nàng ta chắp tay phía sau, đi tung tăng về phía sườn núi. Nơi đó cảnh vật được che mờ đi bởi từng đám sương mù.
Bên dưới chân nàng, vô số đóa hoa Ngũ Trảo xen kẽ khiến không khí vừa tĩnh lặng vừa xao động.
Nàng ta hái một đóa hoa Ngũ Trảo lên, sắc mặt có một phần phiền muộn.
Phương Triết tò mò tiến lại gần quan sát mà không nói gì.
La Ngọc Yên im lặng một hồi mới nói “Loại Ngũ Trảo hoa này ở Thần Vực cũng có, nhưng có một cái tên gọi khác là Mạn Châu Sa Hoa…”
“Mạn Châu Sa Hoa?”
La Ngọc Yến gật đầu, nội tâm nhất thời trĩu nặng “Ở nơi ở của ta có một truyền thuyết bi thương về loài hoa này. Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá, khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau…”
Phương Triết hai mắt bắt đầu sáng lên, hắn mới nói “Thì ra Ngũ Trảo Hoa còn có một cái tên là Mạn Châu Sa Hoa. Theo ý La cô nương nói thì đây là một điển tích buồn về chuyện tình nam và nữ. Trước giờ ta ở nơi này mà lại không để ý việc lá rụng rồi hoa mới nở. Giữa lá và hoa không bao giờ gặp nhau…”
La Ngọc Yến hái lên một đóa hoa rồi đưa ánh mắt u buồn nhìn Phương Triết. Trong lúc nhất thời từ một thiếu nữ mang đầy vẻ lạnh lùng cao ngạo, thành một cô nàng mang đầy tâm sự.
Nàng ta chậm ra nói “Thật ra, ta luôn suy nghĩ đến gương mặt ngươi!”
- -------
Lời nhắn:
Thực ra quyển 4 tác viết khác nhiều rồi, nhưng do mùa dịch ảnh hưởng đến công việc. Doanh thu giảm đến 90% nên không có nhiều tâm trạng để edit lại.
Nếu thật sự có thời gian, tâm trạng edit tác có thể up một lúc 20 chương vẫn ổn. Cho nên mọi người thông cảm.
Mùa dịch này ảnh hưởng trên diện rộng, ai cũng khó khăn.
Chúc các bạn gặp khó khăn trong mùa dịch này vượt qua, sau dịch có thêm động lực phát triển hơn…
Còn về tiến độ vẫn dành thời trang 1 tuần ~7c.
thân ái!
Trong vườn Hoa Ngũ Trảo trên ngọn Hoa Kiếm Phong.
Khuôn viên nơi này giờ chỉ dành riêng cho Phương Triết, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.
Bình thường nơi này không có mặt Phương Triết thì Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đóng vai trò trấn giữ không cho người lạ xâm nhập.
Ngay cả bản thân Phương Triết cũng không hiểu vì sao lại thích thú nơi này đến như vậy. Đặc biệt là loài hoa Ngũ Trảo màu đỏ thẫm. Dù không mang hương thơm ngào ngạt nhưng lại đem đến một loại cảm giác cực kỳ gần gũi.
Phương Triết ngồi trong tiểu đình định thân tu luyện.
Tính toán Phương Triết đã nhập định ở nơi này đã mười lăm ngày. Thời điểm tin tức từ Thiên Sư Đường ở Thần Vực cũng sắp đến.
Lúc này, từ trong không khí phát ra một dao động cực kỳ nhỏ. Loại dao động này không gây ra quá nhiều động tĩnh. Dù vậy vẫn khiến Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chú ý.
Cả hai nhanh chóng trở về bên cạnh Phương Triết hộ pháp.
Phương Triết cũng nhận ra có dấu hiệu ngoại nhân xâm nhập, có điều khí tức này khá quen thuộc.
Phương Triết “Tốc Biến” đến giữa vườn hoa rồi ngước nhìn lên trên bầu trời.
Từ trên bầu trời, một thân ảnh nữ nhân trong y phục thanh sam với tà áo tung bay theo gió. Nàng ta đứng trên một con tiên hạc nhìn chăm chăm về phía Phương Triết.
Nàng ta chính là La Ngọc Yến, trước kia đến Đạo Viện với thân phận là sứ giả Thiên Sư Đường.
La Ngọc Yến đáp xuống mặt đất, rồi thình lình xuất hiện phía sau Phương Triết. Nàng ta quàng tay vịnh lấy vai Phương Triết với một vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Phương Triết không phản kháng mà chậm rãi nói “Đã lâu không gặp, La cô nương vẫn không thay đổi!”
La Ngọc Yến dùng tay nâng cằm Phương Triết lên rồi hờn trách “Còn ngươi… vẫn như một khúc gỗ không hơn không kém!”
Nàng ta nói tiếp “Người bình thường gặp ta… nguyện lấy mạng ra để được ta chiếu cố…. ngươi biết chứ?”
Phương Triết nghe câu nói này, nội tâm có cảm giác không đúng “Không lẽ La cô nương thích ta sao?”
La Ngọc Yến đưa ánh mắt câu dẫn nói “Nếu đúng thì sao?”
Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Ta có cảm giác, La cô nương đang trêu đùa ta!”
La Ngọc Yến nghe vậy liền cười ha ha, bắt đầu giữ khoảng cách với Phương Triết. Nhờ vậy trong lòng Phương Triết mới nhẹ nhõm trở lại.
La Ngọc Yến không nói mà lấy ra một quyển trục ném cho Phương Triết.
Phương Triết nhận lấy. La Ngọc Yến liền giải thích “Lần này ta đến đây chẳng qua là làm nhiệm vụ. Thỉnh cầu của trưởng lão Đạo Viện được chấp thuận, Phương đạo hữu đã được thông qua, trở thành viện trưởng Đạo Viện đời thứ chín!”
La Ngọc Yến dừng lại rồi tiếp tục lấy ra một kim sắc lệnh bài có ấn ký Thiên Sư Đường cùng với một thanh tiểu kiếm có màu trắng sữa.
La Ngọc Yến nhìn cử chỉ ngỡ ngàng của Phương Triết liền nói “Kim sắc lệnh bài chính là lệnh bài thân phận của Phương đạo hữu. Từ nay, đạo hiệu của Phương đạo hữu là Ngự Kiếm Tiên Sinh…”
Phương Triết nhất thời “a” lên một tiếng.
“Ngự Kiếm Tiên Sinh!”
Phương Triết thắc mắc nói “Không phải là … Ngự Kiếm Chân Quân sao?”
La Ngọc Yến mỉm cười nói “Đạo hiệu đó đã có người tiếp nhận rồi… Đạo hiệu này là do một vị có địa vị cao trong Thiên Sư Đường đề xuất. Cho nên, không nhận không được!”
“Ngự Kiếm Tiên Sinh!”
La Ngọc Yến nói tiếp “Còn thanh tiểu kiếm cũng là món quà tặng riêng của vị tiền bối đó. Vị tiền bối đó còn đính kèm lời nhắn là tặng người tri âm”
Nội tâm Phương Triết cảm nhận, đạo hiệu “Ngự Kiếm Tiên Sinh” như một trò đùa của vị tiền bối mà La Ngọc Yến đề cập.
Phương Triết lắc đầu rồi chắp tay lại hướng La Ngọc Yến thi lễ “Nếu vậy thay ta đa tạ vị tiền bối đề xuất đạo hiệu cũng như tặng thanh tiểu kiếm này… Về phần đạo hiệu, dù bản thân ta nghe có cảm giác… khá kỳ cục nhưng vẫn rất ưa thích…”
La Ngọc Yến nghe vậy liền che miệng cười khúc khích.
Thật sự, lúc đầu nghe vị kia đề xuất, nội tâm nàng cũng muốn phá lên cười. Chỉ là quy tắc Thiên Sư Đường nên nàng kiềm nén lại. Giờ là lúc thể hiện ra bên ngoài.
Nàng ta nói tiếp “Thật ra do Phương đạo hữu tinh thông Thuật Ngự Kiếm và đạt tới Nhất Niệm Thành Chiêu. Đây là một loại cảnh giới rất cao trong thuật Ngự Kiếm. Cho nên danh hiệu này rất phù hợp với Phương đạo hữu….”
Phương Triết nghe La Ngọc Yến giảng giải, trong lòng xem như đã hiểu một phần ý tứ của vị tiền bối kia.
Hắn suy nghĩ một hồi liền nói “Theo như ta tự cảm nhận thì phía dưới Nhất Niệm Thành Chiêu là Tùy Tâm Sở Dục, vậy phía trên Nhất Niệm Thành Chiêu là gì?”
La Ngọc Yến nghe câu hỏi này của Phương Triết, sắc mặt tức thì biến hóa sang bất ngờ.
Nàng ta xác nhận lại “Thật sự là Phương đạo hữu không biết?”
Phương Triết gật đầu nói “Quả thật, ta hoàn toàn không biết. Thậm chí Tùy Tâm Sở Dục là tự bản thân tự nghĩ ra cho đến khi nhận thức được Nhất Niệm Thành Chiêu thì dừng lại không còn cơ hội thăng tiến được nữa…”
La Ngọc Yến tỏ ra suy nghĩ. Nàng nhắm mắt lại định thần một đoạn thời gian rồi mới tiếp tục nói “Phía trên Nhất Niệm Thành Chiêu chính là… Hành Thiên!”
“Hành Thiên?”
La Ngọc Yến gật đầu rồi mới thở một hơi ra.
Nàng thu hồi quyển trục lại rồi làm ra một động tác phong bế quyển trục.
Lúc này, nàng ta mới nở ra một nụ cười xem như nhiệm vụ đã hoàn thành.
Động tác này mặc dù kín đáo nhưng vẫn không qua được ánh mắt Phương Triết. Hắn mới nói “Có phải vừa rồi La cô nương đã trực tiếp cho vị tiền bối kia nghe cuộc trò chuyện này?”
La Ngọc Yến sửng sốt, ánh mắt từ ngạc nhiên sang mừng rỡ.
Nàng ra áp sát Phương Triết rồi dùng bàn tay mềm mại nâng cằm Phương Triết lên mới nói “Không nghĩ tới, ngươi thông minh đến như vậy?”
Phương Triết vừa rồi nhận ra xung quanh có một loại cảm giác áp bức cũng như là có ánh mắt không ngừng thăm dò. Cho nên, hắn mới suy đoán như vậy, không ngờ suy đoán đó là đúng.
La Ngọc Yến nói tiếp “Ta truyền ý chỉ nên báo cáo trực tiếp cho tổng quản đại nhân biết. Hơn nữa lão tò mò về một vị thiếu niên đã diệt sát một vài kẻ phản nghịch Thiên Sư Đường. Hơn nữa thủ đoạn Ngự Kiếm cực kỳ thâm sâu ảo diệu cho nên lão mới muốn trực tiếp quan sát… Không nghĩ tới, chuyện này không thể qua cặp mắt của ngươi?”
Phương Triết nghe La Ngọc Yến giải thích, hắn gãi đầu tỏ ra ái ngại nói “Không phải như La cô nương suy nghĩ như vậy. Thực ra do cách xưng hô thêm từ đạo hữu mà La cô nương nói chuyện khiến bản thân ta có suy đoán vậy thôi…”
La Ngọc Yến “a” lên một tiếng. Chỉ là cử chỉ nàng ta không có quá nhiều thất vọng.
Khung cảnh trong phút chốc trở nên yên tĩnh.
Cả hai người đứng đối diện mà không biết nói chuyện gì.
La Ngọc Yến không tỏ ra thái độ nào mà ánh mắt chuyển dần sang quan cảnh xung quanh.
Nàng ta chắp tay phía sau, đi tung tăng về phía sườn núi. Nơi đó cảnh vật được che mờ đi bởi từng đám sương mù.
Bên dưới chân nàng, vô số đóa hoa Ngũ Trảo xen kẽ khiến không khí vừa tĩnh lặng vừa xao động.
Nàng ta hái một đóa hoa Ngũ Trảo lên, sắc mặt có một phần phiền muộn.
Phương Triết tò mò tiến lại gần quan sát mà không nói gì.
La Ngọc Yên im lặng một hồi mới nói “Loại Ngũ Trảo hoa này ở Thần Vực cũng có, nhưng có một cái tên gọi khác là Mạn Châu Sa Hoa…”
“Mạn Châu Sa Hoa?”
La Ngọc Yến gật đầu, nội tâm nhất thời trĩu nặng “Ở nơi ở của ta có một truyền thuyết bi thương về loài hoa này. Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá, khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau…”
Phương Triết hai mắt bắt đầu sáng lên, hắn mới nói “Thì ra Ngũ Trảo Hoa còn có một cái tên là Mạn Châu Sa Hoa. Theo ý La cô nương nói thì đây là một điển tích buồn về chuyện tình nam và nữ. Trước giờ ta ở nơi này mà lại không để ý việc lá rụng rồi hoa mới nở. Giữa lá và hoa không bao giờ gặp nhau…”
La Ngọc Yến hái lên một đóa hoa rồi đưa ánh mắt u buồn nhìn Phương Triết. Trong lúc nhất thời từ một thiếu nữ mang đầy vẻ lạnh lùng cao ngạo, thành một cô nàng mang đầy tâm sự.
Nàng ta chậm ra nói “Thật ra, ta luôn suy nghĩ đến gương mặt ngươi!”
- -------
Lời nhắn:
Thực ra quyển 4 tác viết khác nhiều rồi, nhưng do mùa dịch ảnh hưởng đến công việc. Doanh thu giảm đến 90% nên không có nhiều tâm trạng để edit lại.
Nếu thật sự có thời gian, tâm trạng edit tác có thể up một lúc 20 chương vẫn ổn. Cho nên mọi người thông cảm.
Mùa dịch này ảnh hưởng trên diện rộng, ai cũng khó khăn.
Chúc các bạn gặp khó khăn trong mùa dịch này vượt qua, sau dịch có thêm động lực phát triển hơn…
Còn về tiến độ vẫn dành thời trang 1 tuần ~7c.
thân ái!
/510
|