Phương Triết cùng Hoàng Mập đi xuyên qua thông đạo thì bị một loại ánh sáng làm lóa mắt, bắt buộc cả hai phải nhắm mắt lại.
Khi cả hai mở mắt ra thì trước mắt xuất hiện từng bậc tam cấp dẫn lên một tòa núi cao hùng vĩ, phía trên đỉnh núi là một cánh cổng to lớn. Cánh cổng to lớn trang nghiêm với khí tức cường thịnh toát ra xung quanh.
Hai bên là từng đám mây không ngừng trôi qua, trùng trùng điệp điệp như thể cả hai đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Cảm giác kỳ diệu khó mà tưởng tượng được.
Khi cả hai còn đang ngỡ ngàng trước cảnh hùng vĩ thì từ xa xuất hiện một lão đạo nhân. Hình dáng tương tự như bức tượng đạo nhân trong Thức Hải Phương Triết.
Lão đạo nhân mang đạo bào trắng muốt với râu tóc bạc phơ.
Lão chậm rãi đi lại đánh giá cả hai một lúc rồi mới nhàn nhạt nói “Lão là người dẫn đạo tiến bước vào Đạo. Đạo của vô hình vô tướng, vô ngã vô biên, không sinh cũng không diệt...”
Tiếp theo trong đầu Phương Triết cùng Hoàng Mập vang vãng từng âm thành cộng hưởng giảng giải về Đạo.
“Trong vũ trụ huyền hà, Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Trong đó một là Thái Cực, hai là Âm Dương, ba là Tam Thiên Vị. Âm và Dương hòa hợp tạo ra Thái Cực, dù có xung khắc, dù có hòa hợp uẩn dục hình thành vạn vật trong trời đất…”
“Huyền Môn chính là căn cứ theo thuật Thái Cực, Âm và Dương tạo thành một loại năng lượng sinh mệnh tồn tại từ vạn năm này sang vạn năm khác. Huyền Môn truy cầu Đạo của trời đất, đạo của pháp tắc. Chung quy lại chính là cứu giúp chúng sinh, vượt qua tai kiếp…”
Phương Triết lắng nghe một hồi, dù chỉ thấu hiểu được một phần nhỏ nhưng “Huyền Môn” là thế lực hiện hữu ở Bắc Cảnh. Chỉ là “Huyền Môn” mà hắn biết không tốt lành gì.
Hắn chất vấn “Vãn bối từng gặp qua người của Huyền Môn nhưng lại theo con đường tà ác, chưa làm được việc tốt lành gì…”
Lão đạo nhân nghe xong nhưng vẫn không tỏ ra thái độ tức giận, mà giọng điệu bình thản nói “Vốn dĩ đạo có âm và dương, sinh ra bản sắc, nhân tính con người. Người hướng thiện chính là chân tu Huyền Môn bản nguyên còn lại đã lạc lối, đã đi lệch hoàn toàn với Đạo mà Huyền Môn luôn truy cầu…”
Lão đạo nhân dừng lại, thoáng nở một nụ cười rồi nói “Cho nên, Huyền Môn mà tiểu đạo hữu nhìn thấy chẳng qua là do một cá nhân lạc lối tạo dựng ra mà thôi…”
Nói đến đây, lão nhìn sang Hoàng Mập rồi chậm rãi nói “Trên người tiểu đạo hữu có chủ tu Huyền Kinh, xem như cơ duyên quả thật không tệ!”
Lão lại hỏi “Vị trí chỉ có một, ai sẽ bước lên tiếp nhận?”
Phương Triết nhìn sang Hoàng Mập, ra hiệu hắn bước lên một bước.
Hoàng Mập không do dự bước lên, khom người thi lễ một lần rồi nói “Tiểu bối là Hoàng Cảnh Hạo, mặc dù tư chất bình thường nhưng nguyện ý thử một lần!”
Lão đạo nhân nghe xong, có phần khựng lại một lúc.
Lão đánh giá Hoàng Mập một lần nữa, rồi nói “Huyền Môn ta không chú trọng vào tư chất nghịch thiên mà chỉ dựa vào duyên phận. Huyền Môn quan niệm tất cả sinh linh đều như nhau, chỉ cần bỏ qua những thứ thừa thãi, những ý nghĩ thừa thãi thì dựa vào bản năng nảy sinh ra một loại năng lực đặc thù theo từng người. Cho nên tiểu tử không cần khẩn trương. Duyên phận đã là hơn người rồi…”
Lão nhìn sang Phương Triết, lần này có phần chuyên tâm hơn.
Phương Triết thấy vậy liền buông lỏng để mặc cho lão đạo nhân thăm dò.
Lão quan sát một hồi rồi cảm thán “Xem ra quan niệm duyên phận có thể sai lầm. Tiểu tử ngươi có quá nhiều thứ không theo lẽ thường…”
Phương Triết tò mò nói “Ý của tiền bối là…?”
Lão thoáng cười nhạt “Lần này gặp gỡ lần đầu cũng như lần cuối cùng. Cho nên lão sẽ giúp người dẫn đạo hai việc…”
Phương Triết lại tò mò hỏi “Tiền bối không phải là người dẫn đạo sao?”
Lão liền giải thích “Theo một lẽ nào đó, lão đạo chính là người dẫn đạo đến Huyền Môn, nhưng sự thật tiểu tử ngươi mới chính là người dẫn đạo. Chính là người dẫn đạo bằng hữu đến đây… giúp lão đạo một phần gánh nặng”
Nói rồi, lão xòe bàn tay ra. Từ lòng bàn tay xuất hiện một đóa Vô Sắc Liên Hoa, đóa hoa không ngừng xoay vòng. Đóa hoa này thấp thoáng như hình chiếu, không thật.
Lão mới nói “Đây là Vô Sắc Liên Hoa, rất phù hợp cho con đường sau này của tiểu tử ngươi…”
Lão nói xong, đóa Vô Sắc Liên Hoa tức thì biến mất, không còn lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Điều này khiến Phương Triết không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chỉ là khi bản thân hắn bình tâm lại, vận dụng công pháp “Minh Lý Thiên”. Bên trong thức hải có một biến hóa rất rõ ràng. Đó là Thần Hồn Biến Dị vốn ngồi xếp bằng trong khoảng không gian Thức Hải, lúc này ngồi trên đóa Vô Sắc Liên Hoa như một Bồ Đoàn.
Điều này khiến Phương Triết sửng sốt.
Lão đạo nhân nói tiếp “Bởi vì tiểu tử ngươi buông bỏ cơ duyên truyền thừa Huyền Môn, dẫn đạo cho bằng hữu ngươi. Lão đạo cho ngươi món quà thứ hai, chính là căn cơ Huyền Môn ta…”
Nói xong, lão giơ bàn tay ra tức thì phía trên bàn tay xuất hiện một khối cầu có kích thước chừng ba xích trong suốt. Bên trong khối cầu là một đồ án bao hàm vô số vì sao, mỗi vì sao kết nối với nhau bằng một đường thẳng.
Lão đạo nhân siết bàn tay lại, khối cầu trong suốt tức thì thu nhỏ lại thành một đốm sáng nhỏ nhoi.
Lão mới nói “Đưa bàn tay ngươi ra!”
Phương Triết không do dự liền giơ bàn tay ra.
Lão liền truyền đốm sáng qua bàn tay Phương Triết. Đốm sáng không hề tỏa ra bất kỳ khí tức lạ lẫm nào. Chỉ đơn thuần là một đốm sáng.
Sau một hồi, đốm sáng bắt đầu lóe lên một tia sáng. Tia sáng này vụt tắt, đóm sáng cũng tiêu thất.
Lúc này trong lòng bàn tay Phương Triết xuất hiện một chữ “Huyền” có màu đen huyền.
Phương Triết thử chà sát xóa đi chữ “Huyền” nhưng không thể. Chữ "Huyền” như một loại ấn ký không thể nào xóa bỏ được.
Phương Triết chớp động đôi mắt một cái khi nhận ra bản thân có một phần thay đổi. Trong đầu bất ngờ xuất hiện một loại tin tức, tin tức này như một loại tri thức mà bản thân Phương Triết không thể nào ngộ ra được.
Đó chính là một loại “Đạo”. “Đạo” của Huyền Môn.
Trước đây, Phương Triết không ngừng suy nghĩ về một loại lực lượng, loại lực lượng không phải là linh lực, ý niệm hay tín ngưỡng mà là một loại lực lượng thật sự tồn tại. Một loại lực lượng có thể khởi tạo ra một Kết Giới.
Phương Triết thình lình dùng hai tay kết ấn, rồi điểm về trước.
Miệng khẽ niệm “Huyền Linh Định Kiếp: Trấn!”
Trong đó “Huyền” là lực lượng “Đạo” trong Huyền Môn, “Định Kiếp” là chòm sao mang thuộc tính khống chế, phong ấn.
Tức thì phía trước Phương Triết xuất hiện một tấm khiên sáng rực có màu hoàng kim. Ánh sáng lóe lên chói mắt.
Động tác của Phương Triết khiến lão đạo nhân sửng sốt. Mặc dù lão chỉ tồn tại dưới dạng linh thức nhưng có thể nhanh chóng làm quen với “Đạo” của Huyền Môn. Đây là điều không thể tưởng tượng được.
Tấm Khiên Phương Triết khởi tạo ra chính là căn cứ quyển thư tịch “Kết Giới Là Ma Quỷ Gì, Ta Khinh” được biên soạn từ một tên đại ngốc. Tên này khi còn sống không ai công nhận vì những thứ bên trong thư tịch được tên đại ngốc viết ra điều vô lý, không thể thực hiện được.
Lúc này tùy ý vận dụng, lại phóng thích ra một tấm khiên sáng rực có màu hoàng kim. Dù không biết lợi hại thế nào, nhưng sức chống chịu chắc chắn không tầm thường.
Lão đạo nhân không giấu được sửng sốt, liền thốt lên “Ngươi là lão tổ tông ta chuyển thế sao?”
Khi cả hai mở mắt ra thì trước mắt xuất hiện từng bậc tam cấp dẫn lên một tòa núi cao hùng vĩ, phía trên đỉnh núi là một cánh cổng to lớn. Cánh cổng to lớn trang nghiêm với khí tức cường thịnh toát ra xung quanh.
Hai bên là từng đám mây không ngừng trôi qua, trùng trùng điệp điệp như thể cả hai đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Cảm giác kỳ diệu khó mà tưởng tượng được.
Khi cả hai còn đang ngỡ ngàng trước cảnh hùng vĩ thì từ xa xuất hiện một lão đạo nhân. Hình dáng tương tự như bức tượng đạo nhân trong Thức Hải Phương Triết.
Lão đạo nhân mang đạo bào trắng muốt với râu tóc bạc phơ.
Lão chậm rãi đi lại đánh giá cả hai một lúc rồi mới nhàn nhạt nói “Lão là người dẫn đạo tiến bước vào Đạo. Đạo của vô hình vô tướng, vô ngã vô biên, không sinh cũng không diệt...”
Tiếp theo trong đầu Phương Triết cùng Hoàng Mập vang vãng từng âm thành cộng hưởng giảng giải về Đạo.
“Trong vũ trụ huyền hà, Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Trong đó một là Thái Cực, hai là Âm Dương, ba là Tam Thiên Vị. Âm và Dương hòa hợp tạo ra Thái Cực, dù có xung khắc, dù có hòa hợp uẩn dục hình thành vạn vật trong trời đất…”
“Huyền Môn chính là căn cứ theo thuật Thái Cực, Âm và Dương tạo thành một loại năng lượng sinh mệnh tồn tại từ vạn năm này sang vạn năm khác. Huyền Môn truy cầu Đạo của trời đất, đạo của pháp tắc. Chung quy lại chính là cứu giúp chúng sinh, vượt qua tai kiếp…”
Phương Triết lắng nghe một hồi, dù chỉ thấu hiểu được một phần nhỏ nhưng “Huyền Môn” là thế lực hiện hữu ở Bắc Cảnh. Chỉ là “Huyền Môn” mà hắn biết không tốt lành gì.
Hắn chất vấn “Vãn bối từng gặp qua người của Huyền Môn nhưng lại theo con đường tà ác, chưa làm được việc tốt lành gì…”
Lão đạo nhân nghe xong nhưng vẫn không tỏ ra thái độ tức giận, mà giọng điệu bình thản nói “Vốn dĩ đạo có âm và dương, sinh ra bản sắc, nhân tính con người. Người hướng thiện chính là chân tu Huyền Môn bản nguyên còn lại đã lạc lối, đã đi lệch hoàn toàn với Đạo mà Huyền Môn luôn truy cầu…”
Lão đạo nhân dừng lại, thoáng nở một nụ cười rồi nói “Cho nên, Huyền Môn mà tiểu đạo hữu nhìn thấy chẳng qua là do một cá nhân lạc lối tạo dựng ra mà thôi…”
Nói đến đây, lão nhìn sang Hoàng Mập rồi chậm rãi nói “Trên người tiểu đạo hữu có chủ tu Huyền Kinh, xem như cơ duyên quả thật không tệ!”
Lão lại hỏi “Vị trí chỉ có một, ai sẽ bước lên tiếp nhận?”
Phương Triết nhìn sang Hoàng Mập, ra hiệu hắn bước lên một bước.
Hoàng Mập không do dự bước lên, khom người thi lễ một lần rồi nói “Tiểu bối là Hoàng Cảnh Hạo, mặc dù tư chất bình thường nhưng nguyện ý thử một lần!”
Lão đạo nhân nghe xong, có phần khựng lại một lúc.
Lão đánh giá Hoàng Mập một lần nữa, rồi nói “Huyền Môn ta không chú trọng vào tư chất nghịch thiên mà chỉ dựa vào duyên phận. Huyền Môn quan niệm tất cả sinh linh đều như nhau, chỉ cần bỏ qua những thứ thừa thãi, những ý nghĩ thừa thãi thì dựa vào bản năng nảy sinh ra một loại năng lực đặc thù theo từng người. Cho nên tiểu tử không cần khẩn trương. Duyên phận đã là hơn người rồi…”
Lão nhìn sang Phương Triết, lần này có phần chuyên tâm hơn.
Phương Triết thấy vậy liền buông lỏng để mặc cho lão đạo nhân thăm dò.
Lão quan sát một hồi rồi cảm thán “Xem ra quan niệm duyên phận có thể sai lầm. Tiểu tử ngươi có quá nhiều thứ không theo lẽ thường…”
Phương Triết tò mò nói “Ý của tiền bối là…?”
Lão thoáng cười nhạt “Lần này gặp gỡ lần đầu cũng như lần cuối cùng. Cho nên lão sẽ giúp người dẫn đạo hai việc…”
Phương Triết lại tò mò hỏi “Tiền bối không phải là người dẫn đạo sao?”
Lão liền giải thích “Theo một lẽ nào đó, lão đạo chính là người dẫn đạo đến Huyền Môn, nhưng sự thật tiểu tử ngươi mới chính là người dẫn đạo. Chính là người dẫn đạo bằng hữu đến đây… giúp lão đạo một phần gánh nặng”
Nói rồi, lão xòe bàn tay ra. Từ lòng bàn tay xuất hiện một đóa Vô Sắc Liên Hoa, đóa hoa không ngừng xoay vòng. Đóa hoa này thấp thoáng như hình chiếu, không thật.
Lão mới nói “Đây là Vô Sắc Liên Hoa, rất phù hợp cho con đường sau này của tiểu tử ngươi…”
Lão nói xong, đóa Vô Sắc Liên Hoa tức thì biến mất, không còn lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Điều này khiến Phương Triết không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chỉ là khi bản thân hắn bình tâm lại, vận dụng công pháp “Minh Lý Thiên”. Bên trong thức hải có một biến hóa rất rõ ràng. Đó là Thần Hồn Biến Dị vốn ngồi xếp bằng trong khoảng không gian Thức Hải, lúc này ngồi trên đóa Vô Sắc Liên Hoa như một Bồ Đoàn.
Điều này khiến Phương Triết sửng sốt.
Lão đạo nhân nói tiếp “Bởi vì tiểu tử ngươi buông bỏ cơ duyên truyền thừa Huyền Môn, dẫn đạo cho bằng hữu ngươi. Lão đạo cho ngươi món quà thứ hai, chính là căn cơ Huyền Môn ta…”
Nói xong, lão giơ bàn tay ra tức thì phía trên bàn tay xuất hiện một khối cầu có kích thước chừng ba xích trong suốt. Bên trong khối cầu là một đồ án bao hàm vô số vì sao, mỗi vì sao kết nối với nhau bằng một đường thẳng.
Lão đạo nhân siết bàn tay lại, khối cầu trong suốt tức thì thu nhỏ lại thành một đốm sáng nhỏ nhoi.
Lão mới nói “Đưa bàn tay ngươi ra!”
Phương Triết không do dự liền giơ bàn tay ra.
Lão liền truyền đốm sáng qua bàn tay Phương Triết. Đốm sáng không hề tỏa ra bất kỳ khí tức lạ lẫm nào. Chỉ đơn thuần là một đốm sáng.
Sau một hồi, đốm sáng bắt đầu lóe lên một tia sáng. Tia sáng này vụt tắt, đóm sáng cũng tiêu thất.
Lúc này trong lòng bàn tay Phương Triết xuất hiện một chữ “Huyền” có màu đen huyền.
Phương Triết thử chà sát xóa đi chữ “Huyền” nhưng không thể. Chữ "Huyền” như một loại ấn ký không thể nào xóa bỏ được.
Phương Triết chớp động đôi mắt một cái khi nhận ra bản thân có một phần thay đổi. Trong đầu bất ngờ xuất hiện một loại tin tức, tin tức này như một loại tri thức mà bản thân Phương Triết không thể nào ngộ ra được.
Đó chính là một loại “Đạo”. “Đạo” của Huyền Môn.
Trước đây, Phương Triết không ngừng suy nghĩ về một loại lực lượng, loại lực lượng không phải là linh lực, ý niệm hay tín ngưỡng mà là một loại lực lượng thật sự tồn tại. Một loại lực lượng có thể khởi tạo ra một Kết Giới.
Phương Triết thình lình dùng hai tay kết ấn, rồi điểm về trước.
Miệng khẽ niệm “Huyền Linh Định Kiếp: Trấn!”
Trong đó “Huyền” là lực lượng “Đạo” trong Huyền Môn, “Định Kiếp” là chòm sao mang thuộc tính khống chế, phong ấn.
Tức thì phía trước Phương Triết xuất hiện một tấm khiên sáng rực có màu hoàng kim. Ánh sáng lóe lên chói mắt.
Động tác của Phương Triết khiến lão đạo nhân sửng sốt. Mặc dù lão chỉ tồn tại dưới dạng linh thức nhưng có thể nhanh chóng làm quen với “Đạo” của Huyền Môn. Đây là điều không thể tưởng tượng được.
Tấm Khiên Phương Triết khởi tạo ra chính là căn cứ quyển thư tịch “Kết Giới Là Ma Quỷ Gì, Ta Khinh” được biên soạn từ một tên đại ngốc. Tên này khi còn sống không ai công nhận vì những thứ bên trong thư tịch được tên đại ngốc viết ra điều vô lý, không thể thực hiện được.
Lúc này tùy ý vận dụng, lại phóng thích ra một tấm khiên sáng rực có màu hoàng kim. Dù không biết lợi hại thế nào, nhưng sức chống chịu chắc chắn không tầm thường.
Lão đạo nhân không giấu được sửng sốt, liền thốt lên “Ngươi là lão tổ tông ta chuyển thế sao?”
/510
|