Năm ngày sau.
Dưới sự dẫn dắt của tổng giám sát sứ Cốc Nam Hải, đoàn người đến Đào Nguyên Trấn vô cùng thuận lợi. Hầu như không có bất kỳ trở ngại nào, Phương Triết có cảm giác, những sơn tặc, thế lực hắc đạo ven đường đi thấy cờ hiệu Thiên Minh Quốc đều tránh xa ra, không một ai dám tới gần.
Bọn họ dừng lại trước cổng Đào Nguyên Trấn, đây là một cánh cổng được dựng từ đá, có phủ lên một lớp vôi trắng, trông vô cùng sạch sẽ. Bên trong trấn nhà nhà mộc nối tiếp nhau khang trang, không một căn nhà nào được lợp từ lá. Điều này nói lên Đào Nguyên Trấn không phải là một trấn nhỏ lẻ, nghèo nàn.
Xung quanh trấn vô số cây hoa đào, màu hồng nhạt được trồng khắp nơi, có nhiều con kênh nhỏ len lỏi như những mạch máu của trấn. Trong đó những cây cầu bán nguyệt bắt ngang, tạo nên bức tranh vô cùng sinh động.
Cốc Nam Hải bước xuống xe ngựa, một tên tùy tùng theo sau bên cạnh. Hắn ta lấy ra một xấp giấy đưa cho Cốc Nam Hải. Cốc Nam Hải nhận lấy, rồi tập hợp bọn người Phương Triết lại.
Hắn căn dặn “Chúng ta sẽ ở đây hai ngày. Trong hai ngày này, các ngươi phải tìm cho được loại thảo dược được miêu tả trong tờ giấy này…”
Hắn vừa nói, vừa đưa cho từng người. Phương Triết nhìn vào bên trong, ghi lại một hình vẽ về một cây thảo dược có hình dạng như một chồi non, có thân cây mỏng manh và ba lá hình tròn tên là “Tử Lam Thảo”. Đặc điểm nhận dạng của Tử Lam Thảo là xung quanh cây dược thảo quý hiếm này, có một bầy hồ điệp màu lam sắc, với vài đường nét tử sắc trên cánh. Kích cỡ loài hồ điệp này chỉ bằng phân nửa bàn tay.
Cốc Nam Hải hướng bọn người Phương Triết nói tiếp “Khi nào tìm được Tử Lam Thảo, tiếp tục đến Mê Tùng Lâm ở Vân Vụ Lĩnh. Giờ các người có thể bắt đầu. Nhớ kỹ đây là một loại khảo hạch của Thiên Tài Chiến!”
Hắn nói xong, liền lên xe ngựa hướng vào trong trấn. Phương Triết cùng bốn đồng bạn cầm tờ giấy trong tay. Trước mắt chưa biết phải làm như thế nào.
Bạch Văn Sơn ngẫm nghĩ một lúc rồi đề nghị “Chúng ta chia ra làm hai nhóm đi. Ta cùng Kim Vô Lại một nhóm, Phương đệ, Hoa Thiên Nhai, Ngô Tiên Nhi một nhóm. Tranh thủ tìm được Tử Lam Thảo rồi tập hợp về khách điếm, được không?”
Lời đề nghị của Bạch Văn Sơn không tồi, bọn họ nhanh chóng chia ra hai hướng bắt đầu tìm kiếm Tử Lam Thảo.
Đào Hoa Trấn là một trấn nhỏ, khuôn viên ước chừng hai ngàn mẫu. Xung quanh trấn được bao phủ bởi nhiều ngọn đồi nhỏ nhấp nhô, với những con kênh dài, đầu nguồn được nối với con sông Lương.
Điểm nổi bật của Đào Nguyên Trấn là đi đâu cũng thấy hoa đào nở rộ, đây chính là điều những nơi khác không có được. Điểm đặc biệt này không phải nằm ở loại giống cây đào, mà là thổ nhưỡng nơi đây đặc biệt. Nhiều người đã thử đem giống đào sang nơi khác trồng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nở được một lần trong năm.
Nhóm Phương Triết đi quanh một vòng trấn, mất bốn canh giờ vẫn không tìm được tung tích của cây Tử Lam Thảo. Bọn họ thất vọng đến gần một bờ sông, nhìn thấy nhiều thiếu phụ ngoài hai mươi đang tụ tập lại giặt y phục. Dáng vẻ người nào người nấy đều chuyên tâm làm việc, không hề để ý đến sự có mặt của bọn họ.
Lúc này, một tiểu hài tử năm sáu tuổi chạy lại, ôm lấy cổ mẹ nó rồi nũng nịu khóc lóc “Nương, bên kia có quỷ!”
Vị thiếu phụ ôm lấy hài tử mình dỗ dành “Ngoan, làm gì có quỷ ban ngày ban mặt!”
Tiểu hài tử vẫn ngoan cố nói “Không, nương! Có một đàn hồ điệp mặt quỷ, nhìn đáng sợ lắm. Bọn chúng đang bu lấy xác một con thỏ con!”
Phương Triết nhướng chân mày lên, hắn vội vàng lấy bản vẽ miêu tả Tử Lam Thảo. Hắn chợt vui sướng chạy lại gần tiểu hài tử. Vị thiếu phụ thấy Phương Triết, Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi lạ mặt, có phần dè chừng.
Phương Triết biết bản thân đang làm vị thiếu phụ đối diện hoảng sợ. Hắn hướng tiểu hài tử nói “Ngươi xem!”
Hắn xòe bàn tay ra, tức thì một thanh phi kiếm bằng trúc xuất hiện trong tay hắn khiến tiểu hài tử hai mắt sáng lên. Nó rụt rè chạy lại gần cầm lấy thanh kiếm trúc.
Phương Triết vịnh lấy vai nó nói “Tiểu tử ngoan, ngươi nói thấy đàn bướm ở nơi nào, dẫn bọn ta đến đó, thanh kiếm trúc đó là của ngươi!”
Tiểu hài tử cầm lấy thanh kiếm, rồi nắm lấy tay nương nó. Nó dẫn mọi người men theo bờ sông, cách vị trí trước đó chừng hai trăm trượng.
Phương Triết tiến lại gần quan sát thì phát hiện đúng là Lam Điệp. Trên lưng loài Lam Điệp này có hoa văn tử sắc, nếu nhìn bên ngoài sẽ nghĩ là mặt quỷ. Tiểu hài tử không biết nên hoảng sợ là điều hiển nhiên.
Ánh mắt hắn nhìn dáo dác xung quanh, cách vị trí bầy Lam Hồ Điệp một khoảng có một mô đất nhỏ, trên mô đất có một cây thảo dược có ba nhánh mỏng manh. Đây đích thị là Tử Lam Thảo. Phương Triết vội vã chạy lại gần, định chộp lấy. Hắn đột nhiên dừng lại, giữ khoảng cách chừng hai trượng.
Bọn người Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi thắc mắc, nhưng vẫn không hỏi gì thêm. Phương Triết lúc này nhặt lên một cục đá, Ngân Hoàng Kiếm đã sẵn sàng trong tay.
Hắn ném cục đá về phía bên cạnh mô đất, xem xét động tĩnh. Cục đá vừa chạm vào mặt đất, gây ra một tiếng động nhỏ. Thình lình phía sau, một con rắn thân hình vằn vện xuất hiện. Nó phóng về phía tảng đá tấn công, nhưng chỉ là một tảng đá bình thường.
Lúc này Phương Triết xuất hiện, Ngân Hoàng Kiếm chém bay đầu nó, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người có mặt theo dõi động tĩnh đều hoảng sợ. Bọn họ không nghĩ tới, phía sau mô đất lại có một con rắn, nhìn cái mang của nó, bọn họ đoán chắc đây là loài rắn độc, không phải rắn hiền.
Phương Triết lúc này mới tiến lại, nhổ Tử Lam Thảo lên rồi bỏ vào túi đựng dược thảo.
Hoa Thiên Nhai lúc này mới bình tĩnh, không nhịn được liền hỏi “Phương huynh đệ có thể đoán trước có một con rắn phía sau sao?”
Phương Triết hướng Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi nói “Hai ngươi nhớ kỹ, bất kỳ vật gì quý giá, có giá trị tuyệt đối. Thường sẽ có hung thú canh giữ. Ta đoán Tử Lam Thảo không phải thảo dược bình thường, nên chắc chắn sẽ có hung thú bên cạnh. Cuối cùng ta đoán đúng!”
Hắn giải thích xong, hướng thiếu phụ chắp tay nói “Đa tạ vị tỷ tỷ đã đi theo hỗ trợ!”
Hắn nói xong, xuất ra một thỏi bạc đưa cho nàng ta, vẻ mặt nàng ta bối rối cực kỳ. Cuối cùng cũng nhận lấy, nét mặt vô cùng rạng rỡ. Nàng ngồi xuống xoa đầu nhi tử mình mỉm cười hài lòng.
Phương Triết quan sát cảnh vật xung quanh một hồi, hắn nhất thời không nỡ rời đi. Cảnh vật nơi đây hữu tình, có non xanh, có đào hoa nguyên. Hiếm có một nơi nào có nhiều sắc hồng, đẹp mắt như vậy…
Ở một nơi khác, cũng quanh quẩn trong Đào Nguyên Trấn. Bọn người Bạch Văn Sơn cùng Kim Vô Lại cũng ráo riết tìm kiếm, nhưng không hề tìm thấy dấu vết gì. Cuối cùng quyết định trở về khách điếm, bọn họ dự định hôm sau tiếp tục đi xa hơn tìm kiếm.
Khi hai người bọn họ về đến khách điếm đã thấy Phương Triết, Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi đang ở đại sảnh. Trong tay Phương Triết cầm một túi vải đựng thảo dược. Hắn nhìn nét mặt Phương Triết, hắn đoán nhóm Phương Triết đã tìm được Tử Lam Thảo, suy đoán này khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.
Hắn tiến lại gần Phương Triết, tò mò nói “Phương đệ đã tìm được Tử Lam Thảo rồi sao?”
Phương Triết gật đầu, mở miệng túi vải ra cho hai người bọn họ xem hình dáng cây Tử Lam Thảo. Đây là một cây còn sống, có ba nhánh mỏng manh và ba lá tro tròn. Màu sắc y như trong tờ giấy miêu tả.
Lúc này tổng giám sát sứ Cốc Nam Hải đã nhận được thông báo. Hắn vội vàng đi xuống đại sảnh. Lúc này thấy cả năm thí sinh đều có mặt, hắn tiến lại gần xem xét. Phương Triết vội vàng đưa cho hắn túi vải chứa Tử Lam Thảo.
Hắn hớn hở mở ra xem, bên trong đích xác là Tử lam Thảo. Nét mặt hắn biểu lộ một sự sửng sốt tột độ. Điều này hắn không tin tưởng là sự thật, Tử lam Thảo thật sự tồn tại.
Hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn năm người bọn họ một lần. Hắn gật đầu khen ngợi “Các ngươi tìm được nhanh hơn bổn tọa nghĩ. Điều này bổn tọa ghi nhớ, trọng thưởng sau. Năm người các ngươi trước nghỉ ngơi, hôm sau lên đường”
Hắn nói xong, liền trở về phòng mình. Bọn người Phương Triết nhìn nhau, sau đó mỉm cười đắc ý. Bọn họ tìm được Tử Lam Thảo sớm hơn dự định, đây đích xác là một chuyện tốt.
Bạch Văn Sơn ngẫm nghĩ một lúc, rồi đề nghị “Phương đệ hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn dự định, chúng ta mua một ít rượu thịt, đến bên một cái đình cạnh con suối gần đây ăn mừng đi!”
Không đợi Phương Triết thắc mắc, hắn liền giải thích “Chuyện là bọn ta đi khắp nơi tìm Tử Lam Thảo, phát hiện một nơi có khung cảnh tuyệt đẹp. Nên cũng muốn chia sẻ cho Phương đệ cùng hai vị đồng bạn chiêm ngưỡng!”
Phương Triết cùng Hoa Thiên Nhai nghe vậy liền gật đầu, bọn hắn cũng muốn nhìn ngắm phong cảnh xung quanh. Xem như trước khi đi, phải tham quan hết cảnh đẹp trong trấn.
Thế là cả bọn nhanh chóng chuẩn bị rượu thịt, theo Bạch Văn Sơn rời khỏi khách điếm. Phía sau lưng bọn họ, giám sát sứ Cốc Nam Khôi âm thầm quan sát động tĩnh bọn họ. Hắn ngẫm nghĩ một lúc cũng rời khỏi khách điếm, nhưng đi về một hướng khác.
Mọi hành động của Cốc Nam Khôi, đều không qua được mắt Cốc Nam Hải, hắn đứng nép vào sau cánh cửa trên lầu một thấy hết tất cả. Nét mặt hắn có một chút thất vọng.
Dưới sự dẫn dắt của tổng giám sát sứ Cốc Nam Hải, đoàn người đến Đào Nguyên Trấn vô cùng thuận lợi. Hầu như không có bất kỳ trở ngại nào, Phương Triết có cảm giác, những sơn tặc, thế lực hắc đạo ven đường đi thấy cờ hiệu Thiên Minh Quốc đều tránh xa ra, không một ai dám tới gần.
Bọn họ dừng lại trước cổng Đào Nguyên Trấn, đây là một cánh cổng được dựng từ đá, có phủ lên một lớp vôi trắng, trông vô cùng sạch sẽ. Bên trong trấn nhà nhà mộc nối tiếp nhau khang trang, không một căn nhà nào được lợp từ lá. Điều này nói lên Đào Nguyên Trấn không phải là một trấn nhỏ lẻ, nghèo nàn.
Xung quanh trấn vô số cây hoa đào, màu hồng nhạt được trồng khắp nơi, có nhiều con kênh nhỏ len lỏi như những mạch máu của trấn. Trong đó những cây cầu bán nguyệt bắt ngang, tạo nên bức tranh vô cùng sinh động.
Cốc Nam Hải bước xuống xe ngựa, một tên tùy tùng theo sau bên cạnh. Hắn ta lấy ra một xấp giấy đưa cho Cốc Nam Hải. Cốc Nam Hải nhận lấy, rồi tập hợp bọn người Phương Triết lại.
Hắn căn dặn “Chúng ta sẽ ở đây hai ngày. Trong hai ngày này, các ngươi phải tìm cho được loại thảo dược được miêu tả trong tờ giấy này…”
Hắn vừa nói, vừa đưa cho từng người. Phương Triết nhìn vào bên trong, ghi lại một hình vẽ về một cây thảo dược có hình dạng như một chồi non, có thân cây mỏng manh và ba lá hình tròn tên là “Tử Lam Thảo”. Đặc điểm nhận dạng của Tử Lam Thảo là xung quanh cây dược thảo quý hiếm này, có một bầy hồ điệp màu lam sắc, với vài đường nét tử sắc trên cánh. Kích cỡ loài hồ điệp này chỉ bằng phân nửa bàn tay.
Cốc Nam Hải hướng bọn người Phương Triết nói tiếp “Khi nào tìm được Tử Lam Thảo, tiếp tục đến Mê Tùng Lâm ở Vân Vụ Lĩnh. Giờ các người có thể bắt đầu. Nhớ kỹ đây là một loại khảo hạch của Thiên Tài Chiến!”
Hắn nói xong, liền lên xe ngựa hướng vào trong trấn. Phương Triết cùng bốn đồng bạn cầm tờ giấy trong tay. Trước mắt chưa biết phải làm như thế nào.
Bạch Văn Sơn ngẫm nghĩ một lúc rồi đề nghị “Chúng ta chia ra làm hai nhóm đi. Ta cùng Kim Vô Lại một nhóm, Phương đệ, Hoa Thiên Nhai, Ngô Tiên Nhi một nhóm. Tranh thủ tìm được Tử Lam Thảo rồi tập hợp về khách điếm, được không?”
Lời đề nghị của Bạch Văn Sơn không tồi, bọn họ nhanh chóng chia ra hai hướng bắt đầu tìm kiếm Tử Lam Thảo.
Đào Hoa Trấn là một trấn nhỏ, khuôn viên ước chừng hai ngàn mẫu. Xung quanh trấn được bao phủ bởi nhiều ngọn đồi nhỏ nhấp nhô, với những con kênh dài, đầu nguồn được nối với con sông Lương.
Điểm nổi bật của Đào Nguyên Trấn là đi đâu cũng thấy hoa đào nở rộ, đây chính là điều những nơi khác không có được. Điểm đặc biệt này không phải nằm ở loại giống cây đào, mà là thổ nhưỡng nơi đây đặc biệt. Nhiều người đã thử đem giống đào sang nơi khác trồng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nở được một lần trong năm.
Nhóm Phương Triết đi quanh một vòng trấn, mất bốn canh giờ vẫn không tìm được tung tích của cây Tử Lam Thảo. Bọn họ thất vọng đến gần một bờ sông, nhìn thấy nhiều thiếu phụ ngoài hai mươi đang tụ tập lại giặt y phục. Dáng vẻ người nào người nấy đều chuyên tâm làm việc, không hề để ý đến sự có mặt của bọn họ.
Lúc này, một tiểu hài tử năm sáu tuổi chạy lại, ôm lấy cổ mẹ nó rồi nũng nịu khóc lóc “Nương, bên kia có quỷ!”
Vị thiếu phụ ôm lấy hài tử mình dỗ dành “Ngoan, làm gì có quỷ ban ngày ban mặt!”
Tiểu hài tử vẫn ngoan cố nói “Không, nương! Có một đàn hồ điệp mặt quỷ, nhìn đáng sợ lắm. Bọn chúng đang bu lấy xác một con thỏ con!”
Phương Triết nhướng chân mày lên, hắn vội vàng lấy bản vẽ miêu tả Tử Lam Thảo. Hắn chợt vui sướng chạy lại gần tiểu hài tử. Vị thiếu phụ thấy Phương Triết, Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi lạ mặt, có phần dè chừng.
Phương Triết biết bản thân đang làm vị thiếu phụ đối diện hoảng sợ. Hắn hướng tiểu hài tử nói “Ngươi xem!”
Hắn xòe bàn tay ra, tức thì một thanh phi kiếm bằng trúc xuất hiện trong tay hắn khiến tiểu hài tử hai mắt sáng lên. Nó rụt rè chạy lại gần cầm lấy thanh kiếm trúc.
Phương Triết vịnh lấy vai nó nói “Tiểu tử ngoan, ngươi nói thấy đàn bướm ở nơi nào, dẫn bọn ta đến đó, thanh kiếm trúc đó là của ngươi!”
Tiểu hài tử cầm lấy thanh kiếm, rồi nắm lấy tay nương nó. Nó dẫn mọi người men theo bờ sông, cách vị trí trước đó chừng hai trăm trượng.
Phương Triết tiến lại gần quan sát thì phát hiện đúng là Lam Điệp. Trên lưng loài Lam Điệp này có hoa văn tử sắc, nếu nhìn bên ngoài sẽ nghĩ là mặt quỷ. Tiểu hài tử không biết nên hoảng sợ là điều hiển nhiên.
Ánh mắt hắn nhìn dáo dác xung quanh, cách vị trí bầy Lam Hồ Điệp một khoảng có một mô đất nhỏ, trên mô đất có một cây thảo dược có ba nhánh mỏng manh. Đây đích thị là Tử Lam Thảo. Phương Triết vội vã chạy lại gần, định chộp lấy. Hắn đột nhiên dừng lại, giữ khoảng cách chừng hai trượng.
Bọn người Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi thắc mắc, nhưng vẫn không hỏi gì thêm. Phương Triết lúc này nhặt lên một cục đá, Ngân Hoàng Kiếm đã sẵn sàng trong tay.
Hắn ném cục đá về phía bên cạnh mô đất, xem xét động tĩnh. Cục đá vừa chạm vào mặt đất, gây ra một tiếng động nhỏ. Thình lình phía sau, một con rắn thân hình vằn vện xuất hiện. Nó phóng về phía tảng đá tấn công, nhưng chỉ là một tảng đá bình thường.
Lúc này Phương Triết xuất hiện, Ngân Hoàng Kiếm chém bay đầu nó, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người có mặt theo dõi động tĩnh đều hoảng sợ. Bọn họ không nghĩ tới, phía sau mô đất lại có một con rắn, nhìn cái mang của nó, bọn họ đoán chắc đây là loài rắn độc, không phải rắn hiền.
Phương Triết lúc này mới tiến lại, nhổ Tử Lam Thảo lên rồi bỏ vào túi đựng dược thảo.
Hoa Thiên Nhai lúc này mới bình tĩnh, không nhịn được liền hỏi “Phương huynh đệ có thể đoán trước có một con rắn phía sau sao?”
Phương Triết hướng Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi nói “Hai ngươi nhớ kỹ, bất kỳ vật gì quý giá, có giá trị tuyệt đối. Thường sẽ có hung thú canh giữ. Ta đoán Tử Lam Thảo không phải thảo dược bình thường, nên chắc chắn sẽ có hung thú bên cạnh. Cuối cùng ta đoán đúng!”
Hắn giải thích xong, hướng thiếu phụ chắp tay nói “Đa tạ vị tỷ tỷ đã đi theo hỗ trợ!”
Hắn nói xong, xuất ra một thỏi bạc đưa cho nàng ta, vẻ mặt nàng ta bối rối cực kỳ. Cuối cùng cũng nhận lấy, nét mặt vô cùng rạng rỡ. Nàng ngồi xuống xoa đầu nhi tử mình mỉm cười hài lòng.
Phương Triết quan sát cảnh vật xung quanh một hồi, hắn nhất thời không nỡ rời đi. Cảnh vật nơi đây hữu tình, có non xanh, có đào hoa nguyên. Hiếm có một nơi nào có nhiều sắc hồng, đẹp mắt như vậy…
Ở một nơi khác, cũng quanh quẩn trong Đào Nguyên Trấn. Bọn người Bạch Văn Sơn cùng Kim Vô Lại cũng ráo riết tìm kiếm, nhưng không hề tìm thấy dấu vết gì. Cuối cùng quyết định trở về khách điếm, bọn họ dự định hôm sau tiếp tục đi xa hơn tìm kiếm.
Khi hai người bọn họ về đến khách điếm đã thấy Phương Triết, Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi đang ở đại sảnh. Trong tay Phương Triết cầm một túi vải đựng thảo dược. Hắn nhìn nét mặt Phương Triết, hắn đoán nhóm Phương Triết đã tìm được Tử Lam Thảo, suy đoán này khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.
Hắn tiến lại gần Phương Triết, tò mò nói “Phương đệ đã tìm được Tử Lam Thảo rồi sao?”
Phương Triết gật đầu, mở miệng túi vải ra cho hai người bọn họ xem hình dáng cây Tử Lam Thảo. Đây là một cây còn sống, có ba nhánh mỏng manh và ba lá tro tròn. Màu sắc y như trong tờ giấy miêu tả.
Lúc này tổng giám sát sứ Cốc Nam Hải đã nhận được thông báo. Hắn vội vàng đi xuống đại sảnh. Lúc này thấy cả năm thí sinh đều có mặt, hắn tiến lại gần xem xét. Phương Triết vội vàng đưa cho hắn túi vải chứa Tử Lam Thảo.
Hắn hớn hở mở ra xem, bên trong đích xác là Tử lam Thảo. Nét mặt hắn biểu lộ một sự sửng sốt tột độ. Điều này hắn không tin tưởng là sự thật, Tử lam Thảo thật sự tồn tại.
Hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn năm người bọn họ một lần. Hắn gật đầu khen ngợi “Các ngươi tìm được nhanh hơn bổn tọa nghĩ. Điều này bổn tọa ghi nhớ, trọng thưởng sau. Năm người các ngươi trước nghỉ ngơi, hôm sau lên đường”
Hắn nói xong, liền trở về phòng mình. Bọn người Phương Triết nhìn nhau, sau đó mỉm cười đắc ý. Bọn họ tìm được Tử Lam Thảo sớm hơn dự định, đây đích xác là một chuyện tốt.
Bạch Văn Sơn ngẫm nghĩ một lúc, rồi đề nghị “Phương đệ hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn dự định, chúng ta mua một ít rượu thịt, đến bên một cái đình cạnh con suối gần đây ăn mừng đi!”
Không đợi Phương Triết thắc mắc, hắn liền giải thích “Chuyện là bọn ta đi khắp nơi tìm Tử Lam Thảo, phát hiện một nơi có khung cảnh tuyệt đẹp. Nên cũng muốn chia sẻ cho Phương đệ cùng hai vị đồng bạn chiêm ngưỡng!”
Phương Triết cùng Hoa Thiên Nhai nghe vậy liền gật đầu, bọn hắn cũng muốn nhìn ngắm phong cảnh xung quanh. Xem như trước khi đi, phải tham quan hết cảnh đẹp trong trấn.
Thế là cả bọn nhanh chóng chuẩn bị rượu thịt, theo Bạch Văn Sơn rời khỏi khách điếm. Phía sau lưng bọn họ, giám sát sứ Cốc Nam Khôi âm thầm quan sát động tĩnh bọn họ. Hắn ngẫm nghĩ một lúc cũng rời khỏi khách điếm, nhưng đi về một hướng khác.
Mọi hành động của Cốc Nam Khôi, đều không qua được mắt Cốc Nam Hải, hắn đứng nép vào sau cánh cửa trên lầu một thấy hết tất cả. Nét mặt hắn có một chút thất vọng.
/510
|