Tề quốc, Dương gia trấn.
Tửu lâu trên lầu hai.
Tửu lâu này ở Dương gia trấn cũng không có gì đặc sắc, nhưng phong cảnh cũng không tệ, ngồi trên lầu hai vừa vặn có thể ngắm nhìn phong cảnh phía dưới.
Mộ Dung Ca tự tay rót một tách trà cho Nguyên Kỳ, rồi khẽ khàng nhìn xuống dòng người trên đường,tiện tay nâng tách lên hớp một ngụm rồi cười nói: “Sức khỏe của thái tử giờ đã hồi phục khá tốt rồi ”.Hôm đó nàng chỉ ăn một quả táo nên cả người không còn chút sức lực, mà tình trạng sức khỏe của Nguyên Kỳ thì càng tệ đi. Khi sự nhẫn nại của nàng sắp đến cực điểm mới có người đến ứng cứu.
Là đám người của Gia Kiệt.
Cũng may ngân châm của Lan Ngọc không có độc, bằng không tính mạng của Nguyên Kỳ khó mà giữ được, qua một hai ngày điều dưỡng thì cơ thể Nguyên Kỳ không còn hiểm nguy nữa.
Sau khi rời khỏi Long Nhạc sơn nàng mới biết Lan Ngọc đã giết Như Băng. Hôm đó nàng ngã xuống vách núi, những gì xảy ra sau đó hoàn toàn không hay biết, hơn một nửa là do Lan Ngọc và Triệu Tử Tận muốn giết người diệt khẩu.
Như Băng..
“Đang nhìn gì vậy?” Nguyên Kỳ theo tầm mắt nàng nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy người qua kẻ lại trên đường chứ không có gì đặc biệt.
Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi chớp động, nàng quay đầu nhìn Nguyên Kỳ, thu hồi toàn bộ cảm xúc đau lòng về cái chết của Như Băng. Nàng rất muốn nói ra những nghi hoặc trong lòng, cũng muốn hỏi xem kế tiếp hắn định làm gì, nhưng lời vừa ra đến miệng lại không biết nói như nào. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trong hang động, nàng đã hoàn toàn phát hiện tâm tư của chính mình.
Trong bóng tối mờ mịt, nàng không chỉ thất thần, từ từ cùng hắn tận hưởng chung một bầu không khí phóng khoáng, không chút phòng bị. Hai ngày qua, hắn đối đãi với nàng rất mực dịu dàng.
Nàng có nên thử tin vào bản thân, cho bản thân một cơ hội để nếm trải? Không nhất thiết phải nhanh chóng hạ quyết định như năm đó? Có thể sau một thời gian dài nỗ lực, nàng sẽ đạt được điều mình muốn thì sao?
Mọi ý tưởng thoáng lóe qua trong đầu, tựa như đám mây mù âm u khiến tâm tư nàng buồn bực đuối sức đã lâu nay đã được giải tỏa, trong một khắc, mọi thứ dường như đã trời quang mây tạnh. Nàng nhoẻn miệng cười, “Thiếp nhìn người đi trên đường. Thái tử, thật ra trên thế gian này người vô tội nhất chính là bách tính thường dân. Nếu gặp cảnh thái bình thịnh thế, bọn họ nhất định sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mà người ta phải hâm mộ.”
Nguyên Kỳ chợt căng thẳng, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Mộ Dung Ca, không phải nàng còn muốn bỏ đi nữa chứ? Mấy ngày nay ở chung với nhau, đáng lẽ nàng phải nhận ra tâm tư tình cảm của hắn, bây giờ đã trùng phùng, hắn nhất định sẽ không để nàng có cơ hội rồi đi!
Nhận thấy vẻ nghiêm cẩn trong đáy mắt hắn, nàng nhếch miệng cười, lộ vẻ giảo hoạt, “Thái tử, đôi khi, nghĩ nhiều quá cũng không tốt đâu.”
"Mộ Dung Ca, nàng… nàng nghịch ngợm quá.” Nguyên Kỳ ôn hòa cười, đôi mắt trở lại vẻ bình dị sâu không lường được. Trong một khắc, những lo lắng trong lòng dần tan biết.
Mộ Dung Ca nhíu mày không muốn góp lời. Nàng đó giờ vẫn luôn cẩn trọng trong mọi hành vi cử chỉ của mình, có chỗ nào mà nghịch ngợm? Nàng còn định hỏi thêm, hai chữ ‘nghịch ngợm’ này hắn có dùng sai chỗ không? Sao cứ thích dùng tính từ đó để miêu tả nàng?
Gia Kiệt từ xa bước đến, trước giờ hắn hành sự thỏa đáng, luôn cung kính với nàng, cho nên nếu không có việc quan trọng, hầu như hắn đều đứng khá xa để không quấy rầy nàng và Nguyên Kỳ.
Nụ cười chợt tắt trên mặt Mộ Dung Ca.
Gia Kiệt lướt nhìn xung quanh, rồi thấp giọng nói: “Thám tử vừa hồi báo, Đại Hoàng tử phái người đến Lương quốc điều tra vị trí xưởng binh khí của Mộ Dung Trắc phi.”
Mộ Dung Ca hơi nhăn mày, trong mắt đều là những tia sáng lạnh. Quả nhiên Lan Ngọc đã mưu tính từ trước! Không chỉ lợi dụng nàng làm nước cờ trong âm mưu của hắn, còn muốn nuốt chửng xưởng binh khí mà nàng mất hai năm mới tạo dựng được!
“Ừm." Nguyên Kỳ gật gật đầu. Hắn khép mắt lại, hơi thở dần trở nên lãnh liệt.
Gia Kiệt khom người lui qua một bên, vô thức nhìn qua Mộ Dung Ca. Từ khi biết được xưởng binh khí lớn nhất thiên hạ do nàng sáng lập, hắn không thể không nhìn nàng bằng con mắt khác. Có nàng bên cạnh, chủ công muốn thống nhất thiên hạ sẽ không thể thiếu được công lao của nàng.
Mộ Dung Ca cười lạnh: "Khẩu vị của Lan Ngọc cũng rất lớn!” Bỗng cảm thấy mình tự cho bản thân là thông minh, dễ dàng tin tưởng một người, còn cho rằng Lan Ngọc có vẻ ngoài ôn hòa thì sẽ có một trái tim từ bi, lòng mang thiên hạ, chứ chưa hề nghĩ đến hôm nay… hắn thật khiến nàng muốn đi đo mắt lần nữa.
Thật ra cũng không chỉ có mỗi Lan Ngọc, đến cả Tận Nhi cũng vậy, không phải sao?
“Bản cung có thể cùng nàng đến Lương quốc giải quyết thỏa đáng chuyện này đã rồi mới về Hạ quốc.”
Nguyên Kỳ trầm giọng nói.
Gia Kiệt nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, chủ công cũng biết nếu Lan Ngọc công tử sớm một bước trở về Hạ quốc thì ngôi vị thái tử của chủ công khó giữ mà.
Lòng Mộ Dung Ca chợt ấm áp vô cùng. Hôm nay hắn đã biết vì nàng mà suy nghĩ, không phải đã có thay đổi rồi sao? Nàng tự tin cười: “Thái tử đối với thiếp không chút tin cậy sao, xưởng binh khí của thiếp đâu phải ai muốn tìm cũng thấy? Vẫn là cứ về Hạ quốc trước đi.” Trên đời này ngoài nàng cũng chỉ có Tiểu Thập biết được vị trí của nó, chỉ cần họ không nói thì đố Lan Ngọc có lục tung cả Lương quốc cũng đừng hòng tìm thấy. Còn Tiểu Thập… hắn tuyệt đối sẽ không bán đứng nàng.
“Ừm.” Nguyên Kỳ gật gật đầu. Nàng đã tự tin như vậy nhất định sẽ không có sơ sót. Xưởng binh khí do nàng bỏ không ít tâm huyết, tự tay gầy dựng, Lan Ngọc muốn chiếm công? Rõ là si tâm vọng tưởng!
...
Vừa hay, có hai người bước vào tửu lâu.
Mới đầu, họ còn chưa phát hiện Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ đang ở đây.
Đến khi Lâm Thiện Nhã nhìn thấy Gia Kiệt đứng ở góc cầu thang, lập tức mở to mắt tìm xung quanh, liền thấy Nguyên Kỳ đang ngồi trước cửa sổ. Hắn đang ngồi đối diện với một nữ tử nhìn không rõ mặt, song bóng lực lại cực kỳ quen thuộc.
Lâm Khinh Trần vô cùng kinh ngạc! Quả nhiên Nguyên Kỳ vẫn chưa chết!
Ánh mắt lạnh lẽo của Nguyên Kỳ nhàn nhạt lưới qua huynh muội Lâm Khinh Trần
Nhịp tim Lâm Thiện Nhã đập rất nhanh, nàng vui mừng không kịp nữa là. Mới đầu hay tin Nguyên Kỳ đã chết, nàng đã suy sụp và tuyệt vọng, không ngờ hắn vẫn còn sống trên đời! Mà nếu hắn chưa chết, vậy tức là Mộ Dung Ca cũng không sao, có phải không?
Cả người Lâm Khinh Trần run lên, trong lòng dấy lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ.
“Bản cung biết nàng rất thích xem kịch vui, chi bằng bây giờ hãy thong thả ngồi xem một màn.” Nguyên Kỳ dịu dàng nhìn Mộ Dung Ca, nhẹ giọng nói.
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, nàng đưa mắt nhìn về phía cầu thang, là Lâm Thiện Nhã và Lâm Khinh Trần? Ha, không ngờ ở một nơi như vậy vẫn có thể chạm mặt bọn họ! Đúng là âm hồn bất tán. “Có trò vui, thiếp cũng muốn xem xem ".
Lâm Thiện Nhã kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca, dung mạo thanh lệ thoát tục như năm nào đã thay thế khuôn mặt xấu xí đến chói mắt kia, vết sẹo hôm nọ đã đi đâu hết rồi!
Lâm Khinh Trần gắt gao chau mày, hắn không chút bất ngờ với dung mạo bây giờ của nàng, mà chỉ không ngờ đến giờ phút này mà Nguyên Kỳ vẫn thong dong lạnh nhạt như vậy. Người trong thiên hạ đều cho rằng Nguyên Kỳ chết mất xác ở Long Nhạc sơn, nhưng bây giờ Nguyên Kỳ vẫn bình yên vô sự ngồi ởđây mà thiên hạ vẫn chưa hay biết gì… Căn bản Nguyên Kỳ không quan tâm mọi người có biết hắn còn sống hay sao?
“Thái tử…” Lâm Thiện Nhã nhẹ giọng kêu, vừa định bước lên trước… nhưng chợt nhớ bây giờ nàng và hắn không còn quan hệ gì! Ngày ấy nàng thỉnh hắn cho một lá thư từ hôn, hắn cũng không chút do dự toại thành cho nàng. Tuy nàng rất tuyệt vọng, song cũng không thể quên được hắn.
“Đi thôi.” Lâm Khinh Trần kéo Lâm Thiện Nhã rời đi. Nhưng nàng đã né tay hắn, không chút do dự tiến thẳng về phía Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca, mị hoặc nở nụ cười khuynh thành trước mặt họ, “Thiếp Lâm Thiện Nhã bái kiến thái tử.” Đây là cơ hội hiếm có, nàng tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Lâm Khinh Trần thầm kêu lên, đã qua một thời gian dài như vậy mà Lâm Thiện Nhã vẫn không tỉnh ngộ hay sao! Hắn bước lên túm Lâm Thiện Nhã lại, lạnh lùng nói: “Thiện Nhã, muội nhầm rồi. Mấy ngày trước Hạ quốc thái tử đã ngã xuống Long Nhạc sơn! Sao muội có thể nhìn nhận lung tung như vậy?”
Mộ Dung Ca che miệng cười: “Đúng là khéo diễn kịch, nếu xem thêm vài lần nữa, thiếp nghĩ món ăn hôm nay nuốt không trôi rồi.”
Ánh mắt Nguyên Kỳ lộ vẻ lãnh liệt, “Nếu không muốn chết thì cút ngay!”
Nhất thời, sắc mặt của Lâm Thiện Nhã tái nhợt đi, nàng cố giãy dụa nhưng đã bị huynh trưởng khống chế, kéo nàng rời khỏi nơi này.
Thấy bóng lưng hai người rời đi, Mộ Dung Ca hơi lắc đầu nói: “Quả nhiên Lâm Khinh Trần là một tay thông minh tài trí, chỉ tiếc là lại có một muội muội ngu xuẩn như vậy, sớm muộn cũng sẽ hỏng việc. Thái tử muốn thả hổ về rừng?”
Để Lâm Khinh Trần biết được tin tức của mình lúc này, Nguyên Kỳ vẫn thờ ơ không để ý chắc là đã sớm dự liệu rồi.
“Nàng không chỉ nghịch ngợm, lại còn cơ trí hơn người.” Nguyên Kỳ sủng nịch cười.
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhướng lên. Ha… kiểu tán thưởng này nàng thích a!
Bên ngoài tửu lâu, Lâm Thiện Nhã rốt cục đã giật được tay mình, nàng tức giận trừng mắt với Lâm Khinh Trần, “Ca sao vậy?”
“Lâm Thiện Nhã, muội muốn chết à.” Ánh mắt hắn sắc bén, lạnh nhạt cảnh cáo.
Nghe vậy, Lâm Thiện Nhã ngẩng đầu nhìn lên lầu hai… ‘muốn tìm cái chết’? Nguyên Kỳ nỡ giết nàng sao?
Nếu Mộ Dung Ca không còn trên đời, nhất định hắn sẽ không vô tình với nàng như vậy, dù gì nàng cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Lâm Thiện Nhã, một Mộ Dung Ca có là gì?
Không ngờ sau vài năm, nàng trở nên hai bàn tay trắng! Nàng thề, nhất định phải để Mộ Dung Ca xôi hỏng bỏng không!
Lâm Khinh Trần chau mày nhìn vẻ mặt của Lâm Thiện Nhã lúc này, thần sắc hơi tái, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, Nguyên Kỳ lại dễ dàng thả hắn đi sao? Không sợ hắn sẽ báo cho Lan Ngọc biết ư? Hay… căn bản hắn không có sợ?
Rốt cục Nguyên Kỳ là người như nào? Một người mà có thể mưu tính thâm sâu đến độ người ta không thể nắm bắt được.
...
Lan Ngọc lạnh lùng nhìn bóng lưng Tiểu Thập đang gói ghém chuẩn bị rời đi, "Tiểu Thập, ngươi muốn rời khỏi?"
Tiểu Thập trầm mặc đưa lưng về phía Lan Ngọc. Hắn dám khẳng định cái chết của Hạ quốc thái tử và Mộ Dung cô nương có liên quan đến công tử, mà công tử vẫn che giấu tâm tư mình rất tốt khiến hắn có chút kinh sợ. Nghĩ đến đây… hắn gật đầu.
Không chờ Lan Ngọc đáp lại, hắn quay đầu tí nữa đụng phải Lan Ngọc, sau đó xoay người rời đi nhất quyết không trở về.
Đợi bóng dáng Tiểu Thập khuất đi, đáy mắt Lan Ngọc hàn quang lãnh liệt, lạnh giọng mệnh lệnh ám vệ: “Theo dõi Tiểu Thập, nhất định phải tìm cho ra vị trí của xưởng binh khí.” Mộ Dung Ca đã sớm có đề phòng, giấu xưởng binh khí kín kẽ như vậy. Hai năm nay Tiểu Thập đi theo giúp đỡ nàng không ít, nhất định Tiểu Thập biết rõ xưởng binh khí được dựng ở đâu!
“Tuân.”
Tửu lâu trên lầu hai.
Tửu lâu này ở Dương gia trấn cũng không có gì đặc sắc, nhưng phong cảnh cũng không tệ, ngồi trên lầu hai vừa vặn có thể ngắm nhìn phong cảnh phía dưới.
Mộ Dung Ca tự tay rót một tách trà cho Nguyên Kỳ, rồi khẽ khàng nhìn xuống dòng người trên đường,tiện tay nâng tách lên hớp một ngụm rồi cười nói: “Sức khỏe của thái tử giờ đã hồi phục khá tốt rồi ”.Hôm đó nàng chỉ ăn một quả táo nên cả người không còn chút sức lực, mà tình trạng sức khỏe của Nguyên Kỳ thì càng tệ đi. Khi sự nhẫn nại của nàng sắp đến cực điểm mới có người đến ứng cứu.
Là đám người của Gia Kiệt.
Cũng may ngân châm của Lan Ngọc không có độc, bằng không tính mạng của Nguyên Kỳ khó mà giữ được, qua một hai ngày điều dưỡng thì cơ thể Nguyên Kỳ không còn hiểm nguy nữa.
Sau khi rời khỏi Long Nhạc sơn nàng mới biết Lan Ngọc đã giết Như Băng. Hôm đó nàng ngã xuống vách núi, những gì xảy ra sau đó hoàn toàn không hay biết, hơn một nửa là do Lan Ngọc và Triệu Tử Tận muốn giết người diệt khẩu.
Như Băng..
“Đang nhìn gì vậy?” Nguyên Kỳ theo tầm mắt nàng nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy người qua kẻ lại trên đường chứ không có gì đặc biệt.
Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi chớp động, nàng quay đầu nhìn Nguyên Kỳ, thu hồi toàn bộ cảm xúc đau lòng về cái chết của Như Băng. Nàng rất muốn nói ra những nghi hoặc trong lòng, cũng muốn hỏi xem kế tiếp hắn định làm gì, nhưng lời vừa ra đến miệng lại không biết nói như nào. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trong hang động, nàng đã hoàn toàn phát hiện tâm tư của chính mình.
Trong bóng tối mờ mịt, nàng không chỉ thất thần, từ từ cùng hắn tận hưởng chung một bầu không khí phóng khoáng, không chút phòng bị. Hai ngày qua, hắn đối đãi với nàng rất mực dịu dàng.
Nàng có nên thử tin vào bản thân, cho bản thân một cơ hội để nếm trải? Không nhất thiết phải nhanh chóng hạ quyết định như năm đó? Có thể sau một thời gian dài nỗ lực, nàng sẽ đạt được điều mình muốn thì sao?
Mọi ý tưởng thoáng lóe qua trong đầu, tựa như đám mây mù âm u khiến tâm tư nàng buồn bực đuối sức đã lâu nay đã được giải tỏa, trong một khắc, mọi thứ dường như đã trời quang mây tạnh. Nàng nhoẻn miệng cười, “Thiếp nhìn người đi trên đường. Thái tử, thật ra trên thế gian này người vô tội nhất chính là bách tính thường dân. Nếu gặp cảnh thái bình thịnh thế, bọn họ nhất định sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mà người ta phải hâm mộ.”
Nguyên Kỳ chợt căng thẳng, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Mộ Dung Ca, không phải nàng còn muốn bỏ đi nữa chứ? Mấy ngày nay ở chung với nhau, đáng lẽ nàng phải nhận ra tâm tư tình cảm của hắn, bây giờ đã trùng phùng, hắn nhất định sẽ không để nàng có cơ hội rồi đi!
Nhận thấy vẻ nghiêm cẩn trong đáy mắt hắn, nàng nhếch miệng cười, lộ vẻ giảo hoạt, “Thái tử, đôi khi, nghĩ nhiều quá cũng không tốt đâu.”
"Mộ Dung Ca, nàng… nàng nghịch ngợm quá.” Nguyên Kỳ ôn hòa cười, đôi mắt trở lại vẻ bình dị sâu không lường được. Trong một khắc, những lo lắng trong lòng dần tan biết.
Mộ Dung Ca nhíu mày không muốn góp lời. Nàng đó giờ vẫn luôn cẩn trọng trong mọi hành vi cử chỉ của mình, có chỗ nào mà nghịch ngợm? Nàng còn định hỏi thêm, hai chữ ‘nghịch ngợm’ này hắn có dùng sai chỗ không? Sao cứ thích dùng tính từ đó để miêu tả nàng?
Gia Kiệt từ xa bước đến, trước giờ hắn hành sự thỏa đáng, luôn cung kính với nàng, cho nên nếu không có việc quan trọng, hầu như hắn đều đứng khá xa để không quấy rầy nàng và Nguyên Kỳ.
Nụ cười chợt tắt trên mặt Mộ Dung Ca.
Gia Kiệt lướt nhìn xung quanh, rồi thấp giọng nói: “Thám tử vừa hồi báo, Đại Hoàng tử phái người đến Lương quốc điều tra vị trí xưởng binh khí của Mộ Dung Trắc phi.”
Mộ Dung Ca hơi nhăn mày, trong mắt đều là những tia sáng lạnh. Quả nhiên Lan Ngọc đã mưu tính từ trước! Không chỉ lợi dụng nàng làm nước cờ trong âm mưu của hắn, còn muốn nuốt chửng xưởng binh khí mà nàng mất hai năm mới tạo dựng được!
“Ừm." Nguyên Kỳ gật gật đầu. Hắn khép mắt lại, hơi thở dần trở nên lãnh liệt.
Gia Kiệt khom người lui qua một bên, vô thức nhìn qua Mộ Dung Ca. Từ khi biết được xưởng binh khí lớn nhất thiên hạ do nàng sáng lập, hắn không thể không nhìn nàng bằng con mắt khác. Có nàng bên cạnh, chủ công muốn thống nhất thiên hạ sẽ không thể thiếu được công lao của nàng.
Mộ Dung Ca cười lạnh: "Khẩu vị của Lan Ngọc cũng rất lớn!” Bỗng cảm thấy mình tự cho bản thân là thông minh, dễ dàng tin tưởng một người, còn cho rằng Lan Ngọc có vẻ ngoài ôn hòa thì sẽ có một trái tim từ bi, lòng mang thiên hạ, chứ chưa hề nghĩ đến hôm nay… hắn thật khiến nàng muốn đi đo mắt lần nữa.
Thật ra cũng không chỉ có mỗi Lan Ngọc, đến cả Tận Nhi cũng vậy, không phải sao?
“Bản cung có thể cùng nàng đến Lương quốc giải quyết thỏa đáng chuyện này đã rồi mới về Hạ quốc.”
Nguyên Kỳ trầm giọng nói.
Gia Kiệt nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, chủ công cũng biết nếu Lan Ngọc công tử sớm một bước trở về Hạ quốc thì ngôi vị thái tử của chủ công khó giữ mà.
Lòng Mộ Dung Ca chợt ấm áp vô cùng. Hôm nay hắn đã biết vì nàng mà suy nghĩ, không phải đã có thay đổi rồi sao? Nàng tự tin cười: “Thái tử đối với thiếp không chút tin cậy sao, xưởng binh khí của thiếp đâu phải ai muốn tìm cũng thấy? Vẫn là cứ về Hạ quốc trước đi.” Trên đời này ngoài nàng cũng chỉ có Tiểu Thập biết được vị trí của nó, chỉ cần họ không nói thì đố Lan Ngọc có lục tung cả Lương quốc cũng đừng hòng tìm thấy. Còn Tiểu Thập… hắn tuyệt đối sẽ không bán đứng nàng.
“Ừm.” Nguyên Kỳ gật gật đầu. Nàng đã tự tin như vậy nhất định sẽ không có sơ sót. Xưởng binh khí do nàng bỏ không ít tâm huyết, tự tay gầy dựng, Lan Ngọc muốn chiếm công? Rõ là si tâm vọng tưởng!
...
Vừa hay, có hai người bước vào tửu lâu.
Mới đầu, họ còn chưa phát hiện Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ đang ở đây.
Đến khi Lâm Thiện Nhã nhìn thấy Gia Kiệt đứng ở góc cầu thang, lập tức mở to mắt tìm xung quanh, liền thấy Nguyên Kỳ đang ngồi trước cửa sổ. Hắn đang ngồi đối diện với một nữ tử nhìn không rõ mặt, song bóng lực lại cực kỳ quen thuộc.
Lâm Khinh Trần vô cùng kinh ngạc! Quả nhiên Nguyên Kỳ vẫn chưa chết!
Ánh mắt lạnh lẽo của Nguyên Kỳ nhàn nhạt lưới qua huynh muội Lâm Khinh Trần
Nhịp tim Lâm Thiện Nhã đập rất nhanh, nàng vui mừng không kịp nữa là. Mới đầu hay tin Nguyên Kỳ đã chết, nàng đã suy sụp và tuyệt vọng, không ngờ hắn vẫn còn sống trên đời! Mà nếu hắn chưa chết, vậy tức là Mộ Dung Ca cũng không sao, có phải không?
Cả người Lâm Khinh Trần run lên, trong lòng dấy lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ.
“Bản cung biết nàng rất thích xem kịch vui, chi bằng bây giờ hãy thong thả ngồi xem một màn.” Nguyên Kỳ dịu dàng nhìn Mộ Dung Ca, nhẹ giọng nói.
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, nàng đưa mắt nhìn về phía cầu thang, là Lâm Thiện Nhã và Lâm Khinh Trần? Ha, không ngờ ở một nơi như vậy vẫn có thể chạm mặt bọn họ! Đúng là âm hồn bất tán. “Có trò vui, thiếp cũng muốn xem xem ".
Lâm Thiện Nhã kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca, dung mạo thanh lệ thoát tục như năm nào đã thay thế khuôn mặt xấu xí đến chói mắt kia, vết sẹo hôm nọ đã đi đâu hết rồi!
Lâm Khinh Trần gắt gao chau mày, hắn không chút bất ngờ với dung mạo bây giờ của nàng, mà chỉ không ngờ đến giờ phút này mà Nguyên Kỳ vẫn thong dong lạnh nhạt như vậy. Người trong thiên hạ đều cho rằng Nguyên Kỳ chết mất xác ở Long Nhạc sơn, nhưng bây giờ Nguyên Kỳ vẫn bình yên vô sự ngồi ởđây mà thiên hạ vẫn chưa hay biết gì… Căn bản Nguyên Kỳ không quan tâm mọi người có biết hắn còn sống hay sao?
“Thái tử…” Lâm Thiện Nhã nhẹ giọng kêu, vừa định bước lên trước… nhưng chợt nhớ bây giờ nàng và hắn không còn quan hệ gì! Ngày ấy nàng thỉnh hắn cho một lá thư từ hôn, hắn cũng không chút do dự toại thành cho nàng. Tuy nàng rất tuyệt vọng, song cũng không thể quên được hắn.
“Đi thôi.” Lâm Khinh Trần kéo Lâm Thiện Nhã rời đi. Nhưng nàng đã né tay hắn, không chút do dự tiến thẳng về phía Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca, mị hoặc nở nụ cười khuynh thành trước mặt họ, “Thiếp Lâm Thiện Nhã bái kiến thái tử.” Đây là cơ hội hiếm có, nàng tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Lâm Khinh Trần thầm kêu lên, đã qua một thời gian dài như vậy mà Lâm Thiện Nhã vẫn không tỉnh ngộ hay sao! Hắn bước lên túm Lâm Thiện Nhã lại, lạnh lùng nói: “Thiện Nhã, muội nhầm rồi. Mấy ngày trước Hạ quốc thái tử đã ngã xuống Long Nhạc sơn! Sao muội có thể nhìn nhận lung tung như vậy?”
Mộ Dung Ca che miệng cười: “Đúng là khéo diễn kịch, nếu xem thêm vài lần nữa, thiếp nghĩ món ăn hôm nay nuốt không trôi rồi.”
Ánh mắt Nguyên Kỳ lộ vẻ lãnh liệt, “Nếu không muốn chết thì cút ngay!”
Nhất thời, sắc mặt của Lâm Thiện Nhã tái nhợt đi, nàng cố giãy dụa nhưng đã bị huynh trưởng khống chế, kéo nàng rời khỏi nơi này.
Thấy bóng lưng hai người rời đi, Mộ Dung Ca hơi lắc đầu nói: “Quả nhiên Lâm Khinh Trần là một tay thông minh tài trí, chỉ tiếc là lại có một muội muội ngu xuẩn như vậy, sớm muộn cũng sẽ hỏng việc. Thái tử muốn thả hổ về rừng?”
Để Lâm Khinh Trần biết được tin tức của mình lúc này, Nguyên Kỳ vẫn thờ ơ không để ý chắc là đã sớm dự liệu rồi.
“Nàng không chỉ nghịch ngợm, lại còn cơ trí hơn người.” Nguyên Kỳ sủng nịch cười.
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhướng lên. Ha… kiểu tán thưởng này nàng thích a!
Bên ngoài tửu lâu, Lâm Thiện Nhã rốt cục đã giật được tay mình, nàng tức giận trừng mắt với Lâm Khinh Trần, “Ca sao vậy?”
“Lâm Thiện Nhã, muội muốn chết à.” Ánh mắt hắn sắc bén, lạnh nhạt cảnh cáo.
Nghe vậy, Lâm Thiện Nhã ngẩng đầu nhìn lên lầu hai… ‘muốn tìm cái chết’? Nguyên Kỳ nỡ giết nàng sao?
Nếu Mộ Dung Ca không còn trên đời, nhất định hắn sẽ không vô tình với nàng như vậy, dù gì nàng cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Lâm Thiện Nhã, một Mộ Dung Ca có là gì?
Không ngờ sau vài năm, nàng trở nên hai bàn tay trắng! Nàng thề, nhất định phải để Mộ Dung Ca xôi hỏng bỏng không!
Lâm Khinh Trần chau mày nhìn vẻ mặt của Lâm Thiện Nhã lúc này, thần sắc hơi tái, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, Nguyên Kỳ lại dễ dàng thả hắn đi sao? Không sợ hắn sẽ báo cho Lan Ngọc biết ư? Hay… căn bản hắn không có sợ?
Rốt cục Nguyên Kỳ là người như nào? Một người mà có thể mưu tính thâm sâu đến độ người ta không thể nắm bắt được.
...
Lan Ngọc lạnh lùng nhìn bóng lưng Tiểu Thập đang gói ghém chuẩn bị rời đi, "Tiểu Thập, ngươi muốn rời khỏi?"
Tiểu Thập trầm mặc đưa lưng về phía Lan Ngọc. Hắn dám khẳng định cái chết của Hạ quốc thái tử và Mộ Dung cô nương có liên quan đến công tử, mà công tử vẫn che giấu tâm tư mình rất tốt khiến hắn có chút kinh sợ. Nghĩ đến đây… hắn gật đầu.
Không chờ Lan Ngọc đáp lại, hắn quay đầu tí nữa đụng phải Lan Ngọc, sau đó xoay người rời đi nhất quyết không trở về.
Đợi bóng dáng Tiểu Thập khuất đi, đáy mắt Lan Ngọc hàn quang lãnh liệt, lạnh giọng mệnh lệnh ám vệ: “Theo dõi Tiểu Thập, nhất định phải tìm cho ra vị trí của xưởng binh khí.” Mộ Dung Ca đã sớm có đề phòng, giấu xưởng binh khí kín kẽ như vậy. Hai năm nay Tiểu Thập đi theo giúp đỡ nàng không ít, nhất định Tiểu Thập biết rõ xưởng binh khí được dựng ở đâu!
“Tuân.”
/251
|