"Yên Nhi quả biết suy nghĩ, dụng tâm như vậy thật khiến ta… phải mở rộng tầm mắt.” Khóe miệng Mộ Dung Ca mang theo một nụ cười châm biếm. Tuy vẻ mặt nàng vẫn như mọi khi, lời nói cũng không chút sắc bén nhưng cũng đủ khiến cho người đang làm chuyện xấu như Lưu Ngữ Yên run bần bật.
Lưu Ngữ Yên dần cảm thấy sợ hãi, cũng không biết vì sao nàng lại có chút hối hận, không nên sinh tồn loại tâm tư không nên có này, song nàng lại không cam lòng vẫn muốn thử một phen. Nàng cố gắng duy trì vẻ tươi cười: “Thật sự Mộ Dung Trắc phi cũng nên vì thái tử suy nghĩ một chút.”
Mộ Dung Ca hơi cúi thấp đầu, nhìn thoáng tỳ nữ theo sau. Mấy ngày gần đây, tỳ nữ đó luôn theo hầu bên người Mộ Dung Ca, thấy tình huống này sớm đã vì Mộ Dung Ca bất bình, chỉ là một cô gái đến cầu xin sự giúp đỡ của người khác mà cũng to gan như vậy! Nàng mạnh dạng bước lên khinh thường nói: “Nếu như nô tỳ nhớ không nhầm thì Lưu tiểu thư đến đây để nhờ Mộ Dung Trắc phi giúp đỡ, sao bây giờ lại sảng khoái làm ra vẻ chủ mẫu đáng tởm, dám cả gan giáo huấn Mộ Dung Trắc phi sao? Xin hỏi một câu, Lưu tiểu thư có biết thân phận của mình bây giờ là gì không? Nếu không thì cũng phải biết Mộ Dung Trắc phi là ân nhân cứu mạng của mình chứ! Ở đây không phải là Lưu phủ mà là phủ thái tử, thái tử còn ở đây nào đến lượt Lưu tiểu thư đảo khách thành chủ mà khoa tay múa chân?”
Thấy Lưu Ngữ Yên chưa từng đặt Mộ Dung Trắc phi trong tầm mắt thì tỳ nữ này đã thầm khinh miệt khôn xiết, thế nên lời nói của nàng mang giọng điệu đả kích mạnh mẽ.
Có điều nói ra được, lòng nàng thoải mái làm sao!
Những tỳ nữ khác đang mang thức ăn cũng gật đầu liên tục, nhỏ giọng bàn tán: “Việc của thái tử và Mộ Dung Trắc phi nào đến lượt một người có thân phận đê hèn như cô ta quản chứ! Thật đúng là không biết xấu hổ, cả gan dùng giọng điệu chủ tử mà giáo huấn Mộ Dung Trắc phi nhà ta!”
“Đích thực, thái tử còn chưa từng mở miệng mà cô ta đã tự ý lên tiếng, thật uổng công Mộ Dung Trắc phi dùng tình dùng nghĩa đối đãi, không ngờ cô ta là người vong ân bội nghĩa như vậy!”
“Hừ, chi bằng đuổi cô ta ra khỏi phủ thái tử, chớ ô uế thêm sự thanh tịnh nơi đây, chướng mắt Mộ Dung Trắc phi.!”
Một vài tỳ nữ khác cố tình nhấn mạnh, gia tăng thêm âm lượng, tuy Mộ Dung Ca hồi phủ không bao lâu nhưng khắp phủ thái tử trên dưới đều hết lòng trung thành và tận tâm với nàng nên ai nấy đều vì nàng mà bất bình.
Mộ Dung Ca lạnh mắt nhìn chằm chằm Lưu Ngữ Yên, thấy Lưu Ngữ Yên mặt đỏ tai hồng đang cúi thấp đầu hứng chịu lời bàn tán của mọi người mà không dám biện bạch. Những lời nàng muốn nói đều được các tỳ nữ nói thay rồi. Vừa vặn những lời này nếu nói ra từ miệng nàng e là Lưu Ngữ Yên sẽ phớt lờ thậm chí lên tiếng phản bác, song nếu nói từ miêng của người khác, tự Lưu Ngữ Yên nhất định sẽ thấy hổ thẹn. Nàng hơi nhăn mày, “Yên Nhi, ta từng thật lòng xem nàng là muội muội, nhưng những điều mà muội làm hai ngày qua khiến ta rất thất vọng.”
Khi bị đám tỳ nữ chỉ trích, Lưu Ngữ Yên còn muốn phản bác lắm chứ, thân phận của Mộ Dung Ca có gì nàng, đều là một thân đê hèn, đã từng bị biếm làm ca cơ thế mà bây giờ lại nhận được sự sủng ái tột bậc của Hạ quốc thái tử! Nhưng khi nghe được những lời này của Mộ Dung Ca, sắc mặt của nàng từ màu đỏ đã tái dần đi đến mức trắng bệch.
"Lần đầu tiên Mộ Dung Trắc phi thị tẩm, nàng vẫn còn mang tấm thân xử nữ.” Đôi mắt Nguyên Kỳ tĩnh lặng không chút gợn sóng như hàn quang từ đao kiếm đâm thẳng vào trái tim non mềm của Lưu Ngữ Yên.
Lưu Ngữ Yên lập tức hoảng hốt, nàng vốn luôn cho rằng Mộ Dung Ca chỉ là một thân hoa tàn liễu rũ, nào ngờ lại không phải! Bỗng nhiên ý thức được gì đó, nàng thấp kém lui ra sau một bước, Hạ quốc thái tử đã lên tiếng đồng nghĩa ngài đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng suốt mấy ngày qua. Mộ Dung Ca một thân trắng phau thuần khiết không một vết nhơ, duy chỉ có nàng mới là tàn hoa bại liễu, sớm đã không còn tư cách bới móc người khác!
Nguyên Kỳ đã vì Mộ Dung Ca giải vây! Đây cũng là lời đính chính thừa nhận tấm thân của Mộ Dung Ca!
Đám tỳ nữ xung quanh đều kinh ngạc không thôi, hèn gì thái tử lại sủng ái Mộ Dung Trắc phi như vậy, thì ra trước giờ Mộ Dung Trắc phi vẫn luôn giữ mình trong sạch, một trang băng thanh ngọc khiết!
Lưu Ngữ Yên bị đả kích quá mạnh, thân hình đứng không muốn vững liên tục lùi ra sau mấy bước. Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca, trong một khoảng thời gian ngắn thật không biết nên nói cái gì! Thật ra tính cách của Mộ Dung Ca vô cùng tốt, tuy nãy giờ nàng nuôi ý đồ riêng nhưng Mộ Dung Ca chưa hề mở miệng răng dạy, bây giờ nghĩ lại đúng là bản thân không biết thể diện! Nếu tiếp tục lưu lại phủ thái tử nhất định sẽ tự chuốc những lời trào phúng từ hạ nhân! Nàng khom người thi lễ với Mộ Dung Ca: “Là muội không biết điều, khẩn cầu Mộ Dung Trắc phi tha thứ.”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca dời tầm mắt khỏi Nguyên Kỳ, một lần nữa nhìn về phía Lưu Ngữ Yên, thở dài một hơi rồi nói: “Thật ra, bản tính muội rất tốt. Lát sau ta sẽ phái người dẫn muội rời phủ. Trong kinh thành nhất định có biệt viện của Lưu công tử.”
Cả người Lưu Ngữ Yên run lên, đôi môi run run nói không nên lời. Nàng mau chóng cắt chặt răn, khuất nhục mang ánh mắt chua xót, gật đầu đáp: “Tuân, hết thảy xin để Mộ Dung Trắc phi làm chủ." Ở phủ thái tử này nàng đã không còn mặt mũi gì, huống chi một lời của Hạ quốc thái tử đã biết rõ hết quá khứ của nàng, lời của ngài nghe ra vô cùng chán ghét con người như mình! Nếu biết vậy từ sớm nàng đã không làm! Đúng là nàng không nên nuôi vọng tưởng, tuyệt đối không nên a!
Mộ Dung Ca gật đầu: “Đi thu thập hành trang đi, ngày mai ta sẽ phái người đưa Lưu công tử đến biệt viện."
"Tạ Mộ Dung Trắc phi." Lưu Ngữ Yên run run đáp. Hiện giờ mặt nàng đã xám như tro, thảm bại vô cùng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày sau khi bị Lương Thần làm nhục xong, nàng còn phải đối mặt với hoàn cảnh này một lần nữa! Thật ra cũng do chính nàng gieo gió gặt bão mà thôi!
Mộ Dung Ca lạnh nhạt nhìn bộ dạng thất kinh của Lưu Ngữ Yên, lòng thầm thở dài, hy vọng ngày mai Lưu Tùng Nguyên được cứu thoát sẽ trở về khuyên giải muội muội của mình.
Thân hình nhỏ bé của Lưu Ngữ Yên hơi lay động theo chân tỳ nữ trở về phòng, bóng lưng cuống quít rời đi khiến người ta cảm giác được nàng đang hốt hoảng muốn chạy trốn ngay lập tức vậy.
Sau khi thu hồi tầm mắt, Mộ Dung Ca quay sang nhìn Nguyên Kỳ, nghĩ tới những lời hắn vừa nói trước mặt bao người… thật xấu hổ quá đi: “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nguyên Kỳ thân thiết nắm hai vai nàng, dịu dàng nói: “Lúc nàng đỏ mặt thật sự rất dễ thương, lay động lòng người. Tâm tư của bản cung cũn vì thế mà cảm thấy vui mừng.”
Đôi mắt Mộ Dung Ca khẽ dao động, gò má càng đỏ lên. Bộ dạng này lọt vào trong mắt Nguyên Kỳ thật như chuồn chuồn đạp nước, một động có thể lan tỏa sóng âm ra rất xa. Tay hắn càng xiết chặt vai nàng, cho dù tiếp theo xảy ra chuyện gì hắn cũng tuyệt đối không buông nàng ra!
...
Hoàng cung Hạ quốc.
"Bây giờ Đại hoàng tử được hoàng thượng yêu thích, bản thân hoàng thượng cũng có ý phế bỏ thái tử, cớ sao Đại hoàng tử còn phải cực khổ tìm kiếm xưởng binh khí làm gì?” Một gã ám vệ thân mặc đồ đen đứng đối diện Lan Ngọc, thắc mắc hỏi.
Khuôn mặt vốn ôn nhuận của Lan Ngọc khẽ lộ tia hận ý, “Trước đó vài ngày dùng Tiểu Thập để đổi về cái xưởng binh khí đó là của Nguyên Kỳ dựng nên để trêu ngươi bản điện hạ, chỉ là một gian phòng cũ không có giá trị. Có lẽ xưởng binh khí thật sự đang ở trong tay Nguyên Kỳ, tuyệt đối không thể để Nguyên Kỳ chiếm được lợi tức!”
“Nhưng dù bắt được Lưu Tùng Nguyên cũng vô dụng, căn bản Lưu Tùng Nguyên không biết chuyện, duy chỉ có Mộ Dung Trắc phi và Tiểu Thập mới biết được vị trí thật sự của xưởng binh khí. Bây giờ Đại hoàng tử cần mưu đại sự, chỉ một xưởng binh khí, thiết nghĩ Đại hoàng tử cũng không để ý làm gì.” Ám vệ tâm phúc của Lan Ngọc cũng có vài phần tài trí, bằng không sao nhận được sự tín nhiệm của hắn.
Lan Ngọc véo mày lạnh lùng nói: “Cũng không hẳn, bản điện hạ muốn có được xưởng binh khí là muốn khống chế được thiên hạ này.”
Ám vệ nghe vậy lập tức quỳ xuống đất, tôn kính nói: “Đại hoàng tử hùng tâm tráng chím, ty chức nguyện hết lòng hiệp trợ Đại hoàng tử hùng bá thiên hạ!"
“Chỉ hy vọng giữa Mộ Dung Ca và Lưu Tùng Nguyên nảy sinh hiềm khích, dấy lên sự nghi ngờ của Mộ Dung Ca mà đến xưởng binh khí. Như thế, bản điện hạ cũng sẽ biết được vị trí của xưởng binh khí!” Lan Ngọc khép hờ tầm mắt, thấp giọng nói.
“Lần này Đại hoàng tử hao phí tâm cơ như vậy, lại nắm được điểm yếu của Lưu Tùng Nguyên, hắn có thể không để Đại hoàng tử sử dụng sao. Thế nên, Đại hoàng tử có thể yên tâm, có được sự trợ giúp của Lưu Tùng Nguyên, Mộ Dung Ca tuyệt đối không thể có hành động gì được.”
Lan Ngọc gật đầu hài lòng. Đột nhiên nghĩ đến Triệu Tử Tận, liền thấp giọng dò hỏi: “Hai ngày nay có nhận được tin tức gì từ Khánh Lâm vương không?”
“Nhắc đến thì cũng thấy lạ, bây giờ Khánh Lâm vương đang muốn tạo cung biến sao lại không thông báo gì với Đại hoàng tử nhỉ? Hay tự mình Khánh Lâm vương có thể xử lý vấn đề?” Ám vệ thắc mắc.
“Hãy để mắt kỹ một chút.” Lan Ngọc trầm giọng mệnh lệnh. Mặc dù chỉ có mười sau tuổi nhưng Triệu Tử Tận là người có tâm cơ thâm trầm, chịu khuất nhục, để đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn, tuyệt nhiên không dễ khống chế, song trong Tề quốc cũng chỉ có mỗi Triệu Tử Tận đủ sức chống lại Triệu Tử Duy mà thôi.
“Tuân.” Ám vệ đáp ngay.
Lan Ngọc chuyển mắt nhìn về phía tẩm cung của hoàng đế, trên mặt càng lộ vẻ lạnh băng, trầm giọng hỏi thêm: “Sức khỏe của phụ hoàng hôm nay có khá hơn không?”
“Theo như lời dặn của Đại hoàng tử, hoàng thượng được dùng thiên mệnh hoàn nên khí sắc hồi phục khá tốt, nhìn chung cũng có thể trụ được một ít ngày.” Ám vệ cung kính trả lời.
Lan Ngọc gật đầu yên tâm. Có điều, cứ hễ nghĩ đến Triệu Tử Tận mấy ngày gần đây không chịu khống chế, sau khi đăng cơ hắn nhất định phải sớm trừ bỏ con người này mới được.
......
Sau bữa tối Nguyên Kỳ trở về phòng của mình. Hắn tuân thủ lời hứa, chờ ngày đại hôn mới ngủ cùng một giường với nàng.
Mộ Dung Ca nằm trên giường nhìn lên trần nhà dần dần thất thần.
Lan Ngọc bắt cóc Lưu Tùng Nguyên rồi còn đưa thư nói cho nàng biết Lưu Tùng Nguyên đã khai ra vị trí của xưởng binh khí, khóe môi nàng kiềm không được nhếch ra một nụ cười lạnh lẽo, Lan Ngọc quả xứng là một tên tiểu nhân, lúc trước lợi dụng Tiểu Thập để có được xưởng binh khí của nàng, sau khi nhận được một phế phòng do Nguyên Kỳ dựng nên hắn vẫn không biết khó mà từ bỏ.
Nhưng, sao hắn lại dễ dàng thả Lưu Tùng Nguyên như vậy?
Rốt cục trong chuyện này Lan Ngọc đang âm mưu điều gì?
Ngoài ra, nàng còn nghĩ tới Triệu Tử Duy. Lúc trước còn ở hoàng cung Tề quốc, Triệu Tử Duy ba lần bốn lượt muốn nàng suy nghĩ cho kỹ, cố gắng giữ nàng lại bằng mọi giá nhưng ý nàng đã quyết nên hắn cuối cùng cũng buông tay, để nàng một lần nữa dùng thân phận Mộ Dung Ca trở về bên người Nguyên Kỳ! Đối với Triệu Tử Duy, đây nhất định là một quyết định cực kỳ khó khăn!
Bây giờ Triệu Tử Duy đang trong khốn cảnh gian nan nhất!
Trong đó, Nguyên Kỳ đang sắm một vai trò như nào?
Trong thư của Lưu Vân viết rất rõ, cũng như đang nhắc nhở nàng, lần này đến Tề quốc có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của nàng và Triệu Tử Duy.
Nàng chau mày lại, có rất nhiều việc đúng là khiến người ta không thể không suy nghĩ.
Đột nhiên, trong đầu Mộ Dung Ca lóe lên một ý nghĩ, Nguyên Kỳ trao cho Lan Ngọc một phế xưởng, ý đồ muốn Lan Ngọc từ bỏ vấn đề này, nhưng bản thân Nguyên Kỳ liệu có biết được vị trí của xưởng binh khí?
Ha ha, nhân vật sau lưng này quả có tài cán khôn lường, có thể từ từ dấy lên mọi sự nghi ngờ của nàng. Nhưng có lẽ họ cũng biết, nàng biết rõ Nguyên Kỳ tuyệt đối sẽ không làm những việc tổn thương đến nàng.
...
Hôm sau.
Mộ Dung Ca tự mình lên xe ngựa với Tiểu Thập và vài tên hộ vệ đến trước cửa hoàng cung.
Quả nhiên ở đó có dừng một chiếc xe ngựa.
Nhưng bên cạnh xe ngựa không có một bóng người.
Mộ Dung Ca ngầm ý bảo Tiểu Thập đến gần quan sát tình hình.
Tiểu Thập xống mành xe ngựa, quay đầu gật đầu với Mộ Dung Ca. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Lưu Tùng Nguyên bị tra tấn đến độ không thành hình người, lông mày của Tiểu Thập cũng nhăn lại. Tuy Lưu Tùng Nguyên không nói được là một mỹ nam tử, nhưng tác phong đó giờ nhanh nhẹn, bây giờ nhìn hắn một thân lấm lem máu, sắc mặt tím tái, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhận ra! Tiểu Thập không đành lòng quay đầu nhìn đi nơi khác. Tim hắn đau như bị roi quật, sao công tử có thể độc ác như vậy?
Từ trên xe ngựa bước xuống, Mộ Dung Ca đi tới nhìn thấy Lưu Tùng Nguyên cũng nhanh súc mày lại, thủ đoạn của Lan Ngọc quả nhiên rất cừ! Dám xuống tay hạ độc thủ với Lưu Tùng Nguyên như vậy!
Lưu Tùng Nguyên ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộ Dung Ca, nhất thời nhớ đến bộ dạng chật vật của mình lúc này liền nhắm mắt lại, ái ngại che giấu bộ mặt và cơ thể đầy những vết thương, nhỏ giọng nói: “Tại hạ chật vật xấu xí không thể nhìn lọt mắt, đúng là đã quấy nhiễu đến Mộ Dung Trắc phi rồi, mong Mộ Dung Trắc phi thứ lỗi.”
Mộ Dung Ca vội vàng nhìn đi chỗ khác, không muốn để Lưu Tùng Nguyên mất tự nhiên, nhẹ giọng đáp: “Yên Nhi đang ở biệt viện chờ Lưu công tử, đích thân ta sẽ dẫn Lưu công tử về biệt viện.”
Ánh mắt Lưu Tùng Nguyên hơi lóe lên, hắn gật đầu.
Ở kinh đô Hạ quốc Lưu Tùng Nguyên có mua một căn biệt viện chỉ cách cửa thành tầm trăm mét.
Chỉ mất nửa canh giờ liền đến nơi.
Lưu Ngữ Yên sớm đã đợi ở trước cửa.
Biệt viện này nhiều năm không người ở, chỉ để lại hai ba người phụ trách quét dọn trong nhà.
Lúc Lưu Ngữ Yên nhìn thấy hai chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa, nàng vội vàng chạy sang.
Tiểu Thập đỡ Lưu Tùng Nguyên xuống xe ngựa. Lưu Ngữ Yên nhìn thấy bộ dáng của Lưu Tùng Nguyên, hoảng sợ kinh hô: “Ca, sao bọn họ nỡ dùng hình với ca như vậy? Sao lại có người độc ác như thế, bây giờ ca cảm thấy thế nào? Muội sẽ cho người đi gọi lang trung!” Chưa bao giờ nàng nhìn thấy ca lại suy nhược như vậy.
Mộ Dung Ca từ một chiếc xe ngựa khác bước xuống, nhìn Lưu Ngữ Yên nói: “Ta đã cho gọi lang trung rồi, xe ngựa sẽ đến ngay thôi.”
Lưu Ngữ Yên vẫn còn thẹn với Mộ Dung Ca, tâm tư cũng vô cùng phức tạp, nên trước mắt gặp lại Mộ Dung Ca cũng hơi sửng sốt, sau mới truy vấn: “Chắc Mộ Dung Trắc phi biết người đã hạ độc thủ với ca?”
Mộ Dung Ca nhíu mày lại, cái cô gái Lưu Ngữ Yên này thật đúng dễ làm hỏng việc, ngay trên đường đầy những người qua lại mà dám to tiếng hỏi một câu hỏi không thông qua não bộ, thân phận của Lan Ngọc nào đến lượt dân chúng đắc tội nổi? Nàng nhẹ giọng: “Yên Nhi, sau khi hỏi qua Lưu công tử muội sẽ biết. Ta còn có việc, ngày khác sẽ đến thăm.”
Lưu Ngữ Yên lập tức im miệng không dám hỏi thêm.
Song Lưu Tùng Nguyên vốn luôn suy yếu không chút sức lực lại mở miệng: “Mộ Dung Trắc phi, tại hạ có việc cần báo cho người.”
Lưu Ngữ Yên dần cảm thấy sợ hãi, cũng không biết vì sao nàng lại có chút hối hận, không nên sinh tồn loại tâm tư không nên có này, song nàng lại không cam lòng vẫn muốn thử một phen. Nàng cố gắng duy trì vẻ tươi cười: “Thật sự Mộ Dung Trắc phi cũng nên vì thái tử suy nghĩ một chút.”
Mộ Dung Ca hơi cúi thấp đầu, nhìn thoáng tỳ nữ theo sau. Mấy ngày gần đây, tỳ nữ đó luôn theo hầu bên người Mộ Dung Ca, thấy tình huống này sớm đã vì Mộ Dung Ca bất bình, chỉ là một cô gái đến cầu xin sự giúp đỡ của người khác mà cũng to gan như vậy! Nàng mạnh dạng bước lên khinh thường nói: “Nếu như nô tỳ nhớ không nhầm thì Lưu tiểu thư đến đây để nhờ Mộ Dung Trắc phi giúp đỡ, sao bây giờ lại sảng khoái làm ra vẻ chủ mẫu đáng tởm, dám cả gan giáo huấn Mộ Dung Trắc phi sao? Xin hỏi một câu, Lưu tiểu thư có biết thân phận của mình bây giờ là gì không? Nếu không thì cũng phải biết Mộ Dung Trắc phi là ân nhân cứu mạng của mình chứ! Ở đây không phải là Lưu phủ mà là phủ thái tử, thái tử còn ở đây nào đến lượt Lưu tiểu thư đảo khách thành chủ mà khoa tay múa chân?”
Thấy Lưu Ngữ Yên chưa từng đặt Mộ Dung Trắc phi trong tầm mắt thì tỳ nữ này đã thầm khinh miệt khôn xiết, thế nên lời nói của nàng mang giọng điệu đả kích mạnh mẽ.
Có điều nói ra được, lòng nàng thoải mái làm sao!
Những tỳ nữ khác đang mang thức ăn cũng gật đầu liên tục, nhỏ giọng bàn tán: “Việc của thái tử và Mộ Dung Trắc phi nào đến lượt một người có thân phận đê hèn như cô ta quản chứ! Thật đúng là không biết xấu hổ, cả gan dùng giọng điệu chủ tử mà giáo huấn Mộ Dung Trắc phi nhà ta!”
“Đích thực, thái tử còn chưa từng mở miệng mà cô ta đã tự ý lên tiếng, thật uổng công Mộ Dung Trắc phi dùng tình dùng nghĩa đối đãi, không ngờ cô ta là người vong ân bội nghĩa như vậy!”
“Hừ, chi bằng đuổi cô ta ra khỏi phủ thái tử, chớ ô uế thêm sự thanh tịnh nơi đây, chướng mắt Mộ Dung Trắc phi.!”
Một vài tỳ nữ khác cố tình nhấn mạnh, gia tăng thêm âm lượng, tuy Mộ Dung Ca hồi phủ không bao lâu nhưng khắp phủ thái tử trên dưới đều hết lòng trung thành và tận tâm với nàng nên ai nấy đều vì nàng mà bất bình.
Mộ Dung Ca lạnh mắt nhìn chằm chằm Lưu Ngữ Yên, thấy Lưu Ngữ Yên mặt đỏ tai hồng đang cúi thấp đầu hứng chịu lời bàn tán của mọi người mà không dám biện bạch. Những lời nàng muốn nói đều được các tỳ nữ nói thay rồi. Vừa vặn những lời này nếu nói ra từ miệng nàng e là Lưu Ngữ Yên sẽ phớt lờ thậm chí lên tiếng phản bác, song nếu nói từ miêng của người khác, tự Lưu Ngữ Yên nhất định sẽ thấy hổ thẹn. Nàng hơi nhăn mày, “Yên Nhi, ta từng thật lòng xem nàng là muội muội, nhưng những điều mà muội làm hai ngày qua khiến ta rất thất vọng.”
Khi bị đám tỳ nữ chỉ trích, Lưu Ngữ Yên còn muốn phản bác lắm chứ, thân phận của Mộ Dung Ca có gì nàng, đều là một thân đê hèn, đã từng bị biếm làm ca cơ thế mà bây giờ lại nhận được sự sủng ái tột bậc của Hạ quốc thái tử! Nhưng khi nghe được những lời này của Mộ Dung Ca, sắc mặt của nàng từ màu đỏ đã tái dần đi đến mức trắng bệch.
"Lần đầu tiên Mộ Dung Trắc phi thị tẩm, nàng vẫn còn mang tấm thân xử nữ.” Đôi mắt Nguyên Kỳ tĩnh lặng không chút gợn sóng như hàn quang từ đao kiếm đâm thẳng vào trái tim non mềm của Lưu Ngữ Yên.
Lưu Ngữ Yên lập tức hoảng hốt, nàng vốn luôn cho rằng Mộ Dung Ca chỉ là một thân hoa tàn liễu rũ, nào ngờ lại không phải! Bỗng nhiên ý thức được gì đó, nàng thấp kém lui ra sau một bước, Hạ quốc thái tử đã lên tiếng đồng nghĩa ngài đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng suốt mấy ngày qua. Mộ Dung Ca một thân trắng phau thuần khiết không một vết nhơ, duy chỉ có nàng mới là tàn hoa bại liễu, sớm đã không còn tư cách bới móc người khác!
Nguyên Kỳ đã vì Mộ Dung Ca giải vây! Đây cũng là lời đính chính thừa nhận tấm thân của Mộ Dung Ca!
Đám tỳ nữ xung quanh đều kinh ngạc không thôi, hèn gì thái tử lại sủng ái Mộ Dung Trắc phi như vậy, thì ra trước giờ Mộ Dung Trắc phi vẫn luôn giữ mình trong sạch, một trang băng thanh ngọc khiết!
Lưu Ngữ Yên bị đả kích quá mạnh, thân hình đứng không muốn vững liên tục lùi ra sau mấy bước. Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca, trong một khoảng thời gian ngắn thật không biết nên nói cái gì! Thật ra tính cách của Mộ Dung Ca vô cùng tốt, tuy nãy giờ nàng nuôi ý đồ riêng nhưng Mộ Dung Ca chưa hề mở miệng răng dạy, bây giờ nghĩ lại đúng là bản thân không biết thể diện! Nếu tiếp tục lưu lại phủ thái tử nhất định sẽ tự chuốc những lời trào phúng từ hạ nhân! Nàng khom người thi lễ với Mộ Dung Ca: “Là muội không biết điều, khẩn cầu Mộ Dung Trắc phi tha thứ.”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca dời tầm mắt khỏi Nguyên Kỳ, một lần nữa nhìn về phía Lưu Ngữ Yên, thở dài một hơi rồi nói: “Thật ra, bản tính muội rất tốt. Lát sau ta sẽ phái người dẫn muội rời phủ. Trong kinh thành nhất định có biệt viện của Lưu công tử.”
Cả người Lưu Ngữ Yên run lên, đôi môi run run nói không nên lời. Nàng mau chóng cắt chặt răn, khuất nhục mang ánh mắt chua xót, gật đầu đáp: “Tuân, hết thảy xin để Mộ Dung Trắc phi làm chủ." Ở phủ thái tử này nàng đã không còn mặt mũi gì, huống chi một lời của Hạ quốc thái tử đã biết rõ hết quá khứ của nàng, lời của ngài nghe ra vô cùng chán ghét con người như mình! Nếu biết vậy từ sớm nàng đã không làm! Đúng là nàng không nên nuôi vọng tưởng, tuyệt đối không nên a!
Mộ Dung Ca gật đầu: “Đi thu thập hành trang đi, ngày mai ta sẽ phái người đưa Lưu công tử đến biệt viện."
"Tạ Mộ Dung Trắc phi." Lưu Ngữ Yên run run đáp. Hiện giờ mặt nàng đã xám như tro, thảm bại vô cùng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày sau khi bị Lương Thần làm nhục xong, nàng còn phải đối mặt với hoàn cảnh này một lần nữa! Thật ra cũng do chính nàng gieo gió gặt bão mà thôi!
Mộ Dung Ca lạnh nhạt nhìn bộ dạng thất kinh của Lưu Ngữ Yên, lòng thầm thở dài, hy vọng ngày mai Lưu Tùng Nguyên được cứu thoát sẽ trở về khuyên giải muội muội của mình.
Thân hình nhỏ bé của Lưu Ngữ Yên hơi lay động theo chân tỳ nữ trở về phòng, bóng lưng cuống quít rời đi khiến người ta cảm giác được nàng đang hốt hoảng muốn chạy trốn ngay lập tức vậy.
Sau khi thu hồi tầm mắt, Mộ Dung Ca quay sang nhìn Nguyên Kỳ, nghĩ tới những lời hắn vừa nói trước mặt bao người… thật xấu hổ quá đi: “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nguyên Kỳ thân thiết nắm hai vai nàng, dịu dàng nói: “Lúc nàng đỏ mặt thật sự rất dễ thương, lay động lòng người. Tâm tư của bản cung cũn vì thế mà cảm thấy vui mừng.”
Đôi mắt Mộ Dung Ca khẽ dao động, gò má càng đỏ lên. Bộ dạng này lọt vào trong mắt Nguyên Kỳ thật như chuồn chuồn đạp nước, một động có thể lan tỏa sóng âm ra rất xa. Tay hắn càng xiết chặt vai nàng, cho dù tiếp theo xảy ra chuyện gì hắn cũng tuyệt đối không buông nàng ra!
...
Hoàng cung Hạ quốc.
"Bây giờ Đại hoàng tử được hoàng thượng yêu thích, bản thân hoàng thượng cũng có ý phế bỏ thái tử, cớ sao Đại hoàng tử còn phải cực khổ tìm kiếm xưởng binh khí làm gì?” Một gã ám vệ thân mặc đồ đen đứng đối diện Lan Ngọc, thắc mắc hỏi.
Khuôn mặt vốn ôn nhuận của Lan Ngọc khẽ lộ tia hận ý, “Trước đó vài ngày dùng Tiểu Thập để đổi về cái xưởng binh khí đó là của Nguyên Kỳ dựng nên để trêu ngươi bản điện hạ, chỉ là một gian phòng cũ không có giá trị. Có lẽ xưởng binh khí thật sự đang ở trong tay Nguyên Kỳ, tuyệt đối không thể để Nguyên Kỳ chiếm được lợi tức!”
“Nhưng dù bắt được Lưu Tùng Nguyên cũng vô dụng, căn bản Lưu Tùng Nguyên không biết chuyện, duy chỉ có Mộ Dung Trắc phi và Tiểu Thập mới biết được vị trí thật sự của xưởng binh khí. Bây giờ Đại hoàng tử cần mưu đại sự, chỉ một xưởng binh khí, thiết nghĩ Đại hoàng tử cũng không để ý làm gì.” Ám vệ tâm phúc của Lan Ngọc cũng có vài phần tài trí, bằng không sao nhận được sự tín nhiệm của hắn.
Lan Ngọc véo mày lạnh lùng nói: “Cũng không hẳn, bản điện hạ muốn có được xưởng binh khí là muốn khống chế được thiên hạ này.”
Ám vệ nghe vậy lập tức quỳ xuống đất, tôn kính nói: “Đại hoàng tử hùng tâm tráng chím, ty chức nguyện hết lòng hiệp trợ Đại hoàng tử hùng bá thiên hạ!"
“Chỉ hy vọng giữa Mộ Dung Ca và Lưu Tùng Nguyên nảy sinh hiềm khích, dấy lên sự nghi ngờ của Mộ Dung Ca mà đến xưởng binh khí. Như thế, bản điện hạ cũng sẽ biết được vị trí của xưởng binh khí!” Lan Ngọc khép hờ tầm mắt, thấp giọng nói.
“Lần này Đại hoàng tử hao phí tâm cơ như vậy, lại nắm được điểm yếu của Lưu Tùng Nguyên, hắn có thể không để Đại hoàng tử sử dụng sao. Thế nên, Đại hoàng tử có thể yên tâm, có được sự trợ giúp của Lưu Tùng Nguyên, Mộ Dung Ca tuyệt đối không thể có hành động gì được.”
Lan Ngọc gật đầu hài lòng. Đột nhiên nghĩ đến Triệu Tử Tận, liền thấp giọng dò hỏi: “Hai ngày nay có nhận được tin tức gì từ Khánh Lâm vương không?”
“Nhắc đến thì cũng thấy lạ, bây giờ Khánh Lâm vương đang muốn tạo cung biến sao lại không thông báo gì với Đại hoàng tử nhỉ? Hay tự mình Khánh Lâm vương có thể xử lý vấn đề?” Ám vệ thắc mắc.
“Hãy để mắt kỹ một chút.” Lan Ngọc trầm giọng mệnh lệnh. Mặc dù chỉ có mười sau tuổi nhưng Triệu Tử Tận là người có tâm cơ thâm trầm, chịu khuất nhục, để đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn, tuyệt nhiên không dễ khống chế, song trong Tề quốc cũng chỉ có mỗi Triệu Tử Tận đủ sức chống lại Triệu Tử Duy mà thôi.
“Tuân.” Ám vệ đáp ngay.
Lan Ngọc chuyển mắt nhìn về phía tẩm cung của hoàng đế, trên mặt càng lộ vẻ lạnh băng, trầm giọng hỏi thêm: “Sức khỏe của phụ hoàng hôm nay có khá hơn không?”
“Theo như lời dặn của Đại hoàng tử, hoàng thượng được dùng thiên mệnh hoàn nên khí sắc hồi phục khá tốt, nhìn chung cũng có thể trụ được một ít ngày.” Ám vệ cung kính trả lời.
Lan Ngọc gật đầu yên tâm. Có điều, cứ hễ nghĩ đến Triệu Tử Tận mấy ngày gần đây không chịu khống chế, sau khi đăng cơ hắn nhất định phải sớm trừ bỏ con người này mới được.
......
Sau bữa tối Nguyên Kỳ trở về phòng của mình. Hắn tuân thủ lời hứa, chờ ngày đại hôn mới ngủ cùng một giường với nàng.
Mộ Dung Ca nằm trên giường nhìn lên trần nhà dần dần thất thần.
Lan Ngọc bắt cóc Lưu Tùng Nguyên rồi còn đưa thư nói cho nàng biết Lưu Tùng Nguyên đã khai ra vị trí của xưởng binh khí, khóe môi nàng kiềm không được nhếch ra một nụ cười lạnh lẽo, Lan Ngọc quả xứng là một tên tiểu nhân, lúc trước lợi dụng Tiểu Thập để có được xưởng binh khí của nàng, sau khi nhận được một phế phòng do Nguyên Kỳ dựng nên hắn vẫn không biết khó mà từ bỏ.
Nhưng, sao hắn lại dễ dàng thả Lưu Tùng Nguyên như vậy?
Rốt cục trong chuyện này Lan Ngọc đang âm mưu điều gì?
Ngoài ra, nàng còn nghĩ tới Triệu Tử Duy. Lúc trước còn ở hoàng cung Tề quốc, Triệu Tử Duy ba lần bốn lượt muốn nàng suy nghĩ cho kỹ, cố gắng giữ nàng lại bằng mọi giá nhưng ý nàng đã quyết nên hắn cuối cùng cũng buông tay, để nàng một lần nữa dùng thân phận Mộ Dung Ca trở về bên người Nguyên Kỳ! Đối với Triệu Tử Duy, đây nhất định là một quyết định cực kỳ khó khăn!
Bây giờ Triệu Tử Duy đang trong khốn cảnh gian nan nhất!
Trong đó, Nguyên Kỳ đang sắm một vai trò như nào?
Trong thư của Lưu Vân viết rất rõ, cũng như đang nhắc nhở nàng, lần này đến Tề quốc có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của nàng và Triệu Tử Duy.
Nàng chau mày lại, có rất nhiều việc đúng là khiến người ta không thể không suy nghĩ.
Đột nhiên, trong đầu Mộ Dung Ca lóe lên một ý nghĩ, Nguyên Kỳ trao cho Lan Ngọc một phế xưởng, ý đồ muốn Lan Ngọc từ bỏ vấn đề này, nhưng bản thân Nguyên Kỳ liệu có biết được vị trí của xưởng binh khí?
Ha ha, nhân vật sau lưng này quả có tài cán khôn lường, có thể từ từ dấy lên mọi sự nghi ngờ của nàng. Nhưng có lẽ họ cũng biết, nàng biết rõ Nguyên Kỳ tuyệt đối sẽ không làm những việc tổn thương đến nàng.
...
Hôm sau.
Mộ Dung Ca tự mình lên xe ngựa với Tiểu Thập và vài tên hộ vệ đến trước cửa hoàng cung.
Quả nhiên ở đó có dừng một chiếc xe ngựa.
Nhưng bên cạnh xe ngựa không có một bóng người.
Mộ Dung Ca ngầm ý bảo Tiểu Thập đến gần quan sát tình hình.
Tiểu Thập xống mành xe ngựa, quay đầu gật đầu với Mộ Dung Ca. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Lưu Tùng Nguyên bị tra tấn đến độ không thành hình người, lông mày của Tiểu Thập cũng nhăn lại. Tuy Lưu Tùng Nguyên không nói được là một mỹ nam tử, nhưng tác phong đó giờ nhanh nhẹn, bây giờ nhìn hắn một thân lấm lem máu, sắc mặt tím tái, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhận ra! Tiểu Thập không đành lòng quay đầu nhìn đi nơi khác. Tim hắn đau như bị roi quật, sao công tử có thể độc ác như vậy?
Từ trên xe ngựa bước xuống, Mộ Dung Ca đi tới nhìn thấy Lưu Tùng Nguyên cũng nhanh súc mày lại, thủ đoạn của Lan Ngọc quả nhiên rất cừ! Dám xuống tay hạ độc thủ với Lưu Tùng Nguyên như vậy!
Lưu Tùng Nguyên ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộ Dung Ca, nhất thời nhớ đến bộ dạng chật vật của mình lúc này liền nhắm mắt lại, ái ngại che giấu bộ mặt và cơ thể đầy những vết thương, nhỏ giọng nói: “Tại hạ chật vật xấu xí không thể nhìn lọt mắt, đúng là đã quấy nhiễu đến Mộ Dung Trắc phi rồi, mong Mộ Dung Trắc phi thứ lỗi.”
Mộ Dung Ca vội vàng nhìn đi chỗ khác, không muốn để Lưu Tùng Nguyên mất tự nhiên, nhẹ giọng đáp: “Yên Nhi đang ở biệt viện chờ Lưu công tử, đích thân ta sẽ dẫn Lưu công tử về biệt viện.”
Ánh mắt Lưu Tùng Nguyên hơi lóe lên, hắn gật đầu.
Ở kinh đô Hạ quốc Lưu Tùng Nguyên có mua một căn biệt viện chỉ cách cửa thành tầm trăm mét.
Chỉ mất nửa canh giờ liền đến nơi.
Lưu Ngữ Yên sớm đã đợi ở trước cửa.
Biệt viện này nhiều năm không người ở, chỉ để lại hai ba người phụ trách quét dọn trong nhà.
Lúc Lưu Ngữ Yên nhìn thấy hai chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa, nàng vội vàng chạy sang.
Tiểu Thập đỡ Lưu Tùng Nguyên xuống xe ngựa. Lưu Ngữ Yên nhìn thấy bộ dáng của Lưu Tùng Nguyên, hoảng sợ kinh hô: “Ca, sao bọn họ nỡ dùng hình với ca như vậy? Sao lại có người độc ác như thế, bây giờ ca cảm thấy thế nào? Muội sẽ cho người đi gọi lang trung!” Chưa bao giờ nàng nhìn thấy ca lại suy nhược như vậy.
Mộ Dung Ca từ một chiếc xe ngựa khác bước xuống, nhìn Lưu Ngữ Yên nói: “Ta đã cho gọi lang trung rồi, xe ngựa sẽ đến ngay thôi.”
Lưu Ngữ Yên vẫn còn thẹn với Mộ Dung Ca, tâm tư cũng vô cùng phức tạp, nên trước mắt gặp lại Mộ Dung Ca cũng hơi sửng sốt, sau mới truy vấn: “Chắc Mộ Dung Trắc phi biết người đã hạ độc thủ với ca?”
Mộ Dung Ca nhíu mày lại, cái cô gái Lưu Ngữ Yên này thật đúng dễ làm hỏng việc, ngay trên đường đầy những người qua lại mà dám to tiếng hỏi một câu hỏi không thông qua não bộ, thân phận của Lan Ngọc nào đến lượt dân chúng đắc tội nổi? Nàng nhẹ giọng: “Yên Nhi, sau khi hỏi qua Lưu công tử muội sẽ biết. Ta còn có việc, ngày khác sẽ đến thăm.”
Lưu Ngữ Yên lập tức im miệng không dám hỏi thêm.
Song Lưu Tùng Nguyên vốn luôn suy yếu không chút sức lực lại mở miệng: “Mộ Dung Trắc phi, tại hạ có việc cần báo cho người.”
/251
|