Edit: Phi Nguyệt
“Chẳng phải nàng ta là tỳ nữ của thái tử Tề quốc sao? Dám đứng ra đây chắc là muốn thu hút sự chú ý của thái tử rồi.”
“Đúng là kẻ không biết trời cao đất rộng, ai mà chẳng biết bên cạnh thái tử Tề quốc luôn có những người tài giỏi. Nếu nàng ta đấu ván này mà thua thì e là… sẽ bị thái tử Tề quốc vứt bỏ!”
Không ít cô gái muốn nhìn thấy Mộ Dung Ca bị xấu mặt. Ở cái trấn nhỏ này, cho dù nữ nhân có giỏi đến đâu cũng tự nhận thấy mình không thể sánh với Lan Ngọc công tử và thái tử Tề quốc. Đến đám đàn ông còn thua sạch chứ đừng nói gì tới các nàng. Nhưng lúc này họ lại nhìn thấy một cô gái dung mạo thoát tục chủ động yêu cầu được đánh cờ với Lan Ngọc công tử, hành động của cô khiến họ vừa bị đả kích mạnh, vừa cảm thấy vô cùng đố kị.
Triệu Tử Duy quắc mắt với Mộ Dung Ca, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. Với những hiểu biết về Mộ Dung Ca trong mấy ngày qua, hắn chắc chắn cô sẽ không làm điều gì mà chưa có đủ tự tin. Nhưng tài đánh cờ của Lan Ngọc công tử và hắn ngang nhau, cô chỉ là một nữ nhân, có thể đấu được với Lan Ngọc công tử sao?
Mối nghi ngờ và lòng hiếu kỳ của hắn về cô ngày càng sâu, những tin tức hắn thu được trước đây đều nói, khi cô là Khánh vương phi luôn nhu nhược, không hề tính toán mưu mô nên mới bị Lâm Vi lợi dụng, nhưng bây giờ cô ta càng ngày càng không đơn giản. Tuy cô luôn che giấu rất tốt nhưng hắn vẫn nhìn ra được.
Rốt cuộc thì người con gái tao nhã uyển chuyển, dung mạo thoát tục đang đứng ở trước mặt hắn đây là một người như thế nào?
Đôi mắt trong suốt long lanh như nước của Lan Ngọc nhìn Mộ Dung Ca đầy tán thưởng, lời khiêu chiến không hề sợ hãi của cô khiến hắn bất ngờ.
“Cô nương, mời!” – Khi hắn chạm đến đôi mắt kiên định, sâu thẳm như màn đêm của cô. Hắn hơi sững sờ.
Dường như cô không giống với những cô gái khác…
Mộ Dung Ca không để ý tới những ánh nhìn khác lạ ở xung quanh, đôi mắt trong veo của cô chiếu thẳng vào Lan Ngọc công tử, cô khẽ cười: “Đa tạ Lan Ngọc công tử!”
Dứt lời, cô liếc nhanh sang gã Triệu Tử Duy đang hưởng thụ sự ái mộ của các cô gái kia. Đột nhiên hắn tăng tiền cược thêm hai ngàn lượng, còn không phải vì muốn thưởng thức cảnh này sao?
Giữa họ chỉ có quan hệ lợi dụng lẫn nhau, dù cô thể hiện năng lực của mình ra ngoài thì cũng chắng hề gì.
“Cô nương đừng khách sáo!” – Lan Ngọc thoáng nhìn thấy nét ranh mãnh trong đôi mắt sáng của Mộ Dung Ca, hắn cảm thấy thú vị, nhẹ nhàng cười với cô.
Hai người ngồi đối diện nhau, Mộ Dung Ca cầm quân trắng, Lan Ngọc cầm quân đen.
Khi nhìn vào bàn cờ, vẻ mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc. Đây là ván cờ mà ông chủ khách điếm vừa mở ra, thế cờ của đôi bên đang ngang hàng.
Thế cục ván cờ rất nguy hiểm, cô phải hoàn toàn tập trung vào nó, nếu sơ sẩy dù chỉ một chút cũng sẽ cầm chắc thất bại.
Vẻ mặt của Lan Ngọc từ đầu tới cuối vẫn luôn điềm tĩnh, tự nhiên. Đôi tay trắng thon dài đặt xuống một quân cờ đen, da tay hắn cũng tái nhợt giống da mặt, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh và những mạch máu.
Mặc dù ngồi rất gần hắn nhưng cô không hề có cảm giác áp bức khó chịu, ngược lại, hơi thở vững vàng trong sạch của hắn khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ vì người đàn ông đang ngồi trước mặt cô đây không hề có tham vọng nên hơi thở của hắn mới sạch sẽ như vậy. Khó trách đám con gái trong khách điếm này cứ dán chặt mắt vào hắn.
Đúng là người đàn ông có một không hai.
Khi Mộ Dung Ca hạ xuống quân cờ thứ năm mà vẫn chưa bị thua, xung quanh cô liền vang lên những tiếng hô kinh ngạc.
“Cả năm nước cờ nàng ta đều không suy nghĩ nhiều đã đặt xuống, thế nhưng vẫn chưa có dấu hiệu bị thua. Người ở bên cạnh thái tử Tề quốc quả nhiên ngọa hổ tàng long, chỉ là một tỳ nữ mà lại có kỳ nghệ xuất sắc, có thể đấu ngang sức với Lan Ngọc công tử!”
“Theo ta thấy, là do Lan Ngọc thương hoa tiếc ngọc nên mới nhượng bộ, không đành lòng đánh bại nàng ta ngay. Nếu bàn về chuyện cô gái nào có học vấn uyên thâm nhất, thì chỉ có Thiện Nhã công chúa mới có thể so sánh với Lan Ngọc công tử.”
“Ngươi nói vô cùng có lý. Tài đánh cờ của nàng ta làm sao so sánh được với Thiện Nhã công chúa.”
Đám đàn ông trong khách điếm đều nhìn Mộ Dung Ca bằng đôi mắt sáng rực, cô gái này vừa có tài năng vừa có sắc đẹp, thái tử Tề quốc thật có mắt nhìn!
Nhưng đám đàn bà con gái thì ghen tỵ muốn chết, ai cũng hối hận vì sao mình không học chơi cờ, nếu bọn họ biết chơi thì có phải hôm nay sẽ được ngồi đánh cờ với Lan Ngọc công tử ở khoảng cách gần như vậy không. Đây là cơ hội mà dù họ có cầu khẩn cả đời cũng không có được.
Ả tỳ nữ kia dựa vào cái gì mà có được nụ cười của Lan Ngọc công tử?!
Đôi mắt tà mị sâu thẳm của Triệu Tử Duy gắn chặt vào Mộ Dung Ca, lại một lần nữa hắn phải nhìn cô với con mắt khác….
Lan Ngọc nhẹ ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng với Mộ Dung Ca, giọng nói của hắn vô cùng êm ái, “Cô nương không cần kiêng nể tại hạ.”
Mộ Dung Ca đang định đặt xuống một quân cờ để chuyển mình về thế thua, vừa đúng lúc đưa tay ra thì nghe thấy hắn nói câu này. Nhìn thẳng vào đôi mắt điềm đạm của hắn, cô nhẹ nhàng nở nụ cười phảng phất như hoa sen thanh khiết nở rộ, quân cờ trắng trên tay thay đổi phương hướng, dứt khoát đặt xuống một nơi khác. Cô nhìn hắn cười tươi: “Vâng!” – Hắn đã nhìn thấu ý đồ của cô, thật không ngờ, hắn chưa từng gặp mặt cũng chưa hiểu gì về cô mà vẫn có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Lòng thầm lắc đầu, cô tự cười chính mình. Hắn là kẻ đi lại nhiều giữa các quốc gia, chuyên trợ giúp các quốc gia nhỏ vượt qua khó khăn nguy hiểm, điều đó đã nói lên hắn có tâm cơ không đơn giản.
Nụ cười không chút phòng bị của Mộ Dung Ca khiến khoang miệng Triệu Tử Duy dâng lên vị chua, đôi mắt càng thêm tối tăm sâu thẳm, như một bức tranh biển mây đen cuồn cuộn trong bóng đêm, từng đợt từng đợt cuộn đến.
Lan Ngọc nhìn bàn tay nõn nà của Mộ Dung Ca đổi phương hướng rồi dứt khoát đặt quân cờ xuống một vị trí khác, mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc. Hắn ngẩng đầu, đúng lúc bắt được nụ cười trong suốt tuyệt đẹp của cô.
Sau đó cô thu lại nụ cười và bắt đầu triển khai một trận chiến căng thẳng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đây có lẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô được đấu cờ với hắn, nếu đã không thể che dấu được thực lực của mình, vậy cô sẽ dốc toàn lực đánh với hắn một ván!
Thời gian chậm rãi trôi đi, đã qua nửa canh giờ, những người đứng trong khách điếm ban đầu chỉ định xem náo nhiệt nhưng bây giờ họ hoàn toàn thay đổi sắc mặt, tất cả đều dùng ánh mắt không thể tin để nhìn vào người con gái kia.
“Chủ công, xem ra cần phải loại bỏ Mộ Dung Ca.” – Phá Lãng ở phía sau Nguyên Kỳ trầm giọng nói. Hai người họ đã đứng ở trước cửa khách điếm được một lúc.
“Chẳng phải nàng ta là tỳ nữ của thái tử Tề quốc sao? Dám đứng ra đây chắc là muốn thu hút sự chú ý của thái tử rồi.”
“Đúng là kẻ không biết trời cao đất rộng, ai mà chẳng biết bên cạnh thái tử Tề quốc luôn có những người tài giỏi. Nếu nàng ta đấu ván này mà thua thì e là… sẽ bị thái tử Tề quốc vứt bỏ!”
Không ít cô gái muốn nhìn thấy Mộ Dung Ca bị xấu mặt. Ở cái trấn nhỏ này, cho dù nữ nhân có giỏi đến đâu cũng tự nhận thấy mình không thể sánh với Lan Ngọc công tử và thái tử Tề quốc. Đến đám đàn ông còn thua sạch chứ đừng nói gì tới các nàng. Nhưng lúc này họ lại nhìn thấy một cô gái dung mạo thoát tục chủ động yêu cầu được đánh cờ với Lan Ngọc công tử, hành động của cô khiến họ vừa bị đả kích mạnh, vừa cảm thấy vô cùng đố kị.
Triệu Tử Duy quắc mắt với Mộ Dung Ca, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. Với những hiểu biết về Mộ Dung Ca trong mấy ngày qua, hắn chắc chắn cô sẽ không làm điều gì mà chưa có đủ tự tin. Nhưng tài đánh cờ của Lan Ngọc công tử và hắn ngang nhau, cô chỉ là một nữ nhân, có thể đấu được với Lan Ngọc công tử sao?
Mối nghi ngờ và lòng hiếu kỳ của hắn về cô ngày càng sâu, những tin tức hắn thu được trước đây đều nói, khi cô là Khánh vương phi luôn nhu nhược, không hề tính toán mưu mô nên mới bị Lâm Vi lợi dụng, nhưng bây giờ cô ta càng ngày càng không đơn giản. Tuy cô luôn che giấu rất tốt nhưng hắn vẫn nhìn ra được.
Rốt cuộc thì người con gái tao nhã uyển chuyển, dung mạo thoát tục đang đứng ở trước mặt hắn đây là một người như thế nào?
Đôi mắt trong suốt long lanh như nước của Lan Ngọc nhìn Mộ Dung Ca đầy tán thưởng, lời khiêu chiến không hề sợ hãi của cô khiến hắn bất ngờ.
“Cô nương, mời!” – Khi hắn chạm đến đôi mắt kiên định, sâu thẳm như màn đêm của cô. Hắn hơi sững sờ.
Dường như cô không giống với những cô gái khác…
Mộ Dung Ca không để ý tới những ánh nhìn khác lạ ở xung quanh, đôi mắt trong veo của cô chiếu thẳng vào Lan Ngọc công tử, cô khẽ cười: “Đa tạ Lan Ngọc công tử!”
Dứt lời, cô liếc nhanh sang gã Triệu Tử Duy đang hưởng thụ sự ái mộ của các cô gái kia. Đột nhiên hắn tăng tiền cược thêm hai ngàn lượng, còn không phải vì muốn thưởng thức cảnh này sao?
Giữa họ chỉ có quan hệ lợi dụng lẫn nhau, dù cô thể hiện năng lực của mình ra ngoài thì cũng chắng hề gì.
“Cô nương đừng khách sáo!” – Lan Ngọc thoáng nhìn thấy nét ranh mãnh trong đôi mắt sáng của Mộ Dung Ca, hắn cảm thấy thú vị, nhẹ nhàng cười với cô.
Hai người ngồi đối diện nhau, Mộ Dung Ca cầm quân trắng, Lan Ngọc cầm quân đen.
Khi nhìn vào bàn cờ, vẻ mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc. Đây là ván cờ mà ông chủ khách điếm vừa mở ra, thế cờ của đôi bên đang ngang hàng.
Thế cục ván cờ rất nguy hiểm, cô phải hoàn toàn tập trung vào nó, nếu sơ sẩy dù chỉ một chút cũng sẽ cầm chắc thất bại.
Vẻ mặt của Lan Ngọc từ đầu tới cuối vẫn luôn điềm tĩnh, tự nhiên. Đôi tay trắng thon dài đặt xuống một quân cờ đen, da tay hắn cũng tái nhợt giống da mặt, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh và những mạch máu.
Mặc dù ngồi rất gần hắn nhưng cô không hề có cảm giác áp bức khó chịu, ngược lại, hơi thở vững vàng trong sạch của hắn khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ vì người đàn ông đang ngồi trước mặt cô đây không hề có tham vọng nên hơi thở của hắn mới sạch sẽ như vậy. Khó trách đám con gái trong khách điếm này cứ dán chặt mắt vào hắn.
Đúng là người đàn ông có một không hai.
Khi Mộ Dung Ca hạ xuống quân cờ thứ năm mà vẫn chưa bị thua, xung quanh cô liền vang lên những tiếng hô kinh ngạc.
“Cả năm nước cờ nàng ta đều không suy nghĩ nhiều đã đặt xuống, thế nhưng vẫn chưa có dấu hiệu bị thua. Người ở bên cạnh thái tử Tề quốc quả nhiên ngọa hổ tàng long, chỉ là một tỳ nữ mà lại có kỳ nghệ xuất sắc, có thể đấu ngang sức với Lan Ngọc công tử!”
“Theo ta thấy, là do Lan Ngọc thương hoa tiếc ngọc nên mới nhượng bộ, không đành lòng đánh bại nàng ta ngay. Nếu bàn về chuyện cô gái nào có học vấn uyên thâm nhất, thì chỉ có Thiện Nhã công chúa mới có thể so sánh với Lan Ngọc công tử.”
“Ngươi nói vô cùng có lý. Tài đánh cờ của nàng ta làm sao so sánh được với Thiện Nhã công chúa.”
Đám đàn ông trong khách điếm đều nhìn Mộ Dung Ca bằng đôi mắt sáng rực, cô gái này vừa có tài năng vừa có sắc đẹp, thái tử Tề quốc thật có mắt nhìn!
Nhưng đám đàn bà con gái thì ghen tỵ muốn chết, ai cũng hối hận vì sao mình không học chơi cờ, nếu bọn họ biết chơi thì có phải hôm nay sẽ được ngồi đánh cờ với Lan Ngọc công tử ở khoảng cách gần như vậy không. Đây là cơ hội mà dù họ có cầu khẩn cả đời cũng không có được.
Ả tỳ nữ kia dựa vào cái gì mà có được nụ cười của Lan Ngọc công tử?!
Đôi mắt tà mị sâu thẳm của Triệu Tử Duy gắn chặt vào Mộ Dung Ca, lại một lần nữa hắn phải nhìn cô với con mắt khác….
Lan Ngọc nhẹ ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng với Mộ Dung Ca, giọng nói của hắn vô cùng êm ái, “Cô nương không cần kiêng nể tại hạ.”
Mộ Dung Ca đang định đặt xuống một quân cờ để chuyển mình về thế thua, vừa đúng lúc đưa tay ra thì nghe thấy hắn nói câu này. Nhìn thẳng vào đôi mắt điềm đạm của hắn, cô nhẹ nhàng nở nụ cười phảng phất như hoa sen thanh khiết nở rộ, quân cờ trắng trên tay thay đổi phương hướng, dứt khoát đặt xuống một nơi khác. Cô nhìn hắn cười tươi: “Vâng!” – Hắn đã nhìn thấu ý đồ của cô, thật không ngờ, hắn chưa từng gặp mặt cũng chưa hiểu gì về cô mà vẫn có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Lòng thầm lắc đầu, cô tự cười chính mình. Hắn là kẻ đi lại nhiều giữa các quốc gia, chuyên trợ giúp các quốc gia nhỏ vượt qua khó khăn nguy hiểm, điều đó đã nói lên hắn có tâm cơ không đơn giản.
Nụ cười không chút phòng bị của Mộ Dung Ca khiến khoang miệng Triệu Tử Duy dâng lên vị chua, đôi mắt càng thêm tối tăm sâu thẳm, như một bức tranh biển mây đen cuồn cuộn trong bóng đêm, từng đợt từng đợt cuộn đến.
Lan Ngọc nhìn bàn tay nõn nà của Mộ Dung Ca đổi phương hướng rồi dứt khoát đặt quân cờ xuống một vị trí khác, mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc. Hắn ngẩng đầu, đúng lúc bắt được nụ cười trong suốt tuyệt đẹp của cô.
Sau đó cô thu lại nụ cười và bắt đầu triển khai một trận chiến căng thẳng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đây có lẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô được đấu cờ với hắn, nếu đã không thể che dấu được thực lực của mình, vậy cô sẽ dốc toàn lực đánh với hắn một ván!
Thời gian chậm rãi trôi đi, đã qua nửa canh giờ, những người đứng trong khách điếm ban đầu chỉ định xem náo nhiệt nhưng bây giờ họ hoàn toàn thay đổi sắc mặt, tất cả đều dùng ánh mắt không thể tin để nhìn vào người con gái kia.
“Chủ công, xem ra cần phải loại bỏ Mộ Dung Ca.” – Phá Lãng ở phía sau Nguyên Kỳ trầm giọng nói. Hai người họ đã đứng ở trước cửa khách điếm được một lúc.
/251
|