Sau khi hỏi rõ nơi ở của Thư Di Tĩnh, Phương Dật Thiên liền lái xe chạy đi, hướng khu nhà Thư Di Tĩnh cư trụ chạy đến.
Nước mắt trên khuôn mặt của Thư Di Tĩnh lúc này đã khô hết, để lại gương mặt tươi sạch thanh lệ thoát tục, những đường cong tinh tế của cặp chân mày lá liễu không nhịn được lộ ra một tia thần sắc mừng rỡ kích động. Sáu năm qua chưa từng có một ngày nào mà có tâm tình vừa tràn ngập sự phong phú vừa lại tươi sáng đến như vậy.
Ước nguyện của nàng rất đơn giản, chỉ cần Phương Dật Thiên có thể ở bên cạnh nàng, như vậy đã đủ để khiến cho nàng thỏa mãn cùng vui sướng rồi. Nàng không cần thiết phải hưởng thụ nhiều vật chất, lại càng không cần Phương Dật Thiên cho nàng một câu hứa hẹn hoặc một cái danh phận. Nàng chỉ muốn mỗi khi nàng cảm thấy mệt mỏi đều có thể có một lòng ngực ấm áp ôn nhu cho nàng tựa vào thôi.
Yêu không phải nhất định là phải chiếm lấy, mà là phải biết buông tay.
Yêu càng sâu, hành động ngược lại càng ngày sẽ càng ít, bởi vì chỉ có yêu sâu đậm đến như thế mới có thể cảm nhận khắc sâu được, bình thản mới chính là chân thật.
Dì cùng dượng, bọn họ có khỏe không? Phương Dật Thiên nhợt nhạt hỏi. (Nguyên văn là đại thẩm đại thúc, muốn sửa lại thì tùy lão hen!)
Thư Di Tĩnh ngước lên nhìn những đường nét trong sáng bên mặt của Phương Dật Thiên, cười nhẹ nói: Ba mẹ em hả, bọn họ vẫn tốt. Còn nữa, chị dâu em vừa mới sinh em bé, ba mẹ em cơ bản mỗi ngày đều bế cháu mà chơi thôi.
Ồ, anh trai em kết hôn có con luôn rồi àh? Haha, lão nhân gia có thể bế cháu như thế xem như cũng là phúc khí lúc tuổi già rồi. Phương Dật Thiên cười.
Đúng rồi! Phương bá thế nào rồi? Em đã nhiều năm rồi không đi thăm ổng. Thư Di Tĩnh hỏi.
Lão nhân hắn vẫn khỏe, vẫn còn cường tráng, chỉ là mỗi lần trở về đều bị lão bắt phải sớm kết hôm, lão cũng muốn được bế cháu rồi ấy mà. Phương Dật Thiên cũng ngừng cười rồi nói.
Vậy...... Anh đã kết hôn chưa? Thư Di Tĩnh không nhịn được hỏi.
Em nói xem? Phương Dật Thiên quay đầu lại nhìn Thư Di Tĩnh liếc mắt một cái, khi tiếp xúc đôi mắt ôn nhu hiểu rõ lòng người kia liền cảm thấy trong lòng có chút chấn động, giống hệt như năm đó, ánh mắt của nàng vẫn trong suốt như thế, ôn nhu, hiểu rõ lòng người.
Anh đó......
Thư Di Tĩnh nhẹ nhàng cười, nói, Em hiểu rõ tính của anh mà, với tính cách của anh hẳn sẽ không kết hôn sớm như vậy. Phỏng chừng trên đời này còn không có người phụ nữ nào có thể khiến cho lòng anh an ổn xuống được nữa kìa.
Phương Dật Thiên cười nhạt, từ chối cho ý kiến, thuận miệng hỏi: Vậy còn em? Mấy năm nay có gặp được người nào hợp ý không?
Thư Di Tĩnh sau khi nghe vậy thân thể mềm yếu có chút chấn động, yên lặng quay đầu lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, ánh mắt xẹt qua một tia đau thương buồn bả: Chẳng lẽ, anh không biết rằng em vẫn một mực chờ đợi anh sao? Chẳng lẽ, anh cho rằng tâm lý của em còn có thể dung chứa được người khác hay sao?
Phương Dật Thiên cũng cảm ứng được thần sắc của Thư Di Tĩnh có chút khácc thường, hắn cũng để mặc không lên tiếng, rút ra điếu thuốc, lẳng lặng mà hút.
Sau khi kéo hết một cây, thì xe cũng đã chạy đến tiểu khu Thư Di Tĩnh cư trụ rồi. Theo chỉ dẫn của Thư Di Tĩnh liền đậu lại ở trước bãi đỗ xe. Phương Dật Thiên bước xuống qua mở cửa e, Thư Di Tĩnh mỉm cười rồi bước xuống.
Đã khuya rồi, về sớm nghỉ ngơi một chút đi. Phương Dật Thiên nói.
Thư Di Tĩnh có chút kinh ngạc, trong mắt không khỏi toát ra vẻ buồn bả, sâu kín hỏi: Anh, anh không lên ngồi chút sao?
Anh......
Phương Dật Thiên đang muốn nói cái gì đó, nhưng mà bắt gặp ánh mắt buồn bả từ sâu thẳm trong mắt Thư Di Tĩnh, hắn trong lòng không nhịn được có chút đau đớn, cười cười nói, Em đã không phiền bị quấy rầy vậy thì anh lên ngồi một chút vậy.
Thư Di Tĩnh nghe xong lúc này mới cao hứng cười rộ lên.
Nhà của Thư Di Tĩnh không tính là lớn, ước chừng khoảng 80 mét vuông. Bất quá trong phòng bố trí không tồi, giản dị tinh xảo, cùng với tính tình của nữ chủ nhân không mưu mà hợp.
Thư Di Tĩnh bưng một ly trà đến, nói: Uống một ngụm trà đi, biết anh thích nhất trà gì, nên pha cho anh một chén lục trà đó.
Cám ơn, đối với cái này anh cũng không để ý gì. Phương Dật Thiên tiếp nhận chén trà xong liền cười nói, Phòng không tồi, bố trí rất mỹ quan, nếu đem so sánh, thì chỗ anh ở từ đầu đến cuối hệt như cái ổ chó vậy.
Thư Di Tĩnh không nhịn được nhẹ nhàng cười, giận nói: Nhìn cái tật lười biếng của anh cho dù anh không nói em cũng tưởng tượng ra được chỗ anh ở biến thành cái bộ dáng gì rồi.
Phương Dật Thiên cười nhạt một tiếng, nhấp nhẹ chén trà, ánh mắt nhìn đảo qua. Đột nhiên, mắt hắn ngừng lại ở trước một tủ kính nho nhỏ bên cửa sổ, Bên ngoài tủ kính được che bởi một lớp thủy tinh trong suốt, trên kệ bên trong còn được đặt một miếng vải trắng, trên đó bày biện vài thứ đồ vật.
Theo lý mà nói, nếu đã cố gắng tạo ra một tủ kính thủy tinh, thì hẳn bên trong phải đặt thứ gì đó rất trân quý mới phải. Nhưng mà, những món đồ vật bên trong tủ kính đó lại rất tầm thường. Hơn nữa, nó đối với Phương Dật Thiên mà nói lại còn rất quen thuộc!
Nhất thời, ký ức đã bị phủ đầy một lớp bụi bấy lâu trong nháy mắt bị mở ra, những thứ tầm thường đó trong chớp mắt khiến cho những đoạn trí nhớ ngắn ngủi mà hắn cơ hồ như đã quên chợt hiện lại.
Hắn buông chén trà trong tay ra, chậm rãi đi tới trước tủ kính. Bên trong tủ kính đặt một khung ảnh, trong khung ảnh có một thiếu niên cùng một cô gái. Thiếu niên này trên khuôn mặt mang theo một nụ cười lười nhát tràn đầy ánh mặt trời, còn cô gái mềm mại thì rúc vào trong người hắn, khuôn mặt xinh xắn mang theo một tia ngây ngô cùng thẹn thùng!
Hắn không khỏi nhớ tới một ngày nào đó của 6 năm trước, hắn hẹn Thư Di Tĩnh cùng nhau đi tới tiệm chụp hình. Sau đó liền có được tấm ảnh chụp như vậy.
Sáu năm trôi qua, tấm ảnh này không biết đã bị hắn quăng vào xó xỉnh nào mất rồi. Còn Thư Di Tĩnh thì lại tỉ mỉ bảo quản, hơn nữa lại còn đóng khung nó nữa!
Bên trong tủ kính còn có một gói thuốc lá, là loại hồng tháp sơn gói màu trắng. Có lẽ trải qua nhiều năm buồn chán, gói thuốc lá hồng tháp sơn này đã ố vàng, bên trong chỉ còn lưu lại vài điếu. Cái vẻ ố vàng của điếu thuộc đó tựa hồ như đã nói lên rằng nó đã trải qua rất rất nhiều năm rồi.
Còn nhớ không, đó là tấm ảnh lần đó anh theo em chụp, lúc ấy anh cười rất vui vẻ. Thư Di Tĩnh không biết từ lúc nào đi tới bên người Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng nói.
Tiếp theo, nàng lấy tay chỉ vào gói hồng tháp sơn cổ xưa đã ố vàng, nhẹ nhàng nói: Gói thuốc này cũng là của anh, còn nhớ không, ngày đó không biết anh có tâm sự gì, hút một lần tới mấy điếu. Em liền đem gói thuốc này tịch thu lại, lúc ấy em muốn thay anh giữ nó, không thể để anh mỗi ngày đều hút nhiều như vậy. Nhưng mà sau ngày đó anh liền biến mất không gặp nữa! Mà gói thuốc này, em đã bảo quản...... Đã bảo quản... Được sáu năm rồi!
Thư Di Tĩnh từng câu từng chữ nói ra, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào, đôi mắt trong suốt sớm đã khống chế không được tràn ngập nước mắt: Sáu năm qua, gói thuốc đó đã trở nên ố vàng, trở nên cổ xưa, nhưng mà, em không nỡ ném nó đi. Bởi vì, nó vẫn còn có mùi của anh! Trừ những ký ức còn nhớ lại, thì những thứ anh lưu lại cho em rất ít... Rất ít... Cho nên mỗi một thứ, em đều rất quý trọng, đều bảo quản thật tốt!
Còn nữa... Cái... Cái hộp nhạc này, chính là quà sinh nhật anh tặng cho em, nhưng mà nó đã bị hư rồi. Nó đã không thể cất lên khúc nhạc kết hôn nữa, nhưng em vẫn không nỡ đem nó đi sửa, em sợ, sợ người khác sẽ phá hủy nó, em chỉ có thể giấu... Thư Di Tĩnh nghẹn ngào, lời nói kế tiếp đã không thể nói nên lời nữa.
Phương Dật Thiên trong lòng nhất thời không nhịn được một trận quặn đau, hắn hít một hơi thật sâu, chớp chớp hai tròng mắt đã có chút ướt át, khẽ thở dài một tiếng, nói: Em, em hà tất phải khổ như vậy, quá khứ đã qua, hà tất phải giữ lại để sống trong bóng ma của mình như thế chứ.
Không, đối với em mà nói nó không phải, nó là một hồi ức tốt đẹp nhất trong thân thể em! Nó sẽ không bao giờ trở thành quá khứ. Bởi vì, em vẫn một mực ở nơi này chờ anh! Thư Di Tĩnh hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Phương Dật Thiên, ngữ khí kiên định nói.
Phương Dật Thiên tâm tình cực kỳ phức tạp, hắn không dám nhìn vào mắt Thư Di Tĩnh, trong lòng không nhịn được mắng to một tiếng: Con mẹ nó, Phương Dật Thiên, mày có tài đức tài năng gì, mà lại có một người con gái yêu mày như vậy! Mày ngay cả cái rắm cũng không bằng, hết ăn rồi lại nằm xuống, uống rượu hút thuốc, vô sỉ háo sắc. Mày thật... Con mẹ nó mày dựa vào cái gì mà để cho một cô gái yêu mày đến như thế hả?
Không nghĩ tới, Thư Di Tĩnh từng bước từng bước bước tới trước mặt hắn, đem gượng mặt của nàng gối vào trong ngực Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng nghẹn ngào thút thít.
Phương Dật Thiên hít một ngụm khẩu khí, thoáng ổn định lại tâm tình của mình, đang muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này tiếng điện thoại hắn vang lên, vội mở ra xem, liền thấy một đoạn tin nhắn:
Lập tức tới quán bar Lam Điều, đã xảy ra chuyện! - - Tiêu di!
Nước mắt trên khuôn mặt của Thư Di Tĩnh lúc này đã khô hết, để lại gương mặt tươi sạch thanh lệ thoát tục, những đường cong tinh tế của cặp chân mày lá liễu không nhịn được lộ ra một tia thần sắc mừng rỡ kích động. Sáu năm qua chưa từng có một ngày nào mà có tâm tình vừa tràn ngập sự phong phú vừa lại tươi sáng đến như vậy.
Ước nguyện của nàng rất đơn giản, chỉ cần Phương Dật Thiên có thể ở bên cạnh nàng, như vậy đã đủ để khiến cho nàng thỏa mãn cùng vui sướng rồi. Nàng không cần thiết phải hưởng thụ nhiều vật chất, lại càng không cần Phương Dật Thiên cho nàng một câu hứa hẹn hoặc một cái danh phận. Nàng chỉ muốn mỗi khi nàng cảm thấy mệt mỏi đều có thể có một lòng ngực ấm áp ôn nhu cho nàng tựa vào thôi.
Yêu không phải nhất định là phải chiếm lấy, mà là phải biết buông tay.
Yêu càng sâu, hành động ngược lại càng ngày sẽ càng ít, bởi vì chỉ có yêu sâu đậm đến như thế mới có thể cảm nhận khắc sâu được, bình thản mới chính là chân thật.
Dì cùng dượng, bọn họ có khỏe không? Phương Dật Thiên nhợt nhạt hỏi. (Nguyên văn là đại thẩm đại thúc, muốn sửa lại thì tùy lão hen!)
Thư Di Tĩnh ngước lên nhìn những đường nét trong sáng bên mặt của Phương Dật Thiên, cười nhẹ nói: Ba mẹ em hả, bọn họ vẫn tốt. Còn nữa, chị dâu em vừa mới sinh em bé, ba mẹ em cơ bản mỗi ngày đều bế cháu mà chơi thôi.
Ồ, anh trai em kết hôn có con luôn rồi àh? Haha, lão nhân gia có thể bế cháu như thế xem như cũng là phúc khí lúc tuổi già rồi. Phương Dật Thiên cười.
Đúng rồi! Phương bá thế nào rồi? Em đã nhiều năm rồi không đi thăm ổng. Thư Di Tĩnh hỏi.
Lão nhân hắn vẫn khỏe, vẫn còn cường tráng, chỉ là mỗi lần trở về đều bị lão bắt phải sớm kết hôm, lão cũng muốn được bế cháu rồi ấy mà. Phương Dật Thiên cũng ngừng cười rồi nói.
Vậy...... Anh đã kết hôn chưa? Thư Di Tĩnh không nhịn được hỏi.
Em nói xem? Phương Dật Thiên quay đầu lại nhìn Thư Di Tĩnh liếc mắt một cái, khi tiếp xúc đôi mắt ôn nhu hiểu rõ lòng người kia liền cảm thấy trong lòng có chút chấn động, giống hệt như năm đó, ánh mắt của nàng vẫn trong suốt như thế, ôn nhu, hiểu rõ lòng người.
Anh đó......
Thư Di Tĩnh nhẹ nhàng cười, nói, Em hiểu rõ tính của anh mà, với tính cách của anh hẳn sẽ không kết hôn sớm như vậy. Phỏng chừng trên đời này còn không có người phụ nữ nào có thể khiến cho lòng anh an ổn xuống được nữa kìa.
Phương Dật Thiên cười nhạt, từ chối cho ý kiến, thuận miệng hỏi: Vậy còn em? Mấy năm nay có gặp được người nào hợp ý không?
Thư Di Tĩnh sau khi nghe vậy thân thể mềm yếu có chút chấn động, yên lặng quay đầu lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, ánh mắt xẹt qua một tia đau thương buồn bả: Chẳng lẽ, anh không biết rằng em vẫn một mực chờ đợi anh sao? Chẳng lẽ, anh cho rằng tâm lý của em còn có thể dung chứa được người khác hay sao?
Phương Dật Thiên cũng cảm ứng được thần sắc của Thư Di Tĩnh có chút khácc thường, hắn cũng để mặc không lên tiếng, rút ra điếu thuốc, lẳng lặng mà hút.
Sau khi kéo hết một cây, thì xe cũng đã chạy đến tiểu khu Thư Di Tĩnh cư trụ rồi. Theo chỉ dẫn của Thư Di Tĩnh liền đậu lại ở trước bãi đỗ xe. Phương Dật Thiên bước xuống qua mở cửa e, Thư Di Tĩnh mỉm cười rồi bước xuống.
Đã khuya rồi, về sớm nghỉ ngơi một chút đi. Phương Dật Thiên nói.
Thư Di Tĩnh có chút kinh ngạc, trong mắt không khỏi toát ra vẻ buồn bả, sâu kín hỏi: Anh, anh không lên ngồi chút sao?
Anh......
Phương Dật Thiên đang muốn nói cái gì đó, nhưng mà bắt gặp ánh mắt buồn bả từ sâu thẳm trong mắt Thư Di Tĩnh, hắn trong lòng không nhịn được có chút đau đớn, cười cười nói, Em đã không phiền bị quấy rầy vậy thì anh lên ngồi một chút vậy.
Thư Di Tĩnh nghe xong lúc này mới cao hứng cười rộ lên.
Nhà của Thư Di Tĩnh không tính là lớn, ước chừng khoảng 80 mét vuông. Bất quá trong phòng bố trí không tồi, giản dị tinh xảo, cùng với tính tình của nữ chủ nhân không mưu mà hợp.
Thư Di Tĩnh bưng một ly trà đến, nói: Uống một ngụm trà đi, biết anh thích nhất trà gì, nên pha cho anh một chén lục trà đó.
Cám ơn, đối với cái này anh cũng không để ý gì. Phương Dật Thiên tiếp nhận chén trà xong liền cười nói, Phòng không tồi, bố trí rất mỹ quan, nếu đem so sánh, thì chỗ anh ở từ đầu đến cuối hệt như cái ổ chó vậy.
Thư Di Tĩnh không nhịn được nhẹ nhàng cười, giận nói: Nhìn cái tật lười biếng của anh cho dù anh không nói em cũng tưởng tượng ra được chỗ anh ở biến thành cái bộ dáng gì rồi.
Phương Dật Thiên cười nhạt một tiếng, nhấp nhẹ chén trà, ánh mắt nhìn đảo qua. Đột nhiên, mắt hắn ngừng lại ở trước một tủ kính nho nhỏ bên cửa sổ, Bên ngoài tủ kính được che bởi một lớp thủy tinh trong suốt, trên kệ bên trong còn được đặt một miếng vải trắng, trên đó bày biện vài thứ đồ vật.
Theo lý mà nói, nếu đã cố gắng tạo ra một tủ kính thủy tinh, thì hẳn bên trong phải đặt thứ gì đó rất trân quý mới phải. Nhưng mà, những món đồ vật bên trong tủ kính đó lại rất tầm thường. Hơn nữa, nó đối với Phương Dật Thiên mà nói lại còn rất quen thuộc!
Nhất thời, ký ức đã bị phủ đầy một lớp bụi bấy lâu trong nháy mắt bị mở ra, những thứ tầm thường đó trong chớp mắt khiến cho những đoạn trí nhớ ngắn ngủi mà hắn cơ hồ như đã quên chợt hiện lại.
Hắn buông chén trà trong tay ra, chậm rãi đi tới trước tủ kính. Bên trong tủ kính đặt một khung ảnh, trong khung ảnh có một thiếu niên cùng một cô gái. Thiếu niên này trên khuôn mặt mang theo một nụ cười lười nhát tràn đầy ánh mặt trời, còn cô gái mềm mại thì rúc vào trong người hắn, khuôn mặt xinh xắn mang theo một tia ngây ngô cùng thẹn thùng!
Hắn không khỏi nhớ tới một ngày nào đó của 6 năm trước, hắn hẹn Thư Di Tĩnh cùng nhau đi tới tiệm chụp hình. Sau đó liền có được tấm ảnh chụp như vậy.
Sáu năm trôi qua, tấm ảnh này không biết đã bị hắn quăng vào xó xỉnh nào mất rồi. Còn Thư Di Tĩnh thì lại tỉ mỉ bảo quản, hơn nữa lại còn đóng khung nó nữa!
Bên trong tủ kính còn có một gói thuốc lá, là loại hồng tháp sơn gói màu trắng. Có lẽ trải qua nhiều năm buồn chán, gói thuốc lá hồng tháp sơn này đã ố vàng, bên trong chỉ còn lưu lại vài điếu. Cái vẻ ố vàng của điếu thuộc đó tựa hồ như đã nói lên rằng nó đã trải qua rất rất nhiều năm rồi.
Còn nhớ không, đó là tấm ảnh lần đó anh theo em chụp, lúc ấy anh cười rất vui vẻ. Thư Di Tĩnh không biết từ lúc nào đi tới bên người Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng nói.
Tiếp theo, nàng lấy tay chỉ vào gói hồng tháp sơn cổ xưa đã ố vàng, nhẹ nhàng nói: Gói thuốc này cũng là của anh, còn nhớ không, ngày đó không biết anh có tâm sự gì, hút một lần tới mấy điếu. Em liền đem gói thuốc này tịch thu lại, lúc ấy em muốn thay anh giữ nó, không thể để anh mỗi ngày đều hút nhiều như vậy. Nhưng mà sau ngày đó anh liền biến mất không gặp nữa! Mà gói thuốc này, em đã bảo quản...... Đã bảo quản... Được sáu năm rồi!
Thư Di Tĩnh từng câu từng chữ nói ra, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào, đôi mắt trong suốt sớm đã khống chế không được tràn ngập nước mắt: Sáu năm qua, gói thuốc đó đã trở nên ố vàng, trở nên cổ xưa, nhưng mà, em không nỡ ném nó đi. Bởi vì, nó vẫn còn có mùi của anh! Trừ những ký ức còn nhớ lại, thì những thứ anh lưu lại cho em rất ít... Rất ít... Cho nên mỗi một thứ, em đều rất quý trọng, đều bảo quản thật tốt!
Còn nữa... Cái... Cái hộp nhạc này, chính là quà sinh nhật anh tặng cho em, nhưng mà nó đã bị hư rồi. Nó đã không thể cất lên khúc nhạc kết hôn nữa, nhưng em vẫn không nỡ đem nó đi sửa, em sợ, sợ người khác sẽ phá hủy nó, em chỉ có thể giấu... Thư Di Tĩnh nghẹn ngào, lời nói kế tiếp đã không thể nói nên lời nữa.
Phương Dật Thiên trong lòng nhất thời không nhịn được một trận quặn đau, hắn hít một hơi thật sâu, chớp chớp hai tròng mắt đã có chút ướt át, khẽ thở dài một tiếng, nói: Em, em hà tất phải khổ như vậy, quá khứ đã qua, hà tất phải giữ lại để sống trong bóng ma của mình như thế chứ.
Không, đối với em mà nói nó không phải, nó là một hồi ức tốt đẹp nhất trong thân thể em! Nó sẽ không bao giờ trở thành quá khứ. Bởi vì, em vẫn một mực ở nơi này chờ anh! Thư Di Tĩnh hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Phương Dật Thiên, ngữ khí kiên định nói.
Phương Dật Thiên tâm tình cực kỳ phức tạp, hắn không dám nhìn vào mắt Thư Di Tĩnh, trong lòng không nhịn được mắng to một tiếng: Con mẹ nó, Phương Dật Thiên, mày có tài đức tài năng gì, mà lại có một người con gái yêu mày như vậy! Mày ngay cả cái rắm cũng không bằng, hết ăn rồi lại nằm xuống, uống rượu hút thuốc, vô sỉ háo sắc. Mày thật... Con mẹ nó mày dựa vào cái gì mà để cho một cô gái yêu mày đến như thế hả?
Không nghĩ tới, Thư Di Tĩnh từng bước từng bước bước tới trước mặt hắn, đem gượng mặt của nàng gối vào trong ngực Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng nghẹn ngào thút thít.
Phương Dật Thiên hít một ngụm khẩu khí, thoáng ổn định lại tâm tình của mình, đang muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này tiếng điện thoại hắn vang lên, vội mở ra xem, liền thấy một đoạn tin nhắn:
Lập tức tới quán bar Lam Điều, đã xảy ra chuyện! - - Tiêu di!
/1867
|