Tiêu di cùng Chân Khả Nhân ở trong xe đều nhìn thấy được hết thảy xảy ra trước mắt, hai người hoàn toàn đờ đẫn như bị hóa thạch, hoàn toàn chấn động, có thể nói là hoàn toàn không thể tin được vào hai mắt của mình. Các nàng ở xa xa nhìn bộ dáng Phương Dật Thiên ác đao hoành lập, phảng phất như có ảo giác anh hùng thiên hạ vô địch thủ!
Phương Dật Thiên xoay chuyển ánh mắt, chứng kiến đại hán mặt sẹo một tay trật khớp, chân bị chặt đứt, vài khớp xương sường trên ngực bụng cũng bị gãy đang cố gắng bò về phía chiếc Audi màu đen, miệng hắn nhẹ nhàng nhếch lên, cười lạnh một tiếng.
Khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của đại hán giờ phút này chỉ còn lại là sợ hãi, một loại sợ hãi cực độ từ sâu thẳm trong nội tâm đi ra. Hắn ở trên đường hỗn qua nhiều năm, nhưng mà, người tựa như Phương Dật Thiên hắn chưa bao giờ gặp, cơ hồ là chỉ trong thời gian nháy mắt, bốn người bọn họ ở trước mặt Phương Dật Thiên ngay cả cở hội phản ứng cũng không có liền ngã hết xuống!
Cao thủ như vậy đã thuộc nhân vật cấp cỡ tướng trong hắc đạo mà nói rồi. Bởi vậy, đối mặt với người như vậy đại hán mặt sẹo trong lòng biết, cho dù hắn có nhiều thêm mười người, thậm chí là hai mươi người cũng không phải là đối thủ, bởi vì đám người bọn họ căn bản so với Phương Dật Thiên không cùng một đẳng cấp.
Cho nên hắn chỉ có thể trốn, xem một chút coi có thể bò về xe đào tẩu hay không. Giờ phút này hắn trong lòng cực kỳ hối hận, sớm biết thế ngay từ đầu đã đáp ứng yêu cầu của tên ác ma này rồi, chỉ cần ngoan ngoãn giao lộ phí ra là xong, việc chi phải tự đem phiền toái đến cho mình như vậy chứ?
Ngay lúc hắn vừa mới bò được tới chiếc Audi, hắn đột nhiên chứng kiến được một người đứng ở trước mặt mình. Hắn trong lòng nhất thời cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy được khuôn mặt tươi cười vô hại của Phương Dật Thiên - - Khuôn mặt tươi cười đáng chết. Lúc đầu, hắn chính là vì chứng kiến khuôn mặt tươi cười vô hại này nên mới tưởng rằng đối phương không có chút cân lượng gì. Vì thế cho nên mới dám bước xuống hung hăng giáo huấn cho Phương Dật Thiên một bài học. Đến cuối cùng, hắn mới biết được biểu hiện vô hại của thằng nhóc trẻ tuổi này kỳ thực chỉ là một tầng ngụy trang dối trá mà thôi!
Muốn chạy sao? Phương Dật Thiên vẫn như cũ cười nhếch, mở miệng lờ mờ nói.
Đại...... Đại ca...... Tiểu nhân có mắt như mù không nhìn thấy Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân, tha cho ta đi. Lộ phí nọ ngài cứ việc mở miệng, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần đại ca ngài nói ra một tiếng ta nhất định đưa! Khuôn mặt dữ tợn của đại hán mặt sẹo miễn cưỡng tìm một nụ cười vui vẻ, vừa nói vừa dập đầu.
Tiền lộ phí? Lão tử bây giờ không cần nữa! Phương Dật Thiên ngữ khí lạnh lẽo, sau đó tung một cước, nhắm ngay mặt đại hán mặt sẹo mà đá.
Đại hán mặt sẹo kêu thảm thiết một tiếng thê lương vang vọng cả màn đêm đen tối, khiến cho người ta nghe xong cũng phải cảm thấy kinh hãi mà run sợ, mà hắn cũng bị một cước này của Phương Dật Thiên lăn đi 2 vòng.
Phương Dật Thiên lại đi tới trước mặt đại hán mặt sẹo, vừa cười vừa nói: Bây giờ bắt đầu, mày vẫn tiếp tục duy trì tư thế trước mắt, tao nói tốt nhất đừng nên cư động, nếu tao quay đầu lại chứng kiến mày cử động một chút, nói cách khác chẳng hạn như cái miệng đang mở của mày mà khép lại, thì thật xấu hổ, tao sẽ dùng đao của mày chặt đứt 2 cái đùi của mày vậy!
Phương Dật Thiên nói xong không thèm để ý tới đại hán mặt sẹo, hướng phía ba đại hán còn đang rên rỉ trên mặt đất đi tới.
Đại hán mặt sẹo trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, phẫn nộ, oán hận, đủ loại ánh mắt. Bất quá, hắn cũng thật sự không dám cử động, ngay cả miệng đang mở cũng bảo trì nguyên dạng. Hắn cũng không dám cố gắng khiêu khích ý tứ trong lời nói của Phương Dật Thiên, nội tâm sợ hãi nói cho hắn biết, đối phương tuyệt đối là kẻ tàn nhẫn nói là làm!
Phương Dật Thiên bước tới, ba người nọ ngay cả một chút chống cự cũng không có bị kéo dài tớ đằng trước chiếc Audi. Sau đó hắn xé quần áo trên 3 người bọn họ ra, lấy đao trong tay cắt thành hình sợi dậy, rồi tiếp đó buộc lại cùng nhau, đem hai tay của cả ba đại hán buộc chặt vào nhau.
Sau khi làm xong hết thảy Phương Dật Thiên vỗ vỗ tay, nhìn đại hán mặt sẹo xa xa khoảng 7,8m vẫn đang duy trì tư thế cũ không dám nhúc nhích một chút liếc mắt một cái, vừa cười vừa nói: Không tệ, mày rất nghe lời, cũng không có cố gắng khiêu chiến với lời nói của tao, quay đầu lại tao thưởng cho cục kẹo ăn này!
Kế đến Phương Dật Thiên đi ra cửa sau xe, vừa mở cửa liền thấy được Lâm Thiên Tuyết tay chân đều bị trói chặt ở đằng sau, nàng nằm ngã trên ghế, dùng sức giãy dụa, nhưng mà vẫn không làm được gì cả.
Phương Dật Thiên trong lòng nhìn không được có chút đau nhói, vội vàng mang Lâm Thiên Tuyết đỡ dậy, Lâm Thiên Tuyết còn tưởng rằng là mấy tên đại hán bắt cóc nàng trở về, thân thể dùng sức giãy dụa, miệng bị bịt kín cũng phát ra âm thanh ô ô ô , Phương Dật Thiên vội vàng ôn nhu nói: Tiểu Tuyết, là anh, anh tới cứu em đây!
Vừa nói, Phương Dật Thiên vừa cởi khăn bịt kín hai mắt Lâm Thiên Tuyết ra. Khoảnh khắc đó, hắn liền thấy được hai tròng mắt đỏ bừng chứa đầy nước mắt của Lâm Thiên Tuyết. Lâm Thiên Tuyết thì đang kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, nước mắt trong mắt không nhịn được rơi xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng, nhìn vào cảm thấy đau lòng vô cùng, khiến cho tim người ta phải đập thình thịch.
Lúc nàng bị đám người đại hán mặt sẹo bắt cóc lên xe, nàng trong lòng vừa kinh vừa sợ, cực kỳ sợ hãi, nàng không biết được những người này kế tiếp sẽ làm gì với nàng, chính là bởi vì không biết nên nàng mới càng thêm sợ hãi.
Khi đó, nàng trong lòng cực kỳ khát vọng sẽ có một ai đó xuất hiện cứu nàng ra, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu của nàng không khỏi hiện ra bảo tiêu tư nhân trên danh nghĩa Phương Dật Thiên của mình!
Ngay lúc nàng đang nghĩ, liệu Phương Dật Thiên có thể thật sự xuất hiện cứu nàng ra hay không. Thì cho đến giờ khắc này, chứng kiến cái kẻ ngây thơ khờ khạo Phương Dật Thiên mà bình thường nàng hoàn toàn không có một chút hảo cảm, thậm chí có thể nói là chán ghét lại xuất hiện ở trước mắt nàng. Lúc cứu nàng ra, nước mắt của nàng không nhịn được chảy xuống!
Giờ khắc này, nàng cảm giác được Phương Dật Thiên cũng không giống như cái bộ dáng binh sĩ ngày thường. Ngược lại, giống hệt như một tòa núi lớn, một tòa núi vững vàng che mưa chắn gió cho nàng, một ngọn núi lớn luôn lặng yên để bảo vệ cho nàng.
Phương Dật Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng kéo băng keo dán trên miệng Lâm Thiên Tuyết xuống, Lâm Thiên Tuyết nhất thời nhịn không được, oa oa khóc lớn lên.
Phương Dật Thiên vốn đang định nói vài câu trách cứ Lâm Thiên Tuyết, nhưng mà sau khi chứng kiến bộ dáng này của nàng thì cũng không có đành lòng nữa, đem nó ém đi xuống, tiếp đó hắn liền cởi dây trói cho Lâm Thiên Tuyết.
Phương Dật Thiên...... Huhuhu......
Lâm Thiên Tuyết lập tức nhào vào trong lòng Phương Dật Thiên, ôm hắn mà khóc. Lúc này nàng mới phát giác ra lồng ngực của Phương Dật Thiên thật đúng là rắn chắc và rộng rãi, giống như một dãy núi lớn, hơn nữa lại còn rất ấm áp.
Nàng giống như một đứa bé nhỏ, ôm Phương Dật Thiên mà khóc, thổ lộ hết nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng.
Phương Dật Thiên thì lại nhịn không được sửng sốt. Hắn thật không ngờ Lâm Thiên Tuyết vốn hận hắn đến mức không thể nào hận hơn nữa lại chủ động nhào vào trong ngực hắn mà khóc, chuyện này so với tính cách bình thường của nàng hết sức không phù hợp a, xem ra lúc này đây nàng thật sự bị đả kích không nhỏ.
Bởi vì Lâm Thiên Tuyết ôm chặt hắn không tha. Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là bế Lâm Thiên Tuyết lên, đem nàng hướng về phía xe hắn đi tới.
Khoảnh khắc đó, Phương Dật Thiên mới phát giác ra vòng eo của cô bé Lâm Thiên Tuyết này rất là mềm mại, trên người cũng rất thơm, cho dù là khóc, nhưng cũng vẫn mỹ lệ đến chết mê chết mệt như vậy. Coi bộ đối với mỹ nữ chính thức mà nói, vộ luận là khóc hay là cười thì cũng có các dạng phong thái khác nhau a!
Tiêu di cùng Chân Khả Nhân ở trong xe thấy được Phương Dật Thiên đang hướng phía các nàng đi tới. Cả hai trong lòng nhất thời vui vẻ, vội vàng mở cửa xe bước xuống, hướng phía Phương Dật Thiên chạy lại nghênh đón.
Tiểu Tuyết......
Tiêu di cùng Chân Khả Nhân cùng kêu lên, trên mặt thần sắc mừng rỡ kích động cực kỳ, trong mắt hai người bọn họ cũng không nhịn được nổi lên những dòng nước mắt trong suốt.
Phương Dật Thiên buông Lâm Thiên Tuyết ra, Lâm Thiên Tuyết lập tức cùng Tiêu di và Chân Khả Nhân ba người ôm nhau khóc một trận, thổ lộ hết sợ hãi cùng ủy khuất trong lòng của mình.
Sau khi buông Lâm Thiên Tuyết ra, ánh mắt của Phương Dật Thiên liền phát lạnh, quay đầu nhìn về phía đại hán mặt sẹo cách đó không xa!
Phương Dật Thiên xoay chuyển ánh mắt, chứng kiến đại hán mặt sẹo một tay trật khớp, chân bị chặt đứt, vài khớp xương sường trên ngực bụng cũng bị gãy đang cố gắng bò về phía chiếc Audi màu đen, miệng hắn nhẹ nhàng nhếch lên, cười lạnh một tiếng.
Khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của đại hán giờ phút này chỉ còn lại là sợ hãi, một loại sợ hãi cực độ từ sâu thẳm trong nội tâm đi ra. Hắn ở trên đường hỗn qua nhiều năm, nhưng mà, người tựa như Phương Dật Thiên hắn chưa bao giờ gặp, cơ hồ là chỉ trong thời gian nháy mắt, bốn người bọn họ ở trước mặt Phương Dật Thiên ngay cả cở hội phản ứng cũng không có liền ngã hết xuống!
Cao thủ như vậy đã thuộc nhân vật cấp cỡ tướng trong hắc đạo mà nói rồi. Bởi vậy, đối mặt với người như vậy đại hán mặt sẹo trong lòng biết, cho dù hắn có nhiều thêm mười người, thậm chí là hai mươi người cũng không phải là đối thủ, bởi vì đám người bọn họ căn bản so với Phương Dật Thiên không cùng một đẳng cấp.
Cho nên hắn chỉ có thể trốn, xem một chút coi có thể bò về xe đào tẩu hay không. Giờ phút này hắn trong lòng cực kỳ hối hận, sớm biết thế ngay từ đầu đã đáp ứng yêu cầu của tên ác ma này rồi, chỉ cần ngoan ngoãn giao lộ phí ra là xong, việc chi phải tự đem phiền toái đến cho mình như vậy chứ?
Ngay lúc hắn vừa mới bò được tới chiếc Audi, hắn đột nhiên chứng kiến được một người đứng ở trước mặt mình. Hắn trong lòng nhất thời cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy được khuôn mặt tươi cười vô hại của Phương Dật Thiên - - Khuôn mặt tươi cười đáng chết. Lúc đầu, hắn chính là vì chứng kiến khuôn mặt tươi cười vô hại này nên mới tưởng rằng đối phương không có chút cân lượng gì. Vì thế cho nên mới dám bước xuống hung hăng giáo huấn cho Phương Dật Thiên một bài học. Đến cuối cùng, hắn mới biết được biểu hiện vô hại của thằng nhóc trẻ tuổi này kỳ thực chỉ là một tầng ngụy trang dối trá mà thôi!
Muốn chạy sao? Phương Dật Thiên vẫn như cũ cười nhếch, mở miệng lờ mờ nói.
Đại...... Đại ca...... Tiểu nhân có mắt như mù không nhìn thấy Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân, tha cho ta đi. Lộ phí nọ ngài cứ việc mở miệng, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần đại ca ngài nói ra một tiếng ta nhất định đưa! Khuôn mặt dữ tợn của đại hán mặt sẹo miễn cưỡng tìm một nụ cười vui vẻ, vừa nói vừa dập đầu.
Tiền lộ phí? Lão tử bây giờ không cần nữa! Phương Dật Thiên ngữ khí lạnh lẽo, sau đó tung một cước, nhắm ngay mặt đại hán mặt sẹo mà đá.
Đại hán mặt sẹo kêu thảm thiết một tiếng thê lương vang vọng cả màn đêm đen tối, khiến cho người ta nghe xong cũng phải cảm thấy kinh hãi mà run sợ, mà hắn cũng bị một cước này của Phương Dật Thiên lăn đi 2 vòng.
Phương Dật Thiên lại đi tới trước mặt đại hán mặt sẹo, vừa cười vừa nói: Bây giờ bắt đầu, mày vẫn tiếp tục duy trì tư thế trước mắt, tao nói tốt nhất đừng nên cư động, nếu tao quay đầu lại chứng kiến mày cử động một chút, nói cách khác chẳng hạn như cái miệng đang mở của mày mà khép lại, thì thật xấu hổ, tao sẽ dùng đao của mày chặt đứt 2 cái đùi của mày vậy!
Phương Dật Thiên nói xong không thèm để ý tới đại hán mặt sẹo, hướng phía ba đại hán còn đang rên rỉ trên mặt đất đi tới.
Đại hán mặt sẹo trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, phẫn nộ, oán hận, đủ loại ánh mắt. Bất quá, hắn cũng thật sự không dám cử động, ngay cả miệng đang mở cũng bảo trì nguyên dạng. Hắn cũng không dám cố gắng khiêu khích ý tứ trong lời nói của Phương Dật Thiên, nội tâm sợ hãi nói cho hắn biết, đối phương tuyệt đối là kẻ tàn nhẫn nói là làm!
Phương Dật Thiên bước tới, ba người nọ ngay cả một chút chống cự cũng không có bị kéo dài tớ đằng trước chiếc Audi. Sau đó hắn xé quần áo trên 3 người bọn họ ra, lấy đao trong tay cắt thành hình sợi dậy, rồi tiếp đó buộc lại cùng nhau, đem hai tay của cả ba đại hán buộc chặt vào nhau.
Sau khi làm xong hết thảy Phương Dật Thiên vỗ vỗ tay, nhìn đại hán mặt sẹo xa xa khoảng 7,8m vẫn đang duy trì tư thế cũ không dám nhúc nhích một chút liếc mắt một cái, vừa cười vừa nói: Không tệ, mày rất nghe lời, cũng không có cố gắng khiêu chiến với lời nói của tao, quay đầu lại tao thưởng cho cục kẹo ăn này!
Kế đến Phương Dật Thiên đi ra cửa sau xe, vừa mở cửa liền thấy được Lâm Thiên Tuyết tay chân đều bị trói chặt ở đằng sau, nàng nằm ngã trên ghế, dùng sức giãy dụa, nhưng mà vẫn không làm được gì cả.
Phương Dật Thiên trong lòng nhìn không được có chút đau nhói, vội vàng mang Lâm Thiên Tuyết đỡ dậy, Lâm Thiên Tuyết còn tưởng rằng là mấy tên đại hán bắt cóc nàng trở về, thân thể dùng sức giãy dụa, miệng bị bịt kín cũng phát ra âm thanh ô ô ô , Phương Dật Thiên vội vàng ôn nhu nói: Tiểu Tuyết, là anh, anh tới cứu em đây!
Vừa nói, Phương Dật Thiên vừa cởi khăn bịt kín hai mắt Lâm Thiên Tuyết ra. Khoảnh khắc đó, hắn liền thấy được hai tròng mắt đỏ bừng chứa đầy nước mắt của Lâm Thiên Tuyết. Lâm Thiên Tuyết thì đang kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, nước mắt trong mắt không nhịn được rơi xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng, nhìn vào cảm thấy đau lòng vô cùng, khiến cho tim người ta phải đập thình thịch.
Lúc nàng bị đám người đại hán mặt sẹo bắt cóc lên xe, nàng trong lòng vừa kinh vừa sợ, cực kỳ sợ hãi, nàng không biết được những người này kế tiếp sẽ làm gì với nàng, chính là bởi vì không biết nên nàng mới càng thêm sợ hãi.
Khi đó, nàng trong lòng cực kỳ khát vọng sẽ có một ai đó xuất hiện cứu nàng ra, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu của nàng không khỏi hiện ra bảo tiêu tư nhân trên danh nghĩa Phương Dật Thiên của mình!
Ngay lúc nàng đang nghĩ, liệu Phương Dật Thiên có thể thật sự xuất hiện cứu nàng ra hay không. Thì cho đến giờ khắc này, chứng kiến cái kẻ ngây thơ khờ khạo Phương Dật Thiên mà bình thường nàng hoàn toàn không có một chút hảo cảm, thậm chí có thể nói là chán ghét lại xuất hiện ở trước mắt nàng. Lúc cứu nàng ra, nước mắt của nàng không nhịn được chảy xuống!
Giờ khắc này, nàng cảm giác được Phương Dật Thiên cũng không giống như cái bộ dáng binh sĩ ngày thường. Ngược lại, giống hệt như một tòa núi lớn, một tòa núi vững vàng che mưa chắn gió cho nàng, một ngọn núi lớn luôn lặng yên để bảo vệ cho nàng.
Phương Dật Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng kéo băng keo dán trên miệng Lâm Thiên Tuyết xuống, Lâm Thiên Tuyết nhất thời nhịn không được, oa oa khóc lớn lên.
Phương Dật Thiên vốn đang định nói vài câu trách cứ Lâm Thiên Tuyết, nhưng mà sau khi chứng kiến bộ dáng này của nàng thì cũng không có đành lòng nữa, đem nó ém đi xuống, tiếp đó hắn liền cởi dây trói cho Lâm Thiên Tuyết.
Phương Dật Thiên...... Huhuhu......
Lâm Thiên Tuyết lập tức nhào vào trong lòng Phương Dật Thiên, ôm hắn mà khóc. Lúc này nàng mới phát giác ra lồng ngực của Phương Dật Thiên thật đúng là rắn chắc và rộng rãi, giống như một dãy núi lớn, hơn nữa lại còn rất ấm áp.
Nàng giống như một đứa bé nhỏ, ôm Phương Dật Thiên mà khóc, thổ lộ hết nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng.
Phương Dật Thiên thì lại nhịn không được sửng sốt. Hắn thật không ngờ Lâm Thiên Tuyết vốn hận hắn đến mức không thể nào hận hơn nữa lại chủ động nhào vào trong ngực hắn mà khóc, chuyện này so với tính cách bình thường của nàng hết sức không phù hợp a, xem ra lúc này đây nàng thật sự bị đả kích không nhỏ.
Bởi vì Lâm Thiên Tuyết ôm chặt hắn không tha. Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là bế Lâm Thiên Tuyết lên, đem nàng hướng về phía xe hắn đi tới.
Khoảnh khắc đó, Phương Dật Thiên mới phát giác ra vòng eo của cô bé Lâm Thiên Tuyết này rất là mềm mại, trên người cũng rất thơm, cho dù là khóc, nhưng cũng vẫn mỹ lệ đến chết mê chết mệt như vậy. Coi bộ đối với mỹ nữ chính thức mà nói, vộ luận là khóc hay là cười thì cũng có các dạng phong thái khác nhau a!
Tiêu di cùng Chân Khả Nhân ở trong xe thấy được Phương Dật Thiên đang hướng phía các nàng đi tới. Cả hai trong lòng nhất thời vui vẻ, vội vàng mở cửa xe bước xuống, hướng phía Phương Dật Thiên chạy lại nghênh đón.
Tiểu Tuyết......
Tiêu di cùng Chân Khả Nhân cùng kêu lên, trên mặt thần sắc mừng rỡ kích động cực kỳ, trong mắt hai người bọn họ cũng không nhịn được nổi lên những dòng nước mắt trong suốt.
Phương Dật Thiên buông Lâm Thiên Tuyết ra, Lâm Thiên Tuyết lập tức cùng Tiêu di và Chân Khả Nhân ba người ôm nhau khóc một trận, thổ lộ hết sợ hãi cùng ủy khuất trong lòng của mình.
Sau khi buông Lâm Thiên Tuyết ra, ánh mắt của Phương Dật Thiên liền phát lạnh, quay đầu nhìn về phía đại hán mặt sẹo cách đó không xa!
/1867
|