Sáng sớm, mặt trời đã lên cao, tỏa ánh sáng vàng rực rỡ xuống mặt đất, làm cho bầu không khí tỏa ra một màu vàng ruộm.
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, làm cho Phương Dật Thiên đang ngủ bừng dậy, đem đôi mắt nhập nhèm, buồn ngủ lười biếng mở ra, rồi với tôiy lấy điện thoại để tắt chuông. Hai mí mắt của hắn như muốn dính vào nhau, tính ra thì hắn ngủ nhiều lắm cũng là bốn, năm giờ gì đó.
Tuy không nỡ rời khỏi cái giường mềm mại, thơm ngát, lại càng không nỡ gạt thân thể mềm mại, bóng loáng bên cạnh ra. Nhưng thân là bảo tiêu của Lâm Thiên Tuyết vì thế hắn không thể lơ là chức trách, hơn nữa khoảng thời gian này vô cùng nguy hiểm, vụ bắt cóc tối qua rất có thể sẽ lặp lại,vì vậy mấy ngày này hắn vô cùng cẩn thận, không dám rời khỏi Lâm Thiên Tuyết nửa bước.
Hắn hơi cúi đầu xuống ngắm nhìn Lâm Hiểu Tình đang say ngủ, đôi mày hình trăng lưỡi liềm vành trên đôi mắt đẹp, buồn cười nhất là cái mũi thanh tú cao thẳng đang nhăn nhúm lại, đôi môi anh đào mềm mại sau khi trải qua một đợt hôn cuồng nhiệt lúc tối, giờ đây trông hồng nhuận thêm, xinh hơn nữa là khuôn mặt hình trái xoan (Nguyên tác: trứng thiên nga); giờ phút này không thể nghi ngờ là nàng trông cực kỳ dụ nhân, thanh khoái!
Nàng nghiêng người ôm lấy Phương Dật Thiên, tôiy phải choàng qua thắt lưng gã, bộ ngực sữa mềm mại, no đủ áp chặt vào ngực hắn, cặp đùi thon dài, nõn nà khiến mắt người khác không khỏi nhìn phát thèm, khu mật huyệt nửa kín nửa hở làm cho trong đầu hắn hiện lên cảnh nàng trần như nhộng nằm ngủ.
Phương Dật Thiên cẩn thận đem tôiy phải của Lâm Hiểu Tình đang ôm mình nhẹ nhàng bỏ ra, cố ý không làm cho Lâm Hiểu đang say ngủ tỉnh dậy, sau đó đắp lại chăn cho nàng, còn mình thì đi xuống giường, tìm quần áo của mình hôm qua vứt xuống mặc vào.
- Phương Dật Thiên, anh muốn đi sao?
Âm thanh của Lâm Hiểu Tình vang lên làm cho Phương Dật Thiên nao nao, quay đầu lại nhìn, Lâm Hiểu Tình không biết đã tỉnh từ bao giờ, đôi mắt long lanh, xinh đẹp đang nhìn theo hắn.
- Hiểu Tình, em cũng biết anh là bảo tiêu của Lâm Thiên Tuyết mà, anh phải đi, em cứ ngủ tiếp đi! - Phương Dật Thiên mỉm cười nói.
- Oh, vậy sao, như vậy thì bao giờ mới có thể tới tìm em? - Lâm Hiểu Tình thâm ý hỏi.
Phương Dật Thiến cười cười, ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Lâm Hiểu Tình, nói:
- Lúc rãnh rỗi anh sẽ tới tìm em, được chưa?
Lâm Hiểu Tình nghe vậy, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, nũng nịu nói:
- Hôn tạm biệt em đi!
Phương Dật Thiên không thể làm gì hơn là cúi xuống hôn lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, Lâm Hiểu Tình hai tôiy bá lấy cổ hắn, ôm hắn sau đó đôi môi mềm mại chủ động hướng tới đôi môi của Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên lái xe theo hướng đến trang viên Hoa Hồng, dọc đường hắn nghĩ lại sự tình Lâm Thiên Tuyết bị bắt cóc tối qua, không biết có nên nói cho Chánh Dương biết hay không, nhưng lại nghĩ nếu có thể tìm ra mục đích của đám người này, sau đó báo lại cho Lâm Chánh Dương cũng được.
Tiếp theo Phương Dật Thiên nghĩ thầm hôm nay nhất định phải tìm một cái cớ đem Hứa Thiến gọi ra, tốt nhất là đem nàng vào phòng, hảo hảo thẩm vấn, để nàng nói ra, nhân tiện cũng có thể tìm thấy một chút manh mối.
Đang nghĩ thì xe đã đến trang viên Hoa Hồng, hắn đi đến biệt thự của Lâm gia, đợi cho Ngô mụ mở cửa sắt rồi sau đó tiến vào, ra khỏi xe nói:
- Bác Ngô, Lâm tiểu thư vẫn còn đang ngủ chứ ạ?
- Đúng vậy, con bé vẫn còn nghỉ ngơi trên lầu, tiểu Phương sao lần nào cũng đến sớm như vậy, chắc là cũng không được ngủ nhiều đúng không? - Ngô mụ cười hỏi.
- Ha ha, thói quen thôi, đến lúc đó tự nhiên là tỉnh, muốn ngủ nhiều cũng không được! - Phương Dật thiên cười cười, nói.
- Ha ha, vậy tạm thời ngồi đi, bác đi chuẩn bị bữa sáng. - Ngô mụ cười xong liền đi vào phòng bếp.
Phương Dật Thiến đi tới ghế salon ngồi xuống, trên bàn trà sớm đã được mang tới một vài tờ báo, hắn tiện tôiy cầm lấy, lướt qua nội dung, trong lòng đột nhiên rung động, tờ Thượng Diện báo có bài về vụ nổ xe hơi tối qua tại cao lộ Giao Kiều.
Căn cứ vào những gì trong báo nói, cảnh sát điều tra đã nhận định đó là do Hắc Bang trong lúc tranh đấu với nhau gây lên, cụ thể thì vụ án vẫn đang tiếp tục được điều tra.
Phương Dật Thiên xem đến đây không khỏi hơi nhíu mày, theo cảnh sát nói thì dĩ nhiên vô cùng đơn giản, tất cả chỉ là do Hắc bang tranh đấu với nhau, chẳng lẽ cảnh sát không phát hiện ra ở đó có cả đạn bắn tỉa, nếu phát hiện ra thì phải khẳng định đây là một vụ mưu sát mới đúng, dĩ nhiên nếu chỉ thông báo đây là một vụ thanh toán lẫn nhau thì đơn giản hơn.
Có lẽ cảnh sát đã cố ý đơn giản hóa vụ này? Muốn làm được như thế thì chắc chắn phải có cấp trên chỉ thị xuống, nếu suy đoán như vậy thì... người trốn ở phía sau kia, thế lực thật là không thể coi thường được.
Đang nghĩ như vậy, chợt cầu thang trên tầng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hắn ngước mắt lên nhìn, bất ngờ thấy Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân đi xuống, hắn xem qua đồng hồ cũng chỉ mới chín giờ, hai cô gái nhỏ này sao lại dậy sớm như vậy?
- Dậy sớm quá vậy? Như thế nào mà lại ngủ ít thế? - Phương Dật thiên hỏi.
- Chúng tôi ngủ thế nào cũng không cần anh lo?
Chân Khả Nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, khuôn mặt hơi tức giận một chút liền khôi phục lại vẻ cao ngạo băng giá như thường.
Phương Dật Thiên cười cười, nghĩ thầm Chân Khả Nhân này đúng là muốn hướng mình châm chọc a, chắc là làm cho nàng hôn mình một cái khiến nàng nhớ mãi không quên?
- Tiêu di đâu? Nàng vẫn còn ngủ sao? - Phương Dật Thiên thuận miệng hỏi.
- Uh, Tiêu di vẫn còn ngủ, vừa rồi Hứa Thiến gọi điện nói là muốn đến đây, cho nên tôi nhân tiện xuống đây chuẩn bị đón. - Lâm Thiên Tuyết nói.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, Hứa Thiến muốn đến đây, nàng không phải có mục đích gì chứ?
Nghĩ đến điều này trong đầu Phương Dật Thiến chợt lóe lên một ý, hắn đùa đùa thật thật nói:
- Hứa Thiến muốn tới đây ah, không bằng như vậy đi, các cô vừa mới ngủ dậy, hay là... cứ lánh mặt đi, tôi đi tiếp nàng là được rồi.
- Anh đi? - Lâm Thiên Tuyết đứng ngẩn ra, nghĩ không biết Phương Dật Thiến từ lúc nào lại trở lên ân cần chu đáo thế nhỉ?
Chắc là có điều gì gian trá nên hắn mới ân cần như vậy, Lâm Thiên Tuyết không nhịn được hỏi:
- Tại sao anh lại muốn đi hả? cái này cũng đâu có nằm trong chức trách của anh!
- Có sao đâu, nếu đã là bảo tiêu của cô thì cũng nên chia sẻ giúp cô một chút chứ? Điểm nhỏ nhoi này tôi có thể giúp cô. - Phương Dật Thiên cười nói.
- Hừ, tôi trước kia thế nào mà lại không phát hiện được anh tốt như vậy nhỉ? - Lâm Thiên Tuyết hai mắt nheo lại, nói.
- Ài, chỉ có thể nói là tôi muốn mà không được, cô từ trước đến nay đâu có cho tôi cơ hội đâu? - Phương Dật Thiên thản nhiên cười, nói.
- Thôi đi, tôi không tin là anh lại có hảo tâm như vậy, nói, anh có phải là có mục đích khác không? - Chân Khả Nhân lạnh lùng hỏi.
- Mục đích? - Phương Dật Thiên nhún vai, nói:
- Được rồi, cô đã hỏi thì tôi đành nói vậy, tôi thấy Hứa thiến xinh đẹp, gợi cảm, muốn tìm cơ hội được ở một mình cùng nàng để tôi tán tỉnh, cái này cũng gọi là lý do được chứ?
Hả? Lâm Thiên Tuyết nhịn không được hét to một tiếng, sau đó liền cười cười, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nói:
- Được rồi, nếu vậy thì anh đi đi, ách…nếm mùi thật bại thì đừng có trách tôi không nói trước nhá.
- Tôi thật đúng là đang muốn xem thử đây! - Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói.
- Phương Dật Thiên, anh thật là một tên ác tâm!
Chân Khả Nhân hừ lạnh một tiếng, không biết tại sao, sau khi nghe Phương Dật Thiến nói xong, nàng trong lòng lại cảm giác có chút khó chịu.
Phương Dật Thiên không để ý đến Chân Khả Nhân, hướng tới Lâm Thiên Tuyết lấy số điện thoại di động của Hứa Thiến và hỏi Hứa Thiến chờ ở đâu.
Rõ ràng hết thảy hắn liền đi ra ngoài, lấy xe, đi đến chỗ hẹn với Hứa Thiến.
- Cái này … cái tên Phương Dật thiên không phải là đã động lòng vì Hứa Thiến rồi sao?
Chân Khả Nhân nhìn bóng Phương Dật Thiến rời đi, không khỏi hồ nghi hỏi.
- Ai biết được, dáng người của Hứa Thiến đẹp như vậy, hắn có coi trọng Hứa thiến thì cũng không có gì kỳ quái cả, đừng quên Hứa Thiến chính là sát thủ của nam nhân. - Lâm Thiên Tuyết cười cười, nói.
- Hắn... cái tên Phương Dật Thiên đáng ghét này! - Chân Khả Nhân tựa hồ như tức giận, hổn hển nói.
- Cô thế nào lại phản ứng kịch liệt như vậy? - Lâm Thiên Tuyết kỳ quái nhìn Chân Khả Nhân, hỏi.
- Hả, tôi, tôi làm sao? - Chân Khả Nhân ngần người ra, hỏi.
- Tất nhiên là có, cô không phải là đã động tâm với Phương Dật Thiên chứ? - Lâm Thiên Tuyết nở một nụ cười, hỏi.
- Tôi vì hắn động tâm?? phi phi phi…Tiểu Tuyết tốt nhất là đừng giễu cợt tôi, xem tôi trừng phạt cô thế nào.
Chân Khả Nhân vừa động, hai tay liền hướng đến Lâm Thiên Tuyết.
Lâm Thiên Tuyết cười váng lên, sau đó hai tay cũng không chậm. Nhìn các nàng khuôn mặt vui vẻ, tựa hồ với chuyện tối qua đã quên hết.
Lúc hai người đùa giỡn cũng không có nghĩ tới Phương Dật Thiên chủ động muốn đi tiếp Hứa Thiến là có mục đích khác, hắn đương nhiên không phải là vì nhan sắc của Hứa Thiến, mặc dù đúng là nhan sắc của nàng rất mê người, nhưng điều này với Phương Dật Thiến mà nói cũng không phải là trọng điểm.
Hắn chỉ muốn biết người đứng đằng sau điều khiển Hứa Thiến là ai.
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, làm cho Phương Dật Thiên đang ngủ bừng dậy, đem đôi mắt nhập nhèm, buồn ngủ lười biếng mở ra, rồi với tôiy lấy điện thoại để tắt chuông. Hai mí mắt của hắn như muốn dính vào nhau, tính ra thì hắn ngủ nhiều lắm cũng là bốn, năm giờ gì đó.
Tuy không nỡ rời khỏi cái giường mềm mại, thơm ngát, lại càng không nỡ gạt thân thể mềm mại, bóng loáng bên cạnh ra. Nhưng thân là bảo tiêu của Lâm Thiên Tuyết vì thế hắn không thể lơ là chức trách, hơn nữa khoảng thời gian này vô cùng nguy hiểm, vụ bắt cóc tối qua rất có thể sẽ lặp lại,vì vậy mấy ngày này hắn vô cùng cẩn thận, không dám rời khỏi Lâm Thiên Tuyết nửa bước.
Hắn hơi cúi đầu xuống ngắm nhìn Lâm Hiểu Tình đang say ngủ, đôi mày hình trăng lưỡi liềm vành trên đôi mắt đẹp, buồn cười nhất là cái mũi thanh tú cao thẳng đang nhăn nhúm lại, đôi môi anh đào mềm mại sau khi trải qua một đợt hôn cuồng nhiệt lúc tối, giờ đây trông hồng nhuận thêm, xinh hơn nữa là khuôn mặt hình trái xoan (Nguyên tác: trứng thiên nga); giờ phút này không thể nghi ngờ là nàng trông cực kỳ dụ nhân, thanh khoái!
Nàng nghiêng người ôm lấy Phương Dật Thiên, tôiy phải choàng qua thắt lưng gã, bộ ngực sữa mềm mại, no đủ áp chặt vào ngực hắn, cặp đùi thon dài, nõn nà khiến mắt người khác không khỏi nhìn phát thèm, khu mật huyệt nửa kín nửa hở làm cho trong đầu hắn hiện lên cảnh nàng trần như nhộng nằm ngủ.
Phương Dật Thiên cẩn thận đem tôiy phải của Lâm Hiểu Tình đang ôm mình nhẹ nhàng bỏ ra, cố ý không làm cho Lâm Hiểu đang say ngủ tỉnh dậy, sau đó đắp lại chăn cho nàng, còn mình thì đi xuống giường, tìm quần áo của mình hôm qua vứt xuống mặc vào.
- Phương Dật Thiên, anh muốn đi sao?
Âm thanh của Lâm Hiểu Tình vang lên làm cho Phương Dật Thiên nao nao, quay đầu lại nhìn, Lâm Hiểu Tình không biết đã tỉnh từ bao giờ, đôi mắt long lanh, xinh đẹp đang nhìn theo hắn.
- Hiểu Tình, em cũng biết anh là bảo tiêu của Lâm Thiên Tuyết mà, anh phải đi, em cứ ngủ tiếp đi! - Phương Dật Thiên mỉm cười nói.
- Oh, vậy sao, như vậy thì bao giờ mới có thể tới tìm em? - Lâm Hiểu Tình thâm ý hỏi.
Phương Dật Thiến cười cười, ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Lâm Hiểu Tình, nói:
- Lúc rãnh rỗi anh sẽ tới tìm em, được chưa?
Lâm Hiểu Tình nghe vậy, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, nũng nịu nói:
- Hôn tạm biệt em đi!
Phương Dật Thiên không thể làm gì hơn là cúi xuống hôn lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, Lâm Hiểu Tình hai tôiy bá lấy cổ hắn, ôm hắn sau đó đôi môi mềm mại chủ động hướng tới đôi môi của Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên lái xe theo hướng đến trang viên Hoa Hồng, dọc đường hắn nghĩ lại sự tình Lâm Thiên Tuyết bị bắt cóc tối qua, không biết có nên nói cho Chánh Dương biết hay không, nhưng lại nghĩ nếu có thể tìm ra mục đích của đám người này, sau đó báo lại cho Lâm Chánh Dương cũng được.
Tiếp theo Phương Dật Thiên nghĩ thầm hôm nay nhất định phải tìm một cái cớ đem Hứa Thiến gọi ra, tốt nhất là đem nàng vào phòng, hảo hảo thẩm vấn, để nàng nói ra, nhân tiện cũng có thể tìm thấy một chút manh mối.
Đang nghĩ thì xe đã đến trang viên Hoa Hồng, hắn đi đến biệt thự của Lâm gia, đợi cho Ngô mụ mở cửa sắt rồi sau đó tiến vào, ra khỏi xe nói:
- Bác Ngô, Lâm tiểu thư vẫn còn đang ngủ chứ ạ?
- Đúng vậy, con bé vẫn còn nghỉ ngơi trên lầu, tiểu Phương sao lần nào cũng đến sớm như vậy, chắc là cũng không được ngủ nhiều đúng không? - Ngô mụ cười hỏi.
- Ha ha, thói quen thôi, đến lúc đó tự nhiên là tỉnh, muốn ngủ nhiều cũng không được! - Phương Dật thiên cười cười, nói.
- Ha ha, vậy tạm thời ngồi đi, bác đi chuẩn bị bữa sáng. - Ngô mụ cười xong liền đi vào phòng bếp.
Phương Dật Thiến đi tới ghế salon ngồi xuống, trên bàn trà sớm đã được mang tới một vài tờ báo, hắn tiện tôiy cầm lấy, lướt qua nội dung, trong lòng đột nhiên rung động, tờ Thượng Diện báo có bài về vụ nổ xe hơi tối qua tại cao lộ Giao Kiều.
Căn cứ vào những gì trong báo nói, cảnh sát điều tra đã nhận định đó là do Hắc Bang trong lúc tranh đấu với nhau gây lên, cụ thể thì vụ án vẫn đang tiếp tục được điều tra.
Phương Dật Thiên xem đến đây không khỏi hơi nhíu mày, theo cảnh sát nói thì dĩ nhiên vô cùng đơn giản, tất cả chỉ là do Hắc bang tranh đấu với nhau, chẳng lẽ cảnh sát không phát hiện ra ở đó có cả đạn bắn tỉa, nếu phát hiện ra thì phải khẳng định đây là một vụ mưu sát mới đúng, dĩ nhiên nếu chỉ thông báo đây là một vụ thanh toán lẫn nhau thì đơn giản hơn.
Có lẽ cảnh sát đã cố ý đơn giản hóa vụ này? Muốn làm được như thế thì chắc chắn phải có cấp trên chỉ thị xuống, nếu suy đoán như vậy thì... người trốn ở phía sau kia, thế lực thật là không thể coi thường được.
Đang nghĩ như vậy, chợt cầu thang trên tầng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hắn ngước mắt lên nhìn, bất ngờ thấy Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân đi xuống, hắn xem qua đồng hồ cũng chỉ mới chín giờ, hai cô gái nhỏ này sao lại dậy sớm như vậy?
- Dậy sớm quá vậy? Như thế nào mà lại ngủ ít thế? - Phương Dật thiên hỏi.
- Chúng tôi ngủ thế nào cũng không cần anh lo?
Chân Khả Nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, khuôn mặt hơi tức giận một chút liền khôi phục lại vẻ cao ngạo băng giá như thường.
Phương Dật Thiên cười cười, nghĩ thầm Chân Khả Nhân này đúng là muốn hướng mình châm chọc a, chắc là làm cho nàng hôn mình một cái khiến nàng nhớ mãi không quên?
- Tiêu di đâu? Nàng vẫn còn ngủ sao? - Phương Dật Thiên thuận miệng hỏi.
- Uh, Tiêu di vẫn còn ngủ, vừa rồi Hứa Thiến gọi điện nói là muốn đến đây, cho nên tôi nhân tiện xuống đây chuẩn bị đón. - Lâm Thiên Tuyết nói.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, Hứa Thiến muốn đến đây, nàng không phải có mục đích gì chứ?
Nghĩ đến điều này trong đầu Phương Dật Thiến chợt lóe lên một ý, hắn đùa đùa thật thật nói:
- Hứa Thiến muốn tới đây ah, không bằng như vậy đi, các cô vừa mới ngủ dậy, hay là... cứ lánh mặt đi, tôi đi tiếp nàng là được rồi.
- Anh đi? - Lâm Thiên Tuyết đứng ngẩn ra, nghĩ không biết Phương Dật Thiến từ lúc nào lại trở lên ân cần chu đáo thế nhỉ?
Chắc là có điều gì gian trá nên hắn mới ân cần như vậy, Lâm Thiên Tuyết không nhịn được hỏi:
- Tại sao anh lại muốn đi hả? cái này cũng đâu có nằm trong chức trách của anh!
- Có sao đâu, nếu đã là bảo tiêu của cô thì cũng nên chia sẻ giúp cô một chút chứ? Điểm nhỏ nhoi này tôi có thể giúp cô. - Phương Dật Thiên cười nói.
- Hừ, tôi trước kia thế nào mà lại không phát hiện được anh tốt như vậy nhỉ? - Lâm Thiên Tuyết hai mắt nheo lại, nói.
- Ài, chỉ có thể nói là tôi muốn mà không được, cô từ trước đến nay đâu có cho tôi cơ hội đâu? - Phương Dật Thiên thản nhiên cười, nói.
- Thôi đi, tôi không tin là anh lại có hảo tâm như vậy, nói, anh có phải là có mục đích khác không? - Chân Khả Nhân lạnh lùng hỏi.
- Mục đích? - Phương Dật Thiên nhún vai, nói:
- Được rồi, cô đã hỏi thì tôi đành nói vậy, tôi thấy Hứa thiến xinh đẹp, gợi cảm, muốn tìm cơ hội được ở một mình cùng nàng để tôi tán tỉnh, cái này cũng gọi là lý do được chứ?
Hả? Lâm Thiên Tuyết nhịn không được hét to một tiếng, sau đó liền cười cười, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nói:
- Được rồi, nếu vậy thì anh đi đi, ách…nếm mùi thật bại thì đừng có trách tôi không nói trước nhá.
- Tôi thật đúng là đang muốn xem thử đây! - Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói.
- Phương Dật Thiên, anh thật là một tên ác tâm!
Chân Khả Nhân hừ lạnh một tiếng, không biết tại sao, sau khi nghe Phương Dật Thiến nói xong, nàng trong lòng lại cảm giác có chút khó chịu.
Phương Dật Thiên không để ý đến Chân Khả Nhân, hướng tới Lâm Thiên Tuyết lấy số điện thoại di động của Hứa Thiến và hỏi Hứa Thiến chờ ở đâu.
Rõ ràng hết thảy hắn liền đi ra ngoài, lấy xe, đi đến chỗ hẹn với Hứa Thiến.
- Cái này … cái tên Phương Dật thiên không phải là đã động lòng vì Hứa Thiến rồi sao?
Chân Khả Nhân nhìn bóng Phương Dật Thiến rời đi, không khỏi hồ nghi hỏi.
- Ai biết được, dáng người của Hứa Thiến đẹp như vậy, hắn có coi trọng Hứa thiến thì cũng không có gì kỳ quái cả, đừng quên Hứa Thiến chính là sát thủ của nam nhân. - Lâm Thiên Tuyết cười cười, nói.
- Hắn... cái tên Phương Dật Thiên đáng ghét này! - Chân Khả Nhân tựa hồ như tức giận, hổn hển nói.
- Cô thế nào lại phản ứng kịch liệt như vậy? - Lâm Thiên Tuyết kỳ quái nhìn Chân Khả Nhân, hỏi.
- Hả, tôi, tôi làm sao? - Chân Khả Nhân ngần người ra, hỏi.
- Tất nhiên là có, cô không phải là đã động tâm với Phương Dật Thiên chứ? - Lâm Thiên Tuyết nở một nụ cười, hỏi.
- Tôi vì hắn động tâm?? phi phi phi…Tiểu Tuyết tốt nhất là đừng giễu cợt tôi, xem tôi trừng phạt cô thế nào.
Chân Khả Nhân vừa động, hai tay liền hướng đến Lâm Thiên Tuyết.
Lâm Thiên Tuyết cười váng lên, sau đó hai tay cũng không chậm. Nhìn các nàng khuôn mặt vui vẻ, tựa hồ với chuyện tối qua đã quên hết.
Lúc hai người đùa giỡn cũng không có nghĩ tới Phương Dật Thiên chủ động muốn đi tiếp Hứa Thiến là có mục đích khác, hắn đương nhiên không phải là vì nhan sắc của Hứa Thiến, mặc dù đúng là nhan sắc của nàng rất mê người, nhưng điều này với Phương Dật Thiến mà nói cũng không phải là trọng điểm.
Hắn chỉ muốn biết người đứng đằng sau điều khiển Hứa Thiến là ai.
/1867
|