Tiêu Di cùng Phương Dật Thiên đến cửa hàng thời trang để Tiêu Di tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Tiêu Di xinh đẹp động lòng người mặt ngọc nhiễm một tầng ửng đỏ, trên mặt nóng như lửa, từ sau khi từ cửa hàng thời trang ra cũng không kéo tay Phương Dật Thiên nữa, Phương Dật Thiên biết đây là kết quả của việc vừa rồi hai người bán hàng kia nói lung tung.
Lại nóiTiêu Di là người yêu hắn? Bà xã? Hắn không sao cả, nhưngTiêu Di dù gì cũng là nữ nhân, nữ nhân đều coi trọng mặt mũi không phải sao?
Bởi vậy,Tiêu Di cũng không tới gần hắn, cũng không tiếp tục kéo cánh tay hắn, hắn tròng lòng thầm rủa hai người bán hàng kia thậm tệ. Nếu đã sinh ra hiểu lầm vậy hắn phải giải thích để tránh mới đúng, dù sao cũng không thể đểTiêu Di xấu hổ như vậy a?
Ách,Tiêu Di, vừa rồi... cô cũng không cần để ý, hai người bán hàng trẻ tuổi không hiểu chuyện, nói lung tung. Phương Dật Thiên rất hết dũng khí, nói một hơi.
Hắn còn chưa dứt lời,Tiêu Di lại không nhịn được hai tôii đỏ hồng lên, nàng nhìn Phương Dật Thiên một cái nói: Vậy anh cảm thấy tôi thực sự già hơn anh nhiều, như là dì anh đúng không?
Phương Dật Thiên sửng sốt, không rõ những lời này củaTiêu Di có ý tứ gì, hắn nghĩ một chút, cười nói: Kỳ thậtTiêu Di không già chút nào, nhìn qua còn rất trẻ, ngược lại tôi thấy mình có điểm thành thục hơn, bởi vậy người khác mới hiểu lầm chúng tôi a, ha ha.
Tiêu Di nghe vậy liếc mặt nhìn hắn một cái, nhịn không được thản nhiên cười, nhất thời quang mang bắn ra bốn phía, vô cùng động lòng người, hơn nữa bộ ngực cực lớn như muốn phá rách y phục trước ngực thêm một chiếc quần bó sát lộ ra kiêu đồn tròn trĩnh, chính thể mà mà nói tuyệt đối là sức hấp dẫn chết người.
Phương Dật Thiên ánh mắt nhịn không được liếc nhìn bộ ngực trắng nõn non mềm củaTiêu Di, sợTiêu Di phát hiện ánh mắt hắn, liền mở miệng nói: Ách,Tiêu Di, quần áo này là cô mua cho ai?
Tiêu Di kì quái nhìn Phương Dật Thiên một cái, nói: Đương nhiên là mua cho anh , nếu không tôi gọi anh đi thử quần áo làm gì?
Ạch Phương Dật Thiên trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc kêu lên một tiếng, hắn không ngờTiêu Di lại dẫn hắn đi mua quần áo, hơn nừa đều là quần áo xa xỉ, tính ra một bộ âu phục cùng với chiếc áo trắng kia cũng hơn hai mươi vạn, đối với hắn mà nói hai mười vạn là con số không nhỏ a!
Hắn cười khổ nói: Tiêu Di, tôi , tôi vẫn có quần áo mặc, vả lại, cô mua quần áo sang trọng như vậy, tôi thực sự không nhận nổi a!
Sao không nhận nổi? Tôi mua lẽ phục cho anh đương nhiên là có mục đích, hơn nữa, là tôi tự nguyện mua cho anh. Tiêu Di trừng mắt nhìn hắn một cái tức giận nói.
Cài đó...... có mục đích gì? Phương Dật Thiên nhịn không được hỏi, hắn thầm nghĩTiêu Di này không phải muốn tiến cử hắn vì hắn giúp nàng xoa bóp chứ?
Trước kia không phải anh đã đáp ứng tôi chỉ cân tôi có việc sẽ giúp sao? Đêm mai anh mặc bộ âu phục này vào, tôi muốn dẫn anh tham gia một bữa tiệc. Tiêu Di thản nhiên nói.
Phương Dật Thiên nghr vậy lúc sau mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra làTiêu Di muốn hắn cùng nàng đi tham gia một bữa tiệc nên mới mua âu phục cho hắn, hăn cười nói: Cũng không cần mua đồ đắt đỏ vậy a, tùy tiện mua một bộ là được rồi, mất nhiều tiền của cô như vậy, tôi cũng không có trả lại cho cô.
Hi hi!
Tiêu Di không nhịn được cười lên một tiếng, phong tình vạn chủng tức giận nhìn Phương Dật Thiên một cái, nói: Ai cần anh trả? Thật là, cũng chỉ có hai mươi vạn, tôi trả là được.
Nói xong, vẻ xấu hổ ngượng ngùng ban đầu củaTiêu Di cũng bớt đi không ít, nàng bất tri bất giác cùng Phương Dật Thiên sóng vai đi tới, theo bước chân của nàng mà cặp kiêu đồn no tròn lắc lư hia bên, cặp đùi thon dài đeo tất chân màu da người, toàn thân tự nhiên toát ra một cỗ mị lực hấp dẫn lòng người.
Tiếp sau,Tiêu Di cùng Phương Dật Thiên đi tới một cửa hàng thời trang nổi tiếng thê giới Armani, Phương Dật Thiên sủng sốt, nhịn không được bật thốt lên: Còn muốn mua nữa?
Dù sao cũng đến rồi, mua vài món đi. Tiêu Di thản nhiên nói, làm Phương Dật Thiên cũng không còn lựa chọn nào khác, đành vào lựa chọn một bộ vậy.
Phương Dật Thiên liếc nhìn bảng giá hiệu Armani xong trong đầu hiện lên một cái công thức----- một cái quần bốn vạn? Tứ đại danh hoa ở Thiên thượng nhân gian cũng chỉ có một vạn đồng một đêm, bốn vạn đồng có thể đem tứ đại danh hoa thay nhau làm vài lần! ÁC, không nói Thiên thượng nhân gian, chỉ nói đến Kim Bích Huy Hoàng chắc chỉ tám chín nghìn a?
Nếu Tiêu Di biết ý nghĩ xấu xa trong đầu Phương Dật Thiên hiện tại, chỉ sợ ngay tại trận sẽ phủi tay chạy lấy người.
Tiêu Di nhìn Phương Dật Thiên ngơ ngẩn mãi không chọn được một bộ quần áo, nàng liền cầm một chiếc quần đen cùng chiếc áo thun sọc đưa cho hắn nói: Anh thử đi, xem thế nào, trông được thì mua.
Phương Dật Thiên còn có thể nói cái gì, đành cầm quần áo vào gian thử đồ, vừa đi ra liền biết thằng nhóc Phương Dật Thiên này là một tên trời sinh mặc quần áo, vô luận mặc cái gì cũng sinh ra một phương vi đặc biệt, cài này đương nhiên là do hắn trải qua vô số lần rèn luyện mới có được một thân thể như vậy.
Tự nhiên làTiêu Di đồng ý mua bộ quần áo này, đi đến trước đại sảnh thanh toán, thanh toán xong mày liễu củaTiêu Di nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Phương Dật Thiên chú ý đến nét mặtTiêu Di có chút khác thường, vội vàng thân thiết hỏi: Tiêu Di, cô làm sao thế?
Bụng, bụng hơi đau! Tiêu Di nhíu mày, đột nhiên nàng như ý thức được cái gì, vội ngẩng đầu lên gọi một người bán hàng, nói: Xin hỏi phòng vệ sinh gần nhất ở chỗ nào?
Quý khách đi thẳng sau đó quẹo phải, đi thẳng tiếp là thấy. Tên bán hàng kia nói.
Cám ơn! Tiêu Di nói xong vội đi tới phòng vệ sinh, xem ra rất gấp gáp.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, không biế tTiêu Di làm sao, chẳng lẽ là tiêu chảy? Không thể nào!
Hắn cười khổ, cầm lấy túi to quần áo đi về phía phòng vệ sinh.
Tiêu Di xinh đẹp động lòng người mặt ngọc nhiễm một tầng ửng đỏ, trên mặt nóng như lửa, từ sau khi từ cửa hàng thời trang ra cũng không kéo tay Phương Dật Thiên nữa, Phương Dật Thiên biết đây là kết quả của việc vừa rồi hai người bán hàng kia nói lung tung.
Lại nóiTiêu Di là người yêu hắn? Bà xã? Hắn không sao cả, nhưngTiêu Di dù gì cũng là nữ nhân, nữ nhân đều coi trọng mặt mũi không phải sao?
Bởi vậy,Tiêu Di cũng không tới gần hắn, cũng không tiếp tục kéo cánh tay hắn, hắn tròng lòng thầm rủa hai người bán hàng kia thậm tệ. Nếu đã sinh ra hiểu lầm vậy hắn phải giải thích để tránh mới đúng, dù sao cũng không thể đểTiêu Di xấu hổ như vậy a?
Ách,Tiêu Di, vừa rồi... cô cũng không cần để ý, hai người bán hàng trẻ tuổi không hiểu chuyện, nói lung tung. Phương Dật Thiên rất hết dũng khí, nói một hơi.
Hắn còn chưa dứt lời,Tiêu Di lại không nhịn được hai tôii đỏ hồng lên, nàng nhìn Phương Dật Thiên một cái nói: Vậy anh cảm thấy tôi thực sự già hơn anh nhiều, như là dì anh đúng không?
Phương Dật Thiên sửng sốt, không rõ những lời này củaTiêu Di có ý tứ gì, hắn nghĩ một chút, cười nói: Kỳ thậtTiêu Di không già chút nào, nhìn qua còn rất trẻ, ngược lại tôi thấy mình có điểm thành thục hơn, bởi vậy người khác mới hiểu lầm chúng tôi a, ha ha.
Tiêu Di nghe vậy liếc mặt nhìn hắn một cái, nhịn không được thản nhiên cười, nhất thời quang mang bắn ra bốn phía, vô cùng động lòng người, hơn nữa bộ ngực cực lớn như muốn phá rách y phục trước ngực thêm một chiếc quần bó sát lộ ra kiêu đồn tròn trĩnh, chính thể mà mà nói tuyệt đối là sức hấp dẫn chết người.
Phương Dật Thiên ánh mắt nhịn không được liếc nhìn bộ ngực trắng nõn non mềm củaTiêu Di, sợTiêu Di phát hiện ánh mắt hắn, liền mở miệng nói: Ách,Tiêu Di, quần áo này là cô mua cho ai?
Tiêu Di kì quái nhìn Phương Dật Thiên một cái, nói: Đương nhiên là mua cho anh , nếu không tôi gọi anh đi thử quần áo làm gì?
Ạch Phương Dật Thiên trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc kêu lên một tiếng, hắn không ngờTiêu Di lại dẫn hắn đi mua quần áo, hơn nừa đều là quần áo xa xỉ, tính ra một bộ âu phục cùng với chiếc áo trắng kia cũng hơn hai mươi vạn, đối với hắn mà nói hai mười vạn là con số không nhỏ a!
Hắn cười khổ nói: Tiêu Di, tôi , tôi vẫn có quần áo mặc, vả lại, cô mua quần áo sang trọng như vậy, tôi thực sự không nhận nổi a!
Sao không nhận nổi? Tôi mua lẽ phục cho anh đương nhiên là có mục đích, hơn nữa, là tôi tự nguyện mua cho anh. Tiêu Di trừng mắt nhìn hắn một cái tức giận nói.
Cài đó...... có mục đích gì? Phương Dật Thiên nhịn không được hỏi, hắn thầm nghĩTiêu Di này không phải muốn tiến cử hắn vì hắn giúp nàng xoa bóp chứ?
Trước kia không phải anh đã đáp ứng tôi chỉ cân tôi có việc sẽ giúp sao? Đêm mai anh mặc bộ âu phục này vào, tôi muốn dẫn anh tham gia một bữa tiệc. Tiêu Di thản nhiên nói.
Phương Dật Thiên nghr vậy lúc sau mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra làTiêu Di muốn hắn cùng nàng đi tham gia một bữa tiệc nên mới mua âu phục cho hắn, hăn cười nói: Cũng không cần mua đồ đắt đỏ vậy a, tùy tiện mua một bộ là được rồi, mất nhiều tiền của cô như vậy, tôi cũng không có trả lại cho cô.
Hi hi!
Tiêu Di không nhịn được cười lên một tiếng, phong tình vạn chủng tức giận nhìn Phương Dật Thiên một cái, nói: Ai cần anh trả? Thật là, cũng chỉ có hai mươi vạn, tôi trả là được.
Nói xong, vẻ xấu hổ ngượng ngùng ban đầu củaTiêu Di cũng bớt đi không ít, nàng bất tri bất giác cùng Phương Dật Thiên sóng vai đi tới, theo bước chân của nàng mà cặp kiêu đồn no tròn lắc lư hia bên, cặp đùi thon dài đeo tất chân màu da người, toàn thân tự nhiên toát ra một cỗ mị lực hấp dẫn lòng người.
Tiếp sau,Tiêu Di cùng Phương Dật Thiên đi tới một cửa hàng thời trang nổi tiếng thê giới Armani, Phương Dật Thiên sủng sốt, nhịn không được bật thốt lên: Còn muốn mua nữa?
Dù sao cũng đến rồi, mua vài món đi. Tiêu Di thản nhiên nói, làm Phương Dật Thiên cũng không còn lựa chọn nào khác, đành vào lựa chọn một bộ vậy.
Phương Dật Thiên liếc nhìn bảng giá hiệu Armani xong trong đầu hiện lên một cái công thức----- một cái quần bốn vạn? Tứ đại danh hoa ở Thiên thượng nhân gian cũng chỉ có một vạn đồng một đêm, bốn vạn đồng có thể đem tứ đại danh hoa thay nhau làm vài lần! ÁC, không nói Thiên thượng nhân gian, chỉ nói đến Kim Bích Huy Hoàng chắc chỉ tám chín nghìn a?
Nếu Tiêu Di biết ý nghĩ xấu xa trong đầu Phương Dật Thiên hiện tại, chỉ sợ ngay tại trận sẽ phủi tay chạy lấy người.
Tiêu Di nhìn Phương Dật Thiên ngơ ngẩn mãi không chọn được một bộ quần áo, nàng liền cầm một chiếc quần đen cùng chiếc áo thun sọc đưa cho hắn nói: Anh thử đi, xem thế nào, trông được thì mua.
Phương Dật Thiên còn có thể nói cái gì, đành cầm quần áo vào gian thử đồ, vừa đi ra liền biết thằng nhóc Phương Dật Thiên này là một tên trời sinh mặc quần áo, vô luận mặc cái gì cũng sinh ra một phương vi đặc biệt, cài này đương nhiên là do hắn trải qua vô số lần rèn luyện mới có được một thân thể như vậy.
Tự nhiên làTiêu Di đồng ý mua bộ quần áo này, đi đến trước đại sảnh thanh toán, thanh toán xong mày liễu củaTiêu Di nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Phương Dật Thiên chú ý đến nét mặtTiêu Di có chút khác thường, vội vàng thân thiết hỏi: Tiêu Di, cô làm sao thế?
Bụng, bụng hơi đau! Tiêu Di nhíu mày, đột nhiên nàng như ý thức được cái gì, vội ngẩng đầu lên gọi một người bán hàng, nói: Xin hỏi phòng vệ sinh gần nhất ở chỗ nào?
Quý khách đi thẳng sau đó quẹo phải, đi thẳng tiếp là thấy. Tên bán hàng kia nói.
Cám ơn! Tiêu Di nói xong vội đi tới phòng vệ sinh, xem ra rất gấp gáp.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, không biế tTiêu Di làm sao, chẳng lẽ là tiêu chảy? Không thể nào!
Hắn cười khổ, cầm lấy túi to quần áo đi về phía phòng vệ sinh.
/1867
|