Phương Dật Thiên sau khi đi ra khỏi phòng Tiêu Di liền vội vàng hướng xuống dưới lầu đi tới, thế nhưng khi hắn đến cầu thang, thì đã chứng kiến một thân ảnh cũng đang vội vàng chạy đi lên, hắn trong lòng kinh hãi, muốn tránh né đã không kịp, không có biện pháp nào khác, hắn đành phải mở hai tay ra.
Ai da......
Hai người cùng đụng vào nhau, người chạy lên lầu chính là Lâm Thiên Tuyết, nàng thật không nghĩ tới ngay chỗ lên lầu lại gặp phải Phương Dật Thiên đang đi xuống, không kịp đề phòng liền đụng nhau. Tiếp theo, nàng cảm giác được thân thể của mình bị một đôi tay ôm lại một chút.
Nàng trong lòng cả kinh, ngẩng mặt lên nhìn, chứng kiến Phương Dật Thiên đang dang hai tay ra đỡ lấy thân thể của mình, nàng hé ra vẻ đẹp tuyệt luân vừa tức vừa giận trên khuôn mặt mình, hẵn giọng nói: Anh... Anh buông tay ra mau, anh ôm em làm cái gì? Lưu manh!
Này...... Anh sợ em bị ngã nên mới đưa ta ra đỡ một chút, cũng không phải muốn ôm em. Phương Dật Thiên vừa nói vừa buông lỏng hai tay.
Hừ, Lâm Thiên Tuyết trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, mới vừa rồi chạm trán bất ngờ khiến cho ngực của nàng mơ hồ vẫn còn đau, nhớ tới bộ ngực của mình vừa nãy đụng vào tên hỗn đản này, khuôn mặt xinh xắn không khỏi trở nên nhiễm hồng, rồi sau đó ánh mắt trở nên ác liệt, hỏi, Anh tại sao lại chạy lên lầu? Có phải có ý đồ bất lương gì không?
Phương Dật Thiên nhịn không được cười một tiếng nói: Anh thấy em cả ngày toàn nghĩ ba cái thứ không lành mạnh, cho nên lúc nào cũng cảm giác hành vi của người khác đều là bất lương hết, đúng không?
Anh...... Lâm Thiên Tuyết đỏ mặt, trong lòng tức giận, lạnh lùng nói, Anh mới cả ngày nghĩ tới mấy thứ không lành mạnh, nói, anh lên lầu rốt cuộc là để làm cái gì?
Phương Dật Thiên không muốn cùng thiên kim đại tiểu thư tiếp tục dây dưa nữa, liền nói: Thân thể Tiêu Di không thoải mái, phát tin nhắn nhờ anh đem chén nước nóng lên cho nàng, anh chỉ đem chén nước lên đưa thôi. Anh nói em này Lâm tiểu thư, sau này đề nghị em không nên dùng cái loại tư tưởng không đạo đức gán lên người anh nữa được chứ? Anh đã nói rồi, anh không phải loại người như em tưởng tượng. Hơn nữa, em vẫn còn là một tiểu cô nương còn đang trong thời kỳ phát dục, anh chẳng có đánh chủ ý gì lên đâu mà lo!
Phương Dật Thiên nói xong hưng phấn huýt gió một cái rồi đi xuống dưới lầu.
Tiểu cô nương còn đang trong thời kỳ phát dục......? Lâm Thiên Tuyết bị những lời này của Phương Dật Thiên làm tức giận đến nỗi ngực phập phồng không thôi, nàng nhịn không được tức giận nói, Phương Dật Thiên! Anh đồ hỗn đản, đồ trứng thối, đồ bại hoại!
Nhìn bóng lưng của Phương Dật Thiên, Lâm Thiên Tuyết vốn đang nghĩ định xông lên tiếp tục mắng hắn hai tiếng, nhưng ngẫm lại Phương Dật Thiên nói thân thể Tiêu Di có chút không thoải mái, nàng liền đạp đạp chân mấy cái, rồi hướng phía trên lầu chạy lên, tiến vào trong phòng của Tiêu Di.
Phương Dật Thiên xuống tới dưới lầu không có việc gì làm, trực tiếp tới ghế salon ngồi xuống, tiện tay mở TV ra. Bắt gặp ngay World Cup, hắn đối với bóng đá cùng lắm chỉ là giả làm dân ghiền bóng. Bất quá đôi lúc cũng xem để giải sầu.
Xem một hồi, tâm thần có chút không yên, trong đầu thủy chung vẫn thường hiện ra thân ảnh Tiêu Di. Chung quy là nhớ tới nu hôn nồng nhiệt tràn đầy tình cảm cùng với thời khắc mất hồn khi hắn đặt hai tay lên cặp tuyết phong cao vút của Tiêu Di mà vuốt ve, tinh tế hồi tưởng lại, thật sự là khiến kẻ khác hâm mộ không thôi a!
Nút lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tiêu Di, cái loại hương vị ngọt ngào mềm mại này đóng dấu thật sâu trong đầu hắn. Hắn thầm nghĩ lúc nào đó có cơ hội thì phải nếm tiếp mùi vị đôi môi đó của Tiêu Di nữa mới được.
Đối với hắn mà nói, cơ hội không phải chờ đợi, mà là tự mình sáng tạo ra. Hắn tin tưởng, đến thời cơ thích hợp, hắn sẽ sáng tạo thêm cơ hội tuyệt hảo cùng loại như vầy lần nữa.
Dù sao ở bên cạnh một cực phẩm thục nữ đỉnh cấp. Nếu như không ngẫu nhiên hưởng thụ một chút, hắn cũng cảm giác được có lỗi với chính mình.
Tiếp theo, hắn nhớ tới Tiêu Di hôm nay vừa lúc tới kỳ kinh nguyệt, thầm nghĩ phụ nữ lúc này là suy yếu nhất, cũng là thời khắc cần quan tâm che chở nhất. Lúc đó, thông thường chỉ cần một cái cử động quan tâm ấm áp là sẽ đổi lấy cảm giác triệt để của nàng, cũng nhờ đó mà giánh được hảo cảm nhiều hơn.
Như vậy, mình phải tỏ vẻ quan tâm như thế nào đây? Phát một tin nhắn ân cần hỏi thăm ư? Chậc, tựa hồ không đủ thành ý cho lắm! Được rồi, phụ nữ bình thường những lúc như vầy hay uống cái gì bồi bổ nhỉ? Là cái gì đây? Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, hắn ở phương diện này kinh nghiệm phải nói là ít đến đáng thương.
Lúc này, má Ngô từ bên ngoài vào trong biệt thự. Sau khi chứng kiến má Ngô, Phương Dật Thiên linh quang chợt lóe, thầm nghĩ má Ngô là phụ nữ sinh sống hơn nửa đời người, khẳng định là biết phụ nữ khi tới kinh nguyệt nên uống cái gì bồi bổ thân thể là tốt nhất.
Vì vậy hắn hướng phía má Ngô đi tới, cười cười, có chút xấu hổ nói: Má Ngô à, có chuyện muốn nhờ bác hỗ trợ một chút.
Có chuyện gì hả tiểu Phương? Có việc gì cháu cứ việc nói. Má Ngô cười dài nói.
Ách...... Là như thế này, thân thể Tiêu Di có chút không thoải mái, hình như là tới kinh nguyệt, vậy nên cho nàng uống cái gì mới tốt đây? Phương Dật Thiên mặt dày nói.
Má Ngô nghe xong sắc mặt có chút ngẩn ra, rồi sau đó phản ứng lại, nàng cười nói: Thì ra Tiêu Di tới kinh nguyệt, thảo nào bác thấy sắc mặt nàng hôm nay có chút bất hảo. Vầy đi, bác làm một chén trà gừng pha đường, sau đó bỏ thêm một ít táo đỏ vô, cậu bưng lên cho Tiêu Di uống, cái này có thể bổ máu giảm đau.
Ồ, vậy đa ta má Ngô. Phương Dật Thiên cười cười.
Cám ơn cái gì mà cám ơn, đứa nhỏ này, nói chuyện còn khách khí như vậy. Mát Ngô cười cười, liền đi tới bắt đầu pha trà gừng. Kế đến nàng lại đi vào phòng bếp, rửa sạch mấy trái táo đỏ, rồi bỏ chung vào trong trà gừng pha đường. Sau đó đem nó đổ vào một cái chén.
Tiểu Phương, vậy phiền cháu đem chén trà gừng pha đường lên cho Tiêu Di đi, uống nó cơ thể sẽ tốt hơn chút.
Vâng, cám ơn má Ngô! Phương Dật Thiên cười cười, liền bưng chén trà gừng pha đường hướng lên lầu.
Hắn thầm nghĩ có nên phát một đoạn tin nhắn trước cho Tiêu Di không, nhưng lại nghĩ dù gì cũng đã đi tới nơi rồi, không cần thiết phải làm vậy, liền trực tiếp hướng phía phòng Tiêu Di đi tới.
Lúc đi ngang phòng Lâm Thiên Tuyết, hắn chứng kiến cửa phòng Lâm Thiên Tuyết mở ra. Bất quá bên trong không có ai, hắn thầm nghĩ Lâm Thiên Tuyết sẽ không phải là đang ở trong phòng Tiêu Di đấy chứ?
Nghĩ thế hắn chạy tới trước cửa phòng Tiêu Di gõ cửa.
Ai đó? Vào đi. Thanh âm của Tiêu Di truyền tới.
Phương Dật Thiên liền mở cửa phòng đi vào, quả thực ngoài dự liệu, trong phòng chỉ có một mình Tiêu Di, nàng đang dựa vào đầu giường xem tạp chí, chứng kiết Phương Dật Thiên, sắc mắt của nàng có chút ngẩn ra, không biết Phương Dật Thiên đến là có chuyện gì.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc cùng khó hiểu của Tiêu Di, Phương Dật Thiên cười nhạt nói: Tiêu Di, nghe nói phụ nữ tới kinh nguyệt uống trà gừng pha đường sẽ đỡ hơn một chút, cô thừa dịp còn nóng uống chút đi.
Sắc mặt của Tiêu Di ngẩn ra, đưa tay tiếp nhận chén trà gừng pha đường của Phương Dật Thiên, bên trên còn lơ lửng vài trái táo đỏ. Lúc này nàng trong lòng rất ấm áp, tâm lý cũng cực kỳ ấm áp, nàng không nghĩ tới Phương Dật Thiên nhìn qua bộ dáng binh sĩ hời hợt mà lại tỉ mỉ cẩn thận như thế.
Những năm gần đây, mỗi khi kinh nguyệt tới khiến nàng đau đớn không thôi, cũng chưa từng có người nào quan tâm mang đến một chén trà gừng pha đường nóng cho nàng cả. Nàng trong lòng cảm thấy rất ấm áp, đang muốn nói cái gì đó thì cổ họng tựa hồ như bị chặn lại, kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, ngay cả một câu nói cũng nói không nên lời.
Phương Dật Thiên chứng kiến phòng Tiêu Di không có Lâm Thiên Tuyết, âm thầm lấy làm kỳ lạ. Hắn nghĩ cũng không thể ở trong phòng Tiêu Di lâu, bèn cười cười nói: Tiêu Di, cô uống trước đi, tôi đi ra ngoài, có gì thì gọi điện thoại hoặc nhắn tin!
Phương Dật Thiên vừa nói vừa hướng Tiêu Di cười, rồi xoay người đi ra khỏi phòng Tiêu Di, thuận tay đóng cửa lại.
Tiêu Di phục hồi tinh thần lại, miệng có chút mở ra, uống từng ngụm trà gừng nóng hổi, cũng không biết là do hơi nóng làm cay hay là trong lòng nàng nghĩ gì đó, vành mắt có chút ươn ướt, nước mắt trong suốt tại khóe mắt bắt đầu lưu chuyển.
Lại nói sau khi Phương Dật Thiên đi ra khỏi phòng Tiêu Di định hướng xuống lầu đi xuống, hắn vốn đang kỳ quái là Lâm Thiên Tuyết đi đâu, thì lúc này lại nghe thấy phương hướng phòng tắm lầu 2 truyền đến một đợt tiếng nước xối xả. Hắn lúc này mới nghĩ phỏng chừng là Lâm Thiên Tuyết đang ở trong phòng tắm rửa.
Lúc đi ngang phòng Lâm Thiên Tuyết, Phương Dật Thiên hướng trong phòng nhìn qua, thân hình của hắn nhất thời đứng lại. Bởi vì hắn đột nhiên chứng kiến trên chiếc giường lớn trong phòng của Lâm Thiên Tuyết có một bộ tình thú nội y cực kỳ gợi cảm!
Hắn không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Thật con mẹ nó, Lâm Thiên Tuyết bình thường cũng chịu mặc tình thú nội y ư? Thật sự là nhìn không ra a! Nếu không thôi thì xem thử một chút mấy cái nội y này của nàng, dù sao nàng đang tắm rửa, nhất thời cũng không có đi ra.
Nghĩ xong, Phương Dật Thiên liền quang minh chính đại tiêu sái bước vô phòng Lâm Thiên Tuyết, ngửi thấy mùi thơm ngao ngát trong phòng nàng cũng khiến hắn cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nhưng mà, lúc Phương Dật Thiên vừa mới đi vào phòng Lâm Thiên Tuyết được mấy bước, hắn liền nghe được Cạch một tiếng, tim của hắn nhất thời giật mình, trong lòng biết không xong rồi.
Tiêu Di, con đi WC xong rồi, dì có phải cũng định đi WC không?
Thanh âm của Lâm Thiên Tuyết nhẹ nhàng truyền tới, kế đến là tiếng bước chân của nàng.
Khoảnh khắc đó, Phương Dật Thiên hoàn toàn đờ đẫn, trong lòng không nhịn được mắng to. Hắn thầm nghĩ mình như thế nào lại xui xẻo vậy chứ, mới vừa bước vô phòng Lâm Thiên Tuyết thì nàng đã ra khỏi WC rồi. Nếu để cho nàng phát giác ra hắn đang ngơ ngác đứng ở trong phòng nàng, vậy tính nghiêm trọng của hậu quả khỏi nghĩ cũng biết. Như vầy, Phương Dật Thiên kế tiếp phải làm gì bây giờ đây?
Ai da......
Hai người cùng đụng vào nhau, người chạy lên lầu chính là Lâm Thiên Tuyết, nàng thật không nghĩ tới ngay chỗ lên lầu lại gặp phải Phương Dật Thiên đang đi xuống, không kịp đề phòng liền đụng nhau. Tiếp theo, nàng cảm giác được thân thể của mình bị một đôi tay ôm lại một chút.
Nàng trong lòng cả kinh, ngẩng mặt lên nhìn, chứng kiến Phương Dật Thiên đang dang hai tay ra đỡ lấy thân thể của mình, nàng hé ra vẻ đẹp tuyệt luân vừa tức vừa giận trên khuôn mặt mình, hẵn giọng nói: Anh... Anh buông tay ra mau, anh ôm em làm cái gì? Lưu manh!
Này...... Anh sợ em bị ngã nên mới đưa ta ra đỡ một chút, cũng không phải muốn ôm em. Phương Dật Thiên vừa nói vừa buông lỏng hai tay.
Hừ, Lâm Thiên Tuyết trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, mới vừa rồi chạm trán bất ngờ khiến cho ngực của nàng mơ hồ vẫn còn đau, nhớ tới bộ ngực của mình vừa nãy đụng vào tên hỗn đản này, khuôn mặt xinh xắn không khỏi trở nên nhiễm hồng, rồi sau đó ánh mắt trở nên ác liệt, hỏi, Anh tại sao lại chạy lên lầu? Có phải có ý đồ bất lương gì không?
Phương Dật Thiên nhịn không được cười một tiếng nói: Anh thấy em cả ngày toàn nghĩ ba cái thứ không lành mạnh, cho nên lúc nào cũng cảm giác hành vi của người khác đều là bất lương hết, đúng không?
Anh...... Lâm Thiên Tuyết đỏ mặt, trong lòng tức giận, lạnh lùng nói, Anh mới cả ngày nghĩ tới mấy thứ không lành mạnh, nói, anh lên lầu rốt cuộc là để làm cái gì?
Phương Dật Thiên không muốn cùng thiên kim đại tiểu thư tiếp tục dây dưa nữa, liền nói: Thân thể Tiêu Di không thoải mái, phát tin nhắn nhờ anh đem chén nước nóng lên cho nàng, anh chỉ đem chén nước lên đưa thôi. Anh nói em này Lâm tiểu thư, sau này đề nghị em không nên dùng cái loại tư tưởng không đạo đức gán lên người anh nữa được chứ? Anh đã nói rồi, anh không phải loại người như em tưởng tượng. Hơn nữa, em vẫn còn là một tiểu cô nương còn đang trong thời kỳ phát dục, anh chẳng có đánh chủ ý gì lên đâu mà lo!
Phương Dật Thiên nói xong hưng phấn huýt gió một cái rồi đi xuống dưới lầu.
Tiểu cô nương còn đang trong thời kỳ phát dục......? Lâm Thiên Tuyết bị những lời này của Phương Dật Thiên làm tức giận đến nỗi ngực phập phồng không thôi, nàng nhịn không được tức giận nói, Phương Dật Thiên! Anh đồ hỗn đản, đồ trứng thối, đồ bại hoại!
Nhìn bóng lưng của Phương Dật Thiên, Lâm Thiên Tuyết vốn đang nghĩ định xông lên tiếp tục mắng hắn hai tiếng, nhưng ngẫm lại Phương Dật Thiên nói thân thể Tiêu Di có chút không thoải mái, nàng liền đạp đạp chân mấy cái, rồi hướng phía trên lầu chạy lên, tiến vào trong phòng của Tiêu Di.
Phương Dật Thiên xuống tới dưới lầu không có việc gì làm, trực tiếp tới ghế salon ngồi xuống, tiện tay mở TV ra. Bắt gặp ngay World Cup, hắn đối với bóng đá cùng lắm chỉ là giả làm dân ghiền bóng. Bất quá đôi lúc cũng xem để giải sầu.
Xem một hồi, tâm thần có chút không yên, trong đầu thủy chung vẫn thường hiện ra thân ảnh Tiêu Di. Chung quy là nhớ tới nu hôn nồng nhiệt tràn đầy tình cảm cùng với thời khắc mất hồn khi hắn đặt hai tay lên cặp tuyết phong cao vút của Tiêu Di mà vuốt ve, tinh tế hồi tưởng lại, thật sự là khiến kẻ khác hâm mộ không thôi a!
Nút lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tiêu Di, cái loại hương vị ngọt ngào mềm mại này đóng dấu thật sâu trong đầu hắn. Hắn thầm nghĩ lúc nào đó có cơ hội thì phải nếm tiếp mùi vị đôi môi đó của Tiêu Di nữa mới được.
Đối với hắn mà nói, cơ hội không phải chờ đợi, mà là tự mình sáng tạo ra. Hắn tin tưởng, đến thời cơ thích hợp, hắn sẽ sáng tạo thêm cơ hội tuyệt hảo cùng loại như vầy lần nữa.
Dù sao ở bên cạnh một cực phẩm thục nữ đỉnh cấp. Nếu như không ngẫu nhiên hưởng thụ một chút, hắn cũng cảm giác được có lỗi với chính mình.
Tiếp theo, hắn nhớ tới Tiêu Di hôm nay vừa lúc tới kỳ kinh nguyệt, thầm nghĩ phụ nữ lúc này là suy yếu nhất, cũng là thời khắc cần quan tâm che chở nhất. Lúc đó, thông thường chỉ cần một cái cử động quan tâm ấm áp là sẽ đổi lấy cảm giác triệt để của nàng, cũng nhờ đó mà giánh được hảo cảm nhiều hơn.
Như vậy, mình phải tỏ vẻ quan tâm như thế nào đây? Phát một tin nhắn ân cần hỏi thăm ư? Chậc, tựa hồ không đủ thành ý cho lắm! Được rồi, phụ nữ bình thường những lúc như vầy hay uống cái gì bồi bổ nhỉ? Là cái gì đây? Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, hắn ở phương diện này kinh nghiệm phải nói là ít đến đáng thương.
Lúc này, má Ngô từ bên ngoài vào trong biệt thự. Sau khi chứng kiến má Ngô, Phương Dật Thiên linh quang chợt lóe, thầm nghĩ má Ngô là phụ nữ sinh sống hơn nửa đời người, khẳng định là biết phụ nữ khi tới kinh nguyệt nên uống cái gì bồi bổ thân thể là tốt nhất.
Vì vậy hắn hướng phía má Ngô đi tới, cười cười, có chút xấu hổ nói: Má Ngô à, có chuyện muốn nhờ bác hỗ trợ một chút.
Có chuyện gì hả tiểu Phương? Có việc gì cháu cứ việc nói. Má Ngô cười dài nói.
Ách...... Là như thế này, thân thể Tiêu Di có chút không thoải mái, hình như là tới kinh nguyệt, vậy nên cho nàng uống cái gì mới tốt đây? Phương Dật Thiên mặt dày nói.
Má Ngô nghe xong sắc mặt có chút ngẩn ra, rồi sau đó phản ứng lại, nàng cười nói: Thì ra Tiêu Di tới kinh nguyệt, thảo nào bác thấy sắc mặt nàng hôm nay có chút bất hảo. Vầy đi, bác làm một chén trà gừng pha đường, sau đó bỏ thêm một ít táo đỏ vô, cậu bưng lên cho Tiêu Di uống, cái này có thể bổ máu giảm đau.
Ồ, vậy đa ta má Ngô. Phương Dật Thiên cười cười.
Cám ơn cái gì mà cám ơn, đứa nhỏ này, nói chuyện còn khách khí như vậy. Mát Ngô cười cười, liền đi tới bắt đầu pha trà gừng. Kế đến nàng lại đi vào phòng bếp, rửa sạch mấy trái táo đỏ, rồi bỏ chung vào trong trà gừng pha đường. Sau đó đem nó đổ vào một cái chén.
Tiểu Phương, vậy phiền cháu đem chén trà gừng pha đường lên cho Tiêu Di đi, uống nó cơ thể sẽ tốt hơn chút.
Vâng, cám ơn má Ngô! Phương Dật Thiên cười cười, liền bưng chén trà gừng pha đường hướng lên lầu.
Hắn thầm nghĩ có nên phát một đoạn tin nhắn trước cho Tiêu Di không, nhưng lại nghĩ dù gì cũng đã đi tới nơi rồi, không cần thiết phải làm vậy, liền trực tiếp hướng phía phòng Tiêu Di đi tới.
Lúc đi ngang phòng Lâm Thiên Tuyết, hắn chứng kiến cửa phòng Lâm Thiên Tuyết mở ra. Bất quá bên trong không có ai, hắn thầm nghĩ Lâm Thiên Tuyết sẽ không phải là đang ở trong phòng Tiêu Di đấy chứ?
Nghĩ thế hắn chạy tới trước cửa phòng Tiêu Di gõ cửa.
Ai đó? Vào đi. Thanh âm của Tiêu Di truyền tới.
Phương Dật Thiên liền mở cửa phòng đi vào, quả thực ngoài dự liệu, trong phòng chỉ có một mình Tiêu Di, nàng đang dựa vào đầu giường xem tạp chí, chứng kiết Phương Dật Thiên, sắc mắt của nàng có chút ngẩn ra, không biết Phương Dật Thiên đến là có chuyện gì.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc cùng khó hiểu của Tiêu Di, Phương Dật Thiên cười nhạt nói: Tiêu Di, nghe nói phụ nữ tới kinh nguyệt uống trà gừng pha đường sẽ đỡ hơn một chút, cô thừa dịp còn nóng uống chút đi.
Sắc mặt của Tiêu Di ngẩn ra, đưa tay tiếp nhận chén trà gừng pha đường của Phương Dật Thiên, bên trên còn lơ lửng vài trái táo đỏ. Lúc này nàng trong lòng rất ấm áp, tâm lý cũng cực kỳ ấm áp, nàng không nghĩ tới Phương Dật Thiên nhìn qua bộ dáng binh sĩ hời hợt mà lại tỉ mỉ cẩn thận như thế.
Những năm gần đây, mỗi khi kinh nguyệt tới khiến nàng đau đớn không thôi, cũng chưa từng có người nào quan tâm mang đến một chén trà gừng pha đường nóng cho nàng cả. Nàng trong lòng cảm thấy rất ấm áp, đang muốn nói cái gì đó thì cổ họng tựa hồ như bị chặn lại, kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, ngay cả một câu nói cũng nói không nên lời.
Phương Dật Thiên chứng kiến phòng Tiêu Di không có Lâm Thiên Tuyết, âm thầm lấy làm kỳ lạ. Hắn nghĩ cũng không thể ở trong phòng Tiêu Di lâu, bèn cười cười nói: Tiêu Di, cô uống trước đi, tôi đi ra ngoài, có gì thì gọi điện thoại hoặc nhắn tin!
Phương Dật Thiên vừa nói vừa hướng Tiêu Di cười, rồi xoay người đi ra khỏi phòng Tiêu Di, thuận tay đóng cửa lại.
Tiêu Di phục hồi tinh thần lại, miệng có chút mở ra, uống từng ngụm trà gừng nóng hổi, cũng không biết là do hơi nóng làm cay hay là trong lòng nàng nghĩ gì đó, vành mắt có chút ươn ướt, nước mắt trong suốt tại khóe mắt bắt đầu lưu chuyển.
Lại nói sau khi Phương Dật Thiên đi ra khỏi phòng Tiêu Di định hướng xuống lầu đi xuống, hắn vốn đang kỳ quái là Lâm Thiên Tuyết đi đâu, thì lúc này lại nghe thấy phương hướng phòng tắm lầu 2 truyền đến một đợt tiếng nước xối xả. Hắn lúc này mới nghĩ phỏng chừng là Lâm Thiên Tuyết đang ở trong phòng tắm rửa.
Lúc đi ngang phòng Lâm Thiên Tuyết, Phương Dật Thiên hướng trong phòng nhìn qua, thân hình của hắn nhất thời đứng lại. Bởi vì hắn đột nhiên chứng kiến trên chiếc giường lớn trong phòng của Lâm Thiên Tuyết có một bộ tình thú nội y cực kỳ gợi cảm!
Hắn không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Thật con mẹ nó, Lâm Thiên Tuyết bình thường cũng chịu mặc tình thú nội y ư? Thật sự là nhìn không ra a! Nếu không thôi thì xem thử một chút mấy cái nội y này của nàng, dù sao nàng đang tắm rửa, nhất thời cũng không có đi ra.
Nghĩ xong, Phương Dật Thiên liền quang minh chính đại tiêu sái bước vô phòng Lâm Thiên Tuyết, ngửi thấy mùi thơm ngao ngát trong phòng nàng cũng khiến hắn cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nhưng mà, lúc Phương Dật Thiên vừa mới đi vào phòng Lâm Thiên Tuyết được mấy bước, hắn liền nghe được Cạch một tiếng, tim của hắn nhất thời giật mình, trong lòng biết không xong rồi.
Tiêu Di, con đi WC xong rồi, dì có phải cũng định đi WC không?
Thanh âm của Lâm Thiên Tuyết nhẹ nhàng truyền tới, kế đến là tiếng bước chân của nàng.
Khoảnh khắc đó, Phương Dật Thiên hoàn toàn đờ đẫn, trong lòng không nhịn được mắng to. Hắn thầm nghĩ mình như thế nào lại xui xẻo vậy chứ, mới vừa bước vô phòng Lâm Thiên Tuyết thì nàng đã ra khỏi WC rồi. Nếu để cho nàng phát giác ra hắn đang ngơ ngác đứng ở trong phòng nàng, vậy tính nghiêm trọng của hậu quả khỏi nghĩ cũng biết. Như vầy, Phương Dật Thiên kế tiếp phải làm gì bây giờ đây?
/1867
|