Nghe được tâm sự của Hạ Băng trong lòng như thế Phương Dật Thiên mới biết được nàng này sở dĩ đến quán bar uống rượu cho say để phát tiết, nguyên nhân chính là bị gia đình bức hôn, đối với xã hội hiện đại bây giờ những nữ nhân có tư tưởng tự chủ độc lập kiểu mới mà nói, thì không mong muốn tình trạng hôn nhân, hạnh phúc cả đời mình bị gia đình thay mặt tự quyết định, không được phép lựa chọn.
Nếu cuộc hôn nhân chỉ định đó nàng còn cảm thấy vừa lòng thì không có vấn đề gì, nếu không hài lòng như vậy chắc chắn là một chuyện đáng thất vọng, buồn bã và gây cho con người mọi chuyện uể oải, đủ để thay đổi mọi thứ a.
Điểm này, Phương Dật Thiên phát giác Hạ Băng tính tình cùng hắn quả thật khá là giống nhau, hắn cũng có một cuộc hôn nhân sắp xếp mang trong người, chỉ có điều nữ nhân kia đối với hắn tôi lại tự nhiên khăng khăng quyết 1 lòng đồng ý chuyện đó, hắn liền viện đủ lý do không đối mặt với nữ nhân này, trong lòng cũng có đôi chút cảm thấy hổ thẹn.
Tuy nhiên tình huống của hắn so với Hạ Băng thì tốt hơn nhiều, dù sao hắn cũng là nam nhân, nếu không thích đặt chuyện đó sang một bên, ngoài sự khiển trách đôi chút của gia đình nhưng về sau liền tự do thoải mái làm gì hắn muốn
Mà đối với Hạ Băng, chỉ sợ cô nàng này đang cảm thấy áp lực nặng nề đi, đặc biệt “tên kia” đã tới thành phố này, lại còn muốn liên lạc với Hạ Băng, thậm chí đã lộ ra cái ý muốn phát sinh quan hệ sớm nữa.
Nhưng xét tình hình, đối với Hạ Băng mà nói chỉ sợ đã sớm lảng tránh viện cớ không chấp nhận rồi.
“Cha mẹ cô không biết cô không thích nam nhân kia à?” Phương Dật Thiên rít một hơi rồi vẩy tàn thuốc, hỏi lại.
“Biết chứ, cha mẹ tôi đương nhiên biết, tôi không chỉ một lần tỏ ý kiến không thích tên nam nhân kia, nhưng bọn họ vẫn kiên trì ý tưởng đó, bởi vì … chuyện hôn nhân này có chút mục đích, cha mẹ tôi thực gần như nằm ngoài khả năng từ chối ….” Hạ Băng dùng khăn lau khô nước mắt trên mặt, khẽ thở dài nói ra căn nguyên.
“Cha mẹ cô không ở đây à?” Phương Dật Thiên lại truy vấn.
“Không, tôi vì trốn tránh chuyện này mới đến đây ở tạm, ai biết kết quả vẫn vậy không thoát.” Trong lời nói của Hạ Băng pha chút bất đắc dĩ thốt trả
“Bên gia đình nhà trai như thế nào?” hắn cầm điếu thuốc kề môi, nhìn Hạ Băng hỏi.
“Hắn là con của một quan chức địa phương, chức danh cũng không phải nhỏ, điều hành hành chính cấp tỉnh, mà cha tôi lại là thương nhân, kinh doanh vài năm trở lại đây công ty có xuất hiện lệch lạc thất thoát đi xuống, thêm nữa vấn đề kinh tế cũng nảy sinh, là phụ thân tên đó âm thầm trợ giúp cha tôi mới miễn cưỡng vượt qua được khó khăn … Chẳng qua điều kiện báo đáp bị cha hắn khéo léo đề nghị muốn kết thông gia, bảo tôi gả cho hắn! Nếu tôi không lấy, như vậy sợ rằng công ty sẽ bị thanh tra thuế quan điều tra thẩm lý phán quyết, kết cục có lẽ sẽ … không tránh được kiếp nạn tù đày tôii ương! Cô nói, tôi làm sao bây giờ?” Hạ Băng thở dài, bất lực nói.
Phương Dật Thiên nhíu mày, chuyện như vậy đúng là nằm ngoài khả năng của hắn, chuẩn xác mà nói nếu hắn có năng lực nhúng tay vào thì lấy lý do gì bây giờ? Có lẽ cũng chỉ vẻn vẹn đi cùng Hạ Băng mà thôi =.=!!!
“Chà, ấn tượng trong tôi cô không phải là một nữ nhân từ bỏ mọi thứ, trên đời này có nhiều chuyện rất phức tạp, cùng đường nhưng vẫn phải còn một tia hy vọng, không chừng đến lúc cuối cùng sẽ xuất hiện chuyển biến thì sao? Cho nên cô cũng không cần tự hành hạ làm khổ mình khiến tinh thần sa sút đến vậy, đây không phải là Hạ Băng mà tôi biết a!” Phương Dật Thiên trầm giọng chậm rãi nói
“Ồ, anh nói xem, anh cảm thấy Hạ Băng tôi là người như thế nào?” Hạ Băng trên mặt không tự chủ được khóe miệng mỉm cười tủm tỉm vặn ngược câu hỏi của hắn.
“Tôi có cảm nhận Hạ Băng cô? Ặc, ài …, cô gái này tuy kiên cường nhưng thể hiện ra tính tình lạnh lùng, ít nói cười, cả ngày dùng khuôn mặt khô cứng lạnh như băng kia để ngăn cách mọi người giao lưu, thu mình lại tự bảo vệ cái gì gì đó, chẳng qua cô gái ấy rất lạc quan và mạnh mẽ, đúng không nhỉ? Hắc hắc. Phương Dật Thiên vuốt mũi cười cười, nói vu vơ.
Hạ Băng nghe vậy chợt ngây ra, nhìn Phương Dật Thiên đang liếc mắt ngó mình, bộ dạng đểu đểu khiến nàng tức giận trừng mắt nói: “Thật sự không biết lời của anh nịnh nọt hay giả dối nữa, quên đi, không nói những chuyện này, đêm nay chúng tôi tới đây để uống rượu, tiếp tục uống!”
Phương Dật Thiên cười to: “Uống rượu không thể giải quyết được cái gì cả, đây chỉ là tự lừa mình trong thời gian ngắn rằng sẽ trốn tránh được thôi, tôi hy vọng chứng kiến chính là cô qua đêm nay sau khi tỉnh dậy, lại lạc quan như trước tin tưởng mình sẽ giải quyết được cái vấn đề khó gỡ kia. Cùng lắm thì, hôm kết hôn tân nương bỏ trốn, hoặc đêm động phòng mang theo chiếc kéo đi vào, một kéo “cut” 1 cái ở chỗ đó hắc hắc, làm cho hắn khỏi làm gì, như vậy sẽ không còn lo lắng nữa, quá tốt kế sách!”
Hạ Băng đầu tiên nghe còn có chút sửng sốt, nhưng khi đến câu cuối cùng nhịn không được bưng tay che miệng cười ho rũ rượi ra, ổn định mới nói với hắn: “Cũng chỉ có anhi nghĩ ra được cái chủ ý quái quỷ đó, quả nhiên là tên hỗn đản không hơn không kém.”
“Hỗn đản? Được rồi, cô cho rằng chủ ý của tôi ngốc nghếch như vậy thì tôi cũng không thể nói gì thêm, còn đỡ hơn cho tôi cái xú danh sắc lang a!” Phương Dật Thiên nhún vai nói.
“Anh vốn là …” Hạ Băng nhẹ giọng nói thầm 1 câu như đang lẩm bẩm điều gì, đối diện Phương Dật Thiên cũng không biết được
Lúc này, quán bar bỗng nhiên thay đổi bài nhạc, âm thanh trở nên nổi bật, to hơn, âm điệu mãnh liệt, nhanh, đam mê, vội vã và điên cuồng, cảm giác khuấy động khác hẳn bản nhạc lúc nãy. Mà đứng trên bục Dj cũng nói vọng vào mic hô to vài tiếng, mời mọi người cùng đứng dậy, thời điểm lễ hội hoạt động về đêm đầy sôi động đã tới.
Quán bar chợt vang lên đầy tiếng phấn khích cùng âm nhạc trẻ trung, khiến cho tinh thần Hạ Băng cũng dâng lên theo, trong cơ thể có chút hơi men làm cho nhiệt huyết nàng dâng trào lên, ánh sáng bắt đầu nhấp nháy, xoay chuyển loang loáng, ở chính giữa quán đèn flash lấp lóe liên tục, laser di chuyển chiếu sáng lung linh không ngừng, nhìn thấy mọi người đang dần đi lên sân nhảy múa theo điệu nhạc, Hạ Băng cảm thấy muốn nhảy nhót cho thoải mái, hưởng thụ cảm giác mệt nhọc đổ mồ hôi mà vui vẻ và đầy “tính thượng lưu” này.
Vì thế nàng liền đứng lên, nắm lấy cánh tay hắn giật giật kéo kéo: “Đi đi, lên đó khiêu vũ với tôi.”
“Ặc, tôi, tôi không biết!” Phương Dật Thiên vội vàng nói.
“Không biết nhảy? Ôi dào, cần gì biết nhảy như thế nào cho đúng chân, chỉ cần cô trên đó lắc lư một chút là được rồi, thật là, đi thôi!” Hạ Băng mặc kệ Phương Dật Thiên đang lắc đầu quầy quậy cứ dùng sức nghiêng người kéo kéo hắn.
Phương Dật Thiên kêu khổ 1 tiếng đành phải miễn cưỡng đi vào sàn nhảy.
Hai người bước xuống chen vào biển người tìm một khoảng không gian nhỏ vừa đủ đứng, sau đó liền theo tiếng nhạc của Dj mà “khiêu vũ”.
Xung quanh 2 người đều nam thanh nữ tú còn trẻ trung, từ cách sử dụng thân thể uốn éo, vũ động vòng eo bờ mông các kiểu cùng bộ mặt đầy hưng phấn mê mang đều lọt vào trong mắt, xem ra tất cả đều say mê, hơn nữa cảm giác như đang hưởng thụ vậy, đều hoạt động mạnh mẽ nhiệt tình.
Cũng không biết có phải do cồn hay do cái gì khác tác dụng vào, Hạ Băng bình thường lạnh lùng ít nói hôm nay bỗng dưng bốc lửa, như là cái bộ mặt tinh tế đó thực ra (che đậy cho / ẩn chứa đằng sau nó là) một tâm hồn phóng khoáng, lên sàn được một lúc cô nàng này liền gần như nhảy múa vũ động thân thể đỉnh điểm, chiếc eo thon thả lắc lư điên cuồng đầy mềm mại và tinh tế, linh hoạt làm nổi bật những đường cong kéo dài xuống kiều đồn to tròn cùng đôi chân căng lốp …
Đầu của nàng cũng lắc lư theo đó, mái tóc tung bay vô cùng uyển chuyển, nhìn rất ngây dại nhưng lại cuồng nhiệt đầy năng động.
Ngược lại, Phương Dật Thiên thì bĩnh tĩnh và hoạt động chậm rãi thân thể rất nhiều, tưởng như chỉ nhún nhảy loạng choạng mà thôi, nhưng ánh mắt lại nhìn khắp xung quanh, đem mọi người nhìn hết cử động vào trong mắt đánh giá, đơn giản ở cái nơi hỗn loạn này tự nhiên chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Vì thế, hắn luôn giữ thân thể ổn định ở mức nhất định cùng với sự cảnh giác cao độ chú ý mọi thứ thuộc chu vi xung quanh 2 người, nếu có ai dám xáp lại gần, bất kể có ý đồ làm trò hay không đối với Hạ Băng thì chắc chắn kẻ đó sẽ phải trả một cái giá đau đớn cho hành động của chính mình.
“Anh nhảy đi a, đứng trơ ra đó làm gì thế!” Hạ Băng chứng kiến Phương Dật Thiên như khúc gỗ cứ đứng trơ ra nhịn không được hét lên, đột nhiên nàng chủ động hướng lại gần 2 tay đặt lên trên vai hắn rồi từ từ khiêu vũ, đôi ngọc thủ dần sờ qua ngực vuốt chéo một cái, thân hình lắc lư hạ xuống dần phía dưới cùng điệu uốn éo, sau đó lại xoay người đứng áp thân hắn, vung tay bắt lấy nhau đưa quá người, đầu tóc quay cuồng trái phải.
Hạ Băng làm ra cái hành động đó không tránh khỏi va quệt, khiến hắn liền có phản ứng khi mà cặp nhũ phong mềm mại được nâng bởi kết cấu chiếc váy kia không biết là cố ý hay vô tình, cứ đụng chạm cọ xát trước ngực Phương Dật Thiên, gây cho hắn từng đợt “kỳ quái” khoái cảm.
Cứ mỗi lần theo nhịp điệu di chuyển, Phương Dật Thiên hướng ánh mắt xuống một chút liền rõ ràng thấy được trước bộ ngực cao vút rãnh sâu hun hút, đồng thời tùy theo đó mà “run rẩy” lên xuống, giống như đôi thỏ con dễ thương nhảy qua nhảy lại, tác động liên tục tới tâm trí của hắn như lớp sóng dồn dập đập vào con cô, lên … xuống …a, méo … tròn đủ kiểu nảy liên tục tạo ra một “hoàn cảnh” mê người…
Phương Dật Thiên nở một nụ cười dâm tà, nghĩ thầm Hạ Băng đã không kiêng kị ý tứ gì mà hắn còn chân tay lóng ngóng nhìn chẳng “nam tính” chút nào, vì thế hai tay của hắn liền nhanh chóng đặt vào thấp vòng eo mềm mại dẻo dai của nàng, đồng thời hạ thân tiến sát thêm “một chút” tiếp tục nhảy nhanh hơn.
Lúc này thân thể 2 người nhìn vào giống như đã “dán” vào nhau.
Nếu bình thường, Phương Dật Thiên khẳng định sẽ được “thưởng” một bạt tôii của Hạ Băng, lợi lớn cho hắn vì lúc này nàng đang bị cồn rượu kích thích làm cho mơ hồ, cộng thêm nội tâm đang buồn bã muốn phát tiết, nàng cũng không quá quan tâm chú ý.
Chỉ có điều, trên sân nhảy đột nhiên bảy tám người trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt, dáng vẻ có chút lưu manh, tuy cũng đang nhảy tới nhưng dần chuyển hướng tới 2 người, gần như tạo thành một vòng tròn bao quanh vây kín lấy Phương Dật Thiên cùng Hạ Băng vào trong.
Tình hình có người có ý định xấu xa đây!
Nếu cuộc hôn nhân chỉ định đó nàng còn cảm thấy vừa lòng thì không có vấn đề gì, nếu không hài lòng như vậy chắc chắn là một chuyện đáng thất vọng, buồn bã và gây cho con người mọi chuyện uể oải, đủ để thay đổi mọi thứ a.
Điểm này, Phương Dật Thiên phát giác Hạ Băng tính tình cùng hắn quả thật khá là giống nhau, hắn cũng có một cuộc hôn nhân sắp xếp mang trong người, chỉ có điều nữ nhân kia đối với hắn tôi lại tự nhiên khăng khăng quyết 1 lòng đồng ý chuyện đó, hắn liền viện đủ lý do không đối mặt với nữ nhân này, trong lòng cũng có đôi chút cảm thấy hổ thẹn.
Tuy nhiên tình huống của hắn so với Hạ Băng thì tốt hơn nhiều, dù sao hắn cũng là nam nhân, nếu không thích đặt chuyện đó sang một bên, ngoài sự khiển trách đôi chút của gia đình nhưng về sau liền tự do thoải mái làm gì hắn muốn
Mà đối với Hạ Băng, chỉ sợ cô nàng này đang cảm thấy áp lực nặng nề đi, đặc biệt “tên kia” đã tới thành phố này, lại còn muốn liên lạc với Hạ Băng, thậm chí đã lộ ra cái ý muốn phát sinh quan hệ sớm nữa.
Nhưng xét tình hình, đối với Hạ Băng mà nói chỉ sợ đã sớm lảng tránh viện cớ không chấp nhận rồi.
“Cha mẹ cô không biết cô không thích nam nhân kia à?” Phương Dật Thiên rít một hơi rồi vẩy tàn thuốc, hỏi lại.
“Biết chứ, cha mẹ tôi đương nhiên biết, tôi không chỉ một lần tỏ ý kiến không thích tên nam nhân kia, nhưng bọn họ vẫn kiên trì ý tưởng đó, bởi vì … chuyện hôn nhân này có chút mục đích, cha mẹ tôi thực gần như nằm ngoài khả năng từ chối ….” Hạ Băng dùng khăn lau khô nước mắt trên mặt, khẽ thở dài nói ra căn nguyên.
“Cha mẹ cô không ở đây à?” Phương Dật Thiên lại truy vấn.
“Không, tôi vì trốn tránh chuyện này mới đến đây ở tạm, ai biết kết quả vẫn vậy không thoát.” Trong lời nói của Hạ Băng pha chút bất đắc dĩ thốt trả
“Bên gia đình nhà trai như thế nào?” hắn cầm điếu thuốc kề môi, nhìn Hạ Băng hỏi.
“Hắn là con của một quan chức địa phương, chức danh cũng không phải nhỏ, điều hành hành chính cấp tỉnh, mà cha tôi lại là thương nhân, kinh doanh vài năm trở lại đây công ty có xuất hiện lệch lạc thất thoát đi xuống, thêm nữa vấn đề kinh tế cũng nảy sinh, là phụ thân tên đó âm thầm trợ giúp cha tôi mới miễn cưỡng vượt qua được khó khăn … Chẳng qua điều kiện báo đáp bị cha hắn khéo léo đề nghị muốn kết thông gia, bảo tôi gả cho hắn! Nếu tôi không lấy, như vậy sợ rằng công ty sẽ bị thanh tra thuế quan điều tra thẩm lý phán quyết, kết cục có lẽ sẽ … không tránh được kiếp nạn tù đày tôii ương! Cô nói, tôi làm sao bây giờ?” Hạ Băng thở dài, bất lực nói.
Phương Dật Thiên nhíu mày, chuyện như vậy đúng là nằm ngoài khả năng của hắn, chuẩn xác mà nói nếu hắn có năng lực nhúng tay vào thì lấy lý do gì bây giờ? Có lẽ cũng chỉ vẻn vẹn đi cùng Hạ Băng mà thôi =.=!!!
“Chà, ấn tượng trong tôi cô không phải là một nữ nhân từ bỏ mọi thứ, trên đời này có nhiều chuyện rất phức tạp, cùng đường nhưng vẫn phải còn một tia hy vọng, không chừng đến lúc cuối cùng sẽ xuất hiện chuyển biến thì sao? Cho nên cô cũng không cần tự hành hạ làm khổ mình khiến tinh thần sa sút đến vậy, đây không phải là Hạ Băng mà tôi biết a!” Phương Dật Thiên trầm giọng chậm rãi nói
“Ồ, anh nói xem, anh cảm thấy Hạ Băng tôi là người như thế nào?” Hạ Băng trên mặt không tự chủ được khóe miệng mỉm cười tủm tỉm vặn ngược câu hỏi của hắn.
“Tôi có cảm nhận Hạ Băng cô? Ặc, ài …, cô gái này tuy kiên cường nhưng thể hiện ra tính tình lạnh lùng, ít nói cười, cả ngày dùng khuôn mặt khô cứng lạnh như băng kia để ngăn cách mọi người giao lưu, thu mình lại tự bảo vệ cái gì gì đó, chẳng qua cô gái ấy rất lạc quan và mạnh mẽ, đúng không nhỉ? Hắc hắc. Phương Dật Thiên vuốt mũi cười cười, nói vu vơ.
Hạ Băng nghe vậy chợt ngây ra, nhìn Phương Dật Thiên đang liếc mắt ngó mình, bộ dạng đểu đểu khiến nàng tức giận trừng mắt nói: “Thật sự không biết lời của anh nịnh nọt hay giả dối nữa, quên đi, không nói những chuyện này, đêm nay chúng tôi tới đây để uống rượu, tiếp tục uống!”
Phương Dật Thiên cười to: “Uống rượu không thể giải quyết được cái gì cả, đây chỉ là tự lừa mình trong thời gian ngắn rằng sẽ trốn tránh được thôi, tôi hy vọng chứng kiến chính là cô qua đêm nay sau khi tỉnh dậy, lại lạc quan như trước tin tưởng mình sẽ giải quyết được cái vấn đề khó gỡ kia. Cùng lắm thì, hôm kết hôn tân nương bỏ trốn, hoặc đêm động phòng mang theo chiếc kéo đi vào, một kéo “cut” 1 cái ở chỗ đó hắc hắc, làm cho hắn khỏi làm gì, như vậy sẽ không còn lo lắng nữa, quá tốt kế sách!”
Hạ Băng đầu tiên nghe còn có chút sửng sốt, nhưng khi đến câu cuối cùng nhịn không được bưng tay che miệng cười ho rũ rượi ra, ổn định mới nói với hắn: “Cũng chỉ có anhi nghĩ ra được cái chủ ý quái quỷ đó, quả nhiên là tên hỗn đản không hơn không kém.”
“Hỗn đản? Được rồi, cô cho rằng chủ ý của tôi ngốc nghếch như vậy thì tôi cũng không thể nói gì thêm, còn đỡ hơn cho tôi cái xú danh sắc lang a!” Phương Dật Thiên nhún vai nói.
“Anh vốn là …” Hạ Băng nhẹ giọng nói thầm 1 câu như đang lẩm bẩm điều gì, đối diện Phương Dật Thiên cũng không biết được
Lúc này, quán bar bỗng nhiên thay đổi bài nhạc, âm thanh trở nên nổi bật, to hơn, âm điệu mãnh liệt, nhanh, đam mê, vội vã và điên cuồng, cảm giác khuấy động khác hẳn bản nhạc lúc nãy. Mà đứng trên bục Dj cũng nói vọng vào mic hô to vài tiếng, mời mọi người cùng đứng dậy, thời điểm lễ hội hoạt động về đêm đầy sôi động đã tới.
Quán bar chợt vang lên đầy tiếng phấn khích cùng âm nhạc trẻ trung, khiến cho tinh thần Hạ Băng cũng dâng lên theo, trong cơ thể có chút hơi men làm cho nhiệt huyết nàng dâng trào lên, ánh sáng bắt đầu nhấp nháy, xoay chuyển loang loáng, ở chính giữa quán đèn flash lấp lóe liên tục, laser di chuyển chiếu sáng lung linh không ngừng, nhìn thấy mọi người đang dần đi lên sân nhảy múa theo điệu nhạc, Hạ Băng cảm thấy muốn nhảy nhót cho thoải mái, hưởng thụ cảm giác mệt nhọc đổ mồ hôi mà vui vẻ và đầy “tính thượng lưu” này.
Vì thế nàng liền đứng lên, nắm lấy cánh tay hắn giật giật kéo kéo: “Đi đi, lên đó khiêu vũ với tôi.”
“Ặc, tôi, tôi không biết!” Phương Dật Thiên vội vàng nói.
“Không biết nhảy? Ôi dào, cần gì biết nhảy như thế nào cho đúng chân, chỉ cần cô trên đó lắc lư một chút là được rồi, thật là, đi thôi!” Hạ Băng mặc kệ Phương Dật Thiên đang lắc đầu quầy quậy cứ dùng sức nghiêng người kéo kéo hắn.
Phương Dật Thiên kêu khổ 1 tiếng đành phải miễn cưỡng đi vào sàn nhảy.
Hai người bước xuống chen vào biển người tìm một khoảng không gian nhỏ vừa đủ đứng, sau đó liền theo tiếng nhạc của Dj mà “khiêu vũ”.
Xung quanh 2 người đều nam thanh nữ tú còn trẻ trung, từ cách sử dụng thân thể uốn éo, vũ động vòng eo bờ mông các kiểu cùng bộ mặt đầy hưng phấn mê mang đều lọt vào trong mắt, xem ra tất cả đều say mê, hơn nữa cảm giác như đang hưởng thụ vậy, đều hoạt động mạnh mẽ nhiệt tình.
Cũng không biết có phải do cồn hay do cái gì khác tác dụng vào, Hạ Băng bình thường lạnh lùng ít nói hôm nay bỗng dưng bốc lửa, như là cái bộ mặt tinh tế đó thực ra (che đậy cho / ẩn chứa đằng sau nó là) một tâm hồn phóng khoáng, lên sàn được một lúc cô nàng này liền gần như nhảy múa vũ động thân thể đỉnh điểm, chiếc eo thon thả lắc lư điên cuồng đầy mềm mại và tinh tế, linh hoạt làm nổi bật những đường cong kéo dài xuống kiều đồn to tròn cùng đôi chân căng lốp …
Đầu của nàng cũng lắc lư theo đó, mái tóc tung bay vô cùng uyển chuyển, nhìn rất ngây dại nhưng lại cuồng nhiệt đầy năng động.
Ngược lại, Phương Dật Thiên thì bĩnh tĩnh và hoạt động chậm rãi thân thể rất nhiều, tưởng như chỉ nhún nhảy loạng choạng mà thôi, nhưng ánh mắt lại nhìn khắp xung quanh, đem mọi người nhìn hết cử động vào trong mắt đánh giá, đơn giản ở cái nơi hỗn loạn này tự nhiên chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Vì thế, hắn luôn giữ thân thể ổn định ở mức nhất định cùng với sự cảnh giác cao độ chú ý mọi thứ thuộc chu vi xung quanh 2 người, nếu có ai dám xáp lại gần, bất kể có ý đồ làm trò hay không đối với Hạ Băng thì chắc chắn kẻ đó sẽ phải trả một cái giá đau đớn cho hành động của chính mình.
“Anh nhảy đi a, đứng trơ ra đó làm gì thế!” Hạ Băng chứng kiến Phương Dật Thiên như khúc gỗ cứ đứng trơ ra nhịn không được hét lên, đột nhiên nàng chủ động hướng lại gần 2 tay đặt lên trên vai hắn rồi từ từ khiêu vũ, đôi ngọc thủ dần sờ qua ngực vuốt chéo một cái, thân hình lắc lư hạ xuống dần phía dưới cùng điệu uốn éo, sau đó lại xoay người đứng áp thân hắn, vung tay bắt lấy nhau đưa quá người, đầu tóc quay cuồng trái phải.
Hạ Băng làm ra cái hành động đó không tránh khỏi va quệt, khiến hắn liền có phản ứng khi mà cặp nhũ phong mềm mại được nâng bởi kết cấu chiếc váy kia không biết là cố ý hay vô tình, cứ đụng chạm cọ xát trước ngực Phương Dật Thiên, gây cho hắn từng đợt “kỳ quái” khoái cảm.
Cứ mỗi lần theo nhịp điệu di chuyển, Phương Dật Thiên hướng ánh mắt xuống một chút liền rõ ràng thấy được trước bộ ngực cao vút rãnh sâu hun hút, đồng thời tùy theo đó mà “run rẩy” lên xuống, giống như đôi thỏ con dễ thương nhảy qua nhảy lại, tác động liên tục tới tâm trí của hắn như lớp sóng dồn dập đập vào con cô, lên … xuống …a, méo … tròn đủ kiểu nảy liên tục tạo ra một “hoàn cảnh” mê người…
Phương Dật Thiên nở một nụ cười dâm tà, nghĩ thầm Hạ Băng đã không kiêng kị ý tứ gì mà hắn còn chân tay lóng ngóng nhìn chẳng “nam tính” chút nào, vì thế hai tay của hắn liền nhanh chóng đặt vào thấp vòng eo mềm mại dẻo dai của nàng, đồng thời hạ thân tiến sát thêm “một chút” tiếp tục nhảy nhanh hơn.
Lúc này thân thể 2 người nhìn vào giống như đã “dán” vào nhau.
Nếu bình thường, Phương Dật Thiên khẳng định sẽ được “thưởng” một bạt tôii của Hạ Băng, lợi lớn cho hắn vì lúc này nàng đang bị cồn rượu kích thích làm cho mơ hồ, cộng thêm nội tâm đang buồn bã muốn phát tiết, nàng cũng không quá quan tâm chú ý.
Chỉ có điều, trên sân nhảy đột nhiên bảy tám người trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt, dáng vẻ có chút lưu manh, tuy cũng đang nhảy tới nhưng dần chuyển hướng tới 2 người, gần như tạo thành một vòng tròn bao quanh vây kín lấy Phương Dật Thiên cùng Hạ Băng vào trong.
Tình hình có người có ý định xấu xa đây!
/1867
|