Phương Dật Thiên lấy trong túi xách của Quan Lâm một chùm chìa khóa, lần lượt thử mở cửa phòng ra.
Phòng của Quan Lâm ở không lớn, nhưng đủ rộng để cho một người ở, phòng được bố trí đơn giản nhưng tiện nghi, ít nhiều gì cũng phù hợp với tính cách của Quan Lâm.
Phương Dật Thiên vốn định trực tiếp bế Quan Lâm trên ghế salon, nhưng khi nghĩ kĩ, hắn lại đi thẳng đến phòng ngủ của Quan Lâm, ngẫm lại cứ như vậy xông vào trong phòng ngủ của một nữ nhân chưa lấy chồng, Phương Dật Thiên cảm thấy mình thật đúng là bại hoại a.
Lúc này, hình như hắn quên hắn đã từng lẻn vào phòng ngủ của Lâm Thiển Tuyết, so với Quan Lâm, Lâm Thiên Tuyết không phải hoàng hoa khuê nữ hay sao?
Phòng ngủ của Quan Lâm bố trí càng thêm đơn giản, một cái giường lớn, một cái tủ treo quần áo, bên cạnh đầu giường, bàn trang điểm cũng không như các nữ hài tử khác mà bày đầy đủ các loại đồ trang điểm.
Phương Dật Thiên phỏng đoán hãn nữu này cũng không có trang điểm, phỏng chừng nàng cũng không biết quá trình trang điểm rườm rà kia, cái gì tô son trát phấn tuyệt đối không liên quan gì tới nàng, nhiều lắm là son môi, tô lông mày các loại.
Phương Dật Thiên bế Quan Lâm nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường lớn, rồi sao đó vuốt vuốt bờ vai của mình, nói đùa gì vậy, từ sau khi ra khỏi bộ đội chưa từng làm qua cái việc nặng đen đủi như vậy, bế một hãn nữu hơn năm mươi ký như vậy lên thẳng lầu bốn đúng là đi chịu tội mà.
Nhớ tới còn phải đến quán rượu hoàng quan giúp Quan Lâm lấy xe, Phương Dật Thiên vốn định tranh thủ thời gian rời đi, nhưng khi liếc nhìn Quan Lâm, thấy trên người nàng có không ít mồ hôi, hắn nhíu nhíu mày, trong lòng biết là khi một người uống rượu tốt nhất đừng cho người này chảy mồ hôi, tốt nhất là mặc các loại quần áo rộng rãi, làm cho nàng mát mẻ đi một ít.
Hắn lại thở dài, đi đến đầu giường tự mình cầm chân Quan Lâm giúp nàng cởi giày ra, bít tất trên chân nàng cũng đơn giản bị cởi ra, thật đúng là, Quan Lâm tuy nói bưu hãn, nhưng nàng có một đôi chân tinh xảo mềm mại, màu da thì trắng như tuyết, nếu dứt bỏ bề ngoài bưu hãn của nàng, thì đôi chân này cũng xứng đáng được gọi là chân đẹp.
Hai mắt Quan Lâm vẫn đóng chặt, trên mặt đỏ hồng xinh đẹp, hô hấp hơi dồn dập, bất quá trên trán không ngừng chảy mồ hôi.
Trời ơi, mặc đồng phục cảnh sát nhiều như vậy? Không phải làm khó ta hay sao, giúp ngươi cởi cũng không được, mà không giúp ngươi cũng không xong. Phương Dật Thiên nói, rồi sau đó không đành lòng, quyết tâm nói: Thôi, không phải chỉ là cởi quần áo thôi à, có cái gì đâu, phỏng chừng hãn nữu cũng có thể hiểu được a?
Nghĩ thầm, Phương Dật Thiên quả thật là đi tới, hai tay cởi cúc áo trên đồng phục của Quan Lâm, lúc đến vị trí trên ngực của Quan Lâm, đầu ngón tay hắn không thể tránh khỏi tiếp xúc đến một mảnh tràn ngập mềm mại co dãn kia, cũng không biết hắn cố tình hay vô ý, vô liêm sĩ ở phiến cao ngất ấy đè lên.
Lập tức, cảm giác mềm mại mười phần co dãn truyền khắp thân thể hắn, Quan Lâm thường xuyên tham gia huấn luyện, thế mà trên cơ thể nàng không phải tùng khối cứng, mà là tràn đầy co dãn, mà trước ngực nàng co dãn cao ngất ba đào càng chứng minh được điều đó.
Ta đây xem như là nhân cơ hội chiếm tiện nghi sao? Nói đùa gì vậy, bằng vào bản tính ngồi trong lòng mà vẫn không loạn của ta như thế nào lại làm ra chuyện nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người khác bậc này chứ? Phương Dật Thiên thầm suy nghĩ.
Vừa nghĩ xong, hai tay hắn lại vô liêm sỉ hướng tới ngực mềm mại cao ngất của nàng đè lên.
Đem đồng phục cảnh sát trên người QUan Lâm cởi ra, bất ngờ thấy trên người của nàng mặc áo lót màu đen, tựa hồ là ko có mang áo ngực
Lúc này rất rõ ràng thấy trước ngực Quan Lâm hai quả đào rung động mãnh liệt, thật đúng là mười phần co dãn, do không mặc áo ngực nên càng ngạo nghễ nâng cao.
Phương Dật Thiên vốn định cởi luôn quần của Quan Lâm, bất quá ngẫm lại cởi quần của một nữ hài tử ít nhiều có điểm khó xử, huống hồ, muốn thật sự là sau khi hãn nữu này tỉnh lại trực tiếp mang dao đi tìm hắn sao.
Bất quá sau khi cởi đồng phục cảnh sát ra Quan Lâm thanh lương đi không ít, hô hấp từ từ bình ổn lại, mồ hôi trên người cũng ngừng chảy, bất quá Phương Dật Thiên cũng bận rộn nên cũng chảy mồ hôi, hắn đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt lúc này trên người mới thoáng hòa hoãn lại.
Phương Dật Thien quay lại phòng Quan Lâm cầm lấy chìa khóa của nàng, nghĩ thầm đi tới quán rượu Hoàng Quan lấy xe máy Quan Lâm về, rồi lại lấy xe của mình chạy về Lâm gia biệt thự có phải là quá phiền phức không?
Xem ra, hay là mượn xe hãn nữu chạy vài ngày, cỗ xe yamaha chạy cũng được, ít nhiều cũng có loại cảm giác đem nàng cưỡi dưới thân Phương Dật Thiên nghĩ, bên khóe miệng xuất hiện lên một nụ cười xấu xa, sau đó hắn để chìa khóa xe hơi lại, cầm lấy chìa khóa xe yamaha của quan lâm.
Ngẫm lại cảm thấy vẫn chưa thỏa, hắn liền để lại một tin nhắn trên điện thoại cho Quan Lâm, ghi chú rõ hắn muốn hoán đổi xe cùng nàng vài ngày, cuối cùng còn đặc biệt cường điệu nói rằng hắn chỉ có hảo ý giúp nàng cởi đồng phục cảnh sát trên người, tuyệt đối không có nửa phần phi lễ.
Hết thảy đều làm thỏa đáng, sau đó Phương Dật thiên mới đi ra khỏi phòng ngủ của Quan Lâm, đóng của phòng lại, đi xuống lầu lấy chiếc xe hướng phía quán rượu Hoàng Quan chạy như bay đến.
Uống rượu có chút men say thì cưỡi yamaha đích thật là sướng.
Tiếng động cơ rít gào nghe vào tai không nghi ngờ là âm nhac cực kỳ hay, tiếng gió trước mặt đánh tới càng thêm kích thích nhân tâm.
Phương Dật Thiên cứ vậy cưỡi chiếc xe yamaha của Quan Lâm mạnh mẽ đâm tới trên đường phố Thiên Hải, cũng may trên đoạn đường gặp cảnh sát giao thông nhận ra chiếc xe của đại danh đỉnh đỉnh bá vương hoa, bằng không trực tiếp đem hắn giữ lại, uống rượu còn chạy xe như bay, ít nhiều gì cũng bị giữ xe vài ngày a.
Trở lại sau biệt thự Lâm gia, Phương Dật Thiên dừng xe lại, sau đó hướng phía đại sảnh biệt thự đi tới.
Tiếng động cơ đã sớm làm kinh động đến Tiêu di, nàng đi tới xem xét, thấy Phương Dật Thiên có bộ dáng say khướt nhịn không được ân cần hỏi: Phương Dật Thiên, anh, anh đi uống rượu à?
Tiêu di... Liếc nhìn ngọc dung cùng với dáng người thành thục của Tiêu di, hắn phát giác sau khi tối hôm qua được hắn tưới mát, Tiêu di càng phát ra vẻ ôn nhu mê người, xem ra nữ nhân thật đúng là không thể ly khai thân mật với nam nhân.
Cùng các bằng hữu uống rượu, bất quá không có việc gì, còn, còn chưa có say. Phương Dật thiên cười nhạt một tiếng, nói.
Anh còn nói chưa có say, nhìn xem anh hiện tại đã thành cái dạng gì rồi, đã say đến mức không đi nổi. Tiêu di giận mắng một câu, rồi sau đó liều mạng tiến lên nâng cánh tay của Phương Dật Thiên.
Trong lòng Phương Dật Thiên ấm áp, nói: Tiêu di, không có việc gì, em tối hôm qua nghĩ ngơi có khỏe không?
Một câu, lập tức làm cho Tiêu di nhớ đến tối hôm qua cùng với Phương Dật Thiên điên cuồng triền mien, lập tức mặt ngọc nhuộm đỏ một mảnh, trừng măt nhìn Phương Dật Thiên, dồn dập nói: em xem anh đúng thật là say rượu nói nhiều, mau vào trong nghĩ ngơi đi.
Phương Dật Thiên nhìn trên mặt Tiêu di có vẻ thẹn thùng, trong lòng biết trong nội tâm nàng cũng không có ý tứ, bất quá khoảng cách gần nên hắn ngửi được mùi thơm mê người của Tiêu di, hắn nhịn không được tâm thần chập chờn, mượn rượu, thừa dịp bốn phía không người, hắn lấy tay ngắt một cái lên kiều đồn tròn to lớn của Tiêu di.
Úc... Tiêu di yêu kiều la lên một tiếng, sau đó tức giận liếc mắt trừng Phương Dật Thiên, hạ tay hắn xuống, tựa hồ là trách hai tay hắn không thành thật.
Phương Dật Thiên cười, đi đến ghế salon trực tiếp nằm xuống, lại nói đầu hắn thật cũng có chut chóng mặt, dương tửu tác dụng chậm đúng là không phải nói giỡn.
Anh nằm đây, để em lấy cho anh chén canh nóng. Tiêu di nói.
Chỉ là trong nháy mắt, nhưng lại that Phương Dật Thiên đã nặng nề chìm vào giấc ngủ, chóp mũi phát ra một vài tiêng lẩm bẩm nhỏ.
Tiêu di nao nao, sau đó nhịn không được cười, ánh mắt dừng tại khuôn mặt cường tráng của Phương Dật Thiên, lộ ra vẻ nhu tình như nước.
Phòng của Quan Lâm ở không lớn, nhưng đủ rộng để cho một người ở, phòng được bố trí đơn giản nhưng tiện nghi, ít nhiều gì cũng phù hợp với tính cách của Quan Lâm.
Phương Dật Thiên vốn định trực tiếp bế Quan Lâm trên ghế salon, nhưng khi nghĩ kĩ, hắn lại đi thẳng đến phòng ngủ của Quan Lâm, ngẫm lại cứ như vậy xông vào trong phòng ngủ của một nữ nhân chưa lấy chồng, Phương Dật Thiên cảm thấy mình thật đúng là bại hoại a.
Lúc này, hình như hắn quên hắn đã từng lẻn vào phòng ngủ của Lâm Thiển Tuyết, so với Quan Lâm, Lâm Thiên Tuyết không phải hoàng hoa khuê nữ hay sao?
Phòng ngủ của Quan Lâm bố trí càng thêm đơn giản, một cái giường lớn, một cái tủ treo quần áo, bên cạnh đầu giường, bàn trang điểm cũng không như các nữ hài tử khác mà bày đầy đủ các loại đồ trang điểm.
Phương Dật Thiên phỏng đoán hãn nữu này cũng không có trang điểm, phỏng chừng nàng cũng không biết quá trình trang điểm rườm rà kia, cái gì tô son trát phấn tuyệt đối không liên quan gì tới nàng, nhiều lắm là son môi, tô lông mày các loại.
Phương Dật Thiên bế Quan Lâm nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường lớn, rồi sao đó vuốt vuốt bờ vai của mình, nói đùa gì vậy, từ sau khi ra khỏi bộ đội chưa từng làm qua cái việc nặng đen đủi như vậy, bế một hãn nữu hơn năm mươi ký như vậy lên thẳng lầu bốn đúng là đi chịu tội mà.
Nhớ tới còn phải đến quán rượu hoàng quan giúp Quan Lâm lấy xe, Phương Dật Thiên vốn định tranh thủ thời gian rời đi, nhưng khi liếc nhìn Quan Lâm, thấy trên người nàng có không ít mồ hôi, hắn nhíu nhíu mày, trong lòng biết là khi một người uống rượu tốt nhất đừng cho người này chảy mồ hôi, tốt nhất là mặc các loại quần áo rộng rãi, làm cho nàng mát mẻ đi một ít.
Hắn lại thở dài, đi đến đầu giường tự mình cầm chân Quan Lâm giúp nàng cởi giày ra, bít tất trên chân nàng cũng đơn giản bị cởi ra, thật đúng là, Quan Lâm tuy nói bưu hãn, nhưng nàng có một đôi chân tinh xảo mềm mại, màu da thì trắng như tuyết, nếu dứt bỏ bề ngoài bưu hãn của nàng, thì đôi chân này cũng xứng đáng được gọi là chân đẹp.
Hai mắt Quan Lâm vẫn đóng chặt, trên mặt đỏ hồng xinh đẹp, hô hấp hơi dồn dập, bất quá trên trán không ngừng chảy mồ hôi.
Trời ơi, mặc đồng phục cảnh sát nhiều như vậy? Không phải làm khó ta hay sao, giúp ngươi cởi cũng không được, mà không giúp ngươi cũng không xong. Phương Dật Thiên nói, rồi sau đó không đành lòng, quyết tâm nói: Thôi, không phải chỉ là cởi quần áo thôi à, có cái gì đâu, phỏng chừng hãn nữu cũng có thể hiểu được a?
Nghĩ thầm, Phương Dật Thiên quả thật là đi tới, hai tay cởi cúc áo trên đồng phục của Quan Lâm, lúc đến vị trí trên ngực của Quan Lâm, đầu ngón tay hắn không thể tránh khỏi tiếp xúc đến một mảnh tràn ngập mềm mại co dãn kia, cũng không biết hắn cố tình hay vô ý, vô liêm sĩ ở phiến cao ngất ấy đè lên.
Lập tức, cảm giác mềm mại mười phần co dãn truyền khắp thân thể hắn, Quan Lâm thường xuyên tham gia huấn luyện, thế mà trên cơ thể nàng không phải tùng khối cứng, mà là tràn đầy co dãn, mà trước ngực nàng co dãn cao ngất ba đào càng chứng minh được điều đó.
Ta đây xem như là nhân cơ hội chiếm tiện nghi sao? Nói đùa gì vậy, bằng vào bản tính ngồi trong lòng mà vẫn không loạn của ta như thế nào lại làm ra chuyện nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người khác bậc này chứ? Phương Dật Thiên thầm suy nghĩ.
Vừa nghĩ xong, hai tay hắn lại vô liêm sỉ hướng tới ngực mềm mại cao ngất của nàng đè lên.
Đem đồng phục cảnh sát trên người QUan Lâm cởi ra, bất ngờ thấy trên người của nàng mặc áo lót màu đen, tựa hồ là ko có mang áo ngực
Lúc này rất rõ ràng thấy trước ngực Quan Lâm hai quả đào rung động mãnh liệt, thật đúng là mười phần co dãn, do không mặc áo ngực nên càng ngạo nghễ nâng cao.
Phương Dật Thiên vốn định cởi luôn quần của Quan Lâm, bất quá ngẫm lại cởi quần của một nữ hài tử ít nhiều có điểm khó xử, huống hồ, muốn thật sự là sau khi hãn nữu này tỉnh lại trực tiếp mang dao đi tìm hắn sao.
Bất quá sau khi cởi đồng phục cảnh sát ra Quan Lâm thanh lương đi không ít, hô hấp từ từ bình ổn lại, mồ hôi trên người cũng ngừng chảy, bất quá Phương Dật Thiên cũng bận rộn nên cũng chảy mồ hôi, hắn đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt lúc này trên người mới thoáng hòa hoãn lại.
Phương Dật Thien quay lại phòng Quan Lâm cầm lấy chìa khóa của nàng, nghĩ thầm đi tới quán rượu Hoàng Quan lấy xe máy Quan Lâm về, rồi lại lấy xe của mình chạy về Lâm gia biệt thự có phải là quá phiền phức không?
Xem ra, hay là mượn xe hãn nữu chạy vài ngày, cỗ xe yamaha chạy cũng được, ít nhiều cũng có loại cảm giác đem nàng cưỡi dưới thân Phương Dật Thiên nghĩ, bên khóe miệng xuất hiện lên một nụ cười xấu xa, sau đó hắn để chìa khóa xe hơi lại, cầm lấy chìa khóa xe yamaha của quan lâm.
Ngẫm lại cảm thấy vẫn chưa thỏa, hắn liền để lại một tin nhắn trên điện thoại cho Quan Lâm, ghi chú rõ hắn muốn hoán đổi xe cùng nàng vài ngày, cuối cùng còn đặc biệt cường điệu nói rằng hắn chỉ có hảo ý giúp nàng cởi đồng phục cảnh sát trên người, tuyệt đối không có nửa phần phi lễ.
Hết thảy đều làm thỏa đáng, sau đó Phương Dật thiên mới đi ra khỏi phòng ngủ của Quan Lâm, đóng của phòng lại, đi xuống lầu lấy chiếc xe hướng phía quán rượu Hoàng Quan chạy như bay đến.
Uống rượu có chút men say thì cưỡi yamaha đích thật là sướng.
Tiếng động cơ rít gào nghe vào tai không nghi ngờ là âm nhac cực kỳ hay, tiếng gió trước mặt đánh tới càng thêm kích thích nhân tâm.
Phương Dật Thiên cứ vậy cưỡi chiếc xe yamaha của Quan Lâm mạnh mẽ đâm tới trên đường phố Thiên Hải, cũng may trên đoạn đường gặp cảnh sát giao thông nhận ra chiếc xe của đại danh đỉnh đỉnh bá vương hoa, bằng không trực tiếp đem hắn giữ lại, uống rượu còn chạy xe như bay, ít nhiều gì cũng bị giữ xe vài ngày a.
Trở lại sau biệt thự Lâm gia, Phương Dật Thiên dừng xe lại, sau đó hướng phía đại sảnh biệt thự đi tới.
Tiếng động cơ đã sớm làm kinh động đến Tiêu di, nàng đi tới xem xét, thấy Phương Dật Thiên có bộ dáng say khướt nhịn không được ân cần hỏi: Phương Dật Thiên, anh, anh đi uống rượu à?
Tiêu di... Liếc nhìn ngọc dung cùng với dáng người thành thục của Tiêu di, hắn phát giác sau khi tối hôm qua được hắn tưới mát, Tiêu di càng phát ra vẻ ôn nhu mê người, xem ra nữ nhân thật đúng là không thể ly khai thân mật với nam nhân.
Cùng các bằng hữu uống rượu, bất quá không có việc gì, còn, còn chưa có say. Phương Dật thiên cười nhạt một tiếng, nói.
Anh còn nói chưa có say, nhìn xem anh hiện tại đã thành cái dạng gì rồi, đã say đến mức không đi nổi. Tiêu di giận mắng một câu, rồi sau đó liều mạng tiến lên nâng cánh tay của Phương Dật Thiên.
Trong lòng Phương Dật Thiên ấm áp, nói: Tiêu di, không có việc gì, em tối hôm qua nghĩ ngơi có khỏe không?
Một câu, lập tức làm cho Tiêu di nhớ đến tối hôm qua cùng với Phương Dật Thiên điên cuồng triền mien, lập tức mặt ngọc nhuộm đỏ một mảnh, trừng măt nhìn Phương Dật Thiên, dồn dập nói: em xem anh đúng thật là say rượu nói nhiều, mau vào trong nghĩ ngơi đi.
Phương Dật Thiên nhìn trên mặt Tiêu di có vẻ thẹn thùng, trong lòng biết trong nội tâm nàng cũng không có ý tứ, bất quá khoảng cách gần nên hắn ngửi được mùi thơm mê người của Tiêu di, hắn nhịn không được tâm thần chập chờn, mượn rượu, thừa dịp bốn phía không người, hắn lấy tay ngắt một cái lên kiều đồn tròn to lớn của Tiêu di.
Úc... Tiêu di yêu kiều la lên một tiếng, sau đó tức giận liếc mắt trừng Phương Dật Thiên, hạ tay hắn xuống, tựa hồ là trách hai tay hắn không thành thật.
Phương Dật Thiên cười, đi đến ghế salon trực tiếp nằm xuống, lại nói đầu hắn thật cũng có chut chóng mặt, dương tửu tác dụng chậm đúng là không phải nói giỡn.
Anh nằm đây, để em lấy cho anh chén canh nóng. Tiêu di nói.
Chỉ là trong nháy mắt, nhưng lại that Phương Dật Thiên đã nặng nề chìm vào giấc ngủ, chóp mũi phát ra một vài tiêng lẩm bẩm nhỏ.
Tiêu di nao nao, sau đó nhịn không được cười, ánh mắt dừng tại khuôn mặt cường tráng của Phương Dật Thiên, lộ ra vẻ nhu tình như nước.
/1867
|