Trần khải phất tay xua tan khói thuốc của Phương Dật Thiên, lạnh lùng nở nụ cười, chỉ vào ba tráng hán ngồi bên cạnh: Chỉ cần ngươi đánh thắng bọn họ như vậy chuyện đêm nay kết thúc tại đây!
Nếu đánh không thắng thì sao? Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Đánh không thắng? Hừ, vậy phải xem vận khí của ngươi thôi, quyền cước của bọn họ không có mắt đâu a. Trần khải lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên lười nhác cười, đảo mắt nhìn về phía Dương tuấn, hỏi: Dương công tử, sao ngươi trầm mặc thế? Tất cả chuyện này không phải là do ngươi âm thầm sắp đặt hay sao chứ? Để tên Trần Khải đầu heo này đứng ra tiên phong, mà chính ngươi thì yên ổn xem kịch, mặc cho tên đầu heo Trần Khải này thay ngươi va chạm đến đầu rơi máu chảy , có đúng vậy không?
Ngươi... Phương Dật Thiên, ngươi nói cái gì vậy, thật không ngờ ngươi dám không coi ai ra gì, vũ nhục ta như vậy! Trần khải tức giận nói.
Còn không đúng sao? Trần khải, đừng tưởng rằng ngươi cùng Dương tuấn đi chung như vậy thì hắn sẽ coi ngươi như là một bằng hữu nhiệt tình, nhiều nhất ngươi chỉ là một con cờ trong tay hắn mà thôi, đến khi ngươi không còn giá trị lợi dụng thì hắn sẽ đạp cho ngươi một cước. Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Sắc mặc tuấn tú của Dương Tuấn trầm xuống, chẳng qua cũng không thay đổi nhiều lắm, hắn lạnh nhạt nói: A Tuấn, không cần để ý lời nói của hắn, ngươi không thấy hắn đang nói tránh qua chuyện khác đó. Phương Dật Thiên, nếu ngươi sợ thì nói là sợ, không cần phải khiêu khích chăm chọc đâu.
Hừ, ta thấy ngươi chẳng qua là đang sợ hãi, không dám nhận lời khiêu chiến thôi! Trần khải cười lạnh nói.
Tiêu di tựa hồ nhịn không được, nàng đi đến bên cạnh kéo cánh tay Phương Dật Thiên, nói: Ta nói ngươi cũng thật là, ngươi theo chân bọn họ dây dưa làm cái gì, đứng lên đi về thôi.
Trần khải, các ngươi có ba người, rõ ràng chính là lấy nhiều khi ít, ngươi thật đúng là chẳng biết liêm sỉ a. Lâm Thiên Tuyết cũng nhịn không được lạnh lùng nói.
Ba đánh một, hơn nữa còn cố ý mời đến mấy tên Đại Cá Tử (DG-Trâu bò , ngu ngốc.Đầu to, óc như trái nho) , có bản lĩnh ngươi cùng Phương Dật Thiên một mình đấu a. Trên bộ mặt kiêu ngạo của Chân Khả Nhân xuất hiện một tia khinh bỉ.
Quy tắc cho chơi là như thế này, nếu hắn không dám tham gia chứng tỏ là hắn không có cam đảm, ta vì cái gì muốn cùng hắn khiêu chiến? Buồn cười! Trần khải cười lạnh nói.
Phanh!
Một tiếng vang lên, chai bia trong tay Phương Dật Thiên bị bóp vỡ, hắn lắc lắc tay, bỗng nhiên đứng dậy, từng bước hướng tới trần khải. Trong lòng Trần khải hơi kinh hãi, hắn biết rõ sự lợi hại của Phương Dật Thiên, bởi vậy trong miệng không khỏi cả kinh hỏi: Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Cùng lúc đó, cũng không có người chú ý tới Dương tuấn âm thầm hướng tới ba tên tráng hán kia làm một thủ thế, nhất thời, ba nam nhân đột nhiên đứng dậy, bước mấy bước liền đứng chắn trước mặt Phương Dật Thiên.
Động tác ba nam nhân này cơ hồ là đồng nhất , trên người mang theo một loại tác phong sắc bén như đã từng được tôi luyện trong quân đội , sắc mặt bọn họ cứng rắn như bàn thạch ổn định , một cỗ áp lực bức người tỏa ra trên người bọn họ.
Lúc này, hai mắt Phương Dật Thiên khẽ nheo lại, từ động tác của ba người nam nhân này , hắn mơ hồ nhận ra thân ảnh có thút quen thuộc , chỉ trong vài bước chân của đối thủ , Phương Dật Thiên liền có thể nhận ra hạ bàn của đối phương phi thường vững chãi , nhanh nhẹn linh động, vững vàng bước đi , làm lộ ra một cỗ lực lượng không tầm thường.
Tổng hợp lại , thân thủ của ba người bọn họ cũng không kém , hơn nữa khí chất tác phong trên người làm cho hắn có cảm giác quen thuộc , chỉ có điều hiện giờ hắn không thể xác định được , bởi vậy hắn quyết định thử một lần.
Lại nói tiếp, đêm nay hắn đã lưu ý đến ba nam nhân có ý định bất thiện này, hơn nữa thân thủ mỗi người cũng không tầm thường, hắn cũng không muốn gây chuyện, cũng không nghĩ sẽ cùng ba nam nhân này động thủ, không phải bởi vì sợ hãi, mà là không muốn đi trêu chọc thêm mấy chuyện phiền toái.
Nhưng mà trần khải không ngừng bức bách cùng với âm thanh lạnh lẽo của Dương tuấn khiến hắn khó chịu. Hơn nữa, hắn muốn cho trần khải hai cái bạt tai lên mặt, giáo huấn Trần Khải một chút, không nghĩ tới ba nam nhân này đã nhanh chóng đứng trước mặt mình.
Phương Dật Thiên nhìn thấy những động tác của họ, mơ hồ cảm thấy động tác của ba nam tử này cực kỳ giống phong cách nào đó, điều này vô hình trung khơi dậy lòng hứng thú của hắn, quyết tâm thử một lần, hắn liền mở miệng nói: Các ngươi là ai? Vì cái gì muốn thay hai tên súc sinh ra này ra tay?
Súc sinh? Dương Tuấn nghe được Phương Dật Thiên nói như vậy tức giận muốn ọc máu, hắn lạnh lùng nói: Phương Dật Thiên, ngươi cần gì quản nhiều như vậy, đánh thắng trước đi rồi nói sau.
Nói xong Dương Tuấn cùng trần khải nhìn nhau cười, trong tiếng cười lạnh lẽo đó tựa như Phương Dật Thiên đêm nay khẳng định là không chạy khỏi kết quả bại trận , khẳng định sẽ bị ba nam tử này đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Lại nói tiếp Dương tuấn cùng trần khải tự tin như thế cũng là có nguyên nhân, bởi vì ba người này là do Dương tuấn dựa vào quan hệ trong quân đội đặc chủng mời ra ba tên quái vật là cao thủ trong phương diện đánh nhau, ba tên này trong các trận đấu kịch liệt của quân đội luôn cầm cờ đi trước. Bởi vậy Dương tuấn cùng trần khải không tin Phương Dật Thiên một người còn có thể địch lại ba tên cao thủ đánh nhau của quân đội đặc chủng!
Ánh mắt Phương Dật Thiên thâm thúy bình tĩnh đảo qua trên người ba tráng hán, nhàn nhạt nói: Công phu cơ bản của các ngươi cũng khá lắm, các người ai lên trước đây hay cùng lên luôn?
Ba tên bộ đội đặc chủng nghe vây nhìn nhau, tựa hồ là đang quyết định xem ai lên trước.
Quên đi, để tiết kiệm thời gian, các ngươi cùng lên đi! Nhớ kỹ, đem toàn lực xuất ra đi, nắm tay của ta không có mắt đâu ! Ngữ khí Phương Dật Thiên đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói.
Ba tên bộ đội đặc chủng rùng mình, bọn họ không nghĩ tới không ngờ Phương Dật Thiên lại đưa ra yêu cầu như thế, phải biết rằng, trong đơn vị bọn họ chỉ có huấn luyện viên mới có cam đảm một mình đấu với ba người bọn họ, người thanh niên trước mặt tuy có thực lực thâm sâu không thể đoán được nhưng chẳng lẽ so với huấn luyện viên trong quân đội còn muốn lợi hại hơn? Không khỏi cũng quá cuồng ngạo đi!
Tên bộ đội đặc chủng đứng giữa quay đầu nhìn lại Dương tuấn, Dương tuấn lạnh lùng nói: Một khi hắn đã nói như vậy các ngươi cùng lên đi!
Lập tức,hai tên bộ đội đặc chủng hai bên phân biệt nhảy tới hai bên trái phải của Phương Dật Thiên, cùng tên đứng giữa hợp thành một trận thế tam giác, bao lấy ba phía của Phương Dật Thiên.
Lúc này, ánh mắt Phương Dật Thiên thoáng ngưng tụ, thâm trầm mà lại sắc bén, vẻ lười nhác trên mặt cũng biến mất. Một hồi đại chiến sắp bạo phát!
Nếu đánh không thắng thì sao? Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Đánh không thắng? Hừ, vậy phải xem vận khí của ngươi thôi, quyền cước của bọn họ không có mắt đâu a. Trần khải lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên lười nhác cười, đảo mắt nhìn về phía Dương tuấn, hỏi: Dương công tử, sao ngươi trầm mặc thế? Tất cả chuyện này không phải là do ngươi âm thầm sắp đặt hay sao chứ? Để tên Trần Khải đầu heo này đứng ra tiên phong, mà chính ngươi thì yên ổn xem kịch, mặc cho tên đầu heo Trần Khải này thay ngươi va chạm đến đầu rơi máu chảy , có đúng vậy không?
Ngươi... Phương Dật Thiên, ngươi nói cái gì vậy, thật không ngờ ngươi dám không coi ai ra gì, vũ nhục ta như vậy! Trần khải tức giận nói.
Còn không đúng sao? Trần khải, đừng tưởng rằng ngươi cùng Dương tuấn đi chung như vậy thì hắn sẽ coi ngươi như là một bằng hữu nhiệt tình, nhiều nhất ngươi chỉ là một con cờ trong tay hắn mà thôi, đến khi ngươi không còn giá trị lợi dụng thì hắn sẽ đạp cho ngươi một cước. Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Sắc mặc tuấn tú của Dương Tuấn trầm xuống, chẳng qua cũng không thay đổi nhiều lắm, hắn lạnh nhạt nói: A Tuấn, không cần để ý lời nói của hắn, ngươi không thấy hắn đang nói tránh qua chuyện khác đó. Phương Dật Thiên, nếu ngươi sợ thì nói là sợ, không cần phải khiêu khích chăm chọc đâu.
Hừ, ta thấy ngươi chẳng qua là đang sợ hãi, không dám nhận lời khiêu chiến thôi! Trần khải cười lạnh nói.
Tiêu di tựa hồ nhịn không được, nàng đi đến bên cạnh kéo cánh tay Phương Dật Thiên, nói: Ta nói ngươi cũng thật là, ngươi theo chân bọn họ dây dưa làm cái gì, đứng lên đi về thôi.
Trần khải, các ngươi có ba người, rõ ràng chính là lấy nhiều khi ít, ngươi thật đúng là chẳng biết liêm sỉ a. Lâm Thiên Tuyết cũng nhịn không được lạnh lùng nói.
Ba đánh một, hơn nữa còn cố ý mời đến mấy tên Đại Cá Tử (DG-Trâu bò , ngu ngốc.Đầu to, óc như trái nho) , có bản lĩnh ngươi cùng Phương Dật Thiên một mình đấu a. Trên bộ mặt kiêu ngạo của Chân Khả Nhân xuất hiện một tia khinh bỉ.
Quy tắc cho chơi là như thế này, nếu hắn không dám tham gia chứng tỏ là hắn không có cam đảm, ta vì cái gì muốn cùng hắn khiêu chiến? Buồn cười! Trần khải cười lạnh nói.
Phanh!
Một tiếng vang lên, chai bia trong tay Phương Dật Thiên bị bóp vỡ, hắn lắc lắc tay, bỗng nhiên đứng dậy, từng bước hướng tới trần khải. Trong lòng Trần khải hơi kinh hãi, hắn biết rõ sự lợi hại của Phương Dật Thiên, bởi vậy trong miệng không khỏi cả kinh hỏi: Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Cùng lúc đó, cũng không có người chú ý tới Dương tuấn âm thầm hướng tới ba tên tráng hán kia làm một thủ thế, nhất thời, ba nam nhân đột nhiên đứng dậy, bước mấy bước liền đứng chắn trước mặt Phương Dật Thiên.
Động tác ba nam nhân này cơ hồ là đồng nhất , trên người mang theo một loại tác phong sắc bén như đã từng được tôi luyện trong quân đội , sắc mặt bọn họ cứng rắn như bàn thạch ổn định , một cỗ áp lực bức người tỏa ra trên người bọn họ.
Lúc này, hai mắt Phương Dật Thiên khẽ nheo lại, từ động tác của ba người nam nhân này , hắn mơ hồ nhận ra thân ảnh có thút quen thuộc , chỉ trong vài bước chân của đối thủ , Phương Dật Thiên liền có thể nhận ra hạ bàn của đối phương phi thường vững chãi , nhanh nhẹn linh động, vững vàng bước đi , làm lộ ra một cỗ lực lượng không tầm thường.
Tổng hợp lại , thân thủ của ba người bọn họ cũng không kém , hơn nữa khí chất tác phong trên người làm cho hắn có cảm giác quen thuộc , chỉ có điều hiện giờ hắn không thể xác định được , bởi vậy hắn quyết định thử một lần.
Lại nói tiếp, đêm nay hắn đã lưu ý đến ba nam nhân có ý định bất thiện này, hơn nữa thân thủ mỗi người cũng không tầm thường, hắn cũng không muốn gây chuyện, cũng không nghĩ sẽ cùng ba nam nhân này động thủ, không phải bởi vì sợ hãi, mà là không muốn đi trêu chọc thêm mấy chuyện phiền toái.
Nhưng mà trần khải không ngừng bức bách cùng với âm thanh lạnh lẽo của Dương tuấn khiến hắn khó chịu. Hơn nữa, hắn muốn cho trần khải hai cái bạt tai lên mặt, giáo huấn Trần Khải một chút, không nghĩ tới ba nam nhân này đã nhanh chóng đứng trước mặt mình.
Phương Dật Thiên nhìn thấy những động tác của họ, mơ hồ cảm thấy động tác của ba nam tử này cực kỳ giống phong cách nào đó, điều này vô hình trung khơi dậy lòng hứng thú của hắn, quyết tâm thử một lần, hắn liền mở miệng nói: Các ngươi là ai? Vì cái gì muốn thay hai tên súc sinh ra này ra tay?
Súc sinh? Dương Tuấn nghe được Phương Dật Thiên nói như vậy tức giận muốn ọc máu, hắn lạnh lùng nói: Phương Dật Thiên, ngươi cần gì quản nhiều như vậy, đánh thắng trước đi rồi nói sau.
Nói xong Dương Tuấn cùng trần khải nhìn nhau cười, trong tiếng cười lạnh lẽo đó tựa như Phương Dật Thiên đêm nay khẳng định là không chạy khỏi kết quả bại trận , khẳng định sẽ bị ba nam tử này đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Lại nói tiếp Dương tuấn cùng trần khải tự tin như thế cũng là có nguyên nhân, bởi vì ba người này là do Dương tuấn dựa vào quan hệ trong quân đội đặc chủng mời ra ba tên quái vật là cao thủ trong phương diện đánh nhau, ba tên này trong các trận đấu kịch liệt của quân đội luôn cầm cờ đi trước. Bởi vậy Dương tuấn cùng trần khải không tin Phương Dật Thiên một người còn có thể địch lại ba tên cao thủ đánh nhau của quân đội đặc chủng!
Ánh mắt Phương Dật Thiên thâm thúy bình tĩnh đảo qua trên người ba tráng hán, nhàn nhạt nói: Công phu cơ bản của các ngươi cũng khá lắm, các người ai lên trước đây hay cùng lên luôn?
Ba tên bộ đội đặc chủng nghe vây nhìn nhau, tựa hồ là đang quyết định xem ai lên trước.
Quên đi, để tiết kiệm thời gian, các ngươi cùng lên đi! Nhớ kỹ, đem toàn lực xuất ra đi, nắm tay của ta không có mắt đâu ! Ngữ khí Phương Dật Thiên đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói.
Ba tên bộ đội đặc chủng rùng mình, bọn họ không nghĩ tới không ngờ Phương Dật Thiên lại đưa ra yêu cầu như thế, phải biết rằng, trong đơn vị bọn họ chỉ có huấn luyện viên mới có cam đảm một mình đấu với ba người bọn họ, người thanh niên trước mặt tuy có thực lực thâm sâu không thể đoán được nhưng chẳng lẽ so với huấn luyện viên trong quân đội còn muốn lợi hại hơn? Không khỏi cũng quá cuồng ngạo đi!
Tên bộ đội đặc chủng đứng giữa quay đầu nhìn lại Dương tuấn, Dương tuấn lạnh lùng nói: Một khi hắn đã nói như vậy các ngươi cùng lên đi!
Lập tức,hai tên bộ đội đặc chủng hai bên phân biệt nhảy tới hai bên trái phải của Phương Dật Thiên, cùng tên đứng giữa hợp thành một trận thế tam giác, bao lấy ba phía của Phương Dật Thiên.
Lúc này, ánh mắt Phương Dật Thiên thoáng ngưng tụ, thâm trầm mà lại sắc bén, vẻ lười nhác trên mặt cũng biến mất. Một hồi đại chiến sắp bạo phát!
/1867
|