Phòng khách cục cảnh sát Thiên Hải.
Cục trưởng Cục Công An Triệu Thiên đối đãi Phương Dật Thiên thật sự không tầm thường, trước sau đều là cung kính nói chuyện.
Phòng khách hiện chỉ có Triệu Thiên và Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên bưng tách trà lên nhẹ nhàng nhấm nháp, trong lòng suy đoán xem Triệu Thiên sẽ hỏi hắn cái gì, nếu không phải có việc gì quan trọng thì Triệu Thiên tuyệt đối sẽ không tìm đến hắn nhanh như vậy.
Đôi mắt thâm trầm không nhìn ra ý nghĩ của Triệu Thiên nhẹ đảo qua mặt Phương Dật Thiên, nhận được điện thoại hồi báo Phương Dật Thiên và bằng hữu của hắn đánh cho Hỏa Xà chết khiếp thì trong lòng hắn biết là đã xảy ra đại sự. Cho nên bất kể mệt mỏi mà chạy tới cảnh cục, ngay lập tức tìm Phương Dật Thiên hỏi rõ tình huống lúc đó.
Đối mặt câu hỏi của Triệu Thiên, Phương Dật Thiên cũng đem tình huống lúc đó rõ ràng cụ thể mà kể lại, bất kể là từ góc độ nào mà xem thì chuyện này cũng là do Hỏa Xà gây chuyện trước, Phương Dật Thiên và Tiểu Đao đều là trong lúc phòng vệ mà hành động, tuy không xảy ra án mạng nhưng có thể nhìn ra thương thế của nhiều người trong nhóm Hỏa Xà đều bị đánh thành phế vật, nhất là Hỏa Xà!
Triệu Thiên trong lòng biết Hỏa Xà chính là người của Cửu gia, mà hắn cùng với Cửu gia cũng có chút qua lại. Đối với vị hoàng đế ngầm ở Thiên Hải, Triệu Thiên nếu nói không có lui tới với hắn thì là nói dối, nhưng cũng chỉ là âm thầm qua lại mà thôi.
Sau khi nghe rõ ngọn nguồn sự tình thì Triệu Thiên cũng an lòng, hắn thực cũng không e ngại Cửu gia, nhưng là nếu không nói rõ được đầu dây mối nhợ chuyện tình thì bên phía Cửu gia lại không chịu từ bỏ ý đồ, mấu chốt là chính bản thân hắn cũng không mong ở ngay tại địa phương hắn quản lý nổi lên một trường long tranh hổ đấu.
Thân phận chân thực của Phương Dật Thiên đến bây giờ hắn vẫn không thể tra rõ, nhưng mà thông qua sự tình của Phương Dật Thiên và Trưởng phòng công an tỉnh, hiển nhiên thân phận Phương Dật Thiên không đơn giản.
Xuất phát từ đủ loại mục đích, Triệu Thiên cũng muốn bảo trụ Phương Dật Thiên bất kể có chuyện gì. Người này có thể không sợ thực lực của Cửu gia mà có gan cùng người tranh đấu, đối với mưu đồ bành trướng thế lực của Cửu gia chính là một thế lực không thể bỏ qua.
Lợi dụng Phương Dật Thiên đến đối phó Cửu gia, chuyện này có thể xem ra Triệu Thiên âm thầm tính toán.
Nhưng hắn lại hiển nhiên là xem nhẹ Phương Dật Thiên, một người đã vào sinh ra tử vô số lần lại còn có thể để cho hắn lợi dụng? Cuối cùng chỉ sợ chính hắn lại bị Phương Dật Thiên lợi dụng!
Nhưng cũng có sự kiện khiến hắn đau đầu, vừa rồi Dương thị trưởng gọi điện chất vấn hắn thật sự khiến hắn cảm thấy khó xử.
Triệu Thiên khẽ thở dài nói: Phương Dật Thiên, đêm nay cậu đánh con trai Dương thị trưởng bị thương phải không?
Triệu cục trưởng nói Dương Tuấn sao? Ta tưởng rằng Dương thị trưởng thường ngày bận rộn sự vụ, không có thời gian dạy dỗ con hắn nên ta mới vì đại nghĩa mà thay hắn dạy dỗ một lần, cho hắn hiểu được sự tình, đừng để con hắn mang theo thân phận con trai thị trưởng hoành hành ngang ngược. Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Triệu Thiên trong lòng rùng mình, tiểu tử này không ngờ còn dám nói thay Dương thị trưởng quản giáo con hắn? Hắn cười khổ một tiếng nói: Nhưng cậu có phải ra tay quá nặng không? Dương công tử bây giờ còn nằm trong bệnh viện, theo như bác sĩ chuẩn đoán thì hắn ít nhất nửa tháng mới xuống giường được.
Đó là chuyện tốt a, để hắn nằm trên giường mà nghiền ngẫm lại, mà ta cũng có được nửa tháng thanh tĩnh, nhất cử lưỡng tiện, Triệu cục trưởng thấy thế nào? Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Triệu cục trưởng nhíu nhíu mày, Phương Dật Thiên hắn lúc đánh người thật là sảng khoái , nhưng lão thân là cục trưởng Cục Công An bị kẹp ở giữa thật khó lòng làm việc, việc này lão nên làm như thế nào mới đúng đây?
Lúc này, di động của Triệu Thiên rung lên, lão vừa liếc mắt nhìn liền đổi sắc mặt, vội vàng ra ngoài nhận điện thoại:
Này, phải Dương thị trưởng không? Là ta, là ta.
Lão Triệu a, nghe nói Phương Dật Thiên đang ở trong cục cảnh sát các ngươi phải không? Người trẻ tuổi này thật là lợi hại, đánh con ta lại còn đánh người của Cửu gia, ta muốn nhìn xem cảnh cục các ngươi làm sao mà xử lý chuyện này?
Dương thị trưởng, án hiện giờ còn đang thẩm vấn, khi có kết quả ta liền báo cáo cho Dương thị trưởng.
Cái này còn phải thẩm vấn sao chứ? Có một số người trẻ tuổi nếu không được một chút giáo huấn thì lại cho rằng mình chính là trời, ta muốn ngươi tự mình đi tra xét chuyện này, cho ta một công đạo khiến ta hài lòng.
Vâng, nhất định là vậy. Có điều... Dương thị trưởng, Phương Dật Thiên hình như là người của Trần trưởng phòng, việc này có cần phải báo cho Trần trưởng phòng biết hay không?
Trần trưởng phòng? Ý ngươi là Trần trưởng phòng trên tỉnh?
Đúng đúng, lần trước Trần tỉnh trưởng còn gọi điện thoại cho ta chiếu cố Phương Dật Thiên một lần, bởi vậy lần này...
Dương thị trưởng trong điện thoại thoáng trầm mặc rồi mới nói: Như vậy đi, ta trước tiên gọi cho Trần trưởng phòng hỏi rõ sự tình.
Triệu Thiên thở nhẹ ra một hơi, củ khoai lang nóng phỏng tay này cuối cùng cũng vứt được cho Trần trưởng phòng. Vừa cúp máy xong thì di động của hắn lại vang lên, lại thấy rõ ràng là Cửu gia gọi điện đến.
Hắn thầm giật mình, vội vàng đi vào một gian phòng nghỉ không có người nhận điện thoại:
Triệu cục trưởng, biệt lai vô dạng (không thấy bóng dáng) a, ta nghe nói thuộc hạ đắc lực của ta là Hỏa Xà còn ở trong tay của các ngươi, hắn lại còn bị thương không nhẹ, sao cảnh sát các ngươi còn chưa đưa hắn đến bệnh viện?
A. là Cửu gia sao, chúng ta đã kêu xe cứu thương rồi, lập tức sẽ đưa hắn đi.
Tiểu tử Phương Dật Thiên kia hiện đang ở đâu? Cảnh sát các ngươi suy cho cùng cũng nên cho ta một công đạo phải không?
Vụ này chúng tôi hiện đang xử lý. Cửu gia ngài cũng biết Hỏa Xà hắn lần này đúng là quá đáng, cầm đao cầm thương lại bị bắt quả tang, chuyện này có điểm hơi khó giải quyết .
Vậy thì cứ như vậy, giao Hỏa Xà cho ta, ta sẽ xử lý hắn! Chuyện này ta đã gọi điện cho Dương thị trưởng, hắn cũng không có ý kiến.
Trong lòng Triệu Thiên sau khi nghe nói vậy thì nổi trận lôi đình, con mẹ nó chứ, ngươi chỉ gọi một cú điện thoại đã muốn đem người đi sao? Vậy thì cục trưởng như ta trong mắt ngươi còn coi ra gì? Nếu ta giao người cho ngươi thì sao có thể phục chúng? Cấp dưới trong cục cảnh sát sẽ đối với ta như thế nào?
Cửu gia, chuyện này không phải là nhỏ, giao người cho ngài cũng không phải là không được, nhưng phải điều tra rõ sự tình trước, nếu không cấp dưới của ta sẽ có lời bàn ra tán vào. Cửu gia ngươi yên tâm, chuyện của bọn Hỏa Xà ta sẽ cho ngài một cái công đạo.
Như vậy là Triệu cục trưởng không chịu thả người ? Tốt, tốt lắm, Triệu cục trưởng một khi đã muốn làm việc theo lẽ công bằng như vậy thì ta nói gì nữa cũng bằng thừa! Đúng rồi, cái tên Phương Dật Thiên kia, nói với hắn cả đời tốt nhất là cứ ở trong cục cảnh sát đi!
Cửu gia nói xong liền cúp điện thoại.
Triệu Thiên nhìn di động mà nhức cả đầu, trong lòng rầu rĩ không vui, nhân vật trung gian là cục trưởng như hắn xem ra thật khó xử.
Trong lòng căm tức khiến hắn rút ra một điếu thuốc lặng lẽ hút, từ lúc này đã trở mặt với Cửu gia, lúc bình thường cục cảnh sát luôn ngầm bao che cho Cửu gia tung hoành ngang dọc làm xằng làm bậy ở Thiên hải đã khiến cho cảnh sát dưới quyền bất mãn, lần này trở mặt cũng không hẳn đã là chuyện xấu.
Hắn không tin Cửu gia có thể làm gì hắn, thân làm cục trưởng đã vì kềm hãm các thế lực mà suốt bao năm nay tổn hao biết bao tâm huyết, lúc này hắn thật sự có xúc động muốn liều lĩnh buông tay mà giao tranh một lần.
Sau khi trầm tĩnh suy nghĩ lại, Triệu Thiên trong lòng cảm thấy không ổn, liền bấm số gọi một cú điện thoại cho Trần trưởng phòng.
Cục trưởng Cục Công An Triệu Thiên đối đãi Phương Dật Thiên thật sự không tầm thường, trước sau đều là cung kính nói chuyện.
Phòng khách hiện chỉ có Triệu Thiên và Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên bưng tách trà lên nhẹ nhàng nhấm nháp, trong lòng suy đoán xem Triệu Thiên sẽ hỏi hắn cái gì, nếu không phải có việc gì quan trọng thì Triệu Thiên tuyệt đối sẽ không tìm đến hắn nhanh như vậy.
Đôi mắt thâm trầm không nhìn ra ý nghĩ của Triệu Thiên nhẹ đảo qua mặt Phương Dật Thiên, nhận được điện thoại hồi báo Phương Dật Thiên và bằng hữu của hắn đánh cho Hỏa Xà chết khiếp thì trong lòng hắn biết là đã xảy ra đại sự. Cho nên bất kể mệt mỏi mà chạy tới cảnh cục, ngay lập tức tìm Phương Dật Thiên hỏi rõ tình huống lúc đó.
Đối mặt câu hỏi của Triệu Thiên, Phương Dật Thiên cũng đem tình huống lúc đó rõ ràng cụ thể mà kể lại, bất kể là từ góc độ nào mà xem thì chuyện này cũng là do Hỏa Xà gây chuyện trước, Phương Dật Thiên và Tiểu Đao đều là trong lúc phòng vệ mà hành động, tuy không xảy ra án mạng nhưng có thể nhìn ra thương thế của nhiều người trong nhóm Hỏa Xà đều bị đánh thành phế vật, nhất là Hỏa Xà!
Triệu Thiên trong lòng biết Hỏa Xà chính là người của Cửu gia, mà hắn cùng với Cửu gia cũng có chút qua lại. Đối với vị hoàng đế ngầm ở Thiên Hải, Triệu Thiên nếu nói không có lui tới với hắn thì là nói dối, nhưng cũng chỉ là âm thầm qua lại mà thôi.
Sau khi nghe rõ ngọn nguồn sự tình thì Triệu Thiên cũng an lòng, hắn thực cũng không e ngại Cửu gia, nhưng là nếu không nói rõ được đầu dây mối nhợ chuyện tình thì bên phía Cửu gia lại không chịu từ bỏ ý đồ, mấu chốt là chính bản thân hắn cũng không mong ở ngay tại địa phương hắn quản lý nổi lên một trường long tranh hổ đấu.
Thân phận chân thực của Phương Dật Thiên đến bây giờ hắn vẫn không thể tra rõ, nhưng mà thông qua sự tình của Phương Dật Thiên và Trưởng phòng công an tỉnh, hiển nhiên thân phận Phương Dật Thiên không đơn giản.
Xuất phát từ đủ loại mục đích, Triệu Thiên cũng muốn bảo trụ Phương Dật Thiên bất kể có chuyện gì. Người này có thể không sợ thực lực của Cửu gia mà có gan cùng người tranh đấu, đối với mưu đồ bành trướng thế lực của Cửu gia chính là một thế lực không thể bỏ qua.
Lợi dụng Phương Dật Thiên đến đối phó Cửu gia, chuyện này có thể xem ra Triệu Thiên âm thầm tính toán.
Nhưng hắn lại hiển nhiên là xem nhẹ Phương Dật Thiên, một người đã vào sinh ra tử vô số lần lại còn có thể để cho hắn lợi dụng? Cuối cùng chỉ sợ chính hắn lại bị Phương Dật Thiên lợi dụng!
Nhưng cũng có sự kiện khiến hắn đau đầu, vừa rồi Dương thị trưởng gọi điện chất vấn hắn thật sự khiến hắn cảm thấy khó xử.
Triệu Thiên khẽ thở dài nói: Phương Dật Thiên, đêm nay cậu đánh con trai Dương thị trưởng bị thương phải không?
Triệu cục trưởng nói Dương Tuấn sao? Ta tưởng rằng Dương thị trưởng thường ngày bận rộn sự vụ, không có thời gian dạy dỗ con hắn nên ta mới vì đại nghĩa mà thay hắn dạy dỗ một lần, cho hắn hiểu được sự tình, đừng để con hắn mang theo thân phận con trai thị trưởng hoành hành ngang ngược. Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Triệu Thiên trong lòng rùng mình, tiểu tử này không ngờ còn dám nói thay Dương thị trưởng quản giáo con hắn? Hắn cười khổ một tiếng nói: Nhưng cậu có phải ra tay quá nặng không? Dương công tử bây giờ còn nằm trong bệnh viện, theo như bác sĩ chuẩn đoán thì hắn ít nhất nửa tháng mới xuống giường được.
Đó là chuyện tốt a, để hắn nằm trên giường mà nghiền ngẫm lại, mà ta cũng có được nửa tháng thanh tĩnh, nhất cử lưỡng tiện, Triệu cục trưởng thấy thế nào? Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Triệu cục trưởng nhíu nhíu mày, Phương Dật Thiên hắn lúc đánh người thật là sảng khoái , nhưng lão thân là cục trưởng Cục Công An bị kẹp ở giữa thật khó lòng làm việc, việc này lão nên làm như thế nào mới đúng đây?
Lúc này, di động của Triệu Thiên rung lên, lão vừa liếc mắt nhìn liền đổi sắc mặt, vội vàng ra ngoài nhận điện thoại:
Này, phải Dương thị trưởng không? Là ta, là ta.
Lão Triệu a, nghe nói Phương Dật Thiên đang ở trong cục cảnh sát các ngươi phải không? Người trẻ tuổi này thật là lợi hại, đánh con ta lại còn đánh người của Cửu gia, ta muốn nhìn xem cảnh cục các ngươi làm sao mà xử lý chuyện này?
Dương thị trưởng, án hiện giờ còn đang thẩm vấn, khi có kết quả ta liền báo cáo cho Dương thị trưởng.
Cái này còn phải thẩm vấn sao chứ? Có một số người trẻ tuổi nếu không được một chút giáo huấn thì lại cho rằng mình chính là trời, ta muốn ngươi tự mình đi tra xét chuyện này, cho ta một công đạo khiến ta hài lòng.
Vâng, nhất định là vậy. Có điều... Dương thị trưởng, Phương Dật Thiên hình như là người của Trần trưởng phòng, việc này có cần phải báo cho Trần trưởng phòng biết hay không?
Trần trưởng phòng? Ý ngươi là Trần trưởng phòng trên tỉnh?
Đúng đúng, lần trước Trần tỉnh trưởng còn gọi điện thoại cho ta chiếu cố Phương Dật Thiên một lần, bởi vậy lần này...
Dương thị trưởng trong điện thoại thoáng trầm mặc rồi mới nói: Như vậy đi, ta trước tiên gọi cho Trần trưởng phòng hỏi rõ sự tình.
Triệu Thiên thở nhẹ ra một hơi, củ khoai lang nóng phỏng tay này cuối cùng cũng vứt được cho Trần trưởng phòng. Vừa cúp máy xong thì di động của hắn lại vang lên, lại thấy rõ ràng là Cửu gia gọi điện đến.
Hắn thầm giật mình, vội vàng đi vào một gian phòng nghỉ không có người nhận điện thoại:
Triệu cục trưởng, biệt lai vô dạng (không thấy bóng dáng) a, ta nghe nói thuộc hạ đắc lực của ta là Hỏa Xà còn ở trong tay của các ngươi, hắn lại còn bị thương không nhẹ, sao cảnh sát các ngươi còn chưa đưa hắn đến bệnh viện?
A. là Cửu gia sao, chúng ta đã kêu xe cứu thương rồi, lập tức sẽ đưa hắn đi.
Tiểu tử Phương Dật Thiên kia hiện đang ở đâu? Cảnh sát các ngươi suy cho cùng cũng nên cho ta một công đạo phải không?
Vụ này chúng tôi hiện đang xử lý. Cửu gia ngài cũng biết Hỏa Xà hắn lần này đúng là quá đáng, cầm đao cầm thương lại bị bắt quả tang, chuyện này có điểm hơi khó giải quyết .
Vậy thì cứ như vậy, giao Hỏa Xà cho ta, ta sẽ xử lý hắn! Chuyện này ta đã gọi điện cho Dương thị trưởng, hắn cũng không có ý kiến.
Trong lòng Triệu Thiên sau khi nghe nói vậy thì nổi trận lôi đình, con mẹ nó chứ, ngươi chỉ gọi một cú điện thoại đã muốn đem người đi sao? Vậy thì cục trưởng như ta trong mắt ngươi còn coi ra gì? Nếu ta giao người cho ngươi thì sao có thể phục chúng? Cấp dưới trong cục cảnh sát sẽ đối với ta như thế nào?
Cửu gia, chuyện này không phải là nhỏ, giao người cho ngài cũng không phải là không được, nhưng phải điều tra rõ sự tình trước, nếu không cấp dưới của ta sẽ có lời bàn ra tán vào. Cửu gia ngươi yên tâm, chuyện của bọn Hỏa Xà ta sẽ cho ngài một cái công đạo.
Như vậy là Triệu cục trưởng không chịu thả người ? Tốt, tốt lắm, Triệu cục trưởng một khi đã muốn làm việc theo lẽ công bằng như vậy thì ta nói gì nữa cũng bằng thừa! Đúng rồi, cái tên Phương Dật Thiên kia, nói với hắn cả đời tốt nhất là cứ ở trong cục cảnh sát đi!
Cửu gia nói xong liền cúp điện thoại.
Triệu Thiên nhìn di động mà nhức cả đầu, trong lòng rầu rĩ không vui, nhân vật trung gian là cục trưởng như hắn xem ra thật khó xử.
Trong lòng căm tức khiến hắn rút ra một điếu thuốc lặng lẽ hút, từ lúc này đã trở mặt với Cửu gia, lúc bình thường cục cảnh sát luôn ngầm bao che cho Cửu gia tung hoành ngang dọc làm xằng làm bậy ở Thiên hải đã khiến cho cảnh sát dưới quyền bất mãn, lần này trở mặt cũng không hẳn đã là chuyện xấu.
Hắn không tin Cửu gia có thể làm gì hắn, thân làm cục trưởng đã vì kềm hãm các thế lực mà suốt bao năm nay tổn hao biết bao tâm huyết, lúc này hắn thật sự có xúc động muốn liều lĩnh buông tay mà giao tranh một lần.
Sau khi trầm tĩnh suy nghĩ lại, Triệu Thiên trong lòng cảm thấy không ổn, liền bấm số gọi một cú điện thoại cho Trần trưởng phòng.
/1867
|