Xuống đến tầng trệt, Phương Dật Thiên lười biếng nguồi xuống ghế, rảnh tay quơ lấy tờ báo, thoạt nhìn như một tên thất nghiệp đang giết thời gian.
Đang đọc đến tin hót: 4vn bị hack và ddos liên tục, admin chuẩn bị bán nhà mua sever mới… bỗng nhận được điện thoại của Tiểu Đao. Hắn cũng mặc kệ tên admin kia bán nhà hay bán thân, quẳng luôn tờ báo bước đến phía sau hồ bơi nhận điện thoại.
-Về Liệp Báo rồi à?
-Đã về rồi, nghỉ ngơi xong rồi mới gọi cho đại ca.
Thanh âm Tiểu Đao vang lên.
-Trở về là được rồi, cấp trên không nói gì sao?
Phương Dật Thiên cười hỏi.
-Thì cũng nói vài câu, còn mấy tên kia vì có liên quan đến đại ca nên cũng không làm lớn chuyện mà gây khó.
Tiểu Đao trả lời.
-Thế là tốt, thân thủ ba người đó cũng rất khá, nếu được đào tạo bài bản sau này sẽ là trụ cột của Liệp Báo. Tiểu Đao ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều, cứ ở lại Liệp Báo đi.
Điện thoại bỗng nhiên im ắng, sau đó Tiểu Đao trầm giọng:
-Cũng không dám dấu đại ca, hôm qua ta cũng đã nói với Báo tử đầu, ta sẽ tạm rời khỏi Liệp Báo.
Phương Dật Thiên giật mình:
-Ngươi rời Liệp Báo? Ngươi định đi đâu? Ngươi còn xem ta là đại ca thì đừng quan tâm đến chuyện cũ nữa.
-Ha ha, đại ca yên tâm đi, đệ đâu định vào quân đội, đệ muốn rời khỏi Liệp Báo đến gặp đại ca.
-Gặp ta? Làm gì? Ta không có hứng thú với đàn ông đâu!
Phương Dật Thiên buồn cười.
-Ta muốn đầu nhập làm tiểu đệ, chẳng lẽ đại ca thật không lưu được tiểu đệ này sao?
-Thúi quá, nói thật đi, mục đích của tiểu tử mi là gì?
-Tối qua ta thấy đại ca ra tay cái tên Xà vương gì đấy là biết đại ca đang gặp phải rắc rối rồi, tuy đại ca không đề cập đến nhưng chúng ta là huynh đệ nhiều năm, chẳng lẽ một điểm này ta còn không nhận ra. Ta không biết Cửu gia kia là ai, nhưng là người đứng đầu thế lực ngầm ở Giang Hải này thì cũng không phải đơn giản, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đại ca. Vì thế ta quyết định cùng kề vai chiến đấu với đại ca.
Tiểu Đao nghiêm túc trả lời.
-Lắm chuyện.
Phương Dật Thiên hừ mũi:
-Ta khuyên ngươi không nên tham gia vào làm gì, chẳng lẽ ngươi không tin bản lĩnh của đại ca?
-Ha ha, năng lực của đại ca tất nhiên ta luôn tin tưởng, nhưng địch tối ta sáng, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, có thêm ta ít nhất chúng ta có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Tiểu Đao dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Thật ra việc này ta đã quyết định rồi, cho dù đại ca nói gì ta cũng không nghe, ta đã xác định sẽ đi theo giúp đỡ đại ca! Được rồi, tạm thời như vậy, Báo tử đầu tìm ta rồi!
Tiểu Đao vừa nói xong lập tức ngắt điện thoại, Phương Dật Thiên chỉ còn cách cười khổ. Hắn biết rõ tính cách vị huynh đệ này, một khi đã quyết định điều gì nhất định sẽ làm đến cùng, trong lòng Phương Dật Thiên cũng thoáng lo lắng. Vốn Phương Dật Thiên không muốn lão Trương với Tiểu Đao vướng vào việc Cửu gia, nhưng lúc này hắn đã không thể quyết định được nữa, hơn nữa có thêm Tiểu Đao thì việc Cửu gia đã trở nên dễ dàng rất nhiều!
Hôm qua khi tra hỏi Hỏa Xà hắn cũng đã biết lai lịch Tần Dũng, lúc nãy lại vừa chạm trán với hắn, Tần Dũng cũng không từ bỏ ý đồ với hắn, chắc chắn đã nhờ đến thế lực của Cửu gia, tên Ngô Lực ở đấu trường hắc quyền kia chính là minh chứng tốt nhất. Nhớ đến hai lần giao phong cùng Ngô Lực, hai mắt Phương Dật Thiên lóe lên, từ khi trở về đô thị tên họ Ngô này chính là đối thủ khó chơi nhất hắn gặp phải. Nhưng cũng chỉ là khó chơi thôi, đối với Phương Dật Thiên hắn cũng không thể tạo ra uy hiếp gì.
Hắn đang chờ lão Trương đưa tư liệu của Cửu gia, từ đó tra ra hắn sẽ biết được thêm nhiều thứ. Nếu tên Ngô Lực này can đảm tìm hắn khiêu chiến lần nữa hắn cũng không ngại hung hăn vùi dập lần nữa. Một năm trở lại đô thị tuy hắn không rèn luyện gì nhiều, nhưng hắn tự tin trong một khoảng thời gian ngắn có thể bạo phát đến trạng thái đỉnh phong ở chiến trường, chiến với Ngô Lực sẽ không còn là vấn đề lớn nữa. Hắn chỉ bận tâm đối phương còn ẩn giấu bao nhiêu cao thủ nữa mà thôi.
Chỉ cần có thêm tài liệu về Cửu gia, xác định được thực lực đối phương hắn cũng có thêm một chút chắc chắn. Còn đang suy nghĩ, hai chân Phương Dật Thiên đã bước vào trong biệt thự. Tiêu Di, Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân vẫn còn đang tám chuyện ở trên lầu, Phương Dật Thiên liền rơi vào cảnh thanh nhàn, lại nhìn vài tờ báo xung quanh sô pha, sau đó nằm xuống nhắm mắt.
Cơ bản tối qua Phương Dật Thiên không hề nghỉ ngơi, thân thể cũng có chút mệt mỏi, hắn tranh thủ nằm xuống một lát.
Phương Dật Thiên híp mắt tỉnh giấc, lúc này đã vào chiều, với thể chất của hắn nghỉ ngơi như vậy đã đủ, xem ra hôm nay trôi qua thật nhẹ nhàng. Hắn đứng dậy, duỗi người bước đến wc rửa mặt, vừa lúc đó điện thoại rung lên; có tin nhắn:
-Dật Thiên, đêm nay chúng ta đi sơn cốc ngắm sao nhé–Tiêu di
Phương Dật Thiên nhìn tin nhắn này còn đang ngơ ngác, rất nhanh sau đó hớn nhớ lại đã có một đêm hắn lái xe như bay trên quốc lộ, đến một sơn cốc trống trải, tại nơi ấy hắn đã bá đạo cưỡng hôn Tiêu Di. Lúc này lại nhận được tin nhắn, nhớ đến cảnh tượng đó, phút chốc toàn thân hắn nhiệt huyết sôi trào.
Hắn không nghĩ Tiêu Di có thể chủ động như thế, hình ảnh thân thể thành thục của Tiêu Di cùng nhu tình như nước trong đêm nọ lại hiện lên trong đầu. Hắn vội vàng hít sâu, sau đó cẩn thận trả lời:
-Tiêu Di đã mời thì tại hạ sao dám không nghe, đêm nay chúng ta cùng đi ngắm sao!
Đang đọc đến tin hót: 4vn bị hack và ddos liên tục, admin chuẩn bị bán nhà mua sever mới… bỗng nhận được điện thoại của Tiểu Đao. Hắn cũng mặc kệ tên admin kia bán nhà hay bán thân, quẳng luôn tờ báo bước đến phía sau hồ bơi nhận điện thoại.
-Về Liệp Báo rồi à?
-Đã về rồi, nghỉ ngơi xong rồi mới gọi cho đại ca.
Thanh âm Tiểu Đao vang lên.
-Trở về là được rồi, cấp trên không nói gì sao?
Phương Dật Thiên cười hỏi.
-Thì cũng nói vài câu, còn mấy tên kia vì có liên quan đến đại ca nên cũng không làm lớn chuyện mà gây khó.
Tiểu Đao trả lời.
-Thế là tốt, thân thủ ba người đó cũng rất khá, nếu được đào tạo bài bản sau này sẽ là trụ cột của Liệp Báo. Tiểu Đao ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều, cứ ở lại Liệp Báo đi.
Điện thoại bỗng nhiên im ắng, sau đó Tiểu Đao trầm giọng:
-Cũng không dám dấu đại ca, hôm qua ta cũng đã nói với Báo tử đầu, ta sẽ tạm rời khỏi Liệp Báo.
Phương Dật Thiên giật mình:
-Ngươi rời Liệp Báo? Ngươi định đi đâu? Ngươi còn xem ta là đại ca thì đừng quan tâm đến chuyện cũ nữa.
-Ha ha, đại ca yên tâm đi, đệ đâu định vào quân đội, đệ muốn rời khỏi Liệp Báo đến gặp đại ca.
-Gặp ta? Làm gì? Ta không có hứng thú với đàn ông đâu!
Phương Dật Thiên buồn cười.
-Ta muốn đầu nhập làm tiểu đệ, chẳng lẽ đại ca thật không lưu được tiểu đệ này sao?
-Thúi quá, nói thật đi, mục đích của tiểu tử mi là gì?
-Tối qua ta thấy đại ca ra tay cái tên Xà vương gì đấy là biết đại ca đang gặp phải rắc rối rồi, tuy đại ca không đề cập đến nhưng chúng ta là huynh đệ nhiều năm, chẳng lẽ một điểm này ta còn không nhận ra. Ta không biết Cửu gia kia là ai, nhưng là người đứng đầu thế lực ngầm ở Giang Hải này thì cũng không phải đơn giản, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đại ca. Vì thế ta quyết định cùng kề vai chiến đấu với đại ca.
Tiểu Đao nghiêm túc trả lời.
-Lắm chuyện.
Phương Dật Thiên hừ mũi:
-Ta khuyên ngươi không nên tham gia vào làm gì, chẳng lẽ ngươi không tin bản lĩnh của đại ca?
-Ha ha, năng lực của đại ca tất nhiên ta luôn tin tưởng, nhưng địch tối ta sáng, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, có thêm ta ít nhất chúng ta có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Tiểu Đao dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Thật ra việc này ta đã quyết định rồi, cho dù đại ca nói gì ta cũng không nghe, ta đã xác định sẽ đi theo giúp đỡ đại ca! Được rồi, tạm thời như vậy, Báo tử đầu tìm ta rồi!
Tiểu Đao vừa nói xong lập tức ngắt điện thoại, Phương Dật Thiên chỉ còn cách cười khổ. Hắn biết rõ tính cách vị huynh đệ này, một khi đã quyết định điều gì nhất định sẽ làm đến cùng, trong lòng Phương Dật Thiên cũng thoáng lo lắng. Vốn Phương Dật Thiên không muốn lão Trương với Tiểu Đao vướng vào việc Cửu gia, nhưng lúc này hắn đã không thể quyết định được nữa, hơn nữa có thêm Tiểu Đao thì việc Cửu gia đã trở nên dễ dàng rất nhiều!
Hôm qua khi tra hỏi Hỏa Xà hắn cũng đã biết lai lịch Tần Dũng, lúc nãy lại vừa chạm trán với hắn, Tần Dũng cũng không từ bỏ ý đồ với hắn, chắc chắn đã nhờ đến thế lực của Cửu gia, tên Ngô Lực ở đấu trường hắc quyền kia chính là minh chứng tốt nhất. Nhớ đến hai lần giao phong cùng Ngô Lực, hai mắt Phương Dật Thiên lóe lên, từ khi trở về đô thị tên họ Ngô này chính là đối thủ khó chơi nhất hắn gặp phải. Nhưng cũng chỉ là khó chơi thôi, đối với Phương Dật Thiên hắn cũng không thể tạo ra uy hiếp gì.
Hắn đang chờ lão Trương đưa tư liệu của Cửu gia, từ đó tra ra hắn sẽ biết được thêm nhiều thứ. Nếu tên Ngô Lực này can đảm tìm hắn khiêu chiến lần nữa hắn cũng không ngại hung hăn vùi dập lần nữa. Một năm trở lại đô thị tuy hắn không rèn luyện gì nhiều, nhưng hắn tự tin trong một khoảng thời gian ngắn có thể bạo phát đến trạng thái đỉnh phong ở chiến trường, chiến với Ngô Lực sẽ không còn là vấn đề lớn nữa. Hắn chỉ bận tâm đối phương còn ẩn giấu bao nhiêu cao thủ nữa mà thôi.
Chỉ cần có thêm tài liệu về Cửu gia, xác định được thực lực đối phương hắn cũng có thêm một chút chắc chắn. Còn đang suy nghĩ, hai chân Phương Dật Thiên đã bước vào trong biệt thự. Tiêu Di, Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân vẫn còn đang tám chuyện ở trên lầu, Phương Dật Thiên liền rơi vào cảnh thanh nhàn, lại nhìn vài tờ báo xung quanh sô pha, sau đó nằm xuống nhắm mắt.
Cơ bản tối qua Phương Dật Thiên không hề nghỉ ngơi, thân thể cũng có chút mệt mỏi, hắn tranh thủ nằm xuống một lát.
Phương Dật Thiên híp mắt tỉnh giấc, lúc này đã vào chiều, với thể chất của hắn nghỉ ngơi như vậy đã đủ, xem ra hôm nay trôi qua thật nhẹ nhàng. Hắn đứng dậy, duỗi người bước đến wc rửa mặt, vừa lúc đó điện thoại rung lên; có tin nhắn:
-Dật Thiên, đêm nay chúng ta đi sơn cốc ngắm sao nhé–Tiêu di
Phương Dật Thiên nhìn tin nhắn này còn đang ngơ ngác, rất nhanh sau đó hớn nhớ lại đã có một đêm hắn lái xe như bay trên quốc lộ, đến một sơn cốc trống trải, tại nơi ấy hắn đã bá đạo cưỡng hôn Tiêu Di. Lúc này lại nhận được tin nhắn, nhớ đến cảnh tượng đó, phút chốc toàn thân hắn nhiệt huyết sôi trào.
Hắn không nghĩ Tiêu Di có thể chủ động như thế, hình ảnh thân thể thành thục của Tiêu Di cùng nhu tình như nước trong đêm nọ lại hiện lên trong đầu. Hắn vội vàng hít sâu, sau đó cẩn thận trả lời:
-Tiêu Di đã mời thì tại hạ sao dám không nghe, đêm nay chúng ta cùng đi ngắm sao!
/1867
|